Đăng ký Đăng nhập

Tài liệu Em trong mắt anh

.PDF
132
2468
92

Mô tả:

em trong mắt anh
Tác Giả: Phương Hồng Thủy EM TRONG MẮT ANH Phần 1 “…Á nh mắt giao nhau. Anh lần tìm bàn tay cô, bóp nhẹ... Đúng rồi. Anh cũng thấy mình trong mắt cô. Cô và anh sẽ mãi mãi trong mắt của nhau, trong tim của nhau và cùng sánh bước đi vào tương lai! …Rốt cuộc, lễ đính hôn hôm nào là thật. Ngay những ngày đầu năm họ tiến hành đám cưới cùng với hành trang là tình yêu mới toanh thơm nồng hương vị mùa xuân!” Hất món tóc lòa xòa trước trán ra sau, cô khoan thai bước vào quán bar. Lối đi được soi sáng một cánh dè sẻn bởi mấy bóng đèn vàng, xanh, đỏ gắn trên tường. Cô có vẻ đến đây nhiều lần nên bước chân không chút rụt rè. Ở đây khá ồn ào. Đa phần là những người trẻ tuổi, model từ gốc tới ngọn toàn bộ lớp vỏ áo quần, đầu tóc. Họ ngồi từng nhóm ba, bốn người có, đông hơn cũng có. Một số ngồi từng cặp trò chuyện trên nền nhạc điện tử ầm ĩ. Có lẽ cô là khách sôlô duy nhất của quán. Có vẻ hơi lạc lõng. Cô không bận tâm. Cô là vậy thích thì đi. Cần gì phải rủ theo ai đó. Tới đây, ngồi nhấm nháp một ly rượu mạnh, một chai bia. Rồi tình cờ gặp một người quen. Một chút bất ngờ, vui vẻ thú vị đấy chứ. Cô từng vài lần như vậy. Thoạt đầu, chưa ai nhìn thấy cô. Họ đang bận bịu với đối tượng hoặc đối tác của mình. Cho tới khi còn cách quầy bar hơn hai mét. Cô lọt vào tầm mắt của anh chàng phục vụ đứng phía sau. Không chờ cô ngồi trên chiếc ghế cao không lưng tựa duy nhất còn trống bên quầy, anh phục vụ lên tiếng chào cùng với nụ cười rất tươi: - Cô lại đến đó à? Sở hữu chiều cao kha khá có lẽ dư để làm người mẫu, cô không cần phải nhón đôi chân thon dài. Vừa ngồi lên ghế, cô vừa nheo mắt ngắm nghía anh chàng phục vụ quầy. Anh ta bao nhiêu tuổi cô không biết, nhưng chắc chắn không còn nhỏ, còn lâu mới già. Anh ta mặc quần Jean áo pull. Có thể áo màu xám nhưng dưới ánh đèn màu gần quầy bar và đèn vàng nhạt phía trong quầy thì nó thành ra xanh xanh, tím tím lẫn vàng vàng, lạ mắt. Dẫu là nụ cười chuyên nghiệp nhưng thật lòng mà nói, cô lại cảm thấy dễ chịu. www.vuilen.com 1 Tác Giả: Phương Hồng Thủy EM TRONG MẮT ANH - Cô uống gì nào? - Anh ta lại hỏi, vẻ rất chú tâm. - Một chai bia đi. Vài giây, chai bia lạnh được bật nắp đặt ngay trên mặt quầy, sát khuỷu tay cô. Vài giây tiếp theo, cô được ưu ái thêm dĩa nhỏ đậu phộng da cá. Cô cầm chai bia, tợp một ngụm, đặt trở xuống quầy và đưa mắt nhìn xung quanh. Bây giờ thì rất nhiều người nhận ra sự có mặt của cô ở đây rồi. Cô biết chắc chắn là vậy. Những cái đầu nghiêng vào nhau để nghe rõ khi giọng người nói hạ thấp một chút. Cô phớt lờ tất cả! Hai người đàn ông ngồi trong góc cách khá xa quầy bar cũng đang nói về cô: - Ê! Mày có thấy người đẹp vừa mới tới, ngồi bên quầy bar kia không? - Tất nhiên là thấy chứ! Cô em có dáng hấp dẫn đó chứ hả? - Nè, đừng có hớ hênh lời nói nghe! Nàng không phải tầm thường đâu nhé! - Một ngôi sao đang lên à? - Nếu dùng từ ngôi sao thì phải là ngôi sao sáng nhất! Một bà chủ trẻ thành đạt đó! - Chà! Nữ doanh nghiệp à? Vậy mà tôi cứ tưởng là người mẫu, hoặc nghệ sĩ chứ! Toàn bộ dáng vẻ cô ta đều toát lên sự thanh thoát, sành điệu! Ở một góc khác, hai anh chàng bảnh bao chải chuốt chụm đầu vào nhau nói về cô: - Hình như lần trước tới đây, tao cũng nhìn thấy cô nàng. - Đúng vậy. Tao còn nhớ lần đó nàng mặc váy. Nàng có cặp đùi thật ác, tao đã không tài nào rời mắt khỏi được. Anh chàng kia bật cười khùng khục: - Mày lại bắt đầu rồi. Ê, đừng nói là mày có ý định tán cô ta à nghe! Bạn anh ta đối lại ngay: - Một khi cơ hội tới thì không nên do dự! Tao sẽ làm quen nàng ngay bây giờ. Không phải chỉ là hai nhóm người này, cô biết còn nhiều lời xì xầm, nhiều ánh mắt hướng về cô. Cô phớt lờ tất cả. www.vuilen.com 2 Tác Giả: Phương Hồng Thủy EM TRONG MẮT ANH Đôi tình nhân ngồi bên quầy bar gần cô bỏ đi. Hai chiếc ghế trống. Tích tắc sau, một trong hai ghế có người chiếm giữ. Cô ngồi hơi quay lưng về phía đó nên không nhìn rõ được người vừa