ANH HÙNG BẮC
CƯƠNG
Tác giả: Yên Tử Cư Sĩ Trần Đại Sỹ
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số trang: 937
December-2014
http://isach.info
MỞ ĐẦU
Trước khi vào truyện
1. Quý độc giả đã đọc Anh-hùng Tiêu-sơn giai đoạn một, mang tên
Thầy tăng mở nước. Thấy tăng mở nước không phải là tên mới, vì đã
xuất hiện vào đầu thế kỷ thứ mười hai, để chỉ chư vị tăng ni hồi đó biến
đổi Phật-giáo từ Ấn-độ, Trung-quốc qua, thành một Phật-giáo dân tộc.
Nhân ở hoàn cảnh mất nước lâu dài trong gần nghìn năm, các ngài đã
lồng đạo pháp đức Thế-tôn với chủ đạo tộc Việt thời vua Hùng, vua AnDương vua Trưng làm một. Bởi vậy mới có câu:
Đạo pháp bất dị quốc đạo".
Vì nước mất đã lâu, nay các ngài dựng lại được, nên người đương thời
dùng câu Thầy tăng mở nước để ghi nhớ công ơn.
Đạo-pháp, dân tộc là một không có nghĩa toàn thể tộc Việt phải sống
trong đạo Phật, mà có nghĩa: Đem đạo pháp của đức Thế-Tôn ra giúp
dân tộc. Đem đức từ bi, hỷ xả làm căn bản trong việc trị dân.
Giai đoạn hai, chỉ rõ một Phật-tử trong ngôi vị hoàng đế, đem đạo pháp
ra trị nước, làm cho dân chúng ấm no, sung sướng như thời vua Hùng,
vua Trưng. So sánh với Trung-nguyên bấy giờ hoàn toàn dùng Nho,
khác hẳn. Thế nhưng không có ma sao có Phật? Bởi vậy trong triều
Thuận-Thiên hoàng đế (Lý Thái-tổ) quên ăn, quên ngủ lo cho dân, thì
ma qủi hiện ra dưới lớp Hồng-thiết giáo. Lại có những con ma, con quỷ
đội lốt tăng ni như Nguyên-Hạnh, Hoàng-Liên, Thạch-Phụng.
2. Đến giai đoạn ba thời đại Tiêu-sơn biến sang một nét mới, thuật công
cuộc phòng ngự biên cương phía Bắc của 207 khê động, tức các bộ lạc
dân tộc thiểu số. Suốt mấy nghìn năm, cho đến nay, các khê động như
hàng rào, bảo vệ Bắc-cương Đại-Việt.
Vào thời vua Hùng, vua An-Dương, vua Trưng, lãnh thổ nước ta tới hồ
Động-đình. Riêng lĩnh địa quận Giao-chỉ gồm lưu vực sông Hồng tức
Bắc-Việt ngày nay và vùng lưu vực sông Tả-giang, Hữu-giang tức vùng
Anh Hùng Bắc Cương
Yên Tử Cư Sĩ Trần Đại Sỹ
Mở Đầu
Trang 4
Nam Trung-quốc như: Lộc-xuân, Nguyên-dương, Khâu-bắc, Văn-sơn,
Phú-định (thuộc Vân-Nam). Một phần phía Tây-Nam sông Tả-giang
như Điền-lâm, Bách-sắc, Điền-dương, Điền-Đông, Sùng-tả, Bồ-Bắc,
Nhạc-xuyên thuộc Quảng-Tây.(1)
Những năm 1981-1982-1983 khi công tác cho Liên-hiệp các viện bào chế
châu Âu (Coopérative Européenne Pharmaceutique, viết tắt là CEP), Ủyban trao đổi Y-học Pháp-Hoa (Comité Médical Franco-Chinois, viết tắt
là CMFC) du hành sưu khảo trong các vùng trên, tôi đã được phỏng vấn
trước sau gần năm mươi giòng họ trong vùng này. Có tới bốn mươi ba
giòng cho biết gia phả chép rằng, tổ tiên họ vào thời Tống còn là người
Việt. Tôi cũng mò mẫm vào bảo tàng viện địa phương, cơ quan bảo tồn
di tích cấp xã để nghiên cứu về kết quả những cuộc khai quật trong các
vùng nói trên.
Một số mộ tìm thấy những viên gạch trên nắp quan tài ghi tên người
quá cố với những niên hiệu của:
_ Vua Lê-đại-Hành như Thiên-Phúc (980-988) Hưng-thống (989-993)
Ứng-thiên (994-1005),
_ Vua Lý Thái-Tổ như Thuận-Thiên (1010-1028), Lý Thái-Tông như
Thiên-Thành (1028-1033) Thông-Thụy (1034-1037).
_ Di tích gần nhất là ngôi mộ giòng họ Quách ở vùng Điền-Đông thuộc
Quảng-Tây ghi:
Quách công húy Tuần. Thụy Minh-Mẫn
Chung ư thập tam nhật, thập nhị nguyệt, Tý thời
Kim vương Đại-Định, bát niên, Ất-Mão
Nghĩa là: Ông họ Quách tên là Tuần, tên thụy là Minh-Mẫn, từ trần giờ
Tý ngày mười ba, tháng chạp. Nhằm niên hiệu đức vua Đại-Định năm
thứ tám, tức năm Ất-Mão. Tra trong sử, Đại-Định là niên hiệu của vua
Lý Anh-Tông. Năm thứ tám là năm 1147.
Tại Khâu-bắc, Văn-sơn, Phúc-định thuộc Vân-Nam còn có đền, miếu thờ
công chúa Bảo-Hòa, nhưng không biết công chúa Bảo-Hòa Lý hay Thân.
Người ta đã khai quật nhiều mộ người Việt, ghi lại những di tích đời
Trần với niên hiệu vua Trần Thái-Tông, Nhân-tông.
Anh Hùng Bắc Cương
Yên Tử Cư Sĩ Trần Đại Sỹ
Mở Đầu
Trang 5
Giữa hai vùng đồng bằng Tả-giang, Hữu-giang với Trung-châu Bắc-Việt
chia cách nhau bằng khu rừng núi Bắc-biên ngày nay. Trong đám rừng
núi này có 207 nhóm sắc tộc Mèo, Thái, Mán, Nùng, Tày, Mường. Sử gia
Trung-quốc gọi họ là Man-dân, hoặc Khê-động. Sự thực những khêđộng là di tích của các Lạc-ấp thời vua Văn-lang, Âu-lạc, Lĩnh-Nam còn
sót lại.
