Đăng ký Đăng nhập
Trang chủ Sách - Truyện đọc Ngôn tình Chúng ta rồi sẽ ổn thôi...

Tài liệu Chúng ta rồi sẽ ổn thôi

.PDF
31
538
120

Mô tả:

https://sachcuabanblog.wordpress.com - EBOOK ĐỘC QUYỀN TẠI https://sachcuabanblog.wordpress.com - Người soạn: Châu Long - Email: [email protected] 1 https://sachcuabanblog.wordpress.com - Không được copy dưới mọi hình thức GIỚI THIỆU SÁCH Chúng Ta Rồi Sẽ Ổn Thôi Minh Nhật Minh Nhật, tên đầy đủ là Nguyễn Minh Nhật, sinh ngày 3/3 tại Hà Nội. Minh Nhật còn có các bút danh khác như Nhật Zest, Sky, Lê Minh.Những cuốn sách từng xuất bản:Sự lựa chọn của bầu trời (2003)Bỗng một ngày đẹp trời (2004)Hà Nội chờ (2007)Một chút mỗi ngày (2009)Cafe ... Gào Gào (Vũ Phương Thanh) sinh năm 1988, thuộc thế hệ những nhà văn cuối thời 8X. Trong vài ba năm trở lại đây, cái tên Gào đã gây được sự chú { trên văn đàn, đặc biệt đối với giới trẻ tuổi teen yêu văn học. Cô là một blogger đính đám và được cộng đồng mạng phong danh ... “Đến một ngày, chúng ta sẽ cùng ngồi lại nơi nào đó, khi mỗi người đã có những khoảng trời riêng, nhìn nhau bình thản, và nhận ra dù đã đi qua những khó khăn đến mấy, dù đã vấp bao nhiêu lần, dù chuyện gì xảy ra… Thì, chúng ta rồi sẽ ổn thôi.” Đôi khi tình yêu có những nghịch lý mà không ai có thể giải thích được: Khi ai đó vứt bỏ, ta lại cố sức chạy theo lượm nhặt những mảnh vụn để cố ghép thành một bức tranh hạnh phúc. Nhưng càng ghép càng thấy tổn thương. “Chúng ta rồi sẽ ổn thôi” viết về những câu chuyện, những mối tình dở dang như thế. Đó là tình yêu của tuổi trẻ, của sự ngơ dại, sự đĩnh đạc tình trường… Đó là những lời nói dối yêu thương trong vô thức, sự hi sinh không điểm cuối của người đàn bà, là câu chuyện về những “người cũ - người mới”, là những yêu thương chẳng có giới hạn bao giờ. Để rồi, khi ta đi qua từng bước, từng bậc trên chặng đường dài của cuộc sống, bước qua tất cả những xước xát của tình yêu, lúc ấy mới có thể hiểu yêu thương mình, nuôi giữ ước mơ của chính mình mới là thứ cần yêu hơn bất cứ người đàn ông nào cả. “Chúng ta rồi sẽ ổn thôi”, hãy tin rằng như thế. Vì cuộc sống này đâu chỉ có những nỗi buồn. Ngoài kia mặt trời vẫn chiếu những tia nắng mới. Ngoài kia, chim vẫn hót véo von cho một ngày nắng đẹp. Ngoài kia, có nhiều con đường để lựa chọn, nhiều niềm vui để tận hưởng hết. Ngoài kia, cuộc đời vẫn đang gọi bằng những tiếng gọi yêu thương... 2 https://sachcuabanblog.wordpress.com Nhớ nhé, sống trọn cho mình từng phút giây mình đang có để còn thấy đời tươi đẹp lắm, đáng tận hưởng lắm. Và tin rằng: Yêu thương là một hành trình, dù đích đến là gì thì nó vẫn là một hành trình đáng nhớ. Chuyện chia tay cũng chỉ là biến cố nhỏ trong vô vàn những điều vạn biến trong cuộc đời này. Quan trọng là hãy bước đi và cứ bước đi. “chúng ta rồi sẽ ổn thôi”. NGƯỜI ĐÀN ÔNG THỰC SỰ YÊU BẠN Chọn người để gắn bó suốt cuộc đời , không phải chọn theo lời người khác nói , không phải chọn cái thiên hạ nhìn vào cảm thấy đủ , mà là bản thân ta cảm thấy hợp . - Gào _______________________________ Tôi không nghĩ rằng một người đàn ông yêu bạn sẽ phải làm bạn cười và là người không làm bạn khóc . Tôi vẫn nghĩ nước mắt biểu thị nhiều hơn một trạng thái của con người và nụ cười cũng vậy . Đôi khi người ta khóc hạnh phúc và cười chua chát . Người đàn ông mang lại cho bạn cả một gia tài chưa chắc đã là anh ta yêu bạn hơn người chỉ mang tới cho bạn một lít nước mắt mà thôi . Đôi khi gia tài mà người khác mang tới cho mình , chỉ là một nhúm nhỏ hư vô với họ . Nhưng nước mắt mà ai đó mang tới cho bạn là cả một đại dương cảm xúc rộng lớn bởi tất cả những nổ lực vô hạn mà họ làm vì bạn . 3 https://sachcuabanblog.wordpress.com Đối với phụ nữ hay đàn ông cũng thế thôi , tình yêu chưa bao giờ là một trò chơi . Nên chỉ có thể yêu thật , đừng yêu đùa . Đừng đi giành giật người yêu của người khác , như một đứa trẻ con cướp của bạn đồ hàng , búp bê , siêu nhân nhựa , hay người máy lego . Ta bảo vệ cái ta có , chứ không cướp nó từ tay ai . Chọn người để gắn bó suột cuộc đời , không phải chọn theo lời người khác nói , không phải chọn cái thiên hạ nhìn vào cảm thấy đủ , mà là bản thân cảm thấy hợp . Chọn người để yêu thương không phải qua những lời đường mật mà qua những trải nghiệm ngọt ngào . Tìm đến tình yêu không bao hàm vật chất , không phải bởi ta quá dư giả . Và yêu thương không nên đi kèm với thứ dễ mất , hãy bám lấy những thứ mãi mãi chẳng thể phai . Tình yêu trên thế gian trễ nải này , chẳng ai giống ai , không ai hoàn hảo cả . Hãy yêu như thể bạn là người hạnh phúc nhất thế giới này , ngay cả khi chỉ có một mình trên thế giới ấy . NGƯỜI CŨ – NGƯỜI MỚI Lời nói cho người ta hy vọng . Hy vọng ấy ngày này qua ngày khác được nuôi dưỡng , trở thành thứ bất biến , thứ hiển nhiên . - Gào _____________________ Ngày trước , anh từng nói sẽ bảo vệ em , sẽ lo cho em một cuộc sống chu toàn , không mảy may buồn khổ . Nhưng ở đời , nói thì dễ , làm mới khó . Vậy nên mới có chuyện là anh nói được mà không làm được . Với những chuyện mình không chắc chắn , chưa sẵn sàng , thì đừng nên nói quá nhiều về nó anh ạ . Lời nói cho người ta hy vọng . Hy vọng ấy ngày này qua ngày khác được nuôi dưỡng , trở thành thứ bất biến , thứ hiển nhiên . Để rồi , khi những việc mà ta tưởng chừng như chắc chắn ấy , hóa ra lại chẳng hề tồn tại ... thì cảm thấy đau lòng biết mấy . 