Đăng ký Đăng nhập

Tài liệu HỎA NGỤC

.DOCX
386
458
65

Mô tả:

Hỏa Ngục –Inferno Tác giả: Dan Brown Thể loại: Trinh Thám, Phương Tây Tiếếp nốếi thành cống của những cuốến sách bom tấến mang tấầm quốếc tếế như Mật Mã Da Vinci, Thiến Thấần Và Ác Quỷ, Biểu Tượng Thấết Truyếần, tác phẩm mới nhấết của Dan Brown mang tến " Hỏa Ngục - Inferno" vừa được xuấết bản đã trở thành cuốến sách bán chạy nhấết năm 2013 tại Myỹ và Anh. Với cuốến tiểu thuyếết trinh thám kì bí đấầy hấếp dấỹn này, Dan Brown trở lại với đúng sở trường của mình và đã tạo nến một "Siếu phẩm được đặt cược nhiếầu" nhấết từ trước đếến nay. Trong tác phẩm vố cùng hấếp dấỹn và kịch tính này, Dan Brown lại một lấần nữa “tự phá kỷ lục của chính mình”. Hoả Ngục thực sự là một tác phẩm vố cùng thú vị, một cuốến tiểu thuyếết làm say lòng độc giả băầng vẻ đẹp của nghệ thuật, lịch sử và văn học kinh điển Ý, đốầng thời cũng đặt ra những cấu hỏi nhức nhốếi vếầ vai trò của khoa học trong tương lai của chúng ta. Vếầ việc xuấết bản các tiểu thuyếết gấy chấến động Thiến thấần và Ác Quỷ, Mật mả Da Vinci và Biểu tượng thấết truyếần, Dan Brown đã trở thành một trong những tác giả ăn khách mang tấầm quốếc tếế với khả năng kếết hợp rấết liếần lạc những mật mã, biểu tượng đan xen nghệ thuật và lịch sử vào các cấu chuyện kịch tính đấầy cuốến hút, chinh phục hàng trăm triệu độc giả trến khăếp thếế giới. Giờ đấy, qua cuốến tiểu thuyếết mới vố cùng ấến tượng mang nhan đếầ Hỏa ngục, Dan Brown seỹ đưa độc giả đếến trung tấm nước Ý, dấỹn dăết họ qua một khung cảnh lấếy cảm hứng từ một trong những tác phẩm văn học kinh điển nhấết trong lịch sử. Giáo sư biểu tượng học của Harvard, Robert Langdon, tỉnh lại trong một bệnh viện vào lúc nửa đếm. Anh hoàn toàn mấết phương hướng và đau đấầu dữ dội, cũng chẳng nhớ nổi điếầu gì vếầ quãng thời gian ba mươi sáu tiếếng vừa qua, kể cả chuyện làm thếế nào anh lại có mặt ở nơi này hay nguốần gốếc của cái vật kinh khủng mà các bác sĩ phát hiện thấếy trong đốầ đạc của anh. Chỉ ít lấu sau, thếế giới của Langdon trở nến hốỹn loạn, và anh phải chạy trốến khỏi những kẻ lạ mặt ở Florence cùng với một nữ bác sĩ trẻ có phấần khăếc kỷ, Sienna Brooks, người đã vận dụng mưu mẹo khốn khéo để cứu mạng anh. Langdon nhanh chóng nhận ra mình bị măếc kẹt trong chuốỹi mật mã do một nhà khoa học xuấết chúng sáng tạo nến - một thiến tài mang nốỹi ám ảnh vếầ sự diệt vong của thếế giới và có đam mế mãnh liệt với một trong những kiệt tác có tấầm ảnh hưởng sấu rộng nhấết từng được sáng tác - trường ca Thấần khúc của Dante Alighieri. Trong cuộc hành trình chạy đua qua những địa danh khống nhuốếm màu thời gian như Cung điện Vecchio, Vườn Boboli, và Bảo tàng Duomo, Langdon cùng Brooks đã phát hiện ra một mạng lưới ngõ ngách và những bí mật cổ xưa, cũng như mố hình khoa học mới đáng kinh ngạc seỹ được sử dụng để nấng cao đáng kể chấết lượng cuộc sốếng trến trái đấết hoặc để huỷ hoại nó. Chỉ ít lấu sau, thếế giới của Langdon trở nến hốỹn loạn, và anh phải chạy trốến khỏi những kẻ lạ mặt ở Florence cùng với một nữ bác sĩ trẻ có phấần khăếc kỷ, Sienna Brooks, người đã vận dụng mưu mẹo khốn khéo để cứu mạng anh. Langdon nhanh chóng nhận ra mình bị măếc kẹt trong chuốỹi mật mã do một nhà khoa học xuấết chúng sáng tạo nến - một thiến tài mang nốỹi ám ảnh vếầ sự diệt vong của thếế giới và có đam mế mãnh liệt với một trong những kiệt tác có tấầm ảnh hưởng sấu rộng nhấết từng được sáng tác - trường ca Thấần khúc của Dante Alighieri. Trong cuộc hành trình chạy đua qua những địa danh khống nhuốếm màu thời gian như Cung điện Vecchio, Vườn Boboli, và Bảo tàng Duomo, Langdon cùng Brooks đã phát hiện ra một mạng lưới ngõ ngách và những bí mật cổ xưa, cũng như mố hình khoa học mới đáng kinh ngạc seỹ được sử dụng để nấng cao đáng kể chấết lượng cuộc sốếng trến trái đấết hoặc để huỷ hoại nó. Mở Đầầu NHỮNG NƠI TĂM TỐỐI NHẤỐT CỦA ĐỊA NGỤC DÀNH RIÊNG CHO NHỮNG KẺ GIỮ THÁI ĐỘ TRUNG DUNG TRONG THỜI KỲ KHỦNG HOẢNG ĐẠO ĐỨC Cơ sở thực tếế Mọi thống tin tham khảo băầng hình ảnh, minh họa, văn học, khoa học, và l ịch s ử trong cuốến ti ểu thuyếết này đếầu có thật. “Consortium” là một tổ chức tư nhấn có văn phòng đặt tại bảy quốếc gia. Tến của tổ chức đã được thay đổi vì những lý do an ninh và quyếần riếng tư. Hỏa ngục (Inferno) là thếế giới địa ngục được mố tả trong trường ca Thấần khúc (The Divine Comedy) của Dante Alighieri. Bản trường ca này khăếc họa địa ngục như một vương quốếc có cấếu trúc phức tạp, là nơi cư ngụ của những thực thể được cho là “vong linh” – những linh hốần vố hình bị măếc kẹt giữa chốến dương gian và cõi chếết. Khúc dạo đấầu Ta là vong linh. Qua thành phốế buốần đau, ta lẩn tránh. Qua nốỹi thốếng khổ vĩnh hăầng, ta trốến chạy. Ta lế bước dọc bờ sống Arno, thở khống ra hơi… reỹ trái vào Via dei Castellani, lấần lến phía băếc, lẩn vào bóng rấm của tòa nhà Uffizi[1].. [1] Uffizi Gallery là bảo tàng ở Florence, một trong những bảo tàng nghệ thuật lấu đời và nổi tiếếng nhấết. Tòa nhà được Giorgio Vasari xấy dựng năm 1560 làm văn phòng cho các quan tòa vì thếế mà thành tến gọi “uffizi” (tức “office” hay “văn phòng”). (Chú thích trong sách này là của dịch giả). Và chúng vấỹn truy lùng ta. Giờ thì đã nghe rõ bước chấn của chúng hơn khi mà chúng quyếết tấm săn đuổi đếến cùng. Chúng săn lùng ta đã nhiếầu năm ròng. Sự đeo bám dai dẳng của chúng khiếến ta phải ở dưới hấầm… buộc ta phải sốếng trong cõi luyện hốần… quăần quại bến dưới mặt đấết như một con quái vật ấm phủ. Ta là vong linh. Ở trến mặt đấết lúc này, ta nhướng măết nhìn vếầ phương băếc, nhưng khống thể tìm thấếy con đường thẳng tới sự cứu rốỹi… vì dãy núi Apennine che lấếy tia sáng đấầu tiến của buổi bình minh. Ta đi qua phía sau tòa nhà có ngọn tháp với những lốỹ chấu mai và đốầng hốầ chỉ có một kim… lách qua những người bán hàng rong buổi sớm ở Quảng trường San Firenze, tiếếng rao khàn khàn của họ còn nốầng nặc mùi lampredotto và ố liu nướng. Băng qua trước Bảo tàng Bargello[2], ta căết sang mé tấy vếầ phía cấầu thang xoăến ốếc của Tu viện Badia[3] và đếến ngay trước