KHI HẠNH PHÚC VỤT BAY
(Tình yêu buồn)
Tôi với nàng, hai đứa nguyện yêu nhau
Tha thiết từ đây cho đến ngày bạc đầu
Để giao ước tôi trao nàng nhẫn cưới
Em cũng tặng anh khăn hồng thêu cành hoa mai.
…
Một đêm trăng tròn trên bãi biển, anh cất cao giọng hát trên nền nhạc phát ra từ
tiếng đàn ghita cộng hưởng cùng tiếng sóng vỗ rì rào. Ngay bên cạnh, cô say sưa
đắm mình vào điệu trữ tình thổn thức từ tận đáy lòng của người yêu. Khi bài hát
kết thúc, anh đặt cây đàn xuống, tình tứ vòng tay ôm chặt lấy cơ thể mềm mại của
cô. Còn cô ngoan ngoãn rúc đầu vào vòm ngực rắn chắc của anh.
– Em hãy đồng ý làm vợ anh nhé! – Đột ngột, anh lồng vào ngón áp út của cô một
chiếc nhẫn được bện bằng cỏ khô. – Tuy anh chỉ là một sinh viên nghèo mới ra
trường nhưng nhất định sẽ không để cho vợ mình phải thiếu thốn bất cứ một thứ gì.
– Nhưng… nhưng anh biết đó, em… đã không còn… – Cả người cô run rẩy, giọng
nói cũng lắp bắp.
– Anh không để tâm đến việc này đâu. – Anh lập tức ngắt lời cô bằng một giọng
nói ấm áp. – Bởi vì, cái màng trinh sinh học đó làm sao có thể sánh được với tình
yêu mà anh dành cho em cơ chứ!
– Em cám ơn anh! – Trên khuôn mặt cô, những giọt nước mắt không ngừng tuôn
xuống. Chúng phản chiếu ánh sáng mát dịu của trăng tạo thành những hạt pha lê
lấp lánh niềm hạnh phúc vô ngần.
Đêm tân hôn, trong căn phòng ngủ ộp ẹp, anh và cô tan chảy vào nhau thật mãnh
liệt. Với anh, đây là lần đầu được nếm trải mùi vị của đàn bà. Còn với cô, lần đầu
đã trót trao cho người bạn trai bạc bẽo trước kia. Nhưng mọi chuyện vẫn diễn ra tốt
đẹp, bởi vì tình yêu chân thật giúp con người ta dễ dàng vượt qua mọi định kiến
tầm thường.
Hôm sau, anh thức dậy, vệt vội vài giọt máu bồ câu lên tấm ra màu hồng phớt. Anh
vừa làm vừa giải thích: “Mắc công ba mẹ lại thắc mắc này nọ rồi nghĩ không tốt về
em.” Thì ra, anh làm thế để bảo vệ danh dự cho cô trước mặt nhà chồng. Biết ra, cô
một lần nữa vỡ òa trong hạnh phúc.
Năm năm sau, anh từ hai bàn tay trắng làm nên sự nghiệp, trở thành chủ của một
doanh nghiệp có tiếng tăm. Xem như anh đã giữ đúng lời hứa của mình, cuộc đời
cô được trải đầy vàng bạc và nhung lụa, bất kỳ người phụ nữ nào nhìn vào cũng
phải thèm khát. Nhưng khi màn đêm buông xuống, chỉ có bốn bức tường vô tri mới
thấu hiểu được nỗi muộn phiền của cô.
Ngày hôm đó, 11h tối, chuông điện thoại reo inh ỏi.
– Con ngủ chưa em?
– Con đang ngủ! Còn anh về đến đâu rồi? – Nhìn sang đứa con trai bé bỏng ngủ
gục bên cạnh ổ bánh kem sinh nhật, lòng cô quặn thắt.
– À, nhắn với con là anh đã mua quà rồi nhưng không thể về kịp. Hợp đồng phải
dời lại đến ngày mai mới hoàn tất. Khi nào xong, anh sẽ về ngay.
– Dạ, em hiểu rồi! – Cô chẳng phàn nàn gì vì đã quá quen thuộc với những việc đại
loại như vậy.
