Đăng ký Đăng nhập
Trang chủ Giáo dục - Đào tạo Văn học Quan niệm nghệ thuật về con người trong văn học việt nam từ cách mạng tháng tám ...

Tài liệu Quan niệm nghệ thuật về con người trong văn học việt nam từ cách mạng tháng tám năm 1945 đến nay

.DOC
48
1875
130

Mô tả:

MỤC LỤC MỞ ĐẦU NỘI DUNG Chương 1: Cơ sở lí luận của vấn đề I. Đối tượng trung tâm của văn học nghệ thuật II. Quan niệm nghệ thuật về con người trong văn học Chương 2: Quan niệm nghệ thuật về con người trong văn học VN từ CM Trang 2 5 5 5 6 11 tháng Tám 1945 đến năm 1975 I. Hoàn cảnh lịch sử, xã hội, văn hóa Việt Nam từ CM tháng Tám năm 1945 11 đến năm 1975 II. Đặc điểm cơ bản của văn học VN từ CM tháng Tám năm 1945 đến năm 13 1975 III. Quan niệm nghệ thuật về con người trong văn học Việt Nam từ CM tháng 15 Tám năm 1945 đến năm 1975 Chương 3: Quan niệm nghệ thuật về con người trong văn học Việt Nam 27 từ năm 1975 đến hết thế kỉ XX I. Hoàn cảnh lịch sử, xã hội, văn hóa Việt Nam từ năm 1975 đến hết thế kỉ XX II. Đặc điểm cơ bản của văn học VN từ năm 1975 đến hết thế kỉ XX III. Quan niệm nghệ thuật về con người trong văn học Việt Nam từ năm 1975 27 29 32 đến hết thế kỉ XX Đề tham khảo dành cho học sinh giỏi KẾT LUẬN Tài liệu tham khảo Chuyên đề QUAN NIỆM NGHỆ THUẬT VỀ CON NGƯỜI TRONG VĂN HỌC VIỆT NAM TỪ CÁCH MẠNG THÁNG TÁM NĂM 1945 ĐẾN NAY MỞ ĐẦU 1 42 47 48 I. Lí do chọn đề tài và mục đích nghiên cứu Văn học là nhân học – khoa học về con người. Ở bất kì thời đại nào, con người cũng là đối tượng trung tâm trong sự phản ánh của văn học. Mọi phân tích, khám phá trong văn chương cuối cùng cũng quy tụ vào sự lí giải về con người. Tìm hiểu quan niệm nghệ thuật về con người trong sáng tác cuả mỗi nhà văn, trong sáng tác của mỗi chặng đường, mỗi giai đoạn, mỗi thời kì văn học là nội dung cơ bản của nghiên cứu văn học, cũng là một phạm trù quan trọng trong thi pháp học. Thành quả của những nghiên cứu ấy sẽ giúp cho việc nhìn nhận và đánh giá nhân vật văn học cũng như việc khám phá tư tưởng của nhà văn có căn cứ khoa học, có sự chính xác và mang tính hệ thống. Văn học Việt Nam thời kì từ Cách mạng tháng Tám năm 1945 đến nay đã trải qua nhiều giai đoạn, nhiều chặng đường. Ở mỗi giai đoạn, mỗi chặng đường, do nhu cầu và quan niệm thẩm mĩ khác nhau, do những yêu cầu, đòi hỏi xã hội đặt ra với văn chương khác nhau nên quan niệm nghệ thuật về con người ít nhiều cũng có sự khác biệt. Chính sự đổi mới trong quan niệm về con người là một nhân tố quan trọng thúc đẩy nền văn học vận động, là cơ sở quan trọng để phân chia các giai đoạn, thời kì văn học. Trong giảng dạy bộ môn ngữ văn ở trường phổ thông, trọng tâm của đọc hiểu văn bản văn học là tìm hiểu hình tượng nghệ thuật. Có hình tượng thiên nhiên, hình tượng loài vật, đồ vật, hình tượng con người,… Song tất cả đều được tìm hiểu khám phá trong mối liên hệ với con người. Những năm gần đây, việc đổi mới trong thi cử đòi hỏi học sinh phải có năng lực tư duy bao quát, hệ thống, có khả năng phân tích nhân vật, tác phẩm trong sự đối chiếu, so sánh, nhiều dạng đề so sánh văn học được đưa vào trong thi cử, kiểm tra đánh giá. Hệ thống hóa quan niệm nghệ thuật trong cả một chặng đường gần một thế kỉ văn học hiện đại là một việc làm cần thiết, có tính ứng dụng cao trong học tập và giảng dạy Ngữ văn ở phổ thông, nhất là cấp phổ thông trung học. Nó cũng đặc biệt có ý nghĩa với giáo viên các trường THPT chuyên trong việc bồi dưỡng các chuyên đề cho học sinh giỏi. 2 Với ý nghĩa ấy, chúng tôi tiến hành nghiên cứu đề tài “Quan niệm nghệ thuật về con người trong văn học Việt Nam từ Cách mạng tháng Tám năm 1945 đến nay”. 2. Lịch sử vấn đề Nghiên cứu quan niệm nghệ thuật về con người trong lí luận, phê bình văn học hiện đại không phải là nội dung mới mẻ. Đã có nhiều bài báo nghiên cứu quan niệm nghệ thuật về con người của các nhà văn như Nguyễn Minh Châu, Nguyễn Khải, Lê Minh Khuê,… đăng trên các tạp chí chuyên ngành hay được in trong các sách bồi dưỡng, tập huấn cho giáo viên Ngữ văn. Cũng có cả những cuốn chuyên luận về đề tài này được xuất bản như Con người trong truyện ngắn Việt Nam 1945 – 1975 của Phùng Ngọc Kiếm, Nguyễn Minh Châu và công cuộc đổi mới văn học Việt Nam sau 1975 của Nguyễn Văn Long, Trịnh Thu Tuyết,… Kế thừa những thành tựu nghiên cứu của người đi trước, chúng tôi tiến hành tìm hiểu đề tài quan niệm nghệ thuật về con người trong văn học từ 1945 đến nay một cách hệ thống, đi sâu vào những vấn đề liên quan gần gũi với việc giảng dạy phần văn học hiện đại ở trường trung học phổ thông. 