Khi Mã Viện chiếm trọn Lĩnh-Nam. Y trồng một cột Đồng-trụ ở biên
giới Giao-chỉ, Quế-lâm, Tượng-quận. Nếu vậy, đồng trụ phải nằm ở khu
tứ giác Nam-ninh, Liễu-châu, Bắc-sắc, Nam-đơn, chứ không thể nằm
trong lãnh thổ Bắc-Việt.
Thời vua Ngô đánh quân Nam-Hán, ngài chỉ đuổi chúng khỏi trung
châu Bắc-Việt, tới vùng núi non Bắc-cương ngày nay, tức đuổi khỏi
phần lưu vực sông Hồng, chứ không đuổi khỏi lĩnh địa Giao-chỉ cũ. Từ
đấy biên cương Hoa-Việt ngăn cách nhau bằng khu núi non Bắc-cương
với 207 Khê-động.
Trong thời gian Bắc-thuộc, các khê-động và biên cương không đặt ra. Vì
người Hoa coi toàn thể lãnh thổ ta thuộc Thiên-hạ tức đất của họ.
Lúc vua Lê Đại-Hành đánh Nam-Hán, cũng không chiếm lại lãnh thổ
Lĩnh-Nam cũ đã đành, mà không đòi lại toàn vẹn cố thổ Gia-chỉ. Thành
ra các khê-động khi ta mạnh theo ta, khi Tầu mạnh theo Tầu.
Đến đời Lý, Đại-Việt giầu mạnh, triều đình mới nghĩ đến việc chiếm lại
207 khê động, vì biết mình ở gần, Tống ở xa.
Việc đầu tiên, vua Lý Thái-Tổ (Thuận-Thiên hoàng đế) phong cho Thân
Thiệu-Anh thống lĩnh 207 khê-động. Ngài gả công chúa thứ nhì cho con
Thiệu-Anh là Thừa-Qúy, với sắc phong Lĩnh-Nam bảo-quốc, hoà dân
công chúa, gọi tắt là công chúa Bảo-Hòa. Hai người ra sức tranh dành
thống nhất các khê động nhưng không thành.
Con của công-chúa Bảo-Hòa cùng phò mã Thân Thừa-Quý là Thân
Thiệu-Thái lại được vua Lý Thái-Tông gả công chúa Bình-Dương cho.
Chính công chúa Bình-Dương, cùng phò mã Thân Thiệu-Thái đã thành
công trong việc chiếm lại toàn vẹn 207 khê động, thống nhất thành nước
Bắc-biên. Hai vị còn tiến lên phía Bắc vùng núi đi vào vùng lưu vực Tả,
Hữu-giang.
Anh Hùng Bắc Cương
Yên Tử Cư Sĩ Trần Đại Sỹ
Mở Đầu
Trang 6
Bộ sách này thuật giai đoạn chiến tranh đó. Giai đoạn dành cố thổ trong
thời đại Tiêu-sơn mang tên Bình-Dương ngoại sử, Bình-Dương ngoại
truyện hoặc Anh-hùng Bắc-cương.
Tiếc thay, vùng đất đồng bằng phía Bắc của 207 khê-động, vào thời Lê
giặc Mạc Đăng-Dung hiến cho quân Minh, và vào thời Pháp thuộc
người Pháp cắt phần nữa cho Trung-hoa dân quốc (2) Đau hơn, gần đây
cuộc chiến tranh Hoa-Việt. Việt bị mất 56 xã thuộc vùng Cao-lạng (3) .
Sau cuộc chiến, phía Việt quên, không nhắc nhở gì tới đòi lại.
3. Huyền sử kể rằng quốc tổ Kinh-Dương kết hôn với công chúa con vua
Động-đình. Rồi quốc tổ Lạc-Long kết hôn với công chúa Âu-Cơ. Sau khi
kết hôn cả hai vị quốc tổ đều đưa quốc mẫu lên núi Tam-sơn trên hồ
Động-đình hưởng thanh phúc ba năm. Khi các vị lên núi Chín vạn hoa
tầm xuân nở. Sau này, vào thời Lĩnh-Nam, anh hùng cũng đại hội trên
núi Tam-sơn tuyên cáo khởi binh. Tiếp theo, có hai trận đánh kinh thiên
động địa xẩy ra tại đây.
Phía Nam hồ Động-đình là sông Tương chảy theo hướng Bắc về Nam,
qua Hồ-Nam, Quảng-Tây. Bên hữu ngạn sông Tương có ngọn núi Thiênđài là nơi vua Đế-Minh lập đàn tế cáo trời đất, phong cho con trưởng
làm vua phương Bắc (nay là Trung-quốc) tức vua Nghi; con thứ làm vua
phương Nam (nay là Việt-Nam) tức vua Kinh-Dương. Di tích đó nay
vẫn còn.
Huyền sử ghi rằng: Lạc-Long quân chia trăm con đi khắp nơi qui dân
lập ấp, mỗi năm hội nhau tại cánh đồng Tương một lần.
Vì những lý do đó, đầu năm 1981, tôi lấy máy bay đi Bắc-kinh, đổi máy
bay từ Bắc-kinh đi Trường-sa. Từ Trường-sa tôi dùng xe đi lên Nhạcdương trấn, rồi thuê xuồng thăm hồ Động-đình, núi Tam-sơn, Quânsơn. Tôi quan sát chi tiết phong cảnh, hoa cỏ vào tiết Xuân để tường
thuật cuộc khởi nghiã cùng hai trận đánh vào thời vua Trưng cho đúng.
Sau đó tôi đi thăm Tương-đài, ba cánh đồng Tương: Tương-Nam,
Tương-trung, Tương-Âu và Thiên-đài.
Trong bộ Anh-hùng Bắc-cương này, tôi sẽ thuật chi tiết những sự kiện
đó.
Xin kính mời quý độc giả đọc Anh-hùng Bắc-cương, để thấy tổ tiên ta
Anh Hùng Bắc Cương
Yên Tử Cư Sĩ Trần Đại Sỹ
Mở Đầu
Trang 7
anh hùng như thế nào.
Viết tại Paris ngày giỗ tổ Hùng-vương năm Tân-Mùi (1991).
Yên-tử cư-sĩ Trần-đại-Sỹ.
Ghi chú
(1) Độc giả có thể tìm hiểu rõ ràng hơn vấn đề này xin đọc những bài
nghiên cứu về lịch-sử, địa lý, triết học, văn hóa Việt của các vị học giả đã
đi tiên phong như: Nguyễn Đăng-Thục, Lương Kim-Định, Thái VănKiểm.
(2) Hoàng-xuân-Hãn, Lý-thường-Kiệt, nhà xuất bản Sông-Nhị Hà-nội
1949. Trang 88.
(3) Việc này xẩy ra năm 1978.
