Đăng ký Đăng nhập
Trang chủ Sách - Truyện đọc Tiểu thuyết Ai hiểu được lòng em...

Tài liệu Ai hiểu được lòng em

.PDF
425
607
92

Mô tả:

Giới thiệu Anh từng đọc được trên mạng một câu thế này, nếu như giữa chúng ta cách nhau một trăm bước chân, chỉ cần em bước về phía anh một bước, anh tình nguyện bước chín mươi chín bước còn lại. Con người ta không ngại cố gắng, nhưng cần nhất vẫn là đối phương đáp lại. Bởi vì tôi có thể buông tay để cô ấy đi tìm hạnh phúc, nhưng tôi không thể buông tay để cô ấy chịu đau khổ. Khi còn nhỏ, cô có tình cảm với anh, thế nhưng lúc ấy anh còn đang cùng với cô em gái cùng cha khác mẹ của cô trình diễn tiết mục thanh mai trúc mã. Cô chứng kiến họ cùng nhau ngắm sao, cùng nhau học bài, cùng nhau đạp xe đi hóng gió. Cô biết, giữa họ có một bí mật giấu cô. Cuối cùng, đến lúc cô không để ý đến anh nữa, trao trái tim cho một người đàn ông khác, thì anh lại trở về, hơn nữa còn dùng tốc độ khiến cô trở tay không kịp mà tiến hành đám hỏi giữa hai nhà. Cô thất tình nên chấp nhận cuộc hôn nhân. Anh thất tâm nên cũng chấp nhận cuộc hôn nhân. Anh không yêu cô, cô cho tới bây giờ đều rõ. Bởi vậy, cô cố gắng tự mình sống thật tốt, cố gắng không cho mình quá để tâm, cố gắng khích lệ bản thân thỏa hiệp. Đây là một trò đùa hoang đường, hóa ra cái gọi là chân tướng cũng không phải là sự thật. Sự thật chính là, nếu như anh thật lòng yêu cô, anh sẽ bất chấp mọi thứ, sẽ vĩnh viễn lựa chọn ở bên cạnh cô. Mục lục Chương 1: Điểm tựa Chương 2: Sự xuất hiện của cô Chương 3: Thời niên thiếu Chương 4: Khoảng cách Chương 5: Nổi giận Chương 6: Nâm Chương 7: Tỉnh mộng Chương 8: Quá khứ chỉ là quá khứ Chương 9: Năm tháng hồn nhiên Chương 10: Duyên sinh duyên diệt Chương 11: Ai đang nghe trộm Chương 12: Xuân quyến rũ, thu nhạt nhòa Chương 13: Độc Chương 14: Tháng năm xóa nhòa Chương 15: Mỗi người một hướng đi Chương 16: Cảnh còn người mất Chương 17: Bạch Mộc Hàm Sa (Gỗ trắng ngậm cát) Chương 18: Trước ánh bình minh Chương 19: Chúng ta không phải thiên thần Chương 20: Không có bức tường nào chắn được gió Chương 21: Em tưởng rằng đã yêu Chương 22: Là ai từ biệt ai Chương 23: Tuần trăng mật Chương 24: Quả thực, không có ý gì tốt! Chương 25: Tự đánh giá thấp bản thân! Chương 26: Trợ lý đặc biệt Chương 27: Yêu và không yêu Chương 28: Có mà như không Chương 29: Hư vô mờ mịt Chương 30: Ai có thể vĩnh viễn sống trong quá khứ? Chương 31: Chuyện cũ như mộng Chương 32: Cảm giác quen thuộc Chương 33: Mặt tiêu cực Chương 34: Hóa ra làm Mạc phu nhân cũng không hề nhàn rỗi Chương 35: Người quen Chương 36: Đã định trước Chương 37: Khác thường Chương 38: Không ngoài ý muốn Chương 39: Đúng, cô ấy vẫn tự phụ như vậy! Chương 40: Thật ra em đều biết rõ Chương 41: Hoa nở năm đó Chương 42: Ba mươi chưa phải là Tết Chương 43: Người dưng Chương 44: Được mất Chương 45: Nếu không cách xa Chương 46: Được thôi, như vậy có là gì! Chương 47: Mây đen che khuất mặt trời Chương 48: Dự liệu và ngoài ý muốn Chương 49: Nụ cười cuối cùng Chương 50: Nước lửa dung hòa Chương 51: Ngưỡng mộ? Chương 52: Cho anh ba quân! Chương 53: Đâu dễ dàng như vậy Chương 54: Vậy thì đi thôi Chương 55: Lý do hoàn hảo Chương 56: Một tập phim Chương 57: Hóa ra là anh Chương 58: Chẳng có gì tốt mà quan tâm Chương 59: Muốn làm việc Chương 60: Phạm sai lầm Chương 61: Cảm giác phiền toái Chương 62: Là ai