BỘ GIÁO DỤC VÀ ĐÀO TẠO
…………/…………
BỘ NỘI VỤ
……/……
HỌC VIỆN HÀNH CHÍNH QUỐC GIA
NGUYỄN THỊ HUY HOÀNG
QUẢN LÝ NHÀ NƯỚC VỀ DU LỊCH
Ở TỈNH TÂY NINH
LUẬN VĂN THẠC SĨ QUẢN LÝ CÔNG
TP. HỒ CHÍ MINH - NĂM 2016
BỘ GIÁO DỤC VÀ ĐÀO TẠO
…………/…………
BỘ NỘI VỤ
……/……
HỌC VIỆN HÀNH CHÍNH QUỐC GIA
NGUYỄN THỊ HUY HOÀNG
QUẢN LÝ NHÀ NƯỚC VỀ DU LỊCH
Ở TỈNH TÂY NINH
LUẬN VĂN THẠC SĨ QUẢN LÝ CÔNG
Chuyên ngành: Quản lý công
Mã số: 60 34 04 03
NGƯỜI HƯỚNG DẪN KHOA HỌC: TS. TRẦN TRỌNG ĐỨC
TP. HỒ CHÍ MINH - NĂM 2016
LỜI CAM ĐOAN
Tôi xin cam đoan luận văn này là của riêng tôi, không sao chép của người
khác, được thực hiện từ kết quả nghiên cứu lý luận, thực tiễn dưới sự hướng
dẫn của TS. Trần Trọng Đức.
Nội dung luận văn có sự tham khảo, sử dụng thông tin số liệu theo danh mục
tài liệu tham khảo đính kèm./.
Tác giả luận văn
Nguyễn Thị Huy Hoàng
LỜI CẢM ƠN
Tác giả xin chân thành cảm ơn Ban Giám đốc, các thầy cô giáo của Học
viện Hành chính đã giảng dạy, truyền đạt những kiến thức.
Xin chân thành cảm ơn Sở Văn hóa, Thể thao và Du lịch tỉnh Tây Ninh
đã tạo điều kiện trong quá trình thu thập tài liệu thực hiện đề tài.
Tác giả xin gửi lời cảm ơn sâu sắc đến Tiến sĩ Trần Trọng Đức, người đã
tận tình hướng dẫn tác giả trong suốt quá trình thực hiện luận văn.
Do thời gian thực hiện luận văn có hạn, năng lực bản thân còn hạn chế
nên luận văn chắc chắn không tránh khỏi thiếu sót.
Xin trân trọng cảm ơn.
Tác giả luận văn
Nguyễn Thị Huy Hoàng
MỤC LỤC
Trang
Trang phụ bìa
Lời cam đoan
Mục lục
Danh mục các ký hiệu, các chữ viết tắt
Danh mục các bảng
MỞ ĐẦU
1
1.
Tính cấp thiết của đề tài
1
2.
Tình hình nghiên cứu của đề tài
3
3.
Câu hỏi nghiên cứu
5
4.
Mục đích và nhiệm vụ nghiên cứu
5
5.
Đối tượng nghiên cứu
6
6.
Phạm vi nghiên cứu
6
7.
Đóng góp của luận văn
6
8.
Phương pháp nghiên cứu
7
9.
