Đăng ký Đăng nhập

Tài liệu nghìn câu thơ tài hoa việt nam

.DOC
74
502
114

Mô tả:

Nghìn câu thơ tài hoa Việt Nam ( sưu tầm). (Ảnh cô giáo Hằng Nga). TÁC GIẢ TÁC PHẨM ĐOẠN TRÍCH Nếp vườn kỷ niệm đã nhàu gió mưa ... Đỗ Trung Quân Nguyễn Thụy Kha Kỷ niệm Không đề Nguyễn Phan Hách Hoa sữa Nguyễn Bao Hoa chanh Trần Quang Đoàn Mộ nhớ Chim Trắng Chia tay Xuân Quỳnh Kỷ niệm như rêu anh níu vào chợt ngã Đưa người yêu qua nhà người yêu cũ Trong cơn mưa ban trưa Thấy hồn mình tách thành hai nửa Nửa ướt bây giờ nửa ướt xa xưa ... Tình yêu tưởng không gì chia cắt Vậy mà tan trong sương gió mong manh Chỉ mùa thu trọn vẹn yêu thương Hương hoa sữa cứ trở về mỗi độ ... Đôi bóng người rung, khóm bèo chao động Ánh mắt thẹn thùng lặn xuống đáy sâu ! Đường đời lầm lụi mưa trơn Ngã xoài anh khóc, chiếc hôn dính bùn Em chỉ còn là chấm nhỏ nơi kia Có khi mất nhiều năm, ngoảnh lại Thấy mình xa chẳng được bao nhiêu Em vẫn cứ thương về ngày trước Người yêu em thuở ấy có em đâu 1 Hoàng Lan Tình ... Võ Văn Trực Tìm trong ký ức Nguyễn Bá Hoàn Không đề Lâm Thị Mỹ Dạ Mưa Sài Gòn Thu Nguyệt Gởi anh Trần Kim Bảng Những cái giật mình Vũ Xuân Hương Chút dông dài gửi người Bà Rịa Hoa Huyền Đỗ Quang Huỳnh Vào thu Chị tôi Gió đầy cả túi sinh viên Hồ Gươm má lúm đồng tiền thế kia ... Ôi dĩ vãng thân yêu và trong trắng Bỗng hiện lên như một áng mây buồn Rồi lặng lẽ tan dần vào xa vắng Tay anh cầm một ảo giác cô đơn Người đi để lại dấu chân Nắng mưa tắm gội, phù vân góp lời Bước hoài ngàn dặm mù khơi Hằn lên năm tháng những lời lặng im Mưa Sài Gòn Lời tỏ tình nồng nhiệt Ào ào chảy Cuộn trôi như thác Tôi thiếu phụ không làm sao trôi được Chợt tiếc thời thiếu nữ chẳng gặp mưa ... Em ngồi hóa đá thành chiều Trả anh cái nụ hôn liều ngày xưa Em ngồi hóa đá thành mưa Trả anh cái phút anh đưa qua cầu ... Xa nào anh có hay đâu Đá từ lúc ấy bắt đầu hóa em ! Em rõ ràng không có ở đây Ai đó giống, mà không thể giống Nhưng tôi vẫn muốn giật mình xúc động Được thấy em nhiều ở chốn không em E ấp mãi chẳnh nên lời Hỏi em nắng tắt liệu trời có mưa ? Rồi mưa tôi được trú nhờ Trú vàoi câu chuyện ngày xưa ấy mà ... Nghe chừng ... Trời đã vào thu Nỗi niềm xưa biết bao giờ mới nguôi Nhịp buồn trong mảnh tim côi Mưa đêm gõ nhịp làm tôi nhớ người Hàng cây trước ngõ lả lơi Phố khuya đường vắng rụng rơi ánh đèn Cố tìm trong khoảng đêm đen Bóng người xưa ngỡ đã quên lâu rồi Yêu thương sao chỉ một thời Mà nỗi đau suốt một đời không quên . Một đời im lặng nuôi con Chị tôi cây đứng đầu non thu về Mộ anh cỏ biếc chiều quê Âm thầm chị gánh lời thề ngày yêu Sông đời ghềnh thác gieo neo Thuyền yêu thương chị chống chèo lẻ loi Nhà nghèo mưa ướt vành môi Mưa lòng chị ướt cả lời ru con Hoa đào chúm chím môi son Gió xuân thổi chị mỏi mòn tuổi xuân 2 Tháng giêng xanh giậu cúc tần Bốn mươi tóc chị vơi dần sợi đen Heo may hiu hắt giọt đèn Chị thao thức với thân quen bóng đèn Hội chèo nghiêng ngả sân đình Lặng trong câu hát chuyện tình chị tôi Tháng bảy Tháng sáu Tháng năm Bay ngược chiều nhớ về thăm một người Phượng son khoe cánh môi cười mắt xanh màu nắng biếc trời tóc mây Thương gì con bướm thơ ngây Hoàng hôn rực đóa vàng hây dã quì ? Nguyễn Ngọc Hưng Ngược chiều nhớ Thế rồi tháng tám ra đi Bỏ đằng sau tiếng từ quy gọi bầy Tháng chín dằng dặc heo may Vàng xanh nham nhở bóng cây ngô đồng Lạnh lùng thu hắt vào đông Gió mưa vuốt mặt qua sông tháng mười ... Sao em không giữ nụ cười Cho tôi mãi mãi yêu người tháng năm ? Nguyễn Bao Thu Em về Lê Đình Sơn Tặng Phạm Thị Thu Hà Vàng đâu nhuộm khắp cây đồi, Xanh đâu thu trải kín trời thẳm xanh Gió len rất nhẹ trong cành Như em, thu chiếm lòng anh khi nào ... Em về, mưa ướt áo tôi Đất trời se thắt, biết rồi làm sao Em về, tàn giấc chiêm bao Tôi chua chát những ngọt ngào ngày xưa En về, thôi hết tiễn đưa Ai xui khiến những lọc lừa bờ môi Trời ơi, tôi đã yêu rồi Dở dang từ độ bỏ tôi, em về . Đỗ Trọng Khơi Ánh trăng Bế Kiến Quốc Những dòng sông Tôn Nữ Thu Thủy Anh hay là âm nhạc Đã bao mùa thu bên đàng bao cô bé Lấy tà áo hứng trăng rồi đêm đêm trong mộng khóc thầm ... Khi ta bé, dòng sông nào cũng rộng Chiếc thuyền giấy gửi tuổi thơ theo sóng Một cánh cò vỗ lả xuống lòng ta Khi em trở thành bức tường khô trắng Sau những cơn mơ, hy vọng đã tàn Anh hãy là bản vỹ cầm da diết Dội vào tường và tường cũng âm vang 3 Nguyễn Văn Hiếu Ký ức Tạ lỗi cùng Perth Chế Lan Viên Hoa tháng ba Dương Tường Trịnh Hoài Đức Một thoáng ngày xưa Hồ Dzếnh Tặng vợ tôi khi còn sống Đồng Đức Bốn Chăn trâu đốt lửa Phạm Thị Ngọc Liên Lục bát ở đèo Ngang Vũ Long Trong mưa Tôi lầm lỗi để em thành cổ tích Em hóa rằm vằng vặc một miền tôi Không em, anh chẳng qua vườn Sợ mùi hương ... sợ mùi hương nhắc mình ... Một thoáng rợn tên là heo may Một hương cây tên là kỷ niệm Một góc phố tên là hò hẹn Một nỗi nhớ tên là không tên Lắng vào cho mát lòng nhau Nếp vườn kỷ niệm đã nhàu gió mưa Mùa đời rụng hết vàng xanh Nỗi đau thương cũ nay thành máu thơ Em ơi, giữa tiệc sông hồ Lại đây sống lại mấy giờ bên nhau Mất thì có mất gì đâu Trong vui cao cả trong sầu mênh mông Chăn trâu đốt lửa trên đồng Rạ rơm thì ít, gió đông thì nhiều Mải mê đuổi một con diều Củ khoai nướng để cả chiều thành tro Dập dềnh bóng núi . Đèo Ngang Mình ta với nỗi buồn vàng trong tay . Đường xa chim mỏi cánh bay Chở theo một khối tình đầy long đong . Qua vùng nước trắng mênh mông Tàu trôi ta cũng bềnh bồng trôi theo . Bướm non tơ khóc trong chiều . Vẫy tay gửi một lời yêu lỡ làng . Thôi thì thôi nỗi buồn vàng . Thả ta xuống đỉnh trời hoang một mình ... Đón em về gặp cơn mưa Nón nghiêng vành nón nước lùa tóc xanh Trách giọt mưa nỡ vô tình Rơi vào giữa lúc chúnh mình đón nhau Mưa nhiều chẳng trách vào đâu Cơn mưa xối xả biết bao giờ ngừng Ướt thì ta đã ướt chung Bước cao bước thấp ta cùng nhau qua Mưa chi mưa trắng bãi bờ 4 Hàng cây đang thắm bỗng lờ mờ xanh Mưa rơi rơi khắp chung quanh Nghe xào xạc lá vặn cành mà mưa Nước trôi chiếc lá vật vờ Ước gì mưa cũng biết chừa em ra Mong trời gió tạnh mưa qua Để tóc em lại bay xòa sang tôi Thái Thăng Long Qua cầu Lê Sỹ Lương Chiều nhớ ... ! Ngô Xuân Hội Thơ tình tuổi 33 Nếu còn mưa nữa mưa ơi Có bao nhiêu giọt tìm tôi mà vào . Qua cầu cầu gãy người ơi Chiều nay không nắng em thôi đừng về Về thì lấy nón mà che Sông sâu thuyền đợi còn nghe sóng dồi Qua cầu sương trắng mù trời Cơn mưa ai nỡ xui người đừng qua Con cò trốn rét nơi xa làm chi em vội để ta qua dùm Qua cầu em khóc trời buồn Rét căm căm gió bốn phương mãi lùa Sông kia đỏng đảnh con đò Cầu dài mấy nhịp đủ dài lối đi Qua cầu em gửi nhắn gì ? Để ai ở lại cũng vì người dưng Tháng ba con nhện không giăng Sợi tơ mảnh ánh trăng rằm nỉ non Cầu dài bờ dốc đường trơn Qua cầu em ghé anh còn ở đây Về thì tiếc lắt tiếc lây Đi thì lại nhớ lông mày nôn nao Người ơi cho đến khi nào Nhớ nhau thì ở đừng vào bến xa Qua cầu gió rét tháng ba Con ai mắt đỏ để ta lau dùm . Ngọt ngào là những vần thơ Xốn xang là những