nợ ai Chương 63: Ai có thể nhìn thấu Chương 64: Tết Dương lịch Chương 65: Bị cảm Chương 66: Ánh mắt Chương 67: Nếu đây là người thân Chương 68: Con của chúng ta Chương 69: Đó là ai? Là ai? Chương 70: Sinh nhật? Chương 71: Vậy thì sao? Chương 72: Tôi tình nguyện cho rằng cô đã chết Chương 73: Hôn lễ của họ Chương 74: Ai làm được? Chương 75: Thắng ư? Không có Chương 76: Tiền duyên rối rắm Chương 77: Nhà dột suốt mấy đêm mưa Chương 78: Ấm ức Chương 79: Nếu như bình an Chương 80: Cứ như vậy đi! Chương 81: Người ích kỉ Ngoại truyện 1: Giác quan thứ sáu không nhạy Ngoại truyện 2: Nhà có cô vợ lười Ngoại truyện 3: Tàn yêu Chương 1: Điểm tựa Lúc xuất hiện tại nhà họ Giang, cô gái Giang Nhân Ly xinh đẹp đã khiến cho tất cả mọi người phải kinh ngạc. Tu Lăng bất chợt liên tưởng tới Hồng Lâu Mộng mà hồi học cấp hai được nghe thầy giáo giảng đi giảng lại bằng giọng vô cùng sùng bái. Sự xuất hiện của Tiết Bảo Thoa cũng chói mắt như thế. Cô chiếm được cảm tình của tất cả mọi người trong vườn Đại Quan, từ Giả lão phu nhân cho đến nha hoàn, dường như ai cũng có cảm tình với cô. Từ thời khắc ấy, số phận của Đại Ngọc gặp trở ngại lớn. Nhìn từ một khía cạnh nào đó, Bảo Thoa có thể xem là khắc tinh của Đại Ngọc. Cho dù, cuối cùng đó là một cuộc hôn nhân có chút hoang đường, Bảo Thoa cũng chỉ là vai phụ cho tấn bi kịch của Đại Ngọc mà thôi. Và Giang Nhân Ly, tựa hồ sắm một vai như vậy. Mười lăm tuổi, Nhân Ly mới tới nhà họ Giang, chỉ trong tích tắc đã trở thành tâm điểm của sự chú ý. Cô mặc một chiếc váy ngắn màu tím nhạt mỏng manh, để lộ đôi chân thon dài nõn nà. Ánh mắt cô đảo qua mọi người, sau đó cô đi về phía Giang Thánh Minh khẽ gọi: “Cha!”. Giang Thánh Minh nắm tay cô con gái nhỏ, tuyên bố với mọi người: “Đây là con gái thứ hai của tôi, Giang Nhân Ly”. Trong một thoáng hoảng hốt, Tu Lăng đảo qua vẻ mặt mọi người trên bàn, ai nấy đều xuýt xoa khen con gái nhà họ Giang. Trong mắt mọi người, Giang Nhân Mạn từ lâu được coi là một mỹ nữ, Giang Nhân Đình cũng yêu kiều không kém, nhưng không ngờ sự xuất hiện của Giang Nhân Ly đã trực tiếp khiến hai cô tụt hẳn một bậc. Thế giới này mỹ nhân có nhiều, nhưng có thể liếc mắt khuynh thành như vậy thực hiếm. Tu Lăng dừng ánh mắt trên người Giang Nhân Đình, mỉm cười với cô. “Mọi người đều nói chị hai sau này lớn lên nhất định sẽ là đệ nhất mỹ nhân, anh Tu Lăng, anh có thấy thế không?” Xong tiệc, Nhân Đình kéo Tu Lăng ra sân ngồi. Tu Lăng xoa đầu cô: “Người đàn ông nếu chỉ coi trọng vẻ bề ngoài của phụ nữ, nhất định là một người đàn ông nông cạn. Hơn nữa, trong lòng anh Lăng, Đình Đình vẫn xinh đẹp nhất”. Mạc Tu Lăng bỗng giật mình tỉnh giấc, lúc này máy bay chuẩn bị hạ cánh. Hóa ra mình nằm mơ! Anh day day trán lấm tấm mồ hôi. Tiếp viên thân thiện đưa cho anh chiếc khăn tay. Tu Lăng gật đầu tỏ ý cảm ơn rồi lau trán. Đầu vẫn còn hơi váng, một chuyến công tác chuyển máy bay liên tục khiến cơ thể vốn thiếu ngủ của anh càng không thể chịu nổi, công việc phía bên kia thì liên tục xảy ra sai sót. Bây giờ trở về, anh nhất định phải nghỉ ngơi. Tu Lăng vừa ra khỏi sân bay, định đi đến bãi đỗ xe thì nhận được điện thoại của thư ký Chương Tâm Dật, hôm nay anh còn một bữa tiệc quan trọng không thể không tới dự. Sắc mặt Tu Lăng sa sầm, nhưng vẫn miễn cưỡng lấy lại tinh thần lái xe quay về công ty. Anh hoàn toàn không hay biết, có