Ý nghĩa ứng dụng của đề tài
8
10. Kết cấu của đề tài
8
CHƯƠNG 1:
CƠ SỞ KHOA HỌC QUẢN LÝ NHÀ NƯỚC VỀ DU LỊCH
1.1. Du lịch: khái niệm, bản chất, các yếu tố tác động và vai trò
9
1.1.1. Khái niệm về du lịch
9
1.1.2. Bản chất của du lịch
12
1.1.3. Yếu tố tác động đến sự phát triển du lịch
16
1.1.4. Vai trò của ngành du lịch
20
1.2. Quản lý nhà nước về du lịch
22
1.2.1. Khái niệm quản lý nhà nước về du lịch
22
1.2.2. Sự cần thiết quản lý nhà nước về du lịch
23
1.2.3. Nội dung quản lý nhà nước về du lịch
24
1.2.4. Phương thức quản lý nhà nước về du lịch
27
1.2.5. Kết hợp quản lý nhà nước theo ngành
và lãnh thổ đối với du lịch
29
1.3. Kinh nghiệm trong quản lý nhà nước về du lịch
31
1.3.1. Các quốc gia trong khu vực
31
1.3.2. Trong nước
35
TIỂU KẾT CHƯƠNG 1
38
CHƯƠNG 2:
THỰC TRẠNG DU LỊCH VÀ QUẢN LÝ
NHÀ NƯỚC VỀ DU LỊCH Ở TỈNH TÂY NINH
2.1. Thực trạng du lịch ở tỉnh Tây Ninh giai đoạn
2010-2015
39
2.1.1. Thuận lợi trong phát triển du lịch ở tỉnh Tây Ninh
39
2.1.2. Thực trạng du lịch ở tỉnh Tây Ninh giai đoạn 2010 - 2015
45
2.2. Thực trạng quản lý nhà nước về du lịch ở tỉnh Tây Ninh
56
2.2.1. Xây dựng và tổ chức thực hiện chiến lược, quy hoạch,
kế hoạch và chính sách phát triển du lịch.
56
2.2.2. Ban hành và tổ chức thực hiện các văn bản pháp luật về
hoạt động du lịch
60
2.2.3. Tuyên truyền, phổ biến, giáo dục pháp luật và thông tin
về du lịch
2.2.4. Tổ chức, quản lý hoạt động đào tạo, bồi dưỡng nguồn
63
nhân lực; nghiên cứu, ứng dụng khoa học và công nghệ
64
2.2.5. Tổ chức điều tra, đánh giá tài nguyên du lịch để xây
dựng quy hoạch phát triển du lịch
65
2.2.6. Tổ chức thực hiện hợp tác quốc tế về du lịch; hoạt
động xúc tiến du lịch ở trong nước và nước ngoài.
66
2.2.7. Tổ chức bộ máy quản lý nhà nước về du lịch ở cấp tỉnh,
sự phối hợp của các cơ quan nhà nước
68
2.2.8. Cấp, thu hồi giấy phép, giấy chứng nhận về hoạt động du lịch
70
2.2.9. Kiểm tra, thanh tra, giải quyết khiếu nại, tố cáo và xử
lý vi phạm pháp luật về du lịch.
2.3. Đánh giá hoạt động quản lý nhà nước về du lịch
70
72
2.3.1. Kết quả
72
2.3.2. Nguyên nhân
74
2.3.3. Những vấn đề đặt ra từ hoạt động du lịch và quản lý
nhà nước về du lịch
75
TIỂU KẾT CHƯƠNG 2
77
CHƯƠNG 3:
GIẢI PHÁP NÂNG CAO HIỆU QUẢ QUẢN LÝ NHÀ NƯỚC
VỀ DU LỊCH Ở TỈNH TÂY NINH
3.1. Quan điểm và phương hướng phát triển và quản lý du lịch
78
3.1.1. Quan điểm phát triển du lịch
79
3.1.2. Phương hướng chung
80
3.1.3. Phương hướng cụ thể
80
3.1.4. Nhiệm vụ
80
3.2. Một số giải pháp nâng cao hiệu quả quản lý nhà nước
về du lịch ở tỉnh Tây Ninh
82
3.2.1. Tố chức quản lý quy hoạch du lịch và chính sách
phát triển du lịch
82
3.2.2. Giải pháp về tuyên truyền, phổ biến, giáo dục pháp luật
về du lịch
93
3.2.3. Giải pháp về nguồn nhân lực, nghiên cứu ứng dụng
khoa học và công nghệ
94
3.2.4. Giải pháp về hợp tác quốc tế về phát triển du lịch
và tăng cường năng lực xúc tiến quảng bá du lịch
99
3.2.5. Tăng cường hoạt động kiểm tra, thanh tra trong