3. Phạm vi và đối tượng nghiên cứu Tìm hiểu quan niệm nghệ thuật về con người trong sáng tác của một nhà văn, một chặng đường văn học đã là một việc làm hết sức công phu. Tìm hiểu quan niệm nghệ thuật về con người trong cả một thời kì văn học gần 70 năm mà trong đó có nhiều giai đoạn, nhiều chặng đường nhỏ quả là đề tài rộng lớn và đòi cần sự nghiên cứu công phu gấp nhiều hơn nữa. Nó đòi hỏi người viết không chỉ phải có vốn kiến thức tác phẩm cực kì sâu rộng mà còn phải có năng lực phân tích, tổng hợp, khái quát vấn đề sắc bén. Do thời gian nghiên cứu có hạn, cũng căn cứ vào đặc trưng một đề tài tham dự hội thảo trao đổi chuyên môn giữa các trường THPT chuyên, chúng tôi không có tham vọng giải quyết vấn đề trọn vẹn, thấu đáo như các nhà nghiên cứu chuyên sâu. Ở đây, xin kế thừa thành quả nghiên cứu của người đi trước, cùng với một số kết luận mới mẻ mà bản thân rút ra được trong quá trình giảng dạy và tự học, tự 3 bồi dưỡng đề hoàn thành đề tài. Khối lượng tác phẩm văn học ra đời từ năm 1945 đến nay là rất lớn, đó là cơ sở tư liệu nghiên cứu để rút ra những kết luận khoa học, song chúng tôi chỉ xin đi sâu vào tư liệu là tác phẩm được giảng dạy trong nhà trường và tác phẩm của các nhà văn gần gũi với trường phổ thông. Thêm nữa thời điểm “đến nay” cũng chỉ xin dừng ở mốc hết thế kỉ XX. Văn học hơn mười năm đầu thế kỉ XXI còn là một hiện tượng hết sức phức tạp, chưa được đưa vào giảng dạy trong nhà trường nên với kiến thức còn hạn hẹp của giáo viên phổ thông, chúng tôi xin phép chưa đề cập đến trong phạm vi đề tài này. 4. Phương pháp nghiên cứu Để tiến hành đề tài, chúng tôi sử dụng một số phương pháp nghiên cứu: phân tích, tổng hợp, so sánh, đối chiếu. 5. Bố cục của đề tài Ngoài phần mở đầu và kết luận, đề tài gồm ba chương: Chương 1: Cơ sở lí luận của vấn đề Chương 2: Quan niệm nghệ thuật về con người trong văn học Việt Nam từ Cách mạng tháng Tám năm 1945 đến năm 1975 Chương 3: Quan niệm nghệ thuật về con người trong văn học Việt Nam từ năm 1975 đến hết thế kỉ XX NỘI DUNG Chương 1: CƠ SỞ LÍ LUẬN CỦA VẤN ĐỀ I. ĐỐI TƯỢNG TRUNG TÂM CỦA VĂN HỌC NGHỆ THUẬT Văn học là một loại hình nghệ thuật, một hình thái ý thức xã hội đặc thù ra đời từ xa xưa và vẫn luôn đồng hành với cuộc sống con người. “Ở đâu có cuộc sống, ở 4 đó có thơ ca” (Biê-lin-xki). Và “con người, về bản chất, là nghệ sĩ. Ở đâu, họ cũng mong muốn mang cái đẹp vào cuộc sống của mình” (M. Goóc-ki). Văn học sẽ tồn tại đến chừng nào sự sống con người còn tồ n tại bởi sứ mệnh cao cả của nó chính là phát hiện cái đẹp trong cuộc sống và đưa cái đẹp từ cuộc sống vào trong nghệ thuật. Giống như các hình thái ý thức xã hội khác, văn học cũng có đối tượng nghiên cứu đặc thù. Các nhà duy vật từ A-rix-tôt, qua Đơ-ni Đi-đơ-rô đến Séc-nư-sép-xki, Biê-lin-xki, C.Mác, Ăng-ghen, Lê-nin đều khẳng định: Đối tượng của nghệ thuật nằm trong hiện thực khách quan, và đối tượng đó phải mang tính thẩm mĩ. Thuộc về thế giới khách quan, đối tượng phản ánh của văn học rất đa dạng và phong phú, bao gồm cả tự nhiên, xã hội và đời sống nội tâm của con người. Đó có thể là thế giới thần linh, ma quỷ, là một hình ảnh thiên nhiên, một hình tượng thuộc thế giới loài vật, cây cỏ, đồ vật hay là những con người với những tính cách, số phận cụ thể,… Tác phẩm “Dế mèn phiêu lưu kí” của Tô Hoài là câu chuyện tưởng tượng về thế giới loài vật thân quen nơi đồng ruộng ở vùng ven đô mà nhà văn gắn bó từ thời thơ ấu, đằng sau đó là những bài học nhân sinh giản dị mà sâu sắc, thấm thía, là lí tưởng của nhà văn về một “thế giới đại đồng” cho con người, nơi ấy chỉ có công bằng, không có áp bức, không có chiến tranh. Bài thơ “Sóng” của Xuân Quỳnh là những khám phá mới mẻ về đặc tính và bản chất của những con sóng biển, cũng là hành trình khám phá những bí ẩn trong tâm hồn người phụ nữ đang yêu. Văn học dù phản ánh đối tượng nào trong hiện thực khách quan thì cũng luôn đặt nó trong mối liên hệ với con người. Hiện thực trong văn chương là “hiện thực trong mối quan hệ thẩm mĩ với con người”. Điều đó cũng có nghĩa, con người là trung tâm chú ý, là đối tượng chủ yếu, nổi bật của nghệ thuật. Nhà văn, nhà phê bình văn học Nga Mác-xim Gooc-ki có nêu một định nghĩa nổi tiếng, phản ánh đúng được bản chất quan trọng của văn học: “Văn học là nhân học”. Văn học tái hiện muôn mặt đời sống con người, từ đời sống xã hội đến đời sống riêng tư, từ quan hệ đẳng cấp đến quan hệ giới tính, từ đời sống vật chất đến tâm hồn, từ tâm lí, phong tục tập quán đến tín ngưỡng, thói quen, thị hiếu thẩm mĩ, … Văn học là tấm gương soi muôn mặt của đời sống con người. Nhà văn Nguyễn 5 Minh Châu cũng đồng quan điểm khi khẳng định: “Văn học và đời sống là những vòng tròn đồng tâm mà tâm điểm là con người”. Là “khoa học về con người”, lấy con người làm đối tượng trung tâm, song không giống như sinh lí học nghiên cứu mặt sinh học với đặc điểm về cấu trúc cơ thể, cơ chế hoạt động của các cơ quan, bộ phận trên cơ thể người, văn học nghệ thuật quan tâm trước hết tới bản chất xã hội của con người, nghiên cứu con người trong “tổng hòa các mối quan hệ xã hội”. Con người trong văn chương là con người cụ thể - lịch sử, hiện lên trong không gian và thời gian nhất định. Đó là con người với những tính cách riêng biệt độc đáo, những số phận cụ thể. Lựa chọn con người làm đối tượng trung tâm, luôn khám phá hiện thực trong mối liên hệ với con người, đó chính là đặc thù của đối tượng nghệ thuật. II. QUAN NIỆM NGHỆ THUẬT VỀ CON NGƯỜI TRONG VĂN HỌC Trong nghiên cứu văn học xưa nay, người ta