Chia sẻ ebook : Chiasemoi.com
Mục lục
Lời giới thiệu
Lời nói đầu
KỂ CON NGHE CUỘC SỐNG QUANH CON
Mẹ yêu con
Happy Mother’s Day!
Ấu thơ của mẹ
Hải Phòng…
Chuyện ngày xưa 1
Chuyện ngày xưa 2
Bố chồng
Chị gái
Vui đến trường
Cảm ơn cuộc đời
Chuyện của ngày hôm qua
Họp phụ huynh
Vĩ thanh
Viết cho con sau ngày Trung thu
Cậu bé ở bệnh viện
Gói vàng
KỂ CON NGHE THƠ ẤU CỦA CON
Dạy con biết “cãi”
Cùng con yêu Tiếng Việt 1
Cùng con yêu Tiếng Việt 2
Câu chuyện ở nhà một mình
Đọc sách cùng con
Cùng con giai đoạn 2-3 tuổi
Chào lớp Một 1
Chào lớp Một 2
Dạy con đặt câu hỏi
Bước vào mùa thu
Con mắc lỗi rồi mẹ có thương không?
Viết văn vui vẻ 1
Viết văn vui vẻ 2
“Thức ăn” cho tâm hồn
Con đồng ý làm bạn với mẹ nhé?
Nước mắt mẹ
KỂ CON NGHE NHỮNG CÂU CHUYỆN VU VƠ
Lịch sử những cái tên của con
Con tên là gì?
Chuyện tình
Noel của con
Sự tích cái trán
Khi chàng đi làm
Thương bố mẹ
Nhỏ và lớn
Đợi…
Có một chàng trai đang lớn
Ghi nhận dọc đường
Người thầy bé nhỏ
Thư giãn cùng con
Chẳng buồn đâu
Người đàn ông tâm lý
Tự đi không lo lắng
Lời giới thiệu
Tôi gặp Đỗ Nhật Nam cách đây bao nhiêu năm, bao nhiêu tháng là
bấy nhiêu thời gian tôi biết đến mẹ Phan Thị Hồ Điệp của bé. Chúng tôi
trở thành người quen, bạn bè, rồi thành thân thiết từ khi nào chẳng biết
(Tôi gặp và quen thân với anh Thảo, bố của bé Nhật Nam vài tháng sau
đó, để rồi tôi thấy hình như chúng tôi là bốn thành viên của một gia
đình bị thất lạc nhau từ kiếp trước mới tìm được nhau!).
Ấn tượng đầu tiên của tôi về Phan Thị Hồ Điệp là cảm nhận về một
cô gái nhẹ nhàng, dịu dàng, dễ thương, rất nữ tính. Từ Phan Thị Hồ
Điệp toát lên một cái gì đó rất rất thật thà, thật thà đến ngây ngô và
đáng yêu. Chẳng biết những cảm nhận đó đúng bao nhiêu phần trăm
nhưng đến ngày hôm nay nó vẫn còn nguyên vẹn trong tôi.
Ấn tượng tiếp theo giúp tôi hiểu rằng đây là một người mẹ tuyệt vời.
Tình yêu của Phan Thị Hồ Điệp dành cho con trai Nhật Nam rất rất mẹ,
khác xa và hơn tình yêu của bất cứ bà mẹ nào vốn vẫn luôn dành cho
con của mình. Ngày đó Nhật Nam vẫn còn bé tí, mới sáu bảy tuổi đầu.
Ngày đó Nhật Nam chưa nổi tiếng. Con đang bước những bước đầu tiên
trong cuộc đời này.
Không biết tại sao mà sau khi quen biết hai mẹ con Phan Thị Hồ
Điệp - Đỗ Nhật Nam trong tâm trí tôi luôn văng vẳng câu nói “Có một
tình yêu duy nhất, lớn mênh mông, không bờ bến, không đòi hỏi đền
đáp, không có sự mặc cả, đó là tình yêu của người mẹ dành cho con”. Có
lẽ bởi tình yêu của mẹ Điệp dành cho Nhật Nam đã khắc quá sâu vào
tâm tôi từ ngay những lần gặp đầu ấy. Bây giờ ngẫm lại hình như thấy
đúng: Các loại tình yêu khác trên thế gian này, kể cả vợ chồng, nhiều
khi vẫn bị xen vào ít nhiều tính chất đổi trao, mặc cả ngầm!