xử lý vi phạm trong hoạt động quản lý nhà nước
3.3. Một số kiến nghị
104
105
3.3.1. Với Bộ Văn hóa, Thể Thao và Du lịch
105
3.3.2. Với chính quyền địa phương cấp tỉnh Tây Ninh
106
TIỂU KẾT CHƯƠNG 3
107
KẾT LUẬN
108
TÀI LIỆU THAM KHẢO
PHỤ LỤC
DANH MỤC TỪ VIẾT TẮT
1. Quản lý nhà nước
: QLNN
2. Tổng cục du lịch
: TCDL
3. Ủy ban nhân dân
: UBND
4. Văn hóa, thể thao và du lịch
: VHTTDL
DANH MỤC CÁC BẢNG
Trang
Bảng 2.1
Số lượng khách đến Tây Ninh trong thời gian qua
49
Bảng 2.2
Doanh thu du lịch giai đoạn 2010 – 2015
50
Bảng 2.3
Hiện trạng lao động ngành du lịch
58
MỞ ĐẦU
1. Tính cấp thiết của đề tài
Ở Việt Nam, du lịch đang có những bước phát triển mạnh và ổn định,
ngày càng đóng góp lớn hơn cho nền kinh tế. Hoạt động du lịch diễn ra sôi
động trên tất cả lãnh thổ và khu vực từ đô thị đến nông thôn, từ vùng ven biển,
hải đảo đến vùng núi, cao nguyên. Sự phát triển du lịch góp phần thay đổi
diện mạo đô thị và nông thôn, tạo thêm nhiều việc làm cho các tầng lớp dân
cư trong xã hội.
Tây Ninh là một trong những tỉnh giữ vai trò quan trọng đối với sự
phát triển của vùng kinh tế trọng điểm phía Nam, là tỉnh đầu mối và là cửa
ngõ giao thông về đường bộ quan trọng vào Campuchia và các nước ASEAN;
có vị trí chiến lược về an ninh quốc phòng của quốc gia; là đầu mối giao
thương, trung chuyển hàng hóa và dịch vụ - thương mại và đặc biệt là du lịch.
Tây Ninh đang phấn đấu đưa ngành du lịch là một ngành kinh tế quan
trọng, góp phần chuyển đổi một cách căn bản cơ cấu kinh tế của tỉnh; hoạt
động du lịch có tính chuyên nghiệp; hệ thống cơ sở vật chất kỹ thuật tương
đối đồng bộ, hiện đại; sản phẩm du lịch có chất lượng cao, đa dạng, có
thương hiệu, mang đậm bản sắc văn hóa dân tộc cạnh tranh được với các tỉnh
miền Đông Nam bộ, Tây Nam bộ, Tây Nguyên, Vương quốc Campuchia và
một số nước trong khu vực ASEAN.
So với các tỉnh, thành trong vùng trọng điểm, Tây Ninh có những lợi
thế so sánh nhất định để phát triển du lịch như có thuận lợi rất lớn trong việc
thông thương và kết nối du lịch với các nước ASEAN khác.
Đặc biệt, Tây Ninh có nhiều điểm du lịch văn hóa – lịch sử cùng cảnh
quan thiên nhiên phong phú và đa dạng như Hồ Dầu Tiếng; núi Bà Đen với
1
những di tích văn hóa, các hang động hoang sơ, những lễ hội lớn thu hút hơn
1,5 triệu lượt khách mỗi năm; có Vườn Quốc gia Lò Gò – Xa Mát đặc trưng
cho vùng đất ngập nước theo mùa; các di tích lịch sử cách mạng như Căn cứ
Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam, Trung ương Cục miền Nam và nhiều
di tích văn hóa khác như Tòa thánh Cao đài…
Tuy nhiên, do xuất phát điểm của tỉnh Tây Ninh còn thấp, ngành du
lịch ở tỉnh Tây Ninh trong nhiều năm qua vẫn chưa thật sự có được những
chuyển biến mạnh mẽ để trở thành một ngành kinh tế mũi nhọn bởi nhiều khó
khăn, hạn chế từ công tác quản lý nhà nước về du lịch ở địa phương có thể kể
đến như sau:
Xây dựng và hoạch định chiến lược, quy hoạch về du lịch chưa đồng
bộ, quá trình thực hiện quy hoạch còn chậm.
