Triệu phú khu ổ chuột
Vikas Swarup sinh ra tại Allahabad (Ấn Độ) trong một gia đình luật
sư. Từ năm 1986, ông bắt đầu bước vào ngành ngoại giao, từ đó đi
làm việc ở Thổ Nhĩ Kỳ, Mỹ, Ethiopia và Anh. Từ tháng 8-2006, ông
được bổ nhiệm làm phó cao ủy Ấn Độ tại Pretoria.Q&A (Hỏi và đáp)
là tiểu thuyết đầu tay của Vikas, được dịch ra 40 thứ tiếng trên thế
giới, được lấy ý tưởng chuyển thành phim Triệu phú khu ổ chuột và
đoạt nhiều giải thưởng. Tiểu thuyết thứ hai của Vikas, Six suspects
(Sáu kẻ tình nghi), xuất bản năm 2008 cũng được dịch ra nhiều thứ
tiếng và chuyển thành phim.
Cuốn tiểu thuyết đầu tay Q&A (Hỏi và đáp) của nhà ngoại giao
Vikas Swarup nhanh chóng vượt qua biên giới Ấn Độ đến với
bạn đọc toàn thế giới cũng như các giải thưởng văn học trong
năm 2008. Dựa trên ý tưởng của tiểu thuyết này, đạo diễn
Danny Boyle đã dựng thành phim Triệu phú khu ổ chuột và cũng
nhanh chóng đoạt nhiều giải thưởng điện ảnh quốc tế, trong đó
có tám giải Oscar.Từ hôm nay, Tuổi Trẻ trích đăng một phần của
cuốn tiểu thuyết
Triệu phú khu ổ chuột
Tôi đã bị bắt vì giành chiến thắng trong một trò chơi trên truyền
hình. Tối qua, người ta đến bắt tôi giữa đêm hôm khuya khoắt...
Chuyện bắt bớ phổ biến ở khu ổ chuột Dharavi lớn nhất ch}u Á n|y.
Thể n|o cũng có người nói tôi tự rước họa v|o th}n vì đã học đòi
tham gia trò chơi trên truyền hình ấy. Họ sẽ cảnh b{o v| nhắc tôi nhớ
tới những gì người gi| ở Dharavi thường nói về chuyện đừng bao giờ
bước qua ranh giới giữa người gi|u v| người nghèo. Gi{ m| họ có
thể thấy tôi trả lời c{c c}u hỏi đó. Đ{ng tiếc l| chương trình đó chưa
được ph{t trên truyền hình.
Mười phần trăm
Thanh tra Godbole đẩy tôi v|o phòng hỏi cung. Godbole giới thiệu
tôi với người đ|n ông da trắng: ‚Thưa ng|i, đ}y l| Ram Mohammad
Trang
1
Thomas‛. Người đ|n ông da trắng nhìn tôi như thể tôi l| một giống
khỉ mới: ‚Vậy ra đ}y l| người thắng cuộc nổi tiếng của chúng ta
đấy!‛. Người Mỹ đó ngồi xuống một chiếc ghế. ‚Xin chào - ông ta
giới thiệu với tôi - Tôi l| Neil Johnson. Tôi đại diện cho New Age
Telemedia, hãng giữ bản quyền trò chơi đó. Còn đ}y l| Billy Nadan,
nh| sản xuất‛. Tôi vẫn im lặng. Ông ta quay sang Nadan: ‚Anh ta
hiểu được tiếng Anh chứ?‛. ‚Ông quên |, Neil? - Nadan nhắc nhở
ông ta - Anh ta chỉ l| một tên bồi b|n ngu xuẩn ở một nh| h|ng tồi
t|n‛.Một cảnh s{t chạy v|o phòng thì thầm gì đó với ông Godbole.
Viên thanh tra chạy ra ngo|i rồi quay v|o cùng một người đ|n ông
vận bộ cảnh phục của sĩ quan cảnh s{t cao cấp: ‚Thưa ông Johnson,
cảnh s{t trưởng Sahib đã đến‛. Johnson đứng dậy: ‚Ông cảnh s{t
trưởng, cảm ơn ông đã đến‛. ‚Tôi có thể l|m gì cho ông?‛. ‚Thưa ông
cảnh s{t trưởng, tôi cần sự giúp đỡ của ông về ALTP‛. ‚ALTP?‛. ‚Đó
l| c{ch gọi tắt của trò chơi Ai l| tỉ phú‛. ‚Thế nó l| c{i gì vậy?‛. ‚Đó
l| một trò chơi mới được hãng chúng tôi giới thiệu ở 35 nước. Có lẽ
ông đã thấy quảng c{o của chúng tôi nhan nhản khắp Mumbai‛. ‚Tôi
hiểu. Ai l| người hỏi chính trong trò chơi của c{c ông?‛. ‚Chúng tôi
có Prem Kurmar đảm đương việc đó‛.‚Prem Kurmar? C{i tay diễn
viên hạng B ấy {?‛. ‛Chúng tôi phần n|o buộc phải chọn anh ta vì
anh ta có 29% vốn trong công ty con ở Ấn Độ của Hãng New Age
Telemedia‛. ‚Ok. Giờ thì c{i gã n|y, tên anh ta l| gì nhỉ, Ram
Mohammad Thomas, có liên quan như thế n|o tới chuyện n|y?‛.
‚Anh ta l| người chơi của chương trình diễn ra v|o tuần trước v| đã
trả lời chính x{c tất cả 12 c}u hỏi để gi|nh giải thưởng 1 tỉ rupi.
Chương trình kỳ n|y chưa được ph{t sóng trên truyền hình nên
nhiều người còn chưa biết tin đó‛. ‚Ok. Vậy có vấn đề gì?‚. Johnson
dừng lại: ‚Billy v| tôi có thể nói chuyện riêng với ông được không?‛.
Cảnh s{t trưởng ra hiệu cho Godbole ra ngo|i. ‚Ok. Giờ nói đi‛, cảnh
s{t trưởng nói. ‚Ông cảnh s{t trưởng, chương trình không đủ khả
năng trả 1 tỉ rupi ngay b}y giờ‛, ông Johnson nói. ‚Vậy tại sao ông ta
lại đưa ra giải thưởng đó?‚. ‚Thì< đó l| một mẹo quảng c{o. Theo
kịch bản của chúng tôi, ít nhất sau t{m th{ng mới có người chiến
thắng, cho đến thời điểm đó chúng tôi mới có thể thu hồi được phần
Trang
2
lớn vốn đầu tư qua lợi nhuận quảng c{o. Nhưng giờ thì c{i gã
Thomas n|y đã ph{ hỏng to|n bộ kế hoạch của chúng tôi‛. Cảnh s{t
trưởng gật đầu: ‚Ok, vậy ông muốn tôi l|m gì?‛. ‚Tôi muốn ông
giúp chúng tôi chứng minh rằng Thomas đã gian lận trong trò chơi
đó‛. Cảnh s{t trưởng nhìn thẳng v|o mắt Johnson. ‚Tôi hiểu vấn đề
của c{c ông - ông ta kéo d|i giọng - Nhưng trong vụ n|y tôi được bao
nhiêu?‛. Họ thầm thì với nhau. Tôi chỉ nghe được ba tiếng ‚10%‛.
Viên thanh tra được gọi v|o. ‚Godbole, cho đến giờ ông đã khai th{c
được gì từ gã n|y?‛, cảnh s{t trưởng hỏi. Godbole nhìn tôi bằng {nh
mắt độc địa: ‚Thưa ông cảnh s{t trưởng, gã khốn n|y cứ lặp đi lặp lại
rằng gã biết c{c c}u trả lời. Gã nói gã đã gặp may‛. Cảnh s{t trưởng
dợm bước rời phòng hỏi cung: ‚Godbole, hãy sử dụng bất cứ biện
ph{p cần thiết n|o để moi cho bằng được thông tin. Nhớ đấy, sự
thăng tiến của ông phụ thuộc v|o việc n|y‛.