phút chờ đợi em ... Bâng khuâng là lúc hoàng hôn Cánh cò ngược gió ... Chân chồn nẻo xa ... Ngẩn ngơ là lúc nhớ nhà Trăng khuya lành lạnh, tiếng xa đều đều Bẽ bàng là chẳng được yêu ! Nghe tim đau nhói là chiều nhớ em ... ! Tuổi nào chẳng có tình yêu Tuổi anh đấy ít hay nhiều, 33 ? Trẻ không trẻ, gìa không gìa Ngọt bùi cay đắng nếm qua cả rồi Và em cũng khác với người Đầu tiên em gặp trong đời năm nao Tình yêu là vậy, biết sao Thủy chung, đứt, nối, thấp, cao, vơi, đầy 33, mưa nắng hằng ngày 5 Phan Thị Nguyệt Hồng Trả lại anh Nguyễn Khôi Người đi tìm lá diêu bông Hà Ngọc Trảng Tiềm thức tình yêu Nguyễn Đăng Trình Mùa xoan Đúng như mưa nắng xưa nay của trời Cho nên khi phải ngỏ lời Tình yêu, thật khó . Em ơi chúng mình Em thì ưa sự lung linh Mà anh thì cứ ra hình dửng dưng . Nói yêu, sao chả ngập ngừng Nói say, sao chỉ lừng chừng tính toan ? Đừng trách anh thế, em ngoan Anh 33 tuổi muôn vàn khó khăn Tự mình lo mặc, lo ăn Có cha mẹ yếu, thơ văn, cửa nhà Những khi có chút lơ là Thì em biết vậy để mà chiều nhau Chứ thì sông rộng, biển sâu Thế vầng trăng mọc trên đầu làm chi. Cho em xin hạt nhãn lồng Em đem thả ở mắt long lanh này Cho em xin áng mây bay Chiều hôm xõa xuống vai gầy nhớ nhung Thuở em chân sáo ngập ngừng Gót hài nhẹ bước mùa xuân theo về Bây giờ trời đã sang hè Tình xưa thôi cũng hoàng hoe nỗi tình Bây giờ em vẫn một mình Hoàng hôn đã chớm bình minh đã tàn Trả anh hai hạt nhãn lồng Khi buồn đã ngấn mắt long lanh này Trả anh những áng mây bay Tóc xưa thôi đã cuối ngày rối tung Người đi tìm lá diêu bông Mình về nhặt những lá hồng xếp chơi Còn duyên buôn Quế, bán Hồi Hêt duyên lá bưởi nhóm phơi ngoài đồng Bao giờ thấy lá diêu bông Đề cho váy lụa buông chùng ... mà hay Mình như một kẻ lạc loài Xóm Đình chả dạm, dạm ngoài Kiến An. Trăm năn đi trọn con đường Vẫn không đến chốn ngọn nguồn tình yêu Ngàn thu về lại một chiều Sợi tóc vướng vít nói điều thành đôi Em là mắt lưới đời tôi Và em lại hóa ngọn roi ngọt ngào Từ trong cõi ngút xa nào Tôi vùi vào giấc chiêm bao lịm nồng Môi em làm sóng bềnh bồng Hồn tôi là chiếc thuyền không bến bờ Yêu nhau cho đến bao giờ Mây trắng về phủ đôi bờ thời gian Một chiều, nhìn những mùa sang Trôi qua tiềm thức ngỡ ngàng tình yêu! Triền xoan 6 Ngô Văn Phú Mong manh Hoàng Vũ Thuật Cổ tích Hội An Hoàng Cầm Lại gặp Trần Huyền Trân Mười năm Vân Long Vào tranh Nguyễn Việt Chiến Mưa phố vào tranh Phạm Thiên Thư Thuyền trăng Nguyễn Thái Vận Viên sỏi của tôi 10-1991 - Huy Trụ Một lần Giao xuân, 9/4/1990 Nỗi buồn pha lê tim tím mùa bông Thuở hai đứa tập làm chồng vợ nhau Rồi em quên thoáng tình đầu Ta ru ta trắng nhánh sầu đông mưa ! Nết trời sinh đánh mất đâu rồi Lưu giữ mãi nết trời hành, trời phạt ... Mong manh quá, thứ em hằng khao khát Xới tung lên để hối hả lấp vùi! Vòm trời lả say trên mái phố Chú chuồn chuồn chấm một dấu son Ai đính tuổi thơ ta lên đó Níu tay cười xuống hoàng hôn cũ Với mắt em về bến hóa sinh Nhánh hồng em chiết bên song Đã mười xuân rụng mười bông hoa cười Con chim bạc má già rồi Mỏ vàng đã nhặt hết lời thơ xanh Phố cong một vành trăng khuyết Tháng năm mơ ước chưa đầy Tôi trong chiêm bao lẽo đẽo Đi về thương nhớ khôn khuây... Rất có thể em là nhạc trưởng Với chiếc ô màu đỏ trên tay Cả thành phố trong mưa giao hưởng Màu lam kia cuốn tít gót giày Sao như bầy hải âu Quay quanh thuyền ánh sáng Chở khối tình quá vãng Xuôi về đâu - Về đâu ? Căn gác giận hờn giờ có còn không Phố xá giặc tràn qua ngày