4 https://sachcuabanblog.wordpress.com Khi anh nói rằng sẽ bảo vệ em , chắc anh chẳng nghĩ tới một ngày , anh sẽ bên người con gái khác . Em cũng vậy . Cứ tìm kiếm cảm giác an toàn ở anh , nhưng lại chẳng có sự đảm bảo chắc chắn nào , ngoài lời nói thoáng qua ấy . Một lời nói vô thưởng vô phạt , mà em quá đỗi ngây thơ , cứ bấu víu ngày nối ngày . Khi anh có người mới, em thậm chí còn chẳng dám tự hỏi bản thân mình : Cô ấy có gì hơn em ? Sao anh lại không chọn em ? Bởi vì em biết rằng , môi người đều có thể coi thường em , ngay cả anh cũng vậy người cũ ạ . Chỉ có riêng mình em , đừng tự coi khinh mình . Cô ấy có thể tốt hơn em trăm ngàn lần . Có khi còn yêu anh nhiều hơn em yêu anh ấy chứ ! Nhưng dẫu cho có là như vậy , cô ấy cũng chẳng thể là em . Chúng em , em và cô ấy , khác nhau . Thế nên , em không cho phép mình có suy nghĩ rằng , anh đã " lựa chọn" . Có chăng , chẳng phải anh lựa chọn giữa người phụ nữ đó và em , mà là anh chọn tương lai của anh , nhìn xem, với ai , nó sẽ đi con đường nào chứ ? À thì , chúng ta rồi sẽ ổn thôi , chúng ta - là chúng ta ấy , em và anh , anh và cô ấy , cô ấy và em ...tất cả rồi cũng sẽ ổn . Chỉ là ngay lúc này , nghĩ về những điều anh nói , rồi nhìn thấy những việc anh làm , em cảm thấy chênh vênh quá . Nhưng ai mà không phải tìm cách giữ thăng bằng trong cuộc đời lắc lư này chứ ? Thế nên , em cho qua , em bỏ qua , dù anh muốn hay không muốn , em cũng muốn nói rằng : "Em cho phép anh đi qua đời em . Anh sai rồi . Nhưng em tha thứ . Tạm biệt nhé !" KÝ ỨC CŨ Dù cho số phận có sắp xếp cuộc đời ta đi theo bất kz hướng nào mà nó muốn , dìm ta dưới đáy bi thương hay tuyệt vọng ...nhưng nó cũng sẽ không chặn mọi lối đi . Bởi vẫn con những con đường ngay cả khi tăm tối nhất ... - Gào ______________________ Vào những năm 1993 , gia đính toi chuyển tới sống ở một con ngõ nhỏ ở ngoại ô thanh phố bao quanh bởi ruộng đồng . Giá nhà đất khi đó không như bây giờ . Có nhiều nơi không ai ở , những khu ven đô , hay gần những bãi rác lớn ít người qua lại , người ta cắm đất dựng nhà - điều mà sau này người ta vẫn hay gọi là "đất nhảy dù" . Bố mẹ tôi dồn hết số tiền ít ỏi , mua một miếng đất ở khu hẻo lánh ngoại ô ấy , và cất nhà . Tuổi thơ tôi lớn lên trong con ngõ nghèo khó ấy . Nơi mà ta có thể nhìn thấy phần lớn là những cuộc đời nghèo khổ nhộn nhạo trôi qua cùng với sự chuyển mình của đô thị . Sát ngay cạnh nhà tôi , có một gia đình đông đúc . Điểm chung của họ từ cha mẹ cho tới con cái đó đều là những kẻ có tiền án tiền sự . Gia đình ấy có năm người con , ba trai , hai gái . Ba đứa nghiện ở trong trại , một đứa buôn bán ma tu{ đang thụ án tù , 5 https://sachcuabanblog.wordpress.com còn đứa con gái lửng lơ ở giữa thì không nhanh nhạy lắm , cũng ngơ ngơ , dở dở . Ông bố nghiện rượu , không một ngày nào không say . Bà vợ ghi đề và sau này dọn về đầu ngõ kiêm thêm nghề bán bún . Bà rất tốt với tôi , mặc dù đôi khi hơi bỗ bã , hay chửi vậy và nói rất nhiều . Lúc gia đình chúng tôi mới chuyển đến nơi này , ngõ chỉ là đường đất gồ ghề và rất khó đi . Sau này , người dân chuyển tới nhiều hơn và họ cùng nhau góp tiền đổ bê tông cho nó , khiến đường đi được thuận lợi . Cudng thời gian đó , mảnh đất ruộng cũng dần được thay thế bằng những con đường lớn và nơi tôi ở , đã không còn là ngoại ô . Những năm tháng ấy là thời điểm ghi nhận sự thay da đổi thịt , lọc máu , xoá hình hài đến chóng mặt của thành phố . Mọi thứ đều thay đổi . Chúng tôi chứng kiến rất nhiều thứ , những cây kim tiêm vứt dưới chân , các biển hiệu kêu gọi phòng chống ma tuý ở ngoài phố . Mẹ tôi thường dạy rằng , sống phải có ý thức , dù những người xung quanh không quét ngõ hoặc làm bẩn nó , thì chúng tôi vẫn phải quét sạch nó bởi vì nhà mình ở đó . Đối với tôi mà nói , thì những người nghiện đó , gia đình ấy , không có gì đáng sợ . Tôi nhìn thấy họ mỗi ngày . Trốn trại , mãn hạn , ra tù , rồi lại vào tù . Cảnh sát , trinh sát , công an khu vực lui tới như cơm bữa . Tôi cũng chẳng tránh nói chuyện nếu họ nói chuyện với mình . Với một đứa trẻ như tôi thì sự nguy hiểm rất mơ hồ . Còn nụ cười vô cùng đáng giá . Có những đêm ngủ chập chờn nghe thấy tiếng cãi vã , cũng cảm thấy giật mình , nhưng lau ngày trở nên quen thuộc . Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình mong muốn thoát ra khỏi thế giới ấy . Ngay cả những phồn hoa náo nhiệt sau này , cũng không đánh đổi được khoảng thời gian " ồn ào " mà yên ả của tuổi thơ tôi . Chúng ta sống trong nhiều cảnh đời khác nhau . Đối với một số người thì môi trường tôi sống ngày đó , có lẽ quá nguy hiểm cho một đứa trẻ. Nhưng tôi biết nó bình yên hơn tất thảy mọi thứ , vì có bố mẹ ở bên mình . Có những thứ phụ thuộc hoàn toàn vào cảm nhận . Bạn không ở đó , khó lò g có thể đánh giá nó , chỉ bằng mắt nhìn . Nơi đó trong tôi luôn bình yên vì không có chỗ cho những thị phi tồn tại , như khi tôi một mình bon chen trong xã hội ...như lúc này . Kế bên ngõ nhà tôi là một trường đại học dân lập . Ngôi trường được ngăn với con ngõ nhỏ bằng một hàng rào gạch rất thấp và đơn sơ . Buổi sáng , khi leo lên sân thượng thu dọn quần áo , tôi thường nhìn sang khuôn viên trường và luôn tự nhủ sau này , tôi phải vào đại học . Cứ như thế trong nhiều năm . Và rồi , mặc dù đã rất cố gắng nhưng cuộc sống cứ cuốn tôi đi theo một cách nào đó , mà chính tôi cũng không dám chắc . Rốt cục , tôi có vào đại học . Tưởng như ước mơ lớn được nuôi dưỡng mỗi ngày , khi đạt được hẳn sẽ phải dốc hết sức minh để hoàn thành nó ...nhưng cuối cùng , tôi cũng bỏ học giữa chừng . Hẳn nhiên bao ước mơ 6 https://sachcuabanblog.wordpress.com tang hoang , tâm trạng lang thang như đi lạc vào một căn nhà trống. Tôi không hiểu , vì sao , tôi lại nhớ tới tuổi thơ của mình trong một chiều mua day dứt , ở một nơi thật xa con ngõ nhỏ ngày nào với biết bao hoài niệm . Ngõ nhỏ ngày ấy , có những người đâu đó rất thân quen , dù nghèo nàn , vật vờ hay tệ nạn . Ngõ nhỏ chứng kiến tuổi thơ tôi , ước mơ tôi ... Chứng kiến cuộc đời biết bao con người lướt qua như thế . Cuộc sống này có rất nhiều điều không như { mình . Thậm chí trong số đó có cả những điều mà ta nghĩ nắm chắc trong tay hoặc đang làm chủ nó . Ngày đó , tôi đã nghĩ , lớn lên mình sẽ khác , ước mơ tôi cũng khác , khát khao tôi cũng khác . Thế nhưng ...tôi đã bước đi rất khác cách mà tôi từng nghĩ , và trở thành một ai đó vô cùng xa lạ với tuổi thơ tôi hằng hay nghĩ tới mỗi ngày . Bỗng dưng , nhớ về năm tháng cũ , con người cũ , tôi tự hỏi , liệu có phải trong chúng ta , mỗi người sinh ra , vốn dĩ đều đã được sắp đặt sẵn một số phận ? Và dù cho số phận có sắp xếp cuộc đời ta đi theo bất kì hướng nào mà nó muốn , dìm ta dưới đáy bi thương hay tuyệt vọng ...nhưng nó cũng sẽ không chặn mọi lối đi . Bởi vẫn còn những con đường ngay cả khi tăm tối nhất ... Nên , tôi luon an ủi bản thân mình rằng :" Rồi mình cũng sẽ ...