Anh Hùng Bắc Cương
Yên Tử Cư Sĩ Trần Đại Sỹ
PHẬT TÍNH, MA TÍNH
Phật tính, Ma tính Nhật-Hồ lão nhân hướng Minh-Thiên chắp tay:
- Đại sư! Năm nay lão phu đúng một trăm tuổi. Không biết đại sư niên
kỷ đã bao nhiêu?
Minh-Thiên đáp lễ:
- So về tuổi tác, khi tiên sinh thành danh, cùng với Đông-Nhật lão nhân
lập lên nhà Hán, lúc ấy tiểu tăng chưa ra đời. Năm nay tiểu tăng sáu
mươi tuổi.
Minh-Thiên lại vái liền hai vái:
- Tiểu tăng nghĩ niên kỷ, đức độ đã kém, đâu dám so với tiên sinh?
Nhưng vì có lệnh của Bình-Nam vương, tiểu tăng đành cam thất lễ.
Nhật-Hồ lão nhân vui vẻ:
- Lão phu vắng bóng trên giang hồ hơn hai chục năm nay, bây giờ mới
xử dụng lại võ công, không biết có chịu nổi mười chiêu của cao tăng đắc
đạo không. Nhưng vì thể diện đất nước, lão phu đâu dám sợ nguy
hiểm. Hôm nay, lão phu là chủ, đại sư là khách, lão phu xin nhường đại
sư ra chiêu trước.
Tự-Mai nói nhỏ với Tôn Đản:
- Lão này thực đáng sợ. Cứ nghe lời nói cùng hành xử của lão, rõ ra đại
tôn sư võ nghệ, đạo cao đức trọng. Có ai dám ngờ lão là một đại ma
đầu, giết người không gớm tay. Kể cả Trung-quốc, Đại-Việt, số người
mà Hồng-thiết giáo của lão giết, thây chất ắt cao hơn mấy chục ngọn
Hoàng-liên sơn.
Trần Kiệt gật đầu:
- Suốt cuộc đời lão, lúc nào lão cũng ngọt ngào, từ ái, khoan thai. Kể cả
Anh Hùng Bắc Cương
Yên Tử Cư Sĩ Trần Đại Sỹ
Phật Tính, Ma Tính
Trang 9
lúc lão xử tử người ta, lão cũng nhỏ nhẹ như vậy. Thành ra nhiều người
lầm lẫn, chết vì cái ngọt của lão.
Quảng trường im lặng đến không một tiếng động. Vì võ lâm đều muốn
nghe, muốn kiến thức đại tôn sư của hai nước giao đấu.
Minh-Thiên biết, với thân phận của Nhật-Hồ, lão không thể xuất chiêu
trước. Ông chắp tay:
- Xin thất lễ.
Tay phải nắm thành quyền. Tay trái xòe thành chưởng. Ông quay tròn
đẩy về trước một chưởng. Chưởng chưa phát ra hết, mà mọi người trên
đài muốn nghẹt thở.
Nhật-Hồ lão nhân khum tay như ưng vồ mồi, đẩy về trước một chưởng.
Ầm một tiếng. Cả hai lảo đảo lui lại. Đại tôn sư của bang Hồng-hà Sử
Canh. Bang Đông-hải Hùng Cơ. Phái Phật-thệ Chế Ma Thanh. Phái Vạntượng Phủ Văn. Phái Cửu-long Kim Sinh, vì công lực kém, phải nhảy
xuống đài, để tránh áp lực làm bị thương.
Nhật-Hồ cất tiếng khen:
- Kim-cương ban nhược chưởng của phái Thiếu-lâm quả danh bất hư
truyền.
Qua một chiêu đầu Minh-Thiên cảm thấy công lực của Nhật-Hồ thực
khủng khiếp. Trong nhu có cương, trong cương có nhu. Trong chính có
tà. Trong tà có chính. Bảo rằng tinh diệu cũng thực tinh diệu. Bảo rằng
dũng mãnh cũng thực dũng mãnh. Trong tâm ông kinh hãi:
- Trước đây Đông-Nhật lão nhân Lưu Trí-Viễn, đơn chưởng qui tụ đệ tử
lập ra nhà Hán, vang bóng một thời. Anh hùng Trung-Quốc không ai
địch nổi. Thế mà lão già này lại là sư phụ của Trí-Viễn, quả thực lão
không tầm thường.
Minh-Thiên tấn công liền bảy chiêu. Mỗi chiêu biến thành bẩy nữa hoá
ra bốn mươi chín chiêu. Đây là một tuyệt kỹ đệ nhất của phái Thiếulâm, Minh-Thiên thắng khắp anh hùng thiên hạ nhờ chiêu này. Mỗi
chiêu đánh ra, chưởng phong cực kỳ trầm trọng.
Nhật-Hồ lão nhân từng giao đấu với đủ hạng người Hoa, Việt. Tuy
Anh Hùng Bắc Cương
Yên Tử Cư Sĩ Trần Đại Sỹ
Phật Tính, Ma Tính
Trang 10
chưa biết chiêu chưởng này. Nhưng lão chỉ đỡ chiêu đầu đã hiểu được
nguyên lý. Lập tức lão không đỡ nữa, mà phát ra bẩy chiêu cực kỳ thô
kệch. Cứ mỗi chiêu lão phát ra, chạm vào chưởng phong của MinhThiên, lại bật lên tiếng ầm. Minh-Thiên phải lui một bước.
Khi hết bẩy chiêu, Nhật-Hồ quay tròn người, chưởng phong hai tay lão
hóa ra thành đồng vách sắt. Minh-Thiên ngơ ngác, vì trên đời ông chưa
từng thấy thứ võ công này bao giờ. Nhật-Hồ vừa quay tròn, vừa tiến lại,
bất đắc dĩ ông phải đẩy một chiêu Kim-cương ban nhược chưởng vào
người lão. Nhưng chưởng vừa ra, lập tức kình phong của ông, hợp với
kình phong của lão hoá thành lớp chân khí mới đẩy ngược lại ông. Kinh
hoàng ông vội thu chân khí lại, lão đã sát người ông. Ông phi thân lên
cao, tránh thế tấn công kỳ quái. Ở trên cao, ông đá gió một cái, người rơi
xuống giữa đài.
Dưới dài, Thanh-Mai hỏi Đỗ Lệ-Thanh:
- Đỗ phu nhân, võ công này phải chăng nằm trong Hồng-thiết kinh?
Đỗ Lệ-Thanh gật đầu:
- Thưa cô nương đúng thế. Chiêu vừa rồi gọi là Cuồng phong đại tuyết.
