ĐIỂM DỐI LỪA
Dan Brown
Mã số: VNTT411-VHTT
Tác giả: Dan Brown
Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
Nhà xuất bản: Văn hóa - Thông
tin
Ngày xuất bản: quý 4/2006
Số trang: 512
Kích thước: 16 x 24cm
Trọng lương: 900g
Số quyển / 1 bộ: 1
Hình thức bìa: bìa cứng
Giá bìa: 100.000 VNĐ
BẢNG MỤC LỤC
Đội Delta. Văn phòng tình báo
Quốc gia (NRO) Hiệp hội Vũ trụ là
những tổ chức có thật. Tất cả
những công nghệ được mô tả trong
sách này tồn tại trên thực tế.
***
"Nếu khám phá này được chứng
thực là đúng thì chắc chắn đây sẽ là
một trong những phát kiến quan
trọng nhất về vũ trụ của khoa học
hiện đại. Có thể thấy rằng ảnh
hưởng của nó là vô cùng rộng rãi và
sâu sắc. Nó còn tạo điều kiện thuận
lợi đối với việc tìm ra câu trả lời cho
những thắc mắc cổ xưa nhất của
loài người, và đặt ra nhiều câu hỏi
khác vô cùng có ý nghĩa".
(Tổng thống Bill Clinton, trong
cuộc họp báo sau phát kiến có số
hiệu ALH84001)
Mở đầu
Ở vùng đất bị quên lãng này, cái
chết có thể xảy đến dưới vô vàn
hình dạng khác nhau. Sau bao năm
dày dạn với vùng đất hùng vĩ và
hoang dã này, nhà địa chất học
Charles Brophy không hề ngờ rằng
số phận của ông sắp chấm dứt một
cách tàn bạo và nghiệt ngã đến thế.
Đang kéo chiếc xe trượt chất
đầy dụng cụ đo đạc qua vùng lãnh
nguyên, bốn con chó Husky của ông
bỗng chạy chậm lại và ngầng lên
nhìn trời.
- Cái gì thế hả cưng? - Brophy
xuống khỏi xe.
Trên nền trời giông bão mây vần
vũ bỗng hiện ra một chiếc trực
thăng vận tải. Nó hạ độ cao rồi hạ
cánh xuống mỏm băng trước mặt
một cách chính xác và khéo léo.
Thật kỳ lạ, ông thầm nghĩ. Chưa
bao giờ có máy bay trực thăng ở
vùng đất xa xôi này. Chiếc máy bay
hạ cánh xuống cách ông khoảng 50
mét, làm bụi tuyết bắn lên tung
toé. Lũ chó khụt khịt ngửi hít, tỏ ra
lo lắng.
Cánh cửa máy bay mở ra, hai
tên lính bước xuống. Chúng mặc
quan áo bảo hộ màu trắng kín mít
từ đầu đến chân, vai khoác súng
trường, và vội vã tiến về phía ông.
- Có phải tiến sĩ Brophy đấy
không ạ? - Một tên gọi to.
Nhà địa chất học bối rối:
- Làm sao các anh biết tên tôi?
Các anh là ai?
- Ông hãy lấy máy phát sóng vô
tuyến ra.
- Cái gì?
- Mau lên.
Bối rối, Brophy rút máy liên lạc
từ trong túi áo khoác ra.
- Chúng tôi nhờ ông phát bản tin
cấp cứu này ngay. Hãy hạ tần số
xuống một trăm kilô herzt.
Một trăm kilô herzt? Brophy
càng không hiểu thế nào. Tần số
thấp như thế thì ai bắt được cơ chứ?
- Có tai nạn hay sao?
Tên lính thứ hai giương súng lên
chĩa thẳng vào đâu Brophy…
- Không có thời gian để giải
thích. Làm mau!
Run run, Brophy điều chỉnh tần
số phát sóng.
Tên lính thứ nhất đưa cho ông
một mảnh giấy nhỏ có mấy dòng
chữ được đánh máy từ trước.
- Hãy phát đi thông điệp này.
Ngay lập tức!
Brophy nhìn mảnh giấy.
- Tôi không hiểu. Thông tin này
có chính xác đâu? Tỏi đâu có bị…
Tên lính kia thúc mũi súng vào
thái dương ông.
Brophy phát đi thông điệp cấp
cứu kỳ lạ ấy, giọng run run.
- Được rồi. - Tên lính thứ nhất
nói. - Bây giờ thì cả ông và lũ chó
lên hết trên máy bay.
Bị chĩa súng vào lưng, Brophy
phải ép lũ chó đang tỏ ra hết sức
miễn cưỡng lên trên máy bay. Họ
vừa lên xong thì chiếc trực thăng
lập tức cất cánh rồi bay về hướng
tây.
- Các anh là ai? - Brophy chất
vấn, người ông giờ đã đầm đìa mồ
hôi. Và thông điệp kỳ lạ kia nghĩa là
sao?
Không gã nào hé môi.
Máy bay tăng độ cao, và gió
thốc vào từ cánh cửa khoang không
đóng. Vẫn bị buộc vào chiếc xe kéo,
bốn con chó của ông lúc này bắt
đầu rên lên ư ử.
- Ít ra thì hãy đóng cửa lại. Brophy yêu cầu. - Các anh không
thấy là lũ chó của tôi đang sợ hay
sao?
Vẫn không một lời đáp.
Khi lên đến độ cao hơn một
ngàn mét, chiếc máy bay liệng qua
mấy khe nứt sâu hoác dưới mặt
đất. Một tên lính bất thần đứng dậy.