quan tâm nhiều đến thi pháp học. Đó là bộ môn khoa học nghiên cứu các phương thức và phương tiện thể hiện cuộc sống bằng nghệ thuật, khám phá cuộc sống bằng hình tượng, là khoa học về hình thức nghệ thuật. Cùng với việc nghiên cứu đặc điểm về thể loại, kiểu tác giả, ngôn ngữ, các yếu tố không gian và thời gian nghệ thuật,… trong văn chương thì nghiên cứu quan niệm nghệ thuật về con người được xem là một phạm trù rất quan trọng của thi pháp học. *Khái niệm “Quan niệm nghệ thuật về con người” Từ điển Thuật ngữ văn học định nghĩa: Quan niệm nghệ thuật về con người “là hình thức bên trong của sự chiếm lĩnh đời sống, là hệ quy chiếu ẩn chìm trong hình thức nghệ thuật, nó gắn với các phạm trù phương pháp sáng tác, phong cách nghệ thuật, làm thành thước đo của hình thức văn học và là cơ sở của tư duy nghệ thuật.” [2, tr.275]. Giáo sư Trần Đình Sử trong giáo trình về Thi pháp học đã cho rằng: “Quan niệm nghệ thuật về con người là một cách cắt nghĩa, lí giải tầm hiểu biết, tầm đánh giá, tầm trí tuệ, tầm nhìn, tầm cảm của nhà văn về con người được thể hiện trong tác phẩm của mình”. [8,tr.15] Đó là “sự lí giải, cắt nghĩa, sự cảm thấy con người đã 6 được hoá thân thành các nguyên tắc, phương tiện, biện pháp, hình thức thể hiện con người trong văn học, tạo nên giá trị nghệ thuật và thẩm mỹ cho các hình tượng nhân vật trong đó.” Một cách đơn giản, quan niệm nghệ thuật về con người được hiểu là cách nhìn, cách cảm, cách nghĩ, cách cắt nghĩa lí giải về con người của nhà văn. Nhân vật là hình thức cơ bản để miêu tả con người trong văn học, tuy nhiên, trước nay người ta chỉ chú ý xem nhân vật mang những phẩm chất gì ? Tính cách nhân vật như thế nào ? Ngoại hình được khắc hoạ ra sao, tâm lý nhân vật có gì đặc sắc ? Ngôn ngữ nhân vật có được cá tính hoá hay không ? v.v. Sau đó, đem so nhân vật với thực tại để xem nhà văn nói được cái gì chưa ai nói, miêu tả có giống với các nguyên mẫu thực tế hay không, vốn sống nhà văn giàu có nhường nào,… Và tiêu chuẩn đánh giá ở đây là hiện thực sống động. Sự chú trọng đến hình tượng khách thể của con người như vậy là cần thiết, song xem nhẹ việc tìm hiểu quan niệm của nhà văn về con người, tức là các nguyên tắc lý giải, cảm thụ của nhà văn về hình tượng sẽ dẫn đến việc giản đơn hoá bản chất của sáng tác văn học, xem nhẹ vai trò sáng tạo tư tưởng của nhà văn, rút gọn tiêu chuẩn tính chân thực vào một điểm là miêu tả giống hay không giống so với hiện thực. Quan niệm nghệ thuật về con người mở ra một hướng khác, nó hướng người ta khám phá, phát hiện cách cảm thụ và biểu hiện chủ quan, sáng tạo của chủ thể nhà văn, ngay cả khi miêu tả con người giống hay không giống so với đối tượng có thật. Tuy nhiên, quan niệm nghệ thuật không phải là bất cứ cách cắt nghĩa, lý giải nào về con người, mà là cách cắt nghĩa có tính phổ quát, tột cùng mang ý vị triết học, nó thể hiện cái giới hạn tối đa trong việc miêu tả con người. Mà chỉ ở trong giới hạn đó mới có khác biệt với các quan niệm thông thường và mới có tính sáng tạo. *Đặc điểm của quan niệm nghệ thuật về con người Nghệ thuật là hình ảnh chủ quan của thế giới khách quan, là sản phẩm có ý thức của người nghệ sĩ, kết tinh tài năng, tư tưởng, tình cảm của người nghệ sĩ. Do vậy, quan niệm nghệ thuật về con người mang dấu ấn sáng tạo của cá nhân người nghệ sĩ, gắn liền với thế giới quan nghệ sĩ trong sáng tác. Chẳng hạn, chúng ta có thể nhận thấy sự khác biệt trong quan niệm nghệ thuật về con người trong sáng tác 7 của Nam Cao so với Vũ Trọng Phụng và Ngô Tất Tố, trong sáng tác của Nguyễn Thi so với Nguyễn Trung Thành hay Nguyễn Minh Châu,… Văn học gắn liền với cuộc sống, thời đại nào văn học ấy. Quan niệm nghệ thuật về con người cũng mang dấu ấn thời đại, gắn liền với sự vận động của lịch sử. Cách nhìn, cách cảm, cách nghĩ, cách lí giải về con người của nhà văn đều là sản phẩm của lịch sử, xã hội và văn hóa thời đại nhà văn sáng tác. Cho nên, ở mỗi thời kì, giai đoạn văn học khác nhau, quan niệm nghệ thuật về con người cũng có sự khác nhau. Dễ thấy quan niệm nghệ thuật về con người trong văn học trung đại khác xa với quan niệm nghệ thuật về con người trong văn học hiện đại. Quan niệm nghệ thuật về con người trong văn học giai đoạn chống Pháp cũng khác ít nhiều so với giai đoạn chống Mỹ, và khác với con người trong văn học giai đoạn đổi mới. Là một hình thái ý thức xã hội, văn học tác động qua lại với các hình thái ý thức khác như chính trị, đạo đức, tôn giáo, triết học. Quan niệm nghệ thuật về con người cũng là sản phẩm của văn hoá, tư tưởng. Cho nên dù quan niệm con người trong mỗi thời có thể đa dạng, nhưng vẫn mang dấu ấn của quan niệm thống trị trong thời ấy. Chẳng hạn, thời trung đại phương Tây, người ta xem con người là sản phẩm sáng tạo của Chúa trời; từ thời Phục hưng đến Khai sáng thì con người được xem là sản phẩm của tự nhiên – con người trần thế, con người tự làm chủ bản thân mình. Từ thế kỷ XIX thì con người được xem là sản phẩm vừa của tự nhiên vừa của xã hội, nhưng do hoàn cảnh xã hội quy