Nguyên bên xứ Tây-vực, hàng năm tuyết rơi đến năm tháng. Khi tuyết
rơi, gặp gió, thường biến thành lốc tuyết. Nếu Minh-Thiên đánh thẳng
vào đó, sẽ bị khí hàn lãnh nhập cơ thể, chân tay tê liệt mà mất mạng.
Chiêu này gồm năm biến. Nhật-Hồ mới xử dụng có bốn biến.
Trên đài Minh-Thiên đã phản công. Kim-cương ban nhược chưởng lấy
yếu chỉ trong kinh Kim-cương thuộc Vô-nhân tướng thiền công.
Nguyên Thiền-công nhà Phật có ba lọai gồm Vô-nhân tướng, Vô-ngã
tướng, Vô-chúng sinh tướng. Cả ba hợp lại thành Vô-ngã tướng.
Khi xưa đức Thích-ca Mâu-ni, khi ngồi dưới gốc cây Bồ-đề tìm lẽ giải
thoát, có không biết muôn vàn ma vương, quỷ dữ mà ngài mắc nợ với
chúng từ bao kiếp trước kéo đến đòi nợ. Ngài đã tìm ra phép Thiền, để
giải những nghiệp dĩ đó, rồi đi tới vô thượng chính đẳng chính giác tức
đắc đạo. Sau ngài truyền cho đệ tử là Ma-ha Ca-Diếp. Từ Ma-ha Cadiếp, truyền đến đời thứ tám là ngài Tăng-Giả Nan-Đà.
Ngài Tăng-giả Nan-Đà đến Lĩnh-Nam hoằng dương đạo pháp, truyền
cho công chúa Trần Năng, Phật-Nguyệt và Trần Thị Phương-Chi trong
Anh Hùng Bắc Cương
Yên Tử Cư Sĩ Trần Đại Sỹ
Phật Tính, Ma Tính
Trang 11
khi bốn bà đang dự trận hồ Động-Đình. Từ sau trận đánh Hằng-sơn,
Phật-Nguyệt với Trần Thị Phương-Chi bỏ đi tu rồi tuyệt tích. Còn Trần
Năng, khi Bắc-bình vương Đào Kỳ với vương phi Phương-Dung tuẫn
quốc, bà cùng Hùng Bảo bỏ vào Cửu-chân kháng chiến. Lúc thế nước
tuyệt vọng. Bà đem khắc hết Vô-ngã tướng thiền công vào trong động
Xuân-đài, về sau Bố-cái Đại-vương học được. Nay Khai-Quốc vương với
Tự-Mai vô tình tìm ra, luyện nhưng chưa thành tựu.
Thiền-công Vô-ngã tướng còn chép trong bộ Lĩnh-Nam vũ kinh, mà MỹLinh đã luyện thành.
Hai loại thiền công này vẫn tồn tại. Trong khi tại Tây-trúc đã tuyệt tích.
Kể từ Phật Thích-ca, đến đời thứ hai mươi tám bên Tây-trúc, ngài Bồ-đề
Đạt-ma cỡi thuyền đến Lĩnh-Nam truyền đạo. Ngài Bồ-đề Đạt-Ma lại
chỉ học được loại thiền công Vô-nhân tướng. Sau khi ở Lĩnh-Nam ít lâu,
ngài sang Trung-nguyên, lập ra phái Thiếu-lâm. Cho nên yếu chỉ thiền
công mà Minh-Thiên dùng tức Vô-nhân tướng công. Về sau tổ thứ ba
của phái Thiếu-lâm tên Tăng-Sán, đã nhân luyện thiền, rút yếu chỉ trong
kinh Kim-cương, chế ra ba mươi sáu chiêu Kim-cương ban nhược
chưởng.
Cứ bình tâm mà xét, bất cứ cao thủ của phái nào, dù cao đến đâu, cũng
không thể đấu với Nhật-Hồ lão nhân. Bởi vì lão thành một thiên tài võ
học. Hơn nữa lão đã có một trăm năm công lực. Võ công của lão vốn rút
từ Hồng-thiết kinh, một kinh của tà ma bên Tây-thiên. Với công lực đó,
từ mấy chục năm nay, không ai đỡ nổi của lão mười chiêu. Trước đây,
chỉ có Vạn-Hạnh thiền sư đấu ngang tay được với lão mà thôi. Nay
thêm Minh-Thiên chịu được mấy chục chiêu, đã tạo một kỳ tích. Vì
Thiền-công của ông thuộc Phật gia, có thừa tính chất hoá giải bất cứ ma
nghiệp, ma công nào. Cho nên mỗi chiêu Nhật-Hồ đánh ra, đều bị Kimcương chưởng hoá giải hết.
Những cao thủ nhìn cuộc đấu, đều nhận thấy công lực, chiêu số của
Nhật-Hồ tinh diệu, hùng mạnh hơn Minh-Thiên nhiều. Mỗi chiêu lão
đánh ra như núi lở, như thành nghiêng, nhưng chạm vào chưởng MinhThiên, lại biến mất.
Đấu được hơn trăm hiệp, thình lình Nhật-Hồ lão nhân đánh ra một
chiêu rất hung hiểm. Đám cao thủ phái Tản-viên la lớn:
- Ác ngưu nan độ.
Anh Hùng Bắc Cương
Yên Tử Cư Sĩ Trần Đại Sỹ
Phật Tính, Ma Tính
Trang 12
Bình một tiếng. Minh-Thiên bật lui liền ba bước, mặt đỏ gay. Trong khi
Nhật-Hồ lão nhân thản nhiên như không. Thấy thành công, lão tỉnh
ngộ, phát chiêu nữa đến vù một cái. Minh-Thiên nghiến răng đỡ. Ầm
một tiếng, ông bật lui liền ba bước, người lảo đảo.
Đám đệ tử phái Mê-linh lại kêu lên:
- Thiết kình phi chưởng.
Nguyên Nhật-Hồ lão nhân có rất nhiều giáo chúng thuộc đủ mọi môn
phái qui phục. Trong khi đàm luận, lão học được một số chiêu thức võ
công Đại-Việt. Bây giờ vô tình lão đem xử dụng lại thắng thế.
Lão nghĩ thầm:
- Chưởng của mình do hai vị thánh Mã-Mặc, Lệ-Anh chế ra không thể
thắng nổi Kim-cương ban-nhược chưởng của bọn tà ma Phật từ Tây-trúc
truyền qua. Trong khi chưởng của Lĩnh-Nam, lại thắng dễ dàng là tại
sao? À phải rồi, tất cả võ công cổ của Lĩnh-Nam đều do lòng tin vào
thần quyền nhảm nhí tức một loại tà ma. Ta xử dụng mà đắc thế chẳng
qua lấy tà chọi tà.