ấy Mây trắng có về ngủ trên mái ngói Tiếng chim quen còn hát về đôi ta? Một lần em, một lần anh Cái vu vơ nhất cũng thành câu thơ Nửa đời đi ngẩn, về ngơ Anh như hoa dại đặt vờ tay em Nhớ nhau chẳng thể đi tìm Chỉ mơ mộng đến hão huyền về nhau Cây không sắc, nắng không màu Thôi thì tự trách lá trầu ngày xưa ... Nhớ thương sao chẳng có mùa Cứ hun hút quãng đường trưa một mình... Tìm về với biển chiền nay 7 - Hoàng Năng Trọng Trần Thị Vũ Trung Đợi Nguyễn Tuất Nỗi hàn Vân Anh Mộng khúc Tiếng thơ ai thổn thức lay biển bờ ? Tình yêu dầu mất còn ngờ Viết rồi lại xoá câu thơ dã tràng Dạt dào từ thuở hồng hoang, Nghe trong tiếng sóng đa mang tình người Mịn êm bờ cát sa bồi, Xót xa vị biển, đầy vơi thủy triều Mai ngày còn lại tin yêu, Dập vùi trong cát hẳn nhiều tái tê Nỗi buồn trong vắt pha lê Bao nhiêu lần vỡ trở về thiên nhiên? Tình yêu giây phút hoàn nguyên Cuộc đờ xây trả cho em lâu dài. Sớm mai đợi ánh mặt trời Hàng cây đợi gió, hai người đợi nhau Giấc ngủ đợi cơn chiêm bao Thương nhau đợi hát qua cầu gió bay Thời gian đợi trái đất quay Mặt đất cô độc đợi cây nẩy chồi Cái gì cũng đợi có đôi Cỡ sao em nỡ để tôi một mình Tôi chờ lòng cũng buồn tênh Ngó ra trời đất mênh mông đợi chờ . Chiều nghiêng vạt nắng Hoàng hôn Sương nghiêng bờ cỏ Cúi luồn Cội xưa Em nghiêng chút đỉnh Tình thừa Anh nghiêng vai Đón Cả mùa heo may . Có còn trở lại không anh Sông xưa ai chắn thác ghềnh chia đôi ? Nhớ anh tôi lại hờn tôi Nửa bên sông lở ai bồi mà mong ? Ngây ngô đến thế là cùng Người ưa bỡn cợt người dung túng người Yêu ai lời chỉ một lời Sao người toan tính tình ơi ... là tình ! 8 Đoàn Thạch Biển Vô tư Em vô tư Tôi vô tư Ta vô tư quá ! Làm hư cuộc tình Thôi đừng giả bộ Mặt mừng Khi trong tay bắt Đã lừng khừng Buông Bây giờ kinh tế thị trường Em còn giấu được nỗi buồn Tôi mua. Vỡ trên phố những hạt buồn Mùa dài sũng nước ngày buông mắt chờ Nguyễn Đình Bổn Tặng Nguyễn Liên Châu Đinh Trầm Ca Lê Quang Sinh Xuân Quỳnh Mưa phố Vỡ trong lòng những hạt mưa Tình bao nhiêu độ thì vừa bóng mây ? Vỡ trong ta nỗi nhớ đầy Nắng em không đủ mình lay giấc mình Thu xưa Hà Nội đêm cuối Mưa Bập bồng bong bóng lưu linh Cánh chim trú phố giật mình hoài non . Mùa thu sao lá không vàng Sân rêu, khóm cúc đã tàn từ lâu Em đi xa tự năm nào Để cho cam quýt mận đào bỗng chua Tôi về vườn cũ ngày mưa Ngu ngơ không biết đời trưa hay chiều Từ ngày lạc dấu thương yêu Tôi đi về phía quạnh hiu đất trời Mùa thu, sao lá không rơi Ngồi nghe vàng rụng vào thời xa xăm Giọt ngâu rớt trúng chỗ nằm Em làm sao biết đời căm lạnh rồi Có ai về đó cùng tôi Phải em ngoài giếng làm rơi tiếng gầu ? Sao tim tôi chợt nhói đau Vết bùn chân nhỏ in ngoài cầu ao ... Tiếng em cười tự thu nào Mà nghe rúc rích bên rào giậu thưa Em gọi tôi ở ngoài mưa Hay cơn gió lạnh nào vừa qua sông ? Sao em không chọn mùa đông Mà đi lấy chồng lại đúng mùa thu Để vườn cũ giữa thâm u Để tôi sống giữa sa mù chiêm bao ! Chúng tôi ngồi hơ tay lên kỷ niệm ấm mặt này lại gía mặt bên kia Trời mưa từng trận ào ào 9 Trần Nhuận Minh Chiều xanh Hoàng Nhuận Cầm Gửi Huế Trần Ninh Hồ Áo Thi Hoàng Tiếng trưa Đỗ Huy Chí Nhịp cầ trẻ con Diệp Minh Tuyền Hạnh ngộ Hoàng Cầm Xanh xưa Vân Long Sóng Nguyễn Hồng Hà Chuyện cũ Đàm Chu Văn Quê hương Bằng Việt Bếp lửa Phan Hoài Lê Qua Cành quế không rụng, cành đào không phai Trong mưa thấ thoáng hai người Một khung nón nhỏ che đôi mái đầu ... Tà áo úa bồng bềnh cơn gió rét Thổi nao lòng từ tuổi chớm hoa bay Ta pha