Luật sư Smita
Godbole quay trở v|o sau khi tiễn cảnh s{t trưởng v| hai người đ|n
ông kia, đóng sập cửa lại. Godbole đã tra tấn tôi hơn một tiếng đồng
hồ nhưng vẫn chưa chịu dừng tay. Tôi ngất đi. Bỗng nhiên tôi nghe
thấy có sự hỗn loạn ở cửa. Cảnh s{t đang la hét. Những giọng nói
oang oang. C{nh cửa rung lên rồi bật mở. Một phụ nữ trẻ lao v|o
trong phòng. ‚Tôi l| Smita Shah - người phụ nữ điềm tĩnh thông b{o
với Godbole - Tôi l| luật sư của ông Ram Mohammad Thomas.
Những gì ông đang l|m với kh{ch h|ng của tôi l| ho|n to|n tr{i luật
v| không thể chấp nhận được. Tôi muốn sự ngược đãi n|y chấm dứt
ngay lập tức. Tôi yêu cầu ông cho tôi xem c{c giấy tờ liên quan đến
việc bắt giữ anh ta. Nếu ông không trình lệnh bắt người ra, tôi sẽ đưa
kh{ch h|ng của tôi ra khỏi đồn cảnh s{t để hội ý riêng với anh ta‛.
Tôi đã ngất đi. Ngất đi vì đau đớn, đói v| hạnh phúc.Tôi tỉnh dậy.
Smita kể với tôi rằng cô ấy đọc được trên b{o về vụ bắt giữ tôi v| vội
đến ngay. Giờ tôi đang ở nh| cô ấy. Smita ngồi với tôi trên mép
giường, tay cầm một đĩa DVD. ‚N|y, tôi đã cố kiếm được một bản
sao của đĩa DVD ghi hình chương trình đố vui cậu đã tham gia. Giờ
Trang
3
chúng ta có thể xem nó thật kỹ. Tôi muốn cậu giải thích cho tôi biết
chính x{c bằng c{ch n|o cậu có được c}u trả lời đúng cho tất cả c{c
c}u hỏi. V| tôi muốn cậu nói cho tôi biết sự thật. Cho dù cậu đã gian
lận, tôi vẫn ở đ}y để bảo vệ cậu‛. Những mối nghi ngờ đầu tiên bắt
đầu nhen lên trong đầu tôi. Liệu cô ta có phải người do gã Johnson
g|i v|o để moi sự thật l|m bằng chứng buộc tội tôi? Tôi có thể tin cô
ấy hay không?Tôi lấy đồng xu một rupi đ{ng tin cậy của tôi ra. Nếu
đồng xu ngửa tôi sẽ hợp t{c với cô ấy. Nếu sấp tôi sẽ nói tạm biệt. Tôi
khẽ búng đồng xu. Đồng xu ngửa. ‚Cậu muốn nói l| cậu chỉ đo{n mò
c}u trả lời v| chỉ nhờ may mắn m| cậu trả lời đúng tất cả 12 c}u hỏi
ư?‛. ‚Không. Tôi không đo{n mò. Tôi biết c{c c}u trả lời‛. ‚Cậu biết
c{c c}u trả lời?‛. ‚Đúng. Cho tất cả c{c c}u hỏi‛. ‚Vậy thì may mắn
có vai trò gì trong chuyện đó?‛. ‚Họ to|n hỏi những vấn đề m| tôi
biết c}u trả lời, thế chẳng phải tôi may mắn sao?‛. ‚N|y, Ram, tôi
thật sự muốn giúp cậu. Nhưng nếu cậu không gian lận thì tôi phải
được biết l|m thế n|o cậu biết c{c c}u trả lời‛. ‚Tôi không thể giải
thích được. Tôi không đi học. Tôi không đọc s{ch. Nhưng tôi biết c{c
c}u trả lời đó‛. ‚Vậy nghĩa l| tôi cần phải biết to|n bộ cuộc đời cậu
để hiểu được nguồn gốc c{c c}u trả lời của cậu chăng?‛. ‚Có lẽ vậy‛.
‚Tôi muốn nghe c{c ký ức của cậu. Cậu có thể bắt đầu kể từ đầu
được không? Từ c}u hỏi số 1‛. Smita lấy chiếc đĩa ra khỏi bao đựng
v| tra nó v|o đầu DVDTiếng chuông thứ ba reo vang. Tấm m|n
nhung m|u mận chín sắp được kéo lên. Salim v| tôi ngồi v|o chỗ của
mình. Điều đầu tiên bạn cần phải biết về Salim l| cậu ấy l| bạn th}n
nhất của tôi. Điều thứ hai l| cậu ấy ph{t điên ph{t cuồng với những
bộ phim sử dụng tiếng Hindi. Nhưng không phải tất cả c{c bộ phim
tiếng Hindi. Chỉ những phim có Armaan Ali đóng thôi. Người ta nói
rằng đầu tiên có Amitabh Bachchan. Sau đó có Shahrukh Khan. V|
giờ có Armaan Ali. Người hùng tối thượng của phim h|nh động.
Người tình của h|ng triệu người. Salim yêu thích Armaan. Hay nói
chính x{c hơn cậu ấy tôn thờ Armaan.
Trang
4
Tham vọng giản dị
Hai chúng tôi chiếm ghế A21 v| A22 ở ngay h|ng ghế đầu thuộc khu
ban công tầng một của rạp Regal Talkies tại Bandra. Khi Salim v| tôi
đi xem phim, chúng tôi thường ngồi ở h|ng ghế gần m|n ảnh nhất.
Salim cho rằng c|ng ngồi gần m|n ảnh, bạn c|ng được gần c{c pha
h|nh động. Cậu ấy nói có thể rướn người về phía trước v| gần như
chạm được v|o người Armaan. Cậu ấy có thể đếm được c{c đường
g}n trên bắp tay của Armaan, có thể nhìn rõ lòng trắng của đôi mắt
m|u xanh lục của Armaan, những sợi r}u mảnh mọc lởm chởm trên
c{i cằm chẻ của Armaan, nốt ruồi đen bé tí trên c{i mũi có đeo đồ
trang sức của Armaan.Tấm m|n nhung giờ đã được kéo lên v| m|n
ảnh lóe s{ng sống động. Thoạt tiên chúng tôi thấy những m|n quảng
c{o. Quảng c{o rót v|o tai chúng tôi rằng ăn s{ng bằng bỏng ngô sẽ
giúp chúng tôi xếp thứ nhất ở trường v| trở th|nh nh| vô địch môn
cricket. Rằng dùng nước hoa Spice Cologne sẽ giúp bạn l{i được
những chiếc ôtô tốc độ cao v| gi|nh được những cô n|ng tuyệt đẹp
(‚Armaan dùng nước hoa n|y‛, Salim kêu lên)... Sau phần quảng c{o
l| thời gian tạm ngừng để thay phim. Danh s{ch mở đầu giới thiệu
những th|nh viên quan trọng của đo|n l|m phim bắt đầu trôi trên
m|n hình. Salim biết tất cả những người tham gia bộ phim n|y.
Trong vòng hai phút, Armaan đã có m|n xuất hiện ấn tượng với cảnh
nhảy xuống từ một chiếc trực thăng m|u trắng v| xanh da trời. Mắt
Salim s{ng lên. Một năm trước tôi đã thấy sự phấn khích ng}y thơ y
hệt trên khuôn mặt Salim khi cậu ấy nhìn thấy Armaan lần đầu nhìn thấy ngo|i đời. Hôm đó, Salim chạy qua cửa lao v|o phòng đổ
ập người xuống giường. Tôi ph{t hoảng. ‚Salim!... Salim!‛ - tôi kêu
lên. ‚Có chuyện gì với cậu vậy? Sao cậu về sớm thế?‛, tôi lật người
cậu ấy lên. Cậu ấy đang cười. ‚Hôm nay điều ngạc nhiên nhất đã xảy
ra. Đ}y l| ng|y hạnh phúc nhất trong đời tớ‛, cậu ấy tuyên bố.