Nhật-Hồ lão nhân theo Hồng-thiết giáo từ nhỏ. Lão tin tưởng tuyệt đối
vào tôn giáo của mình. Mà quan niệm của Hồng-thiết giáo, tất cả tôn
giáo khác đều thuộc tà ma ngoại đạo, phải giết hết. Ai càng giết nhiều
giáo chúng ngoài Hồng-thiết giáo, khi chết về với thế giới Mã-Mặc, LệAnh sẽ càng mau trở thành thần, thành thánh. Lão u mê như vậy, nên
lão giết người lại coi như một nhiệm vụ.
Hôm nay, lão thấy võ công Hồng-thiết của mình rõ ràng cực kỳ cao
thâm. Cực kỳ tinh diệu, lại không thắng nổi Kim-cương ban-nhược
chưởng. Trong khi lão chỉ dùng mấy chiêu tạp nhạp của Đại-Việt lại
thắng Minh-Thiên dễ dàng. Lão quy vào Hồng-thiết là võ công Thánh
không thể thắng võ công nhà Phật, một thứ võ công tà ma. Phải dùng võ
công Lĩnh-Nam, cũng một thứ tà ma mới thành công. Tức dĩ độc, trị
độc.
Lão tiếp tục phát những chiêu thức lẻ tẻ của các phái, bằng công lực cực
kỳ cao thâm. Đến chiêu thứ mười, Minh-Thiên bay tung xuống đài. Ông
oẹ một tiếng, miệng phun ra máu. Ông nghiến răng, ngồi dậy, điều tức,
mửa ra một búng máu nữa. Là cao tăng đắc đạo, thắng bại đối với ông
Anh Hùng Bắc Cương
Yên Tử Cư Sĩ Trần Đại Sỹ
Phật Tính, Ma Tính
Trang 13
không quan trọng. Ông khoan thai lên đài chắp tay:
- Lão nhân! Bần tăng chịu thua lão nhân.
Nói rồi ông định bước xuống đài. Bỗng thấp thoáng, một người từ dưới
đài nhảy lên, chính là Thiếu-Mai. Nàng móc trong bọc một bình thuốc,
đổ ra bốn viên, hai tay dâng lên cho Minh-Thiên:
- Đại sư! Tiểu nữ xin cúng dàng bốn viên thuốc này. Đại sư dùng ngay
đi, e không bị nội thương nặng.
Minh-Thiên cầm lấy mấy viên thuốc bỏ vào miệng. Ông chắp tay tạ
Thiếu-Mai:
- Đa tạ tiểu cô nương.
Ông xuống đài, tư thái nhẹ nhàng, tựa như không thiết tha đến sự thua
được vừa rồi. Qua cuộc đấu, rõ ràng ông chiến đấu vì Tống, có hại cho
Đại-Việt. Nhưng tư thái đạo mạo, thanh thản của một cao tăng đắc đạo
đã khuất phục quần hùng.
Sư thái Tịnh-Tuệ hướng vào Triệu Thành:
- Triệu thí chủ. Khi thí chủ nhận cho hai bên Tống, Việt đấu ba trận. Nếu
bên Việt thắng hai, sứ đoàn phải quỳ gối làm lễ đủ tám lễ trước bàn thờ
anh hùng đất Việt. Sau nữa không được bàn đến việc niên hiệu, quốc
danh nữa. Nay Đại-Việt thắng, xin các vị giữ lời hứa cho.
Mặt Triệu Thành xám như tro. Y vẫy tay gọi thủ hạ lên đài. Trần Tự-An,
Đoàn Huy thắp hương trao cho sứ đoàn. Triệu Thành cùng cả bọn quỳ
gối lễ đủ tám lễ. Lễ xong y nói:
- Khi xưa ngài Đào Kỳ được vua Quang-Vũ nhà Hán phong tước Hántrung vương. Nay tại hạ được phong Bình-Nam vương, thuộc hàng con
cháu. Hán-trung vương làm đại công thần nhà Hán. Tại hạ lễ trước bàn
thờ ngài để tỏ lòng hiếu kính bậc tiền bối. Hy vọng sau này đất Giao-chỉ
sẽ còn nhiều anh hùng vì Trung-quốc ra sức, để tiếp nối sự nghiệp của
Hán-trung vương.
Sư thái Tịnh-Huyền nói:
- Bần ni nhân danh võ lâm Đại-Việt kính mời các vị ở lại thụ lộc, uống
chén rượu nhạt. Không biết các vị có nhận cho không?
Anh Hùng Bắc Cương
Yên Tử Cư Sĩ Trần Đại Sỹ
Phật Tính, Ma Tính
Trang 14
Triệu Thành lắc đầu. Y nói với Nhật-Hồ:
- Tiên sinh! Vãn bối xin phép tiên sinh được nói mấy câu với Nam-bình
vương Lý Công-Uẩn.
Nhật-Hồ lão nhân gật đầu:
- Dĩ nhiên được. Triệu đại hiệp không thể nhân đanh Bình-Nam vương
ra lệnh cho võ lâm Đại-Việt. Nhưng vẫn có thể nhân danh sứ thần triều
Tống, nói với Đại-Việt hoàng đế.
Triệu Thành vận khí vào đơn điền nói lớn:
- Nam-Bình vương gia. Khi vua Thái-tông bản triều còn tại thế, người
hằng băn khoăn về đất Giao-chỉ này, nơi rồng nằm hổ phục. Niên hiệu
Thiên-phúc thứ nhì (981), thiên triều nghe lời sàm tấu của bọn biên thần,
sai Hầu Nhân-Bảo, Tôn Toàn-Hưng, Quách Quân-Biện mang quân sang
đánh Giao-chỉ. Vì vậy mới xẩy ra trận Bạch-đằng, Chi-lăng. Sau người
cho điều tra, biết rằng bị sàm tấu, đã ra lệnh chém bọn chúng, rồi sắc
phong cho Lê Hoàn làm Giao-chỉ quận vương. Suốt bao năm, Lê Hoàn
trấn phương Nam, làm cho dân chúng ấm no, giặc cướp không còn.
Hàng năm sai sứ sang triều kiến, lễ số không thiếu. Vì vậy tiên hoàng
không ngớt lời khen y, gia phong chức tước.
Ngừng lại một lúc, y tiếp:
- Công đức của Lê Hoàn khiến tiên hoàng dự định cải Giao-chỉ thành
nước An-Nam. Đến đời Chân-tông niên hiệu Cảnh-đức thứ nhì (1005)
giữa lúc triều đình định sai sứ sang sách phong, thì Lê-Hoàn chết. Sau
đó các con tranh nhau. Cuối cùng Ngoạ-triều lên nối ngôi, tàn ác quá
đáng, nên Thiên-triều không thể phong cho làm vua một nước.
