Ai gửi cánh thư
vào trong mây
Tác giả: Ảnh Chiếu
Người dich:
̣ Trần Quỳnh Hương
Nhà xuất bản: Văn Hoc̣
Đơn vi pha
̣ ́ t hành: Amun
Chụp pic: Minh Tâm Dương
Tách pic: Boom Boom Boom
Beta
Lazycat Nguyen Bích Ngoc̣
Nguyễn Thi ̣
Không Chỉ Mình Tôi
Hằng Pha ̣m
Rimusm Pha ̣m
Nguyêṭ
Cao Thu Trang
Vân Hồng Pha ̣m
Hatbodaodethuong
Hiê ̣u chỉnh: Trần Ngoc̣ Tuyền
Nguyễn Thu Huyền
Giới thiêu:
̣
Thời thơ ấu của Trác Ưu luôn phảng
phất bóng dáng của Lục Tây Dương, là cậu
bé thường xuyên bắt nạt cô ở trường mẫu
giáo, cũng là cậu bé đem lại cho cô nhiều
niềm vui nhất. Những trò nghịch ngợm ấy
khiến cả hai trở nên thân thiết với nhau
hơn. Từ lúc Tây Dương rời trường mẫu
giáo trước để đi học, Trác Ưu không gặp
lại anh nữa và cũng quên bẵng đi cậu bạn
nhỏ này. Lớn lên, họ tình cờ gặp lại nhau,
nhưng lúc này Lục Tây Dương đã là bạn
trai của Sử Vân, cô bạn thân nhất của Trác
Ưu. Vì vậy, dù trong lòng Lục Tây Dương
vẫn đeo bám thứ tình cảm thuần khiết từ
thuở nhỏ với Trác Ưu, và dù Trác Ưu
cũng rất thích anh nhưng họ đành phải chôn
chặt thứ tình cảm ấy ở tận đáy tim, bằng
lòng với tình bạn của mình và cùng nhau
trải qua những năm tháng tươi đẹp của
quãng đời học sinh ấy. Đến khi Lục Tây
Dương và Sử Vân chia tay, anh cũng không
dám tiến đến với Trác Ưu vì sợ mang đến
cho cô những điều tiếng không đáng có,
mối quan hệ của họ vẫn cứ lửng lơ như
vậy. Sự xuất hiện của Thương Thang,
chàng trai yêu thích Trác Ưu càng đào sâu
thêm cái hố ngăn cách giữa họ. Rồi Tây
Dương quyết định sang Anh du học, ôm
chặt mối tình câm của mình mà không dám
thổ lộ. Anh chỉ biết gửi gắm những tâm sự
của mình vào trong những lá thư viết cho
Trác Ưu, nhưng những lá thư ấy lại không
bao giờ được gửi đi. Cho đến năm Trác
Ưu mười tám tuổi, Lục Tây Dương quyết
định trở về để thổ lộ tình cảm với cô…
Chương 1: Chuyện cũ trong khu vườn
tuổi thơ
Chương 2: Giữa lúc hoa rơi lại gặp
người
Chương 3. Hoa tự phiêu du, nước tự
xuôi dòng
Chương 4: Hai đầu khó xử
Chương 5: Phong ba đã nổi
Chương 6: Ngô đồng rụng
Chương 7: Chim én bay qua
Chương 8: Ve kêu não nề giữa ngày
đông
Chương 9: Không giữ được mùa xuân
Chương 10: Tri âm đang ở chốn nào?
Chương 11: Chim én bay về
Chương 12: Tháng Mười hai la ̣nh giá
Chương 13. Chỉ có trái tim người
thiếu niên
Chương 14: Ô cửa sổ ngày xuân
Chương 15: Gió qua rặng tường vi
Chương 16: Nỗi tương tư
Chương 17: Hoa lê trắng vương đầy
sân
Chương 18: Nụ cười rạng rỡ
Chương 19: Âm thanh biệt ly
Chương 20: Hoa đã tàn phai
Chương 21: Ai buồn vì ai ?