định. Con người trong văn học trung đại Việt Nam ít nhiều bị chi phối bởi tư tưởng trung quân. Con người trong văn học cách mạng chịu sự chi phối bởi tư tưởng mác xít.v.v. Do chức năng và hệ thống phương tiện biểu hiện khác nhau, quan niệm nghệ thuật trong các thể loại văn học khác nhau cũng có sự khác nhau. Đó là những điểm cơ bản cần biết trước khi đi sâu vào tìm hiểu các biểu hiện của quan niệm nghệ thuật về con người. * Ý nghĩa của quan niệm nghệ thuật về con người Quan niệm nghệ thuật về con người tạo thành nhân tố vận động của nghệ thuật. Và khi cách nhìn, cách cảm, cách nghĩ, cách cắt nghĩa lí giải về con người của nhà văn thay đổi thì văn học cũng được đổi mới. Nhiều nhà nghiên cứu khẳng định 8 “một nền nghệ thuật mới bao giờ cũng ra đời cùng với con người mới”. Có người còn nhấn mạnh hơn: “Quan niệm con người tạo thành cơ sở, thành nhân tố vận động của nghệ thuật “. Nhưng ở đây cần phân biệt : con người mới xuất hiện trong thực tế là một việc, mà sự suy nghĩ mới về con người ấy lại là một chuyện khác. Quả là sự vận động của thực tế làm nảy sinh những con người mới, nhưng còn có một khía cạnh khác nữa là đổi mới cách giải thích và cảm nhận về những con người ấy cũng làm cho văn học đổi thay căn bản. Trong lịch sử văn học, việc sử dụng lại các đề tài, cốt truyện, nhân vật truyền thống là rất phổ biến. Shakespeare, Racine hầu như chẳng sáng tạo, hư cấu ra cốt truyện và nhân vật nào mới. Cốt truyện và nhân vật của họ đều vay mượn trong truyền thuyết, lịch sử hoặc huyền thoại, nhưng cách giải thích và cảm nhận của họ là mới, tạo thành tiếng nói nghệ thuật mới. Cũng vẫn là con người đã biết, nhưng hôm qua được nhìn ở một góc độ, hôm nay nhìn sang góc độ mới cũng tạo thành sáng tác văn học mới. Quan niệm nghệ thuật về con người trong tác phẩm luôn hướng vào con người trong mọi chiều sâu có thể có, cho nên đây là tiêu chuẩn quan trọng nhất để đánh giá giá trị nhân văn vốn có của một hiện tượng văn học. Những tác phẩm minh hoạ, sử dụng nhân vật như những con cờ trên ván cờ tư tưởng, tất nhiên rất xem nhẹ việc khám phá về con người. Tác giả của chúng bằng lòng với một quan niệm thông dụng nào đó, cho nên nội dung nhân văn trong sáng tác của họ thường nghèo nàn. Nghệ sĩ đích thực là người suy nghĩ về con người, cho con người, nêu ra những tư tưởng mới để hiểu về con người, do đó càng khám phá quan niệm nghệ thuật về con người thì càng đi sâu vào thực chất sáng tạo của họ, càng đánh giá đúng thành tựu của họ. * Những biểu hiện của quan niệm nghệ thuật về con người Nhân vật văn học chính là mô hình về con người của tác giả, biểu hiện tập trung nhất quan niệm nghệ thuật về con người của tác giả. Theo tác giả Trần Đình Sử trong Dẫn luận Thi pháp học, quan niệm nghệ thuật về con người được biểu hiện qua các phương diện cơ bản như sau: Trước hết là cách xưng hô, gọi tên nhân vật của nhà văn. Các tác giả Khái Hưng, Nhất Linh gọi nhân vật bằng “chàng, nàng” thể hiện một quan niệm khác với cách gọi “hắn, y, thị” của Nam Cao, và gọi “anh, chị, ông” trong Tắt đèn của Ngô Tất Tố. Mà người ta không thể tuỳ tiện thay đổi nếu không thay đổi luôn cả cách cảm thụ cuộc sống tương ứng với cách xưng hô 9 ấy trong văn học. Cách miêu tả chân dung, số phận nhân vật cũng là một biểu hiện của quan niệm về con người. Miêu tả chân dung con người như Từ Hải của Nguyễn Du, quan phủ trong Tắt đèn (Ngô Tất Tố), Thị Nở trong Chí Phèo (Nam Cao) đều gợi lên những quan niệm về con người chứ không phải giản đơn là đặc điểm riêng cá biệt của nhân vật hoặc là đặc điểm chủng loại của các nhân vật đó. Quan niệm về con người của nhà văn còn bộc lộ qua hành động được lặp đi lặp lại của nhân vật , thái độ của nhân vật đối với sự sống, cái chết, qua các chi tiết nghệ thuật, ngôn ngữ ,… Song chúng chỉ biểu hiện trong tính hệ thống, trong sự lặp lại có quy luật, có sự liên hệ chi phối lẫn nhau. Tóm lại: − Lịch sử của văn học nhân loại là lịch sử luôn luôn đổi thay quan niệm nghệ thuật về con người. − Quan niệm nghệ thuật về con người là yếu tố cơ bản, then chốt nhất của một chỉnh thể nghệ thuật, chi phối toàn bộ tính độc đáo và hệ thống nghệ thuật của chỉnh thể ấy. − Sự đổi mới và đa dạng của văn học trước hết là đổi mới và đa dạng trong quan niệm nghệ thuật về con người. − Nghiên cứu quan niệm nghệ thuật về con người giúp ta thâm nhập vào cơ chế tư duy của văn học, khám phá quy luật vận động, phát triển của hình thức (thể loại, phong cách) văn học. Đó chính là nội dung ẩn chứa bên trong mọi yếu tố hình thức văn học, phân biệt với nội dung cụ thể mà mỗi tác phẩm biểu hiện. Chương 2 QUAN NIỆM NGHỆ THUẬT VỀ CON NGƯỜI TRONG VĂN HỌC VIỆT NAM TỪ CÁCH MẠNG THÁNG TÁM 1945 ĐẾN NĂM 1975 I. HOÀN CẢNH LỊCH SỬ, XÃ HỘI, VĂN HÓA VIỆT NAM TỪ CÁCH MẠNG THÁNG TÁM NĂM 1945 ĐẾN NĂM 1975 10 Cách mạng tháng Tám thành công đã mở ra kỉ nguyên mới cho dân tộc ta, chấm dứt gần một thế kỉ bị thực dân Pháp đô hộ, lật đổ chế độ phong kiến, xây dựng nhà nước độc lập, dân chủ. Ngày 2/9/1945, Chủ tịch Hồ Chí Minh đọc bản Tuyên ngôn độc