ổn thôi ." Tôi đã từng ở những nơi mà người ta nói rằng : " Ôi thật tệ " , thế mà vẫn có thể trưởng thành và cảm thấy nó quá đỗi bình yên... Vậy , chẳng phải vấn đề luôn nằm ở cách nhìn đó sao ? CÂU CHUYỆN VỀ NHỮNG MÓN QUÀ Món quà vô giá mà người phụ nữ nhận được từ người đàn ông cô ấy yêu , chính là tình yêu hết lòng hết dạ , và quá đỗi chân thành đó sao ? -Gào _____________________________ 1 . Chiếc túi Dior Tôi có một người bạn , cô ấy kết hôn đã lâu và con cũng được vài tuổi rồi . Hàng ngày , cô ấy vừa đi làm vừa chăm con , cũng khá cực nhọc . Bạn biết đấy , ở thời đại này , phụ nữ cần phải chu toàn mọi thứ , giỏi việc xã hội , đảm việc nhà . Nói thì dễ , nhưng cứ làm thử đi , mới biết khó tới nhường nào . Chồng cô ấy là một người đàn ông chăm chỉ và rất biết phấn đấu , lại tham vọng , nên thường xuyên bận rộn , thậm chí phải giải quyết công việc tới đêm mới về nhà , hiếm khi có thời gian ăn cơm với vợ con . Một hôm , anh chồng về nhà với một món quà trên tay tặng vợ . Bạn tôi , khỏi phải nói , vô cùng bất ngờ , bởi chẳng phải ngày gì đặc biệt , sao chồng lại về sớm , còn tặng quà cơ chứ ? Chồng bạn liền nói : "Anh nhìn em xót xa quá , em vất vả như vậy , chăm con , rồi công việc , mà một chút thời gian dành cho em và con anh cũng 7 https://sachcuabanblog.wordpress.com không có " Bạn tôi cảm động , mở món quà ra thì là một chiếc túi xách Dior rất đắt tiền . Cô ấy liền hỏi chồng :"Sao anh tặng em món quà đắt tiền như vậy ?" Anh chồng cười :"Sau này , kinh tế ổn định hơn , công việc thuận lợi hơn , anh hứa sẽ không để em làm việc vất vả nữa . Anh sẽ làm việc thật chăm chỉ , không chỉ để mua cho em một cái túi mà rất nhiều cái túi ." Nghe câu chuyện này , bạn bè đều rất ghen tị vì cô ấy có chồng tâm lý ... Tâm lý nhất ở khoản cái túi ... Dior .Tất nhiên , không khỏi ngưỡng mộ việc cô ấy có một anh chồng "quý" 2 . Thỏi son màu mận đỏ . Cách đây mấy hôm , vì công việc bận rộn lại áp lực , tôi và bạn trai cãi nhau . Sau đó , tôi nổi cáu gặm bánh mì ở ga tàu điện ngầm . Đang ngồi gặm bánh mì trong uất ức , thì bạn trai mình từ nơi nào lù lù xuất hiện , chìa ra cái túi giấy Bobbi Brown , trong đó có một thỏi son nhỏ màu mận đỏ . Bạn trai tôi vừa đi học , vừa đi làm , cuộc sống nois chung không dư giả , còn nhiều vất vả ...Đối với một thỏi son mà nói , tình cảm thấy rất quý giá . Bạn trai tôi cũng từng nói ...sau này tốt nghiệp , nhất định sẽ đi làm chăm chỉ để có thể mang đến cho gia đình cuộc sống ...đầy đủ và muốn gì được nấy . 3.Bát mì Buổi chiều nọ, tôi ngồi ăn tại một quán ăn nhỏ . Tình cờ , tôi nghe được câu chuyện của một cặp đôi , nghe xong ...thực sự cảm thấy ấm lòng , dù cho thời tiết khi ấy lạnh cắt da cắt thịt . Anh phụ bếp nhà hàng - cũng là bạn trai của cô gái nọ , mang ra một bát mì và nói : "Bây giờ , anh chỉ có thể làm cho em một bát mì . Nhưng sau này nhất định , anh sẽ cố gắng chăm chỉ , để em không phải chịu khổ" Nhiều người thường so sánh những món quà , và cố gắng chỉ ra rằng giá trị của thứ này lớn , thứ kia nhỏ .Chúng ta có thể so sánh giá trị của vật chất , nhưng chẳng bao giờ đong đếm được thương yêu .Thực ra tôi nghĩ, không có sự khác nhau giữa chiếc túi Dior đắt tiền , thỏi son màu mận đỏ , hay tô mì nhỏ bốc khói nghi ngút ngày hôm đó .Bởi tất cả những gì những người đàn ông đó đang muốn làm đều giống như nhau , đó là :" Cố gắng mang tới cho người phụ nữ mình yêu một cuộc sống tốt hơn hiện tại" . Vậy chẳng phải , món quà vô giá mà phụ nữ nhận được từ người đàn ông cô ấy yêu , chính là tình yêu hết lòng hết dạ , và quá đỗi chân thành đó sao ? THỜI GIAN CỦA BẠN LÀ CÓ HẠN Con người đôi khi sống vì quá nhiều điều vô nghĩa , để khi nhìn lại những thời khắc giá trị trong cuộc đời mình , mới thấy nó đáng giá biết nhường nào . -Gào8 https://sachcuabanblog.wordpress.com __________________________ "Không ai muốn chết cả . Kể cả những người muốn lên thiên đàn cũng không muốn chết ở đó . Thế mà cái chết lại là điểm đến của tất cả chúng ta . Không ai có thể trốn khỏi nó . Có lẽ đó cũng là điều hợp lẽ , bởi Cái Chết là sản phậm tuyệt vời nhất của Cuộc Sống . Nó là yếu tố làm thay đổi cuộc sống . Nó gạt cái cũ và mở đường cho cái mới . Ngay bây giờ "cái mới" là các bạn , nhưng không xa nữa bạn sẽ trở thành cái cũ và bị loại bỏ . Thứ lỗi cho tôi nếu nói như thế là quá gây cấn , nhưng mà đúng như vây đấy . Thời gian của các bạn là có hạn , nên đừng phí phạm bằng sách sống cuộc đời của người khác .Đừng rơi vào bẫy của sự độc đoán , giáo điều của người khác . Đừng để những ý kiến ồn ào xung quanh đánh chìm tiếng nói bên trong bạn . Và quan trọng nhất , hãy có dũng cảm để đi theo tiếng gọi của trái tim và linh tính . Chúng biết bạn thực sự muốn gì . Mọi thứ khác chỉ là thứ yếu thôi ." (Steven Jobs tại đại hoc Stanford năm 2005 ) Có một người dàn ông bị một khối u trong não . Nếu không làm phẫu thuật , thời gian sống của anh ta chỉ tính bằng vài tháng . Ngắn ngũi vô cùng . Nhưng nếu làm phẫu thuật , bác sĩ nói rằng , ít nhiều , trí nhớ của anh ta sẽ bị ảnh hưởng . Có thể , sau ca phẫu thuật m anh ta sẽ mất một vài ký ức nho nhỏ , hoặc cả một mảng ký ức to to ... Nhưng cũng có thể , anh ta sẽ dần dần chẳng nhớ một chuyện gì đã từng xảy ra trong cuộc đời mình nữa cả. Và anh ta đã quyết định rằng mình sẽ không làm phẫu thuật . Cho dù cái chết đang rình rập đến rất gần . Anh ta tự nói với lòng mình rằng , khoảng thời gian ngắn ngủi này là rất quý giá , anh ta phải dành hết nó cho người mà anh ta yêu thương bằng cả trái tim , cả con người , thậm chí cả mạng sống mình . Bạn có biết lý do anh ta chọn cái chết thay vì sự sống là gì không ? Là bởi vì , anh ta rất yêu vợ con của mình . Anh ta sợ sau ca phẫu thuật nguy hiểm kia , anh ta có thể sống , những cái phần ký ức tuyệt vời của anh ta về vợ con sẽ biến mất . Đối