cánh cổng săết ở dưới chấn cấầu thang. [2] Cung điện Bargello, còn gọi là cung điện Nhấn Dấn (Palazzo del Popolo) vốến là trại lính và nhà tù, nay là bảo tàng nghệ thuật ở Florence, Ý. Đấy là cống trình cống cộng cổ nhấết Florence, được xấy dựng năm 1255. Năm 1574, gia tộc Medici cho cảnh sát trưởng (bargello) của Florence đóng trụ sở tại tòa nhà này, vì thếế thành tến gọi. Từ năm 1865, Bargello trở thành bảo tàng quốếc gia (Museo Nazionale del Bargello) trưng bày bộ sưu tập lớn nhấết vếầ điếu khăếc Gothic và Phục Hưng ở Ý (thếế kỷ XVI-XVII). [3]Badia Fiorentina là tu viện kiếm nhà thờ trến phốế Via del Proconsolo ở trung tấm Florence. Người ta cho răầng thi hào Dante, tác giả Thấần khúc, lớn lến ngay bến kia phốế trong ngối nhà được xấy lại năm 1910 làm Bảo tàng Dante. Hiện nay, Badia là giáo đoàn của các tu sĩ và nữ tu dòng Tín hữu Gerusalemme, với các buổi cấầu kinh hăầng chiếầu lúc 6 giờ. Đếến đấy, phải gạt bỏ sau lưng mọi sự do dự. Ta vặn tay năếm và bước vào lốếi đi ta biếết rõ seỹ khống có đường trở lại. Ta hốếi thúc đối chấn nặng như chì bước lến dãy cấầu thang hẹp… leo lến theo chiếầu xoăến ốếc trến những bậc thang băầng đá cẩm thạch mếầm, lốỹ chốỹ và sứt mẻ. Từ phía dưới vang lến những giọng nói. Đang van nài. Chúng đang ở phía sau ta, khống nhượng bộ, xáp lại gấần. Chúng khống hiểu chuyện gì săếp đếến… cũng như những gì ta đã làm cho chúng! Đúng là mảnh đấết bạc beỹo! Khi ta leo lến, tấầm nhìn trở nến khó khăn… Những thấn hình đấầy dục vọng quăần quại trong làn mưa dữ đội, các linh hốần tham lam ngoi ngóp trong phấn thốếi, những kẻ xấếu xa xảo trá đống cứng trong vòng tay băng giá của quỷ Satan. Ta trèo lến mấếy bậc thang cuốếi cùng và lến đếến đỉnh, loạng choạng ngã vào bấầu khống khí ẩm ướt buổi sớm. Ta lao tới bức tường cao hơn đấầu người, nhìn qua những keỹ hở. Xa phía dưới là thành phốế thiếng liếng, nơi ta đã phải tìm cách trốến tránh những kẻ đày ải ta. Những giọng nói vang lến, xáp lại gấần phía sau lưng ta. “Những điếầu ống vừa làm thật điến rốầ!” Điến rốầ dung dưỡng điến rốầ. “Vì tình yếu của Chúa!”, chúng gào lến, “Hãy nói cho chúng tối biếết ống giấếu nó ở đấu!”. Nhưng chính vì tình yếu của Chúa, ta seỹ khống nói. Giờ ta đứng, bị dốần vào chấn tường, lưng tựa vào lớp đá lạnh. Chúng nhìn xoáy vào đối măết xanh trong veo của ta, và nét mặt chúng sấầm lại, khống còn vẻ phỉnh phờ, mà là hăm dọa. “Ống biếết chúng tối có phương pháp của mình mà. Chúng tối có thể buộc ống nói nó ở đấu.” Vì lý do đó, ta đã qua nửa chặng đường lến thiến đàng. Chẳng cấần báo trước, ta xoay người và rướn lến, bấếu những ngón tay vào gờ tường cao, đu mình lến, bò trến hai gốếi, rốầi đứng dậy… chếnh vếnh trến vách tường. Xin hãy dấỹn dăết ta, Virgil yếu quý, vượt qua khoảng khống trốếng rốỹng. Chúng ngạc nhiến, nhào tới trước như muốến tóm lấếy chấn ta, nhưng lại sợ răầng chúng seỹ làm ta mấết thăng băầng và ngã nhào xuốếng. Giờ thì chúng van xin, nốỹi tuyệt vọng lặng cấm, nhưng ta xoay lưng lại phía chúng. Ta biếết mình phải làm gì. Phía dưới ta, xa tít đếến chóng mặt, những mái ngói đỏ chạy dài như một biển lửa chốến thốn quế, chiếếu sáng mảnh đấết thanh sạch nơi những người khổng lốầ từng dạo bước… Giotto, Donatello, Brunelleschi, Michelangelo, Botticelli. Ta nhích từng ngón chấn tới mép tường. “Xuốếng đấy đi!”, chúng gào lến. “Vấỹn còn ch ưa quá mu ộn mà!” Ối, những kẻ ngu dốết ngang ngạnh! Các ngươi khống nhìn thấếy tương lai ư? Các ngươi khống hiểu thấếu vẻ huy hoàng ở tác phẩm sáng tạo của ta ư? Sự thiếết yếếu ư? Ta seỹ vui vẻ thực hiện sự hy sinh tốếi thượng này… và băầng việc đó, ta seỹ dập tăết hy vọng cuốếi cùng của các người hòng tìm ra những gì các người đang lùng kiếếm. Các ngươi seỹ chẳng bao giờ kịp tìm thấếy nó đấu. Sấu dưới kia hàng trăm mét, quảng trường rải đá cuội như một ốếc đảo yến bình mời gọi. Ta làm sao đợi thếm được nữa… trong khi thời gian chính là thứ hàng hóa cho dù có bộn tiếần ta cũng khống thể mua được. Trong vài giấy cuốếi cùng, ta phóng tấầm măết xuốếng quảng trường, và nhìn thấếy một cảnh tượng khiếến ta giật mình. Ta nhìn thấếy gương mặt nàng. Từ trong bóng rấm, nàng đang ngước lến nhìn ta. Đối măết nàng u sấầu, nhưng trong đối măết ấếy, ta cảm nhận được sự tốn kính dành cho những gì ta đã hoàn thành. Nàng hiểu ta khống còn lựa chọn nào khác. Vì tình yếu với Nhấn loại, ta phải bảo vệ kiệt tác của mình. Ngay lúc này nó vấỹn phát triển… chờ đợi… ấm ỉ bến dưới làn nước màu đỏ máu của cái đấầm chẳng bao giờ phản chiếếu những ánh sao. Ta rời măết khỏi măết nàng và nhìn vếầ phía chấn trời. Phía trến thếế gi ới đau kh ổ này, ta nói lời cấầu khẩn cuốếi cùng. Hỡi Chúa kính yếu, con cấầu xin thếế giới ghi nhớ tến con khống phải như một kẻ tội đốầ đáng ghế tởm, mà như một vị cứu tinh vẻ vang, người biếết thật sự là như vậy. Con cấầu xin Nhấn loại seỹ hiểu món quà con để lại phía sau. Món quà của con là tương lai. Món quà của con là sự cứu rốỹi. Món quà của con là Hỏa ngục. Nói xong, ta thấầm khấến amen… và gieo b ước chấn cuốếi cùng vào kho ảng khống thăm th ẳm Chương 1 Ký ức chấầm chậm phục hốầi… như bong bóng sủi lến từ thẳm sấu của một cái giếếng khống đáy. Một phụ nữ che mạng. Robert Langdon đăm đăm nhìn người phụ nữ phía bến kia con sống nước đỏ sánh như máu. Ở bờ bến đó, người phụ nữ đứng đốếi diện anh, bấết động, trang nghiếm, gương mặt ẩn dưới tấếm mạng che. Tay cố giữ chặt một mảnh vải tainia màu lam, đang được cố giơ cao lến để tỏ lòng tốn kính với cả biển xác chếết dưới chấn mình. Mùi tử khí nốầng nặc khăếp nơi. Hãy tìm kiếếm, người phụ nữ thì thào. Và anh seỹ thấếy. Langdon nghe thấếy những từ ấếy như thể người phụ nữ nói ngay trong đấầu anh. “Cố là ai?”, anh gọi to, nhưng giọng anh khống hếầ phát thành tiếếng. Thời gian đang cạn dấần, người ấếy thì thào. Hãy tìm kiếếm và seỹ thấếy. Langdon nhích một bước vếầ phía sống, nhưng anh nhìn thấếy rõ nước đỏ như máu và quá sấu, khống thể lội qua. Khi Langdon ngước măết nhìn lại người phụ nữ che mạng thì những xác người dưới chấn cố đã nhấn lến vố khốếi. Giờ có đếến cả trăm, có khi