Chương 22: Chỉ mong trái tim anh
cùng nhi ̣p đâ ̣p với trái tim em
Chương 23: Em sẽ không phu ̣ lòng
anh
Chương 24: Hoa chỉ bay về phía xích
đu
Chương 25: Dùng dằng nửa ở nửa về
Chương 26: Nỗi buồn man mác sau
giấc mộng
Chương 27: Mây bay khói tỏa
Chương 28: Tiếng oanh không còn
Chương 29:Ai gửi cánh thư vào trong
mây
Chương 30: Nhiều năm thương hoài
bóng hình ai
Chương 31: Ai say dưới trăng cùng
em?
Chương 32: Tình này đã trở thành ký
ức
Chương 33: Chỉ vì thuở ấy quá ngây
ngô
Chương 34: Những câu nói thê lương
Chương 35: Tìm anh giữa biển người
vô tận
Chương 36: Ai đứng giữa ánh đèn nơi
phồn hoa
Chương 37: Hương thầm năm cũ
Chương 38: Tiếng cười còn đó, hương
thầm đâu dây
Ngoại truyện 1: Tương phùng giữa lối
nhỏ ngát hương
Ngoại truyện 2: Chỉ hận tại sao mộng
quá ngắn
Ngoại truyện 3: Trái sung ngọt
Chương 1: Chuyện cũ
trong khu vườn tuổi thơ
Tôi không còn nhớ đã quen anh từ bao
giờ. Năm tuổi? Bốn tuổi? Hay nhỏ hơn nữa
nhỉ? Tóm lại, tôi với anh là thanh mai trúc
mã.
Hồi đó, anh là chú nhóc ngang ngạnh có
tiếng ở trường mầm non. Nhưng vì trông
anh đáng yêu, xinh trai, nên vẫn có một
nhóm cô giáo bênh vực anh, lại còn muốn
anh làm người múa mẫu cho đám con trai
nữa chứ! Hồi ấy tôi rất nhút nhát, lại ít tuổi
hơn anh nên thường bị anh bắt nạt. Tôi nhớ
nhất là lần anh gọi một cậu bạn nữa đến,
bắt chước đám anh chị trong phim Hồng
Kông, thụi thẳng vào bụng tôi. Nhưng cậu
bạn đó không dám mạnh tay, chỉ đấm lấy
lệ. Anh đứng bên cạnh xem, còn dọa tôi
không được khóc, nếu không sẽ vứt ngay
chiếc cốc có hình chú chim cánh cụt mà tôi
thích nhất đi. Tôi còn nhỏ, làm sao không
khóc được chứ? Thế là tôi cứ thút tha thút
thít, cuối cùng anh đành hậm hực bỏ đi.
Nhưng trẻ con không thù dai, tiết học sau,
tôi và anh lại làm lành ngay và cùng chơi
đồ hàng, chơi đoàn tàu…
Về nhà, tôi liền kể chuyện này với mẹ
như kể chuyện cười, nhưng dĩ nhiên là mẹ
tỏ ra rất bất bình. Năm ba mươi tuổi mẹ
mới có được cô con gái rượu như viên
ngọc quý này, sao có thể để người khác
bắt nạt dễ dàng như vậy chứ? Thế là ngày
hôm sau, mẹ liền đưa tôi đến gặp cô giáo.
Dĩ nhiên là cô giáo đã gọi anh ra và dọa
cho một trận.
Tôi còn nhớ lúc đó anh cúi gằm mặt,
nước mắt đọng trên hàng mi dài. Khóe
miệng bình thường hay nhếch lên, giờ lại
xị xuống, trên tay vẫn cầm một chuỗi tràng
hạt đeo tay màu ngọc bích, trông rất nổi
bật. Tôi chưa bao giờ thấy anh tiu nghỉu
như vậy, trong lòng cũng hơi thắc mắc. Và
đến lúc đó tôi mới phát hiện hóa ra đúng
là trông anh rất đẹp trai. Tự nhiên tôi thầm
cầu mong mẹ sẽ không mách tội nữa mà
tha cho anh vào lớp.
Sau này lớn lên tôi đã hỏi mẹ, tại sao
lúc đó mẹ lại giận dữ như vậy? Mẹ liền
đáp với vẻ rất bất bình rằng: “Từ nhỏ nó
đã thích bắt nạt con. Bạn bè trong sân đang
chơi đùa vui vẻ với con, nó liền đuổi hết
mọi người đi, để một mình con ấm ức ở
lại, trông rất tội nghiệp. Nó không thích
con chơi với những đứa khác!”
