Gọt giũa yêu thương
Có thể mọi người sẽ nghĩ rằng đó là một điều khó chấp nhận khi tình
yêu xuất phát giữa hai người con trai. Nhưng với anh và cậu, lại khác.
Bỏ ngoài tai những lời nói của mọi người, anh và cậu tìm một căn nhà
và chung sống với nhau.
***
Tí tách...tí tách ...
Mưa rồi, mưa mỗi lúc một to hơn.Những hạt mưa rơi nghiêng, xuyên qua ô
cửa kính, tạt vào khuôn mặt bé nhỏ của cậu. Mưa rát lắm. Nhưng cậu thích
điều này, vì lỡ khi có ai nhìn thấy, họ vẫn sẽ không biết được rằng, cậu đang
khóc.
Cậu đã ở lại ngôi nhà nhỏ ấy, chờ anh suốt 2 năm dài đằng đẵng. Anh nói
rằng sau khi du học về, anh sẽ sớm quay lại với cậu. Nhưng những ngày
tháng ấy cứ nhân đôi lên, mà cậu chẳng thấy anh đâu cả. Điện thoại, email,
tất cả đều không liên lạc được. Cậu lo lắm . Đã có lúc cậu muốn sang tận
bên Canada để tìm anh, nhưng không thể. Biển người mênh mông, biết đâu
sẽ là nơi anh đến? Và cứ thế cậu đợi anh về, từng ngày, từng ngày một.
Cậu và anh quen nhau khi cả hai cùng học chung một lớp piano ở trường.
Cậu chơi ballad, còn anh thì pop. Cả hai chọn cho mình dòng nhạc nhẹ
nhàng và tha thiết. Hôm ấy, trường có tổ chức một diễn đàn về âm nhạc cho
tất cả mọi người. Tất nhiên là các học viên thuộc lớp piano cũng sẽ tham gia,
trong đó có anh và cậu.
Khi cô bạn MC đọc diễn thuyết xong thì đến lượt tiết mục hòa tấu piano của
cậu. Cậu bước lên sân khấu, phong thái như một nghệ sĩ chuyên nghiệp. Tất
cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về cậu. Cậu nhẹ nhàng ngồi xuống, đưa bàn tay
của mình lướt trên cây đàn trắng. Quả thật điêu luyện. Những nốt nhạc phát
ra từ phím đàn thật du dương, đầy cảm xúc, và vô tình đưa anh và cậu đến
với nhau.
Sau khi diễn đàn kết thúc, đợi dòng người tản đi bớt, anh liền đến chỗ cậu
đang đứng, trên tay là một đóa hoa hồng phấn. Anh chìa ra, đưa cho cậu:
- Tặng nhóc nhé!
Cậu giương hai đôi mắt to tròn của mình lên nhìn anh, không kém phần bối
rối.
- Đừng ngại, nhận nó đi. Xem như là quà cảm ơn!
- Ơ ... cảm ơn vì điều gì ạ? - Cậu ngạc nhiên hỏi
- Vì những nốt nhạc nhóc cất lên!
Cậu bẽn lẽn nhận nó và nhẹ nở ra một nụ cười trên môi. Anh cũng thế.
Cũng thật nhanh, anh và cậu quen nhau từ đó và bắt đầu tiến tới một mối
quan hệ mới - tình yêu .
Với anh, cậu là một người nhỏ nhắn, đôi mắt mơ màng cộng với hai cái gò
má cao cao, khuôn mặt đáng yêu và nụ cười mỉm, trông cứ thật giống con
gái.
Còn với cậu, anh là một người chín chắn, sống nội tâm và luôn chiều
chuộng, yêu thương cậu hết mực.
Có thể mọi người sẽ nghĩ rằng đó là một điều khó chấp nhận khi tình yêu
xuất phát giữa hai người con trai. Nhưng với anh và cậu, lại khác. Bỏ ngoài
tai những lời nói của mọi người, anh và cậu tìm một căn nhà và chung sống
với nhau.