hàng nghìn, một sốế vấỹn còn sốếng, đang quăần quại trong đau đớn, chịu đựng những cái chếết khống dếỹ gì nghĩ ra được… bị lửa thiếu đốết, bị vùi lấếp trong phấn thốếi, xấu xé lấỹn nhau. Anh có thể nghe rõ những tiếếng kếu thảm thiếết của con người vang vọng trến mặt nước. Người phụ nữ tiếến vếầ phía anh, chìa hai cánh tay mảnh mai như thể đang cấầu xin sự giúp đỡ. “Cố là ai?”, Langdon lại gọi to. Đáp lại, người phụ nữ giơ tay và từ từ gỡ tấếm mạng khỏi mặt mình. Bà ấếy đẹp mế hốần, nhưng già hơn Langdon hình dung – có leỹ đã ngoài sáu mươi, oai nghiếm và răến rỏi, giốếng như một bức tượng khống nhuốếm màu thời gian. Bà ấếy có cái căầm cương nghị, đối măết sấu thẳm có hốần, và mái tóc bạc dài với những lọn quăn buống xõa xuốếng bờ vai. Cổ bà ấếy đeo một miếếng bùa băầng lam ngọc hình một con răến quấến quanh cấy quyếần trượng. Langdon có cảm giác mình đã biếết bà ấếy… tin tưởng bà. Nh ưng băầng cách nào? T ại sao l ại nh ư vậy? Lúc này bà ấếy chỉ tay vào một đối chấn đang giãy giụa, thò ngược lến từ dưới đấết, rõ ràng là chấn của một sinh linh bấết hạnh nào đó bị chốn ngược đấầu tới tận thăết lưng. Phấần đùi tái nhợt của người đó có một con chữ duy nhấết – viếết băầng bùn – R. R ư? Langdon ngấỹm nghĩ, đấầy phấn vấn. Giốếng như trong… Robert ư? “Khống leỹ đó là … mình?” Gương mặt người phụ nữ khống hé lộ gì cả. Hãy tìm và seỹ thấếy, bà ấếy nhăếc lại. Khống hếầ báo trước, người bà ấếy băết đấầu tỏa ra một thứ ánh sáng màu trăếng…càng lúc càng sáng hơn. Cả cơ thể bà băết đấầu rung lến dữ dội, và sau đó, kèm theo một tiếếng nổ lớn, bà vỡ tan thành cả nghìn mảnh ánh sáng. Langdon hét lến, choàng tỉnh. Căn phòng sáng trưng. Chỉ có mình anh. Mùi cốần y tếế nốầng găết trong khống khí, và đấu đó có tiếếng máy phát ra những ấm thanh trùng khớp với nhịp tim của anh. Langdon cốế găếng nhúc nhích cánh tay phải, nhưng một cơn đau nhói khiếến anh đành thúc thủ. Anh nhìn xuốếng phía dưới và thấếy một ốếng truyếần dính chặt lấếy lớp da cánh tay mình. Mạch anh đập rộn, và cốỹ máy cũng giữ đúng nhịp, phát ra những tiếếng kếu nhanh hơn. Mình đang ở đấu thếế nhỉ? Có chuyện gì khống biếết? Gáy Langdon nhói lến một cơn đau buốết. Rấết cẩn thận, anh đưa cánh tay còn lại chạm vào mặt mình, cốế găếng định vị nguốần gốếc cơn đau đấầu. Bến dưới mái tóc rốếi bù, anh sờ thấếy những nốết u cứng ngăếc của hàng chục mũi khấu đã đóng vảy vì máu khố. Anh nhăếm măết, cốế găếng nhớ lại vụ tai nạn. Khống nhớ được gì cả. Trốếng rốỹng hoàn toàn. Nghĩ đi. Chỉ có bóng tốếi mịt mùng. Một người đàn ống mặc đốầ thanh trùng bước vội vào, chăếc chăến vì thấếy màn hình cảnh báo nhịp tim đập nhanh của Langdon. Ống ấếy có bộ rấu dày, ria cũng rậm, và đối măết dịu dàng toát ra vẻ điếầm tĩnh ấn cấần bến dưới đối lống mày rậm. “Đã có chuyện… gì vậy?”, Langdon găếng gượng. “Tối bị tai nạn à?” Người đàn ống rấu rậm đưa một ngón tay lến mối và sau đó ch ạy v ội ra ngoài, g ọi m ột ai đó dưới sảnh. Langdon xoay đấầu, cử động đó gấy ra một cơn đau nhói lan khăếp người anh. Anh hít mấếy hơi thật sấu để cơn đau dịu đi. Sau đó, rấết nhẹ nhàng và cẩn thận, anh quan sát khống gian vố trùng xung quanh mình. Căn phòng bệnh viện này có một giường đơn. Khống hoa hoét gì cả. Khống bảng hiệu. Langdon nhìn thấếy quấần áo mình trến chiếếc bàn quấầy gấần đó, gấếp gọn trong một túi nhựa trong. Tấết cả đếầu dính máu. Chúa ơi. Chăếc chăến là rấết tệ. Giờ Langdon chậm rãi xoay đấầu vếầ phía ố cửa sổ cạnh giường. Bến ngoài trời tốếi om. Đang đếm. Tấết cả những gì Langdon có thể nhìn thấếy trến kính là hình phản chiếếu của anh – một kẻ xa lạ nhợt nhạt, xanh xao và mệt mỏi, người đấầy ốếng và dấy nhợ, xung quanh là các thiếết bị y tếế. Có tiếếng nói tiếến lại gấần trong hành lang, và Langdon đưa măết trở lại căn phòng. Vị bác sĩ đã quay lại, đi cùng với một phụ nữ. Cố ấếy có vẻ như mới ngoài ba mươi một chút. Cố mặc bộ đốầ thanh trùng màu xanh da trời và buộc gọn mái tóc vàng thành một túm đuối ngựa đung đưa sau gáy theo nhịp chấn của cố. “Tối là bác sĩ Sienna Brooks”, cố nói, nhìn Langdon mỉm cười ngay khi vừa bước vào. “Tối seỹ làm việc cùng bác sĩ Marconi tốếi nay.” Langdon yếếu ớt gật đấầu. Cao ráo và uyển chuyển, bác sĩ Brooks di chuyển với dáng vẻ dứt khoát của một vận động viến. Ngay cả khi trong bộ đốầ thanh trung kì cục, ở cố vấỹn toát lến vẻ thanh thoát, thướt tha. Mặc dù Langdon có thể thấếy rõ là cố khống hếầ trang điểm nhưng nước da của cố vấỹn có vẻ mịn màng lạ thường, với khiếếm khuyếết duy nhấết là một nốết ruốầi duyến nhỏ xíu ngay phía trến mối. Đối măết cố, dù có màu hạt dẻ dịu dàng, dường như săếc sảo đếến kỳ lạ, như thể chúng từng chứng kiếến nhiếầu trải nghiệm mà một người trạc tuổi cố hiếếm có dịp được tao ngộ. “Bác sĩ Marconi khống nói được nhiếầu tiếếng Anh”, cố lến tiếếng và ngốầi xuốếng cạnh anh. “Và ống ấếy đếầ nghị tối giúp điếần mấỹu đơn nhập viện cho anh.” Cố lại mỉm cười. “Cảm ơn cố”, Langdon rếần rĩ. “Được rốầi”, cố lến tiếếng, giọng toát lến sự tháo vát ấn cấần. “Tến anh là gì nhỉ?” Anh phải mấết một lúc mới trả lời được: “Robert… Langdon”. Cố rọi đèn soi vào măết anh. “Nghếầ nghiệp?” Thống tin này được đưa ra còn chậm hơn nữa. “Giáo sư. Lịch sử nghệ thuật… và biểu tượng học. Đại học Harvard.” Bác sĩ Brooks hạ đèn xuốếng, vẻ ngạc nhiến. Vị bác sĩ với đối mày rậm trống cũng bấết ngờ khống kém. “Anh là… người Myỹ à?” Langdon ngơ ngác nhìn cố. “Chỉ là…”, cố ngập ngừng. “Tốếi qua lúc anh đếến đấy, anh khống hếầ có giấếy tờ tùy thấn. Lúc ấếy anh mặc trang phục Harris Tweed và đi giày lười hiệu Somerset, cho nến chúng tối đoán anh là người Anh.” “Tối là người Myỹ”, Langdon quả quyếết với cố, nhưng anh quá mệt khống thể giải thích được răầng anh rấết chuộng quấần áo may đo riếng. “Anh có thấếy đau chốỹ nào khống?” “Ở đấầu tối”, Langdon đáp, cái đấầu vấỹn đang nhoi nhói của anh gặp anh đèn rọi sáng quăếc càng thếm khó chịu. May thay, bác sĩ Brooks bỏ đèn vào túi, cấầm lấếy cổ tay Langdon và kiểm tra mạch đập. “Lúc tỉnh lại, anh la hếết dữ dội”, cố nói. “Anh có nh ớ t ại sao khống?” Langdon vụt nhớ lại hình ảnh kỳ quái vếầ người phụ nữ đeo mạng với những xác người quăần quại xung quanh. Hãy tìm và seỹ thấếy. “Tối gặp một cơn ác mộng.” “Như thếế nào?” Langdon kể lại cho cố nghe. Nét mặt của bác sĩ Brooks vấỹn thản nhiến khi cố ghi chép trến kẹp hốầ sơ. “Anh có nghĩ được điếầu gì gợi ra một hình ảnh kinh khủng như vậy khống?” Langdon lục lại ký ức rốầi lăếc đấầu, động tác ấếy khiếến anh đau nhói nh ư b ị búa n ện. “Được rốầi, anh Langdon”, cố nói, vấỹn hí hoáy viếết, “có vài cấu hỏi thống thường dành cho anh. Hốm nay là thứ mấếy trong tuấần rốầi?”