KIẾP SAU
(Marc Levy)
THÔNG TIN TRUYỆN:
- Tên sách: Kiếp sau
- Tác giả: Marc Levy
- Nhà xuất bản Hội Nhà Văn
- Năm Xuất bản: 2006
- Số trang: 296
- Kích thước: 13x20.5 cm
- Trọng lượng: 300 g
- Hình thức bìa: Mềm
- Giá bìa: 41.000 VND
--------------------------------------- Nguồn: Vietlangdu
- Chuyển sang ebook: trongtk
(TVE) – 3T.K
Thuvien-ebook.com - N ha
Trang, 01/2008>
MỤC LỤC:
Giới thiệu
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Giới thiệu
Đi tìm một bức tranh bí ẩn ,
Jonathan đã gặp Clara . Cả hai nhận
ra họ đã gặp nhau ở đâu đó . N hưng
ở đâu , khi nào ? Ở London , cách
đây hơn một thế kỷ . Khi nàng chính
là cô gái trong tranh... M ột chuyện
tình lãng mạn nữa của M arc Levy ,
để chứng minh cho sự bất tử của tình
cảm con người . M ột câu chuyện đã
mang ta từ Saint-Petersbourg tới
Boston , từ London tới Florence rồi
Paris , nơi mà tình yêu và những bí
ẩn của nó đã thách thức cả thời gian
, khi những đôi tình nhân chết đi ,
rồi tái sinh và tìm ra nhau , trong
kiếp sau...
Jonathan,
Cậu có còn mang cái tên nữa
không? Đến hôm nay tớ mới nhận ra
còn biết bao điều tớ chưa biết tới và tớ
cố tìm mọi cách để đẩy lui những giới
hạn của sự trống rỗng vẫn vây quanh
tớ kể từ ngày cậu ra đi. M ỗi khi nỗi cô
đơn kéo tới làm u ám cuộc đời, tớ
thường nhìn lên trời, rồi nhìn xuống
đất và có một cảm giác mãnh liệt rằng
cậu vẫn còn ở đâu đó quanh đây. Và
cứ như vậy trong suốt nhiều năm, tớ
vẫn tin vào điều đó, duy chỉ có tớ và
cậu không thể gặp nhau, không thể
nghe thấy tiếng của nhau .
D ường như chúng ta còn có thể đi
ngang qua nhau mà không nhận ra
nhau .
Tớ vẫn không ngừng đọc kể từ
ngày cậu ra đi, tớ đã đi rất nhiều nơi
để tìm kiếm cậu , tìm cách để hiểu một
điều gì đó. Và những trang cuộc đời cứ
càng mở ra, tớ càng nhận thấy rằng sự
hiểu biết càng rời xa tớ, giống như
trong những cơn ác mộng mà mỗi bước
tiến lên lại là một bước lùi.
Tớ đã đi khắp các gian phòng của
những thư viện lớn, những con đường
trong thành phố đã từng là của chúng
ta , nơi chúng ta đã từng chia sẻ với
nhau biết bao kỷ niệm từ thời thơ ấu.
H ôm qua, tớ đã thả bộ dọc bờ sông,
trên những con đường lát gạch trong
khu chợ không có mái che mà cậu từng
yêu thích. Tớ đã dừng lại chỗ này, chỗ
khác, có cảm giác như cậu vẫn đang đi
cùng tớ, rồi tớ quay về cái quán rượu
nhỏ gần cảng như mỗi ngày thứ sáu
hàng tuần. Cậu có còn nhớ không?
Chúng ta vẫn thường xuyên gặp nhau
ở đó vào lúc chiều buông xuống.
Chúng ta đã vui vẻ tán dóc với nhau
rất lâu về tất cả những niềm đam mê
mà chúng ta cùng chia sẻ. Và chúng ta
đã bàn luận hàng giờ liền về những
bức tranh đã làm cuộc sống của chúng
ta trở nên sống động hơn và cho phép
chúng ta vượt thời gian để quay về
những thời đại khác nhau trong quá
khứ .
Chúa ơi , tớ và cậu đã từng yêu hội
hoạ biết bao! Tớ vẫn thường đọc lại
những cuốn sách cậu đã viết, đã gặp
lại trong đó văn phong của cậu cũng
như những gì cậu từng yêu thích.
J onathan, tớ không biết cậu đang ở
đâu. Tớ không biết những gì chúng ta
đã từng có với nhau có ý nghĩa gì
không, không biết sự thật có tồn tại
hay không, nhưng nếu một ngày cậu
đọc được lá thư này, thì khi đó cậu sẽ
biết tớ đã thực hiện lời hứa với cậu .
Tớ biết rằng khi đứng trước bức
tranh, cậu sẽ chắp tay sau lưng , cậu
sẽ nheo mắt lại như mỗi khi gặp điều
gì ngạc nhiên, rồi cậu sẽ mỉm cười.