‚Chuyện gì vậy? Cậu trúng xổ số |?‛. ‚Không. Còn hơn cả trúng xổ
số. Tớ đã gặp Armaan Ali‛. To|n bộ c}u chuyện được kể lại từng
chút từng chút trong hơi thở hổn hển. N|o l| Salim tình cờ trông thấy
Armaan Ali trong khi cậu ấy loanh quanh ở Ghatkopar. Ngôi sao
Trang
5
m|n bạc đó đang bước xuống từ chiếc Mercedes - Benz để đi v|o một
kh{ch sạn năm sao. Salim thì đang trong xe buýt, trên đường đi đưa
hộp đồ ăn trưa cuối cùng cho một kh{ch h|ng. Vừa nhìn thấy
Armaan, cậu ấy liền nhảy khỏi chiếc xe đang chạy qu{ tốc độ, suýt
nữa thì bị một chiếc Maruti c{n phải, rồi chạy về phía người hùng
của cậu trong khi anh ta bước qua c{nh cửa quay của kh{ch sạn.
‚Armaan!‛ - Salim gọi. Armaan nghe thấy tiếng gọi bèn dừng bước
và quay đầu lại. Anh ta bắt gặp {nh mắt của Salim. Anh ta trao cho
cậu ấy một nụ cười tho{ng qua v| c{i gật đầu ghi nhận gần như
không thể nhìn ra được, rồi tiếp tục bước v|o tiền sảnh của kh{ch
sạn. Salim quên sạch nhiệm vụ đi đưa cơm hộp v| chạy ngay về
thông b{o cho tôi biết ước mơ của cậu ấy đã th|nh hiện thực.
‚Armaan ở ngo|i đời trông có kh{c với trên m|n ảnh không?‛, tôi
hỏi. ‚Không. Thậm chí ở ngo|i đời trông anh ấy còn kh{ hơn - Salim
nói - Trông anh ấy cao hơn, đẹp trai hơn. Tham vọng của đời tớ l|
được bắt tay anh ấy, chí ít l| một lần. Có thể cả th{ng sau đó tớ sẽ
không rửa tay đ}u‛. Tôi nghĩ thật l| hay khi có những tham vọng
đơn giản v| giản dị như tham vọng được bắt tay một ngôi sao điện
ảnh.
Trái tim tan vỡ
Trong khi đó trên m|n hình, b|n tay ấy đang cầm khẩu súng chĩa v|o
một nhóm cảnh s{t ba người. Trong bộ phim n|y Armaan thủ vai
một tên găngxtơ có tr{i tim. Anh ta cướp của nh| gi|u v| mang tiền
cướp được chia cho người nghèo. Trong bộ phim n|y anh ta đem
lòng yêu nh}n vật nữ chính, Priya Kapoor, một diễn viên đầy triển
vọng. ‚Tham vọng của cậu l| được bắt tay Armaan - tôi nói với Salim
- Nhưng cậu nghĩ tham vọng của Armaan trong đời n|y l| gì? Anh ta
dường như có tất cả - thể diện, danh tiếng, tiền bạc‛. ‚Cậu lầm rồi Salim đ{p lại vẻ trang nghiêm - Anh ấy không có được Urvashi‛. B{o
chí tr|n ngập tin tức về chuyện tan vỡ của Armaan v| Urvashi sau
một cuộc tình như gió lốc kéo d|i chín th{ng. Có suy đo{n cho rằng
Armaan ho|n to|n suy sụp. Rằng anh ta không ăn, không uống.
Trang
6
Rằng có thể anh ta đã muốn tự vẫn. Urvashi đã quay trở lại với sự
nghiệp người mẫu của mình. Tôi thấy Salim khóc. Mắt cậu ấy đỏ hoe,
đẫm nước mắt. Cả ng|y cậu ấy không ăn. C{i khung kính hình tr{i
tim lồng bức ảnh chụp Armaan v| Urvashi, thứ m| cậu ấy đã phải bỏ
ra gần nửa th{ng lương còm để mua, nằm trên s|n, vỡ th|nh h|ng
trăm mảnh. Cậu ấy ra ngo|i mua một lọ keo Fevicol to tướng v| ghép
c{c mảnh vỡ của khung ảnh hình tr{i tim lại với nhau. Việc đó ngốn
của cậu ấy đúng một tuần, nhưng cuối cùng thì tr{i tim cũng liền lại
thành một khối, cả một mạng lưới những vệt m|u đen đan chéo nhau
l| sự nhắc nhở duy nhất về những đường khiếm khuyết nơi c{c
mảnh kính đã vỡ. ‚Giờ tớ sẽ gửi c{i n|y cho Armaan - cậu ấy nói - Đó
l| sự tượng trưng cho một tr{i tim tan vỡ có thể l|nh lại‛. Salim lấy
vải bọc khung ảnh lại v| gửi nó tới địa chỉ nh| Armaan Ali. Tôi
không biết khung ảnh ấy có tới được tay Armaan hay không. Không
biết nó có bị bưu điện l|m vỡ, có bị những tay bảo vệ đập bể hay bị
thư ký của Armaan vứt v|o sọt r{c hay không. Điều quan trọng là
Salim tin rằng nó đến được với người hùng của cậu ấy v| giúp anh ta
h|n gắn vết thương. Nó giúp Armaan trở lại nguyên vẹn như trước,
khiến anh ta tiếp tục thực hiện c{c bộ phim bom tấn, như bộ phim
n|y chẳng hạn, bộ phim m| tôi mới xem lần đầu còn Salim đã xem
tới lần thứ chín. Trên m|n hình, một b|i th{nh ca ng}n lên. Armaan
v| mẹ anh ta đang leo lên đền thờ thần Vaishno Devi. ‚Người ta nói
nếu cậu th|nh t}m cầu xin thần Mata Vaishno Devi điều gì đó thì
thần sẽ ban cho điều cậu muốn. Nói cho tớ biết đi, cậu muốn cầu xin
điều gì?‛, tôi nói với Salim. ‚Tớ sẽ cầu xin cho Armaan v| Urvashi t{i
hợp‛, cậu ấy nói m| không cần suy nghĩ dù chỉ một gi}y. M|n ảnh
hiện lên hai chữ ‚tạm nghỉ‛ m|u đỏ in đậm.Tiếng chuông thứ hai
vang lên. Giờ giải lao đã hết. Bộ phim sắp được chiếu tiếp. Salim đã
tóm tắt cho tôi nghe nội dung phim còn lại. Armaan v| Priya giờ sẽ
h{t một ca khúc ở Thụy Sĩ trước khi Priya bị một nhóm kình địch giết
hại. Sau đó Armaan giết h|ng trăm tên vô lại để trả thù, vạch trần
những chính trị gia v| c{c sĩ quan cảnh s{t tham nhũng, để rồi cuối
cùng chết c{i chết của một anh hùng.Chúng tôi trở về ghế A21 v|
A22. Kh{n phòng tối trở lại. Bỗng nhiên một người đ|n ông d{ng
Trang
7
người cao bước qua cửa ban công v| đến ngồi trên chiếc ghế bên
cạnh Salim. Ghế A20. Ông ta có 200 chỗ ngồi để lựa chọn nhưng lại
chọn ghế A20. Không thể nhìn rõ mặt ông ta, nhưng tôi có thể nhận
ra đó l| một ông gi| có bộ r}u d|i v| mượt. Tôi tò mò về người đ|n
ông n|y. Tại sao ông ta lại xem phim giữa chừng? Ông ta chỉ trả nửa
tiền vé chăng? Salim thì chẳng bận t}m. Cậu ta nghển cổ chờ đợi
cảnh yêu đương giữa Armaan v| Priya sắp sửa bắt đầu.
Giờ Armaan Ali đang ôm ghì Priya trong vòng tay... Người đàn ông
ngồi cạnh Salim cựa quậy trên ghế vẻ khó chịu rồi vắt chéo chân.
Tôi không chắc lắm, nhưng tôi nghĩ tay ông ta đang xoa xoa đũng
quần. “Ông già ngồi cạnh cậu đang nghịch ngợm kìa”, tôi thì thầm
với Salim. Nhưng cậu ấy đã quên sự có mặt của ông già và tôi. Cậu
ấy há hốc mồm mà nhìn hai thân thể quấn lấy nhau, đẩy lên ấn
xuống theo một nhịp điệu khớp với nhạc nền. Màn ảnh mờ dần rồi
tối đen.