Tuyên truyền, phổ biến, giáo dục pháp luật và thông tin về du lịch chưa
đem lại hiệu quả và phát huy vai trò của công tác này.
Hoạt động đào tạo, bồi dưỡng nguồn nhân lực ngành du lịch chưa được
quan tâm và chú trọng.
Do đó, quản lý nhà nước về du lịch đòi hỏi cần có những giải pháp
khắc phục đồng bộ.
Nhìn chung, Tây Ninh có nhiều tiềm năng lớn về du lịch và phát triển
du lịch, tuy nhiên cho đến nay du lịch Tây Ninh vẫn chưa thực sự phát triển
cho tương xứng với tiềm năng sẵn có của địa phương. Tìm hiểu và nghiên
cứu thực trạng của hoạt động du lịch ở tỉnh Tây Ninh cũng như vai trò của
quản lý nhà nước đối với ngành du lịch là cơ sở cho phân tích những hạn chế
của Tây Ninh, từ đó đề xuất các giải pháp để góp phần thúc đây du lịch nhanh
2
chóng phát triển. Mặt khác, kết quả nghiên cứu là cơ sở cho việc hoàn thiện
quản lý nhà nước về du lịch ở tỉnh Tây Ninh trong giai đoạn tới.
Chính mong muốn trên, tôi chọn đề tài nghiên cứu Quản lý nhà nước
về du lịch ở tỉnh Tây Ninh.
Hy vọng đề tài sẽ là một đóng góp tích cực cho sự phát triển của ngành
du lịch ở tỉnh Tây Ninh và làm cơ sớ cho việc góp phần hoàn thiện quản lý
nhà nước về du lịch ở tỉnh Tây Ninh giai đoạn sắp tới.
2. Tình hình nghiên cứu của đề tài
Tình hình nghiên cứu trên thế giới
Nhiều nghiên cứu về du lịch đã được công bố, một số tác phẩm như sau:
S.Medlik, Understanding tourism, 1997. Cuốn sách trình bày các khái
niệm về ngành du lịch[33].
Đổng Ngọc Minh,Vương Lôi Đình, Kinh tế du lịch và du lịch học, 2001
[7]. Kinh tế du lịch và du lịch học là công trình nghiên cứu khoa học có hệ
hống về hoạt động du lịch từ thực tiễn Trung Quốc. Cuốn sách khá phù hợp
với điều kiện hoạt động du lịch Việt Nam, và từ thực tiễn Trung Quốc có thể
rút ra những bài học để đưa du lịch Việt Nam phát triển theo đúng định
hướng xã hội chủ nghĩa.
Tài liệu ASEAN, Biến đổi khí hậu và du lịch, 2014 [30]. Trình bày các
vấn đề về biến đổi khí hậu cũng như phản ứng với biến đổi khí hậu và du lịch.
Alan A. Lew, C. Michael Hall and Allan M. Williams, A Companion to
Tourism, 2004 [31]. Trình bày các vấn đề về chính sách công về du lịch.
Colin Michael Hall, Tourism and Politics: Policy, Power and Place,
1994 [32]. Trình bày các vấn đề về mối quan hệ giữa du lịch với chính trị.
Tình hình nghiên cứu trong nước:
3
Đã có nhiều công trình nghiên cứu về du lịch trong nước, tuy nhiên
những nghiên cứu về du lịch được nhìn nhận dưới góc độ kinh tế, ngành văn
hóa, ngành địa lý học.
Những nghiên cứu về du lịch dưới góc độ quản lý nhà nước thì chỉ các
công trình, luận văn tại Học viện Hành chính:
Luận văn thạc sĩ quản lý hành chính công của Huỳnh Công Minh
Trường, Hoàn thiện quản lý nhà nước về du lịch tại thành phố Hồ Chí Minh,
Học viện Hành Chính, tp.Hồ Chí Minh, năm 2000 [12]. Luận văn nghiên cứu
về vấn đề quản lý quy hoạch về du lịch tại thành phố Hồ Chí Minh.
