Đăng ký Đăng nhập

Tài liệu Liên thành quyết

.PDF
447
407
51

Mô tả:

Thuvientailieu.net.vn vietmessenger.com MỤC LỤC 1. Mừng Thọ Tinh Kim Ngọc Mãn Đường 2. Lão Cái Té Nhào, Địch Vân Thủ Thắng 3. Ai Ngờ Lão Hóa Lại Là Cao Nhân 4. Dùng Tân Chiêu Đã Bại Cuồng Đồ 26. Ác Tăng Giết Ngựa, Thục Nữ Thương Tâm 27. Hoa Thiết Cán Ngộ Sát Lưu Thừa Phong 5. Bị Nghi Oan, Sư Đệ Giết Sư Huynh 6. Đau Lòng Kia Lại Gấp Ba Đau Đòn 7. Chán Cuộc Đời Hào Kiệt Định Quyên Sinh 8. Dùng Kỳ Công Đã Bại Địch Nhân 9. Mỗi Cái Chụp Là Một Mạng Người 10. Nhìn Chậu Hoa Hào Kiệt Kinh Tâm 11. Khóc Mỹ Nhân Anh Hùng Trúng Độc 12. Thiên Tình Sử Của Kẻ Yêu Hoa 13. Sống Thác Với Tình, Liệt Nữ Hủy Dung Nhan 14. Đinh Điển Thất Vọng, Đọc Liên Thành Quyết 15. Mất Bạn Hiền Hào Kiệt Thương Tâm 16. Gặp Người Cũ Lại Càng Ân Hận 17. Vừa Thoát Hiểm Lại Gặp Ác Tăng 18. Trong Cổ Miếu Oan Gia Chạm Trán 19. Không Thịt Heo Nhà Sư Ăn Thịt Chuột 20. Bảy Người Vây Đánh Một Ông Già 21. Đã Què Chân Lại Gặp Công Sai 22. Hảo Nhân Muốn Giết, Ác Nhân Giải Cứu 23. Nam Phương Tứ Lão: Lạc Hoa Lưu Thủy 24. Môn Đao Pháp Xuất Quỷ Nhập Thần 25. Lão Hung Tăng Lạm Sát Vô Cớ 28. Dưới Làn Tuyết Thiên Trữ Uổng Mạng 29. Hoa Thiết Cán Cam Tâm Hàng Địch 30. Huyết Đao Tăng Gặp Bước Đường Cùng 31. Lúc Nguy Cấp Đã Thông Đại Huyệt 32. Hoa Đại Hiệp Sinh Lòng Bất Lương 33. Kết Lông Chim Làm Tấm Vũ Y 34. Địch Vân Rèn Luyện Huyết Đao Kinh 35. Vào Tuyệt Cốc Song Hiệp Trùng Phùng 36. Dời Tuyệt Cốc Về Thăm Cố Thổ 37. Lão Khất Cái Chính Là Ngôn Đạt Bình 38. Cuộc Chiến Đấu Giữa 39. Báo Ơn Xưa Cứu Mạng Ngôn Gia 40. Vào Vạn Gia Trùng Hội Thích Phương 41. Trong Vạn Gia Trùng Hội Thích Phương 42. Mụ Khất Cái Trong Tòa Nhà Đổ Nát 43. Tìm Ra Bí Ẩn Về Kiếm Phổ 44. Dùng Phép Cũ Thủ Tiêu Ngô Khảm 45. Khám Phá Âm Mưu Giết Phụ Thân 46. Thần Trí Mê Man Xé Tan Kiếm Phổ 47. Xác Ngô Khảm Đi Đâu Mất Biến 48. Hợp Tán Đinh, Lăng Hoàn Ước Nguyện 49. Cướp Bảo Tàn Ngộ Độc Phát Điên Dịch giả: Hàn Giang Nhạn Hồi 1 Mừng Thọ Tinh Kim Ngọc Mãn Đường Chát! Chát! Chát! Chát! Hai thanh kiếm gỗ đập vào nhau bật lên những tiếng vang dội. Có khi im lặng hồi lâu, có lúc nổ ròn như pháo Liên Châu không ngớt. Đây là quang cảnh chốn thôn quê tại Ma Khê phố ở phía Nam đất Nguyên Lăng thuộc giải Tương Tây. Trước căn nhà ngói nhỏ ba gian, một lão già tay đan giày, thỉnh thoảng ngửng đầu lên nhìn đôi nam nữ thanh niên tỷ thí bằng kiếm gỗ trong sân phơi thóc. Lão này tuổi lối năm mươi, nhưng mặt đầy vết dăn deo. Mái tóc trên đầu bạc đến phân nửa. Hiển nhiên lão đã trải qua nhiều phen lo lắng. Khóe miệng lão hé nụ cười tỏ vẻ hài lòng về cuộc tỷ kiếm của đôi trai gái nhỏ tuổi. Thiếu nữ lối mười bảy, mười tám tuổi, khuôn mặt tròn trĩnh, cặp mắt đen láy. Trán toát mồ hôi chảy thành một tia nước qua má bên trái xuống đến cổ tỏ ra cô đã mỏi mệt. Cô giơ tay áo lên lau mồ hôi. Mặt cô đỏ bừng như trái hồng quân. Chàng thiếu niên lớn hơn cô chừng ba tuổi, nước da đen nhẻm, xương lưỡng quyền nhô lên, chân tay thô kệch. Đúng là một hán tử ở nông thôn tại Tương Tây. Tay chàng cầm một thanh kiếm gỗ, sử dụng rất linh động. Đột nhiên chàng thanh niên tay cầm kiếm gỗ từ mé bên tả chém xéo xuống. Tiếp theo chàng xoay tay phóng kiếm về phía sau mà không quay đầu lại. Thiếu nữ cúi đầu tránh khỏi. Đồng thời cô vung mộc kiếm đâm luôn mấy nhát. Thế kiếm rất cấp bách. Chàng thanh niên lùi lại hai bước để vung mộc kiếm rộng vòng ra. Chàng quát một tiếng lớn, quét ngang thanh kiếm ba nhát. Thiếu nữ chống không nổi, đột nhiên thu kiếm về đứng yên, không đỡ gạt nữa. Cô làm mặt giận hỏi: - Tiểu muội chịu thua rồi được không? Hay là sư ca đâm chết tiểu muội đi? Chàng thanh niên không ngờ cô thu kiếm về một cách đột ngột, không chịu đỡ gạt nữa. Nhát kiếm thứ ba của chàng sắp hớt vào lưng cô khiến chàng hốt hoảng, vội thu chiêu lại. Vì thế kiếm mạnh quá đập trúng vào mu bàn tay trái chàng đánh "chát" một tiếng. Chàng không nhịn được la lên một tiếng: - Ui chao! Thiếu nữ vỗ tay vừa cười vừa hỏi: - Đã mắc cỡ chưa? Nếu cầm kiếm thật thì cánh tay đó liệu còn được chăng? Gương mặt đen nhẻm của thanh niên ẩn hiện màu hồng, chàng sẵng giọng: - Vì ta sợ hớt vào người cô, vội thu kiếm về, bất cẩn một chút mà đụng vào tay mình. Nếu là cuộc tỷ thí chân thực thì khi nào chịu nhượng bộ? Rồi chàng quay sang nhìn lão già hỏi: - Sư phụ! Lão nhân gia bình nghi vụ này như