lập, chính thức khai sinh ra Nhà nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa. Vừa mới ra đời, Nhà nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa đã bị chủ nghĩa đế quốc và các thế lực phản động liên kết với nhau bao vây, chống phá quyết liệt. Với danh nghĩa giải giáp quân đội Nhật, ở phía Bắc, hai mươi vạn quân Tưởng Giới Thạch kéo vào Việt Nam. Ở miền Nam, quân đội Anh giúp thực dân Pháp quay lại xâm lược nước ta lần thứ hai. Dựa vào thế lực của quân đội nước ngoài, các lực lượng phản cách mạng trong nước lần lượt ngóc đầu dậy chống phá chính quyền cách mạng. Trong khi đó, Nhà nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa non trẻ còn phải đối mặt với hàng loạt khó khăn: Chính phủ mới ra đời chưa được nước nào trên thế giới công nhận. Nền kinh tế kiệt quệ, tài chính cạn kiệt, kho bạc nhà nước hầu như trống rỗng. Trong giáo dục thì có tới 90% dân số mù chữ. Chính quyền cách mạng ở vào tình thế “ngàn cân treo sợi tóc”. Ngày 23/9/1945, thực dân Pháp nổ súng ở Sài Gòn, rồi liên tiếp gây hấn ở nhiều nơi, vi phạm các bản Hiệp định sơ bộ 6/3 và Tạm ước 14/9 kí với Việt Nam. Trước những yêu sách ngày càng không thể chấp nhận được của thực dân Pháp, đúng 20h ngày 19 tháng 12 năm 1946, Bác Hồ phát lời kêu gọi toàn quốc kháng chiến. Toàn thể dân tộc Việt Nam chính thức bước vào cuộc trường kì chín năm chống thực dân Pháp lần thứ hai. Chiến dịch Điện Biên Phủ 1954 kết thúc thắng lợi, “được ghi vào lịch sử dân tộc như một Bạch Đằng, một Chi Lăng hay một Đống Đa ở thế kỉ XX, và đi vào lịch sử thế giới như một chiến công chói lọi, đột phá vào thành trì của hệ thống nô dịch thuộc địa của chủ nghĩa đế quốc” (Lê Duẩn). Hiệp định Giơ-ne-vơ được kí kết, đất nước tạm thời bị chia cắt hai miền với hai chế độ khác nhau: miền Bắc hoàn toàn giải phóng, đi lên chủ nghĩa xã hội; miền Nam bị đế quốc Mĩ và các lực lượng tay sai thống trị. 11 Công cuộc xây dựng chủ nghĩa xã hội ở miền Bắc những năm 1954 đến 1964 đạt được nhiều thành tựu. Từ năm 1965, miền Bắc vừa xây dựng chủ nghĩa xã hội, thực hiện nghĩa vụ hậu phương lớn đối với miền Nam, vừa phải chiến đấu chống các cuộc chiến tranh leo thang phá hoại của đế quốc Mĩ. Cùng với những thành tựu đáng kể, trong công tác lãnh đạo, ta còn có những sai lầm, đặc biệt ở lĩnh vực cải cách ruộng đất. Thái độ chủ quan, nóng vội dẫn đến gò ép, vi phạm nguyên tắc tự nguyện đã gây bức xúc trong nhân dân, tạo kẽ hở để kẻ thù lợi dụng phá hoại, chia rẽ nhân dân với chính quyền, chia rẽ khối đoàn kết dân tộc. Ở miền Nam, đế quốc Mĩ thay chân Pháp. Chúng lập ra chính phủ bù nhìn do Ngô Đình Diệm làm thủ tướng, liên tiếp thực hiện chiến lược Chiến tranh đặc biệt (1961 – 1965), Chiến tranh cục bộ (1965 – 1968), Việt Nam hóa chiến tranh (1969 – 1973) hòng nhanh chóng tiêu diệt chính quyền cách mạng, bình định toàn cõi Việt Nam. Quân dân miền Nam và nhân dân cả nước, dưới sự lãnh đạo sáng suốt, tài tình của Đảng Cộng sản đã từng bước đánh bại âm mưu của kẻ thù. Chiến dịch Hồ Chí Minh mùa xuân năm 1975 kết thúc thắng lợi, miền Nam được giải phóng, đất nước thống nhất, cả nước đi lên chủ nghĩa xã hội. Lịch sử Việt Nam từ 1945 đến năm 1975 là lịch sử của ba mươi năm đấu tranh cách mạng nhiều hi sinh, gian khổ, có những tổn thất, mất mát không gì đo đếm được nhưng cũng là những trang sử hào hùng, chói lọi. Đó là minh chứng hùng hồn nói lên sức sống mãnh liệt, khát vọng hòa bình và tinh thần yêu nước quật khởi của dân tộc Việt Nam. Một dân tộc nhỏ bé đã anh dũng đứng lên chiến đấu và chiến thắng hai nước đế quốc hùng mạnh nhất thế giới ở thế kỉ hai mươi, sự thật ấy đã làm sáng tỏ chân lí: Khi một dân tộc đoàn kết, thống nhất ý chí, dám đấu tranh và hi sinh cho lí tưởng cao đẹp, dân tộc ấy sẽ chiến thắng. Thành quả của cách mạng Việt Nam “là một biểu tượng sáng ngời về sự toàn thắng của chủ nghĩa anh hùng cách mạng và trí tuệ con người, và đi vào lịch sử thế giới như một chiến công vĩ đại của thế kỉ XX, một sự kiện có tầm quan trọng quốc tế to lớn và có tính thời đại sâu sắc” (Báo cáo chính trị của BCHTW Đảng tại ĐH đại biểu lần thứ IV). 12 II. ĐẶC ĐIỂM CƠ BẢN CỦA VĂN HỌC VIỆT NAM TỪ CÁCH MẠNG THÁNG TÁM NĂM 1945 ĐẾN NĂM 1975 Với tư cách là một hình thái ý thức xã hội, văn học có cội nguồn là đời sống và là sự phản ánh đời sống. Hoàn cảnh lịch sử ba mươi năm đấu tranh cách mạng đã tác động sâu sắc đến đời sống văn học, làm cho bộ mặt nền văn học cách mạng có những thay đổi quan trọng. Cách mạng tháng Tám thành công, Nhà nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa được thành lập, Đảng đứng ra lãnh đạo công khai mọi mặt đời sống xã hội. Văn học Việt Nam từ Cách mạng tháng Tám năm 1945 đến năm 1975 là nền văn học của chế độ mới, vận động và phát triển dưới sự lãnh đạo thống nhất của Đảng Cộng sản nên có tính thống nhất về khuynh hướng tư tưởng, tổ chức và kiểu nhà văn. Ngay sau khi đất nước giành độc lập, Hội Văn hóa cứu quốc đã tổ chức Đại hội lần thứ nhất (tháng 9/1945), tiếp đó là Hội nghị văn hóa toàn quốc lần thứ nhất diễn ra