…
Cô cúp máy rồi lầm lũi bế con trở về phòng. Nằm cạnh con, cô đưa ánh mắt vô hồn
lướt quanh bốn phía trống trải, trong miệng tràn ngập một vị đắng. Gần hai năm
nay, anh luôn như vậy, bỏ lỡ những ngày kỷ niệm quan trọng của gia đình bằng
những chuyến đi công tác ngắn ngày hoặc dài ngày. Thậm chí, những ngày anh có
mặt ở nhà cũng ít dần đi theo thời gian. Nhưng cô vẫn âm thầm chịu đựng nỗi cô
đơn bởi vốn luôn tin rằng chồng mình đang nhọc công làm việc chứ chẳng phải
chơi bời gì.
Hôm sau, em gái của cô sang chơi đột xuất.
– Chị! Anh rể đang có bồ nhí ở bên ngoài! – Vừa vào nhà, em gái liền hớt hải
thông báo.
– Em đừng giỡn như vậy chứ! – Cô cười ngặc nghẽo vì xem đây là câu chuyện vui
hay nhất mình từng được nghe qua.
– Bộ chị nhìn mặt em giống đang nói giỡn lắm sao? Bạn em đi Singapore du lịch,
có chụp rất nhiều hình, nào ngờ chụp được cả hình anh rể tình tứ với người phụ nữ
lạ. Nếu chị không tin thì cứ xem đi! – Em gái đưa ra một sấp hình dày cộm. Khuôn
mặt của anh và một cô gái xinh đẹp lần lượt hiện ra rõ nét ở rất nhiều góc độ khác
nhau. Họ vui vẻ quấn lấy nhau, thậm chí chạm môi nhau ngay giữa chốn công
cộng.
“Phịch” một tiếng, cả sấp hình rơi vương vãi trên nền đất. Cô như người vừa mới
thức giấc, đầu óc vẫn còn mơ màng chưa nhận thức rõ được mình đang tỉnh hay
mơ. Rồi trong thoáng chốc, người cô mềm nhũn, nằm dài trên chiếc ghế trường kỷ.
Cô nằm đó bất động rất lâu, hai mắt dàn giụa nước. Nhìn thấy cô như vậy, em gái
lo lắng khuyên can đủ điều nhưng cô không thể nghe lọt tai được chữ nào.
Cô cứ nằm như vậy cho đến trời tắt nắng rồi tự mình đứng dậy. Một lúc sau, anh
về, mang theo rất nhiều quà cho cô và con trai. Như thường lệ, cô vẫn đón chồng
trở về sau chuyến công tác bằng thái độ ân cần, niềm nở. Cả em gái cũng không
biết được cô đang nghĩ gì trong đầu.
Vài tháng sau, khi đang ở nhà, anh lén lút nhận một cuộc gọi bí mật.
– Đã bảo là mấy ngày nay anh phải về nhà chơi với con rồi mà!
– Cho người ta xin lỗi đi! Ba hôm nữa là sinh nhật của người ta nên người ta chỉ
muốn nhắc anh một tiếng thôi mà. – Bên đầu dây bên kia là một giọng nói dịu và
ngọt hơn cả mật ong.
– Vậy em thích quà gì? Túi xách Hermes nhé!
– Không cần đâu gì hết! Chỉ cần anh về bên em là được!
– Để anh cố gắng sắp xếp vậy!
Đúng ba ngày sau, giờ tan sở, anh xuất hiện ở trước cửa một căn hộ cao cấp. Cửa
vừa mở, anh lao vào, ôm chặt lấy cô người tình xinh đẹp. Cả tuần lễ xa cách dài
đằng đẳng khiến anh thèm thuồng cơ thể quyến rũ ấy biết bao. Đột ngột, bên tai
anh có tiếng bước chân, rồi một giọng nói vang lên: “Chị cắm xong lọ hoa rồi nè!”
Như có một luồng điện xẹt qua người, anh lật đật buông cô người tình ra, thẩn thờ
xoay người sang. Trước mặt, người vợ đầu ấp tay gối bao năm đang trợn to đôi
mắt, miệng tròn vo vì kinh ngạc.
– Chị ấy là người bạn mà gần đây người ta hay nhắc đến đó! Trùng hợp lắm anh à,
chị ấy cũng đang yêu cuồng si một người đàn ông đã có vợ. – Cô người tình lên
tiếng phá tan bầu không khí căng thẳng.