. Langdon nghĩ một lúc. “Thứ bảy. Tối nhớ lúc sớm hốm nay mình đang đi bộ qua khuốn viến… chuẩn bị cho một loạt tiếết giảng buổi chiếầu… đó là điếầu cuốếi cùng tối nhớ được. Tối bị ngã phải khống?” “Chúng ta seỹ nói sau. Anh có biếết mình đang ở đấu khống?” Langdon cốế phán đoán. “Bệnh viện Đa khoa Massachusetts ph ải khống?” Bác sĩ Brooks lại ghi chép. “Và chúng tối có cấần g ọi ai đó cho anh khống? V ợ? Ho ặc con cái?” “Khống có ai cả”, Langdon đáp lại theo bản năng. Anh luốn thích sự tĩnh mịch và độc lập mà mình có nhờ lựa chọn cuộc sốếng độc thấn, mặc dù anh phải thừa nhận răầng, trong tình huốếng hiện tại, anh thèm có được một gương mặt quen thuộc ở bến cạnh. “Tối có thể gọi cho một vài đốầng nghiệp, nhưng tối ổn mà.” Bác sĩ Brooks ngừng ghi chép, và vị bác sĩ lớn tuổi hơn tiếến lại gấần. Ống ấếy vuốết vuốết đối mày rậm vếầ phía sau, móc từ trong túi một chiếếc máy ghi ấm nhỏ và đưa cho bác sĩ Brooks. Cố gật đấầu hiểu ý và xoay lại phía bệnh nhấn của mình. “Anh Langdon, tốếi nay khi anh đếến đấy, anh cứ lẩm bẩm nhăếc đi nhăếc lại một điếầu gì đó.” Cố liếếc nhìn bác sĩ Marconi đang giơ chiếếc máy ghi ấm kyỹ thuật sốế ra và bấếm nút. Một đoạn ghi ấm băết đấầu chạy, và Langdon nghe thấếy giọng nói nhát gừng của mình, lặp đi lặp lại cụm từ: “Rấế… xin lốỹi. Rấế… xin lốỹi.” “Theo tối nghe”, người phụ nữ nói, “giốếng như anh đang nói “Rấết xin lốỹi. Rấết xin lốỹi”. Langdon tán thành, nhưng anh lại khống hếầ nhớ gì vếầ chuyện đó. Bác sĩ Brooks đăm đăm nhìn anh với ánh măết cực kỳ đáng ngại. “Anh có ý tưởng gì vếầ lý do tại sao anh lại nói cấu này khống? Anh xin lốỹi vì điếầu gì đó chăng?” Khi Langdon lục lại những chốỹ tốếi nhấết trong ký ức của mình, anh lại nhìn thấếy người phụ nữ che mạng. Bà ấếy đang đứng bến bờ một con sống đỏ máu với những xác người xung quanh. Mùi tử khí quay trở lại. Bốỹng nhiến Langdon thấếy ngập trong một cảm giác rấết bản năng vếầ sự nguy hiểm… khống chỉ cho chính anh… mà cho tấết cả mọi người. Tiếếng máy theo dõi nhịp tim của anh tăng vọt. Các cơ trong người anh cứng lại, và anh găếng ngốầi dậy. Bác sĩ Brooks vội ấến mạnh tay lến ức Langdon, ép anh năầm xuốếng. Cố liếếc nhanh vếầ phía vị bác sĩ rấu rậm lúc này đang bước vếầ phía cái bàn quấầy kếế bến và băết đấầu chuẩn bị thứ gì đó. Bác sĩ Brooks ghé sát người xuốếng Langdon, thì thào. “Anh Langdon, tấm lý lo lăếng là chuyện rấết bình thường với những ca chấến thương não, nhưng anh cấần giữ cho mạch đập giảm xuốếng. Đừng cử động. Đừng kích động. Hãy năầm yến và nghỉ ngơi. Anh seỹ ổn thối. Trí nhớ của anh seỹ dấần dấần hốầi phục.” Giờ vị bác sĩ kia quay lại cùng với một ốếng tiếm và trao cho bác sĩ Brooks. Cố bơm toàn bộ sốế thuốếc bến trong vào ốếng truyếần của Langdon. “Chỉ là một liếầu an thấần nhẹ để anh bình tĩnh lại”, cố giải thích, “và cũng để giảm đau nữa”. Cố đứng lến. “Anh seỹ ổn thối, anh Langdon. Hãy ngủ đi. Nếếu anh cấần gì, hãy bấếm cái nút bến cạnh giường.” Cố tăết đèn và rời đi cùng với vị bác sĩ rấu rậm. Trong bóng tốếi, Langdon cảm nhận rõ chấết thuốếc đang ngấếm qua cơ thể anh gấần như ngay tức thì, kéo thấn xác anh chìm trở lại cái giếếng sấu mà anh vừa ngoi lến. Anh cốế chốếng lại cảm giác đó, cốế mở to măết trong bóng tốếi của căn phòng. Anh găếng ngốầi dậy, nhưng có cảm giác cơ thể mình giốếng như cả khốếi xi măng. Khi nhúc nhích, Langdon lại thấếy mình nhìn ra ổ cửa sổ. Đèn đóm đã tăết cả, và trong ố kính tốếi đen, hình ảnh phản chiếếu của anh đã biếến mấết, thay vào đó là đường chấn trời sáng lến phía xa. Xen giữa những chóp nhọn và mái vòm nhấếp nhố, nổi bật trong tấầm nhìn của Langdon là một mặt tiếần tráng lệ. Tòa nhà là một pháo đài đá rấết uy nghi với lan can hình chữ V và ngọn tháp cao đếến gấần trăm mét phình ra ở gấần đỉnh, tạo thành một khốếi đốầ sộ có lốỹ chấu mai. Langdon ngốầi thẳng dậy trến giường, cơn đau như nổ tung trong đấầu anh. Anh găếng nén cơn đau giấần giật dữ dội và đăm đăm nhìn ngọn tháp. Langdon biếết rấết rõ cống trình trung cổ này. Nó là thứ độc nhấết vố nhị trến thếế giới. Tiếếc thay, nó còn năầm cách xa Massachusetts tới bốến nghìn d ặm. Bến ngoài cửa sổ phòng anh, ẩn kín trong bóng tốếi của tòa nhà Via Torregalli[1], một phụ nữ có vóc dáng khỏe mạnh thong dong đẩy chiếếc mố tố BMW tiếến tới với sự tập trung cao độ của một con beo đang rình mốầi. Ánh măếc của ả săếc lạnh. Mái tóc căết ngăến kiểu đấầu đinh của ả nổi bật trến phấần cổ áo dựng ngược của bộ đốầ lái xe băầng da đen. Ả kiểm tra vũ khí giảm thanh của mình, và chăm chú nhìn lến ố của sổ nơi ánh đèn chốỹ Robert Langdon vừa tăết. [1]Biệt thự Torregalli (hay lấu đài Torre Galli) là một phấần của hệ thốếng pháo đài ở vùng Soffiano, thuộc gia tốếc Nerli. Đếến thếế kỷ 17, quyếần sở hữu thuộc vếầ gia tộc Galli và đếến năm 1868, nơi này trở thành tài sản của Paolo Gentile Farinola, người cho xấy lại các phấần tường có lốỹ chấu mai theo phong cách Trung cổ. Năm 1991, nó được cống nhận là di tích lịch sử nghệ thuật và hiện năầm trong chếế độ cống quản. Chập tốếi nay, nhiệm vụ ban đấầu của ả đã thấết bại thảm hại. Tiếếng gù của một con bốầ cấu lẻ đàn đã làm thay đổi mọi việc. Giờ ả đếến để giải quyếết mọi thứ cho ếm đẹp. Chương 2 Mình đang ở Florence ư!? Đấầu Robert Langdon đau như búa bổ. Lúc này anh đang ngốầi thẳng trến chiếếc giường bệnh, liến tục nhấến nút gọi bác sĩ. Bấết chấếp sốế thuốếc an thấần trong cơ thể, tim anh vấỹn đập rộn. Bác sĩ Brooks vội vã chạy vào, túm tóc đuối ngựa của cố đung đưa. “Anh ổn chứ?” Langdon lăếc đấầu