mực tím yêu thương lại Vở trắng vô cùng chưa hết trang Nón bài thơ dấu trăm trận bão Huế - xoáy lốc vào hai mắt tôi Thương tôi áo vàng em mặc Cho màu chiều ấy không trôi Chao ơi - áo nguyên màu nắng Mà chiều ấy quá xa xôi Tiếng ve luồn qua trôn kim Hương thơm vào không khép cửa Tình thương ủ chín nồi cơm Lòng tốt đang cho con bú Thịt da hòa vào im ắng Khoảng không gõ cũng kêu mà Vui thì rộng, buồn thì sâu Bàn chân đặt lại nhịp cầu đong đưa Nối ngày sau với ngày xưa Biết rồi lại nối với chưa biết gì Trái bần chín chiều nao em hái Môi giờ còn thơm mãi tuổi thơ ... Thôi em, cỏ mịn chân đê Anh đưa em nhẹ gót về xanh xưa Trở vè quán khách đìu hiu nhớ Giường bbổng đò xuôi cũng bập bềnh Ý nghĩ ta như chú ngựa lang thang Không chịu nhập vào đoàn người cất bước Cứ gõ móng vào lối mòn ký ức Đưa ta về với kỷ niệm bỏ quên Giữ cho ta những kỷ niệm đầy ấp Có một mùa hè chìm dưới đáy Có một mùa xuân đã sang đây Rồi sớm chiều lại bếp lửa bà nhen Một ngọn lửa lòng bà luôn ủ sẵn Một ngọn lửa chứa niềm tin dai dẳng ... Nhóm niềm yêu thương khoai sắn ngọt bùi Nhóm nồi xôi gạo mới sẻ chung vui Nhóm dậy cả những tâm tình tuổi nhỏ Giờ cháu đã đi xa. Có ngọn khói trăm tàu Có lửa trăm nhà, niềm vui trăm ngã Nh8ng vẫn chẳng lúc nào quên nhắc nhở - Sớm mai này bà nhóm bếp lên chưa ? Anh đi qua con đường cũ Nghe sỏi đá gọi tên nhau Cái chớp mắt từ mùa trước Thành bão giật đến mùa sau . 10 Xuân Dục Tự hỏi Phạm Ngà Kỷ niệm Hoàng Lan Không đề Nguyễn Văn Toại Tưởng niệm Nguyễn Tiến Lệnh Đàn môi Trần Thị Tuệ Mai Nửa vời Lưu Quang Thuận Thành phố quê hương Trần Hoàng Nhân Kỉ niệm Lưu Quang Thuận Thành phố quê hương Phan Anh Tùng Ngày về Huế Chế Lan Viên Sen Huế Lê Quang Sinh Dấu yêu đầu Đinh Thị Thu Vân Bài thơ lục bát của anh Hồ Dzếnh Trở lại Đi ngược thời gian tìm bến cũ Có còn trăng mọc để hàn huyên Nếu kỷ niệm có thể bán đi Chưa biết chừng tôi sẽ thành giàu có Đầy ắp trong tôi buồn vui trăn trở Suốt cuộc đời đi tìm cái không đâu Sỏi ôm tiếng guốc đi nằm Thăng Long thong thả nghìn năm vỉa hè ... Có người nheo mắt chua me Ném ta quả sấu xanh lè tuổi thơ ... Có một thời xa thật tuyệt vời Hàng rào, ngọn cỏ, cái dây phơi Mình tôi trở lại mình tôi nhớ Giọt nắng sao đầy, bể nước vơi Có một lần sông Đà không chảy nữa Tản Viên lịm đau nỗi muối lòng Chỉ có khúc đàn môi em nồng nàn như lửa làm ồ ạt dòng sông ... Tay mềm xoa mặt trường giang Yêu con nước ngọt yêu hàng rong tơ Nắng đi cây ngủ đôi bờ Sương loang dòng nhạt ... sầu xưa bập bềnh Và tôi thành cánh gió thông thênh Có kỷ niệm bằng hoa hồng trước ngõ Có lá sắn mang nắng vàng nghiêng ngả Có vui buồn theo sóng nước cồn dâng Ngủ rồi sao kỷ niệm ơi Giấc mơ còn thức bên trời nhớ nhau Ai bấm hồn tôi lên khúc nhạc ? Điệu đàn thuở nhỏ : Gió rừng thông Những giờ trưa nắng vi vu hát Bóng rợp đường quen chói phượng hồng Sợi buồn sợi nhớ gieo trong Nội Chợt nhận ra mình qua bể dâu Trắng muốt mùa sen trắng cổ thành Ngỡ ngàng mùa Hạ Huế chờ anh Mượn ai tà áo bay màu lụa Bọc lấy mùi hương ấy để dành Giang giang bay về rừng chiều mỏi mệt Đôi cánh buồn vẽ mãi nét mi xưa Thơ anh kỉ niệm một thời Em xin gìn giữ một đời, vì anh TRái tim đã đập chân thành Xin yêu ngày tháng chưa dành cho nhau Tôi về giữa xứ bâng khuâng Nghe thơ lục bát gieo vần nhớ xưa Chạy dài lớp bí, dàn dưa Vẳng nghe dấu cũ hồn mơ đang tàn Mộng lòng xây giữa nhân gian Một căn nhà nhỏ, mấy giàn trầu không Những người tôi vẽ chưa xong Thi nhau trên bức bình phong méo dần 11 Bằng