đến. Nhưng đối đáp của y với anh chàng phục vụ sau quầy bar thì lọt hết vào tai cô: - Hê! Mày khỏe không? - Ô…! - Anh phục vụ mừng rỡ - Mày về lúc nào? Sao không điện đài gì mà tự nhiên lù lù xuất hiện vậy thằng quỷ? Anh chàng mới đến cười nhỏ: - Định dành cho mày sự ngạc nhiên mà. - Ừ, ngạc nhiên ghê! Tao không ngờ mày về lúc này. Có điều bây giờ tao đang phải làm việc, không thể uống nước với mày được. - Còn hai tuần nữa mà, lo gì thiếu thời gian. Bây giờ cho tao chai bia, tụi mình tào lao vài câu thôi. - Ừ, tao đãi mày. Hai-ba chai luôn! Họ là đôi bạn thân. Cô thầm đoán. Tiếng chai bia đặt nhẹ lên mặt quầy bar nghe “cạch”. Anh phục vụ quầy bar hỏi bạn: - Sức khỏe bà cụ thế nào? - Má tao vẫn bình thường. Tao nói bà nên về cùng tao. Lưu lại hai tuần cũng không ảnh hưởng nhiều đến sức khỏe. Nhưng bà cứ một mực bảo chỉ về đây khi nào tao về định cư và có việc làm chắc chắn. - À, anh ta là Việt Kiều! - Cô lại thầm nhủ. Sự chú ý của cô bị cắt đứt bởi giọng đàn ông nhão nhoẹt hòa với mùi bia rượu và thuốc lá nồng nặc: - Chào em! Em đến một mình à? Anh ngồi đây được không? Vậy là chiếc ghế bên cạnh cô tạm thời có chủ. Cô liếc nhìn qua. Gã trai có gương mặt non choẹt. Tóc chải vuốt keo dựng ngược lên trông thật ngổ ngáo. Cô nhìn cặp môi dày đang nở nụ cười cợt nhả. Nhếch bên khóe môi, cô khinh khỉnh: - Hai câu hỏi đều có câu trả lời rồi đó, cậu bé à. Vẻ mặt gã trai nghệch ra. Có lẽ vì từ “cậu bé” cô vừa nói. www.vuilen.com 3 Tác Giả: Phương Hồng Thủy EM TRONG MẮT ANH Y hỏi một cách lơ ngơ: - Nói vậy... là sao? Cô nghiêng đầu cử chỉ duyên dáng nhưng ánh mắt và nụ cười thì giễu cợt thấy rõ: - Thứ nhất, đương nhiên tôi đi một mình vì bên cạnh tôi không có thêm người bạn nào. Thứ hai, những chiếc ghế ở đây là của quán bar. Mọi người đều có thể ngồi miễn là nó đang trống. Cậu bé không thấy vậy sao? Có vẻ từ “cậu bé” lặp lại lần thứ hai khiến gã trai khó chịu. Y cười nhăn nhó: - Cưng à! Em gọi anh như vậy là không được rồi. Chắc gì cưng hơn tuổi anh chứ? Cô hất tóc, bật cười thú vị: - Cậu bao nhiêu tuổi, tôi chưa rõ, nhưng nhìn cậu hãy còn non nớt lắm, cậu bé ạ. Đừng có làm ra vẻ mình là người lớn trong khi mặt hãy còn búng ra sữa nhé! - Cô… Cô dám coi thường người khác như vậy hả? Y bắt đầu sừng sộ và chộp lấy cổ tay cô. Bàn tay to lớn đầy thịt. Cô nghĩ tên nhóc này là cậu ấm của một đại gia nào đó. Cổ tay cô hơi đau. Không hề gì. Cô biết mình xử lý chuyện này rất dễ. Cô nói nhỏ nhưng rành rọt: - Buông tay trước khi chị Hai của cậu thật sự nổi giận, cậu bé. Gã trai vẫn lì lợm: - Ha ha... Giận thì làm gì được anh chứ? Cô em, cưng xinh đẹp thật đó, nhưng mà bên em chả có thằng nào theo hầu, chứng tỏ em đâu có giá mấy... Cô đặt tay phải lên bả vai trái gã trai năm ngón tay thon dài phút chốc rắn lại bấu vào xương vai khiến y đau điếng. Theo phản xạ tự nhiên, y buông tay ra, mặt nhăn nhó. Có lẽ phải cố lắm mới không kêu lên. Cô chộp ngược lại bắp tay y và vặn nhẹ một cái rồi thả ra. Hành động diễn ra rất lẹ. Chỉ vài giây nhưng khiến đối tượng nhăn rúm mặt mày. Cô cười thoải mái: - Bây giờ đồng ý suy nghĩ lại về những lời vừa nói rồi há! Cậu phải học hỏi thêm nhiều nữa mới được, nhóc à. www.vuilen.com 4 Tác Giả: Phương Hồng Thủy EM TRONG MẮT ANH Đúng lúc đó di động trong túi quần Jean báo rung, cô rút ra nhận cuộc gọi: - Alô... Ừ, tôi biết rồi...ừ! Đút di động vào túi quần, cô móc lấy tờ năm mươi ngàn đồng ở túi quần sau đặt lên mặt quầy bar rồi rảo bước đi nhanh ra cửa. Anh phục vụ lấy tiền cô khách vừa trả cho vào ngăn tủ. Để gã thanh niên ngổ ngáo khỏi phải khó chịu rồi đâm ra sinh sự, anh phớt lờ y vừa cất chai bia vừa nháy mắt với anh bạn vẫn còn chưa hết ngỡ ngàng. Gã trai hậm hực quay về chỗ ngồi. Bạn y đang chờ với nụ cười đắc ý vì đã thắng độ cá cược. Đôi bạn bên quầy bar tiếp tục trò chuyện: - Nè, mày có quen cô ta? Anh phục vụ lắc đầu nhè nhẹ: - Bảo không quen thì không đúng, mà bảo là quen cũng thiếu chính xác. Tao biết tên và chút ít thông tin cá nhân của cô ta. Cô ta