Sự thật trần trụi
Khi tôi bước v|o gian bếp của chúng tôi ở khu ổ chuột, ở đó có một
đ{m lửa cỡ bằng đ{m lửa trong c{i lò sưởi đó, nhưng thay vì củi,
Salim đang đốt giấy. "Ðồ khốn< lũ chó m{!", cậu ấy lẩm bẩm trong
khi xé một tệp b{o bóng l{ng th|nh nhiều mảnh. "Cậu l|m gì thế,
Salim?", tôi hoảng hốt hỏi. "Tớ trả thù lũ khốn đã bôi nhọ Armaan",
cậu ấy nói v| quẳng thêm những mảnh b{o v|o lò thiêu. Tôi nhận
thấy Salim đang xé c{c trang của một cuốn tạp chí. "Tạp chí gì vậy?
Trông còn mới thế". "Số mới nhất của tạp chí Starburst. Tớ m| chạm
tới được bản in n|o của số tạp chí n|y thì sẽ hủy cho bằng hết. Tớ chỉ
mua được có mười tờ từ sạp b{o". Tôi vội chộp lấy một tờ tạp chí
chưa bị xé. Ảnh Armaan Ali được in trên trang bìa với dòng tít nổi
bật "Sự thật trần trụi về người đ|n ông n|y". "Nhưng trên bìa có ảnh
thần tượng của cậu n|y. Sao cậu lại hủy nó đi chứ?", tôi kêu lên. "Vì
những gì bọn đó nói về Armaan ở bên trong kia". "Nhưng cậu có biết
Trang
8
đọc đ}u". "Tớ đọc được đủ để biết v| tớ có thể nghe. Tớ tình cờ nghe
được b| Barve v| b| Shirke tranh cãi về những lời buộc tội thô bỉ
chống lại Armaan trong số tạp chí n|y". "Những lời như thế n|o?".
"Rằng Urvashi bỏ anh ấy vì anh ấy không đ{p ứng được cô ta. Rằng
anh ấy l| người đồng tính"."Vậy ư?". "Cậu nghĩ bọn chúng có thể sỉ
nhục người hùng của tớ theo c{ch n|y m| được yên |? Tớ biết b|i
b{o n|y l| một đống những lời c|n bậy. Những đối thủ của Armaan
trong ng|nh công nghiệp điện ảnh ghen tị với th|nh công của anh ấy.
Chúng ngấm ngầm b|y đặt }m mưu n|y để bôi nhọ thanh danh của
anh ấy. Tớ sẽ không để bọn chúng đạt được mục đích đ}u. Tớ sẽ tới
tòa soạn tạp chí Starburst v| đốt trụi nó cho m| xem". Salim đang
giận sôi lên v| tôi biết tại sao. Cậu ấy ghét những người đồng tính.
Bôi xấu thần tượng của cậu ấy bằng c{ch quét lên anh ta những nh{t
chổi đồng tính l| một sự sỉ nhục tột cùng đối với người cậu ấy tôn
sùng. May thay, trong số ra tiếp theo tạp chí Starburst đã rút lại luận
điệu của họ. Trong khi đó, tình hình mỗi lúc một thêm nóng bỏng
trên m|n hình cũng như ở ghế A20. Ông gi| đó nhích tới gần Salim
hơn. Ch}n ông ta tự dưng cọ v|o ch}n Salim< "Mohammad n|y cậu ấy thì thầm với tôi - tớ sẽ cho lão gi| ngồi cạnh tớ một ph{t đ{ ra
trò nếu lão ấy không chặn c{i ch}n lang thang của lão lại". Cảnh đ{nh
nhau đã bắt đầu v| Salim mải mê theo dõi những pha h|nh động.
Armaan xông v|o hang ổ của bọn côn đồ v| thế l| cảnh tượng diễn ra
chẳng kh{c gì địa ngục... Trong cảnh đó Armaan Ali sẽ chết sau khi
giết tất cả những kẻ xấu. Áo vest của anh ta nhuốm m{u. Khắp người
anh ta đầy vết đạn... Salim khóc... Những giọt nước mắt rơi xuống
vạt {o tôi. Tôi thấy tay tr{i của ông gi| có r}u kia đã tiến xa hơn. Giờ
nó được đặt trong lòng Salim v| nhẹ nh|ng yên vị trên đó. Salim bị
hút vào cảnh người hùng chết đến nỗi không nhận ra điều đó. Ông
gi| được khuyến khích. Ông ta xoa xoa lòng b|n tay lên lớp vải quần
bò của Salim. Khi Armaan trút những hơi thở cuối cùng, ông gi| gia
tăng sức ép lên đũng quần của Salim, cho tới khi ông ta gần như kẹp
chặt lấy nó. Salim phun ra một tr|ng. "Mẹ c{i đồ chết tiệt nh| ông!
C{i đồ d}m đãng dơ d{y! Tôi sẽ giết ông!", cậu ấy g|o lên v| t{t đ{nh
bốp v|o mặt ông gi|. T{t mạnh. Ông ta vội rụt tay khỏi người Salim
Trang
9
v| cố đứng dậy. Nhưng trước khi ông ta kịp nhấc cả người lên, Salim
đã nhanh tay tóm lấy ông ta. Cậu không túm được cổ {o m| túm phải
r}u ông ta. Khi Salim giật mạnh, r}u ông ta rời ra trong tay cậu. Bật
ra tiếng kêu nghẹn ng|o, gã đ|n ông nhảy ra khỏi ghế, lao về phía lối
ra c{ch đó gần hai chục bước ch}n. Ðúng lúc đó rạp chiếu bóng bị
mất điện lưới v| m{y ph{t điện phải góp phần. M|n hình trắng phắc
còn kh{n phòng tối đen thì s{ng lóa khi những chiếc đèn chiếu s{ng
dự phòng được bật lên. Gã đ|n ông kia bất ngờ bị lộ diện, hệt như
một con nai trong luồng đèn pha ôtô. Hắn ta quay tròn, lúng ta lúng
túng... Gã đ|n ông chạy qua những tấm rèm đen tới chỗ biển hiệu có
hai chữ "lối ra" m|u đỏ, giật mạnh c{nh cửa rồi biến mất. Nhưng
trong chớp nho{ng ấy tôi v| Salim đã kịp nhìn thấy đôi mắt m|u
xanh lục. C{i mũi đeo trang sức. C{i cằm chẻ. Khi những dòng chữ
cuối phim bắt đầu trôi lên trên m|n hình, Salim vẫn ngồi yên ở đó,
tay cầm mớ r}u x{m phảng phất mùi nước hoa Cologne v| mùi cồn
d{n... Cậu ấy đang khóc. Ali Armaan, người hùng của cậu ấy, đã
chết.
1.000 rupi
Smita chằm chằm nhìn tôi bằng {nh mắt ho|i nghi: "Chính x{c
chuyện n|y xảy ra khi n|o?". "Khoảng s{u năm trước, khi tôi v|
Salim sống tại khu ổ chuột ở Ghatkopar". "V| cậu hiểu được tầm
quan trọng của những gì cậu vừa kể cho tôi nghe chứ?". "Gì cơ?".
"Rằng nếu sự việc đó được đưa ra công chúng thì nó có thể hủy hoại
Armaan Ali v| chấm dứt sự nghiệp diễn viên của anh ta. Dĩ nhiên
điều đó chỉ có thể xảy ra nếu những gì cậu vừa kể với tôi l| thật". "Tôi
có thể thấy sự nghi ngờ trong mắt cô. Nếu vẫn không tin tôi thì cô
l|m như vậy thật liều lĩnh. Nhưng cô không thể không đếm xỉa đến
bằng chứng trong chiếc đĩa DVD n|y. Chúng ta xem c}u hỏi đầu tiên
được không?". Smita gật đầu v| ấn nút "Play" trên chiếc điều khiển từ
xa. Nhạc hiệu của chương trình nổi lên v| giọng nói sôi nổi của Prem
Kumar tr|n ngập kh{n phòng: "Một lần nữa chúng ta lại có mặt ở
đ}y, sẵn s|ng để tìm ra hôm nay ai sẽ l| người l|m nên lịch sử bằng
Trang
10
việc gi|nh được giải thưởng lớn nhất từng được đưa ra trên thế giới.