thế nào? Lão già cầm chiếc giày đan dở đứng dậy đáp: - Hai người chiết giải năm chục chiêu đầu còn coi được, nhưng mấy chiêu về sau thì chẳng ra trò gì hết! Lão cầm lấy thanh kiếm trong tay thiếu nữ vung lên thủ thế chém xéo xuống, miệng nói: - Chiêu "Ca ông hám thượng lai" này tiếp đến chiêu "Thị hoành bất cảm quá" là phải quét ngang chứ không đâm thẳng. A Phương! Hai chiêu "Hốt thính phún kình phong", "Liên sơn nhược bổ đào" thế kiếm phải giống tấm vải mở bung ra. A Vân! Hai chiêu "Lạc nê chiêu đại thư", "Mã minh phong tiểu tiểu" ngươi sử như vậy mới tạm được, nhưng đã gọi là "phong tiểu tiểu" mà ngươi vận hết sức để sử kiếm thì không đúng cách... Lão dừng lại một chút rồi tiếp: - Kiếm pháp của chúng ta kêu bằng "Thảng thi kiếm pháp" lừng danh trong võ lâm. Chỉ phóng ra một chiêu đã khiến địch nhân té nhào thành cái xác chết. Người nhà tập dượt với nhau tuy không thể đánh thật như vậy, nhưng lúc nào trong lòng cũng phải nhớ tới hai chữ "Thảng thi" là chết ngay đứ đừ. Thiếu nữ nói: - Gia gia ơi! Kiếm pháp của chúng ta rất hay, nhưng cái tên không được... dễ nghe. Bốn chữ "Thảng thi kiếm pháp" thật khiến người ta phải ớn gáy. Lão già đáp: - Người ta nghe có khiếp sợ mới oai phong chớ! Địch nhân chưa động thủ đã kinh tâm động phách là thua mấy phần rồi. Tay lão cầm kiếm gỗ đem sáu chiêu kể trên diễn lại một lượt. Kiếm chiêu ngưng trọng, tiến thoái nghiêm minh có vẻ lợi hại dị thường. Đôi nam nữ thanh niên này trong lòng rất kính phục, bất giác vỗ tay hoan hô. Lão đưa kiếm trả thiếu nữ nói: - Hai người luyện lại lần nữa. A Phương không được coi là trò đùa. Vừa rồi nếu sư ca ngươi không nhường nhịn thì liệu ngươi còn sống được chăng? Thiếu nữ nghe lão nói bất giác thè lưỡi ra. Đột nhiên cô phóng kiếm đâm tới cực kỳ thần tốc. Thanh niên không kịp đề phòng, vội xoay kiếm đỡ gạt, nhưng đã bị thiếu nữ chiếm mất thượng phong, tấn công ráo riết. Trong lúc nhất thời thanh niên chẳng có cách nào vãn hồi tình thế. Giữa lúc chàng lâm vào cục diện thất bại thì đột nhiên mé đông bắc có tiếng vó ngựa dồn dập. Một người kỵ mã đang chạy nhanh tới. Thanh nhiên quay lại hỏi: - Ai sắp đến đó? Thiếu nữ lớn tiếng: - Đánh thua rồi, đừng cãi chày cãi cối. Ai đến thì mặc người ta, việc gì đến sư ca? Cô vung kiếm rít lên veo véo tấn công ba chiêu liền. Thanh niên hết sức chống đỡ. Chàng tức giận quát hỏi: - Cô tưởng ta sợ cô ư? Thiếu nữ cười đáp: - Sư ca ngoài miệng không sợ, nhưng trong lòng cũng hơi run một tý. Cô phóng kiếm đâm mé tả một chiêu, mé hữu một chiêu cực kỳ linh động. Lúc này người kỵ mã đã dừng ngựa. Hắn không nhịn được reo lên: - Thiên hoa lạc bất tận! Xứ xú điểu hàm phi! Thật là tuyệt diệu! Thiếu nữ la lên một tiếng: - Ô hay! Rồi nhảy lùi lại phía sau đứng nhìn người khách mới đến thì thấy gã vào trạc hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, y phục rất trang trọng, ăn mặc theo kiểu công tử nhà giàu ở thành thị. Bất giác cô thẹn đỏ mặt lên hỏi: - Gia gia! Sao... y lại biết? Lão già nghe người khách kỵ mã đọc tên hai chiêu kiếm pháp của con gái mình, trong lòng cũng lấy làm kỳ, toan cất tiếng hỏi, thì gã kia đã xuống ngựa tiến lại chắp tay thi lễ hỏi: - Xin hỏi lão trượng: ở Ma Khê phố này có một vị kiếm thuật nổi danh là Thích Trường Phát lão gia, nhà ở chỗ nào? Lão già đáp: - Lão phu chính là Thích Trường Phát. Ông bạn kiếm lão phu có chuyện gì? Gã thanh niên lạy phục xuống đất nói: - Vãn bối là Bốc Viên, xin bái kiến Thích sư thúc. Vãn bối vâng lệnh gia sư đến viếng Thích sư thúc. Thích Trường Phát đáp: - Không dám! Không dám! Lão đưa tay nâng gã dậy. Đồng thời vận nội kình xô ra. Bốc Viên cảm thấy nửa người tê chồn, mặt đỏ bừng lên nói: - Thích sư thúc khảo nghiệm vãn bối ư? Vừa thấy mặt đã khiến vãn bối phải hổ thẹn. Thích Trường Phát cười hỏi: - Nội công của ngươi chưa ăn thua gì. Ngươi là đệ tử thứ mấy của Vạn sư ca? Bốc Viên lại đỏ mặt lên đáp: - Vãn bối là đệ tử thứ năm rất dở của gia sư. Gia sư thường tán dương Thích sư thúc nội công thâm hậu. Sao sư thúc lại ra chiêu với vãn bối? Thích Trường Phát cười ha hả hỏi: - Vạn sư ca vẫn mạnh giỏi chứ? Anh em ta mười mấy năm nay không gặp nhau rồi. Bốc Viên đáp: - Nhờ hồng phúc của sư thúc lão nhân gia, gia sư vẫn bình yên. Hai vị sư ca, sư tỷ đây chắc là cao đồ của lão nhân gia? Thích Trường Phát vẫy tay hô: - A Vân! A Phương! Lại chào