Luận văn thạc sĩ quản lý hành chính công của Đỗ Thị Ánh Tuyết, Một
số giải pháp phát triển du lịch Việt Nam trong tiến trình hội nhập kinh tế quốc
tế, Học viện Hành Chính, tp.Hồ Chí Minh, năm 2005 [24]. Luận văn tập
trung nghiên cứu những vấn đề về giải pháp cho phát triển du lịch của Việt
Nam nói chung.
Luận văn thạc sĩ quản lý hành chính công của Phùng Thị Phượng Khánh,
Quản lý nhà nước trong việc phát triển toàn diện ngành du lịch tỉnh Trà Vinh,
Học viện Hành Chính, tp.Hồ Chí Minh, năm 2007 [11]. Luận văn tập trung
chỉ ra những bất cập trong quản lý nhà nước về du lịch ở tỉnh Trà Vinh.
Luận văn thạc sĩ quản lý hành chính công của Hồ Thị Tú Anh, Hoàn
thiện quản lý nhà nước về du lịch tại tỉnh Hậu Giang, Học viện Hành Chính,
tp.Hồ Chí Minh, năm 2009 [1]. Tập trung nghiên cứu các chính sách phát
triển du lịch và bộ máy quản lý du lịch ở tỉnh Hậu Giang.
Luận văn thạc sĩ quản lý hành chính công của Mai Văn Nhơn, Quản lý
nhà nước về du lịch tại tỉnh Đồng Nai, Học viện Hành Chính, tp.Hồ Chí Minh,
4
năm 2010 [14]. Luận văn nghiên cứu về tổ chức bộ máy quản lý du lịch của
tỉnh Đồng Nai.
Tuy nhiên chưa có nghiên cứu nào về quản lý nhà nước về du lịch ở tỉnh
Tây Ninh. Do vậy, tôi chọn đề tài Quản lý nhà nước về du lịch ở tỉnh Tây
Ninh làm đề tài luận văn.
3. Câu hỏi nghiên cứu
Luận văn tập trung giải quyết các câu hỏi nghiên cứu sau:
Du lịch ở tỉnh Tây Ninh chưa phát triển có phải do hạn chế trong quản lý
nhà nước không ?
Vai trò quản lý nhà nước về du lịch của địa phương có liên quan gì trong
đảm bảo du lịch phát triển ?
Giải pháp nào cần được đề xuất để giải quyết hạn chế trong quản lý nhà
nước về du lịch ở tỉnh Tây Ninh ?
4. Mục đích và nhiệm vụ nghiên cứu
4.1.
Mục đích nghiên cứu
Từ việc nghiên cứu về du lịch và hoạt động quản lý nhà nước về du lịch từ
thực tiễn ở tỉnh Tây Ninh, luận văn chỉ ra những hạn chế, nguyên nhân
trong hoạt động quản lý nhà nước về du lịch ở tỉnh Tây Ninh. Từ đó, đưa
ra những giải pháp mang tính khả thi cho quản lý nhà nước ở tỉnh Tây
Ninh, cung cấp kinh nghiệm trong quản lý nhà nước về du lịch ở tỉnh Tây
Ninh.
4.2.
Nhiệm vụ nghiên cứu
Để đạt được mục đích đề ra, luận văn tập trung giải quyết các nhiệm vụ
sau:
5
Hệ thống các quan điểm, lý luận về du lịch và quản lý nhà nước về du
lịch.
Những tiềm năng về du lịch, nguyên nhân và hạn chế của ngành du lịch
ở tỉnh Tây Ninh.
Thực trạng quản lý nhà nước về du lịch tại địa phương: tích cực và hạn
chế.
Đề ra các giải pháp nhằm hoàn thiện quản lý nhà nước về du lịch và
phát triển du lịch ở tỉnh Tây Ninh.
5. Đối tượng nghiên cứu
Đối tượng nghiên cứu là hoạt động quản lý nhà nước về du lịch.
Khách thể nghiên cứu: cán bộ, công chức thực hiện quản lý du lịch ở
tỉnh Tây Ninh; chủ thể kinh doanh du lịch; khách du lịch, người dân của địa
phương.