với anh ta , hạnh phúc và tình yêu đối với người mà anh ta yêu thương là điều quan trọng nhất thế gian này , hơn rất nhiều mạng sống mà anh ta sắp sẵn sàng đề nó mất đi . Con người đôi khi sống vì quá nhiều điều vô nghĩa , để khi nhìn lại những thời khắc giá trị trong cuộc đời mình , thấy nó đáng giá biết nhường nào . Tôi không ca ngợi cái cách mà anh ta chọn giữa sự sống và cái chết một cách đầy ích kỹ như vậy . Bởi vì , nếu anh ta chọn cái chết , thì đó là một điều quá tàn nhẫn đối với vợ con anh ta . Họ cũng yêu anh ta nhiều như anh ta yêu họ vây . Dưới góc nhìn của họ , chỉ cần anh ta sống thôi là quá đủ rồi , cho dù anh ta có quên đi tất cả , cũng chẳng vấn đề gì . Ở địa vị của mỗi người , chúng ta sẽ nhìn vấn đề ở những góc cạnh khác nhau . Sự tổn thương hay hạnh phúc cũng theo đó mà du di đi nhiều hướng . Còn nếu tôi là người đàn ông ấy , tôi cũng sẽ có lựa chọn như anh ta vậy .Tôi sẽ chọn cái chết để tiếp tục những ngày sống ngắn ngủi hết mình vì người mà tôi yêu thương . Những tình cảm và kỷ niệm , nếu nó mất đi thì còn đau lòng hơn cả chết . Chết là 9 https://sachcuabanblog.wordpress.com hết ? Hay quên là hết ? Đôi lúc , chúng ta muốn quên hết những việc khi đang sống , để làm kẻ mất trí , không kỷ niệm , không niềm vui thì cũng sẽ bớt đi rất nhiều đau đớn . Nhưng trên thực tế là . cuộc đời mỗi con người , thứ quan trọng nhất là ký ức , dù đó là hạnh phúc hay khổ đau , âu sầu hay phiền muộn thì nó luôn là kinh nghiệm , kỷ niệm , bài học , tình yêu ...là những điều giá trị tạo nên cho ta một cuộc sống thật sự { nghĩa , một cuộc sống đáng để sống . Có những thời khác trong cuộc đời , tôi cảm giác trái tim mình đang bị băng bó quá chặt , nó ngột ngạt nhưng lại rất rát với quá nhiều vết cắt . Tôi không hy vọng những tổn thương ấy sẽ có một ngày có thể lành lặn . Tôi chỉ cố để mình tự nhiên nhất chấp nhận mọi thứ như điều hiển nhiên . Tôi chưa bao giờ kz vọng vào sự hoàn hảo trong những mối quan hệ . Nhưng đối với những tình cảm của mình , tôi sẽ hết lòng vì nó . Bởi tôi tin vào những hy sinh đó , sẽ được đền đáp . Dù cho chỉ là ...trên mỗi vết xước và nỗi đau , tôi chỉ được "cho không" một miếng urgo để dán lại . Thì điều ấy đối với tôi , cũng được xem là bù đắp rồi . Những tình cảm chân thành sẽ không bao giờ có thể mất đi ! Đôi lúc cuộc đời quẳng một cục gạch vào đầu bạn . Đừng mất niềm tin . ĐẰNG SAU LỜI NÓI DỐI LÀ GÌ? Đồng tiền không những có mùi mà còn có vị . Có cả lời nói dối , có cả nỗi khổ tâm . Và mùi của đồng tiền là một mùi rất nồng : " mùi người!" -GàoĐằng sau lời nói dối là gì ư ? Hiển nhiên là sự thật mà người nói rất muốn giấu . Có một câu chuyện về tuổi thơ mà tôi đã luôn nhắc mình phải nhớ . Nó khiến tôi luôn có thêm động lực phấn đấu trong cuộc sống để không bao giờ rơi vào tình trạng tương tự trong quá khứ . Hồi học tiểu học , tôi học ở một ngôi trường bình thường , trường làng đúng nghĩa .Bố mẹ tôi không quá câu nệ chuyện trường giởi hay trường làng , chuyện trường chuyên hay trường thường . Đơn giản , trường gần nhà thì đi học thôi . Khi đó , bố làm thợ nên thường phải đi xa . Ra tận Vinh hay Nghệ An gì đó , tôi chẳng nhớ rõ lắm . Đại khái , bố đi làm xa , tháng mới về một lần . Mẹ ở nhà tất bật với mọi thứ , người gầy rộc như bộ xương khô . Khi ấy , tôi thường xuyên đóng chậm rất nhiều loại tiền ở trường , từ tiền học phí cho 10 https://sachcuabanblog.wordpress.com tới các loại quỹ hay phụ thu này nọ . Thầy cô giáo lúc nào cũng cảm thấy phiền lòng về sự chậm trễ của tôi , lần nào được hỏi , tôi cũng đều nói : "Em quên nói cho bố mẹ !" .Tháng nào cũng quên , tháng nào cũng trễ . Nhiều tới nỗi , mọi người còn tưởng rằng tôi có tính hay quên. Điều này thậm chí được ghi vào học bạ. Ngày đó , chưa có điện thoại để dễ dàng liên lạc như bây giờ . Mỗi năm chỉ họp phụ huynh đúng hai lần vào cuối học kz I và cuối năm . Gặp bố mẹ tôi trong cuộc họp phụ huynh suốt năm năm tiểu học , không năm nào cô giáo không thở dài nói : "Ôi , cháu nhà chị lơ đãng , hay quên lắm . Em dặn gì về nhà cháu cũng quên nói với bố mẹ !" Nhưng thực sự là nào có phải tôi quên , câu nói dối thân quen : "Em quên ạ!" , âu cũng chỉ là nỗi lo của một đứa trẻ khi nhìn thấy cha mẹ khó khăn . Lần nào cũng vậy , mỗi khi mở mồm xin tiền đóng học , lại cảm thấy áy náy trong lòng , bởi thấy bố mẹ lo toan nhiều thứ quá . Thế là cứ đến trường , nói dối quẩn quanh để khất lần cô giáo . Tuổi thơ như vậy , chắc chỉ có những bạn có gia đình như tôi mới hiểu được . Cảm giác thiếu thốn đủ thứ , nhưng chẳng dám xin bố mẹ điều gì . Vì bố mẹ đã cố gắng hết sức , cho mình tất cả những gì họ có rồi , chẳng phải thế sao ? Việc mua sách giáo khoa , đôi với bao trẻ em là bình thường khi tới trường . Nhưng với tôi và hẳn với nhiều đứa trẻ chung hoàn cảnh như tôi ngày đó , "sách giáo khoa mới" là một cụm từ vô cùng xa xỉ . Tôi thường xin sách của các anh chị lớn trên để dùng lại . Có những bộ sách giáo khoa cũ mèm vì được truyền qua biết bao đời học sinh , chúng chỉ không còn được "tận dụng" khi Bộ Giáo dục có cải cách giáo khoa mà thôi . Những năm sách bắt buộc phải mua mới , cầm bộ sách giáo khoa trên tay thôi mà tôi cứ như được phần thưởng gì đó to lớn , vĩ đại lắm , vui sướng tới nỗi không nói nên lời . Tôi còn nhớ hồi nhỏ , trong những bữa cơm có mấy mẹ con , ngày bố đi làm xa ấy , nhà nấu canh sườn , mẹ thường ăn xương , nhường tôi ăn thịt . Mẹ nói dối rằng : " Ăn xương ngon , Mẹ thích ăn xương !" Có những lúc tôi đã ngô nghê thực sự tin điều đó , tin rằng mẹ thích ăn xương hơn ăn thịt . Những khó khăn nhọc nhằn ấy , âu cũng chỉ bởi vì nghèo , vì thiếu tiền , nên thiếu thốn đủ thứ . Có người nói rằng : "Đồng tiền có mùi gì?" ...Bất giác tuổi thơ trong tôi ùa về với biết bao dư vị . Chua chua , cay cay , đắng đắng và cũng có cả ngọt ngào . Đồng tiền không những có mùi mà còn có vị . Có cả lời nói dối , có cả nổi khổ tâm . Và mùi của đồng tiền là mùi rất nồng : "Mùi người!" Chính xác là mùi người , mùi của mồ hôi đổ xuống , của nước mắt tuôn ra , của mẹ cha chúng ta và của chúng ta khi lớn lên và bon chen trong cuộc sống ! BONG BÓNG XÀ PHÒNG Hóa ra để làm bến đổ của một người đàn ông cũng không hề dễ dàng gì . Đâu phái chỉ cần hất đi một người phụ nữ , là có thể thế chỗ người đó , ở bên một người đàn ông cơ chứ ? -Gào- Đừng đánh em nữa , em đau lắm ! 