Phạm Thị Kim Khánh
Th¬
Vên
Th¸ng Giªng
Thanh Hóa 2014
1. Lời của cây
Bàn tay xuân dịu dàng
băng bó vết thương mùa đời cào xước
Làn môi xuân dịu dàng
hôn lên nỗi đau thời gian làm sẹo.
Đánh thức trong ta mầm khát khao ngủ quên
Xóa trên trán ưu tư vết nhăn nghi hoặc
Đổ lá cũ, bóc vỏ ngày cằn cỗi
Ta đơm mầm nảy nụ dâng xuân.
Xuân Giáp Ngọ-2014
2. Tháng Giêng
Rét không còn ngọt xé
Nắng chưa kịp hanh vàng
Mưa chưa mưa thác đổ
Lộc chưa xòe lá xanh.
Hoa bắp hoa cải lay
Ngoài bãi sông thoảng gió
Đêm về trăng chưa tỏ
Mơ hồ hương bưởi vương.
Bước chân ai đầu ngõ
Còn dè dặt ngại ngùng
Cái nhìn chưa dám ngỏ
Một chút lòng tơ vương.
Tháng giêng nắng chưa nắng
Mưa như chưa là mưa
Lá còn ươm trong lộc
Tình như chưa là tình.
[1]
3. Tháng Hai
Em ùa vào tháng Hai
Xoay tít một vòng sực nức.
Trĩu nặng chùm chùm hoa
mãn khai vàng ngọc.
Dâm da, chi chít hoa
Náo nức ong về.
Tháng Hai
mùa để sinh sôi
Côn trùng ngủ quên suốt một kỳ dài
giật mình nhớ mùa “kinh trập”.
Giữa xuân
Khí xuân sung mãn
Đánh thức lãng quên
Vực dậy yếu mềm
Rì rào…rì rào
sinh nở.
Xuân phân -2014
4. Hoa bưởi
Thơ thẩn dưới trăng
Giật mình: một hơi thở nồng.
Nhìn quang quất: trăng và cây
Ngẩng lên: cũng trăng và cây
Chỉ có
mùi hương lên tiếng:
Hoa bưởi!
Bâng khuâng chưa kịp gặp
Đã mơ hồ chia ly!
[2]
5. Vườn tháng Giêng
Sau bao ngày lưu lạc
Hồn hoang mang đi tìm
Lang thang trên đường vắng
Lạc vào vườn tháng Giêng.
Lá phô lời non tơ
Hoa nói lời sực nức
Yến oanh mùa rạo rực
Tìm nhau trong vườn xuân.
Tìm em, em gặp xuân
Đang vào mùa hội ngộ
Bỗng nhiên như kỳ ngộ
Gặp ánh nhìn ngày xanh.
Xuân phân -2014
6. Tín hiệu
Lây phây mưa rây hạt
Gieo mươn mướt trên cây
Mát lành đâu từ mây
Tỏa về theo gió thoảng.
Có gì như mùa sang
Có gì như mới thức
Không miên man thu cúc
Không rạo rực phượng hồng
Khẽ khàng nhành lan trắng
Vừa hé nở bên song.
[3]
7. Chị và em
(Kính tặng nhà thơ Đoàn Thị Lam Luyến)
Chị đắm giữa bể tình
Em đứng bờ khô khát
Chị thả lời chua chát
Em cất lời mộng mơ
Chị cô đơn vì mất
Em đơn côi vì chưa
Chỗ giao đường còn-mất
ta đi đâu bây giờ!?
Quá khứ của một người
là tương lai kẻ khác
Từ lặn lội bể thác
Chị trở về trống không.
Em tựa vào đời chị
Tránh nẻo tình bấp bênh,
Chị tựa vào lòng em
Vào khát khao mộng mị!
Chị nhủ: đời đen bạc
Đừng cả tin mơ hồ!
Nhưng chị ơi, nghi ngờ
Thì cả đời em khát!
Nếu bể tình mặn chát
Cầu tình như cầu vồng
Đừng lấy sóng làm cầu*
Lấy khơi xa làm bến **
Đừng để đời đắm đuối
Đừng dời bước khỏi bờ
Thì chị ơi nguyên vẹn
Vẹn nguyên con số 0!
Chú thích: *,**Ý thơ trong bài thơ Dại yêu của nhà thơ Đoàn Thị Lam Luyến
[4]
8. Hoài niệm
Đêm ấy trăng khỏa trần trên sóng
Sóng dưới trăng cũng dứt tấm màn đen
Ngực sóng vồm lên, trào ra dào dạt
Ào theo trăng lướt thướt phía bãi bờ.