***
Cậu và anh sống với nhau cũng đã gần một năm trời, cho đến khi anh đi du
học. Cậu cố gắng kìm nén những cảm xúc của mình khi đưa anh ra sân bay,
nhưng không thể. Đối với cậu, xa anh khoảng thời gian như thế chắc sẽ nhớ
lắm đấy. Nhưng phải làm sao đây, vì đây là tương lai của anh mà. Cậu phải
cam chịu những ngày tháng sống một mình, dù không hề muốn.
- Đừng khóc nữa mà, em làm áo anh ướt hết rồi đây này!
- Ưm ... Sẽ không khóc nữa đâu - Cậu lắc lắc cái đầu.
- Đi những hai năm, chắc anh nhớ em mà chết quá!
- Em cũng vậy ... - Tự dưng nước mắt cậu trào ra.
Anh xoa xoa đầu cậu, cậu thì ôm chặt anh hơn, như là cái ôm cho lần gặp
cuối. Và rồi anh cũng đi ...
Cậu đã tự nhủ mình rằng phải sống cho thật tốt những ngày không có anh
bên cạnh. Nhưng làm sao cậu có thề ngăn chặn lại được những nỗi nhớ của
mình cơ chứ? Cậu nhớ anh. Nhớ ánh mắt trìu mến mỗi khi anh nhìn cậu, nhớ
vòng tay ấm áp của anh, nhớ những câu chuyện anh kể cho cậu nghe, nhớ
những gì thuộc về anh. Và cái niềm tin một ngày nào đó rồi anh sẽ sớm quay
về càng mãnh liệt hơn. Cậu muốn có anh bên cạnh để khỏa lấp đi sự cô đơn
và nỗi nhớ ngự trị bao nhiêu lâu nay trong lòng cậu. Cậu kiên trì đợi...
Nhưng rồi ...
***
Cốc cốc cốc ...
Nghe thấy tiếng gõ cửa, cậu liền ra mở. Người đó chính là anh, người mà
cậu đã trông ngóng hơn hai năm ròng!!!
Cậu vội ôm chặt lấy anh , nước mắt cứ giàn giụa ra. Vẫn đôi mắt ấy, vẫn bàn
tay ấy, vẫn khuôn mặt ấy ... Đúng là anh rồi. Cậu siết chặt anh hơn nữa.
Những nỗi nhớ đã được giải tỏa. Cậu cảm thấy ấm áp và hạnh phúc vô cùng.
Anh đã trở về với cậu rồi.
- Buông ra đi.
Tiếng nói lạnh lùng cất lên từ anh xé nát trái tim cậu. Anh làm sao thế? Sao
lại nói thế với cậu? Chẳng lẽ anh không nhớ cậu sao? Anh không nhớ cái ôm
của cậu à?
Cậu từ từ rời bàn tay của mình ra khỏi anh. Ngước đôi mắt lên, cậu nhìn anh.
Nhưng sao ánh mắt anh nhìn cậu lại hờ hững đến thế. Cái ánh mắt trìu mến
của ngày xưa đâu rồi? Nước mắt cậu mỗi lúc nhiều hơn.
- Anh...Sao anh lại như thế?
- Cậu đừng hỏi tôi như thế. Tôi đã không còn là tôi của ngày xưa nữa rồi ...
Hôm nay tôi trở về là để cậu khỏi phải trông chờ nữa. Tôi và cậu nên chấm
dứt ở đây đi, đừng níu kéo nhau cho thêm mệt mỏi .
Anh cứ nói mà chẳng để ý rằng trái tim của cậu quặn thắt lại. Đau kinh
khủng. Sao anh lại thế? Anh của cậu đâu rồi, người mà cậu yêu thương đâu
rồi? Sao anh lại thay đổi nhiều đến thế? Mỗi lời nói, câu chữ của anh như
mỗi mũi kim nhọn đâm xuyên qua da thịt, đâm xuyên qua trái tim đang rỉ
máu của cậu. Cậu đau lắm, anh biết không? Ai đã từng nói rằng sẽ yêu cậu
mãi mãi, ai đã từng nói rằng sẽ luôn quan tâm, chăm sóc cậu, ai đã từng hứa
sẽ bảo vệ cậu dù cho trời có sập đi chăng nữa? Ai đã từng nói ...
