Đăng ký Đăng nhập

Tài liệu Thầy cô

.DOC
1
415
148

Mô tả:

hay
"Lòng sông sâu con sào dài đo được Lòng người đưa đò ai đo được sự bao la." Cũng phải thầy nhỉ? Có lẽ, cuộc đời thầy đã đưa không biết bao nhiêu người khách sang sông­dòng sông  của tri thức, của niềm tin, hy vọng. Ấy vậy, ánh nắng mặt trời cuối ngày rồi sẽ tắt, dòng sông đến nơi con  đập sẽ rẽ sang một hướng khác. Nhưng công việc trồng người của thầy vẫn mãi còn đó, theo ta đến suốt  cuộc đời muôn vạn nẻo chông gai, nó gắn bó mật thiết với cuộc đời bằng một lối sống, cách nhìn chung.  Và em thấy được sự tận tình, sự chân thành và cái tâm của người dạy học như thầy. Thầy đã chỉ bày em  từ những ngày đầu tiên chập chợn vào ngôi trường cấp hai, cái ngày mà em chưa thật sự lớn và mọi thứ  với em mà nói là quá mới mẻ. Cái gì mới cũng lạ thầy nhỉ? Nhưng không, sự ân cần của thầy làm em thấy  nó quá gần gũi và quen thuộc thầy ạ. Chính thầy là người chấp cánh ước mơ cho em được bay cao hơn  đến chân trời rộng mở, cung cấp hành trang cho em bước vào đời ngập tràn giông bão. Thầy còn cho em  biết giá trị của những con đường­ những con đường không một chút bằng phẳng và rơi nhãn lấy một cánh hoa hồng. Thầy khuyên em phải biết vượt qua khó khăn, trắc trở, thử thách thì sẽ thành công.... Và hơn gì  hết, thầy là người luôn sẵn sàng lắng nghe và chia sẻ những vấn đề của em trong học tập và gia đình. Là  một tấm gương sáng, niềm động lực lớn lao để em sống vui, sống tốt và sống ý nghĩa hơn.  Không phải là một đứa mong đi theo con đường Văn chương từ bé­thuở niên thiếu dại khờ và đầy hoài  bão... Nhưng rồi khi gặp thầy và được thầy dạy bảo và trải qua nhiều trận bão lòng, em quyết định rẽ mình sang cánh đồng Văn chương và thử ướm chân mình trên đôi giày của người nhặt chữ rồi viết. Ấy vậy mà  vừa và đủ... Cũng nhờ thầy, người bồi đắp tâm hồn, người truyền cảm hứng yêu Văn cho em. Để rồi bây  giờ, em không một chút hối hận mà thật viên mãn vô cùng với sự lựa chọn ấy của mình. Và em chỉ muốn  nói, cảm ơn thầy vì tất cả! Thầy à, em không biết thầy đã đưa bao nhiêu chuyến đò sang sông, chỉ biết là thời đại nay nó khác đến lạ. Học trò.... Có mấy ai nhớ đến bóng dáng âm thầm và lần qua bến? Có mấy ai lần về lớp cũ trường xưa  thăm lại những người đã hết lòng tâm huyết cho mình? Có ai nhớ đến bao kỉ niệm thân thương, thấm  đượm tình cảm thầy trò? Suy cho cùng, sự hy sinh của thầy cô là quy luật muôn đời thầy nhỉ? Làm nhà  giáo phải quên đi chính mình để nghĩ nhiều hơn về người khác. Là bãi cát trắng trào dâng để các cơn sóng  ùa đi những dấu vết cưu mang năm nào, nhưng bãi cát đó vẫn nằm hoài nhớ mãi đến cơn sóng biệt ly ấy.  Thầy là một kĩ sư tâm hồn đáng quý, là bãi cát ấy,... Và em hứa sẽ không bao giờ quên thầy mà sẽ luôn  kính trọng, biết ơn và hướng đến thầy.  Giờ đây, khi ngồi trên ghế trường cấp ba, em thấy thật hạnh phúc và hãnh diện khi nghĩ đến việc mình một thời được một người thầy tốt như thế chỉ bảo... Và bằng tất cả những tấm lòng hy sinh cao cả ấy, đã đúc  kết cho ta từ "tình thầy" ­ hai chữ, một tình yêu, một tâm hồn và một tấm chân tình... Tình yêu ấy thầy đã  ấp ủ trong ngọn lửa nồng cháy. Ngọn lửa chứa biết mấy tình yêu dai dẵng, sâu nặng của thầy. Và cũng  chính tình yêu ấy, đã thức tỉnh, lan toả sức nóng kì diệu sưỡi ấm trái tim băng giá ngỡ đã ngủ quên của  các học trò. Phải chăng, tình yêu, sự cảm thông. Sự chân thành chỉ có khi ta biết nghĩ về nhau, hướng đến nhau thầy nhỉ! Có lẽ, đó mới chính là đích đến thiêng liêng và cao cả nhất của tình thầy trò. Dẫu bao năm  tháng thăng trầm cứ trôi qua, dòng đời cứ xô bồ và vội vã, nhịp sống cứ luân chuyển từng ngày, vẫn vang  vọng đâu đây nỗi nhớ thương da diết, lòng biết ơn sâu sắc và cả những thổn thức trong tâm hồn thi vị. Và  em muốn ôm trọn những kỉ niệm ấy, những ngày đẹp nhất của tuổi học trò, những ngày ngây thơ nhìn đời  bằng lăng kính màu hồng, những ngày của tuổi mười sáu mơ mộng, khát khao tắt nắng và buộc gió... Cũng gần đến ngày hai mươi tháng mười một rồi, cái ngày mà mỗi học sinh đều rạo rực khi nghĩ đến thầy  cô của mình, em chẳng biết nói gì hơn ngoài lời cảm ơn chân thành, tha thiết nhất đến thầy. Sự chân thành không thể cân đo đong đếm, sự chân thành này em phải bộc trực nó qua lá thư này, những lời có cánh  này. Em biết không phải cứ nói suông là có thể xoa dịu nỗi đau trong lòng người mang dòng máu nhà giáo  được. Chỉ mong thầy hiểu và luôn là động lực để chấp cánh cho các thế hệ khác bay xa hơn, là ngọn đuốc soi sáng đường em đi... Mong thành công và mọi điều may mắn nhất sẽ đến với thầy, với sự nghiệp trồng  người vĩ đại của thầy...!
- Xem thêm -

Tài liệu liên quan