6. Phạm vi nghiên cứu
Không gian: phạm vi tỉnh Tây Ninh.
Thời gian: giai đoạn 2010 đến 2016.
Về phạm vi nghiên cứu, chỉ tập trung nghiên cứu các vấn đề của quản
lý nhà nước về du lịch ở cấp tỉnh và hạn chế của quản lý nhà nước về du lịch
ở tỉnh Tây Ninh.
7. Đóng góp của luận văn
Về lý luận:
Luận văn hệ thống hóa những vấn đề cơ bản về du lịch và QLNN về
du lịch.
Về thực tiễn:
6
Luận văn cung cấp cho các nhà quản lý tài liệu tương đối hoàn chỉnh
về du lịch và thực trạng QLNN về du lịch ở tỉnh Tây Ninh thời gian qua.
Luận văn làm rõ nguyên nhân và hạn chế của hoạt động quản lý nhà
nước về du lịch trong bối cảnh mới ở một địa phương.
Các giải pháp mới nhằm tăng cường quản lý nhà nước về du lịch ở một
tỉnh.
8. Phương pháp nghiên cứu
Luận văn sử dụng phương pháp nghiên cứu sau:
Phương pháp đối chiếu - so sánh: Từ những số liệu tác giả tiến hành
đối chiếu các tài liệu thu thập được theo hai tuyến: tuyến thời gian và
tuyến không gian, từ đó rút ra so sánh về nội dung có liên quan đến luận
văn.
Phân tích thống kê: Luận văn sử dụng phương pháp này để thống kê
mọi số liệu liên quan đến nội dung luận văn: khách du lịch, doanh thu du
lịch, giấy phép cấp cho hoạt động du lịch, các tổ chức quản lý du lịch… từ
đó sử dụng các số liệu này để làm cơ sở cho phương pháp phân tích.
Phương pháp phân tích, tổng hợp: Dựa trên những số liệu của việc
thống kê, tiến hành phân tích số liệu làm cơ sở cho việc đánh giá các nội
dung của luận văn từ đó tổng hợp kết quả.
Phương pháp phỏng vấn: Luận văn là đề tài có nội dung về hoạt động
quản lý nhà nước ở tỉnh Tây Ninh, do đó, sử dụng phương pháp này để
phỏng vấn những người làm công tác quản lý nhà nước về du lịch tại địa
phương; đồng thời người làm du lịch và người dân địa phương để có hiểu
biết về những vấn đề của luận văn một cách rõ ràng và chân thật. Việc
7
phỏng vấn tiến hành thông qua hệ thống câu hỏi đã được chuẩn bị để thu
thập thông tin có liên quan đến luận văn.
9. Ý nghĩa ứng dụng của đề tài
Kế quả nghiên cứu của luận văn có thể sử dụng làm tài liệu tham
khảo cho các nhà quản lý nhà nước trong lĩnh vực du lịch và phục vụ cho
công tác học tập, nghiên cứu.
Luận văn được hình thành với mong muốn kết quả nghiên cứu sẽ hỗ
trợ cho quá trình quản lý nhà nước về du lịch tại Tây Ninh và là căn cứ cho
việc hoạch định các hoạt động về du lịch của tỉnh trong thời gian tới.
10. Kết cấu của đề tài
Luận văn này gồm ba chương:
Chương 1: Cơ sở khoa học quản lý nhà nước về du lịch
Chương 2: Thực trạng du lịch và quản lý nhà nước về du lịch ở tỉnh
Tây Ninh
Chương 3: Giải pháp nâng cao hiệu quả quản lý nhà nước về du lịch
ở tỉnh Tây Ninh
8
CHƯƠNG 1:
CƠ SỞ KHOA HỌC CỦA ĐỀ TÀI
1.1. Du lịch: khái niệm, bản chất, các yếu tố tác động và vai trò
1.1.1. Khái niệm về du lịch
Về nguồn gốc ngôn ngữ của thuật ngữ du lịch, một số học giả cho rằng
thuật ngữ “ du lịch ” trong ngôn ngữ nhiều nước bắt nguồn từ gốc tiếng Pháp
“ le tourisme ”. Bản thân từ “ le tourisme ” lại bắt nguồn từ gốc “ le tour ” – có
nghĩa là một cuộc hành trình đi đến nơi nào đó và quay trở lại. Như vậy khái
niệm du lịch ở nước như Pháp có ý nghĩa là khởi hành, đi lại, chinh phục không
gian.
