THÔNG TIN SÁCH
Tên sách: Vu
Khống
Nguyên tác: Calomnies
Tác giả: Linda Lê
Dịch giả: Nguyễn Long Khánh
NXB Văn học và công ty Nhã
Nam liên kết xuất bản
Năm: 2009
Giá bìa: 40.000 VNĐ
haian14_5@convert *prc
Giới thiệu:
Trong các cuộc trò chuyện,
những Việt kiều yêu văn chương
thường nhắc đến bút danh Linda Lê,
một nữ nhà văn Pháp gốc Việt.
Linda Lê sinh quán tại Đà Lạt, năm
14 tuổi theo gia đình sang Paris và
bắt đầu viết văn bằng tiếng Pháp.
Tác phẩm đầu tay Phúc âm tội ác
xuất bản năm 1992 đã khẳng định
tên tuổi một cây bút nữ. Từ đó đến
nay, Linda Lê liên tục có nhiều tiểu
thuyết và truyện ngắn chinh phục
công chúng Pháp và được dịch sang
tiếng Anh, tiếng Hà Lan và tiếng Bồ
Đào Nha.
Hành trình quay lại với độc giả
quê nhà của Linda Lê vừa được
đánh dấu bằng cuốn Vu khống do
NXB Văn Học và Nhã Nam liên kết
ấn hành. Viết về thế giới những
người điên, trên giá sách từng có
hai tác phẩm trứ danh Buồn nôn
của Jean Paul Sartre và Phòng số 6
của Anto Tchekhov. Đọc chầm chậm
32 chương với hơn 200 trang in, mới
thấy rằng Linda Lê vẫn có cách của
riêng mình để thể hiện một sự sẻ
chia lặng lẽ và xót xa. Giọng văn
của Linda Lê tưởng chừng lạnh lùng
và sắc sảo mà thật ấm áp và bao
dung, đặc biệt chị tỏ rõ ưu điểm
vượt trội khi phơi bày những chi tiết
khám phá nội tâm nhân vật.
"Vu khống" có một sợi chỉ rất
nhỏ nối hai mảnh đời, người cậu "bị
coi là người điên" và cô cháu gái
luôn sống trong bất an lại nuôi khát
vọng viết văn. Người cậu 10 năm ở
bệnh viên tâm thần và 5 năm tiếp
tục cuộc đời với ám ảnh một người
điên. Người cậu ấy chỉ biết lẩn quẩn
trong thư viện, làm bạn với sách và
trở thành một cuốn sách âm thầm
giữa lãng quên. Thế nhưng, sự có
mặt chờn vờn của ông trên cõi nhân
gian giống như điểm tựa cho cô
cháu gái. Và dường như chỉ có ông
mới thấu hiểu những dằn vặt của cô
cháu gái: "Chính tấm gương tôi thất
bại cho nó đủ can đảm đi thám
hiểm biên giới của sự lành mạnh
tâm thần. Chính hồi ức tôi sụp đổ
mười lăm năm trước khiến nó thả
mình đắm chìm để dễ vọt lên trở
lại. Tôi đã chuẩn bị con đường. Tôi
là dược thảo trị độc của nó. Phương
thuốc nhiệm màu ngừa điên dại của
nó".
Người điên trong Vu khống bị gọi
bằng nhiều hỗn danh khác nhau, từ
Mặt Khỉ đến Chệt Khùng, theo thói
quen ruồng rẫy của xã hội. Tuy
nhiên, chính người điên ấy luôn
thức tỉnh những phẩm giá đạo đức
ở mỗi hoàn cảnh cụ thể bằng sự tự
v ấ n: "Mày đã trả tiền để con bé
được ngủ yên trong giường như mọi
đứa con gái ngoan… Mày đã trả tiền
để thỏa mãn cái tật làm thánh nhân
của mày…". Người điên ấy luôn run
rẩy trong sự sợ hãi, không phải chỉ
để thương chính bản thân mình, mà
còn thương những con người tội
nghiệp xung quanh. Người điên ấy
lý giải u uẩn của cô cháu gái: "Đời
con bé cũng thế, chỉ là đổ nát. Hai
người cha đã phá sập nền móng. Nó
bới gạch vụn, dọn mảnh vỡ, nó chỉ
tìm thấy những bóng ma người cha.