có đến đây nhưng không phải là khách ruột. - Một cô gái khá ấn tượng! Tên gì vậy? Còn nghề nghiệp? Anh phục vụ cười cười: - Mày quan tâm à? Có ý gì hả thằng quỷ? - Đoạn anh khuyến cáo - Vừa rồi mày cũng thấy đó. Tốt hơn là mày đừng nên nhớ đến cô ta. Đóa hồng có nhiều gai nhọn lắm. - Điều đó là đương nhiên mà. Mày lo xa tới mức không dám tiết lộ tí xíu về cô ta thì ê mặt đàn ông quá! Anh phục vụ tự ái: - Ý mày là tao sợ cô ta hả? Này, tao chỉ là lo mày vướng vào phiền phức thôi. Tao nói rồi, đó là một cô gái không đơn giản. Nôn nóng hết chịu nổi, anh bạn thúc giục: - Biết bao nhiêu về người đẹp thì nói hết cho tao nghe đi. Kẻo tao chết vì tò mò nè. - Không nhiều lắm! Đại để là cái tên như con trai: Khánh Hưng! Hình như võ sĩ đai đen. Nghe nói lúc nhỏ rất khổ vì mẹ ghẻ nhưng bây giờ thì mạnh mẽ tự www.vuilen.com 5 Tác Giả: Phương Hồng Thủy EM TRONG MẮT ANH tin, tham gia quản lý công ty của cha. Thường xuyên lui tới mấy chỗ như vầy mà dì ghẻ không dám nói gì. Nè, mày đừng bày đặt mơ tưởng nghe! Cô ta thuộc nhóm phụ nữ nặng cân và rất đáng gờm! Anh bạn bật cười: - Mày buồn cười thật! Làm như tao đang cua cô ta vậy. Mà đó là tất cả những gì mày biết về cô ta thì phải? Vậy thì tao cũng thua luôn. Tao có hai tuần ở đây rồi quay về bển chuẩn bị các thủ tục để về định cư làm ăn lâu dài. Tao làm gì có thời gian rảnh mà chạy tìm một cô gái xa lạ chứ! - Mày nói câu này thì tao yên tâm rồi!    N ắng lên cao, bắt đầu gay gắt. Nhưng hình như cô bé Khánh Hưng không cảm thấy khó chịu dù nắng trưa rọi thẳng xuống người khiến mồ hôi tuôn thành giọt trên đôi gò má bầu bĩnh. Mái tóc dài, buộc phần đuôi bằng sợi ruy-băng hồng đã cũ cũng bết lại. Lưng áo dán vào lưng. Trên mặt đất lưa thưa cỏ, Khánh Hưng dùng con dao cùn đào bới một lỗ to bằng cái thau. Đây sẽ là hồ, đất đào bới đắp qua bên thành quả đồi nhỏ. Sẽ có cỏ và hoa... - Khánh Hưng ơi! Khánh Hưng à! Em ở đâu vậy? Ngẩng lên, cô bé cười: - Em đây nè chị Hai! Em đang làm thành cái hồ nè. Chị Hai giúp việc te tái chạy tới, vừa ngồi xổm xuống giữ tay Khánh Hưng, chị vừa ca cẩm: - Trời ơi! Em lại ra đây quậy phá nữa rồi. Hồ ao gì chứ? Ngồi dang ngoài nắng vậy thế nào cũng bị cảm cho coi. Thôi, làm ơn vô nhà giùm chị đi. Ba em sắp về rồi. Vừa rồi, ba em gọi điện thoại về bảo chị hãy chuẩn bị cho em thật xinh xắn và sạch sẽ. Hình như ba em sắp đưa về nhà một vị khách quan trọng đó. Nào, đi vô nhà, chị sẽ tắm rửa cho em. Khánh Hưng trì tay lại, phản đối: - Hông, hông! Em chưa làm xong mà. Chị kệ em! www.vuilen.com 6 Tác Giả: Phương Hồng Thủy EM TRONG MẮT ANH “Công trình” của Khánh Hưng ở ngoài vườn vẫn còn dang dở. Nhưng giờ trưa quá rồi. Chị Hai trở lại bếp, tất bật chuẩn bị hoàn tất bữa cơm trưa. Mùi thức ăn tỏa ra thơm phức khiến Khánh Hưng tứa nước miếng và thấy đói bụng hơn. Cô bé háo hức với bữa ăn trưa đang gần kề. Con đường ra sau vườn bỗng xa quá! Cô bé xung phong giúp chị Hai một tay nhưng bị chị gạt phắt, rằng cô chỉ làm vướng tay vướng chân chị thêm mà thôi. Thế là phụng phịu bỏ lên phòng sinh hoạt mở tivi xem phim hoạt hình. Mười một giờ rười, ông Cường đưa khách về. Chị Hai lên thông báo và kéo Khánh Hưng xuống đón ở bậc thềm ngay khi xe ông mới dừng lại bên ngoài cổng. Khánh Hưng nhìn chăm chăm vào khung cửa kính xe hơi. Ở ghế sau, bên cạnh ba cô là một người đàn bà tóc uốn bồng bềnh phủ bờ vai. Chú Hội tài xế xuống xe chạy vòng ra phía sau mở cửa cho ông Cường và người đàn bà rồi vội vàng chạy vào mở cổng. Ông Cường khoác tay người đàn bà bước vào sân. Bà ta đẹp! - Khánh Hưng cũng thấy vậy như chị Hai trầm trồ. Nhưng cô bé thật sự không thích bà ta khoác tay ba mình. Cô bé chỉ muốn chạy ra giật phắt tay bà khỏi tay ba mình. Còn cách thềm vài bước, ông Cường dừng lại tươi cười nhìn con gái. Bộ cánh tươm tất của nó làm ông hài lòng: - Chào con gái! Con xinh lắm! Nào, con chào đi. Đây là dì Hải Yến, dì ấy đến ăn trưa với hai cha con mình. Khánh Hưng ngước nhìn người đàn bà có cái tên đẹp. “Bà ta xí xọn quá! Mặt toàn son phấn!”