Mô tả:
3 Cõi ( Tam giới hay còn gọi là Tam Hữu ) ...
BA CÕI SÁU NÈO CHÍN CÕI
Ba cõi (Tam giới, hay còn gọi là Tam hữu), là ba
cõi của Vòng sinh tử, là nơi mà loài Hữu tình tái
sinh. Khái niệm Tam giới này có thể hiểu là Vũ
trụ quan của đạo Phật. Tam giới bao gồm:
1. Dục giới: Có ái dục về giới tính và những ái dục
khác.
Trong dục giới có những loại hữu tình sau ( 6 nẻo
hay còn gọi 6 đường): Ngạ quỷ,
Địa ngục, Loài
người, Súc sinh, A-tu-la, Cõi trời
Cõi trời ở dục giới cũng chia thành sáu cõi Thiên:
*
*
Đao lợi hay Tam thập tam thiên
*
*
Tứ thiên vương
Dạ-ma hoặc Tu-dạ-ma thiên
Đâu-suất thiên (Là nơi Bồ Tát Di Lặc đang tu
tập để trở thành Phật trong tương lai)
*
*
Hoá lạc thiên
Tha hoá tự tại thiên
2. Sắc giới: Các vị ở đây thuộc nam tính nhưng đã
chấm dứt mọi dục tính, ăn uống, nhưng còn có khoái
lạc. Đây là thế giới của các thiên nhân trong cõi
Thiền. Hành giả tu tập thiền định có thể tái sinh
trong cõi sắc. Sắc giới gồm bốn cõi, mỗi cõi lại được
chia làm nhiều cõi thiên khác nhau.
3. Vô sắc giới: Thế ở cõi này được tạo dựng thuần
túy bằng tâm thức và gồm Bốn xứ:
* Không vô biên xứ
* Thức vô biên xứ
* Vô sở hữu xứ
* Phi tưởng phi phi tưởng xứ
Hành giả tu học Tứ thiền bát định có thể tái sinh vào
bốn xứ này.
Chín cõi (cửu địa – cửu hữu) chỉ là một cách phân
chia khác của “ba cõi” hay“sáu nẻo”, đều chỉ cho
cái vòng sinh tử luân hồi. Chín cõi ấy là:
1. Cõi của năm loài có dục vọng cùng ở chung lộn
với nhau (Ngũ thú tạp cư địa). Năm loài này là:
Trời cõi Dục, Người, Địa-ngục, Ngạ-quỉ, Súc-sinh.
Nói cách khác, đây tức là cõi Dục, một trong ba
cõi đã đề cập ở trước.
2. Cõi của chúng sinh do vì thoát li khỏi cõi Dục mà
sinh niềm vui vẻ (Li sinh hỉ lạc địa – tức cõi trời
Sơ-thiền của cõi
Sắc).
3. Cõi của chúng sinh do vì được an trú trong thiền
định mà sinh niềm vui vẻ (Định sinh hỉ lạc địa –
tức cõi trời Nhị thiền của cõi Sắc).
4. Cõi của chúng sinh do vì bỏ được niềm vui có vẻ
tự mãn của hai cõi trên (Sơ thiền và Nhị thiền) mà
tâm ý trở nên an tĩnh hơn và có được niềm vui thanh
thoát hơn (Li hỉ diệu lạc địa tức cõi trời Tam-thiền
của cõi Sắc).
5. Cõi của chúng sinh do vì buông bỏ được mọi
niềm vui đã có ở trên mà tâm trở nên hoàn toàn tĩnh
lặng, bình đẳng, thanh tịnh (Xả niệm thanh tịnh
địa – tức cõi trời Tứ-thiền của cõi Sắc).
6. Cõi của chúng sinh đã vượt khỏi cõi Sắc để an trú
trong cảnh giới thiền định đầu tiên của cõi Vôsắc là Không-vô-biên-xứ (Không vô biên xứ địa).
7. Cõi của chúng sinh được an trú trong cảnh giới
thiền định thứ hai của cõi Vô-sắc là Thức-vô-biênxứ (Thức vô biên xứ địa).
8. Cõi của chúng sinh được an trú trong cảnh giới
thiền định thứ ba của cõi Vô-sắc là Vô-sở-hữuxứ (Vô sở hữu xứ địa).
9. Cõi của chúng sinh được an trú trong cảnh giới
thiền định cao tột của cõi Vô-sắc là Phi-tưởng-phiphi-tưởng-xứ (Phi tưởng phi phi tưởng xứ địa).
Nhiều Phật tử đến chùa, làm việc thiện… chỉ để cầu
mong được phước đức, giàu sang. Nhưng như Đức
Phật đã dạy trong kinh “Diệu Pháp Liên Hoa”: Dù
chúng ta có sinh vào cõi sung sướng như cõi trời
hay cao hơn nữa như ở cõi sắc và vô sắc thì vẫn
như đang ở trong nhà lửa, hết phước đức lại vẫn
bị đọa vào các đường xấu. Hãy cầu xin được giải
thoát, cầu xin thoát khỏi sinh tử. Trong thời mạt
pháp này, Đức Phật khuyên chúng ta hãy trì niệm
danh hiệu Đức Phật A Di Đà để được vãng sanh về
cõi Cực Lạc của Đức Phật A Di Đà. Lên được cõi
đó, chúng ta không còn bị luân hồi, sinh tử nữa.
- Xem thêm -