Cậu nức nở không thành lời.
- Anh ... anh ..đùa ...đấy... sao? Anh đang đùa phải không?
- Tôi nói thật. Hai ta nên chấm dứt đi. Tôi không còn cảm giác yêu thương gì
với cậu nữa rồi. Tự dưng tôi cảm thấy kinh tởm cho cái tình yêu kì dị ấy. Vả
lại, tôi cũng sắp kết hôn rồi, với cô gái mà tôi yêu thương rất nhiều.
Anh lại tiếp tục làm tổn thương cậu bằng những lời nói của mình. Cái tình
yêu kì dị sao? Chẳng phải lúc trước anh đã ngỏ lời làm quen cậu à? Chẳng
phải anh đã nói dù ai có chê trách gì thì ta vẫn yêu nhau à? Và ... anh đã nói
cả cuộc đời này chỉ trao trái tim đó cho cậu thôi, mà giờ anh sắp kết hôn
sao??? Anh quên hết rồi à???
Anh lấy ra từ chiếc túi của mình một tấm thiệp màu đỏ chói, trên có dòng
chữ "Thiệp Hồng". Anh đưa nó cho cậu và bỏ đi. Cậu không trụ vững nữa,
ngã quỵ xuống. Dường như anh muốn đến đỡ lấy cậu, nhưng anh không làm
điều đó.
Anh khóc...
***
Hôn lễ đã được cử hành như dự định. Anh diện cho mình bộ comple trông
thật đẹp mắt. Còn người ấy - vợ anh, chọn cho mình bộ váy cưới tinh khôi.
Mọi thứ đã đầy đủ cả, nhưng anh cảm thấy vẫn còn thiếu sót một cái gì đó.
Trong quang cảnh của buổi tiệc, ai cũng vui mừng với những lời chúc dành
cho anh và cô ấy. Nhưng anh lại thấy buồn. Buồn vì không lấy được người
mà mình thật sự yêu thương. Buồn vì anh đã dối lòng mình. Buồn vì anh đã
làm cho cậu tổn thương. Nhiều lúc đã cố quên đi nhưng anh lại không làm
được. Điều đó đối với anh thật khó.
Buổi lễ đang diễn ra, anh xin phép ra ngoài một lát. Tìm cho mình một chiếc
ghế đá phía sau khách sạn, anh ngồi xuống và châm lửa điếu thuốc.
Anh thật sự vẫn còn yêu thương cậu ghê gớm. Cái tình yêu của anh dành cho
cậu hai năm về trước với cái tình yêu hiện tại vẫn không hề thay đổi, mà nó
còn nhiều hơn là đằng khác. Nhưng cậu không biết anh buộc phải làm thế, vì
anh không còn sự lựa chọn nào khác. Anh cũng đau lắm...
- Sao anh lại khóc, chẳng phải hôm nay là ngày vui đó sao?
Tiếng nói trong veo từ phía sau lưng anh cất lên. Quen thuộc quá. Cái giọng
ngọt ngào mà hàng ngày vẫn thường kêu anh dậy. Cái giọng đáng yêu vẫn
thường hay làm nũng anh. Cái giọng nhỏ nhẹ mỗi khi thì thầm bên tai anh.
Anh tưởng rằng sẽ không bao giờ được nghe nữa, sao giờ nó lại vang lên thế
này?
Anh ngước mắt lên. Đó là cậu. Cậu nhìn anh, nở một nụ cười. Đã hai tuần
rồi kể từ ngày anh không gặp cậu nữa. Xanh xao và yếu ớt.
Anh đứng dậy, chạy đến ôm chầm lấy cậu. Anh tự nhủ rằng mình phải nói
hết những gì chất chứa trong lòng ra, phải giữ chặt lấy cậu, không thể để mất
cậu lần nữa.