một người vẫn luôn chú ý tới mình. Nhân Ly đang phân loại quần áo trên giá treo. Một vài khách hàng thử trang phục xong rồi tùy ý vứt lung tung cô phải sắp xếp lại. Đến giờ ăn trưa, cửa hàng không còn khách, Nhân Ly đang mãi nghĩ xem nên gọi đồ hay là đi tìm một quán ăn nào đó thì Tần Ngải Ninh hùng hùng hổ hổ xuất hiện. “Đã về rồi sao? Đúng lúc quá, cùng đi ăn nhé!” Cửa hàng gần đại học C này là của Tần Ngải Ninh, mấy hôm nay cô ấy đi du lịch Hồng Kông nên nhờ Nhân Ly trông coi. Tay vẫn còn xách hành lý, vẻ mặt tỏ ra vô cùng vội vã, uống xong một cốc nước, Ngải Ninh mới mở miệng: “Cậu biết trên máy bay mình đã gặp ai không?”. Nhân Ly liếc Ngải Ninh một cái: “Anh chàng khóa trên mà cậu từng thầm mến ngày trước?”. Tần Ngải Ninh lườm cô: “Ông xã của cậu đấy”. “Ồ!!!” Nhân Ly kéo dài giọng, rồi lập tức kêu lên với vẻ bất bình: “Cậu đúng là đồ giả dối, hóa ra là ngồi khoang VIP!”. ©STENT Trước khi đi không biết là ai luôn miệng nói bên tai cô, nhất định phải tiết kiệm, nhất định phải tiết kiệm? Ngải Ninh tỏ vẻ bất lực, lặng lẽ day trán: “Giang Nhân Ly, chúng ta thật sự quen biết nhau sáu năm rồi sao? Ngay cả chuyện quan trọng mình muốn nói cậu cũng không hiểu sao?”. Thực ra, không phải cô không rõ Ngải Ninh muốn nói gì, mà là cô không cần thiết phải biết hành tung của Tu Lăng. Trước đây không cần thiết, càng không cần thiết… Nếu muốn sống tốt thì phải học cách không quan tâm quá nhiều chuyện. Bao nhiêu đau khổ cũng chỉ vì người ta muốn quá nhiều thứ, nhưng ông trời không tốt bụng đến mức thỏa mãn được tất cả ham muốn của họ. Nhân Ly về đến nhà, căn nhà vẫn lạnh như băng. Cô không hề ngạc nhiên. Cô chưa bao giờ nắm rõ công việc của Tu Lăng, không biết anh ngày đêm không về nhà thì làm gì, ở đâu. Cứ một mình như vậy cũng tốt, thích nấu cơm lúc nào thì nấu lúc ấy, ăn qua loa cho xong bữa rồi xem ti vi. Cũng không phải có gì hay để xem, chỉ là cô có quá nhiều thời gian, cô không muốn đi ngủ sớm, không muốn ngày mai đến quá nhanh. Trước khi đi ngủ, Nhân Ly nhìn đồng hồ, đã mười rưỡi. Trong quán bar Bất Dạ Thành khá nổi tiếng, Tu Lăng cùng một đám người nhậu nhẹt đến mức đầu óc hỗn loạn. Sau khi bàn bạc những chi tiết cụ thể cho hợp đồng, lý trí mà anh cố gắng giữ tỉnh táo nãy giờ bắt đầu bị xáo trộn. Lúc tỉnh lại, anh thấy mình nằm trên giường trong khách sạn. Tuy đầu óc váng vất, nhưng Tu Lăng vẫn ý thức được một người phụ nữ đang cởi quần áo của mình. Thấy anh tỉnh lại, cô ả dường như hơi ngạc nhiên, nhưng không dừng tay. Tu Lăng nheo mắt, nhớ ra cô ả chính là người đã bồi rượu mình, anh cũng không ngăn cản hành động của cô ta. Nhận được tín hiệu ngầm đồng ý của khách, cô ả tự cởi bỏ quần áo của mình rồi nhẹ nhàng tựa lên người anh. Tu Lăng nghiêng người, lật cô ta đặt dưới thân, môi anh cúi xuống tìm kiếm lỗ tai cô ta. Nhưng vừa mới chạm tới, anh lập tức giật mình như tỉnh giấc mộng, ngồi bật dậy: “Cô đi đi!”. Người phụ nữ nằm trên giường nhìn anh với ánh mắt khó tin. Mặc lại quần áo xong, Tu Lăng không nói gì thêm, mặc kệ cô ả đang nằm bất động trên giường, anh lặng lẽ xoay người bỏ đi. Anh tin chắc người chiêu đãi hôm nay đã trả tiền, hơn nữa, lúc này anh cũng không cần phải tỏ ra hào phóng làm gì. Gần đây đúng là khá may, Tu Lăng chạy xe với tốc độ cực nhanh nhưng không gặp phải cảnh sát giao thông. Bị tiếng gõ cửa đánh thức, Nhân Ly uể oải dậy, ra mở cửa trong bộ dạng áo ngủ xộc xệch và đầu tóc rối bù. Tu Lăng lại bắt đầu cảm thấy chếnh choáng, anh dựa lưng vào tường: “Sao lâu thế?”