– Chào anh! Tôi cũng nghe cô ấy kể rất nhiều về anh. – Cô nói bằng giọng nghèn
ngẹn. Tuy cô đã được toại nguyện, chứng kiến tận mắt tổ ấm thứ hai của chồng
mình, nhưng vẫn chưa chuẩn bị trước tình huống gặp anh ngay tại đây.
Mặc kệ họ nói gì, làm gì, quai hàm anh vẫn cứng ngắt như bị đóng băng. “Đã lỡ
phóng lao thì phải theo lao”, lúc vào bàn ăn, anh ngồi cạnh người tình để đóng cho
trót vai người bạn trai lịch lãm. Tim anh không ngừng đánh lô tô vì lường trước
được sẽ xảy ra cuộc đánh ghen nảy lửa. Đối diện anh, cô cúi gầm mặt, cặm cụi
dùng những món ăn do tự tay mình nấu. Chẳng bao lâu sau, trên khuôn mặt cô, hai
dòng nước mắt như xâu chuỗi ngọc bị đứt đoạn, những hạt ngọc xòa hết cả xuống
bàn tạo thành những tiếng “tíc tách” não lòng.
– Sao chị khóc vậy? – Cô người tình lo lắng hỏi.
– À không sao! Thấy người yêu em chiều chuộng em như vậy, chị thấy tủi thân
quá. Ước gì, người yêu của chị cũng yêu chị nhiều hơn yêu vợ mình. – Đến nước
này, cô vẫn muốn diễn trọn vai người xa lạ của chồng nên lau vội nước mắt và đáp
lại.
– Chị ấy tội nghiệp quá anh nhỉ!
– Ừm! – Anh quá bối rối nên chỉ có thể ựm ừ qua loa.
– Thôi, chị có việc phải về trước đây! Hai người ở lại vui vẻ nhé! – Cô biết mình
không thể cầm cự ở lâu hơn được nữa.
Nói xong, cô đứng dậy, vội vã bước ra hướng cửa, đôi vai khẽ run lên trong nức
nở. Nhìn theo bóng dáng lầm lũi đó, tim anh bỗng nhiên đau nhói, nỗi ân hận
chiếm trọn cả tâm can. Mặc dù anh ngoại tình, nhưng vẫn luôn ý thức được vợ con
là trên hết, người tình có thể thay đổi nhưng vợ thì chỉ có một. Anh đã cố hết sức
che giấu tội lỗi của mình suốt hai năm qua, thế mà cuối cùng, “giấy vẫn không gói
được lửa”. Chẳng lẽ trên đời này lại có tình huống oái ăm như thế này xảy ra sao?
Thật ra ai đã dàn xếp cuộc gặp gỡ tay ba này?
– Em đang bày trò gì vậy? Có phải biết rõ cô ấy là vợ anh nên em mới cố bày ra
việc như thế? – Anh tức giận quát người tình.
– Chị ấy là… là vợ anh sao? – Cô người tình thảng thốt, giương đôi mắt trong suốt
vô tội nhìn anh. – Người ta hoàn toàn không biết gì cả. Chính chị ấy chủ động làm
thân với người ta trước mà.
– Mặc kệ! Vợ anh đã biết thì trò chơi này phải kết thúc. Từ nay chúng ta không nên
gặp lại nữa!
Vừa nói xong, anh phóng người thật nhanh ra cửa, trong đầu chỉ tồn tại một ý niệm
phải đuổi kịp người vợ đáng thương cho bằng được. Xuống dưới, khi anh đang
loay hoay tìm bóng dáng cô thì di động reo vang. Nghĩ là cô gọi, anh liền bắt máy
ngay. Chẳng thể ngờ, đầu dây bên kia là giọng hoảng hốt của đàn ông: “Tôi là
người sống cạnh bên căn hộ của anh đây. Bạn gái anh vừa ngất xỉu trước cửa, tay
cô ấy chảy nhiều máy máu lắm.” Sau một lúc suy tính kỹ càng, anh mới quyết định
được mình phải làm gì.