tại Hà Nội vào tháng 11/1946. Theo ngọn cờ tư tưởng Hồ Chí Minh, các văn nghệ sĩ đã hướng vào cuộc sống xây dựng và chiến đấu của dân tộc. Trào lưu văn học cách mạng đóng vai trò chủ đạo, thúc đẩy sự phát triển nền văn học mới của dân tộc. Trong những năm kháng chiến chống Pháp, chống Mĩ và xây dựng chủ nghĩa xã hội ở miền Bắc, văn nghệ sĩ cũng lên đường ra trận tham gia chiến dịch. Họ theo sát bước chân người lính xung kích, dân công, thanh niên xung phong ra hỏa tuyến, theo người công nhân vào nhà máy, theo người nông dân ra cánh đồng. Cuộc sống chiến đấu của dân tộc và sự dấn thân vào thực tế của nhà văn đã cho ra đời nhiều tác phẩm giàu tính hiện thực và tính chiến đấu. Văn hóa nghệ thuật thực sự là một mặt trận mà anh chị em nghệ sĩ là chiến sĩ trên mặt trận ấy. Các nhà văn đã quán triệt tinh thần khẩu hiệu của Chủ tịch Hồ Chí Minh: “Kháng chiến hóa văn hóa, văn hóa hóa kháng chiến”. Nhìn đại thể, văn học Việt Nam từ 1945 đến 1975 có ba đặc điểm cơ bản: Thứ nhất, nền văn học chủ yếu vận động theo hướng cách mạng hóa, gắn bó sâu sắc với vận mệnh chung của đất nước. Nội dung và đề tài phản ánh của văn 13 học theo sát các sự kiện, diễn biến của cách mạng, đáp ứng nhu cầu phục vụ kịp thời các nhiệm vụ cách mạng. Thứ hai, nền văn học hướng về đại chúng. Đại chúng vừa là đối tượng phản ánh, vừa là công chúng, vừa là lực lượng sáng tác chủ yếu của văn học. Hướng về đại chúng nên văn học cũng tìm đến những hình thức thể hiện giản dị, trong sáng, đậm chất dân tộc. Thứ ba, nền văn học chủ yếu mang khuynh hướng sử thi và cảm hứng lãng mạn. Ra đời và phát triển trong hoàn cảnh chiến tranh, văn học không thể là tiếng nói riêng của cá nhân mà phải nói lên tiếng nói chung của dân tộc và thời đại. Nhân vật trung tâm của văn học tiêu biểu cho lí tưởng chung của dân tộc, gắn bó số phận mình với đất nước, nhân dân. Khuynh hướng sử thi kết hợp với cảm hứng lãng mạn làm cho văn học giai đoạn này thấm nhuần tinh thần lạc quan cách mạng. Văn học Việt Nam từ 1945 đến 1975 chia thành ba chặng đường nhỏ: Chặng đường từ 1945 đến 1954 gắn với cuộc kháng chiến chín năm chống thực dân Pháp. Tiếp theo là chặng đường từ 1955 đến 1964, gắn với công cuộc xây dựng chủ nghĩa xã hội ở miền Bắc và đấu tranh chống Mĩ, thống nhất đất nước ở miền Nam. Cuối cùng là chặng đường từ 1965 đến 1975 – chặng cuối của công cuộc đấu tranh giải phóng dân tộc, thống nhất tổ quốc. Không khí khẩn trương, sôi nổi, ác liệt của cuộc kháng chiến tác động mạnh mẽ vào văn học, thổi bùng lên hơn bao giờ hết trong văn chương tiếng hát ngợi ca lòng yêu nước và bầu nhiệt huyết sục sôi của chủ nghĩa anh hùng cách mạng. Nhìn chung, nền văn học ba mươi năm đấu tranh cách mạng đã phản ánh được hiện thực đất nước trong một thời kì đầy gian khổ, hi sinh nhưng cũng hết sức vẻ vang của dân tộc ta, thực sự là tấm gương phản chiếu những phương diện cơ bản nhất của tâm hồn dân tộc. Văn học đã nuôi dưỡng và phát huy lòng yêu nước, tinh thần dân tộc, góp phần quan trọng vào việc động viên, cổ vũ chiến đấu. Văn học Việt Nam từ năm 1945 đến năm 1975 “xứng đáng đứng vào hàng ngũ tiên phong của những nền văn học nghệ thuật chống đế quốc trong thời đại ngày nay” 14 III. QUAN NIỆM NGHỆ THUẬT VỀ CON NGƯỜI TRONG VĂN HỌC VIỆT NAM TỪ CÁCH MẠNG THÁNG TÁM NĂM 1945 ĐẾN NĂM 1975 1. Hình tượng con người trong văn học chống Pháp và chống Mĩ trên đại thể là “đại đồng tiểu dị” – bên cạnh những đặc điểm chung cũng có đôi chút khác biệt. Con người trong văn học chặng đường chống Pháp 1945 – 1954 là con người tập thể, con người quần chúng. Họ xuất thân từ các thành phần giai cấp khác nhau, đến từ các miền quê khác nhau lần đầu được giác ngộ lí tưởng cách mạng, thức tỉnh về sức mạnh của cộng đồng. Với tấm lòng trong sáng, vô tư, với tinh thần sẵn sàng hi sinh vì lí tưởng, họ từ giã gia đình, quê hương ra đi, tham dự vào các biến cố lịch sử, tự nguyện ghé vai gánh vác trách nhiệm với lịch sử, với dân tộc. Đó có thể là những người lính nông dân tiếp nối truyền thống các nghĩa sĩ Cần Giuộc khi xưa“vì dân ấp, dân lân, mến nghĩa làm quân chiêu mộ”. Từ những miền quê nghèo trên khắp mọi miền đất nước, họ tụ hội về đây dưới ngọn cờ đại nghĩa, sẵn sàng hi sinh thân mình cho lí tưởng hòa bình dân tộc, đặt lợi ích của dân tộc, của nhân dân lên trên lợi ích cá nhân. Quê hương anh nước mặn đồng chua Làng tôi nghèo đất cày lên sỏi đá Tôi với anh hai người xa lạ Tự phương trời chẳng hẹn quen nhau (Đồng chí, 1948 – Chính Hữu)  Lũ chúng tôi Bọn người tứ xứ Gặp nhau hồi chưa biết chữ Quen nhau từ buổi “một, hai” […] Ba năm rồi gửi lại quê hương Mái nhà tranh, tiếng mõ đêm trường Luống cày đất đỏ Ít nhiều người vợ trẻ Mòn chân bên cối gạo canh khuya 15 (Nhớ, 1948 – Hồng Nguyên) Không cầu kì, không cần trau chuốt, hoa mĩ nhiều trong những sáng tác thơ ca thời kì chống Pháp, chỉ riêng tấm lòng trong sáng vì nước quên thân, tinh thần “quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh” của hình tượng tập thể những người lính nông dân cũng đã đủ làm xúc động trái tim