. Khánh Hưng nghĩ thầm. Cô bé không thích bà ta. Cô bé thản nhiên đón nhận nụ cười ngọt ngào từ đôi môi đỏ chót màu son của bà ta. Chị Hai nãy giờ vẫn đặt tay bên vai Khánh Hưng, giờ bấm nhẹ một cái như nhắc nhở. Nhưng đúng lúc hai cánh môi Khánh Hưng mở ra. Âm “ch” mở đầu cho tiếng chào dì miễn cưỡng thì bà Hải Yến đã tiến lên ba bước, vuốt má Khánh Hưng và chào cô bé: - Chào con, Khánh Hưng! Đúng là con rất xinh. Dì thích con rồi đó. Dì là bạn của ba con. Nhưng từ nay dì và con sẽ làm bạn với nhau nhé? Không hiểu sao Khánh Hưng lại thấy sợ khi nhìn vào mắt bà Hải Yến. Cụp mắt nhìn xuống mũi giày cao gót màu trắng của bà, cô bé lúng túng tiếng “dạ”. www.vuilen.com 8 Tác Giả: Phương Hồng Thủy EM TRONG MẮT ANH Mọi người vào nhà, Khánh Hưng được ba và bà Hải Yến dắt tay. Dù bàn ăn đã chuẩn bị gần như hoàn tất nhưng bà Hải Yến vẫn nhất định vào bếp. Chị Hai múc thức ăn và bà bưng ra bàn ăn. Khánh Hưng dành cho bà cái nhìn dò xét. Ba bảo từ nay bà sẽ thường xuyên đến nhà chơi. Cô bé có linh cảm mối quan hệ giữa ba và bà ấy còn khăng khít hơn nữa. Ăn cơm xong, ông Cường dắt tay con gái lên phòng khách. Bà Hải Yến xuống bếp mở tủ lạnh tìm trái cây. Thấy vậy, chị Hai lau vội tay vào tạp dề chạy lại: - Cô định gọt trái cây à? Cô để em làm cho... Bà Hải Yến xòe tay làm cử chỉ ngăn lại: - Không, không! Em tiếp tục rửa chén đi. Tôi sẽ tự gọt. Như vầy cũng tốt. Mai mốt tôi còn phải làm nhiều việc hơn nữa mà. Chị Hai ngó bà, rụt rè: - Cô nói vậy... là sao ạ? Bà Hải Yến nghiêng đầu, mái tóc đổ qua vai. Những lọn tóc loăn xoăn càng tôn thêm nét kiêu kỳ nơi bà. Bà cười thật điệu đàng: - Tức là tôi sẽ dọn tới đây sống cùng anh Cường và con bé Khánh Hưng. Em vui rồi nhé! Sau này tôi sẽ chia sớt gánh nặng công việc với em. Chị Hai gượng cười, “dạ dạ” mà lòng hoang mang. Nếu nói vậy thì là ông Cường cưới bà ấy rồi còn gì. Tức là Khánh Hưng sẽ có mẹ kế. Người đàn bà này là mẹ kế của cô bé thì... khó lòng tin được cô bé sẽ vui vẻ và hạnh phúc. Bà Hải Yến nhanh chóng bưng dĩa trái cây lên phòng khách. Những miếng táo, lê và dưa hấu trông thật ngon lành. Ngồi xuống bên cạnh Khánh Hưng trên phần còn lại của ghế xô-pha dài, bà Hải Yến dùng nĩa ghim một miếng táo đưa cho cô bé: - Nào, con ăn đi Khánh Hưng! Lúc nãy dì thấy con ăn cơm hơi ít. Vậy thì con ăn trái cây nhiều nhiều đi con gái! Ông Cường nói theo: www.vuilen.com 9 Tác Giả: Phương Hồng Thủy EM TRONG MẮT ANH - Dì Yến nói phải đó. Con ăn nhiều một chút đi con. Khánh Hưng lặng lẽ ăn táo. Ông Cường cũng ăn miếng dưa hấu bà Hải Yến đưa cho. - Thường ngày còn bé cũng ăn ít như vậy sao anh? Ông Cường đáp: - Phải. Từ sau ngày mẹ nó mất thì là vậy. Anh có đưa nó tới bác sĩ nhưng vẫn vậy. Dần dà, anh thấy bác sĩ nói cũng có lý nên không lo lắng nữa. Tuy ăn ít nhưng nó khỏe mạnh, học chăm, hiếu động. Tới một lúc nào đó nó qua “đốt” sẽ ăn nhiều theo nhu cầu của lứa tuổi thôi. Hải Yến ngọt ngào: - Từ hôm nay có em rồi, anh yên tâm đi. Em sẽ chăm sóc chu đáo cho Khánh Hưng. Ông Cường cười: - Anh nghe em nói hơn hai lần rồi mà. Hải Yến nhướng cao mày: - Anh còn nghi hoặc? Khẽ lắc đầu, ông Cường mỉm cười. Ông cúi xuống xoa đầu cô con gái đang nhóp nhép nhai miếng lê: - Còn phải xem đã! Con gái anh thoạt nhìn thì vậy nhưng không đơn giản đâu. Như thỏa thuận của chúng ta, nếu sau hai tuần lễ mà nó không chấp nhận em thì coi như mình không có duyên với nhau. Qua hôm sau, bà Hải Yến mang hành lý tới. Nhà ông Cường quá rộng mà lại ít người nên sự có mặt của bà Hải Yến chẳng ảnh hưởng gì. Đầu tiên, vào buổi rảnh rỗi, Khánh Hưng được dẫn ra phố, ăn những quà bánh lạ và ngon, đi xem xiếc cá heo rồi mua sắm áo quần. Cô bé háo hức hẳn lên với kế hoạch đi ra Vũng Tàu vào thứ bảy. Cô bé được bà mẹ kế tương lai chọn mua cho bộ đồ tắm biển có hoa lá màu xanh tím rất đẹp. Sự dè chừng dần dần ra đi, Khánh Hưng cảm thấy thoải mái hơn. Bà Hải Yến còn tự nấu những món ăn nhẹ cho Khánh Hưng ăn lúc xế trưa. Bà dành thời gian đưa đón Khánh Hưng đi học. www.vuilen.com 