. Nhân Ly nhíu mày. Mùi rượu và mùi nước hoa phụ nữ trên người anh hòa vào nhau khiến cô chán ghét đến cực độ. Cô đáp với vẻ không mấy thiện cảm: “Lần sau muộn như vậy anh có thể không cần về!”. Cô vừa xoay người liền bị Tu Lăng kéo lại, quai hàm anh khẽ nhếch lên: “Em có ý gì?”. Nhân Ly không muốn nhiều lời, cố gạt cánh tay anh ra: “Anh nghĩ ý gì thì là ý đó!”. Mặt Tu Lăng lộ ra nụ cười châm chọc: “Thế nào? Ghét lắm sao?”. Cô cố hết sức vùng vẫy: “Em đi chuẩn bị nước, anh đi tắm trước đã”. Anh đột nhiên ôm chặt cô: “Không thì sao?”. “Anh muốn làm gì?” “Em nói xem?” Nhân Ly giãy giụa: “Buông ra!”. “Em chê anh bẩn, em cho rằng mình sạch sẽ lắm sao?” Tu Lăng lạnh lùng tuyên bố. Nhân Ly vì những lời này mà ngây người, toàn thân cô run lên. Tu Lăng dùng một tay ôm cô, sau đó đi vào phòng, dùng sức dá lên cánh cửa. Chương 2: Sự xuất hiện của cô Một năm ấy, Nhân Ly có ý thức tồn tại rất mạnh mẽ khi sống trong nhà họ Giang. Nhân Ly chỉ hơn Nhân Đình hai tháng tuổi. Không cần nghĩ nhiều cũng có thể đoán được trong chuyện này còn có một bí mật. Thực ra, Giang Nhân Đình mới chính là con gái riêng của Giang Thánh Minh. Sự việc xảy ra trong gia đình này thật sự khiến người ta không kìm lòng được mà khẽ than. Giang Thánh Minh và Uông Tố Thu sống với nhau bảy năm, có một cô con gái tên là Giang Nhân Mạn. Không lâu sau khi Uông Tố Thu mang thai đứa con thứ hai, tình nhân của Giang Thánh Minh cùng lúc có thai. Nếu như chỉ là một gia đình giàu có bình thường, cùng lắm thì họ sẽ mang Giang Nhân Đình về nuôi, nhưng Uông Tố Thu không phải là người dễ dàng chịu nhục như vậy. Sinh hạ Giang Nhân Ly không lâu, bà liền tự mình tới tìm Bạch Thanh Hà gây phiền phức, còn khiến Bạch Thanh Hà ngã từ cầu thang xuống. Cũng không biết là do Giang Nhân Đình mạng lớn hay mệnh ngạnh, từ trên cao lăn xuống, Bạch Thanh Hà sinh non. Giang Thánh Minh và Uông Tố Thu ầm ĩ một trận, sau đó Uông Tố Thu đưa đơn ly hôn. Quan hệ hôn nhân thương nghiệp vốn không đơn giản, đôi bên cùng hưởng lợi cùng chịu thiệt, nhưng Uông Tố Thu vẫn liều lĩnh quyết định ly hôn, mang theo đứa con mới chào đời hai tháng rời khỏi nhà họ Giang. Giang Thánh Minh không phải là không có tình cảm với vợ, nhưng tính cách Uông Tố Thu quá sức ương ngạnh, cuối cùng không tránh nổi kết cục ly hôn. Không lâu sau đó, Giang Thánh Minh đưa Bạch Thanh Hà về nhà, nhưng chưa cho bà ta một danh phận chính thức. Mười lăm năm sau, Uông Tố Thu vì dốc sức trên thương trường, quá vất vả mà sinh bệnh nặng, phải ra nước ngoài chữa trị, không thể chăm sóc Giang Nhân Ly, cho nên cô mới được cha đón về nhà. Những điều này đều là Tu Lăng nghe được từ mỗi người dăm ba câu mà xâu chuỗi lại. Anh cũng không quan tâm lắm, hằng ngày vẫn đến trước cửa tiểu khu chờ Nhân Đình. Anh lớn hơn cô hai tuổi. Từ lúc anh mười hai tuổi, Nhân Đình mười tuổi, anh bắt đầu thói quen tới đón cô đi học hằng ngày. Sức khỏe Nhân Đình không tốt, tuy không có bệnh gì nghiêm trọng nhưng thân thể thoạt nhìn luôn khiến người ta có cảm giác yếu ớt như cây lúa còn non. Mặc dù Giang Thánh Minh và Bạch Thanh Hà đã hết lòng chăm sóc nhưng không khiến cô khá lên được. Tu Lăng vừa đến được một lúc đã thấy Nhân Đình đi ra, cô bước đi hết sức nhẹ nhàng. Bình thường anh vẫn hay trêu bộ dạng cô giống thỏ, lúc này, con thỏ này đang từng bước đi đến phía anh. Nhân Ly đi phía sau, trên lưng đeo một cái túi vải màu trắng. Cô dừng lại quan sát Tu Lăng một lúc rồi mới tiếp tục đi tới. Mười bảy tuổi, Tu Lăng đã có xe riêng. Dường như mới phát hiện ra sự tồn tại của Nhân Ly, anh tiến lên trước nói: “Đi cùng nhau nhé!”