bao thế hệ. Lẽ sống giản dị mà vô cùng cao cả ấy không chỉ có ở người lính nông dân, ta còn thấy ở tập thể người lính xuất thân từ những trí thức thành thị: Rải rác biên cương mồ viễn xứ Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh (Tây Tiến, Quang Dũng) Câu thơ mang phong vị cổ điển, trong khẩu khí toát lên khí chất ngang tàng của người tráng sĩ xưa ra trận coi cái chết nhẹ tựa lông hồng. Có khác là ở chỗ, người tráng sĩ xưa ra trận vì lí tưởng trung quân; còn người chiến sĩ nay ra đi theo tiếng gọi sông núi, vì lí tưởng “trung với nước, hiếu với dân” Tâm lí con người trong văn học chống Pháp là tâm lí tập thể, ít có những dằn vặt, suy tư, giằng xé nội tâm. Tâm hồn họ trong sáng, giản đơn, dứt khoát, toàn tâm vì sự nghiệp chung, hòa mình trong tập thể. Con người trong văn học chặng đường chống Mĩ và xây dựng chủ nghĩa xã hội 1955 – 1975 là “con người trong sự thống nhất riêng – chung”, con người kết tinh vẻ đẹp của chủ nghĩa anh hùng cách mạng, mang khuynh hướng sử thi và cảm hứng lãng mạn. Đó là con người xả thân, sẵn sàng hi sinh vì lí tưởng cao đẹp của cả dân tộc – lí tưởng hòa bình, độc lập, thống nhất tổ quốc. Trong tiểu thuyết Dấu chân người lính, Nguyễn Minh Châu cũng từng suy ngẫm về sự khác biệt giữa hai thế hệ cầm súng xưa và nay – giai đoạn chống Pháp và chống Mĩ: “Có cái gì khác nhau trong vẻ đẹp của lớp người cầm súng trước đây và lớp người hôm nay? Ngày xưa, những người lính nông dân cầm súng để chiến đấu cho tổ quốc, đồng thời cho mảnh vườn và mái nhà của mình. Hôm nay […] họ từ giã gia đình, trường học và từ giã một cuộc sống tương lai đẹp đẽ hết sức đảm bảo đã bắt đầu được xây cho họ. Vậy thì trong cuộc trường chinh hôm nay, họ đang chiến đấu cho 16 cái gì? Họ từ bỏ cả trái hạnh phúc đang ửng hồng trong vườn nhà mình để chiến đấu cho mục đích gì?” Từ những năm 1965, rất nhiều thanh niên miền Bắc đã tự nguyện gác bỏ giấc mơ học đường, xếp vào ba lô những ước mơ đẹp đẽ nhất để vào Nam chiến đấu vì lí tưởng hòa bình, thống nhất tổ quốc. Đó là sự hi sinh lớn lao nhưng hoàn toàn chân thành, tự nguyện. Việt, Chiến (Những đứa con trong gia đình, Nguyễn Thi), Khuê, Lữ, Cận (Dấu chân người lính, Nguyễn Minh Châu) là những thanh niên đều ở lứa tuổi mười tám, đôi mươi, sống cùng thời đại, cùng chung lí tưởng. Họ đại diện cho thế hệ trẻ Việt Nam thời chống Mĩ từ tuổi thơ đi thẳng tới chiến trường, vẫn còn những nét hồn nhiên ngây thơ trong cuộc sống hàng ngày nhưng lại cực kì nghiêm túc trong tư cách người chiến sĩ gánh vác trên vai trách nhiệm với tổ quốc, với nhân dân. Nói như nhân vật Khuê trong Dấu chân người lính: “Lớp tuổi chúng mình chưa kịp bước vào đời thì thằng giặc Mĩ đã đến gọi chúng mình ngay trước cửa trường học”. Hình tượng nhân vật trong văn học chống Mĩ tiêu biểu cho quan niệm nghệ thuật về con người trong văn học cách mạng của cả giai đoạn 1945 – 1975 mà chúng tôi sẽ trình bày dưới đây. 2. Quan niệm nghệ thuật về con người trong nền văn học cách mạng từ 1945 đến 1975 có sự vận động qua các chặng đường, song trên đại thể có những đặc điểm chung cơ bản như sau: - Hình tượng nhân vật trung tâm là người chiến sĩ – anh hùng trên mặt trận vũ trang và những lực lượng trực tiếp phục vụ chiến trường như dân quân du kích, thanh niên xung phong, dân quân hỏa tuyến,… Trong những năm miền Bắc xây dựng chủ nghĩa xã hội, văn học còn tập trung viết về những con người mới xã hội chủ nghĩa, những người anh hùng trên mặt trận lao động sản xuất. Họ gánh vác trên vai những nhiệm vụ nặng nề mà cao cả của dân tộc, mang trong mình những phẩm chất cao đẹp, kết tinh vẻ đẹp tinh thần và lí tưởng cao cả của cộng đồng. - Điểm khác biệt cơ bản của con người trong văn học chống Pháp và chống Mĩ so với con người trong các giai đoạn văn học trước đó và trong văn học đổi mới là con người mang đậm tính sử thi. GS Nguyễn Đăng Mạnh nhận định: “Xu 17 hướng sử thi hóa là chủ đạo, chi phối từ tiểu thuyết, thi ca đến kịch bản sân khấu”. Đó là nét riêng của văn học 1945 đến 1975. + Trong nền văn học mang đậm tính sử thi, nhân vật được phản ánh chủ yếu trong mối quan hệ với cộng đồng, giai cấp, dân tộc. Con người chủ yếu được khám phá ở phương diện con người đại diện cho cái chung với việc thực hiện bổn phận, trách nhiệm, nghĩa vụ công dân. Họ nêu luôn cao ý thức chính trị, sống với lẽ sống lớn và tình cảm lớn. Nhân vật luôn có ý thức nhân danh cộng đồng mà suy nghĩ và hành động, sẵn sàng chiến đấu và hi sinh. Chị Út Tịch (Người mẹ cầm súng, Nguyễn Thi) anh hùng Núp (Đất nước đứng lên, Nguyên Ngọc), chị Sứ (Hòn Đất, Anh Đức), chính ủy Kinh, các chiến sĩ trẻ như tiểu đội trưởng Khuê, Lữ, Cận (Dấu chân người lính, Nguyễn Minh Châu), chú bé Lượm, người con gái Việt Nam, người chiến sĩ Điện Biên – những “Thạch Sanh của thế kỉ hai mươi” trong thơ Tố Hữu,… chính là hiện thân của dân tộc và thời đại trong thế kỉ anh hùng. Họ là những anh hùng bởi cả cuộc đời đã hi sinh tuổi thanh xuân, hi sinh tính mạng và một phần xương máu của mình, tạm cất đi bao ước mơ và khao khát của