Y hắng rặng một tiếng, rồi tiếp:
- Long-Đĩnh chết. Bấy giờ vương gia đang làm Tả-thân vệ điện tiền chỉ
huy sứ, tự lên kế ngôi thay Long-Đĩnh. Thiên-triều nhiều lần sai sứ sang
dục vương gia tìm con cháu nhà Lê tái lập chính thống. Nhưng vương
gia đều thượng biểu rằng con cháu nhà Lê không còn ai. Thiên triều
cũng tin vậy, phong cho vương gia tước Nam-Bình vương, tạm quyền
trị nước. Thế mà vương gia tiếm xưng đế hiệu Thuận-Thiên, quốc hiệu
Đại-Việt. Như vậy thực quá lắm.
Anh Hùng Bắc Cương
Yên Tử Cư Sĩ Trần Đại Sỹ
Phật Tính, Ma Tính
Trang 15
Y chỉ vào Hồng-Sơn đại phu:
- Năm trước đây, Thiên-Thánh hoàng-đế cử tiểu vương đi sứ, mục đích
tìm con cháu nhà Lê. Hay đâu trời không phụ lòng người, tiểu vương
tìm được Nam-Quốc vương Lê Long-Mang, chính là nhân vật kỳ vĩ, võ
công vô địch thiên hạ, ơn đức trải khắp Hoa-Việt. Tiểu vương về tâu lại,
ắt hẳn Thiên-triều sẽ phong cho Nam-Quốc vương làm hoàng đế, quốc
hiệu vẫn còn tên Đại-Việt. Niên hiệu tùy Nam-Quốc vương chọn.
Y ngừng lại nghỉ để thở mấy hơi rồi tiếp:
- Vậy tiểu vương nghĩ Nam-Bình vương nên trả ngôi chính thống cho
họ Lê. Vạn nhất vương không trả, cái gì sẽ xẩy ra? Võ lâm Giao-chỉ sẽ
nổi dậy chống vương. Phái Sài-sơn dĩ nhiên chống vương. Phái Đông-a
đã hai đời thân Lê. Đương kim Thiên-trường ngũ kiệt vốn bạn cũ của
Hồng-Sơn đại phu, ắt phái Đông-a thành đạo quân chính kéo về Thănglong. Chiêm-thành, Chân-lap, Lão-qua sẽ đem quân vào. Đại quân
Thiên-triều ở hai lộ Quảng hơn trăm vạn vượt biên tiến sang. Như vậy
liệu vương gia có giữ nổi không? Việc đó tùy vương gia xử trí.
Triệu Thành để ý, thấy Hồng-Sơn đại phu có vẻ rửng rưng với lời nói
của y. Y chửi thầm:
- Thằng Lê Long-Mang này kiến thức không tầm thường, lại thêm con
vợ đẹp như tiên của nó luôn công kích Thiên-triều. Có khi y đổi ý kiến
cũng nên. Đã vậy ta bốc lão già hiếu danh Nhật-Hồ lên cho bọn Namman đánh nhau chơi, có như thế ta mới tiến quân sang được.
Nghĩ vậy y cúi đầu trước bàn thờ lễ tám lễ rồi tiếp:
- Thưa các vị anh hùng con cháu Bắc-bình vương. Qua ba trận đấu vừa
rồi, tiểu vương thấy võ công Giao-chỉ thịnh hơn bao giờ hết. Giao-chỉ
xứng đáng thành Đại-Việt. Người cai trị Đại-Việt không phải quận
vương, mà phải thành hoàng đế. Đại-Việt hoàng đế chỉ có thể là NamQuốc vương. Nếu vì lý do nào đó, các vị không tin tưởng vào NamQuốc vương, phải cử lấy một vị đại tôn sư võ lâm lên thay. Thiên-triều
cũng sẽ phong làm Đại-Việt hoàng đế, và tránh khỏi chiến tranh. Thôi,
tiểu vương xin lui. Sau hai ngày nữa, tiểu vương sẽ đến Cổ-loa xem
duyệt binh, chờ kết quả quyết định của Nam-Bình vương cùng các vị
tôn sư võ lâm.
Anh Hùng Bắc Cương
Yên Tử Cư Sĩ Trần Đại Sỹ
Phật Tính, Ma Tính
Trang 16
Nói rồi y định xuống đài, thấp thoáng bóng xanh, Thanh-Mai nhảy lên,
đứng cạnh y. Y giật mình lùi lại, miệng lắp bắp:
- Trần cô nương. Từ Thiên-trường cách biệt, cô nương vẫn mạnh chứ?
Miệng nói, mà tim y đập rộn ràng. Dưới ánh nắng hè, da mặt ThanhMai hồng hào, tươi đẹp như một bông hoa lan mới nở, đang khoe sắc.
Quần hùng thấy thế khinh thân của nàng vừa mau, vừa nhẹ, tỏ ra nội
công thâm hậu vô cùng. Khi nhìn rõ thấy vẻ đẹp sắc sảo của nàng, giới
trẻ bật lên những tiếng suýt xoa. Thanh-Mai chắp tay thi lễ:
- Tiểu nữ Trần Thanh-Mai, đệ tử phái Sài-sơn, xin kính cẩn ra mắt Triệu
vương gia.
Triệu Thành kinh ngạc:
- Trần cô nương! Rõ ràng cô nương thuộc phái Đông-a, hơn nữa là ái nữ
của vị chưởng môn danh trấn thiên hạ, cớ sao lại xưng làm đệ tử phái
Sài-sơn?
Thanh-Mai cười rất tươi:
- Dĩ nhiên, gia nghiêm làm chưởng môn phái Đông-a. Nhưng tiểu nữ
được Hồng-Sơn đại phu ưu ái thu làm đệ tử. Không những thu làm đệ
tử, mà được coi như ái đồ của người. Vương gia có biết tại sao không?
Trong mười đại đệ tử của người, tiểu nữ vốn nhỏ tuổi nhất, vì vậy cũng
được sư phụ cưng chiều.
Triệu Thành thấy Thanh-Mai lên đài, y biết thế nào cô gái xinh đẹp này
cũng gây sự với mình chứ không sai. Y hỏi:
- Không biết cô nương có điều chi dạy bảo? Kể từ ngày gặp gỡ cô nương
lần đầu, tại hạ thấy không gian như thu hẹp lại, trăm hoa kém tươi. Tại
hạ những tưởng về Trung-nguyên, cử mai mối, đem xe vàng đón cô
nương làm vương phi. Thế nhưng... thế nhưng cô nương cứ theo làm
khó dễ tại hạ hoài, đạo lý ở chỗ nào?