V}ng, thưa c{c quý ông quý b|, chúng ta đã sẵn s|ng tìm ra ai l| tỉ
phú!". Bảng hiệu trong trường quay chuyển sang hai chữ "Vỗ tay".
Kh{n giả bắt đầu vỗ tay. Cũng có những tiếng reo, tiếng huýt s{o.
Nhạc hiệu kết thúc. Prem Kumar nói: "Tối nay chúng ta có ba người
chơi may mắn, những người được m{y tính lựa chọn một c{ch ngẫu
nhiên. Người chơi số ba l| Kapil Chowdhary đến từ Malda ở t}y
Bengal. Người chơi số hai l| gi{o sư Hari Parikh đến từ Ahmedabad,
nhưng người chơi đầu tiên của chúng ta hôm nay l| ch|ng trai 18
tuổi Ram Mohammad Thomas đến từ chính th|nh phố Mumbai của
chúng ta. Thưa quý ông quý b|, xin quý vị d|nh cho anh một tr|ng
ph{o tay thật lớn".Mọi người đều vỗ tay. Sau khi tiếng vỗ tay lắng
xuống, Prem Kumar quay sang tôi: "Ram Mohammad Thomas, đó l|
một c{i tên rất hay. Nó thể hiện sự phong phú v| đa bản sắc của Ấn
Ðộ. Anh l|m nghề gì, thưa anh Thomas?". "Tôi l|m bồi b|n trong
qu{n rượu kiêm tiệm ăn Jimmy ở Colaba". "Một bồi b|n! Chẳng phải
rất thú vị sao! Xin hãy cho tôi biết mỗi th{ng anh kiếm được bao
nhiêu?". "Khoảng 900 rupi". "Chỉ thế thôi? V| anh sẽ l|m gì nếu anh
chiến thắng trong trò chơi hôm nay?". "Tôi không biết". "Anh không
biết ư?". "Không"..."Ok. Hãy để tôi giải thích rõ luật chơi. Anh sẽ phải
trả lời 12 c}u hỏi, v| nếu trả lời đúng mọi c}u hỏi thì anh sẽ gi|nh
được giải thưởng lớn nhất thế giới: 1 tỉ rupi!... Anh đã sẵn s|ng
chưa?". "Rồi, tôi đã sẵn s|ng", tôi đ{p. "Ok. Ð}y l| c}u hỏi số một.
Một c}u hỏi dễ v| thú vị về điện ảnh, v| tôi chắc rằng tất cả kh{n giả
có mặt tại trường quay n|y đều có thể trả lời được.
Tất cả chúng ta đều biết trong những năm gần đ}y Armaan Ali v|
Priya đã kết hợp th|nh một trong những cặp diễn viên th|nh công
nhất trên m|n bạc. Anh hãy cho biết tên của bộ phim bom tấn m|
Armaan lần đầu tiên đóng cặp với Priya. Ðó l| a) Lửa, b) Người
hùng, c) Ðói hay d) Phản bội?". Nhạc nền chuyển sang điệu chờ đợi,
được lồng tiếng kêu của chiếc đồng hồ đếm ngược. "D, Phản bội", tôi
trả lời. "Anh có thường đi xem phim không?". "Có". "V| anh đã xem
bộ phim Phản bội?". "V}ng". Tiếng trống dồn vang lên. C}u trả lời
Trang
11
đúng hiện lên trên m|n hình. "Chính x{c, chính x{c một trăm phần
trăm! Anh đã gi|nh được 1.000 rupi! Giờ chúng ta hãy d|nh ít phút
cho quảng c{o", Prem Kumar tuyên bố...Kh{n giả vỗ tay. Prem
Kumar mỉm cười. Tôi thì không.‚Thomas!‛. Tôi nghe thấy tiếng
người gọi. Đó l| ông Ramakrishna, người quản lý của khu chawl,
đang gọi tôi. Tôi ra khỏi phòng v| thấy ông Ramakrishna đang đứng
với một người đ|n ông thấp người có vẻ mặt nhăn nhó như thể đã
không đi vệ sinh được trong một thời gian d|i. ‚Thomas, đến gặp
ông Shantaram đi. Ông ấy l| người mới tới thuê nh|, sẽ ở cạnh phòng
c{c cậu đấy. Tôi đã nói với ông Shantaram rằng cậu l| một ch|ng trai
rất có tr{ch nhiệm, vậy hãy giúp ông b| ấy v| cô con g{i ổn định chỗ
ở nhé...‛.
Khám phá bầu trời đêm
Tôi tìm c{ch ngó xem vợ v| con g{i ông ta thế n|o, nhưng chỉ thấy
lo{ng tho{ng một người đ|n b| tóc hoa r}m v| một cô g{i, lớn tuổi
hơn tôi, có m{i tóc đen d|i buộc lại sau lưng đang ngồi trên giường.
Shantaram nhìn thấy tôi đang ngó v|o căn hộ của ông ta liền đóng
ngay cửa lại. ‚Ông l|m nghề gì?‛ - tôi hỏi Shantaram. ‚Tôi l| nh|
khoa học, một nh| thiên văn học. Cậu không hiểu được đ}u... Căn
phòng chúng tôi thuê ở đ}y chỉ l| sự sắp xếp tạm thời thôi. Chẳng
bao l}u nữa chúng tôi sẽ chuyển tới một căn hộ sang trọng ở
Nariman Point‛. Tôi biết ông Shantaram đang nói dối. Những người
có đủ tiền để sống ở Nariman Point chẳng bao giờ chịu ở trong
những khu chawl, cho dù chỉ l| tạm thời... Tường của c{c căn phòng
ở khu chawl rất mỏng. Nếu bạn {p tai v|o bức tường ngăn giữa hai
phòng v| tập trung hết mức, hoặc thậm chí tốt hơn, nếu bạn đặt một
c{i cốc bằng kim loại lên tường v| {p tai v|o nó, bạn có thể nghe thấy
gần như mọi thứ đang diễn ra ở phòng bên cạnh... Tôi chỉnh c{i cốc
bằng thép không gỉ cho nó ép s{t v|o bức tường liền với phòng của
ông Shantaram rồi {p tai v|o đó. Tôi có thể nghe thấy tiếng ông
Shantaram. ‚Chỗ n|y không hơn gì một c{i hố đen. Nó ho|n to|n
không xứng với phẩm gi{ của tôi, nhưng vì hai mẹ con b|, tôi sẽ chịu
Trang
12
đựng sự bẽ mặt n|y cho tới khi tìm được công việc phù hợp. Nghe
n|y, tôi không muốn bất cứ thằng khố r{ch {o ôm n|o bước v|o nh|
n|y. Có trời mới biết bọn chúng đến từ nơi dơ d{y n|o. Có hai thằng
như thế ở ngay bên phải chúng ta đấy. Tôi nghĩ chúng l| những
thằng bất lương bậc nhất. V| Gudiya n|y, nếu bố m| thấy con nói
chuyện với bất cứ thằng con trai n|o trong khu chawl thì con sẽ phải
nhận những nh{t quật thắt lưng da của bố đấy, hiểu chưa?‛ - ông ta
đe dọa. Giờ l| 9 giờ tối. Salim đang lật c{c trang tạp chí điện ảnh. Tôi
quỳ trên giường, ghé s{t tai tr{i v|o chiếc cốc {p trên tường. Tôi nghe
thấy tiếng ông Shantaram nói với con g{i: ‚Xem n|y, Gudiya, nhìn
qua kính n|y m| xem. Bố đã chỉnh kính viễn vọng rồi. Con có nhìn
thấy c{i vật m|u đỏ chói ở giữa không? Đó l| sao Hỏa đấy‛. Tôi thì
thầm với Salim: ‚Nhanh lên, lấy một c{i cốc đi. Cậu phải nghe
chuyện n|y‛. Salim cũng {p tai v|o tường. Trong 30 phút sau đó
chúng tôi lắng nghe một b|i diễn giải trôi chảy về trạng th{i của bầu
trời. Chúng tôi nghe nói về những chòm sao, về c{c thiên h| v| sao
chổi. Chúng tôi nghe nói về chòm Đại hùng v| Tiểu hùng. Chúng tôi
nghe nói về c{i gọi l| dải Ng}n h| v| sao Bắc Đẩu. Chúng tôi được
biết về c{c v|nh đai của sao Thổ v| c{c mặt trăng của sao Mộc. Nghe
Shantaram nói lòng tôi tr|n ngập một niềm kh{t khao kỳ lạ. Tôi ước
mình cũng có một người cha dạy cho tôi biết về c{c vì sao v| c{c
h|nh tinh. Bầu trời đêm từ trước đến nay đối với tôi chỉ l| một khối
đen khổng lồ, bỗng nhiên trở th|nh một nơi vô cùng ý nghĩa v| kỳ
diệu... Một tuần sau tôi được b{o động bởi một }m thanh mới tinh từ
phòng Shantaram vọng sang. ‚Meo!‛. Tôi trườn đến bên tường với
c{i thiết bị trợ thính bằng inox trong tay. Tôi nghe thấy Gudiya nói:
‚Bố, xem n|y, con có một con mèo. Nó dễ thương đấy chứ? Bạn con
đã chọn trong lứa mèo mới đẻ nh| cô ấy cho con con n|y đấy. Con
nuôi nó được không ạ?‛. ‚Thôi được, Gudiya - Shantaram nói - Con
có thể nuôi con mèo n|y. Nhưng con sẽ gọi nó l| gì?‛.‚Ôi, cảm ơn bố.