10 Tác Giả: Phương Hồng Thủy EM TRONG MẮT ANH Một lần bà đi tắm, chị Hai chuẩn bị bàn ăn. Chị tranh thủ nói với cô chủ nhỏ đang lăng xăng bên cạnh: - Nè, mai mốt em sẽ gọi cô Hải Yến là mẹ chứ? Khánh Hưng trố mắt: - Tại sao em phải gọi dì ấy là mẹ chứ? - Còn gì nữa. Cô Hải Yến nói cô ấy đến nhà mình để chăm sóc cho ba em và em suốt đời. Chỉ là vợ của ba em, là mẹ kế của em mới ở đây suốt đời thôi. Khánh Hưng ỉu xìu: - Em không thích! - Nhưng mà chị thấy cô Hải Yến rất thương em. Hình như em cũng mến cô ấy? - Thì em thích dì ấy dắt em đi mua sắm, chơi với em. Nhưng em sẽ không gọi là mẹ đâu. Em chỉ có một mẹ Khánh Hà đã mất mà thôi! - Khánh Hưng dõng dạc tuyên bố.   K  hánh Hưng chạy ra tận cổng đón cha. Cô mở cổng và rồi không kịp chờ chú Hội tài xế lái xe vào sân, cô bé chạy ào tới đập đập vào khung cửa kính xe. Cô bé phải nhón cao gót chân để nhìn thấy ba mình ngồi ở băng ghế sau: - Ba ơi! Ba ơi! Ba mở cửa cho con đi ba! Ông Cường nhíu mày, trong khi Hội xoay người lại nhìn ông với vẻ mặt băn khoăn. Ông Cường phẩy nhẹ tay: - Khoan đã! Để cho con bé lên xe. Trông nó hớt hơ hớt hải chắc là nhà xảy ra chuyện gì đó. Ông với tay mở cửa xe cho cô con gái rồi bảo tài xế Hội lái xe vào sân. Phía trong, chị Hai vừa tất tả chạy ra và đang kéo mở rộng hai cánh cổng cho xe chạy vào. www.vuilen.com 11 Tác Giả: Phương Hồng Thủy EM TRONG MẮT ANH - Con gái cưng! Có chuyện gì mà gấp gáp không chờ ba vô tới nhà vậy hả? Ánh mắt khẩn trương, gương mặt căng thẳng và hơi thở dồn dập, Khánh Hưng ngồi nghiêng qua phía cha, nhìn chằm chằm và câu hỏi buột ra thật nhanh: - Ba sẽ cưới dì Hải Yến làm vợ hả ba? Ông Cường lặng người. Lòng ông hoang mang tự hỏi, rốt cuộc ngày hôm nay ở nhà đã xảy ra chuyện gì mà cô con gái cưng nôn nóng chờ ông về để hỏi câu này. Chiếc Toyota từ từ chạy vào sân. Lo lái xe nhưng tài xế Hội cũng chú ý đến câu hỏi bất ngờ của tiểu thư. Anh hồi hộp lắng nghe câu trả lời của ông chủ. Nhíu mày, ông hỏi lại: - Sao con gái lại hỏi ba câu này? - Thì ba hãy nói đi! - Cô bé giục - Ba sẽ cưới dì ấy? Ông Cường tìm được câu trả lời khéo léo: - Mấy ngày qua dì Hải Yến ở đây... ba thấy dì ấy chăm sóc con rất tốt. Ba nghĩ dì Hải Yến sẽ trở thành người mẹ tốt của con. Con cũng mến dì Hải Yến mà, phải không con? Khánh Hưng mím môi: - Con... - Ừ, con nói đi! Ba muốn nghe ý kiến của con. Hình ảnh mẹ chợt ùa về đầy ắp trong tâm trí, lúc mẹ gắp thức ăn cho Khánh Hưng, mẹ chải tóc và buộc bằng cái nơ xinh đẹp nhất. Rồi... mẹ nằm bất động trên giường, bàn tay cầm tay Khánh Hưng lơi lỏng lạnh giá... Cô bé òa khóc: - Con không thích! Ba đừng cưới dì Hải Yến! Không có ai làm mẹ con bằng mẹ hết. Con sẽ chẳng bao giờ gọi người khác là mẹ đâu! Bà Hải Yến xuất hiện tự lúc nào. Những lời Khánh Hưng nói bà nghe hết. Mắt bà vụt sầm tối, nhưng hình như chẳng ai nhận thấy, và đương nhiên, cũng không ai biết được đôi hàm răng khi cười, trắng đều xinh đẹp duyên dáng kia đang nghiến chặt vào nhau. www.vuilen.com 12 Tác Giả: Phương Hồng Thủy EM TRONG MẮT ANH Hải Yến vẫn ở lại nhà ông Cường. Mấy ngày sau đó, Khánh Hưng có vẻ nguôi nguôi. Ông Cường thôi không nhắc tới chuyện cưới hỏi gì nữa. Bà Hải Yến chấp nhận thiệt thòi. Bà bảo bà sẽ chứng minh cho hai cha con ông thấy tình cảm chân thành của bà đối với họ. Đám cưới ư? Không cần thiết. Chẳng cần đám cưới, bà cũng đã đường hoàng trong nhà này với địa vị bà chủ. Một tiếng “mẹ” từ Khánh Hưng? Không quan trọng! Cứ để con bé dành riêng tiếng gọi đó cho bà mẹ đã khuất của nó! Bà vẫn quan tâm chăm sóc nó thật tốt như đã cam đoan với ông Cường. Nhưng rồi... có vẻ mọi chuyện đang bắt đầu có sự thay đổi. Thật bé nhỏ, tinh tế. Dù bị bất ngờ, khó chịu thì Khánh Hưng cũng phải phục tùng tuyệt đối. Bà vẫn là người đưa đón Khánh Hưng đi học hàng ngày không chỉ chở cô bé trên chiếc Dream mới cáu cạnh ông Cường mua cho bà chưa đầy ba tháng. Mà ngay sau khi ăn sáng xong, bà dắt cô bé lên phòng riêng, khẩn trương bảo thay áo quần, chải tóc rồi chuẩn bị cặp