Tối đó, cô thức trắng để chờ đợi anh quay trở về. Chỉ cần anh hứa với cô chấp
nhận từ bỏ mối quan hệ kia, cô sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện này. Cô không
muốn gia đình này tan nát, không muốn con trai bị bớt đi một phần tình thương, và
cũng không muốn mất đi người mình yêu. Nhưng mãi đến sáng, anh vẫn không trở
về. Lúc này, cô chợt nhận ra rằng niềm tin của mình đã tan biến theo bóng đêm
lạnh lẽo. Đến trưa, người giúp việc tìm thấy trong phòng cô một lá thư với những
nét chữ nhòe nhoẹt vì nước mắt. Còn cô và đứa con trai bé bỏng đã bỏ đi đâu biệt
dạng.
Vài tháng sau, anh tìm được cô ở ngôi nhà cũ kỹ đối diện với bờ biển mà anh từng
cầu hôn cô. Nhưng anh tìm gặp là để nói lời dứt khoát chứ không phải níu kéo cô
quay lại.
– Anh xin lỗi! Cô ấy đã có thai nên anh không thể quay đầu lại được nữa.
– Còn con trai của chúng ta thì sao? Anh không thấy thương thằng bé sao?
– Thương chứ! Cho nên anh sẽ chia cho em một nửa tài sản, dư sức để em nuôi nó
cả đời.
– Tại sao lại phản bội em?
– Ban đầu, anh tìm đến cô ấy vì cảm thấy tò mò về một cô gái còn trinh nguyên,
một thứ mà em bị khiếm khuyết. Sau đó, anh thấy mình phải có chút trách nhiệm
vì đã phá nát đời con gái của cô ấy. Chính cái màng trinh sinh học đã kết duyên tụi
anh lại với nhau.
Nghe xong, cô hiểu ra đàn ông muôn đời vẫn là đàn ông. Ông trời đã định sẵn họ
có tính ích kỷ nên dù có cố tỏ ra rộng lượng thì bản chất nằm sâu trong tiềm thức
vẫn không thay đổi được. Còn cái màng trinh kia, nó quan trọng đối với họ đến vậy
à? Những cô gái rơi vào hoàn cảnh như cô cũng sẽ phải chịu một kết cuộc bi
thương như thế này sao? Cái xã hội hiện đại này vẫn còn nhiều điều bất công với
phụ nữ quá! Nghĩ đến đây, cô bật cười một cách nặng nề, lòng đau lắm nhưng
nước mắt đã cạn rồi nên không thể khóc được. Sau đó, cô đặt bút ký rẹt xuống tờ
đơn ly dị đã có sẵn chữ ký của chồng mình. Thà một lần dứt khoát như thế cho nhẹ
lòng vậy!
Vào một đêm mùa hè nóng nực, anh trở về trước dự tính sau một chuyến làm ăn
thất bại. Anh vừa tính mở cửa phòng mình thì nghe thấy giọng nói xì xào phát ra từ
bên trong. Tò mò, anh liền áp tai lên cửa để nghe cho rõ.
– Chừng nào em mới nói thằng đó đầu tư tiếp vào dự án của anh? – Đây là giọng
nói của một người đàn ông nào đó.
– Sau khi ly dị, hắn đã mất hết một nửa gia tài. Gặp đang thời buổi kinh tế khó
khăn, nửa tài sản còn cũng đem đi ngân hàng cầm cố rồi. Cũng vì vậy, em chưa tìm
được cơ hội đề cập đến vấn đề đó nữa… Nhưng em thấy hắn thảm hại quá rồi, hay
mình đừng tay đi anh. – Còn đây là giọng của người vợ mà anh mới cưới.
– Lúc đầu là em đề nghị dùng màn trinh giả để lừa hắn mà. Sau đó, chính em biết
vợ hắn cố tình tiếp cận mình nên sắp đặt một cuộc gặp gỡ thú vị chết người. Đến
chuyện cái thai giả, kế đến là chuyện giả vờ hư thai cũng đều do em nghĩ ra. Bao
nhiêu công sức bỏ ra, kế hoạch cũng sắp thành mà phải chịu dừng bước à? Từ bao
giờ cái đầu óc đen tối của em biết đến sự nhân từ vậy?