đấầy hoang mang. “Tối đang ở… Ý à?” “Tốết rốầi”, cố nói. “Anh đang dấần nhớ lại.” “Khống!” Langdon chỉ tay ra ngoài cửa sổ vếầ phía tòa lấu đài uy nghi phía xa. “Tối nh ận ra Cung điện Vecchio.” Bác sĩ Brooks bật đèn sáng trở lại, và đường chấn trời của Florence biếến mấết. Cố đếến bến giường anh, dịu dàng nói kheỹ. “Anh Langdon, khống cấần phải lo lăếng như vậy. Anh đang tạm thời bị mấết trí nhớ, nhưng bác sĩ Marconi khẳng định chức năng não bộ của anh vấỹn ổn.” Vị bác sĩ rậm rấu cũng chạy xộc vào, rõ ràng ống cũng nghe thấếy tiếếng nút gọi. Ống kiểm tra máy theo dõi nhịp tim của Langdon trong khi nữ bác sĩ trẻ nói liếến thoăếng với ống băầng thứ tiếếng Ý rấết trối chảy, hình như vếầ việc Langdon đã “kích động” như thếế nào khi biếết mình ở Ý. Kích động ư? Langdon giận dữ nghĩ thấầm. Chếết sững thì đúng hơn! Adrenalin trào dấng trong cơ thể anh lúc này đang đốếi chọi với thuốếc an thấần. “Có chuyện gì xảy ra với tối?”, anh gặng hỏi. “Hốm nay là thứ mấếy?” “Mọi thứ đếầu ổn”, cố đáp. “Mới rạng sáng. Thứ Hai, ngày Mười tám tháng Ba.” Thứ hai. Langdon cốế ép bộ óc đang đau nhói tua lại những hình ảnh cuốếi cùng anh còn có thể nhớ ra – lạnh leỹo và tăm tốếi – bước đi một mình qua khuốn viến Harvard để tới buổi giảng bài tốếi thứ Bảy. Tức là đã hai ngày trước ư?! Một cơn đau nhức buốết hơn níu chặt lấếy Langdon khi anh cốế nhớ lại bấết kỳ chi tiếết nào kể từ buổi lến lớp hoặc sau đó. Chẳng nhớ được gì. Tiếếng máy theo dõi nhịp tim của anh tăng nhanh. Vị bác sĩ lớn tuổi gãi gãi chòm rấu và tiếếp tục điếầu ch ỉnh thiếết b ị trong khi bác sĩ Brooks ngốầi xuốếng bến cạnh Langdon. “Anh seỹ ổn thối”, cố trấến an anh, giọng rấết dịu dàng. “Chúng tối chẩn đoán anh bị suy yếếu ký ức cũ, một chứng rấết phổ biếến khi bị chấến thương vùng đấầu. Ký ức vếầ vài ngày qua của anh có thể lộn xộn hoặc biếến mấết, nhưng anh khống hếầ bị tổn thương nào vĩnh viếỹn.” Cố ngừng lại. “Anh có nhớ được tến tối khống? Tối đã nói với anh lúc tối mới vào đấy.” Langdon nghĩ một lúc, “Sienna”. Bác sĩ Sienan Brooks. Cố mỉm cười. “Thấếy khống? Anh đã hình thành trí nhớ mới.” Cơn đau đấầu khiếến Langdon gấần như khống chịu nổi, và tấầm nhìn rấết gấần của anh vấỹn mờ nhòa. “Có chuyện gì… vậy? Làm thếế nào tối đếến được đấy?” “Tối nghĩ anh nến nghỉ ngơi, và có leỹ…” “Làm sao tối đếến được đấy?”, anh gặng hỏi, máy theo dõi nhịp tim càng nhanh thếm. “Được rốầi, hãy thở đếầu nào”, bác sĩ Brooks nói, trao đổi với đốầng nghiệp cái nhìn lo lăếng. “Tối seỹ nói với anh.” Giọng cố trở nến nghiếm túc thấếy rõ. “Anh Langdon, ba giờ trước, anh lảo đảo bước vào phòng cấếp cứu, trến đấầu có một vếết thương đang chảy máu, và anh ngã gục ngay lập tức. Khống có người nào biếết anh là ai hay làm cách nào anh tới được đấy. Anh cứ lấầm bấầm băầng tiếếng Anh, cho nến bác sĩ Marconi đếầ nghị tối hốỹ trợ. Tối từ Anh tới đấy nghỉ phép.” Langdon cảm thấếy như thể mình vừa tỉnh dậy trong một bức tranh của Max Ernst[1]. Mình làm quái gì ở Ý chứ? Thống thường, Langdon vấỹn tới đấy vào mốỹi dịp tháng Sáu để dự hội thảo vếầ nghệ thuật, nhưng giờ mới là tháng Ba. [1]Max Ernst (1891 – 1976) là họa sĩ, nhà điếu khăếc và nhà thơ người Đức. Ống được coi là một trong những nhà tiến phong củaphong trào Dada và chủ nghĩa siếu thực. Thưốếc an thấần giờ có tác dụng mạnh hơn, và anh cảm thấếy như thể lực hút trái đấết đang tăng dấần theo từng giấy, ghìm chặt anh xuốếng tấếm đệm. Langdon cốế cưỡng lại, ngẩng cao đấầu, găếng giữ tỉnh táo. Bác sĩ Brooks nghiếng người vếầ phía anh, như một thiến thấần che chăến. “Nào, anh Langdon”, cố thì thấầm. “Chấến thương đấầu rấết nhạy cảm trong vòng hai mươi tư giờ đấầu tiến. Anh cấần nghỉ ngơi hoặc anh seỹ bị chấến thương nghiếm trọng đấếy.” Đột ngột có tiếếng nói lạo xạo vang lến trong hệ thốếng liến lạc của căn phòng. “Bác sĩ Marconi?” Vị bác sĩ có rấu nhấến một chiếếc nút trến tường và trả lời, “Vấng?”. Giọng trong hệ thốếng liến lạc nói băầng tiếếng Ý rấết nhanh. Langdon khống thể nghe được họ nói gì, nhưng anh nhìn thấếy hai vị bác sị trao đội một cái nhìn đấầy ngạc nhiến. Hay báo nguy chăng? “Chờ chút”, Marconi đáp, kếết thức cuộc trò chuyện. “Có chuyện gì vậy?”, Langdon hỏi. Đối măết của bác sĩ Brooks dường như hơi nheo lại một chút. “Nhấn viến lếỹ tấn bộ phận chăm sóc đặc biệt ấếy mà. Có người tới thăm anh.” Một tia hy vọng rọi qua trạng thái chếếnh choáng của Langdon. “Tin vui đấếy! Có leỹ ng ười này biếết chuyện gì xảy ra với tối.” Trống Brooks khống chăếc chăến lăếm. “Hơi lạ là lại có ai đó đếến đấy. Chính chúng tối còn khống hếầ biếết tến anh, và thậm chí anh còn chưa đăng ký vào hệ thốếng.” Langdon cốế chốếng chọi lại tác dụng của các loại thuốếc giảm đau và loay hoay tìm cách ngốầi thẳng dậy trến giường. “Nếếu có ai đó biếết tối ở đấy, nhấết định người đó phải biếết đã có chuyện gì xảy ra!” Bác sĩ Brooks liếếc nhìn bác sĩ Marconi, ống l ập t ức lăếc đấầu và liếếc đốầng hốầ đeo tay. Cố quay l ại phía Langdon. “Đấy là khoa chăm sóc đặc biệt”, cố giải thích. “Khống ai được phép vào, sớm nhấết cũng phải tới 9 giờ sáng. Một lát nữa bác sĩ Marconi seỹ ra xem vị khách kia là ai và người đó muốến gì.” “Thếế còn điếầu tối muốến thì sao?”, Langdon vặn hỏi. Bác sĩ Brooks kiến nhấỹn mỉm cười và hạ giọng, cúi xuốếng sát hơn. “Anh Langdon, có vài việc trong tốếi nay mà anh chưa biếết… liến quan đếến chuyện xảy ra với anh. Và trước khi anh trò chuyện với bấết kỳ ai, tối nghĩ tốết hơn cả là anh nến có đấầy đủ mọi dữ kiện. Rấết tiếếc, tối khống nghĩ răầng anh đủ khỏe mạnh để…” “Dữ kiện gì cơ?”, Langdon thăếc măếc, cốế nhỏm dậy thếm. Đường ốếng truyếần dịch trến cánh tay anh nhói lến, và cơ thể anh ngã vật xuốếng như thể nặng đếến vài trăm cấn. “Tấết cả những gì tối biếết là tối đang năầm trong một bệnh viện ở Florence và xuấết hiện trong khi lặp đi lặp lại mấếy chữ “rấết xin lốỹi…” Một ý nghĩ đáng sợ vụt hiện ra trong tấm trí anh. “Hay là tối phải chịu trách nhiệm vếầ một vụ tai nạn xe hơi?”, Langdon hỏi. “Tối làm ai đó bị thương à?!” “Khống, khống”, bác sĩ Brooks đáp. “Tối khống nghĩ vậy!” “Vậy thì chuyện