Đăng ký Đăng nhập
Trang chủ C02-Nhat ki cua co nang telesale...

Tài liệu C02-Nhat ki cua co nang telesale

.PDF
3
111
109

Mô tả:

C02-Nhật kí “ảo tung chảo” của cô nàng telesales Ngày…tháng…năm… Nhận được tin báo đỗ vị trí telesales (tiếp thị qua điện thoại) bảo hiểm mà mình oải. Thật tình mình chẳng thích cái nghề sale này tẹo nào. Mình vốn ngại tiếp xúc với người lạ và không giỏi xu nịnh cho lắm. Ước mơ của mình là được làm một vị trí “back office” cho yên thân. Nhưng đúng là ghét của nào trời trao của đấy. Thất nghiệp dài hạn đã khiến mình không còn lựa chọn. Có ai nhận được tin báo đỗ tuyển dụng mà buồn và khóc ròng như mình không??? Ngày…tháng…năm Hôm nay đi học đào tạo nghiệp vụ, mình được dịp sốc và choáng. Chao ôi, cái giọng thầy khi làm mẫu một vụ chào mời khách mới điệu và thảo mai làm sao. Mình thật nể thầy sát đất, làm thế nào mà với chất giọng thảo mai, xu nịnh như vậy thầy lại có thể kiếm được hàng trăm khách hàng khủng. Buổi tối, mình thử thực hành theo những gì đã học. Mình nhấc điện thoại lên, tạo một dáng rất đẹp. Thầy bảo: “Kể cả không ở trước mặt khách hàng cũng phải có ngoại hình, tư thế thật đẹp thì mới có thể tạo không khí chuyên nghiệp, thuyết phục được khách.” Mình đọc đến thuộc lòng bài thầy “mớm” cho sáng nay: “Alo, cho em hỏi có phải anh X. không ạ, em là Hiền ở bên Công ty bảo hiểm P. Giờ anh có rảnh không ạ, em xin anh một vài phút được không anh…” Sau một hồi “tự sướng”, mình cảm thấy tự tin đầy mình. Chỉ cần sửa chất giọng điệu hơn, nhẹt cái miệng ra chút cho giống thầy là mình đạt chuẩn. Ngày…tháng…năm Hôm nay là ngày đầu tiên mình làm chính thức sau khóa đào tạo. Việc trước tiên là phải lập database khách hàng. Lên mạng search một hồi, lục lại contact khách hàng xin được từ một vài event của công ty, mình có một database cũng kha khá. Nhìn vào database khách hàng với số lượng khủng, mình tự tin nhủ thầm: “Chẳng lẽ lại không dụ được một ai trong số hàng loạt cái tên như thế này!” Ngày…tháng…năm Sau 5 ngày ngồi lục lọi tạo database, hôm nay, lần đầu tiên mình gọi cho khách. Dồi ôi! Run như cầy sấy. Khách hàng đầu tiên là một anh làm kiểm toán có số điện thoại tứ quý 8. Mình nhấc máy, quên béng “bài” đã học thuộc, lắp bắp: “Em…em…em…em…em chào anh ạ!”. Đầu dây bên kia cũng hài hước: “Ừ, anh…anh…anh…anh…anh chào em!” Khách hàng đầu tiên của mình rất tốt, kiên nhẫn ngồi gần 20 phút nghe mình ậm ừ trình bày. Chỉ có điều, sau khi mình kết thúc màn chào mời, anh tuyên bố: “Ừ, sản phẩm của em nghe cũng hay, nhưng mà anh không có tiền mua em ạ!” Tưởng khách trêu, mình lấy hết dũng khí: “Anh cứ đùa em, nghề của anh hái ra tiền.” Khách hàng thật thà: “Ừ, cơ mà con vợ anh nó thu hết rồi em ạ. Hay anh cho em số điện thoại để em gọi dụ nó nhé! Nhưng anh cũng báo trước với em là vợ anh đanh đá và ghét nhất là mấy em bảo hiểm như em đó!” Nghe khách nói vậy, mình sợ sun vòi, đành ngậm ngùi nếm trải thất bại đầu tiên. Ngày…tháng…năm… Ngày thứ 10 kể từ khi đi làm và vẫn chưa có một khách hàng nào nhận lời. Có lao vào thực tế mới thấy lắm trường hợp tréo ngoe không thể lường trước được. Ngày hôm nay, mình đã gặp 3 khách hàng như vậy. Khách đầu tiên, mình vừa nói “Em ở bên công ty bảo hiểm P” thì cúp máy cái rụp, gọi điện lại không bắt