Chẳng mấy chốc mà anh đã đi học lớp
một, tôi cũng thoát khỏi bể khổ, lại còn trở
thành người múa mẫu cho đội nhạc kịch
trong trường mầm non. Hồi đó các cô giáo
đều rầu rĩ vì không tìm được vai múa nam,
họ đều nói rằng, không có bạn Dương thì
biết làm sao đây? Hay là vào trường tiểu
học mượn Dương một lúc? Đến lúc ấy tôi
mới biết, hóa ra tên tiểu ma đầu đó vẫn
thật có ích.
Chẳng mấy chốc tôi cũng vào lớp một.
Tôi mau chóng quên bẵng Dương, và được
sống những tháng ngày rất hạnh phúc: kỳ
thi nào cũng đứng thứ nhất, năm học nào
cũng đạt danh hiệu học sinh ba tốt, ngay cả
thi khiêu vũ, thi hùng biện cũng đều giành
một đống giải thưởng. Dần dần tôi bắt đầu
nổi tiếng trong trường, nhưng cùng với đó,
một số bạn bè lại tỏ ra sợ tôi, nghĩ tôi là
con búp bê dễ vỡ, thế nên chỉ có mỗi Vân
– cô bạn chơi thân với tôi hồi nhỏ là chịu
chơi với tôi.
Vân không giống tôi, cô ấy vui vẻ, sôi
nổi, thoải mái, nhiệt tình, vì thế quen được
nhiều bạn bè ở các khối khác, vậy nên mỗi
lần đi chơi với cô ấy, tôi đều thấy có một
đội quân muốn hẹn gặp Vân. Mọi người
đều thích tính cách như con trai của Vân,
vì thế dần dần cô ấy trở thành nhân vật
trung tâm của đám đông. Vân dậy thì sớm
hơn tôi, dáng người cao ráo, làn da trắng
ngần, dĩ nhiên cũng có một số cậu bạn
thích thầm, nhưng cô ấy đều không quan
tâm, còn chạy đến kể với tôi rằng, người
cô ấy thích phải là một chàng trai giống
như hoàng tử.
Hồi đó tôi vẫn chưa hiểu sự đời, hằng
ngày chỉ biết ngồi học nghiêm chỉnh, có
thời gian rỗi thì vẽ tranh, đọc sách. Tôi
cũng hay đọc truyện thiếu nhi, cũng thích
hoàng tử, hơn nữa còn biết nhất định phải
có một nàng công chúa xinh đẹp tuyệt trần
sánh đôi cùng chàng. Nhưng dường như
các nàng công chúa trong truyện cổ tích
thường phải trải qua rất nhiều khó khăn
mới được sống trọn đời bên hoàng tử. Tôi
nói với Vân rằng, làm công chúa rất khổ!
Cô ấy chỉ cười. Tôi lại nói tiếp, hình như
hoàng tử rất khó tìm. Cô ấy lại càng cười
tươi hơn. Cuối cùng, Vân ghé sát vào tai
tôi, nói nhỏ:
“Nhưng tớ đã tìm được rồi, bước tiếp
theo nên làm gì nhỉ?”
Tôi liền nổi trí tò mò, không hiểu anh
chàng như thế nào mới sánh được với danh
hiệu hoàng tử? Mặt Vân đỏ bừng, chỉ nói
anh ấy hơn bọn mình một tuổi, rất giỏi
giang, được rất nhiều bạn gái thích. Nói
đến đây, cô lại có vẻ không yên tâm:
“Hình như anh ấy từng có mấy bạn gái
rồi.” Tôi lại càng sửng sốt hơn, không hiểu
nhân vật này có ba đầu sáu tay gì hơn
người mà thời niên thiếu đã phong lưu như
vậy?
“Cũng không trách được anh ấy, đám
con gái đó đều tự nguyện mà.” Nhận ra vẻ
khác thường trên khuôn mặt tôi, Vân vội
vàng biện hộ thay cho chàng hoàng tử
- Xem thêm -