Thanh-Mai dõng dạc nói:
- Triệu vương gia ơi, tiểu nữ không hề làm khó dễ vương gia. Bình tâm
mà xét, trong thiên hạ, vương gia chỉ ngồi dưới có Thiên-Thánh hoàngđế, mà ngồi trên trăm triệu người, uy quyền biết mấy. Võ công kiến
Anh Hùng Bắc Cương
Yên Tử Cư Sĩ Trần Đại Sỹ
Phật Tính, Ma Tính
Trang 17
thức vương gia lại xuất chúng. Đương nhiên vương gia trở thành nguồn
ước mơ của các thiếu nữ thiên hạ. Khi vương gia mới gặp tiểu nữ.
Vương gia đã tỏ ý cầu thân. Tiểu nữ có phải gỗ đâu mà không cảm
động?
Nàng ngừng lại chỉ vào Hồng-Sơn đại phu:
- Huống hồ cứ như lời vương gia nói, vương gia sang đây mục đích vì
sư phụ của tiểu nữ, hưng diệt, kế tuyệt. Vương gia đã đến Vạn-thảo sơn
trang cùng Thiên-trường tặng lễ vật lớn cho sư phụ cùng gia nghiêm
tiểu nữ. Với bằng ấy lý do, đời nào tiểu nữ dám vô phép với vương gia,
mà vương gia bảo rằng tiểu nữ làm khó dễ?
Nàng đưa mắt nhìn Đoàn Huy, rồi tiếp:
- Có điều tiểu nữ sinh làm gái Việt. Vương gia ơi, gái Trung-quốc lấy
chồng, chỉ biết có chồng. Chồng là nhất. Nhưng gái Việt lại khác. Gái
Việt yêu nước hơn yêu chồng. Chồng đứng thứ tư, sau nước, sau sư
phụ, và sau song thân.
Cả quảng trường vỗ tay vang dội, hết tràng này đến tràng khác.
Người người tán tụng:
- Đệ tử danh gia có khác. Nói năng đúng đạo lý. Hành xử đâu ra đấy.
- Truyện! Một kiến thức của ông bố đã làm nghiêng thiên hạ rồi. Huống
hồ thêm kiến thức của Hồng-Sơn đại phu!
- Người ta đồn nàng là một trong Thuận-Thiên cửu hùng thì phải. Em
kết nghĩa của Khai-Quốc vương. Nghe đâu Thuận-Thiên hoàng đế định
phong làm Vương phi Khai-Quốc vương đấy.
- Nếu hoàng-cung có một Vương-phi như vậy thực phúc đức quá. Nghe
đâu phen này Hồng-Sơn đại phu được Thiên-trường đại hiệp hỗ trợ về
đòi lại ngôi vua. Thế không biết nàng theo sư phụ với bố hay theo nghĩa
huynh.
- Chắc theo sư phụ. Nàng vừa nói: Gái Việt coi trọng nhất nước thứ đến
sư phụ. Chồng đứng thứ tư kia mà.
- Cứ chờ xem!
Anh Hùng Bắc Cương
Yên Tử Cư Sĩ Trần Đại Sỹ
Phật Tính, Ma Tính
Trang 18
Thanh-Mai đợi cho tiếng vỗ tay ngưng, nàng tiếp:
- Suốt hơn năm qua, mỗi bước chân đi của vương gia, tiểu nữ hằng theo
dõi. Vì vậy, hôm nay vương gia tới đây, ngỏ lời với anh hùng về ngôi
chính thống của Đại-Việt, tiểu nữ bắt buộc phải lên tiếng.
Triệu Thành kinh hoảng:
- Con nhỏ này kiến thức thực bao la, trí mưu không thua ai. Mình không
cẩn thận e nguy với nó. Bất cứ nó nói gì, ta cứ chối biến là xong.
Y làm ra vẻ đa tình:
- Tại hạ xin rửa tai nghe lời vàng ngọc của cô nương.
Thanh-Mai mỉm cười chỉ vào bọn Triệu Anh:
- Ngày mười tư tháng hai năm trước, tiểu nữ theo bổn sư vào Thanhhoá dự lễ Lệ-Hải bà vương. Trên đường đi tiểu nữ gặp Tung-sơn tan
kiệt cùng Quách Quỳ. Các vị ỷ lớn hiếp nhỏ, toan giết một thiếu niên
thôn dã. Rồi đêm đến vào đập phá đền thờ Tương-Liệt đại vương.
Nàng vẫy tay, Tôn Đản từ dưới đài bước lên. Nó thuật tỷ mỉ cuộc đấu
võ giữa nó với Quách Quỳ, sau đó bọn Triệu Thành đột nhập đền thờ
Nguyễn Thành-Công phá tượng tìm di thư như thế nào một lựơt, không
bỏ một chi tiết nhỏ.
Triệu Thành biết không chối được. Y tự biện lý:
- Việc đó do Tung-sơn tam kiệt tự tác. Bản nhân đã nộp vàng tại trấn
Thanh-hóa theo luật Giao-chỉ để chuộc tội rồi.
Quần hào đồng lên tiếng nguyền rủa. Thanh-Mai đợi cho tiếng nguyền
rủa của dứt. Nàng tiếp:
- Lần đầu tiên tiểu nữ gặp Vương-gia trên núi Chung-chinh, vào ngày
hôm sau, tức rằm tháng hai năm trước. Vương gia cùng với tất cả các vị
tùy tòng đây không ngớt xỉ mạ võ công Đại-Việt là thứ võ công học lóm
của Trung-quốc. Vương gia không hề nói đến việc tìm con cháu nhà Lê.
Vương gia dụ dỗ bọn thiếu niên để chúng chỉ động Xuân-đài tìm nơi cất
võ công thời Lĩnh-Nam. Trong đêm đó, vương gia dùng độc chất của
Hồng-thiết giáo Trung-quốc, mưu hại đại ca của tại hạ, nhưng không
thành.
Anh Hùng Bắc Cương
Yên Tử Cư Sĩ Trần Đại Sỹ
Phật Tính, Ma Tính
Trang 19
Nàng vẫy tay, Tôn Trung-Luận lên đài:
- Vị tiền bối này bấy giờ đang làm ông từ giữ đền Tương-Liệt đại vương
làm chứng. Ngày mười bẩy tháng hai, Vương gia cùng sứ đoàn đến lục
xét đền thờ Tương-Liệt đại vương lần nữa, bắt trói ông từ tra khảo nơi
cất võ kinh.