Việt Tĩnh Nguyễn Sĩ Đại Ta trả cho em mười sáu tuổi Võ Văn Trực Một mình tôi tìm lại ... Hoàng Phủ Ngọc Tường Nhớ lá Chử Vân Long Nhớ không đâu Tạ Nghi Lễ Tôn Nữ Trà My Trần Hải Sâm Tiểu muội Hát ru tình cũ Gió nồm Khoảng mênh mông làm tôi đắng đót Ngỡ mình đánh mất đã lâu rồi ... Tôi đến đây để yêu lại lần đầu Khoảng thanh tĩnh vô biên, ngỡ chừng ai cũng có Ta trả cho em chiếc lá non mềm Môi run rẩy những điều không thể nói Trả cho em cả những điều nông nổi Hương thời gian giữ trong ngực trăng đầy Nghe tủi buồn một giọng hót chim khuyên Đủ thức dậy ái tình lên tiếng hát, Bông hoa ép lặng thầm trong sách Đủ cho lòng bay dậy một mùi hương Và chiếc lá em cầm tay ngày nọ Đã cuốn theo ảo ảnh tận bên trời Để chiều nay chợt nghe gió nổi Anh vội vàng đi đón lá thu rơi ... Lâu rồi, đâu dễ mà tìm Đã thôi thương nhớ, đã quên bồi hồi, Lẫn trong gió bụi đất trời Làm sao giữ được tiếng cười sạch trong ... Hững hờ không chút chờ mong Ghế xưa một thoáng bâng khuâng tới ngồi ! Qua làn nước biếc mây trôi Thấy hòn sỏi nhỏ xưa rơi đáy hồ . Gởi em mấy nụ hương nồng Đem về ép một chút lòng tưởng nhau À ơi ! Đưa võng đưa tình Ta đưa kỷ niệm xuống ghềnh lên non Đưa đi trăm bận bão dồn Đưa về một nỗi bồn chồn nắng hanh Tình xa hát để ru tình Cho trăng rụng hết những rằm cách chia Mà đong nước mắt đầm đìa Con ve lột xác những hè du ca Đưa tình đưa võng ... ơi à ! Đưa người đi mãi bỏ ta giữa đời . Bởi em đang gặt gió nồm, Nên chi cơn nắng muốn ôm vào cùng Nửa bước đi nửa bước dừng Để cho ai đó ngập ngừng giữa trưa ... Cứ như cái thuở học trò Bao phen trốn học ngu ngơ suốt ngày Cái thời còn những hàng cây Bóng râm đổ xuống như vây lấy mình Nét cong của những mái đình Con sông cũng tự uốn mình cho cong Nón em tạo dáng tăng tròn Câu thơ anh viết có còn trong tim ? ... 12 Thì anh vẫn cứ đi tìm Bởi em ngọn gió của mình đấy thôi Em đang ở phía chân trời Anh đang ở phía cuộc đời ... thiếu em ... Ơ kìa ngọn gió choàng ôm . "Con cò bay lả ... bay la" Tự bao giờ gọi làng ta : Làng Cò ! Nào em có biết làm thơ Mà dan díu đậu kín bờ tre xanh . Đất quê ta, thật đất lành Muôn phương cò đến, neo thành một quê ! Đất nghèo nuôi lớn bờ tre Và lời ru của mẹ nghe nổi chìm "Cái cò mà đi ăn đêm Đậu phải cành mềm lộn cổ xuống ao ..." Huy Trụ Lục bát làng cò Từ trong lấm láp ca dao Thân cò còn biết thương nhau tìm về Người sao bỏ đất, bỏ quê Lạc vào bùa ảo cung mê bạc tiền ? ... Một chân, cò chống lệch đêm Và đôi cánh mỏng chao nghiêng chân trời Mẹ nhìn chớp cánh cò thôi Biết giông gió, biết ngày vui, tháng buồn ... Phạm Công Trứ Ngày xưa Mẹ sàng, sẩy giữ cho con Lời tre trúc, tiếng chim non gọi người ... Ngày xưa Kéo cưa lừa xẻ Chẳng hám cơm Vua Chỉ mong được thua Về bú tí mẹ Ngày xưa Đung đưa hoa bìm Lim dim hoa khế Sao mẹ đi chợ lâu thế ? Ngày xưa Đi trốn Đi tìm Đống rơm, đống rạ Góc bếp, cánh cửa He hé mắt nhìn "Ù òa", "ù ập" Thế là ú tim Ngày xưa rất sâu 13 Ngày xưa rất xa Quanh quanh bể nước Men men thềm nhà ... Anh thắp lên ngọn đèn dầu Đêm nay như thể đêm đầu thiếu em Ánh đèn sáng hắt vào đêm Lòng anh dồn hết phương em nghĩa gi ? Người đâu gặp gỡ làm chi Lời thương để ngỏđã đi để sầu Anh nào muốn nhớ em đâu Sao không thể viết một câu hững hờ ... Hồng Thanh Quang Lục bát trong em Ngủ, anh không dám vì lo Lỡ em ở giữa giấc mơ không về, Lỡ buồn quá giữa cơn mê Anh hôn không phải em thì sẽ sao ? Dầu hao,đêm cũng dần hao Cô đơn chẳng vội phút nào, cứ đây Ôi bao pho sách to dầy Không che