Không nói không rằng, hắn ra sức
lôi lũ chó vẫn bị buộc vào xe kéo ra
phía cửa. Brophy sợ hãi nhìn những
con chó vùng vẫy vô vọng. Sau
thoáng chốc, cả chiếc xe kéo lẫn lũ
chó đều biến mất.
Brophy đứng phắt dậy, miệng la
lối. Đó cũng là lúc hai gã kia xông
vào túm lấy ông. Chúng lôi ông ra
cửa khoang máy bay. Mụ đi vì sợ
hãi, Brophy đấm túi bụi, cố gạt
những cánh tay lực lưỡng đang đẩy
ông ra ngoài.
Vô ích. Vài tích tắc sau, ông
cũng bị đẩy nốt xuống vực.
Chương 1
Nhà hàng Toulos, nằm ngay
dưới chân đồi Capitol, với thực đơn
đặc biệt gồm những món ăn đầy
hàm ý chính trị như thịt bê non và
ngựa non, là một địa điểm mà giới
chính khách cấp cao thường tới
dùng bữa sáng. Sáng nay, Toulos
đầy chặt thực khách - tiếng cốc
chén bằng bạc chạm vào nhau,
tiếng máy pha cà phê, và tiếng mọi
người nói chuyện điện thoại di động
hoà vào nhau thành một hợp âm
hỗn loạn.
Người phục vụ đang lén lút nhấp
một ngụm rượu Mary khát máu, thì
một thiếu phụ bước vào. Anh ta
quay ra, mỉm một nụ cười rất
chuyên nghiệp:
- Xin chào. Anh nói, - Tôi giúp gì
được quý khách ạ?
Người phụ nữ này có vẻ ngoài
khá hấp dẫn, trạc ba lăm, mặc chiếc
quần flanen màu xám có là li, đi
giày đế bằng, áo khoác màu ngà
hiệu Laura Ashley. Lưng cô vươn
thẳng, cằm hơi hất lên toát lên vẻ
mạnh mẽ chứ không hợm hĩnh. Mái
tóc màu nâu được uốn theo mốt
mới nhất ở Washington - kiểu "thiếu
phụ buông neo bong benh ôm lấy
bờ vai" vừa đủ dài để tôn vẻ nữ
tính, nhưng cũng vừa đủ độ ngắn để
khẳng định rằng bộ óc nằm bên
trong mái đầu ấy không hề kém cỏi.
- Hơi muộn mất rồi. - Thiếu phụ
nói. - Tôi có hẹn ăn sáng với
Thượng nghị sĩ Sexton.
Anh bồi bàn hơi giật mình.
"Thượng nghị sĩ Sedgewick Sexton".
Ông là khách quen của nhà hàng,
và là một trong những chính khách
tên tuổi nhất trên toàn nước Mỹ.
Tuần trước, sau khi đánh bại tất cả
12 ứng cử viên trong kỳ đại hội
Ngày thứ ba đặc biệt, ông đã chắc
chắn trở thành ứng cử viên Tổng
thống của đảng. Nhiều người tin
rằng mùa thu tới ông hoàn toàn có
khả năng đoạt được vị trí chủ nhân
Nhà Trắng từ tay ngài Tổng thống
đường nhiệm đã gây nhiều tai
tiếng. Gần đây, ảnh ông đã xuất
hiện trên rất nhiều mặt báo, và các
khẩu hiệu tranh cử của ông cũng
được dán khắp nơi: "Chặn đứng
thâm hụt, khởi đầu tái thiết".
- Thượng nghị sĩ đang ở trong
phòng dành riêng. Người phục vụ
nói. - Và cô là…
- Rachel Sexton, con gái ông ấy.
Mình đúng là đồ bờm. Anh ta
nghĩ. Cô gái trông rất giống bố. Cô
có đôi mắt sắc sảo và phong cách
đầy học thức - một dáng vẻ vô cùng
thanh cao. Rõ ràng cô gái đã thừa
hưởng khuôn mặt ưa nhìn của cha
mình, nhưng cô còn có thái độ
khiêm tốn và vẻ duyên dáng, những
cái đó thì Thượng nghị sĩ không có.
- Rất hânh hạnh được gặp cô,
thưa cô Sexton.
Dẫn cô gái đi ngang qua phòng
ăn lớn, người phục vụ được chứng
kiến cả một hàng ánh mắt nhìn
theo Rachel, một số người thì dè
dặt, một số thì không. Rất ít phụ nữ
đến ăn sáng ở Toulos, và những
người đẹp đến nhường này thì lại
càng ít.
Trông xinh đấy! - Một người thì
thào - Sexton mới lấy vợ đấy à?
- Đồ bờm, con gái ông ta đấy! Một người khác đáp lời.
Người kia cười khùng khục.
- Tôi hiểu Sexton, thế nào ông
ta chả lên giường với con bé.
Khi Rachel đến bàn cha cô đang
ngồi, ông đang lớn tiếng nói chuyện
trên điện thoại với ai đó về một
thành công mới của mình.
Ông ta ngước lên nhìn con gái
vừa đủ lâu để chỉ ngón tay vào
chiếc đồng hồ đeo tay Cartier, ra ý
cô đã đến muộn.
- Con cũng nhớ bố đấy, bố ạ. Rachel nghĩ.
Tên riêng của cha cô là Thomas,
dù ông đã từ lâu tự thêm cho mình
- Xem thêm -