gì đấy?”, Langdon cốế nài, nhìn cả hai v ị bác sĩ đấầy gi ận d ữ. “Tối có quyếần đ ược biếết chuyện gì đang xảy ra!” Im lặng kéo dài, và cuốếi cùng bác sĩ Marconi miếỹn cưỡng gật đấầu với cố đốầng nghiệp trẻ trung quyếến rũ. Bác sĩ Brooks thở hăết ra và tiếến lại sát bến giường của anh hơn. “Được rốầi, để tối kể lại cho anh những gì tối biếết… và anh cấần lăếng nghe một cách bình tĩnh, được chứ?” Langdon gật mạnh khiếến một cơn đau buốết lan khăếp đấầu anh. Anh khống quan tấm lăếm mà chăm chú chờ nghe cấu trả lời. “Vấến đếầ đấầu tiến là thếế này… Vếết thương ở đấầu anh khống phải do một vụ tai nạn gấy ra.” “Tốết quá, nhẹ cả người.” “Khống đơn giản thếế đấu. Thực tếế, vếết thương của anh là do một phát đạn.” Màn hình theo dõi nhịp tim của Langdon nhảy nhanh hơn. “Xin lốỹi tối nghe khống rõ!” Bác sĩ Brooks nói điếầm tĩnh nhưng ngăến gọn. “Một viến đạn sượt qua đỉnh đấầu anh và chăếc chăến khiếến anh bị chấến động. Rấết may măến là anh còn sốếng. Chỉ thấếp xuốếng một phấn nữa thì…” Cố lăếc đấầu. Langdon đăm đăm nhìn cố vẻ khống tin. Có ai đó băến mình ư? Phòng đợi vang lến những tiếếng đối co đấầy giận dữ. Có vẻ như ai đó tới thăm Langdon khống muốến phải chờ đợi. Gấần như ngay lập tức, Langdon nghe thấếy ở đấầu kia hành lang có tiếếng cánh cửa nặng nếầ bật tung. Anh cốế nhìn cho tới khi thấếy một bóng người đang tiếến dấần tới trong hành lang. Người phụ nữ đó mặc toàn đốầ đen. Dáng cố ta răến chăếc và khỏe khoăến với kiểu đấầu đinh. Cố ta di chuyển rấết thư thái, cứ như thể đối chấn khống hếầ chạm đấết, và cố ta nhăếm thẳng vếầ phía phòng của Langdon. Khống chút do dự, bác sĩ Marconi bước qua cửa hành lang để chăến lốếi đi của vị khách. “Dừng lại!”, người đàn ống ra lệnh, bàn tay vươn ra như một viến cảnh sát. Kẻ lạ vấỹn khống hếầ chùn bước, rút ra một khẩu súng giảm thanh. Ả nhăếm thẳng vào ngực bác sĩ Marconi và nã đạn. Có tiếếng gió rít. Langdon kinh hãi chứng kiếến khi bác sĩ Marconi lảo đảo bước lùi vào phòng, ngã vật xuốếng sàn, tay ốm chặt lấếy ngực, chiếếc áo choàng trăếng của ống đấỹm máu. Chương 3 Năm dặm ngoài khơi nước Ý, chiếếc du thuyển sang trọng dài hơn bảy mươi mốết mét[1] mang tến The Mendacium chạy băng băng qua màn sương trước lúc rạng đống xuấết hiện trến những lớp sóng dập dếầnh của biển Adriatic. Phấần thấn thon của con tàu được sơn màu xám chì, khiếến nó có khí săếc khống mấếy thấn thiện rấết đặc trưng của một con tàu quấn sự. [1]Trong nguyến tác, các đơn vị đếầu sử dụng hệ đo lường Anh – Myỹ. Để tiện cho độc giả theo dõi, người dịch đã chuyển đổi sang hệ đo lường tương ứng thống dụng ở Việt Nam. Ví dụ, ở đấy là 237 foot, tương đương 71,1m (1 foot = 0,3m). Với giá hơn 300 triệu đố la Myỹ, con tàu tự hào với đấầy đủ tiện nghi thống dụng – phòng tăếm hơi, bể bơi, rạp chiếếu phim, tàu ngấầm cá nhấn, và cả sấn trực thăng. Tuy nhiến, những thứ lặt vặt cấần dùng hăầng ngày cùa con tàu lại ít được chủ nhấn quan tấm. Vị chủ nhấn này nhận con tàu năm năm vếầ trước, sau đó lập tức phá bỏ hấầu hếết các tiện nghi này để lăếp đặt một trung tấm chỉ huy điện tử cấếp quấn sự bậc nhấết. Được kếết nốếi với ba đường truyếần vệ tinh chuyến dụng và một loạt trạm tiếếp sóng mặt đấết, phòng điếầu khiển trến tàu The Mendacium có đội ngũ nhấn viến hơn hai chục người – gốầm kyỹ thuật viến, chuyến gia phấn tích, chuyến gia điếầu phốếi tác chiếến – sốếng luốn trến tàu và giữ liến lạc thường xuyến với nhiếầu trung tấm tác chiếến trến bộ của tổ chức. Bộ phận an ninh thường trực trến tàu gốầm một đơn vị binh sĩ tinh anh được huấến luyện bài bản vếầ quấn sự, hai hệ thốếng dò tìm tến lửa, và một kho vũ khí tốếi tấn. Bộ phận nhấn viến hốỹ trợ khác – đấầu bếếp, tạp vụ, và phục vụ - nấng tổng sốế người trến tàu lến hơn bốến mươi. Thực tếế, tàu The Mendacium chính là một tòa văn phòng di động giúp chủ nhấn của nó điếầu hành cả đếế chếế của mình. Được các nhấn viến xem như “Thị trưởng”, chủ nhấn con tàu là một người đàn ống nhỏ thó với làn da sạm năếng và cặp măết sấu hoăếm. Vẻ ngoài khống lấếy gì làm đường bệ cùng phong thái bộc trực của ống ta dường như rấết hợp với một người cực kỳ giàu có nhờ cung cấếp những dịch vụ kín đáo trong thếế giới ngấầm. Ống ta từng được gọi băầng đủ thứ biệt danh – gã đánh thuế vố cảm, kẻ tiếếp tay cho tội ác, tến tay sai của quỷ dữ - nhưng ống ta khống phải là hạng nào trong sốế này. Đơn giản là Thị trưởng cung cấếp cho khách hàng cơ hội để theo đuổi tham vọng và dục vọng của họ bấết chấếp hậu quả, còn việc vốến dĩ con người ai cũng măếc sai lấầm thì khống phải vấến đếầ làm ống ta bận tấm. Mặc kệ việc bị người ta chỉ trích và phản đốếi, kim chỉ nam đạo đức của Thị trưởng là một ngối sao cốế định. Ống ta tạo dựng danh tiếếng và đếế chếế của mình dựa trến hai nguyến tăếc vàng. Khống bao giờ đưa ra lời hứa nếếu khống thể giữ lời. Và khống bao giờ nói dốếi khách hàng. Chưa từng. Trong sự nghiệp của mình, Thị trưởng chưa bao giờ thấết hứa hay vi phạm thỏa thuận làm ăn. Lời nói của ống ta có thể đem thếế chấếp ngấn hàng được – một vật bảo đảm tuyệt đốếi – và mặc dù chăếc chăến có những hợp đốầng ống ta lấếy làm tiếếc vì đã thực hiện, nhưng nuốết lời trước những hợp đốầng ấếy chưa bao giờ là lựa chọn của ống ta cả. Sáng hốm nay, khi bước ra ban cống phòng ngủ trến du thuyếần của mình, Thị trưởng phóng tấầm măết vếầ phía mặt biển đang nổi sóng và cốế găếng xua đi mốếi băn khoăn đang cuộn lến trong lòng. Những quyếết định trong quá khứ chính là các kiếến trúc sư cho hiện tại của chúng ta. Những quyếết định trong quá khứ cùa Thị trưởng đã giúp ống ta luốn giành thếế chủ động trong bấết kỳ hoàn cảnh khó khăn nào và thoát ra ở thếế thượng phong. Tuy nhiến, ngày hốm nay, lúc nhìn qua cửa sổ vếầ phía những ánh đèn của lục địa phía xa, ống ta lại cảm thấếy bức bốếi lạ thường. Một năm trước, cũng trến chính con thuyếần này, ống ta đã có một quyếết định mà những dấy mơ rếỹ má lăầng nhăầng của nó giờ đấy đang đe dọa lật tung mọi thứ ống ta từng xấy dựng. Ta đã đốầng ý cung cấếp dịch vụ cho nhấầm người mấết rốầi. Thời điểm đó, Thị trường khống có cách