Nền Giáo Dục Phật Giáo
vượt qua
TSPL.
2010
76
NỀN TẢNG GIÁO DỤC
Nếu chướng duyên là kỳ thi thì cuộc đời này là một trường
học lớn và có vô số kỳ thi. Mỗi kỳ thi được đặt ra là bắt buộc phải
tham gia. Vượt qua hay không phụ thuộc vào khả năng của thí
sinh và kết quả có được không thể từ chối.
Như vậy, nếu giáo dục đặt nền tảng ở tham sân si thì đích
đến là luân hồi sanh tử; khổ đau bất hạnh là hậu quả phải gánh
chịu. Học ở đây chỉ làm cho con người càng bị trói buộc, biến con
người thành công cụ, chỉ biết lệ thuộc, không làm chủ được chính
mình, luôn chịu sự sai khiến của ái dục, chấp trước và tà kiến.
Còn giáo dục thiết lập trên tín nguyện hành thì kết quả sẽ đạt
được là an lạc, giải thoát không chỉ ở cuộc sống hiện tại mà cho cả
tương lai. Ở đây, người học biết làm chủ chính mình, làm tăng
trưởng bồ-đề tâm, làm lớn hạnh nguyện, khiến cho thân tâm tự
tại, đủ sức vượt dòng sanh tử, đạt đến cứu cánh niết-bàn.
Con người dù ở bất kỳ hoàn cảnh nào cũng có khả năng chọn
lựa cho mình một nền giáo dục tốt. Mục đích giáo dục là để làm
người chứ không làm công cụ, làm chủ chứ không làm nô lệ.
Chúng ta hy vọng rằng, tất cả mọi người sẽ có nền giáo dục
tốt và xem cuộc đời là một trường học lớn. Ở đó, người học dù gặp
phải bài học khó như thế nào cũng kiên nhẫn, vững ý chí và đầy
tự tin.
Pháp Luân cầu chúc quý độc giả và thiện hữu luôn gặp
thuận duyên và đạt kết quả viên mãn.
Pháp Luân kính đề
PHÁP LUÂN
TRAO ĐỔI KIẾN THỨC CƠ BẢN PHẬT HỌC
NĂM CANH DẦN - 2010
76
PHÁP LUÂN THỰC HIỆN
với sự đóng góp của nhiều tác giả
NỘI DUNG
CHUYÊN ĐỀ
03
Nền giáo dục Phật giáo vượt qua
■ Thích Thái Hòa
22
CAO TĂNG
“Vị trì luật của thế hệ thứ hai”
■ Thích Tâm Nhãn
31
LỊCH SỬ
Đặc điểm của Phật giáo Việt Nam
giai đoạn đầu công nguyên đến
thế kỷ X sau công nguyên
■ Trần Tiến Đạt
41
PHẬT GIÁO & NGHỆ THUẬT
Nhà chùa và thư pháp Việt
■ Minh Đức Triều Tâm Ảnh
THƠ
06
Cuộc đời là một trường học lớn
■ Mang Viên Hưng Định
30 ● Tâm Nhiên
63 ● Tâm Bình
90 ● Tôn Nữ Hỷ Khương
NHẠC: Cảm ơn
thơ: Lam Thanh
nhạc: Hằng Vang
Bìa: Di tích Đại học Nalanda, Ấn Độ
52
TRIẾT HỌC
Triết học Phật giáo Hàn
quốc (tt & hết)
■ Tuệ Giác
10
64
TƯ TƯỞNG
Một góc nhìn giáo dục Gia đình
Phật tử ■ Tâm Hỷ
Tính khoa học trong duy
thức (tt)
■ Pháp Hiền cư sĩ
71
NGUYÊN CỨU
Tìm hiểu nguyên nhân
phân phái đầu tiên
trong lịch sử Phật giáo
Ấn Độ
■ Thích Nguyên Lộc
85
KHÔNG GIAN THƠ
Bài thơ “Còn gặp
nhau” của Tôn Nữ Hỷ
Khương…
■ Mang Viên Long
17
Từ Hàm Long đến Bồ Đề
■ Tâm Minh
92
TƯ LIỆU
Văn bia chùa Phú Thuận
■ Ngô Quốc Trưởng
CHUYÊN ĐỀ
☸
NỀN GIÁO DỤC PHẬT GIÁO
VƯỢT QUA
● Thích Thái Hòa
N
ếu sự nghiệp học hành của
ta thiết lập trên nền tảng của
tham, thì ta càng học lòng tham
của ta càng tăng thêm, càng học
càng dẫn ta đến đời sống láo
lường và thủ đoạn để thủ lợi. Và
hậu quả của cái học ấy dẫn đến
hại mình, hại người trong đời
này và đời sau.