tuổi trẻ để làm tròn bổn phận người công dân với tổ quốc, với dân tộc. Con người, nhất là ở chặng đường chống Pháp, ít được xem xét ở phương diện con người cá nhân – cá thể, con người trong các mối quan hệ riêng tư trong cuộc sống hàng ngày (vốn là đặc điểm của văn học những năm đầu thế kỉ). Cái tôi cá thể thậm chí còn bị phủ định cực đoan, nói như Hoài Thanh: “Đoàn thể tái tạo chúng tôi trong bầu không khí của giang sơn. Chúng tôi – những nạn nhân của thời đại chữ Tôi, hay muốn gọi là tội nhân cũng được, thấy rằng đời sống cá nhân không có ý nghĩa gì trong đời sống bao la của đoàn thể.” Nhân vật không thể hiện những cá tính riêng, không có những nhu cầu, đòi hỏi cho riêng mình. Cái riêng tư, đời thường nếu được nói đến thì chủ yếu cũng là để nhấn mạnh thêm trách nhiệm và tình cảm của cá nhân đối với cộng đồng. Ngay cả tình cảm riêng tư nhất là tình yêu lứa đôi cũng không tách rời với những “tình cảm lớn”. Nguyễn Đình Thi với người yêu “Chia tay trong đêm Hà Nội” đã có cử chỉ thân mật: “Anh ôm chặt em và ôm 18 cả khẩu súng trường bên vai em”. Nhân vật trữ tình trong thơ Tố Hữu cũng không ngần ngại thổ lộ với người bạn gái: Chào xuân đẹp! Có gì vui đấy Hỡi em yêu? Mà má em đỏ dậy Như buổi đầu hò hẹn, say mê Anh nắm tay em, sôi nổi, vụng về Mà nói vậy: “Trái tim anh đó Rất chân thật chia ba phần tươi đỏ: Anh dành riêng cho Đảng phần nhiều Phần cho thơ, và phần để em yêu…” (Bài ca xuân 1961) + Trong sử thi, nhân vật người anh hùng kết tinh cho vẻ đẹp, sức mạnh, phẩm chất cao cả của cộng đồng ở thời đại mà tác phẩm ra đời. Trong văn học cách mạng cũng vậy, nhân vật chính thường tiêu biểu cho lí tưởng và đạo đức chung của dân tộc, đại diện cho tinh hoa, khí phách của toàn dân tộc, gắn bó số phận mình với số phận đất nước. Nhân vật ở mọi tầng lớp, mọi thành phần, mọi lứa tuổi luôn được nhìn nhận, khám phá và miêu tả trong cuộc sống chiến đấu của cả dân tộc. Chính ngọn lửa hai cuộc chiến tranh đã soi tỏ khuôn mặt các thế hệ anh hùng của dân tộc Việt Nam. Họ chính là hiện thân đẹp đẽ của dân tộc và thời đại. Nhân vật Nguyệt trong truyện ngắn Mảnh trăng cuối rừng của Nguyễn Minh Châu, như mọi cô gái Việt Nam khác, có một tình yêu thủy chung, một niềm tin mãnh liệt vào tương lai. Sống giữa sự tàn phá của chiến tranh, bao năm cô vẫn chờ đợi người con trai chưa hề gặp mặt, chưa hứa hẹn một điều gì, bởi vì trong lòng cô “cái sợi chỉ xanh nhỏ bé và óng ánh, qua thời gian và bom đạn vẫn không phai nhạt, không hề đứt”. Chỉ là câu nói đùa nhưng người đọc thấy được cách Nguyệt hành xử rất phù hợp với truyền thống đạo lí của dân tộc, sống có trước có sau, trọn vẹn nghĩa tình: “Anh đã cho em đi nhờ xe, lúc khó khăn lại bỏ anh ư” . Trong văn học cách mạng có kiểu nhân vật gắn thù nhà với nợ nước. Con người gắng vượt lên những đau khổ mất mát riêng tư để phấn đấu vì lợi ích dân 19 tộc. Vận mệnh cá nhân luôn gắn liền với số phận của cả cộng đồng. Lịch sử gia đình người nông dân Nam Bộ trong tác phẩm Những đứa con trong gia đình của Nguyễn Thi có những trang đau thương, lại có những trang vô cùng chói lọi. Đó cũng là đặc trưng của lịch sử dân tộc Việt Nam suốt mấy ngàn năm lịch sử. “Giá như chúng ta minh họa lịch sử dân tộc thì có trang nào, dòng nào không phải vẽ một thanh gươm tự vệ và tô đậm một màu máu?” (Nguyễn Trung Thành, Đường chúng ta đi). Ông nội Việt là du kích, bị Tây bắn chết hồi chín năm. Ba Việt tham gia công tác chi bộ, bị Tây chặt đầu. Má cũng bị giặc bắn chết khi cùng bà con lên Mỏ Cày đấu tranh,… Tình yêu nước và khát vọng diệt thù của hai chị em Việt và Chiến bắt nguồn từ mối thù nhà và từ tình yêu sâu nặng với gia đình, với quê hương. Ở lứa tuổi mười tám, đôi mươi, họ đã xung phong tòng quân giết giặc với quyết tâm sắt đá: “Đã làm thân con gái ra đi tao chỉ có một câu: Nếu giặc còn thì tao mất, vậy à!” (nhân vật Chiến). Nợ nước không chỉ gắn với thù nhà, ở nhân vật Tnú trong Rừng xà nu của Nguyễn Trung Thành, món nợ ấy còn gắn với mối thù cho quê hương. “Cả rừng xà nu hàng vạn cây không có cây nào không bị thương”. Những cánh rừng xanh tươi biểu trưng cho sự sống đang trở thành đối tượng tiêu diệt của kẻ thù. Như xà nu, cuộc đời Tnú cũng chịu bao đau thương do kẻ thù gây ra. Lúc nhỏ đi làm liên lạc cho cán bộ, lưng Tnú ngang dọc những vết dao tra tấn của kẻ thù. Lớn lên, lập gia đình, anh trải qua giờ phút đau thương tột cùng khi phải bất lực tận mắt chứng kiến cái chết thê thảm của vợ con. Đôi bàn tay Tnú cũng hóa thành mười ngọn đuốc sống. Mười ngọn lửa ấy đã châm bùng lên khối căm hờn vốn âm ỉ chất chứa trong lòng mỗi người dân Xô Man, biến thời khắc đau thương trở thành thời khắc nổi dậy hào hùng trong lịch sử ngôi làng. Biến đau thương, căm thù thành hành động, anh từ giã quê hương làng bản ra đi kháng chiến, tham gia lực lượng quân đội giải phóng. Đôi bàn tay đau thương ấy đã biến thành đôi bàn tay căm thù, bàn tay giết giặc. Anh chiến đấu để trả thù nhà, nợ nước, cũng là để giữ cho cánh rừng xà nu mãi một màu xanh bất tận. 20
- Xem thêm -

Tài liệu liên quan