sách. Chiếc cặp không nặng lắm và khi mang lên lưng bằng hai quai đeo kiểu ba lô thì khá thoải mái. Tuy nhiên, kể từ ngày đầu tiên đến trường, cô bé chỉ mang nó khi đã tới gần cổng. Khi tan trường cũng vậy. Dạo trước thì chị Hai, còn bây giờ là bà Hải Yến. Họ đỡ lấy cặp sách cho cô bé, như thế đỡ gánh nặng mà cô bé đã phải chịu đựng một buổi trời trong trường lớp. Sáng nay không như vậy, ngay sau khi mặc đồng phục xong, bà Hải Yến giục Khánh Hưng: - Con mang cặp vào đi. Khánh Hưng ngạc nhiên: - Ủa, sao vậy dì? Bà Hải Yến cười thật ngọt: - Con nên tập lao động đi. Cặp sách cũng không nặng lắm, dì thấy vừa sức của con. Lao động hay nói cách khác là vận động cho khỏe người. - Nhưng con... - Không nhưng nhị gì hết! - Bà Hải Yến nghiêm mặt - Nó là của con. Nếu con không mang thì tới trường tay không vậy. Khánh Hưng phải tự đeo cặp rồi xuống nhà, chờ bà Hải Yến lái Honđa ra... Chiếc cặp nặng trĩu trên lưng... www.vuilen.com 13 Tác Giả: Phương Hồng Thủy EM TRONG MẮT ANH Phần 2 B uổi chiều, trên bàn ăn, như thường lệ, ông Cường hỏi cô gái về chuyện học ở trường. Cô gái đáp: - Cũng bình thường thôi ba ạ. Con được chín điểm môn toán và mười điểm môn chính tả! - À! Khánh Hưng nhìn bà Hải Yến rồi nói thêm: - Hôm nay dì Yến bắt con tự mang cặp! Ông Cường nhìn bà Hải Yến. Có vẻ ông sửng sốt và thêm một chút không bằng lòng. Bà Hải Yến vui vẻ xác nhận: - Đúng vậy. Em cũng đã giải thích với Khánh Hưng. Nhìn cô bé, bà ngọt ngào: - Con không đồng ý như vậy sao? Khánh Hưng im lặng ngậm đầu đũa. Bà Hải Yến nhẹ nhàng: - Con đừng như vậy. Đó là một thói quen xấu. Mau trả lời dì đi nào! Nhả đũa, Khánh Hưng thở ra, có phần nũng nịu: - Con cảm thấy mệt lắm! Ông Cường sốt ruột: - Em đã nói thế nào? Vẫn dịu dàng bà đáp: - Anh và em, chúng ta nên tập cho Khánh Hưng phải có tinh thần tự lập kỷ luật và trách nhiệm với chính bản thân ngay từ bây giờ. Nếu cứ mang cặp thay www.vuilen.com 14 Tác Giả: Phương Hồng Thủy EM TRONG MẮT ANH cho con thì sau này lên cấp hai, cấp ba, con nó phải làm sao? Khi đó chiếc cặp còn nặng hơn nhiều. Lý lẽ hoàn toàn thuyết phục. Ông Cường nhất trí với bà Hải Yến. Ông bảo Khánh Hưng: - Dì Yến nói phải đó. Chiếc cặp của con cũng không nặng lắm mà. Con thấy mệt vì chưa quen thôi. Vài ngày sau chắc chắn con sẽ nghe nó nhẹ hều! Đúng như vậy thật, Khánh Hưng dần quen với sự thay đổi này và chỉ mấy ngày sau đó nó đã bình thường với cô bé. Bà Hải Yến vẫn chăm sóc yêu thương Khánh Hưng. Trưa thứ sáu đến đón Khánh Hưng tan học, bà nghe cô bé thông báo: - Dì Yến ơi! Giày của con bị đứt quai rồi. Nhìn xuống chân Khánh Hưng... Đúng là chiếc giày bên chân phải của cô bé bị đứt hết hai dây quai trước. Một sợi mỏng manh còn lại để mang tạm giây lát mà thôi. - Được rồi. Chúng ta sẽ mua giày mới cho con. Con lên xe đi. - Dạ. Mình đi mua ngay bây giờ hả dì? - Không. Phải về nhà ăn cơm trưa chứ. Hai giờ chiều, dì sẽ chở con đi mua. Bà Hải Yến “đề” xe. Vòng tay ôm bà, Khánh Hưng háo hức: - Dì hứa rồi há! Hai giờ chiều mình đi! - Ừ! Bữa cơm trưa nay vắng mặt ông Cường, ông đi công tác ở Đồng Nai và không về kịp. Xong bữa cơm trưa vẫn vui vẻ, Khánh Hưng nôn nao đến nỗi ăn xong không ngủ trưa như mọi ngày. Bà Hải Yến nghỉ trong phòng riêng trên lầu một. Khánh Hưng lò dò vào phòng của chị Hai. Cô bé đột ngột chọc léc vào nách chị Hai khiến chị giật mình rồi thích chí cười phá lên. Chị Hai làu bàu: www.vuilen.com 15 Tác Giả: Phương Hồng Thủy EM TRONG MẮT ANH - Em đi học thì chị cũng bù đầu suốt buổi sáng. Mới được nghỉ được chút xíu thì em phá rồi. Em hổng thương chị hay sao? Khánh Hưng quỳ xổm và nằm rạp ngay bên cạnh chị Hai. Cô bé y chang con ếch đang nghỉ ngơi nhưng có thể phóng về phía trước bất cứ lúc nào. Cô bé nói trong giọng cười rúc rích: - Em vui quá, không ngủ được luôn! Chị Hai biết không, lát nữa dì Hải Yến chở em đi mua giày mới đó! Lúc nãy Khánh Hưng bước vô nhà, chị Hai có thấy giày xăng đan của cô bé bị đứt quai. Lật người nằm nghiêng day qua Khánh Hưng, chị Hai nói: - Cô Hải