SỐ 76 ☸ PHÁP LUÂN
3
☸ CHUYÊN ĐỀ
Nếu sự nghiệp học hành của
ta thiết lập trên nền tảng của sân
hận, thì ta càng học là lòng sân
và sự thù hận của ta đối với mọi
người càng tăng lên, nên càng
học ta càng tăng thêm sự hung
hăng, tranh chấp, phê phán và
bạo động với mọi người. Hậu
quả của cái học ấy dẫn đến hại
mình, hại người trong đời này và
đời sau.
Nếu sự nghiệp học hành của
ta thiết lập trên nền tảng của ngu
si, tà kiến, thì ta càng học là càng
hiểu sai chân lý và sự ngu dốt,
tính chấp ngã nơi ta càng tăng
thêm, nên càng học lại càng dẫn
ta đến chỗ ngu si, vô trí. Hậu quả
của cái học ấy dẫn ta đến chỗ hại
mình, hại người ngay trong đời
này và đời sau.
Nếu sự nghiệp học hành của
ta thiết lập trên nền tảng của tâm
bồ-đề, thì ta càng học, lòng tham
nơi ta càng teo lại, sự hiểu biết
nơi ta càng lúc càng tăng lên,
tình thương nơi ta càng được mở
ra rộng lớn. Kết quả của sự học
ấy, giúp ta gần gũi và khám phá
được sự thật của cuộc sống, dẫn
đến đời sống lợi mình, lợi người
trong hiện tại và tương lai.
Nếu sự nghiệp học hành của
4
PHÁP LUÂN ☸ SỐ 76
ta thiết lập trên nền tảng của
nguyện, nghĩa là ta học với ước
nguyện duy nhất là thành tựu sự
nghiệp trí tuệ để giúp đời, nên
ta càng học là hạnh phúc của ta
càng tăng lên, sự hiểu biết của ta
đối với mọi vấn đề càng lúc càng
sâu xa và chính xác. Kết quả của
sự học ấy, dẫn ta đi đến đời sống
chí thượng, có đầy đủ năng lực
để sống đời giải thoát và tự do.
Nếu sự nghiệp học hành của ta
thiết lập trên nền tảng của hành,
nghĩa là ta học những gì cao quý,
tốt đẹp và ta biến cái đó trở thành
hiện thực trong đời sống của ta,
nên ta học là để hành và để trở
thành nếp sống, chứ không phải
học là để tích lũy kiến thức, để
giỏi lý luận, để tranh biện hơn
người và nêu cao bản ngã. Kết
CHUYÊN ĐỀ
quả của sự học trên nền tảng của
hành, giúp ta tiêu trừ được bản
ngã, và có khả năng giúp ta chấm
dứt được những nhận thức sai
lầm, những tư duy phiến diện,
đem lại cho ta và người, một
nếp sống an bình thiết thực ngay
trong hiện tại và tương lai.
Nền giáo dục thiết lập trên
nền tảng của tham dục, sân hận,
si mê và hữu ngã, nó có khả năng
dẫn đưa cả người dạy và người
học chạy theo dòng chảy của ái
thủ và hữu trong mười hai duyên
khởi và bị dòng chảy ấy nhận
chìm trong biển đời sinh tử.
Nên, ở kinh Bộc lưu, đức Phật
dạy cho các Tỷ-khưu rằng, đối
với dòng chảy ấy không nên đi
theo, không nên dừng lại, vì đi
theo sẽ bị chúng nhận chìm và
dừng lại thì sẽ bị chúng trói buộc
mà cần phải vượt qua.
Vượt qua dòng chảy của tham,
sân, si, kiêu mạn và chấp thủ đối
với sắc uẩn, thọ uẩn, tưởng uẩn,
hành uẩn và thức uẩn nơi tâm ta,
ta mới có thể vượt qua được dòng
chảy của sinh tử, để đến được
bến bờ giải thoát và giác ngộ.
Phát khởi tâm bồ-đề hướng
tới đời sống chí thượng, nuôi
dưỡng tâm ấy bằng chất liệu của
☸
nguyện và hạnh, qua lục độ và
bốn nhiếp sự, ta vượt qua tử sinh
và sẽ đem lại lợi ích cho nhiều
người, không những trong hiện
tại mà còn cả tương lai.