nào biếết được điếầu ấếy, và lúc này việc tính toán sai lấầm đó kéo theo cả chuốỹi thách thức chưa từng có, buộc ống ta phải phái một sốế đặc vụ ngoại tuyếến cừ nhấết của mình “vào trận”, với mệnh lệnh làm “bấết cứ việc gì cấần thiếết” để giữ con thuyếần đang chao đảo của ống ta khống bị lật úp. Lúc này, Thị trưởng đang đợi nghe tin từ một đặc vụ rấết đặc biệt. Vayentha, ống ta nghĩ thấầm, nhớ tới hình ảnh một chuyến gia đấầu đinh răến rỏi. Vayentha, người luốn phục vụ ống ta đấu ra đấếy cho tới sứ mệnh lấần này, tốếi qua cố ta đã phạm một sai lấầm với những hậu quả kinh khủng. Sáu tiếếng qua quả là một cuộc ganh đua quyếết liệt, một nốỹ lực tuyệt vọng nhăầm tái kiểm soát tình hình. Vayentha nói cố ta phạm lốỹi chỉ đơn giản là do khống may măến – con chim cấết tiếếng kếu khống đúng lúc. Tuy nhiến, Thị trưởng khống tin vào may rủi. Mọi việc ống ta làm đếầu được săếp xếếp để loại bỏ yếếu tốế ngấỹu nhiến và may rủi. Quyếần kiểm soát là chuyến mốn của Thị trưởng – tiến liệu mọi khả năng, dự đoán mọi phản ứng, và nhào nặn thực tiếỹn theo đúng kếết quả mong muốến. Ống ta có hốầ sơ khống tì vếết vếầ những phi vụ thành cống và kín tiếếng, cùng một danh sách khách hàng quen thấn đáng nể - những tỷ phú, chính trị gia, tộc trưởng Hốầi giáo, và th ậm chí các nhấn viến chính phủ. Phía đống, quấầng sáng nhờ nhờ đấầu tiến của buổi sớm băết đấầu nuốết chửng những vì sao thấếp nhấết ở đường chấn trời. Thị trường đứng trến sàn tàu và kiến nhấỹn đợi Vayentha thống báo răầng sứ mệnh của cố ta đã tiếến triển đúng như kếế hoạch. Chương 4 Trong khoảnh khăếc, Langdon cảm thấếy như thể thời gian ngừng lại. Bác sĩ Marconi năầm bấết động trến sàn, máu tuốn ra từ ngực ống. Langdon cốế cưỡng lại tác dụng của thuốếc an thấần trong cơ thể, ngước măết nhìn lến kẻ ám sát đấầu đinh lúc này vấỹn đang sải bước ngoài hành lang, băng qua nốết mấếy thước cuốếi cùng để tiếếp cận khuốn cửa bỏ ngỏ vào phòng anh. Khi gấần đếến ngưỡng cửa, ả nhìn vếầ phía Langdon và lập tức chĩa vũ khí vếầ hướng anh… nhăầm thẳng vào đấầu. Mình săếp chếết, Langdon nhận ra như vậy. Ở đấy và ngay lúc này. Một tiếếng đập chát chúa vang lến trong phòng bệnh chật hẹp. Langdon giật nảy, chăếc chăến anh đã bị va đập, nhưng tiếếng ốần đó khống phải là tiếếng súng của kẻ tấến cống. Thay vào đó, tiếếng đập ấếy là tiếếng đóng cánh của thép nặng nếầ của phòng bệnh khi bác sĩ Brooks lao người vào cửa và xoay ổ khóa. Đối măết dại đi vì sợ hãi, bác sĩ Brooks lập tức thụp xuốếng bến cạnh người đốầng nghiệp đấỹm máu của mình, cốế găếng băết mạch. Bác sĩ Marconi thổ ra một búng máu, tràn dọc từ má xuốếng bộ rấu dày. Rốầi ống lả đi. “Enrico, đừng! Xin anh!”, cố kếu lến. Bến ngoài, cả loạt đạn nổ chát chúa nhăầm vào lớp vỏ kim loại phía ngoài ố cửa. Tiếếng chuống báo động vang lến khăếp hành lang. Băầng cách nào đó, cơ thể Langdon hoạt động trở lại, hoảng hốết và đấầy bản năng, lấến át tác dụng của thuốếc an thấần. Trong lúc lóng ngóng leo ra khỏi giường, một cảm giác đau như phải bỏng xé qua cánh tay phải của anh. Trong khoảnh khăếc, Langdon nghĩ một viến đạn đã xuyến qua cửa và trúng anh, nhưng khi nhìn xuốếng, anh nhận ra cấy kim truyếần vừa bung khỏi tay mình. Đường ốếng nhựa thòi ra từ một cái lốỹ trến cánh tay, và dòng máu nóng hổi đang chảy ngược ra khỏi ốếng. Giờ thì Langdon hoàn toàn tỉnh táo. Bác sĩ Brooks vấỹn quỳ sụp bến cạnh xác Marconi, cốế băết mạch cho ống, nước măết khống ngừng trào ra. Sau đó, như thể có một cống tăếc vừa nhảy bến trong, cố đứng lến và quay lại phía Langdon. Vẻ mặt cố biếến đổi ngay trước măết anh, những nét trẻ trung như đanh lại với tấết cả vẻ điếầm tĩnh của một bác sĩ cấếp cứu dày dạn đang phải xử lý một tình huốếng khủng hoảng. “Theo tối”, cố ra lệnh. Bác sĩ Brooks năếm lấếy tay Langdon và kéo anh băng qua phòng. Tiếếng súng và tình trạng hốỹn loạn vấỹn tiếếp tục trong hành lang khi Langdon lảo đảo bước đi trến đối chấn còn chưa vững. Đấầu óc rấết tỉnh táo nhưng cơ thể nặng như đeo đá của anh lại phản ứng rấết chậm. Đi nào! Sàn nhà lát đá hoa lạnh ngăết dưới gan bàn chấn, và bộ quấần áo bệnh viện mỏng manh của anh khống đủ dài để che kín tấếm thấn hơn một mét tám. Anh có thể cảm nhận được máu đang trào ra từ cánh tay và chảy xuốếng bàn tay mình. Đạn vấỹn tiếếp tục bay tới ổ khóa nặng nếầ, bác sĩ Brooks đẩy vội Langdon vào một phòng tăếm nhỏ. Cố định vào theo thì chợt dừng lại, nhìn xung quanh rốầi chạy trở lại phía quấầy nhặt lấếy chiếếc áo hiệu Harris Tweed đấỹm máu của anh. Cứ mặc xác cái áo khoác chếết tiệt của tối đi! Cố quay lại, tay khư khư chiếếc áo khoác và nhanh nhẹn khóa cửa phòng tăếm. Vừa lúc, cánh c ửa phòng ngoài bật tung. Cố bác sĩ trẻ năếm quyếần kiểm soát. Cố bước vội qua gian phòng tăếm nhỏ tới ố cửa thứ hai, giật tung ra, và dấỹn Langdon vào phòng hốầi sức liếần kếầ. Tiếếng súng vang lến phía sau họ khi bác sĩ Brooks ghé đấầu ra ngoài hành lang, nhanh chóng kéo tay Langdon và lối anh băng ngang hành lang lọt vào khu vực cấầu thang. Cử động đột ngột làm Langdon chóng mặt, anh cảm thấếy có thể bấết tỉnh bấết kỳ lúc nào. Mười lăm giấy tiếếp theo là tình trạng mờ nhòe… đi xuốếng cấầu thang… trượt chấn… ngã. Cơn giật giật trong đấầu Langdon gấần như khống thể chịu nổi. Thị lực của anh lúc này dường như còn mờ nhòe hơn, các cơ băếp rã rời, mốỹi cử động đếầu có cảm giác như một phản ứng rấết chậm trếỹ. Và lúc này khí trời lạnh hẳn lến. Mình đã ra ngoài. Khi bác sĩ Brooks đẩy anh rời xa khỏi tòa nhà dọc theo một con hẻm tốếi om, Langdon giấỹm phải thứ gì đó săếc cạnh và ngã chúi xuốếng, đập mạnh vào vỉa hè. Cố cốế găếng giúp anh đứng dậy, miệng rủa thành tiếếng chuyện anh vấỹn chịu tác động của thuốếc an thấần. Khi họ tới gấần cuốếi hẻm, Langdon lại vấếp lấần nữa. Lấần này, cố để mặc anh năầm trến đấết, chạy băng ra phốế và thét gọi ai đó ở phía xa. Langdon có thể nhận ra ngọn đèn màu xanh lục nhòe nhòe của một chiếếc taxi đốỹ ngay phía trước bệnh viện. Chiếếc xe khống hếầ di chuyển, rõ ràng người lái xe đang say ngủ. Bác sị Brooks hét to và khua khoăếng tay. Cuốếi cùng, đèn pha taxi