Yến thương mến em thì đương nhiên sẽ chở em đi mua thôi. Chị thấy đâu có lạ! - Em thấy nhỏ Mai bạn em có cái hộp viết đẹp lắm. Em muốn dì Yến dẫn đi tìm mua nó. Chắc là không sao hở chị? - Tất nhiên rồi. Hộp viết là chuyện nhỏ mà. Nhưng em lên ngủ trưa đi. Cũng phải cho chị nghỉ chút xíu chứ cô nương. Khánh Hưng toét miệng cười, tụt xuống khỏi chiếc đi-văng cũ. Cô bé chạy lên lầu nhưng không về phòng mình trên lầu hai mà tới trước phòng bà Hải Yến. Hơn một giờ rưỡi rồi. Phải chuẩn bị ra phố thôi! Không gõ cửa, Khánh Hưng xoay nắm cửa, đẩy nhẹ. Bà Hải Yến ngồi trên giường xoay lưng về phía cửa, mặt nhìn ra cửa sổ, đang nói chuyện điện thoại với ai đó. Khánh Hưng đến gần bà. - Ừ, mẹ biết! Mẹ nhớ mà. Ừ! Mẹ hứa chắc với con đó. Con yên tâm đi cục cưng của mẹ. Đến sát sau lưng bà Hải Yến, nghe những lời này, Khánh Hưng khựng lại. Rồi cô bé buột miệng hỏi luôn: - Dì Yến! Dì xưng mẹ với ai vậy? Bộ dì có con hả? Bà Hải Yến quay phắt lại mặt biến sắc, chiếc di dộng buông rơi xuống giường. www.vuilen.com 16 Tác Giả: Phương Hồng Thủy EM TRONG MẮT ANH Không còn vẻ mặt dịu hiền của bà dì tốt bụng, quắc mắt lên, bà Hải Yến quát: - Tại sao vào phòng tôi mà không gõ cửa hả? Sự giận dữ của bà Hải Yến làm cho Khánh Hưng sợ xanh mặt. Cô bé lắp bắp: - Con... con... Mọi lần... con cũng vô... như vậy mà. Bà Hải Yến rít lên: - Bây giờ còn bày đặt trả treo người lớn nữa chứ! Khánh Hưng trố mắt. Trước mặt cô bé là người đàn bà xa lạ dữ dằn. Có cảm tưởng bà ta sẽ nhảy bổ vào cô bé! Khánh Hưng đi giật lùi ra cửa. Bước chân díu lại, được vài bước thì bị chôn chặt xuống sàn nhà vì bà Hải Yến cao giọng: - Đứng lại! Xem ra bữa nay không dạy dỗ cô là không được rồi. Sửa lại tư thế ngồi thật uy vệ, bà hất hàm: - Còn câm như hến là sao hả? Không mở miệng nói một lời xin lỗi hay sao? Xin lỗi ư? Khánh Hưng hoang mang không hiểu mình phải xin lỗi vì chuyện gì. Có lẽ bà Hải Yến nhận thấy đứa con gái đang tái mặt và gần như run người vì sợ nên dịu giọng một chút: - Con nghe cho rõ đây. Một đứa con gái của gia đình danh giá thì phải biết phép tắc. Thứ nhất, trước khi vô phòng người khác phải gõ cửa. Thứ hai, không được hóng chuyện của người lớn rồi hỏi này hỏi nọ. Đó là tật xấu của mấy đứa trẻ mất dạy. Con hiểu chưa? Khánh Hưng cụp mắt nhìn xuống, đáp líu ríu: - Dạ, con biết rồi. Con xin lỗi dì. Khánh Hưng ra khỏi phòng bà Hải Yến. Mặc dù bà có nói hai mươi phút nữa sẽ đưa Khánh Hưng ra ngoài, nhưng bây giờ cái ý nghĩ về đôi giày mới thật đẹp không còn thật lớn trong đầu cô bé nữa. www.vuilen.com 17 Tác Giả: Phương Hồng Thủy EM TRONG MẮT ANH Thái độ khác lạ của Khánh Hưng làm chị Hai chú ý và gặng hỏi. Song, Khánh Hưng quyết định im lặng. Cô bé nhớ tới ánh mắt long lên dữ dằn của bà Hải Yến mà lòng ngập tràn sợ hãi.   M  ười hai tuổi, cao một mét bốn tám nhưng Khánh Hưng vẫn có vẻ bé nhỏ, lọt thỏm trong chiếc ghế bành bọc da màu be sang trọng, bởi vì cô bé hơi gầy gò. Khác hẳn với giai đoạn sáu-bảy tuổi trở về trước. Ngồi ở chiếc ghế đối diện, ông Cường lặng lẽ nhìn con gái. Càng lớn lên nó càng giống mẹ, giống từ dáng vóc đến khuôn mặt và ánh mắt. Nhất là lúc này, đôi mắt buồn hiu sau khi nói như phân trần với ông sự việc xui xẻo, nó bị mất xe đạp buổi học hôm qua. Chiếc xe đạp mini Martin tuy đã gần hai năm nhưng vẫn còn rất mới. Khánh Hưng ngày hai lượt đến trường. Về nhà, đi mua vài thứ đồ dùng lặt vặt. Đoạn đường đi trong ngày, hôm nào dài lắm cũng chưa đầy ba cây số. Nó lại là quà sinh nhật của ba nên Khánh Hưng giữ gìn cẩn thận. Khánh Hưng xem thái độ im lặng âm thầm của ba là sự trách móc. Cô bé kêu lên đầy khổ sở: - Ba à! Con nói thật mà! Con khóa xe cẩn thận rồi mới vô hiệu sách. Nhưng có lẽ tụi con với nhỏ bạn ở trong đó lựa chọn lâu quá nên bọn trộm lấy dễ dàng... Con nhớ rất rõ, ba ạ. Ông Cường như sực tỉnh. Ông vừa thoát ra hình ảnh Khánh Hà chập chờn như mây như khói. Trước mắt ông, cô con gái đang chờ ở ông những lời trách mắng hoặc an ủi... có lẽ nó nghĩ ông sẽ trách nó. Ông Cường vẫy