máy. Khách hàng thứ hai kêu “Em ơi! Anh đang bận họp, gọi lại sau nhé!” trong khi mình nghe rõ mồn một tiếng đồng nghiệp gọi anh ấy hỏi ăn trưa món gì để còn gọi. Khách hàng thứ ba lạnh lùng “Sao em nói nhiều thế, đau hết cả đầu!” rồi cụp máy, mình nghe rõ chị ấy nói vọng lại: “Hừm, lại mấy đứa telesale suốt ngày chào mời!” Cả buổi sáng mình buồn vì bị kỳ thị. Mình biết cái nghề này làm phiền người khác, cũng bị nhiều người ghét. Nhưng nó cũng là nghề mưu sinh của mình và nhiều bạn khác, có cần thiết phải sỉ nhục nhau như vậy không? Buổi chiều, lấy lại tinh thần, mình gọi điện cho anh khách kêu bận buổi sáng. Anh ấy cười phá lên: “Em lì thật!” rồi cuối cùng cũng chịu nghe mình trình bày. Kết cục anh ấy không mua, nhưng cho mình contact của một chị bạn đang quan tâm đến sản phẩm bảo hiểm. Ngày…tháng…năm… Hura! Mình đã có khách hàng đầu tiên. Chính là mối hôm trước được anh khách từ chối mua hàng giới thiệu. Đúng là trong cái rủi lại có cái may. Nhưng mà trong cái may thì lại có cái rủi. Chẳng hiểu sao hồ sơ khách hàng lại bị bay tít vào Sài Gòn trong khi cả mình và khách lại trú ngụ ở Hà Nội. Sau bao thời gian vất vả chạy hết bộ phận này đến bộ phận khác, viết mail gọi điện, xin lỗi khách, mình đã hoàn thành được hồ sơ đầu tiên. Mà đến ngại, cứ phải gọi nhờ khách làm đủ thủ tục để xác nhận thông tin chuyển hồ sơ về Hà Nội. May mà chị ấy cũng tốt tính. Có được hợp đồng này, mình không lo bị đuổi cổ sau 1 tháng thử việc nữa. Sung sướng quá. Ngày…tháng…năm… Khách nhắn tin cảm ơn, mình nhắn lại “Không có gì, bổn phận của em mà chị!”. Nghĩ thế nào, mình lạch cạch gõ thêm: “Có mối nào chị giới thiệu cho em với nhé! Em cảm ơn chị nhiều”. Chị khách nhắn lại “Ok em”. Chết dở, càng ngày cái mỏ mình càng dẻo, cái mặt mình càng dày. Nghề Telesale này làm mình không còn là chính mình nữa. Âu cũng vì cái nghiệp! Ngày…tháng…năm… Vào facebook của chị khách cũ thấy chị có một nhóm bạn rất tiềm năng, thế là lại chày bửa đi xin số điện thoại, địa chỉ để liên lạc. Đã bảo là mặt mình ngày càng dày mà. Gọi điện cho khách giọng ngọt như mía lùi, trả bài trôi chảy. Tháng này mình được thưởng vì xuất sắc có được nhiều khách. Đúng là bất ngờ, chẳng ngờ một con “gà non” nhút nhát như mình lại trở thành một siêu nhân Telesale như thế. Ngẫm lại bao ngày qua, có lúc buồn, nhục vô cùng, cũng có những lúc sướng lên tiên. Không biết đã bao lần mình phải khóc khi gọi khách và bị chửi: “Anh cóc rảnh nghe em nói!”, “Chị không muốn tiếp chuyện những người như em!”, Mình uất tận họng mà vẫn phải ngọt nhạt xin lỗi rồi chào khách. Nhưng cũng gặp rất nhiều khách hàng tốt, nhiệt tình. Có khách không mua hàng còn lịch sự xin lỗi và nói rất ngại khi mình tốn công mà không được gì. Nhờ vậy mà mình có động lực hơn để tiếp tục, miệt mài sale. Mình không dám nói mình yêu công việc này, nhưng mình đã có nhiều thiện cảm hơn với nó. Có lẽ, kiếm sống nhờ nghề này cũng không phải là ý tưởng tồi. Ngày…tháng…năm… Tròn một năm sau khi học lớp đào tạo nhân viên mới, mình đứng trong căn phòng ngày xưa, nhưng với cương vị mới – huấn luyện viên. Nhìn những gương mặt tò mò, non nớt ngồi dưới, mình hắng giọng. Câu đầu tiên mình dạy cho các em là: “Làm sale, mỏ phải dẻo và mặt phải dày!”
- Xem thêm -

Tài liệu liên quan