Bốc sư ca đi! Lão lại trỏ vào hán tử da đen giới thiệu: - Đây là đồ đệ của ta tên gọi Địch Vân. Còn con gái ta tên gọi A Phương. Lão cười ha hả nói tiếp: - Này! Cô gái nhà quê, cô đừng rụt rè nữa! Y cũng là người nhà, việc gì phải hổ thẹn? Thích Phương ẩn ở sau lưng Địch Vân, không ra thi lễ, chỉ gật đầu cười mấy tiếng. Địch Vân hỏi: - Bốc sư huynh! Có phải sư huynh cũng luyện một môn kiếm pháp như bọn tiểu đệ không? Không thế thì sao vừa ngó thấy kiếm chiêu của sư muội đã gọi ra ngay? Thích Trường Phát nhổ một bãi đờm xuống đất đánh "toẹt" một cái rồi đáp: - Sư phụ ngươi với sư phụ y là bạn đồng môn thì dĩ nhiên học chung một môn kiếm pháp. Cái đó lọ là còn phải hỏi? Bốc Viên cởi bọc trên lưng ngựa xuống lấy ra bốn món lễ vật hai tay dâng lên nói: - Thích sư thúc! Gia sư gọi là có chút bạc lễ, xin sư thúc thâu nhận cho! Thích Trường Phát ngỏ lời cảm tạ rồi bảo con gái thu lễ vật. Thích Phương đem đồ lễ vào phòng mở ra coi thấy một tấm áo bào bằng da cừu, một chiếc vòng tay bằng ngọc, một cái nón chiên và một tấm áo choàng màu đen. Thích Phương ôm ra cười hì hì, miệng reo lên: - Gia gia! Trước nay gia gia chưa từng vận quần áo lịch sự. Gia gia mặc những thứ này vào thì hết làm ông lão nhà nông, vừa phát tài vừa có vẻ quan dạng. Thích Trường Phát vừa ngó thấy đã ngẩn người ra. Địch Vân thấy khách đến liền chạy qua thôn trang phía trước mua ba cân rượu trắng. Thích Phương mổ một con gà béo và vào vườn tỉa rau về làm một mâm thịnh soạn. Cơm rượu bưng ra bốn người ngồi vào ăn uống. Trong khi ăn cơm, Thích Trường Phát hỏi Bốc Viên: - Sư điệt tới đây có chuyện gì? Bốc Viên đáp: - Gia sư nói là mười năm không gặp sư thúc, trong lòng rất mong nhớ. Lão nhân gia đã định đến Hồ Nam thăm hỏi, nhưng hàng ngày bận rèn luyện môn "Liên Thành kiếm pháp" nên không bỏ đi đâu được. Thích Trường Phát đang cầm chung rượu kề vào môi, uống một hớp, chưa kịp nuốt vào nghe gã nói vậy lại nhả ra chung, vội hỏi: - Ngươi bảo sao? Sư phụ ngươi đang luyện "Liên Thành kiếm pháp" ư? Bốc Viên ra chiều đắc ý đáp: - Mồng năm tháng trước gia sư đã luyện xong môn "Liên Thành kiếm pháp". Thích Trường Phát lại càng kinh ngạc, đặt mạnh chung rượu xuống bàn làm cho phân nửa rượu bắn lên tung tóe ướt cả ngực áo. Lão ngồi thộn mặt ra hồi lâu. Đột nhiên lão nổi lên tràng cười hô hố, giơ tay lên vỗ mạnh vào vai Bốc Viên nói: - Con mẹ nó! Tiểu tử ơi! Sư phụ ngươi nói khoác đó. Môn Liên Thành kiếm pháp đến sư tổ ngươi còn chưa luyện được, huống chi sư phụ ngươi học nghệ tầm thường, chẳng lấy gì làm cao minh cho lắm. Ngươi đừng gạt sư thúc nữa. Uống rượu đi! Uống rượu đi! Dứt lời lão ngửa cổ đổ nửa chung rượu vào miệng mà nuốt ừng ực. Tay trái lão cầm trái hồ tiêu đỏ hồng cắn một miếng nhai nghiến ngấu. Bốc Viên vẻ mặt nghiêm nghị đáp: - Gia sư đã biết có nói ra sư thúc cũng chẳng tin chút nào. Ngày mười sáu tháng sau là ngày thượng thọ năm chục tuổi của gia sư. Mời sư thúc cùng sư đệ, sư muội qua Kinh Châu uống chung rượu nhạt. Gia sư sai vãn bối thành tâm đến mời. Bất luận sư thúc có bận việc gì cũng xin dẹp lại để đi dự lễ. Gia sư còn nói Liên Thành kiếm pháp của lão nhân gia e có chỗ luyện chưa đến nơi, mời sư thúc qua chỉ điểm cho. Thích Trường Phát hơi biến sắc hỏi: - Nhị sư ca của ta là Ngôn Đạt Bình ngươi có mời không? Bốc Viên đáp: - Hành tung của Ngôn nhị sư thúc không nhất định. Gia sư đã phái nhị sư ca, tứ sư ca chia đi các ngả Hà Sóc, Giang Nam, Vân Qúy để tìm kiếm. Thích sư thúc có được tin tức gì về Ngôn nhị sư thúc không? Thích Trường Phát thở dài đáp: - Trong ba vị sư huynh sư đệ chúng ta thì nhị sư ca võ công cao hơn hết. Nếu bảo y luyện được Liên Thành kiếm pháp thì ta còn tin tưởng mấy phần. Chứ sư phụ ngươi thì, ha ha, ta không thể tin được. Tay trái lão cầm hồ rót rượu đầy ra chén. Tay mặt lão cầm chén rượu nhưng chưa uống ngay. Đột nhiên lão lớn tiếng: - Được rồi! Mười sáu tháng sau ta sẽ qua bái thọ để coi môn Liên Thành kiếm pháp của sư phụ ngươi thành công đến đâu rồi. Lão lại đặt mạnh chén rượu xuống bàn. Nửa chén bắn ra ướt cả mặt bàn cùng tay áo. Bốc Viên ăn uống xong cáo từ ra về. Thích Trường Phát chuẩn bị lễ vật, may quần áo cho mình và Thích Phương cùng Địch Vân để đi Kinh Châu mừng thọ, nhưng không có tiền. Lão phải đem con trâu cày đi bán. Thích Phương giữ trâu lại hỏi: - Gia gia ơi! Gia gia đem con Đại hoàng