bật lến và xe chấầm chậm lăn bánh vếầ phía họ. Trong hẻm phía sau Langdon, có tiếếng cánh cửa bật tung, tiếếp theo là tiếếng những bước chấn đang tiếến đếến gấếp gáp. Anh ngoái lại và nhìn thấếy cái bóng đen thấỹm đang lao vọt vếầ phía mình. Langdon cốế găếng đứng dậy, nhưng cố bác sĩ đã ốm lấếy anh, đẩy anh vào ghếế sau của chiếếc taxi hiệu Fiat. Anh buống nửa người trến ghếế, nửa trến sàn xe trong khi bác sĩ Brooks chốầm lến, dùng tay giật cho cửa đóng lại. Người tài xếế ngái ngủ ngoái lại và trợn măết nhìn cặp đối kỳ quặc vừa chen lến xe mình – một phụ nữ tóc đuối ngựa trẻ trung mặc quấần áo bác sĩ và một người đàn ống mặc đốầ bệnh nhấn với cánh tay chảy máu. Anh ta săếp lến tiếếng yếu cấầu họ cuốến xéo ra khỏi xe thì gương bến sườn xe vỡ tan. Người phụ nữ mặc đốầ da đen chạy phăm phăm ra khỏi hẻm, tay chĩa súng. Khẩu súng ngăến của ả lại nhả đạn lấần nữa vừa lúc bác sĩ Brooks nhấến đấầu Langdon xuốếng. Cửa sổ sau vỡ tan, mảnh kính rơi xuốếng người họ rào rào. Người lái xe khống cấần gi thúc giục thếm. Anh ta đạp mạnh chấn ga, chiếếc taxi phóng vọt đi. Langdon vấỹn trong trạng thái lơ mơ. Ai đó đang tìm cách giếết mình ư? Khi họ đã ngoặt qua góc đường, bác sĩ Brooks ngốầi dậy và năếm lấếy cánh tay chảy máu của Langdon. Đường ốếng nhựa thò ra từ cái lốỹ trến da thịt anh. “Nhìn ra ngoài cửa đi”, cố ra lệnh. Langdon tuấn theo. Bến ngoài, những tấếm bia mộ ma quái vùn vụt trối qua trong bóng tốếi. Dường như họ đang băng qua một nghĩa địa. Langdon cảm thấếy những ngón tay của cố bác sĩ nhẹ nhàng năếm lấếy ốếng nhựa và sau đó, khống hếầ báo trước, cố giật mạnh ra. Một cơn đau buốết chạy thẳng lến đấầu Langdon. Anh cảm thấếy măết mình mờ đi, và sau đó m ọi thứ tốếi đen. Chương 5 Tiếếng chuống điện thoại vang lến khiếến Thị trưởng rời măết khỏi màn sương ếm đếầm trến biển Adriatic, ống ta nhanh nhẹn bước vào văn phòng riếng. Rấết đúng lúc, ống ta nghĩ, vẻ háo hức chờ đợi tin báo. Màn hình máy tính trến bàn làm việc của ống ta chớp chớp bật lến, thống báo răầng cuộc gọi đếến từ một điện thoại mã hóa giọng nói cá nhấn hiệu Sectra Tiger XS của Thụy Điển, đã được gửi lại qua bốến thiếết bị tiếếp sóng khống thể truy vếết trước khi kếết nốếi vào tàu của ống ta. Ống ta nhấếc ốếng nghe. “Thị trưởng đấy”, ống ta trả lời, chậm rãi và cẩn trọng. “Nói đi!” “Tối Vayentha đấy”, giọng bến kia đáp lại. Thị trưởng cảm nhận rõ săếc thái bốần chốần khác thường trong ngữ điệu của ả. Các đặc vụ hiếếm khi trực tiếếp nói chuyện với Thị trưởng, và thậm chí càng hiếếm khi vấỹn được làm việc cho ống ta sau một thấết bại giốếng như tốếi qua. Tuy nhiến, Thị trưởng đã yếu cấầu một đặc vụ tại đó giúp khăếc phục biếến cốế, và Vayentha là người thích hợp nhấết cho cống việc này. “Tối có tin mới”, Vayentha nói. Thị trưởng im lặng, cảm nhận của ống ta vếầ ả vấỹn nguyến vẹn. Khi ả nói, ngữ điệu hoàn toàn vố cảm, thể hiện rõ một cốế găếng ở tấầm cỡ chuyến gia. “Langdon đã trốến thoát”, cố ta nói. “Anh ta có người.” Thị trưởng ngốầi xuốếng mặt bàn và im lặng một lúc khá lấu. “Hiểu”, cuốếi cùng ống ta nói. “Tối cho răầng anh ta seỹ tìm tới cơ quan chức năng sớm nhấết có thể.” *** Phía dưới Thị trưởng hai tấầng, ở trung tấm kiểm soát an ninh của con tàu, chuyến gia điếầu phốếi cao cấếp Laurence Knowlton ngốầi trong buốầng riếng và nhận ra cuộc gọi mã hóa của Thị trưởng đã chấếm dứt. Anh ta hy vọng có tin tốết lành. Vẻ căng thẳng của Thị trưởng thấếy rấết rõ suốết hai ngày qua, và mọi nhấn viến điếầu hành trến tàu đếầu cảm thấếy chăếc chăến có một tác vụ rấết quan trọng nào đó đang diếỹn ra. Nguy cơ đang quá cao, và tốết hơn cả lúc này Vayentha thu xếếp ổn th ỏa. Knowlton đã quen với việc hốỹ trợ những kếế hoạch được xấy dựng kyỹ lưỡng, nhưng riếng kịch bản này lại chẳng đi đếến đấu, và Thị trưởng phải đích thấn tham chiếến. Chúng ta đã tiếến vào một lãnh thổ chưa có tến trến bản đốầ. Mặc dù có đếến nửa tá nhiệm vụ khác đang được tiếến hành trến khăếp thếế giới, nhưng tấết cả đếầu do những văn phòng ngoại tuyếến khác nhau của Consortium thực hiện, giúp Thị trưởng và bộ sậu của ống ta trến con tàu The Mendacium rảnh rang tập trung vào sứ mệnh này. Khách hàng của họ đã nhảy lấầu tự sát vài ngày trước tại Florence, nhưng Consortium vấỹn còn nợ người đó vố sốế cống việc – những nhiệm vụ cụ thể người ấếy đã giao phó cho tổ chức này bấết kể tình hình thếế nào – và Consortium, lúc nào cũng vậy, phải tuấn thủ mà khống được nghi vấến gì cả. Mình cũng nhận được mệnh lệnh, Knowlton nghĩ thấầm, và hoàn toàn chấếp hành. Anh ta ra khỏi gian buốầng lăếp kính chốếng đạn của mình, đi bộ qua mấếy buốầng nữa – một sốế nhìn xuyến qua được, một sốế lăếp kính mờ - nơi các nhấn viến tác vụ đang xử lý các mảng khác nhau của cùng nhiệm vụ này. Knowlton bước qua lớp khống khí điếầu hòa của phòng điếầu khiển chính, gật đấầu với tốếp kyỹ thuật, và bước vào một khoang nhỏ có lốếi đi riếng cấết giữ hơn chục cái két. Anh ta mở một cái két và lấếy những thứ bến trong ra – lấần này, chỉ có một thẻ nhớ màu đỏ thấỹm. Theo miếếng giấếy ghi nhiệm vụ đính kèm, thẻ nhớ này chứa một tệp video lớn, vị khách hàng đã chỉ đạo họ chuyển cho các cơ quan truyếần thống lớn vào một thời điểm cụ thể lúc sáng mai. Việc gửi tệp ẩn danh vào sáng mai rấết đơn giản, nhưng theo quy trình chung cho tấết cả các tệp sốế hóa, lưu đốầ đã đánh dấếu tệp này cho mục duyệt lại ngày hốm nay – hai mươi tư tiếếng trước khi gửi – để bảo đảm Consortium có đủ thời gian thực hiện bấết kỳ quy trình giải mã, biến soạn cấần thiếết nào, hoặc những bước chuẩn bị quan trọng khác trước khi chuyển tệp vào đúng thời điểm. Loại trừ hếết mọi may rủi. Knowlton quay lại gian buốầng trong suốết của mình và đóng cánh c ửa kính n ặng nếầ l ại, tách bi ệt hẳn với thếế giới bến ngoài. Anh ta bật cống tăếc trến tường, gian buốầng lập tức trở nến mờ đục. Để bảo đảm tính bảo mật, tấết cả các buốầng vách kính trến tàu The Mendacium đếầu được tạo băầng loại kính SPD thống minh. Độ trong suốết của kính được kiểm soát dếỹ dàng băầng cách vận hành hoặc loại bỏ
- Xem thêm -

Tài liệu liên quan