Sao anh bảo chỉ sóng mới cuồng si
Khi bờ cứ lặng im nhận từng đợt sóng
Ôm tất cả vào lòng mình khao khát
Chỉ có bờ mới tuyệt đích vô biên!
9. Tạ lỗi
Tình yêu ơi, ta mắc nợ em rồi.
Lời muốn nói chưa một lần nói hết
Ngọn núi, cửa sông đôi đường cách biệt
Ta mắc nợ em lời thành thật nồng nàn.
Ta mắc nợ, mắc nợ hết kiếp này
Êm ái tình yêu chết trong cách biệt.
Ta biết trái tim yêu thổn thức
Khát một ánh nhìn, vòng tay ấm bờ vai.
Lời không thể trao lời, tay chẳng thể trao tay
Mắt thèm đắm trong bể tình của mắt…
Giá có cách, tình yêu ơi trả nợ,
Trả nợ rồi ta mới thực là ta.
[5]
10. Chim păng póp*
Păng…păng
Tiếng chim trống lảnh lót mái rừng đông
Póp…póp
Tiếng chim mái vọng từ mái núi tây
Từng tiếng đôi
Thả vào rừng sâu
Phả vào đêm thâu
da diết.
Păng…păng… Póp…póp
Tiếng gọi, tiếng đáp
Thổn thức
- Trời sắp sáng mất rồi!
Tiếng gọi thảng thốt.
Păng…păng… Póp…póp…
Ngày không phải của nhau
Chim chạy trốn vào đêm.
Đêm trăng ngàn
Đêm mưa nguồn
Đêm quạnh vắng
Păng…păng… Póp…póp…
Khắc khoải từ quy.
*Huyền tích dân tộc Mường kể: xưa có đôi trai tài gái sắc yêu nhau tha thiết nhưng lễ tục
không cho phép lấy nhau. Họ lánh vào rừng sâu mong được bên nhau. Một ngày nọ người
đi tìm thấy họ đã chết. Hồn đôi trai gái hóa ra hai hòn đá trắng.Dân làng ném hòn đá về
hai quả đồi. Hai hòn đá trắng biến thành đôi chim trống mái cứ đêm đến lại gọi tìm nhau,
tiếng kêu păng… păng…póp… póp thảm sầu. Dân làng gọi đó là chim păng póp. Có nơi
gọi là chim này là từ quy.
[6]
11. Đợi
Sáu ngày rồi đấy, anh biết không?
Là bao đời hạt sương trước gió
Bao kiếp quỳnh hoa chào đời rồi từ bỏ
Bao lần cánh chuồn chao mặt nước buông lơi
Bao đời bao kiếp ánh sao rơi!
Em tính thời gian bằng kiếp hoa quỳnh
Lượng thời gian hạt sương trước gió
Lượt cánh chuồn sà lòng hồ bỏ ngỏ
Và thời gian của một kiếp sao rơi
Nên đợi chờ vời vợi lắm, anh ơi!
12. Hoa mận
Có một đêm cây mận
Bừng nở trắng dưới trăng
Trong sương hoa mận nở
Tình thơ cất tiếng chào.
Trắng trong màu bột lọc
Ngan ngát vườn tháng Hai
Mắt ngời như giếng ngọc
Tình trong như suối nguồn.
13. Lá bùa
Ta chạy trên sa mạc
Nắng đổ bốn bề bỏng rát
Lê gối mỏi rời trên cát bỏng
Bình nước mầu nhiệm treo lơ lửng trước mắt
Không thể với tới
Khô khát.
[7]
Ta lạc trong rừng sâu
Chim chích rừng rậm tìm đâu ra lối
Một tia sáng vòm cao rọi xuống
Tia sáng không đủ dẫn lối.
Ta mò mẫm dưới dòng sâu
Mắt mờ mịt, mũi ngạt khí
Tuyệt vọng.
Một ngày kia
nằm lả bên bờ nước tháng Giêng
Bên khu vườn tháng Giêng để ngỏ
Ta tìm thấy lá bùa mầu nhiệm
Ta tìm thấy đời ta, con tạo cơ cầu giấu kỹ
Lá bùa nắn nót chữ: TÌNH YÊU!
14. Bắt đầu
Một ngày mới có mặt trời bắt đầu
Bắt đầu đêm trăng từ khi trăng rạng
Đoàn tàu vào ga bắt đầu bằng đèn ghi tín hiệu
Xuân bắt đầu lúc lộc nảy trong nách lá mùa qua.