. Nhân ly gật đầu, không có ý từ chối. Nhân Đình cười nhìn chị gái, sau đó mới khẽ tránh sang một bên cho cô đi. Không biết Nhân Ly không thấy hay là cố tình không thấy, cô cũng không nói thêm câu gì. Tu Lăng nhìn hai chị em qua gương chiếu hậu. Nhân Ly đúng là quá rực rỡ, nhìn rất bắt mắt. Đột nhiên anh cảm thấy khó chịu nên chuyển ánh mắt sang Nhân Đình. Cô có một vẻ đẹp tự nhiên không thể sao chép. Nghĩ vậy, anh mới cảm thấy hài lòng phần nào. Nhân Đình dường như rất có hứng thú với Nhân Ly: “Chị, bắn nhiều lỗ tai như vậy không đau sao?”. Nhân Ly khẽ cười, lấy ra một cái gương nhỏ ngắm nghía lỗ tai của mình: “Đau, nhưng đẹp mà”. Nhân Đình nhăn mặt vẻ không đồng tình: “Đáng không?”. Đúng là rất đau! Nhân Ly bắn bên tai trái ba cái, bên tai phải năm cái. Lúc đầu, cơn đau trong nháy mắt qua đi, nhưng rồi càng ngày càng đau nhức. Cô nghe nói, nó sẽ đau âm ỉ rất lâu. “Em nghĩ xem, bất cứ cái gì cũng cần phải có sự đánh đổi như thế, mới biết trân trọng thứ mà mình đạt được”. Nhân Ly hài lòng vuốt lỗ tai mình. Nhưng hậu quả là, ngày đầu tiên nhập học Nhân Ly đã bị giáo viên chủ nhiệm phạt đứng ngoài cửa phòng học. Nguyên nhân là vì khi thầy Vương ôn tồn bảo cô tháo mấy cái khuyên màu sắc sặc sỡ ra khỏi tai, cô không chịu nghe. Đây là trường cấp hai trọng điểm, yêu cầu đối với vẻ ngoài của học sinh rất nghiêm khắc. Nhân Ly thờ ơ đứng ngoài cửa lớp, ai đi qua cũng ngoái lại nhìn cô. Nhân Đình thừa dịp nghỉ giữa giờ liền chạy tới trường cấp ba đối diện. Cô đã quen có chuyện gì đều chạy đến tìm Tu Lăng giúp. Rất ít khi Nhân Đình tới tìm Tu Lăng vào giờ nghỉ, nên vừa nhìn thấy cô, anh đã hỏi: “Sao thế?”. Vì chạy quá nhanh, mặt cô đỏ bừng. Tu Lăng nhìn Nhân Đình thở hổn hển, cười nói: “Lần sau đừng chạy nhanh như vậy”. Cô kể toàn bộ sự việc cho anh nghe. Anh phần nào cảm thấy khó tin. Thường thì, trẻ con ở cái tuổi này vẫn hay coi lời nói của giáo viên là thánh chỉ, cho dù có một số ít đứa trẻ nghịch ngợm nhưng cũng chỉ dám chống đối sau lưng. Không biết là Nhân Ly chưa quen trường mới hay tính cách cô như vậy. “Thầy giáo bắt chị em đứng một lúc thôi, không sao đâu, đừng quá lo lắng.” Tu Lăng vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhân Đình. “Nhưng ngoài trời rất nắng.” Tu Lăng đành phải xin phép thầy giáo cho nghỉ học, rồi theo Nhân Đình đi tìm Nhân Ly. Thực ra, thầy giáo chỉ muốn giữ thể diện, nếu Nhân Ly chịu nghe lời, tháo khuyên tai ra là được. Tu Lăng là một người khá nhẫn nại, thế nhưng Nhân Ly có vẻ như một lời cũng không nghe lọt tai. Cô không phản bác, chỉ quay mặt đi chỗ khác, làm như không nghe thấy. Tu Lăng càng nghĩ càng bực mình. Khi anh đang tiếp tục “thuyết giáo”, Nhân Ly lại mỉm cười nhìn một học sinh nam khác vừa chạy tới: “Cảm ơn anh!”. Cậu ta gãi đầu, đưa cho Nhân Ly một chai nước. “Cái này bao nhiêu tiền?” “Không cần, cũng không nhiều.” “Vậy cảm ơn anh nhé.” Nhân Ly mở nắp chai nước. Tu Lăng bỗng kích động, mình bị coi là người vô hình sao? Nhân Ly uống một ngụm nước rồi mới nhìn Nhân Đình và Tu Lăng: “Lỗ tai vừa bắn hôm qua, giờ tháo khuyên ra thì nó sẽ lập tức liền lại, như vậy chẳng uổng công chịu đau ư?”