Nhưng không ... Tất cả chỉ là hư ảo. Bóng dáng người anh yêu đâu mất rồi,
mới đây anh vẫn còn thấy mà. Cậu tan biến, như một làn mây nhẹ trôi vào
cuộc đời anh, rồi vội bay đi mãi mãi. Anh mất cậu thật sự.
Bỏ mặc lễ cưới vẫn đang tiếp tục bên trong, anh phóng xe như bay lao thẳng
đến căn nhà ấy - nơi mà anh và cậu đã từng sống bên nhau suốt một năm
trời. Gõ cửa mãi nhưng không thấy ai trả lời, anh vội mở tung nó ra. Căn nhà
vẫn thế, vẫn là những tấm hình anh và cậu chụp chung với nhau được sắp
xếp gọn gàng trên kệ, vẫn là cái hồ cá bé nhỏ cả hai cùng nuôi, vẫn là cái
bếp cậu vẫn thường làm thức ăn cho anh. Tất cả không hề thay đổi.
Nhưng, cậu đâu rồi?
Anh tìm cậu, tìm cả mọi ngõ ngách, những gian phòng của căn nhà, nhưng
vẫn không có. Mồ hôi anh rơi ướt cả áo. Anh lo lắm. Cậu đi đâu được cơ
chứ, trời nay tối thế này. Anh bất thần ngồi bệt xuống sàn nhà, và vô tình
nhặt được một lá thư màu tím nhạt. Mở nó ra, anh nhận ra được rằng đó là
những nét chữ của cậu. Anh đọc nó mà trong lòng đau thắt lại.
"Gửi đến người mà em yêu thương ...
Khi anh đọc những dòng chữ này thì có lẽ em đã đi rồi, một nơi rất xa mà ở
đó không ai có thể tìm thấy em cả!
Em thật sự rất cảm ơn anh, vì đã cho em những chuỗi ngày hạnh phúc. Cảm
ơn anh vì đã làm cho em được sống, được yêu, được vui buồn, hờn giận, làm
cho cuộc sống của em thêm đẹp và làm cho em tin vào tình yêu.
Cảm ơn anh vì tất cả .
Em vẫn nhớ như in cái lần đầu tiên anh đến làm quen em. Em rất bối rối. Và
đó cũng là lần đầu tiên em biết rung động. Em vẫn nhớ hoài những ngày hai
đứa mình đi dạo phố, ngắm mưa rơi, cùng ăn tối với nhau và cùng kể cho
nhau những câu chuyện thú vị. Em nhớ lắm anh à. Nhưng bây giờ những
điều đó có nghĩa lý gì nữa cơ chứ, khi anh quay về và nói những lời nói làm
nhức nhối trái tim em. Em biết, tình yêu của hai đứa mình sẽ chẳng thể có
kết quả tốt đẹp gì. Nhưng em vẫn yêu. Để rồi bây giờ em phải đối diện với
sự thật, rẳng hai chúng ta không thuộc về nhau. Nhưng có nói gì đi chăng
nữa thì vẫn không thể thay đổi sự thật được. Anh giờ đã là của người ta rồi.
Chúc anh và cô gái ấy sống hạnh phúc nhé. Chuyện của chúng ta hãy xem
như một quá khứ đi, và chôn nó vào trong kí ức ấy. Một quá khứ đẹp, nhưng
thật buồn, anh nhỉ ...
Cũng đã đến lúc em phải đi đây ...
Tạm biệt anh ...
Tạm biệt tất cả ..."
Anh gấp bức thư lại mà nước mắt cứ nhòe cả trang giấy.
Kết thúc rồi ... Vậy là đã thực sự kết thúc ...
Anh đã mất đi cậu, mãi mãi ...
***
Anh rồi cũng cố gắng sống qua ngày với cô gái mà anh không yêu.
Cậu thì đã ra đi mãi mãi, mang theo mình một đôi cánh màu trắng.
Tất cả như một giấc mơ, thoáng qua trong tâm tư của cả hai, rồi vội vàng vụt
tắt.
- Xem thêm -