Tôi nhớ, tôi đã bị hút hồn bởi những câu chuyện về tình yêu thương
Phan Thị Hồ Điệp dành cho Nhật Nam. Tôi không thể quên những bài
học về cách dạy con rất nghiêm khắc nhưng đầy bao dung của chị dành
cho con.
Tôi vẫn sẽ nhớ mãi những tâm sự của chị, không chỉ với chúng tôi,
mà còn với hàng trăm bạn đọc và các ông bố, bà mẹ trong các buổi giao
lưu: Tình cảm của chị và anh Thảo đối với Nhật Nam như là những
NGƯỜI BẠN. Tôi sẽ vẫn cứ muốn kể tiếp về bé Nhật Nam như người
thầy giáo nhỏ bé của chị và và cả anh nữa trong nhiều bài học đơn giản,
thực tế mà rất quý giá. Tôi sẽ chẳng bao giờ quên hình ảnh hai mẹ con
Phan Thị Hồ Điệp - Đỗ Nhật Nam ríu rít bên nhau trước và sau mỗi lần
chúng tôi gặp nhau, nhất là các tọa đàm, giao lưu. Hình như họ là một.
Hình như họ nằm trong nhau, xen vào nhau, xuyên sâu vào nhau,
interbeing.
Tôi bị hút hồn, thậm chí là bị mê hoặc bởi những câu chuyện xung
quanh mẹ con Phan Thị Hồ Điệp. Nhờ có sự quen biết với gia đình chị,
tôi đã phải nhiều lúc ngồi trầm tư một mình trong góc phòng thờ Phật
hay nơi ban công hoặc bên bàn làm việc để nhớ về và biết ơn mẹ tôi. Mẹ
tôi cũng là một Phan Thị Hồ Điệp, nhưng chỉ có điều tôi bận bịu quá
không có thời gian, không hề nhận ra. (Và mẹ bạn cũng vậy. Bạn sẽ
nhận ra điều này, nếu như đọc kỹ cuốn sách Yêu thương mẹ kể và dành
ít phút nhớ về mẹ mình).
Tôi thích những câu chuyện rất đời, rất người của chị Phan Thị Hồ
Điệp dành cho con. Mà không chỉ mình tôi - phần lớn các học trò ở Thái
Hà Books và những người thân quen của tôi đều “mê” Phan Thị Hồ
Điệp. Ấy vậy mà mẹ Điệp không biết. Ấy vậy mà “ba ngọn nến lung
linh” của ngôi nhà ấm cúng kia không hay. Họ cũng không hề biết rằng
những câu chuyện rất bình thường của họ đã thành “giáo trình” dạy con
của biết bao ông bố, bà mẹ. Và tôi xin cam kết rằng, rất nhiều cháu bé
đã được hưởng lợi từ cách sống, cách dạy dỗ và yêu thương Nhật Nam
của người mẹ hiền hậu và thông tuệ này.
Tôi rất thích cách nuôi dạy con của chị và đã đặt vấn đề với Phan Thị
Hồ Điệp (và cả anh Thảo, bố của Nhật Nam nữa) rằng hãy viết ra những
câu chuyện rất bình dị hàng ngày. Viết ra để chia sẻ cho các ông bố và
bà mẹ của đất nước 90 triệu dân Việt Nam ta. Bởi, tôi luôn nghĩ và sẽ
nói đến cả ngàn lần nữa, rằng các ông bố, bà mẹ (và cả các quý ông bà
nữa) có thể nuối tiếc về tuổi thơ của mình nhưng không thể cho con, cho
cháu mình có một tuổi thơ đầy nuối tiếc. Và rằng, nếu như thật sự biết
cách nuôi, dạy các con, Việt Nam ta có thể có nguồn TÀI NGUYÊN
NHÂN TÀI vô tận. Không chỉ để sử dụng và làm giàu mà có thể xuất
khẩu thay cho khoáng sản hay hàng hóa vật chất thông thường.