đi bán thì sang năm chúng ta lấy gì để cày ruộng? Thích Trường Phát đáp: - Việc sang năm để sang năm sẽ tính, can chi phải lo từ bây giờ? Thích Phương hỏi: - Gia gia! Chúng ta cứ ở nhà có hơn không? Đến Kinh Châu làm chi? Đi mừng thọ Vạn sư bá mà phải bán con Đại hoàng, hài nhi thấy không đáng chút nào. Thích Trường Phát đáp: - Ta đã nhận lời với Bốc Viên. Bậc đại trượng phu đã hứa khi nào còn canh cãi được. Ta đưa ngươi cùng A Vân đến thị thành cho biết mùi, chẳng lẽ cứ ở thôn dã suốt đời. Thích Phương nói: - Làm người dân dã thì đã sao? Hài nhi không cần ra thành thị. Con Đại hoàng do hài nhi chăn dắt từ thuở nhỏ. Bây giờ gia gia định đem nó đi bán, nó không muốn đi. Gia gia có thấy nó chảy nước mắt ra đấy không? Thích Trường Phát gắt lên: - Con ngốc kia! Trâu là giống súc sinh thì còn biết gì nữa. Mau buông tay ra! Lão lại an ủi cô: - A Phương! Gia gia cũng nhớ con Đại hoàng lắm, nhưng chúng ta tay không đến mừng thọ người ta thế nào được? Quần áo của ba chúng ta lại rách hết. Nhất định phải may ba bộ quần áo mới để người ta khỏi khinh khi. Thích Phương hỏi: - Vạn sư bá chẳng đã đưa tặng quần áo mới cho gia gia rồi ư? Gia gia mặc bộ đó là sang trọng lắm rồi. Thích Trường Phát đáp: - Trời nóng nhiệt thế này thì mặc áo cừu thế nào được? Hơn nữa sư bá ngươi khoe đã luyện xong "Liên Thành kiếm pháp", nhưng ta không tin. Thế nào cũng phải qua đó coi xem mới được. Phương nhi hãy ngoan ngoãn buông ra. Thích Phương vỗ vào đầu trâu bảo nó: - Đại hoàng ơi! Ai mổ ngươi thì ngươi vung sừng húc vào người họ rồi chạy trốn về đây. À, mà không được! Người ta sẽ biết đường rượt theo. Ngươi phải trốn vào rừng thật xa mới yên... o O o Nửa tháng sau, Thiết Tỏa Hoành Giang Thích Trường Phát đưa đồ đệ Địch Vân và con gái là Thích Phương đi Kinh Châu. Lão hỏi thăm Ngũ Vân Thủ Vạn Chấn Sơn thì người ta đáp: - Vạn lão anh hùng oai danh chấn động cả miền Lưỡng Hồ thì còn ai không biết mà còn phải hỏi? Tòa nhà lớn cổng sơn đỏ ở bên kia tức là biệt thự của lão nhân gia. Thích Trường Phát, Địch Vân, và Thích Phương ba người đều mặc áo mới đến kẻ chợ lần đầu không khỏi có điều bỡ ngỡ. Địch Vân và Thích Phương chạy đến trước tòa nhà lớn ngó thấy bên trong treo đèn kết hoa. Khách đến mừng thọ đầy nhà và đều là những người lịch sự. Trong lòng đôi thiếu niên này đều hồi hộp. Thích Trường Phát toan hỏi người gác cổng, chợt Bốc Viên từ phía trong đi ra. Lão cả mừng hô: - Bốc hiền điệt! Ta đã tới đây. Bốc Viên vội ra nghênh tiếp. Gã làm bộ vui mừng reo lên: - Thích sư thúc đã đến! Địch sư đệ và Phương sư muội mạnh giỏi chứ? Gia sư đang nhắc tới sư thúc. Mời lão nhân gia vào đi. Thích Trường Phát vừa vào tới cửa đã thấy cổ nhạc nổi khúc nghinh tân rất nhộn nhịp. Thanh âm vang dội khiến Địch Vân giật mình kinh hãi. Trong nhà đại sảnh, một lão già thân thể cao lớn đang đi đi lại lại mời khách. Thích Trường Phát hô: - Đại sư ca! Tiểu đệ đã đến đây! Lão già kia ngơ ngác tựa hồ không biết là ai. Sau lão mới hớn hở chạy tới cười khà khà nói: - Lão tam! Lão già đi nhiều quá khiến ta cơ hồ không nhận ra. Hai vị sư huynh, sư đệ đang dắt tay nói chuyện thì đột nhiên mũi ngửi thấy mùi hôi thối kinh người. Tiếp theo một thanh âm như lệnh vỡ cất lên: - Vạn Chấn Sơn! Mười năm trước lão còn nợ ta món tiền. Bữa nay có trả không? Thích Trường Phát quay đầu nhìn lại thì thấy một người hai tay cầm cái thùng gỗ giơ lên. Trong thùng đựng đầy nước phân liệng mạnh về phía hai người. Thích Trường Phát thấy con gái và đồ đệ đứng ở đằng sau. Nếu lão né tránh thì thùng phân kia phải hất hết vào người Thích Phương. Lão ứng biến cực kỳ thần tốc. Hai tay túm lấy áo trường bào vận kình một cái cho khuy áo đứt ra. Lão xoay vạt áo hướng ra ngoài. Vạt áo trường bào dời khỏi mình rồi vận nội kình vào phùng ra như cái trống hứng lấy thùng phân. Tiện tay lão đẩy về phía trước. Vạt áo chứa đầy nước phân bay về phía người liệng ra. Người kia liệng thùng phân rồi liền nhảy sang một bên. Cả thùng phân lẫn áo trường bào trước sau rớt xuống đất đổ ra tung tóe. Cả hai nhà sảnh đường mùi hôi thối xông lên sặc sụa. Mọi người nhìn lại thấy người kia hàm râu quai nón, thân thể cao lớn, oai phong lẫm liệt đứng ở giữa sân như pho tượng đá. Hắn nổi lên tràng cười hô hố nói: - Vạn Chấn Sơn! Tiểu đệ vượt đường xa ngàn dặm đến bái thọ các hạ mà không có lễ vật. Vậy đưa tặng muôn