. Cuối cùng, Tu Lăng phải chạy đến cửa hàng trang sức, mua một gói khuyên tai trong suốt cho Nhân Ly. Mọi chuyện bấy giờ mới được giải quyết. Mãi về sau, khi nghĩ lại chuyện này, Tu Lăng tự hỏi có phải đây chính là nguyên nhân khiến anh luôn khó chịu với cô? So với Nhân Ly luôn náo loạn, Nhân Đình có vẻ nhu mì hơn. Chương 3: Thời niên thiếu Nhân Ly và Nhân Đình học cùng một lớp, đang là lớp chín, việc học khá quan trọng. Vợ chồng Giang Thánh Minh chưa nắm rõ lực học của Nhân Ly, nhưng Nhân Đình thì khiến họ rất lo lắng vì thành tích của cô luôn dưới mức trung bình. Hai nhà Giang, Mạc vốn có quan hệ thân thiết. Trước kia, khi Mạc Chí Hạo vẫn chỉ là một thư sinh, nhờ có sự giúp đỡ nhiệt tình của Giang Thánh Minh, ông mới có thể kiếm được khoản tiền đầu tiên. Mười mấy năm nay, nhà họ Mạc đã phát triển rất nhanh, vượt xa hiển hách của Giang Thánh Minh. Có điều, Mạc Chí Hạo là một người có tình nghĩa, bất cứ lúc nào Giang Thánh Minh có việc gì cần giúp đỡ, ông không nói hai lời mà đồng ý ngay. Vì vậy, lúc Giang Thánh Minh ngỏ ý muốn Mạc Tu Lăng giúp hai cô con gái của mình học tập, Mạc Chí Hạo ngay cả do dự một chút cũng không có. Tu Lăng lúc ấy học lớp mười một, chương trình học không đến nỗi quá nặng. Vậy là sau đó, hai chị em họ Giang cứ tan học ở trường là về thẳng nhà họ Mạc để học thêm. Người chăm chú nghe giảng luôn là Giang Nhân Đình. “Anh Tu Lăng, những công thức này làm thế nào? Em không hiểu.” Tu Lăng nhận quyển sách, ôn tồn nói: “Trong hóa học, chỉ khi kết quả sinh ra chất lỏng, chất khí, chất rắn mới được coi là phản ứng xảy ra. Cho nên khi hai chất này phản ứng với nhau nhất định sẽ sinh ra một trong ba chất kia”. Nhân Đình gật đầu: “Anh Tu Lăng thật thông minh”. Nhân Đình chăm chỉ bao nhiêu thì Nhân Ly lười biếng bấy nhiêu. Từ hôm cô dùng khuyên tai mà Tu Lăng mua cho, lỗ tai bị nhiễm trùng, phải tra thuốc mấy ngày liền. Hễ về đến nhà là cô lại buông xõa mái tóc nên ông Giang và bà Bạch không biết được bí mật của cô. Tu Lăng thấy cô chỉ một mực chú ý đến lỗ tai, cảm thấy mình có nghĩa vụ phải nhắc nhở: “Dù sao cũng nên chú ý nghe giảng một chút”. Nhân Ly không thèm quay đầu lại: “Biết rồi, phản ứng axit - kiềm phải sinh ra nước, khí, chất rắn.” Tu Lăng hơi bực, nhưng không để ý tới Nhân Ly nữa. Trong lúc Nhân Đình chăm chú nghe Tu Lăng giảng bài, Nhân Ly lại tỉ mỉ tô tô vẽ vẽ móng tay: “Đẹp không?”. Tu Lăng trừng mắt lườm cô, cô cũng không giận, kéo Nhân Đình lại, hỏi: “Móng tay chị đẹp không?”. “Đẹp!” Nhân Đình cũng cười. “Đợi lát nữa chị sơn cho em nhé?” Nhân Đình liếc Tu Lăng đang giận dữ, vội lắc đầu. Thấy vậy, sắc mặt Tu Lăng mới dịu đi, có điện thoại gọi đến, anh liền đứng dậy đi nghe máy. Nhân Ly thì thầm bên tai Nhân Đình: “Đình, em có phải em gái ngoan của chị không?”. Nhân Đình mở to mắt, nghiêm túc gật đầu. Nhân Ly lấy bài tập hôm nay được phát về, đưa cho em gái: “Vậy đợi lát nữa anh Tu Lăng của em giảng bài xong, em giúp chị chép lại!”