Đăng ký Đăng nhập

Tài liệu Rebecca

.PDF
1069
339
130

Mô tả:

rebecca
LỜI GIỚI THIỆU Rebecca là câu chuyện về một cô gái trở thành người vợ trẻ của nhà quý tộc Winter, là chủ nhân của tòa lâu đài Manderley . Manderley là niềm mơ ước từ thời thơ ấu về một cuộc sống tươi đẹp của cô vợ trẻ, một cô gái bình dị có tâm hồn trong trẻo . Cô những tưởng mình đã có một cuộc sống trọn vẹn hạnh phúc , nhưng không ! Cô còn phải đối mặt với những ám ảnh về người vợ trước của nhà quý tộc, Rebecca, một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, tài hoa, nhưng cũng vô cùng phóng đãng . Người type : - Sis phuc82 : chương 1 - 8 - Sis truc411 : chương 9 - Sis summerkiss : chương 13 - Sis Marưko : chương 10 - Sis caothangchv : chương 11,16 - Sis xuanhuong10580 : chương 12,15 - Sis lupasta : chương 14,18 - Sis sakura : chương 17,20 - Sis YUII_11 : chương 19,21 - Sis maunangthang10 : chương 22 - Sis sunmeomeo + kamila : chương 23 - Sis ruanchunqing : chương 24 - Sis lilia : chương 25,26 Ebook & chụp ảnh : vtttuyen3110 Nguồn : vietlangdu.com MỤC LỤC Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 1 Đêm hôm vừa rồi tôi nằm mơ thấy tôi trở về Manderley. Đứng bên hàng rào trước lối đi lớn, tôi không vào được vì hàng rào bị đóng khoá bằng một dây xích. Tôi cất tiếng gọi người gác cổng, chẳng thấy ai trả lời. Nhìn qua những thanh hàng rào sắt gỉ, tôi thấy trong nhà chẳng có bóng người. Không một chút khói bốc lên từ lò sưởi, và những cửa kính nhỏ rầm thượng hé mở trống hốc. Bỗng nhiên tôi cảm thấy mình có một sức mạnh thần kỳ của những giâc mơ nên tôi luồn được qua những thanh sắt như một con ma. Lối đi trải ra trước mặt tôi hình vòng cung quen thuộc, nhưng lúc tôi tiến vào lại nhận thấy nó đã biến đổi hẳn, chật hẹp và bừa bãi, không còn là lối đi xưa kia nữa. Trước tiên tôi ngạc nhiên, nhưng khi cúi đầu xuống để tránh một cành cây thấp, tôi chợt hiểu đã có vấn đề gì xảy ra. Thiên nhiên đã đòi lại của cải của nó theo kiểu thâm hiểm là luồn sâu vào trong lối đi những móng dài bền chặt. Rừng luôn luôn đe doạ, ngay cả từ trong thời quá khứ và cuối cùng chúng thắng lợi. Chúng chen chúc, tối tăm và không trật tự vào hai bên lối đi. Nhưng cây dẻ trơ trụi với những cành trắng xoá cùng nhau ngả xuống, đan vào nhau một cách kỳ cục, xây thành một vòm nhà thờ trên đầu tôi. Cũng có những cây khác nữa, những thứ cây mà tôi không nhớ, những cây sên xù xì, những cây du ngoằn ngoèo sát cánh với những cây phong vươn từ dưới đất lên cùng với những bụi to xù và những cây mà tôi không biết tên. Lối đi chỉ còn là một dải, một vệt của lối cũ, đá sỏi đã bị cỏ lấp hết, rồi rêu và những rễ cây giống như móng vuốt những con mãnh cầm. Đó đây trong rừng cây tôi còn nhận ra những bụi trước kia là những cây cảnh đẹp và duyên dáng: cây thuỷ ngân có hoa xanh nổi tiếng. Không một bàn tay nào chăm sóc chúng, chúng đã trở lên hoang dại, nhánh không có hoa, đen và xấu, vươn cao lên một cách kỳ quái. Lối đi tội nghiệp mà trước kia chúng tôi vẫn thường đi, bây giờ vòng vèo và có đoạn còn biến mất nữa, nhưng rồi lại xuất hiện sau một thân cây dẻ hoặc qua một vũng nước bùn do mưa dông để lại. Tôi không ngờ là lối đi lại dài đến thế. Những km phải đươc nhân lên đồng thời với những cây cối, và đường đi đó dẫn đến một mê cung, một thứ rừng hoang hỗn mang chứ không phải về nhà. Nhưng rồi bống nhiên nó lại xuất hiện với tôi, xung quanh nó bị những cây cối mọc um tùm và che lấp, và khi tôi đến trước mặt nó, tôi dừng lại, tim đập mạnh, mắt cay sè nước mắt. Đó là Manderley, Manderley của chúng tôi, bí mật và im lặng như mọi khi với những hòn đá xám bóng dưới ánh trăng trong giấc mơ của tôi, những miếng kính nhỏ ở cửa sổ phản chiếu thảm cỏ xanh và hàng hiên. Thời gian chưa thể phá huỷ sự cân đối hoàn hảo của kiểu kiến trúc ấy, cũng như vị thế nó là một hòn ngọc trong lòng bàn tay. Hàng hiên xuống đến tận thảm cỏ và thảm cỏ đên tận bể. Lúc quay lại tôi trông thấy nó, chiếc lá bạc thanh bình dưới ánh trăng. Không một làn sóng nào làm gợn mặt nước ấy trong giấc mơ, không một làn mây bị gió tây thổi đến làm tối bầu trời xanh ấy. Tôi lại quay lại nhìn ngôi nhà, và mặc dù