Khi bản thảo cuốn sách này chưa hoàn thiện tôi đã đòi đọc ngay. Tôi
đọc vào buổi đêm thanh vắng. Đọc một mạch không ngừng nghỉ. Đọc
xong tôi đóng máy tính lại, ngồi nhớ về những câu chuyện, những tâm
tình, những yêu thương do Phan Thị Hồ Điệp viết ra. Tôi nhắm mắt lại
ngồi trên ghế chừng mười phút. Một nguồn năng lượng bình an đến kỳ
lạ tuôn chảy trong tôi, chạy từ huyệt bách hội đi khắp cơ thể, đến tận
từng ngón tay, ngón chân tôi. Tôi phát hiện ra rằng, năng lượng yêu
thương có thể tràn từ người này sang người khác, trực tiếp và gián tiếp.
Tôi nhận thêm ra rằng năng lượng hoàn toàn có thể được truyền tải qua
những con chữ, chứ không chỉ qua các động tác, âm thanh hay suy nghĩ
mà chúng ta vốn vẫn thực hành. Giấc ngủ của tôi vô cùng nhẹ nhàng, rất
sâu và bình an. Buổi sáng, người thấy khỏe và tỉnh táo, tôi bỏ qua giờ
thiền sớm mai, vào bàn đọc ngay thêm lần nữa. Tôi đọc không phải để
hiểu thêm các câu chuyện hay những gì mẹ Phan Thị Hồ Điệp đã viết ra
mà đơn giản là muốn nạp năng lượng cho ngày mới. Thật buồn cười,
thật ích kỷ đúng không bạn? (Tôi cũng mong bạn thử làm như tôi xem
kết quả thế nào nhé).
Yêu thương trong Yêu thương mẹ kể nhiều lắm. Tôi định làm một
khảo sát nhỏ: Đếm số từ yêu, thương, mến, vui, cười, ôm, an lành… và
cả ba từ khác nữa là mẹ, bốvà con. Tôi thích nhất là ba từ “Con yêu mẹ”
có lẽ bởi tôi đã được nghe từ này nhiều lần bằng giọng nói và ánh mắt
rất đẹp và dịu hiền từ cả hai mẹ con Phan Thị Hồ Điệp và Đỗ Nhật Nam.
Ngay cả khi gõ những dòng chữ này thì âm vang của ba từ này vẫn còn
nguyên vẹn.
Lần thứ ba đọc cuốn sách này tôi lại đọc chương 3 Kể con nghe
những câu chuyện vu vơ trước. Tôi biết rằng, phần lớn bạn đọc sẽ đọc
ngay chương 2 Kể con nghe thơ ấu của con. Nhưng tôi thành tâm
khuyên bạn hãy đọc chương 1 Kể con nghe cuộc sống quanh con trước.
Lần đầu tiên đọc, bạn nên đọc tuần tự các chương theo đúng trình tự
trong sách. Lý do tại sao, bạn sẽ hiểu sau khi đọc xong. Thật mà.
Thêm một điều kỳ diệu nữa tôi muốn chia sẻ với riêng bạn: Cả gia
đình Đỗ Nhật Nam cùng ra sách lần này. Khi mẹ Điệp ra cuốn Yêu
thương mẹ kể thì Nhật Nam có tác phẩm thứ tư Đường xa con hát còn
bố Thảo có cuốn Tròn một vòng yêu thương. Thật tuyệt vời đúng không
bạn? Và tôi sẽ chúc mừng bạn thêm thật nhiều lần nếu như bạn may
mắn được sở hữu cả ba cuốn sách này như bạn đã từng có trên giá sách
của mình tất cả sách của Đỗ Nhật Nam mến thương.