Bắt đầu ta từ đâu
Bản song tấu bụi phủ quên bên giá
Tay anh về đánh thức nốt đầu tiên
Giao hưởng cất lên
chảy trôi thần diệu
Và thanh âm tràn đi…
trời đất
hết tiêu điều.
[8]
15. Lời của anh
Trong veo ban mai suối vắng
U uẩn bí ẩn rừng chiều
Trong cõi đời- lá giữa mùa bão dông Đâu là thứ nhất
đâu mới sau cùng?
Trinh nguyên- ta ẵm iu, che chở
Đam mê mời mọc- cuốn hút ta đi
Em
rười rượi xanh
hoa trái ủ đầy cành!
16. Oẳn tù tì…
Được ngày đẹp trời, Anh rủ em chơi
Cuộc thi ngày nào chúng ta nhỏ dại.
Oẳn tù tì… ra cái gì…ra cái gì…
Em ra giấy này, anh ra bút đây!
Giấy trắng thơm tho, bút còn đầy mực
Giấy liền đầy chữ, ván này em thua!
Oẳn tù tì… ra cái gì…ra cái này
Em ra bông hoa hồn thiêng cây cỏ
Anh ra cái gốc nguồn cội của cây
Em thua…- hoa thiêng không bằng gốc rễ -.
Oẳn tù tì… ra cái gì…ra cái gì…
Em ra con suối, anh hóa biển hồ
Suối ngọc long lanh, đôi bờ cổ tích
Nhỏ hẹp đến thế trước biển hồ xanh!
Sợ thua em buồn, Anh nhân nhượng thêm
Cho em ra xem con gì mạnh nhất
Em xòe tai thỏ, anh thả ra gấu
Hai con nhìn nhau buổi đầu lạ lẫm…
[9]
Biết mình sức trứng thi cứng với đá
Em liền bàn lui đừng thi nữa nhá.
Giờ em thấng hoa anh chăm trồng cây
Vườn ta bốn mùa ngát hương hoa nở
Rừng ta bốn mùa chim về kết tổ
Vững chãi với rừng, thơm nức với hoa.
Những ngày tháng Ba nhớ trò chơi trẻ con
17. Vương quốc diệu kỳ
Em từng nghe
Trong những câu chuyện thuở học trò
Mà bàn chân chưa một lần chạm tới
Cái vương quốc diệu kỳ.
Em nghe nói
Nó lung linh và kỳ ảo vô cùng.
Nó thử thách bản lĩnh
Không chấp nhận dối gian
Không chấp nhận thấp hèn
Không chấp nhận bắt chước.
Ở vương quốc ấy
Họ nhấm nháp cái ngọt ngào không phải của trái cây
Họ ngây ngất cái vị say không phải của hơi men
Họ tinh luyện rèn đúc suốt đêm ngày
Thứ báu vật duy nhất: ngôn từ
Vương quốc ấy
Là thi ca
18. Tự trọng
Người ta hoan hỉ
Người ta ghen tuông
Người ta hối hả những bước độc hành nhập thế
Người ta la hét choáng ngợp trước cuộc đời.
Người ta như con ong – mải mê hút sự cần cù của cây lá
Người ta như con bướm – say lượn theo tiếng gọi của sắc màu.
[10]
Như thế, cứ như thế
Ong ta chen chúc
Hút nhụy đời mà không cần biết đến
Đất bao đêm trăn trở
Cây lá âm thầm chắt lọc mật ngon.
Bướm bay lả lướt say sưa
Của một đời nhập tục.
Nhưng than ôi
Chỉ là con ong, cái bướm!
19. Nghe hát
“Em không buồn mà chỉ tiếc
Chưa đi hết những ngày đắm say”*
Câu thơ ai
nỗi niềm ai
Trở thành nuối tiếc theo hoài trong ta
Nhớ bờ xa
nhớ bến xa
Nhớ mênh mang một câu ca điệu hò
Nhớ xa xưa
một con đò
Chở cô dâu với cánh cò sang sông
Nhớ trưa buổi ấy bên dòng
Lần đầu trót dại mắt trùng
mắt nhau
Dại khờ đâu biết nông sâu
Đi qua bến nước còn khao khát lòng.
Thời gian…
Nước chảy qua cầu
Một lần yêu
Rồi mất nhau một đời.
Chú thích: Lời bài hát Thời hoa đỏ - Thanh Tùng
[11]
20. Nhớ
Ta có những tháng năm thơ ấu dại khờ
Chưa ai nhớ và chưa từng mong nhớ
Không hề biết những sau này nhắc nhở
Những dại khờ thành nhung nhớ trong ta…
Rồi cuộc đời một lần độ lượng
Đem nỗi nhớ anh làm bạn nỗi nhớ em
Em được biết mình bỗng thành nỗi nhớ
Nỗi nhớ thành đôi giữa cõi con người!
Rồi từ đó em thành thật ước nguyện
Nguyện ước một điều nỗi nhớ chẳng mồ côi.
21. Viết ở cửa sông
Sông đi xa
Ta cũng đi xa
Sông về nơi không còn là sông nữa
Giữa mênh mông rộng dài hội tụ
Sông còn không thao thiết phía thượng nguồn?
Thao thức nỗi bờ bên bồi bên lở
Đất mỡ màu hiến sông những phù sa
Mỗi dốc thác cho sông dòng kỳ thú
Mỗi hàng cây cho bóng nước nên thơ.
Trông bóng sông ta nhớ về bóng núi
Nơi cửa sông điệp điệp sóng cửa rừng
Ta nhìn thấy lững lờ con nước chảy
Nỗi gập ghềnh bao thác đã đi qua.
[12]
22. Hy vọng
Tình yêu, ta nâng niu như trẻ nhỏ
Ta ẵm iu, cưng nựng cất lời ru.
Có đôi lúc trẻ thơ làm ta bật khóc
Ta cứ tin rồi sẽ có một ngày.
Tình yêu lớn nâng niu ta như trẻ nhỏ
Sẽ ẵm iu, cưng nựng, cất lời ru!
23. Suy ngẫm
Hạnh phúc đời ta như cốc rượu quý
Người nhấm nháp và kẻ nâng cốc cạn.
Người nhấm nháp say và quên không ngủ
Kẻ cạn một hơi rồi khà… ngủ say.
24. Cầu
Mưa đừng mưa phía lửa nhen
Gió ơi đừng thổi phía đèn mới khêu
Mây đừng che nẻo trăng treo
Sương đừng giá la non mềm, nhé sương
Nắng đừng rát phía con đường
Đứng trưa nắng quái người thương đi về.
25. Khát
Đất khô khát quắt lòng chờ
Trời đi đâu mãi đến giờ vẫn chưa
Sinh hạ cho một trận mưa
Cho dầm dề đất, cho chừa héo hon!
[13]
26. Mong mưa
Trời còn giữ gió gìn mưa
Cho khô khát đất, cho chừa xanh non
Cho hơn hớn phải mỏi mòn
Lụa đào yếm thắm chỉ còn trong mơ.
27. Tự nhủ
Đừng gầm gào bão tố
Sóng nhấn chìm thuyền ta
Đừng ầm ào giông bão
Cuốn hồn ta vào trời.
Như gió lên, tình ơi
Chở hồn ta phiêu lãng
Tình ta như suối mát
Uống một đời không vơi!
28. Gửi Ê-dốp*
Đừng làm cáo, đừng là nho
Để khao khát, để thơm tho…vẫn là
Để hạnh phúc mãi vờn xa
Trái ngon trước mặt trêu ta một đời.
Tháng 6 /2014
29. Lời chị
Biết mà, nhớ, nhớ ít thôi
Tình như bể cũng có khi vơi cạn.
Thôi mà, thương, thương ít thôi
Tình như trời cũng có hôm sao vắng.
Đừng mà, quyến luyến ít thôi
Tình như đêm ngày còn có mùa dài ngắn.
Nồng nàn, nồng nàn ít thôi
Tình như lửa cũng có khi tro lạnh.
[14]
Hãy dành giữ, em ơi, đừng thiếu vắng
Như khe suối ngầm róc rách mãi, tình ơi!
30. Cánh én
Chẳng thể vồ lấy vò ra thơm nồng rơm rạ
Chẳng thể gục vào tưới đẫm tim anh
Chẳng thể cuồng phong ập vào tới tấp
Hỏa tốc lửa thiêu rần rật một cung thành.
Em đậu xuống vườn anh cánh én nhỏ nhoi
Chiu chít ríu ran trong vầng xanh khóm lá
Anh lượm nhặt từng âm thanh yên ả
Vun hồn xuân về lại chốn vườn nhà.
31. Thu sớm
Anh đến
giữa chiều hè nắng quái
trời bỏng rát chuyển một trời thu.
Em nghe thu ngân khúc ân tình
dịu dàng quá, trăng thu lên thăm thẳm
Lòng tựa vào hồn thu man mác
Nghe tóc mình hồi sinh thuở mười lăm!
32. Chân thành
Em đúng vậy, chẳng có gì khác biệt
Khi nhận về hay lúc trao đi.