nó vẫn y nguyên như hôm qua lúc chúng tôi rời nó, tôi trông thấy khu vườn ấy cũng đã tuân theo luật rừng. Những cây sơn lựu vươn dài ra đến nhiều mét và chúng hoà lẫn với những bụi cây dại không tên. Một cây tử đinh hương cuốn nhau với một cây dẻ và để cho chúng hợp nhất với nhau chặt chẽ hơn, một cây trường xuân hiểm độc, kẻ thù vĩnh viễn của kiều diễm, cầm tù đôi cây ấy trong mạng lưới của nó. Cây trường xuân đã chiếm được một chỗ lựa chọn trong khu vườn, những cành dài của nó vươn qua thảm cỏ và bám cả vào tường nhà. Tôi rời bỏ lối đi và bước vào hành lang liền bị những cây gai ngăn giữ, nhưng vì tôi tiến lên trong thần kỳ của giấc mơ nên không gì có thể ngăn cản được tôi. Tôi dừng lại đứng lặng lẽ dưới chân ngôi nhà và tôi có thể thề rằng đó không phải là một cái vỏ rỗng, nó vẫn còn sống và còn thở như trước kia. Mọi cửa sổ đều được thắp sáng, những rèm cửa nhẹ nhàng lượn sóng trong không khí ban đêm, và ở kia, trong thư viện mà cửa để hé mở, chiếc mùi xoa của tôi hẳn là vẫn phải để trên bàn bên cạnh chiếc bình đầy hoa hồng mua thu. Những vật chứng cho sự có mặt của chúng tôi còn để dấu lại trong phòng: tờ Thời báo nhàu nát, chiếc đựng tàn với những mẩu thuốc lá, những chiếc gối còn in dấu đầu chúng tôi. Đống tro trong lò, và Jasper, con chó tinh khôn với cặp mắt hiền lành và cái mõm lớn, nó phải đang nằm dài dưới đất, cái đuôi vểnh lên mối khi có tiếng bước chân của chủ. Một đám mây, cho đến lúc này vô hình, đi qua mặt trăng và dừng lại một lúc như một bàn tay tăm tối trước bộ mặt. Ảo ảnh tan biến, ánh sáng ở các cửa sổ tan biến mất. Tôi chỉ còn trước mặt những bức tường thầm lặng và không có linh hồn. Ngôi nhà là một ngôi mồ trong đó chôn chặt nỗi lo sợ và sự đau đớn của chúng tôi. Không có vấn đề phục sinh. Lúc tỉnh dậy, tôi sẽ nghĩ đến Manderley, mà không cảm thấy đắng cay. Tôi sẽ nhớ đến mùa hè trong vườn hồng và tiếng thì thầm của biển cả đằng sau đường vòng của tấm thảm cỏ. Tôi nghi đến cây tử đinh hương nở hoa và đến thung lũng hạnh phúc. Những thứ đó là vĩnh cửu không thể tan biến mất được. Có những ký ức không làm ta đau đớn. Tôi quyết định như vậy trong giấc mơ trong khi đám mây bao phủ mặt trăng, bởi vì, như thường xảy ra trong giấc ngủ, tôi biết là tôi nằm mơ. Thực tế là tôi ở cách xa đấy hàng trăm km trêm một miền đất lạ, và tôi tỉnh dậy trước một lúc trong căn phòng nhỏ của khách sạn trơ trụi. Tôi thở dài một chút rồi mở mắt ra và ngạc nhiên thấy ánh sáng chói lọi của bầu trời gay gắt và trong xanh khác hẳn với ánh trăng dịu hiền trong giấc mơ của tôi. Trước mắt chúng tôi, ngày dài và tẻ nhạt, nhưng có một sự bình tĩnh nào đó, một vẻ thanh tịnh đáng quý mà trước đây chúng tôi không biết đến. Chúng tôi sẽ không nói đến Manderley, tôi sẽ không kể giấc mộng của tôi. Bởi vì Manderley không còn là của chúng tôi, Manderley không còn nữa. Chương 2 Chắc chắn là chúng tôi không trở về đấy được nữa. Quá khứ vẫn còn quá gần. Những vấn đề mà chúng tôi cố gắng quên đi lại trở lại khuấy động, và cảm giác lo âu ấy, cuộc đấu tranh chống lại một nỗi hãi hùng vô lý ấy – bây giờ đã yên rồi, cảm ơn Chúa – có thể lại tái diễn mà chúng tôi không biết ra sao và trở nên bạn đồng hành sinh động của chúng tôi. Chàng bình tĩnh một cách kỳ diệu và không bao giờ phàn nàn, ngay cả khi chàng nhớ đến…điều thường xẩy đến luôn, chàng không muốn để tôi tin. Tôi nhận ra điều đó qua thái độ bỗng nhiên trống rỗng, mất mát, bộ mặt thân yêu của chàng thiếu hẳn mọi cảm giác như do một bàn tay vô tình rửa sạch và trở nên một chiếc mặt nạ, một vật điêu khắc lạnh lùng, vẫn đẹp nhưng không sinh động. Thế là chàng hút thuốc lá không ngừng và nói sôi nổi về bất kỳ một vấn đề gì, nắm lấy đề tài đầu tiên của câu chuyện như để chuyển hoá nỗi buồn của mình. Người ta nói con người thoát khỏi nỗi đau đớn một cách tốt nhất và mạnh mẽ nhất, là để tiến triển trên đời này hoặc ở bất cứ đâu, đều cần phải qua thử lửa. Cả hai chúng tôi đều đã biết sợ biết cô đơn và biết thống khổ. Tôi cho là giờ thử thách đã điểm trong tất cả mọi sinh mạng. Tất cả chúng ta ai cũng có con quỷ riêng biệt đè lên chúng ta, giày vò chúng
- Xem thêm -

Tài liệu liên quan