Đăng ký Đăng nhập

Tài liệu Cờ nghĩa núi thiên

.DOC
179
672
61

Mô tả:

viết về câu chuyện khởi nghĩa của Trường Quán Công ở Núi Thiên Thai thời Hai Bà Trưng
-1- §«ng Ph¹m Trung ê nghÜa nói Thiªn PHẠM TRUNG ĐÔNG NỘI PHÚ – TT GIA BÌNH GIA BÌNH – BẮC NINH ĐT: 01657.463.054 Cê nghÜa nói Thiªn -2- -3- §«ng Ph¹m Trung MÁU THẮM ĐỒI SON (Chèo 5 màn) Chuyển thể từ tác phẩm kịch nói cùng tên (Kính tặng liệt sỹ: Nguyễn Văn Cang và Nguyễn Thành Trung cùng Đảng bộ và nhân dân xã Đông Cứu, huyện Gia Bình, tỉnh Bắc Ninh) 1. Chính 2. Cang 3. Trung 4. Dũng 5. Bà Cẳm 6. Lan 7. Hương 8. Chỏm Nhân vật: : Bí thư Đảng bộ xã - Ban chỉ huy chiến dịch : Trưởng công an xã : Chiến sỹ quân báo đại đội 850 chủ lực huyện : Liên lạc vùng nội địa : Chủ quán : Liên lạc vùng Tề : Liên lạc vùng Tề : Thông tin viên Vùng Tề Cê nghÜa nói Thiªn 9. Thưởng 10. Tâm 11. Hiền 12. Minh 13. Ông già 14. Lý -4- : Đồn trưởng bốt Thiên Thai : Việt gian : Đồn trưởng đồn Hương Dũng 1 : Đồn trưởng đồn Hương Dũng 2 : Nhân dân : Cháu ông già Cùng một số du kích, lính Bảo An dân vệ, nhân dân khác xuất hiện trong các tình huống và màn cuối của vở MÀN MỘT Cảnh làng Tề chân núi Thiên Thai Một buổi sáng. Tiếng hát hậu trường: Lớ! Lơ: Việt Nam đất nước quê hương Chiến tranh tàn khốc, máu xương thắm hồng Quân dân đoàn kết một lòng Đấu tranh theo Đảng, non sông thái bình CHỎM ra: (giả tỉnh giả say) – Nghêu ngao: “… Trèo lên trên núi Thiên Thai Thấy hai thằng mũi lõ đang nhai thịt bò…” Nói: O ho hay, hay quá bà con nhẩy?... kể ra được làm các ông Tây cũng sướng. Sắp gối: Tối ngày quát tháo ì o Thịt bò nhai đẫy chẳng lo gầy mòn -5- §«ng Ph¹m Trung Nói: Đúng là sướng thật! À mà cũng bất công thật… Đây làm còng lưng vẫn đói… Thế mà… à… nhưng tại ai cơ chứ? Chả nhẽ không phải mình sao? Cái “dâu bản xứ” ấy. Càng nghĩ càng tủi thẹn phải không ạ? Ái chà … chỗ này được đây… mình lên tiên cái đã. Sợ đếch gì bố con thằng nào mà không dám hả? … Mình là mình… (ngả vào gốc cây mít bên đường vờ ngủ) (LÍNH 1, 2 ra) LÍNH 1: Nghỉ tý đã mày… mẹ kiếp, lũ đàn bà, lũ quạ khoang… mọi ngày trông chúng ngon thế, cứ ngọt như mía lùi ấy… Thế mà hôm nay… Ôi! Tao sợ chúng quá. Hát sắp - Đúng là hổ gọi bằng ông Hà Đông sư tử cũng không sánh bằng LÍNH 2: Ừ, cũng khiếp thật! Mẹ kiếp, …mà tao cũng chỉ định bắn 1 phát chỉ thiên để dọa chúng sau khi thấy thằng Roăng bị cắt hầu máu phun phè phè, dẫy dụa trong lều. Ai ngờ loáng 1 cái chúng đã ào vào vây kín. Thôi thì đủ thứ quang thừng đòn gánh, đòn sóc, đòn càn ở đâu lắm thế, giơ lên tua tủa bổ xuống như mưa. Cứ như là có bố trí trước ấy. LÍNH 1: Chả thế. Chúng có tổ chức cả đấy, xô vào giải thoát cho tay thợ cạo sau khi hành động Cê nghÜa nói Thiªn -6- chứ sao. Mà lão ấy cũng tài, loáng 1 cái đã mất