11 https://sachcuabanblog.wordpress.com - Mày đau thì kệ con mẹ mày chứ ! Bố mày vì mày đau mà không đánh à ? Khi yêu nhau , chị chưa bao giờ nghĩ có ngày anh sẽ trở nên như vậy : vũ phu . Anh cứ liên tiếp nện vào đầu chị , mặc chị kêu đau . Bàn tay đàn ông tưởng chừng chỉ dành để nâng niu , đỡ đần phụ nữ , có ngờ đâu một ngày trở thanh vũ khí giáng xuống đầu vợ con . Vợ chồng - hai từ thiêng liêng đầy tình nghĩa ấy , rốt cục cũng đến ngày hôm nay , bị anh không xem ra gì rồi . Khó khăn lắm hai người mới đến được với nhau . Nhớ ngày đó , bố mẹ hai bên phản đối dữ lắm . Mẹ chị bảo : " Thằng đó , nhìn tướng đã thấy vũ phu . Mày lấy nó , sớm muộn gì cũng chịu khổ !" Chị không tin , chị giận mẹ lắm . Mẹ nhìn sao lại ra anh là kẻ vũ phu cơ chứ ? Anh dịu dàng , anh đàng hoàng , anh tử tể . Trông anh có hơi dữ một tí , nhưng với chị , anh lúc nào cũng nhẹ nhàng , nâng niu . Bố mẹ anh nhìn chị , bảo : "Tướng con này không biết đẻ . Cưới về chỉ tổ phí cơm nuôi" Chị không giận . Người giả cổ hủ . Giống như cách bố mẹ chị nhìn anh , thì bố mẹ anh có đôi phần cay nghiệt hơn với chị , cũng chỉ là ruột để ngoài da , không có gì đáng phải để tâm nhiều . "Đây là người đàn ông minfh yêu , đó mới là điều mình nên trân trọng." -Chị nghĩ . Rột cục thì hai người cũng lấy nhau . Kết hôn rồi thì tình yêu chẳng mấy chốc hóa thân thành nỗi đau mau lẹ quá . Anh không còn nhẹ nhàng , anh cũng chẳng dịu dàng , càng thiếu đi tinh tế . Anh trở nên thô lỗ , hay cằn nhằn và khó khăn không thể tả . Chị cũng thông cảm cho anh . Cuộc sống kiếm ăn không dễ , chắc việc chị mang bầu , một mình anh đi làm nuôi hai mẹ con như thế , hẳn đã áp lực nhiều . Cứ mỗi lần anh giận , anh la , chị lại nhẹ nhàng ôm lấy chồng , xin lỗi , an ủi , động viên . Cứ thế , ngày qua ngày , dù có biết bao nhiêu áp lực , vợ nhịn chồng , chồng nhường vợ , mọi thứ khó thở cũng mau chóng trôi qua . Một ngày nọ , chị phát hiện ra chồng mình có người phụ nữ khác ở bên ngoài . Tim chị đau lắm . Con còn bé quá . Biết phải làm thế nào đây ? Chị muốn mình trở nên tỉnh táo , chị sắp xếp trong đầu một kế hoạch hoàn hảo . Chị đã là mẹ rồi . Tình yêu dành cho chồng , không thể lớn hơn dành cho con được . Hơn tất thảy , chị phải giữ gìn gia đình này . Nếu một ngày , điều đó không thể , chị phải buông tay , cũng buông sao cho khéo , tránh giày xéo nhau . Chị lặng lẽ đi theo anh đến điểm hẹn với người tình . Cái này gọi là bắt quả tang đó . 12 https://sachcuabanblog.wordpress.com Chị nghĩ thôi , đã thấy mình đáng thương rồi . Không ngờ , cái ngày như vậy , cũng đến với chị thế này . Ở nơi đó , anh đang say sưa ôm ấp hôn hít cô ấy . Chị nhẹ nhàng bước tới : "Anh , em cần phải nói chuyện !" Anh bất ngờ nhìn chị . Thoạt đầu , không nói nên lời , anh đứng dậy , toan kéo xềnh xệch chị ra ngoài . Chỗ này đông người dòm ngó quá . Anh ghét nhất là xấu hổ trước đám đông . Chị dám tới đây sao ? Đường hoàng , hùng hổ thế này á ? Cô gái trẻ xinh đẹp , bồ nhí của anh , níu tay lại nhăn mặt : "Anh định đi đâu ? Chẳng phải có gì nên nói luôn ở đây sao ?" Chị nhíu mày , trong đầu không khỏi thoáng suy nghĩ khó hiểu : Tại sao bây giờ , phận bồ nhí như cô gái đó , lại có thể trước mặt chị mà ngang nghiên như vậy ? Tự trọng cô ta để đâu ? Hay là cô ta không có . Anh gạt tay bồ ra , kéo chị ra ngoài . Cô bồ trẻ chạy theo . Ba người đứng ngoài . Với chị , dòng người xung quanh , âm thanh náo nhiệt đều ngừng lại . Chị chỉ còn nghe thấy tiếng tim mình đập , mạnh thật mạnh. Anh quát lớn : -Cô đến đây làm gì ? Cô theo dõi tôi đấy à ? Chị nín nhịn : -Anh quát em ư ? Chẳng phải anh nên cho em một lời giải thích sao ? Cô bồ chen vào : -Sao anh nói với em anh sẽ nói cho chị ta biết ? Chị nhìn cô gái trẻ , cố ngăn dòng nước mắt , lặng lẽ hỏi anh : -Bao lâu rồi ? Mặt anh đỏ gay . Không phải vì xấu hổ , mà là do tức giận . Cô bồ lanh chanh : -Một năm rồi . Chị thấy như bao nỗi nhọc nhằn , sự nín nhịn , kiềm chế của chị tưởng như nổ tung : - Tôi không hỏi cô , cô im đi . 13 https://sachcuabanblog.wordpress.com Cô bồ lấy ngón tay chỉ về phía chị : - Chị mới cần im đó . Không ở nhà lo chăm con , còn đến đây phá đám ! Quá tức giận , chị nắm lấy tay cô ta , nghiến răng . Chưa kịp làm gì thì anh đã giật tay chị lại , rồi cho chị một cái tát trời giáng . Chị ngã xuống . Anh ta túm tóc chị giật dậy . Chị sững sờ : - Đừng đánh em nữa , em đau lắm ! - Mày đau thì kệ con mẹ mày chứ ! Bố mày vì mày đau mà không đánh à ? Rồi anh đánh chị , trước khuôn mặt đắc ý của cô bồ trẻ . Chị không xin nữa , cũng không rên rỉ , không khóc lóc . Kệ cho anh ta đánh mình , cho đến khi lịm đi . Trong cơn mê man của cơn đau ấy , chị nhìn thấy hạnh phúc của mình trong những bong bóng xà phòng . Đẹp lung linh dưới ánh đèn màu , bong bóng bay lên cao , bay lên cao ... rồi chực trào , vỡ tung và tan biến mất . Trước khi chị đến đây , chị chỉ mong anh nói một câu : "Là anh sai rồi , anh xin lỗi" .Vậy mà .... Ngày hôm ấy trôi đi như một giấc mơ , vợ chồng li dị . Li dị không bình yên . Anh ban đầu nhất quyết không chịu . Nói chị muốn phá vỡ gia đình , không nghĩ cho con . Anh đánh chị không biết bao nhiêu lần khi nhìn đơn ly hôn và không chịu ký . Nhưng cuối cùng , chị cũng được giải thoát . Anh có đánh mắng , có sỉ nhục , có rủa sả chị thế nào , thì chị cũng thắng rồi , chị cũng thoát rồi . Thoát khỏi anh , thoát khỏi cơn đau dày xéo tâm hồn và thể xác chị mỗi ngày . Chị chỉ còn cảm thấy có lỗi với con . Con chị , thế là không còn cha nữa . Sau khi ly hôn , anh cũng không ở với cô bồ trẻ ngày hôm đó . Chẳng mấy chốc , anh thay biết bao người . Hóa ra , để làm bến đỗ của một người đàn ông cũng đâu dễ dàng gì . Đâu phải chỉ cần hất đi một người phụ nữ là có thể thế chỗ người đó , ở bên một người đàn ông cơ chứ ? Cô gái trẻ đó không buồn cũng chẳng đau . Tình cờ gặp lại chị sau đó , còn bắt chuyện , như thể thân quen nhiều năm lắm . Chị không hiểu những cô gái như cô ta , cần gì , muốn gì và nghĩ gì . Chị nhăn mặt . Cô ta lại hớn hở : " Chị đừng nhìn em như kẻ thù thế ! Em chưa bao giờ muốn "nó" li dị chị . Em chì muốn vui!" Ôi chao , có biết bao người như cô gái đó , vì "chỉ muốn vui" mà vô tình ở giữa , phá nát một mái nhà . Mỗi lần nghĩ về anh , chị lại cảm thấy tim mình đau nhói . Không có chị , thì anh đã có người khác . Không có anh , thì cô gái đó cũng có người khác . Còn chị , giờ đây , chỉ biết nghĩ về duy nhất một điều : con của mình . 