Tôn Trung-Luận tường thuật tỷ mỷ những việc xẩy ra hồi ấy. Nhưng
ông cố ý lờ vụ anh em Đàm Toái-Trạng, Đàm An-Hoà phản quốc làm
gian tế cho Tống, vì Khu-mật viện muốn việc bọn họ Đàm phản quốc
chưa đến lúc công bố.
Nàng hướng vào công chúa Lĩnh-Nam Bảo-quốc Hoà-dân, đang ngồi
trên ghế của vua Bà Bắc-biên:
- Ngày hai mươi mốt tháng hai, trong lúc chúng tôi tế Lệ-Hải Bà-vương,
Đông-Sơn lão nhân, Địch Thanh, Lý Tự xuất hiện, mưu giết công chúa
Bình-Dương, cùng phá đại hội. Giữa lúc đó vua Bà Bắc-biên xuất hiện,
kể tội trạng nguyên Địch Thanh ăn trộm vàng của công khố Đại-Việt.
Công-chúa Lĩnh-Nam Bảo-Hòa đứng lên kể chi tiết vụ Lý Tự toan giết
Mỹ-Linh cùng việc bọn Đông-Sơn lão nhân, Địch Thanh xâm nhập Bắcbiên dụ dỗ các khê động theo Tống, ăn cắp vàng của công khố Đại-Việt.
Sau đó âm thầm đi Thiên-trường, rồi vào Thanh-hoá.
Đợi công chúa Lĩnh-Nam Bảo-Hòa kể xong, Thanh-Mai thuật chi tiết
bọn Tung-sơn tam kiệt cùng với Vệ-vương Đinh Toàn tìm hầm đá, chép
bộ Linh-Nam vũ kinh vào cuốn sử của Mỹ-Linh. Sau đó hủy những tấm
bia kia đi.
Thanh-Mai thuật đến đây, quảng trường ồn ào hẳn lên bàn tán. Quần
hùng căm phẫn sứ đoàn đến cùng tận.
Nguyên từ khi thành lập nước Việt cho đến thời Lý, chưa bao giờ võ học
lại phồn thịnh như thời Lĩnh-Nam. Sau khi vua Trưng tuẫn quốc, các
phái phải qui ẩn, bí mật thu dụng đệ tử. Vì vậy trải hơn nghìn năm Bắc
thuộc, võ công bị mai một đi rất nhiều. Cho đến khi vua Ngô lập lại tự
chủ, các gia, các phái mới hoạt động trở lại. Nhưng võ học thời LĩnhNam, mười phần, thất lạc đến tám chín. Các đại tôn sư chỉ biết than
ngắn thở dài. Trong gần một trăm năm qua, võ lâm Trung-quốc, ĐạiViệt, Đại-lý, Chiêm-thành, Lão-qua thi nhau tìm di tích bộ Lĩnh-Nam võ
Anh Hùng Bắc Cương
Yên Tử Cư Sĩ Trần Đại Sỹ
Phật Tính, Ma Tính
Trang 20
kinh, nhưng tuyệt vô âm tín. Người ta cho rằng, ai tìm thấy bộ võ kinh
đó, sẽ trở thành anh hùng vô địch, võ lâm đại đế.
Bây giờ họ nghe Thanh-Mai nói bọn Triệu Thành được Vệ-vương Đinh
Toàn chỉ cho chỗ cất dấu di thư. Sau khi chép xong, bọn y phá hủy bia
đá đi. Quần hùng thấy rằng, muốn tìm lại võ thuật thời Lĩnh-Nam, phải
tranh dành với sứ đoàn Triệu Thành. Nhưng phái nào cũng cảm thấy e
dè, vì bọn Triệu-Thành tuy ít người, nhưng gồm toàn những đại đao
thủ. Vì vậy không ai muốn ra mặt gây hấn. Họ im lặng, tìm kế vạn toàn.
Thanh-Mai thuật tiếp việc bọn Tung-sơn tam kiệt bắt nàng cùng MỹLinh, Bảo-Hòa đi Vạn-hoa sơn trang, Vạn-thảo sơn trang. Cùng những
việc xẩy ra trong Vạn-thảo sơn trang. Nàng kết luận:
- Cho đến lúc này, vương gia mới biết sư phụ của tôi là Nam-quốc
vương. Vương gia không ngần ngại gì ném Vệ-vương Đinh Toàn vào hồ
nước. Tại sao? Vì Vệ-vương thân cô, thế cô, võ công lại không cao.
Trong khi sư phụ tôi võ công vô địch thiên hạ. Ơn đức trải khắp lê dân.
Thế mà vương gia bảo Thiên-Thánh hoàng-đế cử vương gia sang ĐạiViệt hưng diệt, kế tuyệt, tìm con cháu nhà Lê! Ai mà tin được. Tôi xin
mời một nhân vật tối ư quan trọng lên làm chứng. Nhân chứng ấy chính
là sư mẫu tôi.
Từ chỗ phái Sài-sơn, một thiếu phụ, cực kỳ xinh đẹp trong lớp áo lụa
đỏ, quần đen, dây lưng xanh, cổ choàng khăn xanh, khoan thai lên đài.
Dưới ánh nắng chói chang, nước da trắng hồng, mái tóc đen nhánh óng
ánh. Mỗi bước đi của nàng như muôn ngàn bông hoa trổ sắc. Người đó
chính là Lâm Huệ-Phương. Quảng trường có hàng mấy vạn người, mà
không một tiếng động. Muôn con mắt đều đổ vào Huệ-Phương. Không
ai có thể ngờ, tạo hoá lại nặn ra con người đẹp đến như vậy.
Huệ-Phương lên đài, hướng vào bàn thờ Bắc-bình vương lễ tám lễ, rồi
nàng tường thuật chi tiết việc Triệu Thành tới Vạn-thảo sơn trang thuyết
phục Hồng-Sơn đại phu khởi binh cũng như thái độ trở mặt của Triệu
Thành với Đinh Toàn. Huệ-Phương đã xinh đẹp, tiếng nói lại ngọt ngào,
ai nghe cũng phải xiêu lòng.
Trước đây Thuận-Thiên hoàng-đế cùng ba vị hoàng hậu, tốn không biết
bao nhiêu công phu mới tuyển được Huệ-Phương cho Khai-Quốc
vương, với hy vọng Vương vừa ý, sau đó phong nàng làm Vương-phi.
Bẵng đi hơn năm, trong ngày hội yến ở điện Long-hoa, hoàng-đế cũng
Anh Hùng Bắc Cương
Yên Tử Cư Sĩ Trần Đại Sỹ
- Xem thêm -