Con đang định gọi nó l| Tommy‛. ‚Không. Đó l| một c{i tên tầm
thường. Con mèo n|y sẽ sống trong gia đình của một nh| thiên văn
học, vì vậy chúng ta nên đặt tên cho nó theo tên của một trong c{c
h|nh tinh‛. ‚H|nh tinh n|o ạ? Chúng ta gọi nó l| Jupiter nhé?‛.
Trang
13
‚Không. Nó l| th|nh viên nhỏ nhất trong gia đình, vậy nó chỉ có thể
được gọi l| Pluto thôi‛. ‚Tuyệt, con thích c{i tên đó, bố ạ. N|o, Pluto,
Pluto, đến ăn sữa đi n|o‛. ‚Meo!‛ - Pluto lên tiếng.
Mối quan hệ mới mẻ
Một buổi chiều tôi thấy ông Shantaram về nh| trong tình trạng say
mèm. Hơi thở của ông ta sặc mùi whisky. Ông ta bước đi lảo đảo v|
phải có người giúp mới trèo lên c{c bậc thang được. Ng|y hôm sau
chuyện n|y lại xảy ra v| ng|y hôm sau nữa cũng thế. Chẳng bao l}u
sau cả khu chawl đều biết ông Shantaram l| một kẻ say xỉn.
Shantaram uống ng|y một nhiều hơn v| rồi bắt đầu ném đồ đạc. Ông
ta bắt đầu với những chiếc cốc nhựa v| s{ch vở, ném chúng v|o
tường trong cơn phẫn nộ. Rồi ông ta đập ấm chén v| xoong nồi.
Chẳng bao l}u sau Shantaram bắt đầu ném c{c thứ v|o người kh{c...
Một đêm ông ta vượt qu{ mọi giới hạn, ném một cốc tr| nóng v|o b|
vợ. Gudiya cố che cho mẹ v| thế l| bị tr| nóng l|m bỏng mặt. Chị ấy
thét lên đau đớn. Shantaram say đến nỗi thậm chí không nhận thức
được mình đã l|m gì. Tôi vội chạy ra ngo|i gọi taxi để b| Shantaram
đưa cô con g{i đi viện. Hai ng|y sau b| ấy sang gặp tôi, hỏi liệu tôi có
thể cùng b| ấy đi thăm Gudiya được không. ‚Nó cô đơn lắm. Có lẽ
cậu có thể nói chuyện với nó‛. Vậy l| tôi đi cùng b| Shantaram trong
chuyến viếng thăm bệnh viện lần đầu tiên trong đời mình...Tôi đã
hình dung sẽ có c{c b{c sĩ v| y t{ v}y quanh Gudiya, nhưng giờ tôi
thấy chị ấy nằm một mình trên một chiếc giường tại khoa bỏng m|
xung quanh không hề thấy bóng d{ng y t{ n|o. Mặt chị ấy bị băng
kín, chỉ hở đôi mắt đen. Tôi ngồi với chị ấy ba giờ đồng hồ, nói
chuyện n|y chuyện nọ... Chị ấy kể cho tôi nghe về bản th}n. Tôi biết
được chị ấy sắp học xong hệ trung cấp v| chuẩn bị v|o đại học. Tham
vọng của chị ấy l| trở th|nh b{c sĩ... Một vị b{c sĩ đến nói với b|
Shantaram rằng con g{i b| thật may mắn. Chị ấy chỉ bị bỏng độ một
Trang
14
v| sẽ không phải mang sẹo vĩnh viễn. Chị ấy sẽ được ra viện trong
vòng một tuần. Ba tiếng đồng hồ ngồi với Gudiya cho phép tôi biết
nhiều điều về bố chị. B| Shantaram kể với tôi: ‚Chồng tôi l| một nh|
khoa học không gian nổi tiếng... Ông ấy từng l|m việc ở Viện Nghiên
cứu không gian Aryabhatta, nghiên cứu c{c ngôi sao với sự trợ giúp
của những chiếc kính viễn vọng khổng lồ. Chúng tôi từng sống tại
một ngôi nh| gỗ một tầng lớn nằm trong khuôn viên của viện. Ba
năm trước ông ấy ph{t hiện một ngôi sao mới. Đó l| một kh{m ph{
khoa học rất quan trọng, nhưng một nh| thiên văn học đồng nghiệp
của ông ấy lại gi|nh lấy công trạng đó. Việc ấy đã khiến chồng tôi
suy sụp ho|n to|n. Ông ấy bắt đầu uống rượu. Ông ấy bắt đầu g}y
lộn với đồng nghiệp v| rồi một hôm thì tức giận với gi{m đốc viện
đến nỗi suýt đ{nh chết ông ta. Ông ấy bị đuổi khỏi viện ngay lập tức
v| tôi phải van xin ông gi{m đốc đừng b{o cảnh s{t bắt ông ấy...‛.
‚Hãy cho tôi một }n huệ, Ram Mohammad Thomas - Gudiya nói Xin hãy chăm sóc con Pluto giúp tôi cho tới khi tôi về nh|‛. ‚Nhất
định rồi‛ - tôi hứa. Bỗng nhiên chị ấy đưa tay nắm lấy tay tôi. ‚Cậu
chính l| người em trai m| tôi chưa từng có. Phải vậy không, mẹ?‛ chị ấy nói. B| Shantaram gật đầu. Tôi không biết phải nói gì. Đ}y l|
một mối quan hệ mới mẻ đối với tôi. Trước đ}y tôi đã tưởng tượng
mình l| con trai của một người n|o đó nhưng chưa bao giờ tôi hình
dung mình l| em trai của ai. Vậy nên tôi chỉ cầm tay Gudiya v| cảm
thấy một mối d}y r|ng buộc ngầm giữa hai chúng tôi... S{ng hôm sau
tôi ph{t hiện x{c con Pluto mềm rũ, đầy thương tích nằm trong đúng
c{i thùng đựng giấy lộn. Cổ con mèo bị gãy v| tôi có thể ngửi thấy
mùi whisky trên th}n hình lông l{ của nó. Shantaram nói với vợ ông
ta rằng con mèo đã bỏ đi đ}u mất. Tôi biết sự thật nhưng nói ra
phỏng có ích gì. Pluto quả thật đã bỏ đi.Đi đến một thế giới kh{c tốt
đẹp hơn, tôi nghĩ vậy. ‚Tớ rất quý Gudiya - tôi nói với Salim - Tớ
phải đảm bảo Shantaram sẽ không lặp lại những gì ông ta đã l|m với
chị ấy‛. ‚Nhưng cậu có thể l|m gì chứ? Đó l| gia đình ông ta‛. ‚Đó
cũng l| việc của chúng ta. Dù gì chúng ta cũng l| h|ng xóm‛...