. “Thế chị làm gì?” “Chị đương nhiên còn có việc!” Nói xong, Nhân Ly ném cuốn vở lại rồi vội vã chạy ra ngoài. Tu Lăng quay lại đã không thấy bóng dáng Nhân Ly đâu. Anh đi tới trước mặt Nhân Đình: “Chị gái em đâu?” “Chị ấy nói chị ấy còn có việc.” Tu Lăng không hỏi nữa, tiếp tục giải đáp thắc mắc của Nhân Đình. Việc gì có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai. Tu Lăng rốt cuộc cũng phát hiện ra Nhân Ly thường xuyên nhờ em gái làm bài tập thay, rồi bỏ ra ngoài chơi. Đối với những thứ mới mẻ, cô đều bị thu hút, sau đó là say mê không rời, nhưng chưa đến ba ngày sau sẽ lại tìm kiếm mục tiêu hứng thú mới. Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com Vì chuyện này, Nhân Đình đã bị Tu Lăng mắng một trận. Cho nên, hôm nay Nhân Ly phải tự mình làm bài. Cô ngậm đầu bút nhìn Tu Lăng một lúc, sau đó cười với anh. Tu Lăng bị cô nhìn đến quái lạ, nhưng không thèm có phản ứng gì. Chợt Nhân Ly đi tới bên cạnh anh nói: “Anh Tu Lăng, anh giảng bài mệt như thế, hay là nghỉ ngơi chút đi!”. Nếu Nhân Đình gọi như vậy, Tu Lăng sẽ cho là đương nhiên, nhưng đây là Nhân Ly, anh chợt thấy gượng gạo: “Anh không mệt!”. “Thầy giáo nói, làm gì cũng cần phải kết hợp nghỉ ngơi!” Nhân Ly không bỏ cuộc, nói tiếp: “Hai người chơi giải câu đố nhé, hoạt động đại não một chút! Có một học sinh trong lúc làm bài thi môn toán, tất cả các câu hỏi phần đầu đều không động bút, nhưng thầy giáo lại cho cậu ta điểm tối đa. Tại sao?”. Nhân Đình vắt óc suy nghĩ mãi không ra, đành quay sang cầu cứu Tu Lăng: “Tại sao?”. Tu Lăng khẽ cau mày: “Là bởi cậu ta làm đúng câu hỏi cuối cùng. Thông thường trong đề toán thì câu cuối cùng luôn là câu khó nhất. Nếu như cậu ta đã làm được câu cuối rồi, các câu trước đó đương nhiên không cần nói đến nữa”. Nhân Đình vỗ tay: “Anh Tu Lăng thật thông minh!” Cô nghiêng đầu nhìn về phía Nhân Ly: “Chị, anh trả lời đúng không?”. Nhân Ly nhún vai: “Rất chính xác. Cho nên, chuyện này dạy chúng ta, làm việc không cần lúc nào cũng phải tuân theo khuôn phép nề thói cũ, tránh uổng phí sức lực!”. “Như thế gọi là cơ hội.” Tu Lăng đột nhiên hiểu ra ý tứ mà Nhân Ly ám chỉ, đơn giản là cô không muốn làm bài tập mà thôi. Nhân Ly bĩu môi, bấy giờ mới chịu cúi xuống đọc bài. Có điều, không được mấy ngày, Tu Lăng lại không thấy cô làm bài tập nữa. Anh nhìn Nhân Đình vẻ ngờ vực. Nhân Đình vội vàng xua tay: “Em không làm hộ chị, chị làm bài rất nhanh, làm ngay ở trường rồi!”. Cô không hề nói dối. Tu Lăng vuốt tóc cô: “Nhớ kỹ, sau này không được làm mấy chuyện không được lợi lộc gì như vậy nữa, nghe chưa?”. “Vâng!” Nhân Đình mỉm cười ngọt ngào. Chỉ cần là lời anh Tu Lăng nói, cô đương nhiên sẽ nhớ kỹ mà làm theo. Chương 4: Khoảng cách Sau khi kết quả thi đầu tiên được công khai, Tu Lăng lập tức hỏi thăm Nhân Đình: “Kết quả thế nào?”. Nhân Đình cúi đầu lặng im. Tu Lăng xoa đầu cô: “Không sao, anh đưa em đi ăn KFC”. Đây là món Nhân Đình rất thích, bình thường Tu Lăng không đưa cô vào đó vì cảm thấy chúng thật sự chẳng ngon lành gì. Nhưng hôm nay là ngoại lệ. Nhân Đình vừa ăn vừa nói: “Anh Tu Lăng, em dốt lắm phải không?”