tăm. LÍNH 2: Việt Minh chả thế… “ẩn hiện như ma” mày không biết sao? … mà cũng đáng kiếp cho bọn mắt xanh mũi lõ ấy, chỉ giỏi huých chó bụi dậm… Truy mới chả quyét … chưa thòi mặt ra khỏi Bốt đã bị vả mấy trận xưng hết cả mõm rồi. …Ấy thế mà lại sắp tổng càn xuống căn cứ của chúng nữa đấy. Không khéo lại 1 cái răng cũng chả còn ấy à. Lúc đấy tiếng xì xồ nghe nó thế nào nhỉ? Xì xà hay xi xò hả mày? LÍNH 1: Ừ chắc buồn cười lắm đấy! (Cùng hát hề mồi sư cụ) LÍNH 1: Vỉa - Xì xà… mũi lõ nó xì xò… Cả 2 hát tiếp - Nó nhai thịt bò Bụng như cái chõ Râu nó đo đỏ Mồm nó to hó Nó nhai méo mó Nó hét nó hò Nó kêu ò ò … nó lên trầu trời Hết đời, sướng quá người ơi! LÍNH 2: Vỉa - Xì xò… Thằng mũi lõ nó kêu ò ò Cả 2 hát tiếp: Nó hò nó hét Nó càn nó quét -7- §«ng Ph¹m Trung Nó bắt dân ta Nó khảo nó tra Nay nó ra ma Nó là đáng kiếp ấy a ầy à… Nhân nào quả ấy đâu ngoa. LÍNH 1: Nói – Hay, hay!... LÍNH 2: Hay quá đi chứ lụy… Thôi, phắn đi mày, ở đây lâu bất lợi. LÍNH 1: Ừ thì phắn. Ê… thằng nào kia, Việt Minh hả? (dò xét). Ới giời đất ơi! Chỏm, thằng Chỏm con lão Chỉnh xóm Đình… À mà nó sao vậy? Say rượu hay cảm cúm đây? … này, mày giả vờ để theo dõi bọn tao phải không? (đá chân kiểm định) LÍNH 2: Dõi cái con khỉ… Thằng vai u thịt bắp nó ngày nào chả thế, say bí tỷ, thằng bợm rượu, hâm hấp. Chí Phèo đời mới ấy mà. Cả làng này ai còn lạ gì nữa. Thôi mặc xác nó, phắn đi, không chẳng phải đầu cũng phải tai bây giờ. LÍNH 1: Ừ thì phắn, về bảo nhà nó ra khênh nó về vậy (cùng vào) CHỎM: Hay, hay lắm… hay quá bà con nhẩy? Mình đương nhiên lại trở thành “thằng bợm rượu” thằng “hâm hấp”, rồi “Chí Phèo đời mới” nữa chứ. Tốt… chúng mày hiểu về ông thế là tốt. Cê nghÜa nói Thiªn -8- Hát sắp - Chỏm là bợm rượu càng hay Chí Phèo đời mới, Chỏm say bét nhè Nói - Hay, hay lắm! … À mà chúng vừa nói cái gì nữa nhỉ? … Phải rồi… Thằng Roăng bị cắt hầu ở quán cắt tóc này, lệnh tổng càn xuống vùng căn cứ này… hay… thằng ác ôn đáng kiếp “ác giả ác báo” mà… nhưng mà ông thợ cạo nào ra tay giỏi thế? Đáng khen, đáng khen… Ôi! Sướng quá… thế mới gọi là công bằng chứ! Hát sắp - Hôm nay mới thấy công bằng Từ lâu câu ấy dân hằng ước mong (TÂM + HIỀN ra): Hoan hô chú Chỏm! TÂM: Một con chim Sơn ca của vùng sông núi quê ta HIỀN: Người hùng của một vùng quê đầy máu và nước mắt này! Chú tìm thấy công bằng ở đâu cho bọn anh đi với. CHỎM: Bằng cái con khỉ… Làm đếch gì có công bằng ở thời buổi loạn lạc này mà tìm… à… nhưng mà nếu các ông khao khát muốn thì đây cũng chiều. Đây sẽ chỉ đúng chỗ luôn. TÂM: Tốt quá rồi! … Nào, thể hiện đi, thể hiện tầm vóc vĩ mô của mình đi! CHỎM: Chỉ thì chỉ đây đâu có ngán HIỀN: Tốt! Quân tử nhất ngôn đấy nhá -9- §«ng Ph¹m Trung CHỎM: Thế thì Chỏm lại chịu rồi ông Hiền ạ! HIỀN: Sao? Sao lại chịu rồi hả? CHỎM: Sắp gối - Nói thế chẳng chịu thì sao. Bởi có một tiếng, Chỏm chào bó tay. HIỀN: Ơ! Sao lại một tiếng hả người anh em? CHỎM: Thì ông chả bảo phải “nhất ngôn” là gì? HIỀN: Ới trời đất ơi! Ông nội! Nói vậy có nghĩa là không nói hai lời ấy mà. Đã nói chỉ là chỉ, chứ đừng nói chỉ lại không chỉ. CHỎM: Vậy sao? Thế mà tôi cứ tưởng nhất là 1, còn ngôn là lời, 1 lời mà chỉ được đúng thì Chỏm chịu. Còn như thế ấy à, dễ ợt nhá. TÂM: Không ngờ chú em lại hay chữ đến thế. Xin bái phục, bái phục! À mà có khi còn hay hơn cả Trạng Trình cũng nên chú Hiền nhỉ? HIỀN: Chả thế, trạng Quỳnh cũng còn phải kém ấy chứ! Thôi bây giờ chỉ đi xem nào! CHỎM: Được rồi, các ông vểnh tai con bò lạc lên mà nghe cho rõ đây … nó ở … ở chỗ… “Tam Sơn - Tứ Hải - Nhất Trung Điền” đấy. HIỀN: Sao? Sao lại ở lắm nơi thế? TÂM: “Tam Sơn - Tứ Hải - Nhất Trung Điền” … thế nó ở mâm cỗ à? CHỎM: Giỏi, giỏi! Ông Tâm quả là người có học. Đúng thế! Mâm cỗ bao giờ cũng có 3 Cê nghÜa nói Thiªn - 10 - đĩa: thịt, xào, nộm niếc gì đấy, cùng 4 bát nấu rau bí, xương xẩu chằng hạn, thế chả là Tam Sơn, Tứ Hải thì là cái gì hả ông Hiền? Còn “Nhất Trung Điền” là một đĩa sôi đặt ở giữa mâm, trên bát nước chấm ấy. Có thế mà cũng không hiểu, chỉ được cái giỏi bắn chỉ thiên là không ai bằng. HIỀN: Vậy sao? Cũng có lý… CHỎM: Có lý quá chứ lỵ! Chí lý như bí nấu thịt gà ấy đúng không ông Tâm? TÂM: Quả không sai! Bái phục, bái phục HIỀN: Được rồi, cứ cho là đúng đi, rồi sao nữa? Chỉ tiếp xem nào người anh em! Đúng thưởng, sai không phạt. CHỎM: Chả thế! Này nhé: Sắp gối - Là cỗ để cúng tổ tiên Cúng thần cúng thánh ở miền âm ty Nói - Đúng không các ông? Mà các chư vị ấy đều ở âm phủ cả mà. Họ tài lắm, “Tài như thánh” đúng không? Gì mà các vị ấy chả biết. Các ông chả phải đi tìm đâu xa cho khổ, cứ xuống đấy mà hỏi, mà đòi là thấy ngay. Chỏm cũng tìm được là nhờ ở dưới ấy đấy. HIỀN: Thằng ôn này. - 11 - §«ng Ph¹m Trung Hát sắp: Chỏm kia mày dám lỡm à Gan to cóc tía ông không tha tội này Nói: Ông phải cho mày mấy báng súng (đánh Chỏm). CHỎM: Ối ối làng nước ơi (Lăn lộn trên đường) Ông Hiền ông ấy đánh tôi, ông Hiền giết tôi… làng nước ơi! TÂM: (Ngăn Hiền) Chú Hiền! Anh xin chú. Chú Chỏm quá chén nên nói vậy thôi chứ thực tình trong bụng không có gì xấu đâu chú ạ! Thôi chú Chỏm đứng dậy về đi. HIỀN: Say à! Đừng có “ấm ớ hội Tề” nhé. Ông là ông cho tan đời xem có say được mãi không (định đánh nữa). TÂM: Kìa chú Hiền! Anh xin chú mà… Thôi ngay đi không chuyện bé xé ra to hỏng hết việc lớn bây giờ… Ta đi không muộn rồi chú (Đẩy Hiền vào) HIỀN: Thằng ôn! Mày chờ đấy… (cùng vào). LAN, HƯƠNG ra:(Gánh quả mít và bưởi) Cùng hát sắp qua cầu Em xinh như trái mít Mít mật mít dai Đem bán ngô khoai mua về Ngon bữa