Cuối cùng, xin mượn câu viết của tác giả “Nhận từ mẹ một vòng ôm
thật chặt nhé, con trai!” tôi xin gửi tâm tôi đến bạn và muốn nói rằng
“Hãy nhận một vòng yêu thương nồng ấm nhất từ gia đình mẹ Phan Thị
Hồ Điệp”. Bởi nếu bạn hỏi tôi nghề nghiệp của mẹ Phan Thị Hồ Điệp là
gì tôi nhất định trả lời “LÀM MẸ”. Cả đời chị hình như chỉ làm một nghề
duy nhất: LÀM MẸ. Ôi sự nghiệp làm mẹ đẹp đến nhường nào, trân quý
biết bao, hạnh phúc như vô biên không bút nào tả nổi.
TS. Nguyễn Mạnh Hùng
Chủ tịch HĐQT kiêm Tổng giám đốc Công ty CP Sách Thái Hà
Lời nói đầu
Mình là mẹ của một cậu bé con tròn trĩnh, tình cảm, hay ríu ra ríu
rít kể cho mẹ nghe những chuyện không đầu không cuối. Chỉ bấy nhiêu
thôi đủ làm mình thấy mình là người Hạnh phúc nhất trần đời. Mỗi
ngày nuôi con, nhìn con lớn lên, mình ngập chìm trong thứ tình cảm
mênh mông của tình mẫu tử.
Và mình mong muốn ghi lại thứ cảm xúc “ma mị” đầy men say đó
qua những trang Facebook. Mình không ngờ là có nhiều bà mẹ yêu
thích những bài viết của mình. Chắc mọi người tìm được trong đó sự gắn
kết của những trái tim làm mẹ.
Những trang viết như một lời kể về quá trình lớn lên của Nam, về
những câu chuyện tản mạn dọc đường. Đôi khi là viết cho con khi con ở
gần hay khi con đang cách xa ngàn dặm.
Đôi khi là nói chuyện với các bà mẹ về cách nuôi dạy con từ khi con
còn trứng nước. Đôi khi là tự nói với chính mình về cách sống ở đời. Bởi
vậy, xin bạn đọc lượng thứ nếu đại từ nhân xưng không thống nhất.
Mình cũng không hề chau chuốt về câu chữ. Chỉ là những lời thủ thỉ
từ tâm.
Được các cô chú trong Công ty CP Sách Thái Hà thương mến và
động viên, mình chuyển những bài viết đó thành cuốn sách bạn đang
cầm trên tay. Mình không muốn sửa chữa gì nhiều so với những bài đã
đăng, vì mình nghĩ, yêu thương thật thà dễ làm rung động những tấm
lòng.
Cảm ơn bạn đã mang “yêu thương thật thà” của mình về trong lòng
bạn.
Phan Thị Hồ Điệp
Mẹ yêu con
Mẹ yêu con vừa đủ để cứ vài ba phút quay lại nhìn con dù con ngồi
ngay bên cạnh.
Mẹ yêu con vừa đủ để hàng đêm dậy tắt quạt, đắp chiếc chăn mỏng
cho con khi trời lạnh dần về sáng.
Mẹ yêu con vừa đủ để thức đúng giờ vào mỗi sáng, đưa con ra xe đi
học cho dù đêm trước mẹ có thức khuya cỡ nào.
Mẹ yêu con vừa đủ để lên mạng tìm cách làm một món ăn mới mà
con thích, dù vừa nấu vừa lăm le đọc công thức.
Mẹ yêu con vừa đủ để ngồi cùng con giải một bài hình dù ngày xưa
mẹ học Toán dở òm.
Mẹ yêu con vừa đủ để tra cứu, tìm hiểu những máy bay, tàu chiến,
những thứ mà con mê mẩn dù đọc xong mẹ chẳng hiểu gì.
Mẹ yêu con vừa đủ để ngồi hàng giờ chăm sóc cho cây lan hồ điệp vì
đó là món quà con tặng mẹ với mong ước hoa sẽ nở vào đúng ngày 8/3.
Mẹ yêu con vừa đủ để gửi thư vào hộp thư điện tử của con, đều đặn
một tuần hai lần.
Mẹ yêu con vừa đủ để vượt qua những đau đớn, lo lắng, sợ hãi khi
nằm trong bệnh viện, chỉ mong nhanh trở về nhà với con.
Mẹ yêu con vừa đủ để bất chợt nắm lấy bàn tay con, thấy tay con
trong tay mẹ yên lành.
Mẹ yêu con vừa đủ để nhớ con mỗi ngày con đi học. Mẹ yêu con…
Happy Mother’s Day!
Mấy hôm trước mình đi làm thủ tục nhập viện cho bà nội Nam. Trời
đầu hè, sau cơn mưa, nóng và oi khủng khiếp. Mình đứng vào một hàng
dài. Nhìn sang bên cạnh thấy một dãy dài hơn toàn các cụ già. Hình
như các cụ đứng xếp hàng để chờ phát thuốc bảo hiểm thì phải. Mặt ai
cũng đỏ bừng, mồ hôi nhễ nhại. Người nọ vịn vào người kia trong dãy
dài loằng ngoằng. Nóng từ trên mái tôn phả xuống hầm hập. Vậy mà có
vẻ như không ai muốn bước ra khỏi hàng. Kiên nhẫn. Nhích lên từng
chút, từng chút.
Một lát, thấy cô nhân viên thông báo bằng loa: “Đề nghị các cụ để
sẵn tiền lẻ, nếu không có tiền lẻ thì mời đến người phía sau.” Cả một dãy
dài các cụ, khi nghe xong thông báo mồ hôi còn chảy nhiều hơn trước.
Các cụ đồng loạt cho tay vào túi, lần tìm tiền lẻ. Mình thấy những bàn
tay lật bật, run run. Mình huy động hết tất cả tiền lẻ trong túi để đổi cho
những cụ nào không có.
Một lát sau, vẫn từ loa, lại có thông báo tiếp: “Đề nghị các cụ viết sẵn
họ tên vào giấy (giấy gì không biết).” Các cụ lại đồng loạt tìm bút. Lại
những bàn tay lật bật run run. Mình đi cả hàng, điền xong cho các cụ
mà vẫn không thấy cả hàng di chuyển được là bao.
Mình đứng lặng người, tự nhiên chợt nghĩ, không biết, bố mẹ mình
có khi nào đi khám như thế này không? Chắc là có chứ. Con cái ở xa,
các cụ tuyệt nhiên giấu không cho con biết ốm đau thế nào, sợ con phải
lo lắng. Chắc trái gió trở trời cũng có những lần mòn mỏi đứng trong
hàng như thế này chứ.
Trong chữ Hán, chữ “Hiếu” tượng hình là hình ảnh người con cõng
mẹ trên lưng. Mình thì chưa cõng mẹ được ngày nào, cả theo nghĩa đen
và nghĩa bóng. Nghĩ mà ứa nước mắt. Viết đến đây cũng thấy tay mình
lật bật, run run.
Ấu thơ của mẹ
Tối nay trời lạnh nên mẹ có hứng xào rau với tóp mỡ. Dọn mâm cơm
ra tự nhiên mẹ thấy rưng rưng vì nhớ tuổi thơ của mình quá đi mất.
Ngày ấy, ông bà ngoại còn ở Vĩnh Bảo (nơi này con chưa được về bao
giờ). Mỗi lần nhớ đến nơi này, mẹ đều thấy lòng ngập tràn cảm giác ấm
áp và thân yêu.
Nơi đó, mẹ, bác Tuấn, bác Thu đã cùng lớn lên, quấn quýt bên ông
bà.
Nơi đó, mẹ thường hay chơi trò công an bắt gián điệp cùng bác Tuấn.
Mỗi lần đến lượt mẹ đi tìm, bác thường chọn chỗ dễ nhìn thấy nhất để
mẹ dễ tìm.
Nơi đó, mỗi buổi chiều bác Thu lại đi kiếm rau lợn và thế nào cũng
tìm thêm cho mẹ mấy củ khoai vì biết mẹ thích ăn khoai.
Nơi đó, mỗi mùa hè ông thường chở mẹ lên phố huyện thi kể
chuyện, khi về rẽ vào hàng nước mua cho mẹ cái bánh chưng.
Nơi đó có cây khế sau nhà, có tổ ong trên cây đào mà có lần bác Thu
chọc bị ong đuổi tơi bời.