Một số học giả khác lại cho rằng thuật ngữ “ du lịch ” trong ngôn ngữ nhiều
nước được bắt nguồn từ tiếng Hy Lạp “tornos” với nghĩa đi một vòng. Thuật ngữ
này được Latin hóa thành “tornus” và sau đó thành “tourism” (tiếng Anh),
“mypuzm” (tiếng Nga).
Trong tiếng Việt, thuật ngữ “du lịch” được dịch ra thông qua tiếng Trung
Quốc.
Như vậy, tuy chưa thống nhất về nguồn gốc ngôn ngữ của thuật ngữ “du
lịch” song thuật ngữ này đều mang nghĩa: cuộc hành trình đi một vòng từ một
nơi này đến một nơi khác và có quay trở lại [10,tr.7-10].
Dựa trên cách tiếp cận khác nhau mà có nhiều định nghĩa về du lịch.
Tiếp cận trên góc độ của người đi du lịch: Du lịch là cuộc hành trình và lưu
trú tạm thời ở ngoài nơi lưu trú thường xuyên của cá thể, nhằm thỏa mãn các nhu
cầu khác nhau, với mục đích hòa bình và hữu nghị. Với họ, du lịch như là một cơ
hội để tìm kiếm những kinh nghiệm sống và và thỏa mãn một số nhu cầu về vật
chất và tinh thần của mình.
9
Tiếp cận trên góc độ của chính quyền địa phương, du lịch được hiểu là việc
tổ chức các điều kiện về hành chính, về cơ sở hạ tầng, cơ sở vật chất kỹ thuật để
phục vụ du khách. Du lịch là tổng hợp các hoạt động kinh doanh đa dạng, được
tổ chức nhằm giúp đỡ việc hành trình và lưu trú tạm thời của cá thể. Du lịch là
một cơ hội để bán các sản phẩm địa phương, tăng thu ngoại tệ, tăng các nguồn
thu nhập từ các khoản thuế trực tiếp và gián tiếp, đẩy mạnh cán cân thanh toán
và nâng cao mức sống vật chất và tinh thần cho dân địa phương.
Theo Tổ chức du lịch thế giới (World Tourism Organization): Du lịch bao
gồm tất cả mọi hoạt động của những người du hành tạm trú với mục đích tham
quan, khám phá và tìm hiểu, trải nghiệm hoặc với mục đích nghỉ ngơi, giải trí,
thư giãn cũng như mục đích hành nghề và những mục đích khác nữa trong thời
gian liên tục nhưng không quá một năm ở bên ngoài môi trường sống định cư
nhưng loại trừ các du hành mà có mục đích chính là kiếm tiền.
Theo Liên hiệp quốc tế các tổ chức lữ hành chính thức (International Union
of Official Travel Oragnization: IUOTO): Du lịch được hiểu là hành động du
hành đến một nơi khác với địa điểm cư trú thường xuyên của mình nhằm mục
đích không phải để làm ăn, tức không phải để làm một nghề hay một việc kiếm
tiền sinh sống,…
Một số khái niệm tiêu biểu trên thế giới về du lịch.
Định nghĩa đầu tiên về du lịch tại nước Anh như sau: “Du lịch là sự phối
hợp nhịp nhàng giữa lý thuyết và thực hành của (các) cuộc hành trình với mục
đích giải trí, ở đây sự giải trí là động cơ chính”.
GS.TS. Hunziker và GS.TS. Krapf – hai người được xem như là người đặt
nền móng cho lý thuyết về cung du lịch, đưa ra định nghĩa như sau: “Du lịch là
tập hợp các mối quan hệ và các hiện tượng phát sinh trong cuộc hành trình và
10
- Xem thêm -