khuất nổi thanh gầy dáng em ... Dựng con người dậy thức cùng nỗi đau ... Thảo nào khi mới chôn rau, Đã mang tiếng khóc bưng đầu mà ra Khóc vì nỗi thiết tha sự thế Ai bày trò bãi bể nương dâu ? Tỉnh say mộng chết người bao kiếp Lên đường đi Biển đổi dâu thay đất mấy vòng . Nhượng Tống Huế Nhục rửa sạch đâu sông lộn sóng Uất còn chứa mãi gió gào thông Bây giờ riêng đối diện tôi Bùi Giáng Mắt buồn Còn hai con mắt khóc người một con Cha bồng con Con nhìn cái kén vàng tươi Chử Văn Long lên Biết đâu đứt ruột ở nơi con tằm Chợt nghe xa một tiếng chim Như ai đó cũng đang tìm đến nhau Hoàng Minh Khanh Chiều mưa Mưa hoài, mưa mãi, mưa mau Từng đàn bong bóng làm đau mặt hồ Cái thuở vào đời ai cũng dại Vũ Thị Huyền Viết cho An Thơ Trước gió mưa lạnh lẽo cửa quên cài Cùng là hạt mưa rơi Gạn đục khơi Thôi đừng khóc nữa những lời ca dao Vũ Thị Huyền trong Dù trong, dù đục thế nào Cả ta nữa cũng tan vào hư không Chắc rằng gió cũng đau thương chứ Xuân Diệu Ý thu Gió vỡ ngoài kia, ai có nghe ? Tô Quốc Hoài Chiếc hôn Chiếc hôn không nóng hơn hòn lửa Sao chẳng thể lụi tàn Giá ngày ấy em tặng anh thứ khác Nguyễn Gia Thiều Cung oán ngâm khúc 14 Đoàn Thị Lam Luyến Trúc Chi Kim đáy biển Thảo Vi Bài ca không hát Trần Hòa Bình Thêm một Vân Long Sau bão Đoàn Hữu Nam Giá Lan Hoàng Miên Viết cho con đêm không ngủ Trinh Đường Tìm em Có phải đỡ nguy hiểm hơn không ? Có đâu như số trời đày Phong trần cả mấy vạn ngày thế gian Đa tình liền với đa đoan Tơ duyên cứ nối lại càng đứt thêm Chưa tìm được kim dưới đáy biển Nỗi đau cứ dai dẳng lặng chìm Nỗi buồn cứ cơn mê tê điếng Kim cứ từ biển nhói lên tim Hoa vàng ấy cứ vàng trong da diết Trần gian thành muôm vạn phím tri âm Em bước đi trong giăng mắc âm thầm Rồi bất chợt va vào từng nốt nhạc Hát một mình . Và bất chợt nhói đau Cứ thêm một lời hứa Lại một lần khả nghi Nhận thêm một thiệp cưới Thấy mình lẻ loi hơn Thêm một dêm trăng tròn Lại thây mình đang khuyết ... Cái mất thì đã mất Cái xa đã xa dần Cái còn vừa đơm trái Người nhìn không nỡ ăn! Chung chiêng ở giữa hai đầu Mớ bòng bong rũ nỗi đau trái mùa Lần theo tháng bảy đứng chờ Mưa rơi chầm chậm trắng bờ lau xưa Lấy gì đón bão đưa mưa Cỏ gà trắng mép về mơ cánh chuồn Giá nước mắt có thể làm nảy hoa hồng Thì mẹ cũng xin dốc cạn để có một lần hoa hồng nở Chẳng còn ngây thơ Chẳng còn lầm lỡ Biết còn có ngày hoa hồng nở trên mồ mẹ không Dường như có tiếng trả lời Dường như đã gặp em rồi, lạ chưa Ngỡ cầm tay lại là mưa Lại là gió, lại bất ngờ là giông Đã bật òa lên khóc Đá bỗng hiện nguyên hình ! Mai em về trước đá Rêu cũng thành sinh linh ... - Nguyễn Minh Hùng 15 Em như một mảnh trăng chìm Cầm lên thì vỡ, đứng nhìn thì đau ... Kim Chuông Em đau đớn như ngàn thu cổ lục Đã đi về lại gấp gấp ra đi Em tự hỏi - Bùi Giáng Giật mình hai mắt trũng sâu Người trong gương ấy còn đau hơn mình ... Tự xông đất - Lâm Huy Nhuận Em uống một mình, làm sao uống giúp cho ai Giọt nước mắt ngược dòng tê tái chảy Giọt nước mắt chỉ riêng em nhìn thấy Thôi xin đừng giấu nữa, mến thương ơi ! Một mình - Đinh Thị Thu Vân tt Edited by - tuantuantuan on 06/19/2003 12:13:55 tuantuantuan Junior Member USA 343 Posts Posted - 06/19/2003 : 20:26:43 Dựng con người dậy thức cùng nỗi yêu ... 