Và nơi đó, mỗi tối, cả nhà trải chiếu ngồi ăn cơm trước nhà. Hôm
nào có rau xào tóp mỡ coi như “ăn tươi”. Đĩa rau chỉ có mấy miếng tóp
mỡ thôi, nên ông ngoại bao giờ cũng chọn một miếng để gắp vào bát
cho con gái út. Mẹ thì yêu bác Tuấn ơi là yêu vì bác hiền quá là hiền lại
còn học giỏi nữa, thế nên mẹ gắp bỏ ngay vào bát của bác. Bác Tuấn lại
gắp sang cho bà, bà lại gắp cho bác Thu. Cứ thế, miếng tóp mỡ đi một
vòng quanh mâm. Cho nên, nhiều khi mâm cơm ít thức ăn mà vẫn thừa
vì mọi người nhường nhau.
Giờ thì mẹ, bác Tuấn, bác Thu mỗi người ở một nơi. Ai cũng có một
gia đình riêng để mà lo toan, mà đau đáu, mà vui buồn cùng nó. Những
cơ hội gặp nhau ngày càng ít. Thể nào mà bà ngoại thường hay than
thở: “Con lớn thì mừng nhưng mà cũng buồn thật là buồn vì chẳng ở
cùng bố mẹ.”
Con ơi, đến lượt con rồi con cũng sẽ rời xa vòng tay của mẹ, sẽ có
những chân trời mới chờ con, sẽ có những người “thương con hơn mẹ
thương”. Âu đó là quy luật của cuộc sống rồi. Nhưng con nhé:
“Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con.”
(Chế Lan Viên)
Hải Phòng…
Hải Phòng trong mình là con đường dọc hồ Tam Bạc. Mùa hè ngập
tràn hoa phượng. Hoa sà xuống nhuộm đỏ cả mặt hồ.
Hải Phòng trong mình là chợ Ga, chợ Cố Đạo - những nơi mình hay
la cà sau buổi đi làm, ăn ốc, ăn chè rồi về nhà nhăn nhó “con mệt” làm
mẹ cứ tưởng thật.
Hải Phòng trong mình là quán báo cạnh Nhà hát lớn, ngày nào
mình cũng ghé qua, cười tí toét với anh bán báo vui tính, luôn miệng
giải thích với anh vì sao mình đã lớn mà vẫn thích đọc báo Hoa Học
Trò.
Hải Phòng trong mình là quán Cafe trên đường Điện Biên Phủ,
mình thích ngồi ở đó vào mỗi buổi chiều, lắng nghe tim mình đập
những nhịp thật bình yên.
Hải Phòng trong mình là quán bún chả trên đường Cát Cụt. Lần nào
mua chả mình cũng được cô chủ quán “khuyến mại” thêm một miếng to
đùng và một nụ cười xởi lởi theo đúng kiểu người Hải Phòng kèm lời
nhắn: “Cháu Hải nhà này rất quý cô Điệp.” Cháu Hải đó là học sinh đã
học mình từ nhiều năm về trước.
Hải Phòng trong mình là con đường từ nhà dẫn đến biển Đồ Sơn.
Nơi đây mình đã đi nhiều lần, bằng xe đạp, bằng xe máy, ô tô nhưng có
lẽ ấn tượng nhất vẫn là những lần cùng bạn đạp xe đạp. Gió biển, nắng
biển quay ngập ngừng theo mỗi guồng xe, theo cả những điều chưa
nói…
Hải Phòng trong mình là quán bún cá đầu ngõ, quán bánh nướng
đường Cát Dài, quán bánh đa cua đường Cát Cụt.
Hải Phòng trong mình là đồi Thiên Văn xanh tím những kỉ niệm
mênh mang, mênh mang…
Hải Phòng trong mình là hồ Hạnh Phúc, là hoa dâu da, là những
ngôi trường mình học.
Hải Phòng trong mình là những yêu thương diệu vợi, là diết da nỗi
nhớ, là sâu xa một điều gì đó khó gọi tên…
Hải Phòng trong mình là nơi có căn nhà nhỏ với giàn cây bốn mùa
xanh lá. Hải Phòng thương yêu. Hải Phòng có MẸ.