14 https://sachcuabanblog.wordpress.com Chị không hiểu , không hiểu vì sao người đàn ông yêu mình ngày hôm qua , có thể nhanh chóng đổi thay như vậy . Ai cũng nói với chị rằng , đời phụ nữ như một canh bạc , thông minh , xinh đẹp cũng không bằng may mắn . Chỉ là , chị kém may mắn thôi . Rất lâu rất lâu sau , khi chỉ tưởng mình đã quên đi được anh . Anh quay trở lại . Quz xuống trước ngôi nhà đơn côi nơi hai mẹ con chị sống , anh cứ ở đó , chẳng nói lời nào . Ngay cả khi những cơn mưa ào ào kéo tới , chị vẫn thấy chồng mình lặng lẽ ở đó . Con của hai người nay đã lên ba , ba năm qua , anh chưa từng thăm nó . Đứa bé ngô nghê nhòm qua khe cửa sổ , thấy người đàn ông xa lạ đứng trước của nhà mình , nó hoảng sợ : " Mẹ ơi , ai kia ?" Chị gạt nhẹ tấm rèm cửa , nhìn ra không gian bên ngoài trời về đêm , tối đen hun hút .. Anh lờ mờ như một bóng ma ngả nghiêng bên thềm ướt . Lòng chị quặn lại . Nhìn con , rồi nhìn anh . Nhìn anh , rồi nhìn con ... Anh đã đi , và nay anh muốn trở về . Có thể anh đã ăn ngán những bữa cơm dường cháo chợ , rồi một ngày anh nhớ bữa cơm gia đơn sơ chị chuẩn bị , đứng ngóng chờ . Nhưng hỡi ôi , đi thì dễ , đường về , còn xa xôi lắm .... DU HỌC Người ta chẳng bảo đi một ngày đàng học một sàng khôn đó sao ? Kinh nghiệm , vốn sống , những thứ mình đã và sẽ thấy , hành trang ấy tuyệt vời biết mấy . -Gào_______________________________ Bố mẹ khó khăn lắm mới vay mượn được tiền chứng minh tài chính cho nó đi du học . Khoản tiền đóng học lần đầu tiên , rồi tiền ăn ở , nhà cửa , cũng là đi vay nặng lãi mà ra . Người ngoài nhìn vào cười cho . Hoàn cảnh gia đình mình ra sao thì rao theo đó mà sống . Đằng này , chì là cây cỏ lề đường mà muốn vươn lên đại thụ , càng cố càng đuối . Nhưng mặc cho mọi người nói , bố mẹ vẫn mong muốn nó đổi đời . Học bổng cũng được 30% học phí , số tiền còn lại là 70% cùng với tiền nhà , tiền ăn uống , đi lại năm đầu , so với gia đình nó là con số không hề nhỏ . Làm công ăn lương , nuôi miệng chưa đủ , huống hồ ...lấy đâu ra mà dư ? Nhưng nếu cho nó đi du học , sau này nó cố gắng , chắc cũng được ở lại làm nước ngoài . Tương lai rộng mở . Mà các bạn nó đi du học cũng nhiều rồi . Trường chuyên mà , không phải gia đình nào cũng có điều kiện , nhưng chỉ cần đi được , được đi thì dù vay mượn sao cũng ráng . Bố mẹ nó nghĩ : "Con người ta làm dược . Con mình cũng làm được." Thế là nó lên đường đi du học nước ngoài . Như bạn bè mách nước trước khi đi , nó ở trong kz túc xá năm đầu tiên , rồi vừa học vừa lách luật đi làm . Gọi về cho bố mẹ khoe , một giờ lương được 7,8$ , ngày làm mấy tiếng , một tháng cũng được bảy tám 15 https://sachcuabanblog.wordpress.com trăm đô? Những mười mấy triệu một tháng . Trời ơi , con mình sắp đổi đời thật rồi bố mẹ nó nghĩ . Bây giờ , mới vừa đi học vừa đi làm đã vậy , sau này đi làm thật rồi , thì còn biết bao nhiêu cơ hội tiền bạc ? Vất vả , ngày ngày đi làm , ki cóp , ăn không dám ăn , tiêu không dám tiêu , dành tiền trả lãi vay cho nó đi học . Nhưng mỗi lần nghĩ tới việc đã chọn cho con một con đường đi đúng , đề tương lai nó bớt khó nhọc , cơ hàn ... bố mẹ nó lại mừng rơi nước mắt . Ở phương trời ấy , nó nào đâu dám nói cho bố mẹ biết rằng , số tiền kiếm ra chẳng đủ ăn , cũng không đủ tiêu . Mỗi tháng còn cố nhịn , gửi về cho bố mẹ một hai trăm , cho bố mẹ mừng , đỡ lo , gom góp trà dần món nợ . Nhưng lịch học ngày càng dày đặc .Ban ngày nó không đi làm được nữa . Chỉ còn có thể lén làm phục vụ ở khi Chinatown , với mức lương ít ỏi , lại phải làm thêm vào ban đêm . Có điều , nếu ở k{ túc xá thì không đi làm buổi tối được . Nó đành dọn ra ngoài . Tiền thuê mắc hơn một chút , nhưng được đi làm vẫn hơn . Không thì chết đói ! Cuộc sống xa xứ cực không thể nói , có nói cũng chẳng bớt cực đi . Ngày nối ngày cắm đầu vào học , cắm cổ vào làm . Người gầy rộc đi mà không dám ốm . Mỗi lần bị bệnh vẫn ráng đi học , đi làm . Nhưng sao nó thấy cuộc đời nó tăm tối thế ? Đi làm nhiều , kết quả học tập không được tốt . Lại sợ bị phát hiện đi làm thêm , trái quy định , sẽ bị hủy visa , đuổi về nước . Không ngày nào nó không nơm nớp lo ây . Đời nó sẽ đi về đâu ? Không biết nữa . Học lẹt phẹt thế này , thì chỉ có thể làm chân tay ở trời tây chứ lấy đâu ra làm ôm này bà nọ . Nhiều người nói rằng du học sinh là sướng . Đã bước một bước sang trời Tây là sướng hơn ở nơi đây - quê hương này gấp một tỉ lần rồi . Người ta chẳng bảo đi một ngày đàng học một sàng khôn đó sao ? Kinh nghiệm , vốn sống , những thứ mình đã và sẽ thấy , hành trang ấy tuyệt vời biết mấy . Nó thấy ngày trước , các bạn cùng lớp nó đi du học từ rất sốm . Phần lớn đều là con nhà có điều kiện , một năm tụi nó về hai lần : một lần nghĩ hè , một lần Noel . Mỗi lần về , tiền vé máy bay là bằng mấy tháng lương của bố mẹ nó . Có đứa bào , tiền vé là tiền làm thêm thôi , chứ chẳng phải do xin tiền bố mẹ đâu . Nó cũng tin , cũng hồ hởi , cảm thấy phấn khởi vì cơ hội học ở nước ngoài nhiều quá / Sang đó học , lại còn làm thêm kiếm được nhiều tiền . Đến bây giờ , khi trực tiếp trải nghiệm cuộc sống của một du học sinh , nó mới hiều , những điều trước đây nó nghe bạn bè nó , không phải hoàn toàn là sự thật . Cứ nhìn nó mà xem , mới sang được một năm hơn , nhưng nó khôm dám chắc là trong 2 , 3 năm tới , cho tới tận khi nó học xong đại học , nó có thể về thăm nhà . Chứ đừng nói tới ước mơ xa xỉ kia , là mỗi năm về tới hai lần . Hiện thực trước mắt khiến nó hiều một điều rằng , xã hội lươn có những vách ngăn , chia thế giới ra làm hai phía : một bên giàu và một bên nghèo . Như trong tình huống của một du học sinh như nó , một đứa bố mẹ vay tiền cho đi học , sẽ khác hẳn một đứa nhà có điều kiện đủ đề vừa học vừa chơi , mỗi năm về nước hai lần , thảnh thơi hơn hẳn . 