Nền giáo dục Phật giáo vượt
qua tham sân si, vượt qua sự
chấp thủ năm uẩn này, có gốc rễ
từ đức Thế Tôn và được chư vị
Tổ sư chứng nghiệm và truyền
thừa trải qua các thời đại. Ấy là
nền giáo dục Phật giáo không
cần khoa bảng mà chỉ cần “dĩ
tâm ấn tâm”. Nghĩa là thầy dùng
tâm giác ngộ mà ấn chứng vào
tâm giác ngộ của học trò, để xác
nhận rằng, người học trò ấy có
khả năng kế thừa kho tàng của
chánh pháp và làm cho chánh
pháp sáng rỡ giữa thế gian này,
để đem lại lợi ích cho hết thảy
muôn loài.
Nếu Phật giáo không thiết lập
giáo dục trên nền tảng vượt qua
này, thì ta lấy cơ sở nào để bảo
rằng, đó là nền giáo dục Phật
giáo. Người giáo dục và người
được giáo dục đều chạy theo
tham dục và khuếch đại bản ngã,
thì lấy cơ sở nào, để ta bảo rằng,
họ là những người làm giáo dục
và được giáo dục ở trong Phật
giáo?!■
SỐ 76 ☸ PHÁP LUÂN
5
☸ CHUYÊN ĐỀ
C
● MANG VIÊN HƯNG ĐỊNH
UỘC ĐỜI
LÀ MỘT TRƯỜNG HỌC LỚN
Chúng ta đang ở trong một
trường đời. Toàn bộ cuộc đời
chúng ta là một trường học. Từ
khi mới lọt lòng sinh ra cho đến
khi nhắm mắt xuôi tay, chúng ta
đều học ở dưới mái trường này.
6
PHÁP LUÂN ☸ SỐ 76
CHUYÊN ĐỀ
Đó là một trường học không
chính thức. Không có giảng
đường, không có phòng học.
Tất cả mọi thứ chúng ta nhìn,
mọi thứ chúng ta nghe, mọi thứ
chúng ta cảm nhận, tất cả hạnh
phúc và khổ đau, tất cả mọi vấn
đề trong cuộc sống, đều là bài
học cho chúng ta.
Khi chúng ta thành đạt, đó là
một bài kiểm tra. Nó kiểm tra và
thử thách mức độ khiêm tốn của
chúng ta khi đứng trước thành
công và vinh quang. Hầu hết
chúng ta đều rất tự hào, nở mày
nở mặt và tự cao tự đại trong giờ
phút đó: “Ôi, tôi đã thành công,
tôi đã thành đạt. Trong khi khối
kẻ khác thì đang thất bại”. Chúng
ta đã trở thành những kẻ hãnh
tiến và ngã mạn. Chúng ta đã rớt
bài kiểm tra này!
Cũng như vậy, thất bại cũng
là một bài kiểm tra. Nó kiểm tra
chúng ta có thể duy trì một nội
tâm quân bình, thanh thản ra sao
khi đứng trước thất bại? Chúng ta
có thể giữ thăng bằng mà không
cảm thấy trầm uất, khổ đau, hụt
hẫng, không cảm thấy thua kém
và bất hạnh vì không thành đạt
được hay không?
Bạn thất bại, bạn cố gắng đứng
☸
lên. Rồi bạn lại thất bại, và lại cố
gượng đứng lên lần nữa. Đây là
bài kiểm tra để xem bạn có thực
sự trưởng thành, có đủ dũng khí
và tin vào chính bản thân mình
và tin vào cuộc đời hay không?
Khi bạn đối mặt với khó khăn
và thất bại, điều quan trọng là
phải hiểu nó một cách thật sâu
sắc và không để mình bị hụt
hẫng và trầm uất. Cố gắng tìm
ra phương cách tốt nhất để vượt
qua nó. Cuộc đời là một chuỗi
những bài kiểm tra và khi bạn
vượt qua các bài kiểm tra đó một
cách thành công, bạn sẽ có thể
nhìn lại chúng như là những kinh
nghiệm bổ ích cho mình!
Khi đối diện với những tình
huống khó khăn trong cuộc sống,
bạn thường nghĩ: “Trời ơi, sao
tôi lại không may đến thế! Tôi
đã làm những gì đến nỗi phải
chịu khổ thế này?”. Bạn than
phiền, đổ lỗi cho nghiệp chướng
của mình, trách móc cha mẹ, vợ,
chồng mình. Bạn ta thán, ngày
càng nói dài, nói dai hơn. Khi
bạn càng than trách, nó càng
cho thấy rằng bạn đang thi rớt
bài học đó. Đây là một bài kiểm
tra sự trưởng thành của bạn, sự
nhẫn nại của bạn. Bất cứ khi nào
SỐ 76 ☸ PHÁP LUÂN
7
☸ CHUYÊN ĐỀ
đối diện với khó khăn, bạn hãy
tự nhắc nhở mình rằng: “Đây là
một bài kiểm tra. Đây là một thử
thách cho mình. Tôi phải học
được điều gì đó từ khó khăn này
để trở nên chín chắn và trưởng
thành hơn”.