cơm quê Vui sướng thay trời miền quê trong mát Cê nghÜa nói Thiªn - 12 - Tình yêu thương bát ngát, em hát ca đời LAN: Ôi!... Anh Chỏm… (đỗ gánh mít) Anh sao thế này? HƯƠNG (Đỗ gánh bưởi): Trời đất ơi! … Ai vừa đánh anh phải không? (Cùng Lan nâng Chỏm dậy) CHỎM: Không sao… Tôi vừa ăn vạ bọn thằng Tâm, thằng Hiền đấy! LAN: Vậy sao? Thế mà chúng em cứ tưởng. Thôi anh phẩy quần áo rồi ngồi dậy chúng ta cùng nói chuyện nào. CHỎM: Chuyện gì? Chuyện thằng Roăng bị cắt cổ ở lều cắt tóc trên chợ núi chứ gì? LAN: Sao anh biết? CHỎM: Thằng Chỏm lê la đây đó chỉ để có thế thôi mà lỵ. À, mà còn nữa cơ. LAN: Còn gì nữa anh kể chúng em nghe nào! Chuyện có vui không? CHỎM: Vui lắm. Chúng sắp xuống thăm vùng nội địa dấy, đông lắm… Thôi chả nói nữa, không người ta lại cho Chỏm là Việt minh, việt cộng thì chết. Vừa rồi đã có người bảo Chỏm là thằng hâm hấp bợm rượu, rồi Chí Phèo nữa đấy. - 13 - §«ng Ph¹m Trung LAN: Thế ạ! Nhưng anh Chỏm phải giữ gìn cẩn thận hơn đấy nhé, không uống rượu nữa, kẻo cứ say mãi có ngày “cháy thành vạ lây” thì khốn. CHỎM: Ừ… Nhưng mà giữ gìn thì được. Còn bỏ rượu đây không đâu, Chỏm này xưa nay cứ phải “cút nhiều hơn lít” nghe chửa. Ha… ha… sướng, mình sướng quá! Hát sắp - Chỏm đây uống rượu tì tì Khi xuống âm phủ chẳng kém gì vua Ngô Nói - Thôi xin chào “Hương bưởi”, chào em “Lan mít” anh về (vào) LAN: Anh ấy thế mà khéo! HƯƠNG: Vâng! Thật tuyệt chị ạ! Chị em mình cũng về đi kẻo trưa rồi! LAN: Vâng!… (cùng vào) ----- Hạ màn ----- MÀN II Phòng làm việc của Đồn trưởng bốt Thiên Thai (Tâm nhìn ra cửa sổ, Thưởng đi lại …) TÂM: Ngâm sổng - Đứng trên đỉnh núi Nhìn ngắm quê ta Dòng sông Đuống uốn Cê nghÜa nói Thiªn - 14 - Ôm đê Đại Hà Thôn xóm gần xa chìm trong hoang vắng Bom đạn đì đùng lo lắng sót sa THƯỞNG: Ông Tâm! TÂM: Có tôi thưa xếp! THƯỞNG: Tình yêu quê hương đất nước của ông được khởi sắc lại từ khi mô đó? TÂM: Đâu có, tôi tức cảnh mấy câu chơi thôi mà THƯỞNG: Vậy sao? Nếu ông muốn chúng ta… Sắp gối - Cùng nhau chia ngả đôi đường Ông về ôm lấy quê hương của mình TÂM: Kìa Đồn trưởng! Sắp gối - Xin xếp bớt nóng ngay cho Kẻo Tâm tôi phải nghĩ lo thêm phiền THƯỞNG: Vậy sao? Vậy thì tốt! Ông quả không phụ lòng tin của tôi bấy lâu nay (xem đồng hồ). Hừ! đã gần 9 giờ rồi mà vẫn mất tăm, quân lệnh như sơn thế đấy. TÂM: Tôi hiểu! Sơn tức là núi. Mà đã là núi thì dù đất hay đá cũng không hề xê dịch đúng không Đồn trưởng? THƯỞNG: Không sai. Hát sắp - Đúng đây là đúng ý trời Núi không di chuyển núi ngồi cùng ta - 15 - §«ng Ph¹m Trung Nói - Núi đã ngồi cùng ta để làm nên đại nghiệp đó ông Chánh ạ! Cho nên, kỳ này tôi phải… TÂM: Tôi hiểu! THƯỞNG: Hiểu cái con khỉ. Kể cả ông! Các người đã đánh mất chỗ đứng của mình từ lâu rồi đấy. Cứ cái thói “chó đen giữ mực” thì đừng có trách thằng Thưởng này xử tệ nhá. TÂM: Khoan, khoan… Hát sắp - Xếp ơi! Sao nóng quá thày Chiến tranh là thế, thẳng tay sao đành Nói - Đồn trưởng ạ! Trong chiến tranh không việc gì cũng như ý, cũng có thể nói trước được đâu. Điều này chắc xếp hiểu rõ hơn chúng tôi đúng không? THƯỞNG: Lại đúng! Đúng cái con khỉ. Cứ cái đà này Việt Minh nó làm lông chúng ta có ngày. Hừ. Cai đội thì sao nhãng, lang thang phè phỡn, lính tráng lười nhác, hoang mang dao động, còn dân tình gió chiều nào che chiều ấy. Trong khi đó bọn Việt Minh cộng sản mọc lên như nấm, quấy phá khắp nơi. Tôi thật không ngờ các ông… TÂM: Kìa xếp! Sắp chờ Xin ông đừng nên nói thế Chúng tôi dâu có bê trễ Cê nghÜa nói Thiªn - 16 - “Một mất mười ngờ” Đó là điều dở xưa nay THƯỞNG: Sắp chờ - Tôi nay là tôi cứ nói Không lửa thời đâu có khói Nay tôi chẳng ngờ Dở này ở chính các ông TÂM: Đồn trường! Vỉa sắp song loan - Trách ai sao vẫn cố tình Chụp quy đồng đội của mình những lỗi oan sai Hát tiếp - Trách ai mang lòng ngờ vực Chẳng chịu xét suy đã chụp mũ quy tôi người Sao chẳng nghĩ suy THƯỞNG: Hát tiếp - Tôi nay vẫn nghĩ? TÂM: Nhân nghĩa trị vì THƯỞNG: Thôi đi không thể TÂM: Đó là diệu kế THƯỞNG: Thế là tự sát TÂM (nói xen): Vậy thì khi bão đã nổi cát sẽ bay Hát tiếp - Nếu ngài cứ muốn ra tay Nói - Trời ơi! Tôi thật không ngờ… THƯỞNG: Không ngờ sao? TÂM: Sao à? Bởi lâu nay tôi vẫn tưởng ông là vị tướng văn võ song toàn, một con hổ xám kiêu hãnh trên đỉnh núi Thiên Thai này cơ đấy. Vậy mà… - 17 - §«ng Ph¹m Trung THƯỞNG: Vậy mà giờ đây Toa đã hiện nguyên hình là 1 tên hèn hạ không hơn không kém đúng không ông chánh? TÂM: Mong xếp hiểu cho sự lo lắng của tôi… THƯỞNG: Nhầm to rồi đấy chánh Tâm ạ! Thằng Thưởng này không ngu hèn như ông tưởng đâu. Chắc ông đã nghe thấy thiên hạ họ nói nhiều về cái tên “Đội nghệ ác ôn” hay “Đội Sà Gòng gian ác” rồi chứ? Hắn là ai vậy? Chả nhẽ lại là ông? Và ông nên nhớ thêm rằng “trong chiến tranh đạo đức là tự sát”. Và phần thắng bao giờ cũng thuộc về kẻ mạnh đấy. Đại bác cam nhông và súng đạn nhiều không thể thiếu của ta và những người bạn Pháp vĩ đại sẽ đè bẹp bọn chúng bằng mọi giá. Nếu không…. TÂM: Nếu không sẽ bị chúng trừng trị thích đáng vì những tội ác ông đã gây ra quá nhiều trên đất này đúng không Đồn trưởng? THƯỞNG: Ái chà! Chánh Tâm! Toa sẽ treo cổ mi. Bởi trong mồm mi đã có cái lưỡi của 1 tên cộng sản già. TÂM: Cảm ơn! Xin sếp bớt giận. Cũng chỉ vì tôi muốn kiểm tra ý chí chống cộng của ngài cao đến đâu mà thôi. Chứ thực tình chánh Tâm này cũng đâu có ít tội hơn ông. Chúng sẽ lột Cê nghÜa nói Thiªn - 18 - da nấu thịt nếu 1 trong 2 chúng ta hoặc cả hai rơi vào tay chúng. THƯỞNG: Ông nói đúng! Chúng sẽ bắt ta phải đền tội… TÂM: Không sai! Vì vậy chúng