tay: - Con qua đây với ba! Khánh Hưng đứng dậy, chậm chạp bước qua, ngồi bên cạnh ba. Một tay cầm bàn tay thon dài mềm mại của Khánh Hưng, tay kia ông vỗ nhè nhẹ vai cô bé: - Sao con không mập lên chút nào vậy con gáí? Giờ lại thêm chuyện này. Con đừng lo nghĩ rồi bỏ ăn bỏ ngủ mà ốm thêm đó nghe! www.vuilen.com 18 Tác Giả: Phương Hồng Thủy EM TRONG MẮT ANH - Ba... - Ba hiểu mà! - Ông mỉm cười trấn an con gái. - Ngay như ba, nếu xui rủi cũng bị nó cuỗm mất xe như không. Bọn trộm cắp cướp giật bây giờ tinh vi lẹ tay lẹ chân lắm. Có khi con vừa quay lưng vài phút cũng mất chứ đừng nói là nửa giờ. Khánh Hưng có một phần nhẹ nhõm, nhưng mặt vẫn ỉu xìu: Ông Cường đập vai con gái: - Chuyện nhỏ ấy mà! Ba nhờ chú Hội mua chiếc xe đạp khác cho con rồi. Chắc ba-bốn giờ chiều là đem về tới. Con đừng dàu dàu như vậy nữa, coi xấu xí lắm. Khánh Hưng rụt rè: - Nhưng dì Yến... Ông Cường lắc đầu: - Dì Yến là dì Yến. Con là con! Với ba thì con lúc nào cũng quan trọng nhất, con gái à. Con đừng lo lắng gì hết. Ba sẽ nói chuyện nghiêm túc với dì ấy. Ông Cường nhìn đồng hồ: - Gần một giờ rồi. Chiều nay con có học thể dục hả? Ba sẽ đưa con đi. - Dạ, không cần đâu ba. Bạn con sẽ tới đón con, nó hứa rồi. Ông Cường đến công ty. Chiều nay ông dùng phương tiện taxi vì xe nhà vừa đem tới trạm kiểm tra định kỳ. Những gì Khánh Hưng nói lúc nãy khiến ông Cường ưu tư. Mấy năm qua cuộc sống gia đình rất vui vẻ êm ấm. Tất nhiên mọi người đều biết có một phụ nữ đang giữ địa vị bà chủ. Song hoàn toàn không có chuyện buồn vui vì mẹ kế ngược đãi con chồng. Khánh Hà tuy mất đã lâu nhưng vẫn có một vị trí quan trọng trong lòng hai cha con ông. Còn mấy năm qua và hiện tại thì ông bà Hải Yến và Khánh Hưng là một gia đình đầm ấm hạnh phúc. Thế nhưng... Phải chăng như câu nói dân gian bao đời nay vẫn còn nguyên giá trị? Rằng “mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời mẹ kế yêu thương con chồng”. www.vuilen.com 19 Tác Giả: Phương Hồng Thủy EM TRONG MẮT ANH Hơn bốn mươi năm qua, tất cả thể hiện của Hải Yến cho thấy bà là một người mẹ tốt. Chấp nhận sống cùng ông mà không được danh chính ngôn thuận. Hai người cũng chưa có con với nhau. Coi như bà Hải Yến toàn tâm toàn ý yêu thương nuôi dạy Khánh Hưng. Vậy sao bây giờ...? Trên xe taxi ông Cường gọi điện thoại cho bà Hải Yến. Dù thế nào thì cũng phải nói chuyện rõ ràng với bà. Ông Cường nghĩ mình nên xóa tan mọi hiểu lầm hoặc nghi hoặc dẫn đến xáo trộn gia đình ảnh hưởng đến uy tín của ông và công ty Cường Phát. - Alô! Em đang ở đâu? Giọng bà Hải Yến có vẻ hơi giận dỗi: - Lúc sáng nay em chẳng gọi điện báo với anh rồi hay sao? Mới mấy tiếng đồng hồ mà hỏi nữa rồi. Anh nghi ngờ gì em đây? Ông Cường bật cười. Hơi bất tiện để nói trên taxi, ông chỉ nói: - Không. Đương nhiên anh tin em. Anh chỉ hỏi để xem em ghé qua văn phòng công ty có được không vậy mà. - Ghé qua công ty?... Anh muốn mời em ăn nhẹ hay uống cà phê bên ngoài hả? Ông Cường nhớ hầu hết những lần ông gọi cho Hải Yến đều là rủ bà ra ngoài, tìm một quán cà phê có khung cảnh lãng mạn, âm nhạc dịu êm... hay một nhà hàng nhỏ, yên tĩnh và sang trọng. Những khoảng thời gian ngắn ngủi đó thật quý giá và giúp xua tan những căng thẳng do công việc. - Ừ. Khoảng hai giờ rưỡi nhé. Anh giải quyết công việc xong và chờ em. Đúng giờ hẹn, bà Hải Yến đến. Mái tóc bồng bềnh trên bờ vai. Chiếc túi xách da cá sấu màu nâu đỏ đong đưa trên cánh tay trần trắng nõn nà, áo lụa vàng nhạt mềm mại như chiếc váy trắng. So với những ngày đầu bước vào nhà ông Cường, bây giờ Hải Yến có phần đẫy đà hơn, song số đo vẫn khá lý tưởng, nếu tham dự người đẹp tuổi bốn mươi không còn dáng dấp của người mẫu nhưng phong thái của Hải Yến đúng là một phu nhân giám đốc. Không tham gia vào việc ở công ty, hiếm khi xuất hiện tại văn phòng, ấy nhưng nhân viên khi thấy bà, họ đều hết mực lễ phép. Háo hức của Hải Yến bị dập tắt sau khi bà bước vào phòng làm việc của ông Cường được vài phút. www.vuilen.com 20
- Xem thêm -

Tài liệu liên quan