Trang
15
Gudiya về nhà, nhưng tôi không sang gặp chị bởi Shantaram
không cho phép bất cứ thằng con trai nào bước chân vào nhà ông
ta. Bà Shantaram nói với tôi rằng chồng bà nhận thức được mình đã
gây ra chuyện gì và sẽ sửa đổi, mặc dù trong thẳm sâu lòng mình bà
ấy biết ông Shantaram là kẻ vô phương cứu vãn. Nhưng bà ấy
không biết chồng mình có thể lún sâu tới đâu.
Những con thú bị săn đuổi
Chưa đầy một tuần sau khi Gudiya ra viện, ông ta lại l|m chuyện tồi
tệ với chị ấy. Ông ta cố chạm v|o chị ấy, nhưng không giống c{ch
một người cha chạm v|o con g{i mình. Thoạt đầu tôi không hiểu. Tất
cả những gì tôi nghe thấy l| ông ta gọi chị Gudiya l| mặt trăng của
ông ta, sau đó l| tiếng b| Shantaram khóc, v| tiếng Gudiya kêu lên:
"Bố, đừng đụng v|o con! Bố l|m ơn đừng đụng v|o con!". Có gì đó
nhói lên trong đầu tôi khi nghe thấy tiếng khóc buồn thảm của
Gudiya. Tôi muốn lao sang phòng Shantaram xé x{c ông ta ra.
Nhưng tôi chưa kịp gom góp lòng can đảm thì đã nghe thấy tiếng
ng{y ầm ĩ của Shantaram. Ông ta đã ngủ. Gudiya thì vẫn đang khóc.
Tôi không cần phải dùng tới c{i cốc cũng nghe được tiếng nức nở của
chị ấy...Tối hôm sau, Shantaram lại về nh| trong tình trạng say mèm
v| cố quấy rầy Gudiya. "Con đẹp hơn tất cả c{c h|nh tinh và các vì
sao. Con l| mặt trăng của ta. Con l| Gudiya của ta, con búp bê của ta.
Hôm qua con đã lẩn tr{nh ta, nhưng hôm nay ta sẽ không để con rời
xa ta đ}u", ông ta nói. "Ðừng có cư xử như thế nữa!", b| Shantaram
kêu lên nhưng ông chồng không thèm đếm xỉa đến những gì b| ấy
nói... "Ông l| một con quỷ", b| Shantaram hét lên, v| Shantaram
đ{nh b| ấy. Tôi nghe thấy tiếng chai vỡ. "Không!", Gudiya thét lên.
Tôi cảm thấy một ngọn lửa h|n đang xuyên v|o óc tôi v| cảm thấy
kim loại nóng chảy đang đổ lên tim tôi. Tôi không thể chịu đựng hơn
được nữa. Tôi chạy tới phòng ông Ramakrishna nói với ông ấy rằng
Shantaram đang l|m một chuyện khủng khiếp với vợ v| con g{i ông
ta. Nhưng Ramakrishna xử sự như thể tôi đang nói về thời tiết. "N|y
- ông ấy bảo tôi - Bất cứ chuyện gì xảy ra trong bốn bức tường của
Trang
16
một gia đình đều l| chuyện riêng của gia đình đó v| chúng ta không
thể can thiệp... Giờ thì đi đi, đến giờ tôi đi ngủ rồi".Tôi chạy về
phòng. Tôi nghe thấy tiếng Shantaram ng{y, v| nghe Gudiya kêu
rằng chị ấy bẩn: "Ðừng chạm v|o tôi! Ðừng ai chạm v|o tôi! Tôi sẽ
g}y bệnh cho bất cứ ai đến gần tôi". Tôi nghĩ chị ấy mất trí rồi. V| tôi
cũng mất trí. "G}y bệnh cho em đi", tôi nói v| đút tay qua c{i lỗ hổng
trong tường. Gudiya nắm tay tôi. "Chị sẽ không sống l}u nữa đ}u,
Ram Mohammad Thomas ạ - chị ấy nức nở - Chị th| tự tử còn hơn l|
phục tùng bố chị". Nỗi đau của chị ấy bay qua lỗ hổng bọc lấy tôi. Tôi
bắt đầu khóc. "Em sẽ không bao giờ cho phép chuyện đó xảy ra - tôi
nói với chị ấy - Ð}y l| lời hứa của một người em trai"... Tôi sờ những
ngón tay gầy guộc của Gudiya, sờ da thịt trên tay chị ấy v| biết rằng
cả hai chúng tôi đều l| những con thú bị săn đuổi, l| đồng phạm. Tội
của tôi l| một thằng bé mồ côi lại d{m biến rắc rối của người kh{c
th|nh rắc rối của mình. Nhưng tội của Gudiya l| gì? Chỉ l| chị ấy
sinh ra l| phận g{i v| Shantaram l| bố chị ấy.
Thực hiện lời hứa
Tôi thực hiện lời hứa của mình v|o tối ng|y hôm sau, khi Shantaram
vừa đi l|m về v| đang leo lên c{c bậc cầu thang ọp ẹp dẫn tới tầng
hai. Ông ta bước những bước chậm chạp, loạng choạng. Thậm chí
quần {o ông ta cũng sặc mùi whisky. Khi ông ta sắp đi qua đoạn
chắn cầu thang vẫn chưa được ông Ramakrishna cho sửa chữa, tôi
tấn công ông ta từ phía sau. Tôi huých v|o lưng ông ta v| ông ta đập
v|o thanh chắn cầu thang bằng gỗ. Ðoạn thanh chắn đó đã yếu v|
lung lay sẵn. Nó không chịu nổi sức nặng của ông ta. Nó kêu răng rắc
v| gãy ra. Shantaram mất thăng bằng, ngã lộn xuống tầng một... Ông
ta đập mặt xuống đất, nằm sóng so|i, ch}n tay dang rộng. Chỉ khi
nhìn thấy c{i x{c mềm rũ của Shantaram trên mặt đất tôi mới hiểu
mình vừa l|m gì. V| khi đó tôi mới hình dung ra hậu quả của việc
mình l|m.Cảnh s{t điều tra hiện trường đến trên một chiếc xe jeep
gắn đèn đỏ nhấp nh{y v| khéo léo vẽ phấn quanh c{i x{c. Họ chụp
ảnh v| nói: "Ð}y l| chỗ c{i x{c rơi xuống". Rồi họ nhìn lên v| thấy tôi
Trang
17
trên tầng hai. Nh}n viên điều tra chỉ v|o tôi: "Chính thằng bé đó đã
xô ông ta xuống. Bắt lấy nó!". Tôi bị đưa đến nh| giam, v| tại đ}y bị
lột hết quần {o, bị đ{nh đập. Sau đó tôi bị đưa tới tòa {n, nơi có một
vị thẩm ph{n vẻ mặt nghiêm khắc mặc {o cho|ng đen ngồi dưới một
chiếc quạt trần. Một tấm biển m|u v|ng bụi bặm bạc m|u ghi mấy
chữ Satyameva Jayate - Sự thật luôn chiến thắng - được gắn trên bức
tường sau lưng ông ta. Vị thẩm ph{n nhìn tôi rồi tuyên {n: "Ram
Mohammad Thomas, tôi tuyên bố anh phạm tội giết ông Shantaram
có chủ ý. Vì vậy theo điều 302 Bộ luật hình sự Ấn Ðộ, tôi tuyên bố
anh phải chịu {n tử hình treo cổ"."Không!" - tôi kêu lên v| cố chạy
nhưng ch}n bị cùm, còn tay đã bị còng. Tôi bị bịt mắt v| đưa tới
phòng giam d|nh cho tử tù. Một c{i thòng lọng được tròng v|o cổ tôi
v| một c{i đòn bẩy được kéo lên. Tôi thét lên đau đớn khi hai ch}n
bỗng nhiên đu đưa trên không v| hơi thở từ phổi tôi tắc nghẹt. Tôi
mở mắt v| nhận thấy mình đang ở trên thiên đường. Nhưng thiên
đường dường như cũng giống khu chawl v| tôi nhìn xuống thấy x{c
ông Shantaram nằm dang ch}n dang tay dưới đất. Giờ người ta đang
xúm quanh c{i x{c. Ai đó kêu lên: "Gọi cảnh s{t đi!". Tôi không đợi
thêm phút n|o nữa. Tôi bò lồm cồm xuống cầu thang v| bắt đầu
chạy. Tôi chạy qua cổng, qua qu{n b{n sữa, qua tòa nh| nhiều tầng.