N ếu mọi chuyện đúng như tớ hằng
mong ước , cô ấy sẽ đứng bên cậu , cậu
sẽ ôm cô ấy trong vòng tay , cậu và cô
ấy sẽ ngắm nhìn bức tranh tuyệt tác
mà chúng ta đã có đặc quyền chia sẻ
cùng nhau , và rồi có thể , rất có thể
cậu sẽ nhớ ra. Khi đó, nếu mọi chuyện
diễn ra đúng như vậy, đến lượt tớ yêu
cầu cậu một điều, cậu còn nợ tớ điều
đó. M à thôi, hãy quên đi điều tớ vừa
viết ra, trong tình bạn không ai nợ ai
điều gì cả. N hưng đây là điều tớ muốn
:
H ãy nói với cô ấy, nói với cô ấy
rằng ở đâu đó trên trái đất này, ở rất
xa hai người, tớ đã từng cùng cậu đi
qua những con phố, cùng cậu ngồi cười
đùa quanh một chiếc bàn, và vì những
phiến đá sẽ còn tồn tại thật lâu, hãy
nói với cô ấy rằng trên những phiến đá
nơi chúng ta đã cùng nhìn và cùng đặt
bàn tay lên, sẽ còn mãi một phần câu
chuyện của chúng ta. H ãy nói với cô
ấy, J onathan, rằng tớ đã từng là bạn
cậu, rằng cậu đã từng là một người
anh em của tớ, và có thể còn hơn thế
nữa vì chúng ta đã chọn nhau , hãy
nói với cô ấy rằng sẽ không bao giờ có
điều gì có thể chia rẽ tớ và cậu, kể cả
sự ra đi vô cùng đột ngột của hai
người .
Kể từ hôm ấy, không một ngày nào
trôi qua tớ không nhớ tới hai người và
tớ luôn cầu mong cho hai người được
sống hạnh phúc bên nhau.
Giờ tớ đã là một ông già, J onathan
ạ, giờ ra đi của tớ sắp điểm, nhưng
nhờ có hai người, tớ đã trở thành một
ông già với trái tim ngập tràn ánh
sáng, thứ ánh sáng khiến nó trở nên
thanh thản. Tớ đã yêu! Có chăng mỗi
con người đều có thể ra đi với điều
may mắn vô giá ấy?
M ột vài dòng nữa thôi và rồi cậu
sẽ gấp lá thư này lại, cậu sẽ yên lặng
cất nó vào túi áo, sau đó cậu sẽ chắp
hai tay sau lưng và cậu sẽ mỉm cười,
cũng giống như tớ khi đang viết
những dòng cuối cùng này cho cậu. Tớ
cũng vậy, J onathan, tớ đang cười, và
nụ cười chưa bao giờ tắt trên môi tớ.
Chúc hai người hạnh phúc
Bạn của cậu, Peter.
Chương 1
- Tớ đây , tớ chuẩn bị rời
S taledon và sẽ tới trước nhà cậu
trong nữa tiếng nữa , hy vọng cậu
có nhà chứ ? Cái máy nhắn chết tiệt
! Tớ tới ngay đây .
Peter bực dọc gác máy, lục trong
túi áo tìm chùm chìa khoá cho đến
khi nhớ ra hôm trước anh đã đưa
nó cho tài xế . A nh nhìn đồng hồ ,
chuyến bay tới Miami sẽ cất cánh
khỏi sân bay Logan vào cuối buổi
chiều , nhưng trong thời buổi nhộn
nhạo này , các quy định mới về an
ninh buộc hành khách phải tới sân
bay tối thiểu hai tiếng trước giờ
khởi hành . A nh khoá cửa căn hộ
nhỏ và lịch sự nằm trong một khu
phố tài chính mà anh đã thuê cả
năm , rồi đi theo dãy hành lang phủ
thảm dày . A nh ấn ba lần lên nút
gọi thang máy , một cử chỉ nóng
ruột chưa bao giờ khiến thang máy
đến nhanh hơn . Còn những mười
tám tầng nhà phía dưới , rồi anh vội
vã bước qua mặt ông J enkins ,
người gác cổng toà nhà , thông báo
với ông rằng anh sẽ trở về vào ngày
mai . A nh đặt cạnh cửa quầy gác
một túi quần áo để hiệu giặt là bên
cạnh toà nhà sẽ cho người sang lấy .
Ông J enkins cất vào ngăn kéo cuốn
Văn học và N ghệ thuật của nhà
xuất bản Boston Globe mà ông
đang đọc dở , ghi lời yêu cầu của
Peter vào quyển đăng ký dịch vụ ,
rồi rời quầy gác chạy theo anh và
mở cửa .
Ra tới bậc thềm , ông mở một
chiếc ô thật to và che cho Peter khỏi
những giọt mưa rào nhẹ đang rơi
trên thành phố .
- Tôi đã gọi xe cho ông , ông
thông báo , mắt chăm chăm nhìn
đường chân trời mờ mịt .
- Ông thật tốt bụng , Peter trả
lời giọng khô khốc .
- Bà Beth , hàng xóm cùng tầng
với ông , hiện đang vắng nhà , nên
khi nhìn thấy thang máy dừng lại ở
tầng đó , tôi đã đoán được ...
- Tôi biết bà Beth là ai rồi ,
Jenkins !
N gười gác cổng nhìn những dải
mây xám và trắng lơ lửng trên đầu
họ .
- Thời tiết thật đáng ghét , phải
không ông ? Ông tiếp>
Peter không trả lời . A nh dị ứng
với những tiện nghi đời sống ở một
khu nhà sang trọng . Mỗi lần đi qua
quầy gác của ông J enkins , anh lại
có cảm giác một phần riêng tư của
mình bị xâm phạm . Đằng sau quầy
- Xem thêm -