Tim lỗi nhịp nóng ran khi bắt gặp cái nhìn
Cứ lúng túng mỗi khi anh ướm hỏi
Vẫn chẳng thể lý giải điều anh nói:
Tự bao giờ?Sao lại thế? Bao lâu?
[15]
Chẳng có gì mới hơn điều muốn nói với nhau
-Chắc cũng giống những điều ai đó nóiMỗi ánh mắt thương yêu cần như cơm khi đói
Muốn ý nghĩ trong ngày tràn rợp bóng em.
Chẳng sáng tạo gì cách em đến bên anh
-Chắc vẫn giống những gì muôn năm cũÁnh mắt chứa chan, vòng tay ấp ủ
Hôn mỗi ánh nhìn, hôn mỗi nhịp tim nhanh..
Nhớ thương mỗi con đường mỗi bước ta qua
Mỗi bóng cây che cũng hóa thành kỷ niệm.
Xót xa nhìn cơn mưa trên đường anh đi đến
Dấu đêm đi về trên quầng mắt anh sâu.
Chẳng thể nào khác đâu, em chợt khóc, chợt buồn
Chợt đắng cay vì chút gì xa lạ!
Ngày ngóng đêm mơ khi mình xa ngái quá
Chẳng thể an lòng vì một phút thờ ơ.
Chẳng mới mẻ cho anh, chắc chả giống như mơ
Quen như cơm ăn, khí trời, hơi thở.
Như sáng mặt trời lên, đêm đêm vầng trăng thức
Chỉ chân thành, rất mực, lẽ thường thôi !
33. Xuân mơ
Ước làm mưa tưới đẫm cành
Khát khô bỗng chốc biến thành xum xuê
Ước làm bầu đựng say mê
Bao nhiêu bí bách cũng mê mẩn trời!
[16]
34. Làm mưa
Ước làm một trận mưa rào
Trào qua bỏng rát, ào vào phía anh.
Oi nồng thành rời rợi xanh
Cỏ ngân ngấn nước, cây xanh ngợi ngời.
35. Giấc mơ
Đêm qua mới thực là đêm
À ơi, hồn ngủ say mềm trên tay
Hồn say ngọt lịm là say
Cò bay trên áng cỏ may dập dờn
Ẵm iu hồn hết cô đơn
Quả xanh chát bỗng chín thơm mật đầy!
36. Gửi tình yêu
Tình yêu của tôi- chiếc phao
thả lúc hồn tôi chới với.
Tình yêu của tôi- bến đợi
quê hương sau kỳ dạt trôi.
Tình yêu của tôi- nắm xôi
sau bao ngày tôi bụng rỗng.
Tình yêu của tôi- đống lửa
tôi ngồi xo ro khỏi cóng.
Tình ơi về đây- áo bông
-Ngoài kia đông về buốt lạnh-.
Tình ơi về đây- nước mát
- Rồi trời nóng cháy như nungTình ơi cho tôi khí trời
( buồng đời tối tăm ngột ngạt)
Nửa đời, hồn ơi phiêu bạt
Dạt nấp vào tình yêu thôi.
[17]
[18]
37.Thời gian
Buổi sáng, thiếu phụ đứng trước gương
Thời gian ghé tai: - nàng làm gì vậy?
- Ta bôi kem dưỡng da chống lão hóa.
- Ôi trời, nàng ảo tưởng quá, ta sẽ làm tất cả đều hóa!
Quá trưa, người đàn ông còn nằm trong chăn
Thời gian hỏi:- Ngươi làm gì vậy?
- Ta cần ngủ để giữ mình trẻ mãi.
- Hão huyền, ta lách vào cả giấc mơ cơ đấy!
Tà chiều, bốn người đàn ông bày ra một bàn cờ
Thời gian hỏi: - các ngươi làm gì vậy?
Người thứ nhất:
- Giải trí một chút thôi mà
Người thứ hai nói:
- Ta tiêu bớt thời gian một ít
Người thứ ba nói:
- Ta giết thời gian đấy …
Thời gian nói:
- Ta là dòng sông thời gian
Các ngươi liệu mà bơi lội
Một mùa xuân sắp tàn- 2014
38. Hạnh phúc
Bức thư buổi sáng cô gái viết:
- Anh, nhớ anh quá, em chết mất!
Chàng trai gửi:
- Em muốn thế hay là trống rỗng?
Bức thư buổi trưa, cô gái thổ lộ:
- Anh, em không thể nguôi ngoai!
Chàng trai dỗ dành:
- Em phải biết cám ơn cách trở,
Nếu không thế em cũng thôi khao khát!
Tối, cô gái viết trong nức nở;
[19]
- Xem thêm -