ta phải cùng nhau chống cộng đến hơi thở cuối cùng, hành động và lý tưởng ấy là bất khả kháng thưa ngài! THƯỞNG: Tốt! Tôi sẽ đề nghị cấp trên trọng thưởng cho ông, ông Tâm! Một khi lý tưởng ấy đã được thực tế chứng minh. TÂM: Cảm ơn đồn trưởng! Bởi thế cho nên… Sa lệc chênh - Tâm tôi tử thủ đến cùng Một lòng vì nước tận trung suốt đời Cho dù thịt nát xương rơi Nói - Dù cho máu chảy đầu rơi Tâm tôi vẫn quyết xếp ơi! Cùng ngài Trên đường xốc tới tương lai THƯỞNG: Hay, hay lắm! Hát sắp - Cho dù máu chảy đầu rơi Thưởng - Tâm ta quyết trọn đời chiến binh TÂM: Sa mạc - Con đường tới đỉnh quang vinh Là diệt cộng sản Việt Minh cứu đời Nói - Có phải vậy không thưa ngài? THƯỞNG: Hảo à! (Cùng ấp tay nhau) MINH+ HIỀN ra: Hoan hô! Vui quá là vui - 19 - §«ng Ph¹m Trung Xin chào Đồn trưởng! Xin chào ông chánh! THƯỞNG: Kính thưa hai thầy đội! (xem đồng hồ). Đồng hồ tây chỉ cho tôi biết bây giờ đã là 9 giờ 9 phút 9 giây. Các ông đúng hẹn đấy! HIỀN: Thưa Đồn trưởng! Chúng tôi chấp hành rất nghiêm chỉnh. Song, chỉ tại bọn dân thôn họ… THƯỞNG: Họ cái con khỉ, đã gọi là “ấm ớ hội Tề” ai chẳng biết, các ông phải có kế hoạch ứng chiến từ trước chứ. Nhưng thôi, lần sau còn tái phạm thì đừng trách thằng Thưởng này không nghĩa tình đâu đấy. HIỀN + MINH: Cảm ơn Đồn trưởng! THƯỞNG: Chúng ta vào việc. Nào, mời các ông vào vị trí. Lính, lính đâu… LÍNH ra: Dạ… THƯỞNG: Dạ cái con khỉ. (Chỉ lên mặt bàn…) LÍNH: Tuân lệnh! (vào bê ra cốc chén và chai rượu Tây để lên bàn rồi đứng vào 1 góc) THƯỞNG: Đó, đó. Các ông thấy không? Ở cương vị mỗi người, dù to hay nhỏ, chúng ta đều phải hiểu được việc mình phải làm, mà làm ngay. Chứ đừng biến mình thành một con rối mỗi khi cử động lại phải nhờ đến một cái dây. Cê nghÜa nói Thiªn - 20 - TÂM: Rất hay thưa Đồn trưởng! Ngài quả là cao tay. Chúng tôi xin bái phục, bái phục! HIỀN + MINH: Xin bái phục, bái phục… HIỀN: Hát sắp - Đồn trưởng ơi xin bái phục ngài Chỉnh quân luyện cán mấy ai sánh cùng MINH: Hát sắp - Đồn trưởng ơi! Đáng mặt anh hùng Thiên Thai xếp bốt đã lừng tuổi tên THƯỞNG: Ồ không đâu, không nên ưu ái với tôi như vậy các ông! Dù sao Thưởng này cũng xin cám ơn, cám ơn! Bây giờ mời cùng khai tửu… (Rót rượu mời mọi người). Nào, chúng ta hãy cùng cạn chén chúc tình huynh đệ của chúng mình luôn bền vững và tỏa sáng! (Tất cả uống hết và hò reo) Chén nữa! Chén này chúc cho sự tàn lụi của bọn Việt Minh Cộng Sản cua đồng chân đất. (cùng uống hết và hò reo) (Chuông điện thoạn réo, Tâm ra nghe) TÂM: Hê lô!… ai ở đầu dây đó? Ai?… dạ… dạ… quan lớn đấy ạ! Vâng!... Thưa ngài tôi là chánh Tâm đây ạ…! … vâng… vâng… quan lớn chờ cho một phút. Đồn trưởng đang họp bàn cùng chúng tôi trên bốt đây ạ… Mời Đồn trưởng! Quan lớn gặp…
- Xem thêm -

Tài liệu liên quan