Nó là con chuột chũi mải miết đào,
đào không thôi, trong thanh âm tiếc
thương. Hiểm nguy rình đón nó, ấy
là ngộ độc trữ tình, ấy là đa cảm xói
mòn khả năng khinh đời".
"Vu khống" không phải là cuốn
sách đọc để lấy cốt truyện, hay đọc
để kể lại dăm tình huống gay cấn.
Vu khống níu giữ rung động của
chúng ta trong một không gian ngột
ngạt và khơi dậy một niềm cảm
thông sâu sắc cho số phận hiu hắt
dự phần với cuộc sống nhiều khi hờ
hững này: "Trước kia tôi kinh khiếp
những người điên mở miệng là nói
nhăng nói cuội, nói gióng tiếng một,
nói đi nói lại, chửi bới và kêu thét.
Bây giờ tôi kinh khiếp những kẻ tâm
trí lành mạnh, họ phun ra những từ
trống rỗng và đợi được những lời vô
nghĩa đáp lại".
Nhà văn Linda Lê thổ lộ "viết, là
tự lưu đày bản thân". 16 năm trước,
Vu khống vừa ra mắt lần đầu tiên
đã thu hút được sự quan tâm của
độc giả Pháp, còn hôm nay với sự
chuyển ngữ của Nguyễn Long
Khánh có thể Vu khống cũng sẽ làm
hài lòng người yêu văn học Việt
Nam. Đọc Vu khống để thấm thía vẻ
đẹp của những cuộc đời thiệt thòi
và lầm lũi xung quanh chúng ta!
(Theo evan)
Tác giả:
Linda Lê là một trong các nhà
văn nữ hàng đầu tại nước Pháp
ngày nay. Sinh năm 1963 tại Đà
Lạt, Linda Lê sang Pháp năm 1977,
theo mẹ có quốc tịch Pháp, trong
khi cha ở lại Việt Nam; sự chia lìa
này là một đau khổ khôn nguôi cho
cô.
Linda Lê thành danh năm 1992
với tập truyện Les Evangiles du
Crime (Phúc âm Tội ác). Từ đây,
các tác phẩm của cô luôn luôn được
đón nhận nồng nhiệt : Calomnies
(Vu khống, 1993), Les Dits d'un
Idiot (Lời Tên Khùng, 1995), và
nhất là bộ ba Les Trois Parques (Ba
Nữ thần Số mệnh, 1997), Voix
(Tiếng nói, 1998), và Lettre morte
(Thư chết, 1999). Cũng năm 1999,
Linda Lê thu thập các bài báo, các
bài đề tựa đã viết, thành tập Tu
écriras sur le bonheur (Ngươi sẽ
viết về hạnh phúc), gồm các bình
luận về 38 nhà văn, từ Kôbô Abê
đến Franz Werfel, qua Ingeborg
Bachmann, Henry James, Marina
Tsvétaéva... Các tác phẩm khác của
cô mang tựa đề Les Aubes (Những
buổi Rạng đông), truyện dài, năm
2000; Marina Tsvétaéva , phê bình
văn học, Autres Jeux avec le feu
(Lại chơi với lửa), tập truyện ngắn,
năm
2002; Personne (Người),
truyện dài, năm 2003; Kriss (kịch),
năm 2004; Conte de l’amour bifrons
(Truyện cuộc tình hai mặt), truyện
dài, và Le Complexe de Caliban
(Mặc cảm Caliban), gồm nhiều tiểu
luận, năm 2005.
Calomnies đã được dịch sang
tiếng Anh, tiếng Hoà Lan và tiếng
Bồ Đào Nha.
MỤC LỤC
I - II - III - IV- V - VI - VII - VIII
IX - X - XI - XII - XIII - XIV- XV XVI
XVII - XVIII - XIX - XX - XXI XXII - XXIII - XXIV
XXV - XXVI - XXVII - XXVIII XXIX- XXX- XXXI - XXXII
Cho bí mật của phòng 406
I
Họ vẫn chẳng để tôi yên.
Mười năm nhốt trong trại cho
người ngớ ngẩn kia, mười năm sống
bên những kẻ dở hơi, những người
động kinh, những người lão suy,
những kẻ lủng sọ, những thiên tài
bất đắc chí. Mười năm với đám
người bạch tạng, những khuôn mặt
bệch như sáp chỉ tỉnh thức để lăng
mạ tôi, và, vào đôi lúc sáng suốt
hiếm hoi, gọi tôi là Mặt-Khỉ.
