Mô tả:
Liệu có phải anh không,
tình đầu?
Mình xa nhau bao mùa? Em không nhớ nổi nữa. Em loay hoay đếm
trên từng ngón tay, thấy dường như đã nhiều lắm, em đã chẳng còn nhớ
gương mặt, nhớ nụ cười, ánh mắt của anh nữa đâu…
Nhưng dường như tình yêu ấy, những nghĩ suy, những thổn thức của trái tim
lần đầu lỗi nhịp như vẫn vẹn nguyên hình hài.
Khi xưa có một người đàn ông đã cùng em ngắm những buổi chiều hoàng
hôn, người ấy luôn muốn em được cười vui, cảm xúc được bình ổn như áng
mây nhẹ trôi giữa trời.
Khi xưa có một người đàn ông đã cùng em đứng trước biển, hai đứa đã cùng
nhau thả những lọ ước trôi theo dòng xa. Người ấy bảo, làm như vậy mọi
điều em mong muốn sẽ thành hiện thực.
Cũng là ngày xưa, mỗi lần xa em, người ấy nói: ”Nhớ mái tóc bay bay mỗi
chiều tan học em đứng đợi người ấy tới đón ở cổng trường quện mùi thơm
của giọt nắng đầu hạ. Người ấy ấp ủ yêu thương qua từng cái vuốt tóc, xoa
đầu khi em nói lời lém lỉnh.”
Nhớ chiếc áo trắng tinh khôi thơm mùi mưa, mỗi lần rong ruổi bờ Hồ rồi ướt
như chuột lột vì gặp mưa giữa đường. Tay cầm kem bông, em vẫn cười ngả
nghiêng, híp mí.
Nhớ đôi bàn tay thơm mùi cỏ mật, những lần cùng nhau về quê, nắm tay em
rong chơi, đuổi bướm, hái hoa trên cánh đồng cải trắng.
Nhớ hơi thở, vòng tay ấm nồng của em thơm mùi lo âu, mong chờ mỗi lần
người ấy đi công tác xa về.
Nhớ nụ hôn chứa chan hy vọng về một điều tưởng như vĩnh cửu trong ngày
kỷ niệm tình yêu của hai đứa.
Người đó…
Liệu có phải là anh không, tình đầu?
Anh đã bỏ đi về miền xa xứ, sao không ngoảnh lại một lần để thấy em đang
chênh vênh trong những mùa ảo vọng do chính anh tạo nên?
Trong mảnh trời cũ, người đã trao cho em những nụ hôn vụng dại, những cái
thẹn thùng nắm tay vào những buổi hẹn hò vội vàng trên phố. Vậy mà có
những ngày, em để tay buông, mong chờ được một bàn tay khác nắm chặt,
khi bóng em đổ dài phía sau lưng một cách đơn lẻ, khi xung quanh chỉ còn
lại một khoang không đen đúa, cô tịch đến đáng sợ thì phải làm sao hả anh?
Khi lọ ước đã được thả đi rất nhiều nhưng có một điều duy nhất em mong
chẳng thể thành hiện thực được thì phải làm sao hả anh?
Khi áng mây bị dịu dàng bỗng chốc bị cuốn đi trong một buổi chiều trở gió
thì phải làm sao hả anh?
Em bất lực, ôm chặt mảnh tình yêu đã vỡ mà chẳng thể nào tìm được một
loại keo để tình yêu được trở về nguyên vẹn dáng hình như xưa. Khi giọt
buồn cứ mãi đong đầy cùng những giọt nước mắt thì phải làm sao hả anh?
Em biết đem yêu thương vụng dại gửi trao cho anh nhưng em chưa thể đánh
vần từ QUÊN LÃNG được anh ạ!
Dù tiếc nuối và giận hờn nhiều lắm nhưng em vẫn luôn muốn cảm ơn anh –
người đã đến và cho em những thổn thức ban đầu mà có lẽ chỉ được gặp một
lần duy nhất trên đoạn đường đời!
- Xem thêm -