lạng hoàng kim để cung hỷ các hạ kim ngọc mãn đường! Bọn thủ hạ của Vạn Chấn Sơn cùng tám tên đệ tử thấy người này cố ý đến quấy phá, làm cho cả tòa thọ đường trở nên ô uế, đều tức giận vô cùng. Tám tên đệ tử xông vào toan lôi người kia ra đánh nhừ đòn cho hả dạ. Vạn Chấn Sơn lớn tiếng quát: - Các ngươi đứng cả lại! Bọn đệ tử nghe sư phụ quát tháo, không dám trái lệnh đều dừng bước lại. Nhị đệ tử là Chu Kỳ tính nóng như lửa liền trợn mắt lên ngó đại hán kia, ngoác miệng ra mà thóa mạ: - Tổ bà nó! Ngươi là cái thá gì mà bữa nay lại nhân ngày thượng thọ của Vạn lão gia dám đến quấy phá? Nếu không đập tan xác ngươi thì ngươi chưa biết Ngũ Vân Thủ ở Vạn gia là lợi hại. Vạn Chấn Sơn đã nhận ra lai lịch hán tử râu quai nón liền hô: - Vạn mỗ tưởng ai, té ra là Lữ đại trại chủ ở Thái Hàng Sơn. Mấy năm nay Lữ đại trại chủ phát tài chứ? Chắc là kim ngọc đầy nhà xài không hết mới đem theo nhiều như vậy. Các tân khách nghe nói tới bảy chữ "Thái Hàng Sơn Lữ đại trại chủ" số đông châu đầu ghé tai, mỗi người nói một câu: - Nguyên đây là Lữ Thông ở Thái Hàng Sơn. Không hiểu hắn có điều chi xích mích với Vạn lão gia? - Lữ Thông là một nhân vật cực lợi hại thuộc phe Hắc đạo ở Ngũ tỉnh miền Bắc. Hắn nổi tiếng khắp hai mặt nam bắc sông Hoàng Hà với môn Lục Hợp Đao và Lục Hợp Quyền. - Đã tử tế là không đến, mà đã đến là chẳng tử tế gì. E rằng bữa nay còn nhiều chuyện rắc rối. Mọi người bàn tán hồi lâu không ngớt. Một số quần hào không hiểu ra làm sao đành đứng lặng nghe đợi chờ xem diễn biến. Hồi 2 Lão Cái Té Nhào, Địch Vân Thủ Thắng Bỗng nghe Lữ Thông cười lạt lên tiếng: - Mười năm trước anh em ta gây nên án mạng ở phủ Thái Nguyên có kẻ ngấm ngầm thông báo quan nha, phá hoại công cuộc làm ăn của bọn ta. Cái đó chưa đáng kể, nhưng còn làm liên lụy đến người huynh đệ của ta là Lữ Hòa phải chết uổng về tay bọn ưng trảo. Mãi đến ba năm trước đây mới điều ra ra được đó là hành động của tên cẩu tặc Vạn Chấn Sơn. Vụ này ngươi tính sao đây? Vạn Chấn Sơn đáp: - Đúng rồi! Chính Vạn mỗ đã tố giác. Những ai làm nghề buôn không vốn trên chống giang hồ để kiếm cơm ăn cũng là chuyện thường, nhưng người huynh đệ của trại chủ là Lữ Hòa lại cưỡng gian hoàng hoa khuê nữ và giết liền bốn mạng người. Hành động thương thiên bại lý này, Vạn mỗ chẳng thể thõng tay ngồi nhìn mà không can thiệp. Quần hào nghe nói đều lớn tiếng la ó: - Hành động bỉ ổi như vậy mà không biết hổ thẹn ư? - Phải cột tên tặc cường đạo lại giải hắn lên quan. - Tên thái hoa đại đạo kia! Sao dám hành động càn rỡ ở phủ Giang Lăng? Lữ Thông đột nhiên tiến lên một bước từ đình viện đến trước sảnh đường. Hắn vung cánh tay đập vào cây cột đánh chát một tiếng. Cây cột lớn bằng miệng chén gẫy làm hai đoạn. Ngói trên mái rớt xuống ào ào. Trong viện và trước sảnh đường đất bụi tung bay mờ mịt. Nhiều người phải chạy ra ngoài nhà khách. Quần hào thấy Lữ Thông thi triển Thiết tý công đều kinh hãi nghĩ thầm: - Nếu con người bằng xương thịt mà để hắn quét cánh tay vào thì còn chi là tính mạng? Lữ Thông lại nhảy xuống sân lớn tiếng quát: - Vạn Chấn Sơn! Nếu ngươi quả là con người nghĩa hiệp thì nên ra mặt chống đối một cách đường hoàng, ta sẽ phục ngươi là bậc hảo hán. Sao ngươi lại lén lút đi báo quan tư? Ngươi còn nuốt cả sáu ngàn lạng bạc mà người anh em ta đã lấy được vào tay. Con mẹ nó! Chính ngươi cũng là kẻ đê hèn vô liêm sỉ hơn ai hết. Ngươi có giỏi thì hãy cùng ta quyết đấu một trận sinh tử. Vạn Chấn Sơn cười lạt đáp: - Lữ đại trại chủ! Mười năm nay Vạn mỗ không được gặp, bản lãnh của đại trại chủ đã tăng tiến một bước dài. Có điều đáng tiếc là một nhân vật như đại trại chủ thì võ công càng cao, hại người càng lắm. Vạn mỗ tuy đã tuổi già nhưng cũng phải lãnh giáo một phen. Lão vừa nói vừa từ từ bước tới. Đột nhiên trong đám đông có một thiếu niên chuồn ra. Thiếu niên vai to mắt lớn tiến lại gần không một tiếng động. Chàng xoay tay một cái đã nắm được hai cánh tay Lữ Thông rồi lớn tiếng quát: - Ngươi làm dơ bẩn tấm áo mới của sư phụ ta. Biết điều thì bồi thường ngay đi! Thiếu niên đó chính là Địch Vân, đệ tử của Thích Trường Phát. Lữ Thông chấn động hai tay định hất thiếu niên ra. Không ngờ Địch Vân sức khỏe phi thường. Chàng giữ rịt không chịu buông tay. Thiết tý công của Lữ Thông tuy lợi hại, nhưng có đâm ngang dọc mới phát huy được uy lực. Hắn bị chụp bất ngờ không kịp