Thoát, tôi tưởng tôi thoát chứ.
Vậy mà lại bị mấy cái gien túm lại.
Vậy mà một cái thư lại nhắc tôi phải
nhớ tới cái gia đình đã cán dẹp bộ
não tôi, hủy diệt tuổi trẻ tôi, phá hư
đời tôi. Một cái thư. Cái thư của một
con bé kiêu kì (chứ sao, coi tuồng
chữ phóng túng, lối đặt câu, cách
dùng tiếng Pháp của nó là thấy
ngay : làm như tôi biết, tôi, kẻ học
tiếng Pháp giữa đám người điên và
học chỉ cốt để yêu cầu mấy người y
tá đừng táng mạnh quá, cho tôi
thêm một cái chăn, làm như tôi, tôi
biết thưởng thức những tinh tế
trong cái tiếng Pháp đẹp đẽ kia, cái
ngôn ngữ con bé sử dụng như một
tay tập giết người sử dụng con dao
làm bếp.)
Tất nhiên, cả tôi nữa, tôi cũng
đã lao mình vào công cuộc khai phá
văn hoá ấy. Năm năm trong thư
viện thành phố đọc bất cứ cái gì vớ
được. Văn hoá đấy, tôi tự bảo. Văn
hoá bằng bất cứ giá nào, phải có
cái đầu vững vàng chứ.
Ấy vậy mà trong thư viện tôi thư
thái lắm. Tôi xếp sách theo thể loại
và theo mẫu tự. Tôi tới lui giữa các
kệ sách, tra xét, kiểm kê, trường
hợp có quyển nào để không đúng
chỗ. Đôi khi người ta nhờ tôi đảo
lộn hết. Hai ngày liền, tôi khuân, tôi
vác. Tôi giả bộ thán phục hệ thống
phân loại mới. Tôi biết thừa náo
động lắm rồi cũng chẳng đi đến
đâu, rồi cuối cùng cũng sẽ trở lại lối
cũ. Xếp sách chán thì có thể đi thẩn
thơ, chẳng làm gì cả, ra ngoài hành
lang hút một điếu thuốc. Nhưng tôi,
tôi chúi vào một xó thư viện đọc
sách. Tôi chẳng đọc hết một quyển
nào bao giờ. Tôi chọn sách đủ mọi
thể loại. Tôi nhảy từ tiểu thuyết qua
tài liệu, từ sử kí sang nhật kí. Cốt là
để luôn luôn có hết chữ này tới chữ
khác dưới mắt. Bà quản thủ thư
viện đem tôi làm gương. Một gã
điên, một tên Chà Chệt đâm chịu
đọc sách. Văn hoá cứu vớt...
Tối về phòng mình, tôi vừa ăn
vừa đọc, trước khi ngủ cũng vẫn
đọc. Thế mà họ đã nhốt tôi dường
như vì tôi dễ mất bình tĩnh. Tôi
không ngờ lại có thứ thuốc an thần
hạng nhất này - văn hoá.
Tôi yên thân. Một mình trên đời,
hả hê một mình trên đời, và yên
thân. Với những quyển sách giúp tôi
sống, những quyển sách cơ thể tôi
ngày chịu được ngày không, như
những liều thuốc cứu ta nhưng
khiến ta tháo tỏng và đầu thì nhức
như búa bổ. Tôi một mình và yên
thân. Số mệnh lại khiến con bé
đỏng đảnh kia quấy rầy tôi. Nhắc tôi
rằng tôi có một gia đình. Rằng do
cái gia đình ấy cổng nhà thương
điên đã mở ra đón tôi. Rằng gia
đình ấy đã nhét tôi vào đấy, vào
nhà thương điên vùng Corrèze này.
Chuyện đùa hay quá thể ! Chắc họ
đã cười lăn cười lộn khi nghĩ tới cái
vố họ chơi tôi này.
Muời lăm năm nay chúng tôi đâu
còn liên lạc gì. Tôi đã quên phứt có
con bé trên đời này. Mấy đứa cháu
gái thế nào rồi cũng tái xuất hiện.
Còn nhỏ thì chúng giơ đùi giơ vế với
mấy chiếc răng khểnh, đi qua là để
lại phảng phất mùi thói hư dồn nén.
Đến tuổi chanh cốm chúng không
- Xem thêm -