16 Hớ hênh nghiêng chút bên này Sông sâu chới với bàn tay chia lìa Hớ hênh nghiêng chút bên kia Giọt đau thương sẽ đầm đìa mắt ai Biết rồi ! ... Vai cứ kề ai Kệ cho mấp mé cả hai mạn thuyền ... Xuồng đầy - Nguyễn Duy Lời thương sao phải đếm đong Mà sao người lại buông chùng trên tay ... Đừng mang gió đến lay cây Lạnh lá thì ít đau dây thì nhiều Đợi chờ - Vũ Thị Huyền Chè hái xuống ủ xanh niềm trắc ẩn Trót hứa hôn với mây trắng xa nhà Bấm ngón chân xuống đường trơn số phận Mưa lại từ trong mắt mưa ra ... Thu nay gặp lại ở cao nguyên - Nguyễn Vũ Tiềm Hơn một lần Tôi khóc vết thương cây Uống giọt nước mắt lá Trên môi mình Xanh Hơn một lần - Thảo Phương Lỗi tại dòng sông trong vắt quá Ba mươi năm không dám lội qua Ngờ đâu chúng mình soi gương bằng nước mắt Đối thoại tình - Nguyễn Ngọc Oánh Lá rơi đau cả mặt sông ưu phiền Sông Kim Ngưu - Trần Thái Anh Mặt hồ càng đáng yêu thêm Khi tôi biết đáy ẩn chìm xót xa Trái tim có đủ thiết tha 17 Để yêu cả mặt hồ và nỗi đau Nỗi đau - Phạm Đức Mùa này gió cũng nẩy mầm Cỏ cây cũng muốn tay cầm tay nhau Chỉ e cầm được nỗi đau Buông ra chẳng nỡ, nắm vào buốt thêm Cùng em trong trầu cau - Nguyễn Vũ Tiềm Muốn sang không bắc được cầu Trái tim người khác làm đau ngực mình ... Mưa ngâu - Xuân Đạm Giọt ghi ta Nhỏ vào tim Đêm rùng mình Thổn Thức Giọt ghi ta - Lê Hoàng Anh Một nửa lá cành đang bão táp Nừa kia hoa trái vẫn mong chờ Viết giữa cơn đau - Phan Xuân hạt Một lần em, một lần anh Cái vu vơ nhất cũng thành câu thơ Nửa đời đi ngẩn, về ngơ Anh như hoa dại đặt vờ tay em ... Huy Trụ Mẹ thì nước mắt nhiều hơn sữa Ngực lép con nhay đã rã rời Tâm sự đêm giao thừa - Hoàng Cầm Nước mắt theo nhau chảy mãi Nối dài theo dòng sông Khương Hữu Dụng 18 Chim đem tiếng hót bi thương Giấu vào trong đá nỗi buồn xa xôi Ta ru chính quả tim người Bị thương cũng cất thành lời thơ đau Lục bát màu - Nguyễn Việt Chiến Nước mắt Lấy hạt bụi ra Từ trong mắt . Khóc Lấy nỗi đau ra Từ trong tim Mắt - Trúc Chi Nhâm nhi mãi mềm môi cay đắng Cháy trong lòng đất phẳng ngỡ trời nghiêng Ngậm lấy ngọt những bồ hòn mất mát Đủ tháng ngày cây nảy trái sầu riêng ... Sầu riêng - Nguyền Vũ Tiềm Ngày em đi lấy chồng Mây buông dải tang thầm Tiễn một đời con gái Vô đề - Thúy Bắc Nằm queo ngó lửng chim trời Tuổi xuân thù tạc xế đời vào thu Mắt trong ví chọc cho mù Thì đen bạc đấy, cũng ừ vàng son Say ca - Trần Huyền Trân Em dịu dàng biết mấy Sao vẫn là ghềnh thác của riêng anh Ý nghĩ trên sông - Đỗ Minh Dương Ồ ! Sao em bỗng khóc ròng Phải chăng hạnh phuc gốc cùng nỗi đau ? Chúng mình định mệnh vào nhau 19 Bằng bao hạnh phúc, bằng bao ngậm ngùi Chiều thứ tư - Nguyễn Văn Hàm Sao anh lại ngỏ lời Vào một đêm trăng khuyết Để bây giờ thầm tiếc Một vầng trăng không tròn ... Trăng khuyết - Phi Tuyết Ba Căn phòng dù chật chội Vẫn chứa đủ bao người Trái tim anh rộng rãi Chứa đủ mình em thôi Không đề - Đỗ Bạch Mai Mười bảy tuổi, em ra nơi đầu gió Nhận sao trời làm tín hiệu tình yêu Mười bảy tuổi, em ngồi đây với cỏ Để không gian xao xuyến buổi ban chiều Mười bảy tuổi - Phạm Khải Ru em giấc ngủ hoàng hôn Lời ru vá víu cánh buồm tả tơi Em mơ chi, thoáng nụ cười Như bình minh đựng mặt trời trong sương ! Bão bùng giờ đã tan cơn Em như chiếc lá đang còn dạt trôi . Ru em giấc ngủ canh tà - Chử Văn Long Em lo âu trước xa tắp đường mình Trái tim đập những điều không thể nói Trái tim đập cồn cào cơn đói Ngọn lửa nào le lói giữa cô đơn Em trở về đúng nghĩa trái tim em Là máu thịt đời thường ai chẳng có Cũng ngừng đập lúc đời thường không còn nữa Nhưng biết yêu anh cả khi chết đi rồi . Tự hát - Xuân Quỳnh Thoát ngoài hai ngã âm dương Tình yêu chợt mở con đường riêng ta ... 20
- Xem thêm -

Tài liệu liên quan