đề phòng nên bị giữ chặt thành ra tý lực không sử dụng được. Lữ Thông tức giận vô cùng, đưa đầu gối bên phải lên thúc mạnh vào bụng dưới Địch Vân. Đồng thời miệng lớn tiếng quát: - Buông tay ra! Địch Vân chịu đau phải nới tay. Lữ Thông liền ra chiêu "Phong vân sạ khởi" cựa thoát khỏi hai tay chàng, rồi vung quyền đánh véo một đòn. Đó là chiêu "Ô long thám hải" trong Lục hợp quyền. Địch Vân né tránh la lên: - Ta không đánh nhau với ngươi. Tấm áo bào mới của sư phụ ta mới may mất ba lạng bạc. Chúng ta phải bán con trâu cày mới sắm được ba bộ áo và nay mới xỏ tay lần đầu... Lữ Thông tức giận quát: - Thằng lỏi con này! Ngươi nói nhăng gì thế? Địch Vân lại xông vào hỏi: - Ngươi có thường hay không? Chàng là đệ tử nhà nông rất tiếc đồ vật. Chàng thấy sư phụ phải hy sinh con trâu rất thân ái để may áo mà mới mặc lần đầu đã bị hư hại thì không đau xót sao được? Địch Vân không lý gì đến những chuyện xích mích giang hồ giữa Lữ Thông và Vạn Chấn Sơn mà chỉ cần bắt đền cho bằng được tấm áo bào của sư phụ. Vạn Chấn Sơn nói: - Hiền điệt hãy lui ra! Tấm áo bào của lệnh sư sẽ do ta bồi thường cho là xong. Địch Vân đáp: - Tiểu điệt phải bắt đền hắn. Để hắn chạy đi rồi sư bá cũng không chịu thường thì làm thế nào? Chàng vừa nói vừa giơ tay ra níu áo Lữ Thông. Lữ Thông né mình đi vung quyền đánh vào trước ngực Địch Vân đến binh một tiếng. Người chàng lảo đảo suýt nữa té xuống. Vạn Chấn Sơn lại la lên: - Địch hiền điệt hãy lui lại! Giọng nói của lão lộ vẻ nghiêm khắc. Địch Vân hai mắt đỏ sọng quát: - Ngươi đã không thường áo lại còn đánh người ta. Đúng là kẻ không biết điều. Lữ Thông bật cười hỏi: - Ta đánh thằng lỏi con thì đã sao? Địch Vân đáp: - Ngươi đánh ta, ta cũng đánh ngươi. Chàng vung tay trái đánh xéo tới. Tay mặt luồn xuống đẩy ra. Lữ Thông không khỏi ngạc nhiên, miệng lẩm bẩm: - Thằng lỏi này ngớ ngẩn nhưng quyền pháp của gã không đến nỗi kém cỏi. Hắn liền sử chiêu "Đảo hổ thức". Chân trái đá dứ, tay mặt vung quyền đánh ra. Hai người khai diễn cuộc đấu. Chớp mắt đã trao đổi mười mấy chiêu. Địch Vân được Thích Trường Phát truyền dạy võ công từ thuở nhỏ. Hàng ngày chàng dượt kiếm với sư muội Thích Phương nên đã giàu kinh nghiệm lâm địch. Lữ Thông tuy là tay đại đạo ở đất Tấn mà cũng là nhân vật nổi danh trong phe Hắc đạo, nhưng không thể hạ Địch Vân trong thời gian ngắn. Hắn mấy lần thi triển Thiết tý công nhưng chàng đều tránh được. Hắn đã đánh hai quyền trúng vai Địch Vân nhưng chàng xương cứng thịt dầy nên chưa bị thương. Hai bên tiếp tục thi triển mấy chiêu nữa, Lữ Thông đã nổi nóng nghĩ thầm: - Mình ở xa đến tầm cừu mà không thu thập xong một tên đệ tử vô danh để vụ này đồn đại ra ngoài thì còn chi là thể diện? Đột nhiên hắn biến đổi quyền pháp, từ Lục hợp quyền chuyển sang Xích khảo liên quyền. Quyền pháp này cũng là một ngành trong Lục hợp quyền, nhưng pha lẫn Hầu quyền vào. Nói rộng ra những chiêu đấm đá, đâm phóng còn thêm tám thức là Miêu thoán, Cẩu thiểm, Thỏ cổn, Ưng phiên, Tùng tử linh, Tề hung xảo, Diêu tử phiên thân, Tử cước. Thức nào cũng biến ảo khôn lường. Địch Vân chưa từng thấy qua những đường quyền pháp này, trong lòng không khỏi hoang mang. Đùi bên trái chàng bị đá trúng hai phát liền. Vạn Chấn Sơn thấy chàng không địch nổi lại thét: - Địch hiền điệt hãy lùi lại! Ngươi không địch nổi hắn rồi! Địch Vân tính tình cố chấp cũng la lên: - Đánh không nổi thì cũng đánh. "Bình" một tiếng! Ngực chàng lại trúng một quyền của Lữ Thông. Thích Phương đứng bên ngoài vẫn lo cho sư ca, lúc này cô không nhịn được liền hô: - Vân ca! Bất tất phải đánh nữa. Để Vạn sư bá thu thập hắn. Nhưng Địch Vân hai tay vẫn vung lên đánh xuống, liều mạng xông vào. Miệng chàng không ngớt la: - Ta không sợ ngươi! Ta không sợ ngươi! Chát một tiếng! Địch Vân lại bị một quyền đánh trúng sống mũi, lập tức máu tươi chảy ra lênh láng. Vạn Chấn Sơn chau mày nhìn Thích Trường Phát nói: - Sư đệ! Gã không chịu nghe lời ta. Sư đệ bảo gã lùi lại thôi! Thích Trường Phát hắng dặng đáp: - Để gã chịu đau một chút cũng không sao. Lát nữa tiểu đệ sẽ đối phó với tên Thái hoa đại đạo kia. Giữa lúc ấy, một lão khất cái đầu bù tóc rối, mặt mũi lem luốc từ ngoài cổng lớn tiến vào. Tay trái lão cầm một cái bát mẻ, tay mặt chống cây gậy trúc. Lão cất tiếng ấm ớ: - Bữa nay lão gia đây có việc vui mừng. Hãy bố thí cho lão hóa tử này một miếng