Hôm nay ngày 13/5(1) - chắc Hải Phòng ngày này vui lắm. Hà Nội
giữa bộn bề lo âu vẫn mơ màng ngồi nhớ Hải Phòng…
Chuyện ngày xưa 1
Mình ra trường, đi làm khi mới hơn 18 tuổi. Ít tuổi đến mức đáng
ngạc nhiên. Trong đầu còn chưa có ý niệm gì về đi làm thì đã được phân
công chủ nhiệm lớp 4 Văn. Lớp chuyên Văn, toàn các em ngoan, học
giỏi và lanh dễ sợ. Lớp trưởng là bé Thúy, mái tóc dài buộc vắt vẻo sau
lưng, mắt tròn xoe, tiếng vang lanh lảnh. Thúy mà quản lớp thì khỏi
chê.
Nó cầm thước, đi lại dọc lớp, lừ mắt một cái là cả lũ ngồi im, hihi.
Thúy thương mình lơ ngơ thì phải, nó luôn tận tình nói: “Cô ơi, bạn này
thế này, bạn kia thế kia”, để mình biết đường mà “đối phó”.
Cả lớp đứa nào cũng tình cảm vô cùng, lại học giỏi nữa. Sau vài hôm
lạ lẫm, mình có khối trò vui với tụi nhỏ. Giờ ra chơi nào chúng nó cũng
rủ mình chơi cùng. Mình cũng chẳng nhớ mình là cô giáo, chơi luôn,
hihi. Có hôm mẹ của Hằng đến tìm mình, lên văn phòng, nhà trường
chỉ xuống lớp. Đến nơi, cô ấy cứ đi lại loanh quanh mãi mà vẫn không
tìm ra mình mặc dù mình ở ngay trước mặt. Chả là lúc đó mình đang
giữ dây cho tụi nhỏ nhảy, cô nhìn thấy rồi nhưng “không tin được”, cứ
ngỡ là học sinh lớp lớn xuống chơi cùng, hehe. Lớp chuyên Văn nên
toàn các em viết tốt. Mình mới ra trường, thời gian rảnh rỗi nên hay cho
một đống bài tập, thế mà đứa nào cũng chịu khó làm cho kì hết, khổ
thân, chắc trong bụng cũng oán mình lắm.
Mình nhớ Trung ngồi bàn thứ 2, hay cười tủm tỉm, chữ viết không
đẹp lắm nhưng mà cẩn thận vô cùng, nhìn vào cả trang vở cứ gọi là đều
tăm tắp. Trung hay lo lắng mỗi khi mình hu hi, y hệt như cái cách của
một cậu con trai lo cho mẹ. Tức là không nói mà chỉ đi đi lại lại quanh
mình, đưa mắt nhìn chờ mình nhờ gì là vọt đi làm ngay.
Mình nhớ Cường, mặt tròn, dáng người hơi đậm, hay được các bạn
nữ tín nhiệm nhờ vả. Mình nhớ Vân, Vân hiền và ít nói, trắng trẻo, xinh
xắn, nhà ngay sát cạnh trường. Mình nhớ Thanh, Thanh điệu và hay
làm nũng, đi học thêm thế nào cũng tìm cớ để ngồi ngay sát cạnh mình,
thỏ thẻ cô ơi, cô à.
Mình nhớ Hằng. Lớp có hai Hằng, cả hai Hằng đều học giỏi nhưng
bạn Hằng nhỏ thì mình ấn tượng vô cùng. Hằng luôn nhìn mình bằng vẻ
trìu mến đến nao cả người… Mình nhớ cả lớp.
Mình vốn đãng trí, hay quên, có người vừa mới gặp mấy hôm trước,
gặp lại đã quên ấy thế mà riêng tập thể lớp 4 Văn thì mình nhớ từng chi
tiết. Không chỉ nhớ các em, mình nhớ luôn cả bố mẹ các em và nhớ
những kỉ niệm đầy ăm ắp. Cái lớp học đầu tiên trong nghề đó đã khiến
mình yêu nghề dạy học, mà là dạy học sinh tiểu học, kinh khủng. Hồi
mới chuyển sang môi trường mới, mình khóc suốt, đêm nào cũng nằm
mơ thấy mình đang dạy ở trường Minh Khai.