16 https://sachcuabanblog.wordpress.com Nhưng nó không ghen tị , cũng chẳng tủi thân gì cả . Ít ra , nó không cho phép mình có những suy nghĩ đó . Bố mẹ đã cố gắng hết sức vì nó , mọi so sánh với người khác sẽ khiến cho nó có cảm giác tồi tệ hơn , như thể là một đứa con vô ơn vậy . Dù cuộc sống nơi này có khó khăn biết mấy , nhưng làm sao có thể phụ bạc niềm tin của cha mẹ nó , anh sáng bừng hòa lẫn vớt dòng nước mắt tuôn rơi của họ khi nghĩ về con nơi xa xứ ? Cuộc sống này , sao đời người cứ dễ dàng bị đồng tiền cuốn trôi như thế ? Tuổi trẽ của nó rồi cũng sẽ trôi qua ... ngày nối ngày trong những lo toan nặng nhọc / Đùng một cái , cuối năm , nó nhận được thông báo của trường không cho phéo tiếp tục theo học vì lý do nghỉ học quá nhiều . Visa của nó thế là tiêu , không thể nào gia hạn được tiếp . Người ta vẫn bào , khi cánh cửa này đóng lại , một cánh cửa mới sẽ mở ra . Và với nó , một cánh cửa đã đóng lại . Một cánh cửa khác đúng là mở ra ...dẫn nó tới cuộc sống nhập cư bất hợp pháp , trốn chui trốn lủi , làm việc quần quật , với mức lương ít ỏi xứ người ... CẢM GIÁC AN TOÀN, CẢM GIÁC BÌNH YÊN. Phụ nữ nhớ nhé , bình yên đôi khi cũng chính là tình yêu đấy . -Gào__________________________ Hôm nay mình có gặp một anh bạn , đã mấy năm rồi , không gặp nhau , nên hai anh em ngồi cafe một chút . Lần nào đi công tác , anh ấy cũng gọi cafe mà mình không đi được nên ngại . Những mối quan hệ xã hội , từ sau khi có con , mình đều hạn chế , phần vì không có thời gian , phần vì ngại giao tiếp , không biết nói gì , sợ bị vô duyên . Anh bạn mình là một người đàn ông thành đạt , ở tuổi hơn 30 , anh ấy có mọi thứ và rất giỏi . Có điều , gia đình ở thời điểm hiện tại không hạnh phúc lắm . Anh ấy nói , anh không biết vì sao lại thế ? Mình chia sẻ : " Có lẽ bởi anh bận rộn ? Không có thời gian bên vợ con , nên nảy sinh nhiều mâu thuẫn gia đình . Lâu ngày , những mâu thuẫn ấy không thể tháo gỡ?" Anh ấy bảo : "Ừ , một tháng anh đi công tác nước ngoài hai tuần , hết châu Âu , lại quay sang Nhật , Hàn .Nhưng anh đi làm những việc đó là vì đặc thù công việc , anh mong vợ anh hiểu anh . Anh có làm vì một mình anh đâu ?" Mình nói với anh ấy rằng , người phụ nữ xa chồng nhiều , không tránh khỏi bất an . Anh ấy nhăn mặt rồi nói : " Anh thề , trông anh có vẻ sẽ gây ra bất an , nhưng anh không hề làm gì có lỗi với vợ con khi đi xa cả." Mình cười , xong bỗi dưng anh ấy hỏi : "Tại sao ngày xưa anh cưa em không đổ nhỉ ? Lý do là gì nhỉ ?" 17 https://sachcuabanblog.wordpress.com Minh cười to hơn : "Đấy anh thấy không ? Cách anh cư xử , chính là sự bất an cho vợ anh ! Chồng em chẳng làm gì cả , nhưng mỗi khi cô bạn thân cũ mà chồng em từng thích xuất hiện trên báo , là em muốn cào nát màn hình rồi . Huống hồ anh , người sẵn sàng hỏi em những câu ngô nghê như thế ?" Rồi mình bảo :" Anh rất giỏi luôn í . Nhưng ngày xưa em không thích anh , bởi vì anh cho phụ nữ cảm giác bất an . Chồng em thì khác , dù ít tuổi hơn anh nhiều , nhưng ở bên cạnh chồng em, em cảm thấy rất an toàn ." Đàn ông đúng là , rất có thể làm phụ nữ hiểu làm bằng những cử chỉ vô cùng nhỏ nhặt . Muốn giữ cho gia đình ấm êm , đôi khi mỗi người phải thay đổi mình một chút . Cái hảo hoa không cố { cũng cần phải cố gắng giấu đi . Phụ nữ cần gì ? Một số phụ nữ cần tiền , cần cuộc sống sung sướng . Họ sẵn sàng xem hạnh phúc của mình là tiền . Phần lớn còn lại thì không như vậy , họ cần sự tin tưởng , họ cần cảm giác bình yên , một người đàn ông có bờ vai đủ rộng để cho họ tựa vào . Anh ấy có thể đi nhiều và đi xa , đi bao lâu cũng được ..Nhưng khi người phụ nữ của anh ấy cảm thấy cô đơn , anh ấy sẽ luôn vỗ về cô ấy được . Có thể chỉ bằng câu nói : "Em yên tâm , anh vẫn ở đây !" , "Đừng lo gì cả , anh sẽ về sớm thôi!"... Hoặc một hành động vô cùng nhỏ nhoi nhưng { nghĩa , một cái hôn lên trán thôi ,cũng được . Đàn ông cần gì ? Đàn ông cần gia đình . Cần một nơi để trở về yên ấm . Chắc hẳn các anh không muốn trở về ngôi nhà ôn ào , đầy tiếng hét la , khóc lóc , đầy cảm giác vô vọng , lạnh lẽo . Cái đàn ông cần khi về nhà , chính là sự bình yên . Sự bình yên bên vợ con mình , cảm giác được thấu hiểu , được người phụ nữ của mình yêu thương rất nhiều , giống như một vòng tay thật chặt sau những ngày bôn ba mệt mỏi . Phụ nữ nên nhớ nhé , bình yên đôi khi cũng chính là tình yêu đấy . Đừng nên đào bới cảm giác an yên trong lòng mình , để nó bị xới tung lên , làm xáo trộn mọi điều trong cuộc sống . Bạn có thể không nhất thiết phải coi vợ/chồng mình là cả thế giới của bạn . Bạn vẫn cần lắm chứ những mối quan hệ giao tiếp bên ngoài để cuộc sống đa dạng và nhiều màu sắc hơn . Nhưng bạn ơi , ở trong gia đình , mỗi người đều cần giảm một chút xíu cái tôi , cái khao khát "được" của mình một chút , để ngôi nhà luôn là tổ ấm nhé ! Dạo này , mình hay viết về gia đình , về tình yêu gia đình . trong vô vàn cuộc hôn nhân tan vỡ , mình vẫn hy vọng những câu chuyện tích cực sẽ giúp các bạn củng cố niềm tin vào cuộc sống , để giữ gìn và đừng bỏ lỡ hạnh phúc mà mình đang có . Bởi chỉ khi bạn hạnh phúc , bạn mới có thể giúp đỡ nhiều người trở nên hạnh phúc và sống tích cực hơn . Xã hội tương lai mà con cái chúng ta sống , sẽ tốt hơn ,nếu hôm nay chúng ta cố gắng tốt hơn mỗi ngày . Đời người có vô vàn điều không như { , giống như chính bản thân mình đây , bon chen , nóng nảy , chẳng kém ai . Nhưng về nhà vẫn là vợ , là mẹ, nhường một chút , nhịn một câu , thua thiệt ở đâu , chứ về nhà thì cần gì so đo cho lắm chứ ? Cuộc sống 18 https://sachcuabanblog.wordpress.com mà , vì yêu thương , nên người ta luôn điều chỉnh mình để phù hợp với đối phương .