. “Không phải.” Thấy Nhân Đình vẫn rầu rĩ, Tu Lăng bèn khuyên nhủ: “Mỗi người đều có một niềm hứng thú riêng, chuyện học hành không tốt không nói lên được gì cả. Có thể, Đình Đình của anh còn có ưu điểm khác chưa được khám phá”. “Vậy sao?” Nhân Đình chưa thực sự hào hứng. Đưa Nhân Đình về nhà, Tu Lăng mới hiểu được vì sao cô lại buồn rầu như vậy. Cô và Nhân Ly cùng học một lớp, trong giờ học cô luôn chăm chú nghe giảng, tan học lại chịu khó học thêm. Còn Nhân Ly lúc nào cũng mượn cớ ra ngoài sân vận động đi loanh quanh vài vòng rồi mới chịu quay lại lớp học, bài tập giao cho cũng không làm chứ đừng nói đến học thêm. Thế nhưng lần nào điểm thi của Nhân Ly cũng rất cao, toàn khối có mười bảy lớp, vậy mà cô xếp hẳn thứ nhất. Sự chênh lệch lớn như vậy, thật khiến người ta không khỏi phải suy nghĩ. Ông Giang và bà Bạch đều rất vui vì Nhân Ly, ngay cả Nhân Mạn đang sống bên ngoài cũng trở về thăm cô em gái truyền kỳ này. Nhân Đình đứng một góc, không ai hỏi đến thành tích của cô, dường như bị mọi người bỏ quên. Tu Lăng liền kéo cô đi ra ngoài. Hai người ngồi trong vườn hoa của tiểu khu, bọn trẻ trong khu thường đến đây chơi đùa, ở giữa bãi cỏ còn có một chiếc xích đu. Tu Lăng đẩy xích đu cho Nhân Đình: “Em không vui sao?”. Nhân Đình lắc đầu: “Anh Tu Lăng, anh tin em không? Em rất mừng cho chị”. Tu Lăng gật đầu: “Anh tin”. “Cảm ơn anh tin em.” “Bởi vì anh biết Đình sẽ không lừa gạt anh, đúng không?” Nhân Đình gật đầu, vẻ quả quyết: “Đình tuyệt đối không gạt anh. Đình chỉ cảm thấy mình rất ngốc, rất dốt. Chị cả giỏi như vậy, tốt nghiệp đại học rồi có thể giúp cha quản lý công ty; chị hai thông minh, không cần cố gắng cũng đạt điểm cao. Chỉ có em là ngốc, học không giỏi, làm gì cũng không ra hồn”. Tu Lăng ôm lấy cô: “Không phải đâu, Đình mãi mãi là cô bé đáng yêu nhất trong lòng anh. Em có thể học thứ khác, nhất định sẽ có thứ mà em rất thành thạo”. Nhân Đình gật đầu: “Mình về đi. Mẹ không thấy em sẽ lo lắng”. Tu Lăng đưa Nhân Đình về nhà thì bị ông Giang giữ lại chơi. Một lát sau vợ chồng ông Mạc Chí Hạo cũng tới: “Thánh Minh, anh xem, khuê nữ nhà anh thật giỏi giang, em thực sự ước ao không được”. “Tu Lăng ưu tú như vậy, cậu còn ước ao gì nữa? Tu Lăng đi thi có lần nào là không đứng thứ nhất?” Tu Lăng vừa nghe người lớn nói chuyện, vừa lo lắng nhìn Nhân Đình. Ông Mạc cũng hỏi thăm Nhân Đình một chút, tiện thể nói vài câu dỗ dành cô bé. Sự chú ý của mọi người đều tập trung vào Nhân Ly. Chuyện như vậy đâu chỉ có một hai lần. Tu Lăng rất lo cho Nhân Đình, thậm chí cảm thấy hối hận vì mình đã nói những lời an ủi kia. Hai chị em họ cùng học đàn dương cầm. Giáo viên dạy đàn khen ngợi hai cô không dứt, nhưng cuối cùng chốt lại rằng: “Cô chị có năng khiếu hơn”. Hai chị em cùng học chơi cờ vây, không đến vài ngày, Nhân Ly đã có thể không phân thắng bại với thầy giáo. Sau đó, thầy giáo nói cô không cần tới học nữa, trình độ của cô tuyệt đối không thua kém thầy. Nhân Đình làm gì cũng đều rất cố gắng, cũng đạt được thành tích nhất định. Nhưng so với kết quả của Nhân Ly, thành tích của cô lại mất đi giá trị. Tu Lăng càng thân thiết với Nhân Đình bao nhiêu thì càng xa cách với Nhân Ly bấy nhiêu. Không phải anh cố ý, mà vì sau khi Nhân Ly đứng đầu toàn khối, cô lập tức không đến học thêm, hai vị phụ huynh cũng cảm thấy không cần thiết. Quá đáng hơn, Nhân Ly còn dám nói với giáo viên cô không muốn làm bài tập, cho dù là trên lớp hay về nhà. Ở trường cấp hai C, thỉnh thoảng có những học sinh thông minh cao ngạo như vậy, các thầy cô cũng cực kỳ nhân từ mà chiều ý. Thời gian ấy, sau khi tan học Nhân Ly không còn về nhà cùng Nhân Đình nữa, mỗi ngày cô đều đi đến khuya mới về. Nếu có bị hỏi, cô thản nhiên nói là đến nhà bạn học nhóm. Ông Giang và bà Bạch chẳng bao giờ nghi ngờ.
- Xem thêm -

Tài liệu liên quan