Và kể từ đó, mỗi năm vào dịp khai giảng, sau khi đưa con đến
trường, mình chọn một trường tiểu học nào đó, đứng ngơ ngác trước
cổng trường, nhìn bọn trẻ con cầm bóng bay hớn hở mà nước mắt chỉ
chực rơi.
Nhớ hệt như nhớ tình đầu, hihi.
Chuyện ngày xưa 2
Từ thời ấu thơ cho đến trước khi lấy chồng, có hai người đàn ông mà
mình ngưỡng mộ và thần tượng, đó là bố và anh trai.
Trong nhà, mình chưa thấy bố to tiếng nặng lời bao giờ. Bực mình
lắm cũng chỉ cau mày. Thế mà con cái đứa nào cũng sợ, cũng nghe theo
răm rắp. Thế mới tài!
Đi làm thì thôi, về đến nhà là bố cùng mấy mẹ con làm tất cả những
việc bếp núc với một khuôn mặt tươi rói, rạng rỡ như thể đó mới là công
việc chính của bố. Đến tận bây giờ, mỗi lần về nhà, vẫn thấy bố vừa dạy
mấy đứa trẻ, vừa thi thoảng chạy ra nhặt rau cho mẹ, rồi lại chạy vào
giảng văn hay như đàn. Ôi trời, thật tuyệt!
Tuy dạy học nhưng ở bố có những điểm rất lạ. Bố chẳng bao giờ quan
tâm đến điểm số của các con. Mình học cấp I và đầu cấp II thì cũng tạm
nhưng bắt đầu từ cuối cấp II, có vài bạn trai để ý thế là học hành dở tệ.
Bố biết hết mà chẳng lấy làm buồn. Duy chỉ có một việc mà bố chưa khi
nào quên, đó là, hầu như cứ buổi tối là hai bố con lại bắc ghế ra ngoài
sân ngồi nói chuyện. Thói quen này duy trì dễ đến hàng chục năm. Tuổi
mới lớn nhiều biến động, mình kể cho bố chuyện bạn bè, những nỗi lo
sợ, những nỗi thất vọng, cả những lỗi lầm. Bố im lặng lắng nghe. Trong
bóng tối lờ mờ, bố nhìn chăm chú vào mặt mình. Chỉ nhìn vậy thôi,
chẳng nói năng gì. Sau này học kĩ năng tư vấn, thấy người ta khuyên
rằng, các chuyên gia trước hết phải là người biết lắng nghe, mình mới
thấy, bố mình đích thực là một chuyên gia - chuyên gia biết lắng nghe.
Thi thoảng bố dặn mình những thứ chẳng liên quan đến học hành, như:
là con gái phải giữ vệ sinh thân thể cho tốt; khi nào đau bụng thì phải
chườm nước nóng, không được ăn chua; bạn trai đến nhà nếu tiễn thì
chỉ ra một đoạn rồi quay vào ngay, không được đi chơi về sau 9 giờ tối…
Những lời dặn này mình chưa khi nào quên.
Mỗi lần mình ốm, bố lo lắng và khổ sở.
Hồi đó chưa có điện thoại. Cơ quan bố cách nhà gần 10 cây số, thế
mà giữa buổi, bố đạp xe về sờ trán, hỏi han, hết giờ nghỉ trưa lại đạp xe
đi. Nghĩ lại mà mắt cứ ầng ậng nước. Đợt mình bị viêm ruột thừa, lạ một
cái là nó không đau mấy, suốt đêm chỉ lâm râm nên mình cứ cố tình
quên nó đi. Sáng dậy mình vẫn thay đồ để đi làm. Đi qua chỗ bố đang
ngồi, vừa định chào bố con đi làm, bố gọi lại nói: “Con mệt đúng không,
- Xem thêm -