Tôi chạy ra ga địa phương v| bắt chuyến t|u tốc h|nh đến ga Victoria
Terminus. Tôi kiểm tra mọi thềm ga để tìm một chuyến t|u đặc biệt.
Cuối cùng tôi cũng tìm thấy v| nhảy lên t|u đúng lúc nó bắt đầu lăn
b{nh.Tôi rời bỏ Mumbai, rời bỏ Gudiya, rời bỏ Salim v| bỏ trốn đến
th|nh phố kh{c duy nhất m| tôi biết. Th|nh phố Delhi.
Smita im lặng
Smita giữ im lặng tuyệt đối trong suốt thời gian tôi kể c}u chuyện.
Giờ tôi có thể thấy cô xúc động s}u sắc. Tôi thấy một giọt nước mắt
thấp tho{ng nơi khóe mắt cô ấy. Có lẽ l| một người phụ nữ, cô ấy có
thể cảm thông với nỗi đau khổ của Gudiya. Tôi cầm chiếc điều khiển
từ xa lên. "Chúng ta hãy xem c}u hỏi số ba" - tôi nói v| ấn nút "play".
Prem Kumar xoay người trên ghế v| nói với tôi: "Anh Thomas, anh
Trang
18
đã trả lời chính x{c hai c}u hỏi v| gi|nh được phần thưởng trị gi{
2.000 rupee. Giờ chúng ta hãy xem anh có thể trả lời được c}u hỏi thứ
ba và giành 5.000 rupee hay không. Anh sẵn s|ng chưa?". "Sẵn s|ng",
tôi đ{p... "OK. C}u hỏi tiếp theo của chúng tôi thuộc lĩnh vực thiên
văn học. Hãy nói cho tôi, anh Thomas, anh biết có bao nhiêu h|nh
tinh trong hệ mặt trời của chúng ta không?". "C{c lựa chọn của tôi l|
gì?". "Ðó không phải c}u hỏi của trò chơi, anh Thomas ạ. Tôi chỉ hỏi
liệu anh có biết số h|nh tinh thuộc hệ mặt trời hay không thôi".
"Không". "Không ư? Tôi hi vọng anh biết tên của h|nh tinh chúng ta
đang sống". Kh{n giả ph{ lên cười. "Tr{i đất", tôi uể oải đ{p. "Tốt.
Vậy l| anh có biết tên của một h|nh tinh. OK, anh đã sẵn s|ng cho
c}u hỏi số ba?". "Sẵn s|ng", tôi đ{p. "OK. Ð}y l| c}u hỏi số ba. Hành
tinh nào là hành tinh nhỏ nhất trong hệ mặt trời của chúng ta? Ðó
là a) Pluto, b) Mars, c) Neptune hay d) Mercury?". Một }m thanh
tho{t ra khỏi môi tôi trước khi nhạc bắt đầu nổi lên, v| đó l| tiếng
"Meo!". "Xin lỗi? - Prem Kumar ngạc nhiên hỏi - Anh nói gì cơ? Tôi
nghĩ tôi vừa tho{ng nghe thấy tiếng mèo kêu". "Tôi nói l| ‘A’". "A
ư?". "Ðúng. C}u trả lời l| A. Pluto". "Anh ho|n to|n chắc chắn một
trăm phần trăm rằng c}u trả lời l| A chứ?". "V}ng". Tiếng trống dồn
vang lên. C}u trả lời đúng hiện lên trên m|n hình. "Chính x{c, chính
x{c một trăm phần trăm! Pluto đúng l| h|nh tinh nhỏ nhất trong hệ
mặt trời của chúng ta. Anh Thomas, anh vừa gi|nh được 5.000
rupee!".Kh{n giả bị ấn tượng bởi hiểu biết s}u rộng của tôi. V|i người
đứng lên vỗ tay. Nhưng Smita vẫn im lặng.
Tôi rời ga Agra< Tôi quyết định kh{m ph{
th|nh phố xa lạ n|y... Tôi đi dọc con đường bụi
bặm ngoằn ngoèo, v| bỗng nhiên nhìn thấy một
con sông. Bên kia sông l| một công trình kiến
trúc trắng bóng nhô lên từ một c{i nền hình
vuông giống như một m{i vòm đang phình ra,
với những ô cửa vòm đỉnh nhọn v| c{c hốc
tường< Vẻ đẹp của nó l|m tôi mê mẩn.
Trang
19
Một lúc l}u sau, tôi quay ra hỏi người đi đường đầu tiên tôi gặp, một
người đ|n ông trung niên đang cầm hộp thức ăn: ‚Xin lỗi, cho tôi hỏi
tòa nh| ở bên kia sông l| tòa nh| gì vậy ạ?‛. Ông ta nhìn tôi như thể
tôi l| kẻ mất trí: ‚N|y, nếu không biết c{i đó thì cậu đang l|m gì ở
Agra n|y hả? Đó l| lăng Taj Mahal, đồ ngốc ạ‛. Taj Mahal. Kỳ quan
thứ t{m của thế giới<
Hướng dẫn viên du lịch
Đông nghịt kh{ch du lịch, cả trẻ lẫn gi|, gi|u lẫn nghèo, người Ấn lẫn
người ngoại quốc< Sau nửa giờ th{m hiểm không mục đích, tôi chú
ý tới một nhóm kh{ch du lịch phương T}y trông có vẻ kh{ giả được
trang bị đầy đủ m{y quay video x{ch tay v| ống nhòm đang chăm
chú lắng nghe một hướng dẫn viên cao tuổi đứng dưới ch}n tòa l}u
đ|i. Tôi kín đ{o lẩn v|o nhóm kh{ch đó. Người hướng dẫn viên chỉ
vào tòa l}u đ|i bằng cẩm thạch v| nói bằng giọng chua chua: ‚< Giờ
tôi sẽ nói cho c{c bạn biết đôi chút về lịch sử của Taj Mahal. V|o một
ng|y năm 1607, ho|ng tử Khurram thuộc ho|ng gia Mughal đang
dạo bước tại hội chợ Meena Bazaar ở Delhi thì chợt nhìn thấy một cô
g{i b{n lụa v| chuỗi hạt thủy tinh tại một sạp h|ng nhỏ. Ng|i mê
mẩn sắc đẹp của người con g{i đến nỗi ngay lúc đó đã đem lòng yêu
n|ng. Nhưng phải mất tới năm năm ng|i mới có thể cưới được người
con g{i đó. Tên thật của n|ng l| Arjuman Banu, nhưng ng|i đặt cho
n|ng c{i tên mới l| Mumtaz Mahal. Khi đó n|ng 19 tuổi, còn ng|i
vừa tròn 20< Mumtaz v| Khurram cưới nhau năm 1612 v| trong 18
năm họ đã có với nhau 14 người con< N|ng qua đời trong khi sinh
nở v|o ng|y mồng 7-6-1630 tại Burhanpur, chỉ ba năm sau khi
Khurram trở th|nh ho|ng đế Shahjahan của triều đại Mughal. V|o
lúc l}m chung, Mumtaz Mahal đã khiến ho|ng đế hứa với n|ng bốn
điều: thứ nhất, ng|i sẽ dựng một tượng đ|i xứng với sắc đẹp của
n|ng; thứ hai, ng|i sẽ không t{i hôn; thứ ba, ng|i sẽ đối xử tốt với c{c
con; thứ tư, ng|i sẽ đi viếng mộ n|ng v|o ng|y giỗ của n|ng. C{i chết
của Mumtaz l|m ho|ng đế đau buồn đến nỗi nghe nói tóc ng|i bạc
Trang
20
- Xem thêm -