cơm nguội. Quần hào đang mải chú ý đến cuộc đả đấu giữa Lữ Thông và Địch Vân, nên không ai để ý đến lão cái. Lão vừa rên vừa la: - Chao ôi! Chết đói rồi! Ta chết đói đến nơi rồi! Đột nhiên chân trái lão dẫm phải vũng nước phân dưới đất, trượt một cái, người ngã chúi xuống. Lão lại gầm lên: - Trời ơi! Té chết rồi! Cái bát vỡ và cây gậy trúc trong tay đồng thời bắn ra. Khéo sao! Cái bát mẻ đập trúng vào huyệt Chí Đường sau lưng Lữ Thông. Đầu cây trượng trúc điểm trúng huyệt Khúc Hoàn trên đầu gối hắn. Lữ Thông đột nhiên đầu gối nhũn ra té khuỵu xuống. Đồng thời toàn thân tê chồn, dường như bao nhiêu đầu xương đều trật khớp. Địch Vân vung cả song quyền đánh ra "binh binh" khiến cho tấm thân to lớn của Lữ Thông bay đi. Rồi "bõm" một tiếng, nước hôi thối bắn tung tóe. Hắn đã rớt trúng vào thùng phân của hắn đem tới. Biên cố đột ngột xảy ra ngoài sự tưởng tượng của mọi người. Lữ Thông lâm vào tình trạng rất thảm hại, lồm cồm đứng dậy rồi ôm đầu chạy đi. Những tân khách nổi lên tràng cười ha hả, đồng thanh hô hoán: - Bắt lấy hắn! Bắt lấy hắn! Đừng để tên tặc tử chạy thoát! Địch Vân cũng la lên: - Bồi thường tấm áo của sư phụ ta đi! Chàng toan rượt theo nhưng cánh tay trái bị người nắm giữ không cử động được. Chàng quay đầu nhìn lại thì chính là sư phụ mình. Thích Trường Pháp hỏi: - Ngươi may mà thủ thắng lại còn muốn rượt theo ư? Thích Phương rút khăn tay lau máu trên mặt cho Địch Vân. Địch Vân cúi xuống nhìn thấy trên vạt áo mới của mình cũng lốm đốm vết máu. Chàng hốt hoảng la: - Hỏng bét! Hỏng bét! Tấm áo mới của tiểu huynh cũng dơ hết rồi. Bỗng thấy lão khất cái chệnh choạng đi ra cổng lớn, miệng lảm nhảm: - Xin cơm không được lại bể mất cái chén. Địch Vân biết rõ vừa rồi mình thủ thắng được là nhờ ở cái té của lão khất cái. Chàng liền móc trong bọc lấy ra hai chục đồng tiền, rượt theo nhét vào tay lão. Lão khất cái nói: - Đa tạ! Đa tạ! Tối hôm ấy, Vạn Chấn Sơn mở tiệc lớn khoản đãi tân khách. Mọi người ai cũng nhắc tới câu chuyện thú vị lúc ban ngày và cho là Địch Vân may phước đến lúc không địch nổi thì lão khất cái tiến đến té nhào làm rối loạn tâm thần Lữ Thông. Nhưng ai cũng ca ngợi chàng nhỏ tuổi mà đởm lược hơn người, mới chiến đấu được đến mấy chục chiêu cùng một nhân vật thành danh. Cái đó không phải chuyện dễ dàng. Dĩ nhiên cũng có người cho là hồng phúc của Thọ Tinh Công tầy đình mới gặp được lão khất cái té nhào và lui được cường địch. Giả tỷ Vạn Chấn Sơn tự mình động thủ cũng có thể đẩy lui được ác khách, nhưng động tới đại giá của Thọ Tinh Công là chuyện mất hứng thú. Tân khách càng xưng tán Địch Vân càng khiến cho tám tên đệ tử của Vạn Chấn Sơn mất mặt. Vì Lữ Thông kiếm chuyện với Vạn Chấn Sơn mà bọn đệ tử ở Vạn môn lại không ra tay, để cho tên đệ tử quê mùa, ngớ ngẩn của sư thúc phải xuất đầu đánh lui địch nhân. Tám tên đệ tử kia trong lòng tức giận vô cùng, nhưng không tiện nổi nóng. Vạn Chấn Sơn chính mình rót rượu mừng rồi đến đại đệ tử Lỗ Khôn, nhị đệ tử Chu Kỳ, tam đệ tử Vạn Khuê, tứ đệ tử Tôn Quân, ngũ đệ tử Bốc Viên, lục đệ tử Ngô Khảm, thất đệ tử Phùng Viên, bát đệ tử Cẩm Thành tiếp tục mời rượu. Tám tên đệ tử của Vạn môn đều dùng chữ Thổ để đặt tên. Trong bọn này tam đệ tử Vạn Khuê là con trai độc nhất của Vạn Chấn Sơn. Người gã cao lớn, khuôn mặt xương xương, phong tư tuấn mỹ, thái độ ung dung, ra vẻ phú gia công tử, khác hẳn đại sư huynh Lỗ Khôn, nhị sư huynh Chu Kỳ. Tám tên này đến mời rượu những quý nhân có công danh và những bậc tôn trưởng trong võ lâm. Chúng lại mời sư thúc một chung rồi sau cùng mời rượu Địch Vân. Vạn Khuê nói: - Bữa nay Địch sư huynh đã gỡ thể diện cho gia phụ, vậy tám anh em tiểu đệ mỗi người phải mừng Địch huynh một chung mới được. Địch Vân trước nay chưa từng uống rượu liền xua tay loạn lên đáp: - Tiểu đệ không uống. Tiểu đệ không uống. Vạn Khuê nói: - Ban ngày gia phụ kêu Địch huynh lùi lại ba lần mà Địch huynh lờ đi, coi lời nói của gia phụ như làn gió thoảng. Bây giờ bọn tiểu đệ mời rượu Địch huynh lại không chịu uống thì anh em tiểu đệ nghĩ là Địch huynh khinh nhờn Vạn gia quá. Địch Vân ngạc nhiên đáp: - Không phải... Tiểu đê..... không dám thế. Thích Trường Pháp nghe giọng nói của Vạn Khuê có điều gay gắt liền giục: - Vân nhi! Ngươi uống rượu đi! Địch Vân ấp úng đáp: - Đệ tử... đệ tử không biết uống rượu. Thích Trường Pháp trầm giọng: - Cứ uống đi! Địch Vân không sao được đành uống của mỗi tên một chung. Chàng uống liền tám chung rượu, mặt mũi đỏ gay, hai tai ù đi. Đầu óc choáng váng. Đêm hôm ấy, Địch Vân lên giường nằm, đầu óc hồ đồ, lại cảm thấy trước ngực, đầu vai, vế đùi bị quyền cước của Lữ Thông đánh trúng sưng vù lên đau quá. Chừng nửa đêm, Địch Vân đang ngủ bỗng nghe có tiếng người gõ cửa sổ rồi tiếng người hô: - Địch sư huynh! Địch Vân! Địch Vân! Địch Vân giật mình tỉnh giấc hỏi vọng ra: - Ai đó? Người ngoài cửa sổ đáp: - Tiểu đệ là Vạn Khuê, có chuyện muốn nói. Mời sư huynh ra đây. Địch Vân ngơ ngác từ trên giường bước xuống, mặc áo đi giày rồi ra mở cửa... Chàng thấy tám người đứng thành hàng chữ nhất mà người nào tay cũng cầm trường kiếm. Chàng nhận ra đây là tám đệ tử của Vạn môn, lấy làm kỳ hỏi: - Các vị kêu tiểu đệ ra đây có chuyện gì? Vạn Khuê đáp: - Bọn tiểu đệ muốn lãnh giáo mấy kiếm chiêu của sư huynh. Địch Vân lắc đầu đáp: - Gia sư đã dặn không được tỷ võ với môn hạ của Vạn sư bá. Vạn Khuê cười lạt nói: - Té ra Thích sư thúc là người sáng suốt đã tự biết mình. Địch Vân tức giận hỏi: - Cái gì mà sáng suốt đã tự biết mình? Đột nhiên ba tiếng "véo véo véo" rít lên. Vạn Khuê đứng cách cửa sổ đã phóng kiếm đâm vào ba chiêu. Chiêu nào cũng sát bên mặt Địch Vân chỉ cách chừng nửa tấc. Địch Vân thấy bên má mát rượi, giật mình kinh hãi, vội vã lùi lại. Chân trái chàng đụng vào ghế loạng choạng người đi, coi bộ hoang mang. Bọn đệ tử ở Vạn gia liền bật lên tràng cười rộ. Địch Vân tức giận vô cùng, quay lại rút thanh trường kiếm ở đầu giường rồi nhảy qua cửa sổ. Chàng thấy bọn chúng tám người đều ra chiều bất thiện, trong lòng không khỏi đo đắn. Tuy chàng căm giận bọn chúng, nhưng nhớ lời sư phụ căn dặn không được gây mối bất hòa với đệ tử của sư bá. Chàng đành nhẫn nại hỏi: - Các vị muốn sao bây giờ? Vạn Khuê múa kiếm trên không cho kiếm phong rít lên veo véo rồi hỏi lại: - Địch đại ca! Bữa nay đại ca ra mặt cự địch là cho rằng nhà họ Vạn ở Kinh Châu chết sạch chẳng còn một mống, phải không? Hay đại ca tưởng ở đây không một ai bản lãnh cao thâm bằng mình? Địch Vân lắc đầu đáp: - Người đó làm hư tấm áo của gia sư, dĩ nhiên tiểu đệ bắt hắn bồi thường. Cái đó có liên quan gì đến các vị? Vạn Khuê lạnh lùng nói: - Trước mặt bao nhiêu tân khách nổi danh, Địch đại ca khoa trương thân thủ khiến bọn tiểu đệ tám người không còn mặt mũi nào nữa. Đừng nói tiếng tăm đồn đại ra ngoài giang hồ, mà ngay trong thành Kinh Châu này anh em tại hạ cũng hết đất đứng rồi. Hành vi của đại ca bữa nay như vậy là quá lắm! Địch Vân ngạc nhiên đáp: - Tiểu đê..... chẳng hiểu chi hết. Chàng là một thanh niên ở nông thôn thì hiểu làm sao được những chuyện tranh hơi cùng những âm mưu xảo trá của người đời. Đại đệ tử ở Vạn môn là Lỗ Khôn hỏi: - Tam sư đệ! Gã tiểu tử này khéo giả vờ. Sư đệ nhiều lời với gã làm chi? Động thủ đi thôi! Vạn Khuê phóng kiếm nhằm vai bên trái Địch Vân đâm tới. Địch Vân biết đây chỉ là hư chiêu, chàng đứng yên không nhúc nhích, cũng không hươi kiếm lên gạt. Vạn Khuê thấy chàng khám phá ra kiếm chiêu của mình, thu kiếm về, lòng càng tức tối, nói móc: - Giỏi lắm! Địch huynh không thèm động thủ với tại hạ. Địch Vân đáp: - Sư phụ đã dặn đừng để xảy chuyện bất hòa với môn hạ của sư bá. Đột nhiên nghe đánh véo một tiếng. Vạn Khuê đã phóng kiếm đâm thủng tay áo của Địch Vân một vệt dài. Địch Vân rất trân quý tấm áo mới này mà tự nhiên bị người đâm rách, chàng không nhịn được liền quát lên: - Ngươi đâm rách áo ta rồi, phải bồi thường ta đi! Vạn Khuê cười lạt lại phóng kiếm đâm vào tay áo bên trái Địch Vân. Địch Vân vung kiếm lên gạt đánh "choang" một tiếng. Chàng gạt kiếm rồi, thừa thế đánh tới. Hai người khai diễn cuộc tỷ đấu mỗi lúc một cấp bách. Hai bên cùng học một môn kiếm pháp, nên sau khi trao đổi mười chiêu, Địch Vân nổi hứng phóng kiếm đâm vào chỗ trọng yếu trong người Vạn Khuê. Chu Kỳ la lên: - Chà! Gã tiểu tử này định giết người thật rồi! Tam sư đệ! Đừng nể nang gì nữa. Địch Vân kinh hãi nghĩ thầm: - Ta mà lỡ tay đả thương gã là rắc rối to. Thế công của chàng chậm lại. Vạn Khuê tưởng kiếm pháp của đối phương còn kém mình, ra chiêu liên miên bất tuyệt. Kiếm thế cực kỳ lợi hại. Địch Vân phải lùi hoài, chàng quát hỏi: - Ta không muốn đả đấu chân thực với ngươi. Ngươi làm gì thế này? Vạn Khuê đáp:
- Xem thêm -

Tài liệu liên quan