Đó cũng là hạnh phúc ! Đừng để cho vợ/chồng mình phải cố gắng vì hạnh phúc cả hai một mình , những lúc như vậy anh ấy/cô ấy chắc chắn sẽ thấy vô củng mệt mỏi . HY SINH Quan trọng nhất trong cuộc đời , là còn sống còn cơ hội . -GàoĐạo diễn Lê Hoàng ngày xưa ngồi uống bia nói với tôi thế này : " Sau này em sẽ ế , 30 tuổi chưa có nhà có xe , không có chồng , sống trong nỗi cô đơn vật vã của quý cô thành đạt ." Chắc bâu giờ anh ấy quên rồi . Nhưng tôi thì còn nhớ , bởi vì lời anh ấy nói ngày đó vô tình thôi , đã làm tôi rất sợ . Khi ấy tôi mới bị người yêu bỏ , hẵng còn đang buồn , rất sợ cô đơn. Sự nghiệp lúc đó thì cũng đang trên con đường thăng tiến . Nên lời anh nói ngày ấy , dù chỉ là nói chơi , nhưng cứ làm tôi hoang mang suốt một thời gian dài trên quãng đường đời . Vì , tôi không thích cô đơn . Là không thích , chứ không hẳn là tôi sợ . Biết nói thế nào cho chính xác nhỉ ? Có lẽ bởi tôi không thích nên có cảm giác phải sống với cái mình không thích thì rất đáng sợ . Anh Lê Hoàng thông minh , sắc sảo lại đanh đá . Tôi cũng thích cái đanh đá của anh Lê Hoàng . Anh Lê Hoàng còn phũ . Cái bữa anh viết kịch bản Thiên thần Áo Trắng rất hồ hởi , còn bảo : "Em bây giờ viết kịch bản đi mới kiếm được nhiều tiền , anh chỉ cho viết ." Bữa sau đi ra mắt phim , tôi hớn hở chảo , anh đã nheo mắt chả nhận ra tôi là ai luôn . Nên lần sau gặp anh , tôi cũng bơ anh luôn . Anh có nhận ra tôi hay còn nhớ tôi không , tôi cũng kệ , vì tôi quê xệ một lần rồi . Hôm nay vô tình thấy bài của anh Lê Hoàng do một người bạn chia sẻ trên Facebook , tựa đề là Phụ nữ cần bới hy sinh cái gì đây . Tôi chả đọc . Thấy bạn khen hay , tôi cũng chắc là nó hay , nhưng tôi vẫn không đọc . Tôi chắc nó hay bởi vì anh Lê Hoàng đanh đá , viết rất ngoa ngoắt chắc tay , lập luận đâu ra đấy . Nhưng tôi không đọc vì tôi không còn là một cô gái trẻ của ngày hôm ấy , hoang mang với sự không thích cô đơn của mình . Và quan trọng hơn , tôi sắp 30 , còn chưa tới 30 nữa , nhưng đã có chồng rất yêu mình , có con gái thương mẹ vô cùng . Ngoài ra xe hơi chưa có , nhà xây chưa xong . Vậy là những chuyện anh tiên đoán bên bàn nhậu ngày nào về tôi đã hoàn toàn sai hết . Tôi chưa đọc bài viết của anh nên chẳng dám bàn về những điều anh nói . Nhưng có vẻ như là phụ nữ đang rất hả hê về những gì anh viết . Chỉ cần nghe đến những từ đại loại như "chẳng cần hy sinh nữa" , nhiều chị , nhiều mẹ đã cảm thấy vui rồi . Tôi chỉ muốn nói với những chị em cứ chia sẻ bài viết ấy mà khen rồi xem việc "đừng hy sinh" như phát minh lớn nhất trong cuộc đời rằng : Trên đời , có những việc nghe rất xuôi tai , thuận ý , rất lý trí , rất phi thường , nhưng lại chẳng đời , chẳng thực tế chút nào . 19 https://sachcuabanblog.wordpress.com "Em nói thật đấy các chị ạ" Tôi bây giờ không sợ cô đơn , chỉ buồn khi thấy người ta tan vỡ . Tôi thấy nhiều gia đình đang hạnh phúc , bỗng sớm chia ly . Nếu vì đàn ông hay đàn bà ngoại tình , thì thực tình ....sao người ta dễ dãi với nhau như vậy nhỉ ? Dễ đến , dễ đi , chẳng lẽ họ không vướng bận , suy tư gì ? Rồi tôi lại nghĩ , mình suy nghĩ như vậy cũng không đúng . mình chỉ là người ngoài thôi , làm sao biết hết lục đục trong hôn nhân của họ ? Đối với những việc mình không rõ , không rành , không hay , không biết , lại còn không phải việc của mình , tuyệt nhiên mình không có quyền phán xét . Nhưng liệu có phải vì những tan vỡ , những mối quan hệ không như { , mà vô tình một số người , đã mất đi niềm tin vào những điều tốt đẹp . Ví dụ , dạo này chị em mình hô hào nữ quyền kinh quá , rũ bỏ hy sinh sớm quá , nên nhà ai cháy cũng thấy một đám vấy xăng vô tưới lấy tưới để . Châm ngôn là : hãy vùng lên , đừng hy sinh ! Đại loại ghê gớm thế ! Tự nhiên cái từ hy sinh đẹp như thế , thành ra trở nên xấu xí vô cùng , bởi ngữ cảnh và cách suy luận quá đỗi nặng nề . Tôi chỉ mạn phép nghĩ như thế chẳng cần đâu . Mình đến với nhau bằng tình yêu , mình chia tay nhau bằng tình nghĩa . Mình làm đúng phận sự của mình trong một mối quan hệ , mình đã hết lòng hết dạ . nếu mối quan hệ đó tan vỡ , mình cũng thanh thản mà ra đi . Tuy buồn khổ , thiệt thòi,.. nhưng quan trọng nhất trong cuộc đời , là còn sống còn cơ hội . Quay trở lại chuyện hy sinh . Tôi đang làm việc ở chỗ tốt , tôi sống ở nước ngoài tương đối ổn . Thu nhập của tôi khi đó cũng cao . Đùng cái , tôi sinh con , về nước . Kinh tế cũng khó khăn chứ ạ? Mọi người đều nói : Sao dại thế , hy sinh , bỏ sự nghiệp theo chồng con . Liệu rằng tôi có thấy phí không ? Thực tình thì , tôi không thấy phí , thoát khỏi kiếp ế như anh Lê Hoàng phán , tôi đã thấy mừng . Nhìn thấy con mình cười ôm hôn mẹ , tôi thấy mừng một tỉ lần rồi . Tôi thương chồng , chồng cũng thương tôi . Cuộc đời con người , muốn nhận lại yêu thương , có lẽ nên cho đi yêu thương trước đã . Thật sự , để bon chen với đời , phụ nữ yên phận như tôi lúc này , hiển nhiên , không bằng ai . Au đì không có , Hơ mét cũng còn mơ ... Nhưng tôi muốn giúp ai , chồng chưa bao giờ phản đối . Nhà hết tiền , anh ấy cũng đồng { cho tôi đem đồng cuối cùng giúp đỡ người khó khăn hơn . Anh ấy không bảo tôi dở hơi , không chê tôi ngu ngốc với những { nghĩ đôi khi điên khùng . Đên bây giờ sau khi sinh , tôi trở nên mập mạp hơn trước , anh ấy cũng không ghét vì tôi béo , chỉ ghét béo làm tôi buồn . Thật sự , nếu đời này , nói là hy sinh vì chồng con , tôi thật lòng thấy đáng lắm . Đáng lắm luôn . Cho dù , phải nói thật , không ít lần tôi tủi . Cách đây 3 năm , khi còn đi làm , thu nhập của tôi đã 5000$/tháng , chưa kể lợi nhuận từ sách và quảng cáo . tôi kiếm nhiều tiền , tôi sống thoải mai . Tất nhiên ,tôi bị nhiều người ghét , người ta phải ghét thôi , vì tôi trẻ , mới ngoài hai mấy , đã kiếm ngần ấy tiền mà còn chẳng học được cái bằng đại học cho xong . Bây giờ tôi làm bánh , thu nhập chả được nhiều lắm đâu , lại còn vất vả hơn . Mở mắt ra chưa kịp 20
- Xem thêm -

Tài liệu liên quan