Đột ngột, “rầm” một tiếng vang trời, cánh cửa phòng bật mở. Trước mặt anh, cô vợ
mới trần truồng như nhộng, đầu gối lên ngực gã tình nhân. Hắn không ai khác mà
chính là gã hàng xóm tốt bụng ở khu nhà cũ. Thấy anh, họ hoảng hốt, cô vợ kéo
vội tấm chăn phủ ngang người, còn hắn chụp ngay lấy chiếc quần dài.
– Lũ khốn nạn chúng mày, mau cút hết đi! – Anh tức giận đến nỗi đầu óc tên rần,
người run lên bần bật.
– Anh à, người này… người này… – Cô vợ phản bội lắp bắp muốn gỡ gạt bằng
một lý do nào đó.
– Tôi đã nghe quá đủ và thấy quá nhiều rồi. Cô không phải giải thích gì thêm. Cút
đi mau!
Sau khi họ đi, anh quỵ ngã trên sàn, ôm mặt khóc. Cái màng trinh kia là đâu có ý
nghĩa gì, nó đâu thể đại diện cho sự đoan chính cũng như tấm lòng chung thủy của
người phụ nữ. Vậy mà sao lũ đàn ông tôn sùng và thèm khát nó đến như vậy? Như
anh đây, bản thân thầm chê vợ mình không còn trinh tiết nên tìm đến một cái màng
trinh giả, để rồi gia đình phải nát tan. Có đáng không? Có đáng phải như vậy
không?
Ngay trong đêm đó, anh lại tìm đến ngôi nhà đối diện bãi biển để tìm gặp vợ con
mình. Chỉ cần thấy được vợ mình, anh sẽ quỳ phục xuống chân cô ấy để van xin sự
tha thứ. Bên trong nhà, mọi thứ trở nên rất kỳ lạ, màu trắng tang thương bao phủ
xung quanh, nhanh khói nghi ngút tạo thành một lớp sương mờ mờ ảo ảo. Không
có ai ngoài cô em vợ đeo vành khăn trắng ngồi thút thít ở bàn trà.
– Em vợ, vợ và con anh đâu rồi? – Anh có dự cảm không tốt nên lo lắng hỏi.
– Anh còn có tư cách hỏi về họ sao? – Cô em vợ sẵng giọng.
– Xin em, hãy cho anh biết họ đâu rồi?
– Thằng bé đang ngủ bên trong. Còn chị tôi được phước của anh nên sớm được lên
bàn thờ kia ngồi rồi.
Nhìn theo hướng tay chỉ, anh gần như chết giấc, ánh mắt lộ rõ sự bàng hoàng vì
nhận ra sau làn khói mờ ảo kia là di ảnh của vợ mình. Cô đang nhìn anh bằng ánh
mắt đôn hậu, miệng mỉm cười như chưa hề hờn trách anh điều gì cả.
– Tại sao, tại sao lại ra thế này? Chị em tại sao mà chết?
– Vào tháng trước, bác sĩ phát hiện ra chị ấy bị ung thư phổi giai đoạn cuối. Sau
hai đợt hóa trị, chị ấy đã qua không nổi. Tất cả cũng do anh, không phải anh dứt
khoát ly dị thì chị tôi đâu đến nỗi không còn nghị lực để sống chứ!
Nghe xong, anh quỵ sụp trước bàn thờ, vò đầu bứt tai, khóc thét trong cơn hoảng
loạn…
Buổi sáng hôm sau và rất nhiều những buổi sáng Chủ Nhật khác, có một người đàn
ông bận quần áo sang trọng dắt đứa con trai nhỏ đáng yêu ra ngôi mộ mới xây,
khóc lóc, kêu than: “Hạnh Phúc! Hạnh Phúc!” Đừng quá ngỡ ngàng với hình ảnh
một người miệng thốt ra hai từ đó mà lại rơi nước mắt. Nếu ai đó để ý kỹ sẽ thấy
trên ngôi mộ có ghi rõ là Mộ Phần của cô Nguyễn Thị Hạnh Phúc.
Rồi một ngày nọ, người ta nhìn thấy người đàn ông khắc thêm lên ngôi mộ đó vài
dòng chữ: “Hạnh Phúc không ở đâu xa mà ở ngay bên cạnh ta. Nếu ta không biết
trân trọng và gìn giữ thì Hạnh Phúc sẽ thình lình vụt bay đi bất cứ lúc nào.”
- Xem thêm -