Toàn bộ cuộc đời này là một
bài học mà chúng ta sinh ra trên
đời để học bài học đó. Chúng ta
có mặt ở đây, trên thế gian này,
trong kiếp nhân sinh này, trong
thời đại này là để học hỏi những
gì cần phải học hỏi. Khi đọc
những câu chuyện kể về những
người có thể nhớ được kiếp trước
của họ, tôi thấy rất nhiều người
trong số họ diễn đạt cùng một tư
tưởng như nhau. Tư tưởng đó là:
họ sinh ra ở đây, trên cõi đời này
là để hoàn thành một công việc
gì đó, để học hỏi một điều gì đó.
Khi nhìn cuộc đời theo quan kiến
đó, tất cả mọi thứ trong cuộc đời
bạn sẽ trở nên vô cùng ý nghĩa.
Một điều mà tôi đã từng đọc
và ghi nhớ rất sâu trong tâm là
một câu nói rất giá trị này: “Tất
cả mọi thứ trên thế gian này đều
ẩn chứa những ý nghĩa riêng của
nó”.
Bởi vì chúng ta chỉ thấy một
cách quá hời hợt và nông cạn, nên
8
PHÁP LUÂN ☸ SỐ 76
chúng ta không thể thấy được ý
nghĩa sâu sắc đằng sau những gì
đang diễn ra, và do vậy mọi thứ
trở thành vô nghĩa đối với chúng
ta. Mỗi khi có điều gì đó xảy ra,
hãy cố gắng tìm ra: “Nhất định
phải có một ý nghĩa nào đó đằng
sau kinh nghiệm này”. Dù xấu
hay tốt, tất cả mọi kinh nghiệm,
mọi hoàn cảnh đều có ý nghĩa
riêng của nó. Nếu không thấu
hiểu ý nghĩa của nó một cách
đúng đắn, rất có thể chúng ta
sẽ bỏ lỡ cơ hội, không tận dụng
được hoàn cảnh đó, để rồi lại
phải vướng vào rắc rối nữa.
Tất cả mọi khó khăn đều có ý
nghĩa của nó. Nó là một bài học
mà chúng ta cần phải học hỏi để
trưởng thành, nó có một ý nghĩa
thật tuyệt vời. Một số người
thường cầu mong cho mình được
sống một cuộc đời bình yên, xuôi
chèo mát mái, không khó khăn,
không gian khổ cơ hàn. Nhưng họ
sẽ thất vọng vì điều đó trái ngược
với tự nhiên. Cái mà chúng ta cầu
nguyện là có được một nghị lực
phi thường để giải quyết mọi khó
khăn của mình một cách ý nghĩa
để trưởng thành.
Chịu sự kiểm tra và thử thách
là điều rất tốt. Chúng ta trưởng
CHUYÊN ĐỀ
thành và học hỏi được từ chính
việc vượt qua các bài kiểm
tra đó. Chúng ta cắp sách đến
trường, chúng ta học và chúng ta
thi. Chúng ta vượt qua các kỳ thi
đó và học lên các lớp cao hơn,
đây cũng chính là cách chúng
ta sống cuộc đời mình. Mỗi khi
vượt qua được một bài kiểm tra,
chúng ta lại học hỏi và trưởng
thành lên. Sự trưởng thành của
bạn không phụ thuộc vào số năm
bạn đã sống trên đời. Sự trưởng
thành phụ thuộc vào việc bạn đã
học hỏi được bao nhiêu từ những
kinh nghiệm sống của mình, chứ
không phải từ sách vở – mà từ
chính cuộc đời của bạn.
Kiến thức, tự thân nó có rất ít
☸
giá trị, mà sự vận dụng thực tế
của kiến thức mới đem lại giá
trị cho nó. Điều quan trọng là
cách chúng ta sống cuộc sống
hàng ngày của mình ra sao và
cách chúng ta đối xử với những
người xung quanh như thế nào.
Nếu muốn được yêu thương, thì
bạn phải là một người dễ thương.
Nếu muốn được người khác tôn
trọng thì bạn phải biết tôn trọng
người. Nếu muốn được đối xử
chân thành thì bạn cũng phải
đối xử một cách chân thành với
người. Một trong những niềm
vui của cuộc sống là biết được
rằng mình đang trưởng thành.
Mỗi ngày trôi qua bạn có đang
trưởng thành hơn?■
SỐ 76 ☸ PHÁP LUÂN
9
☸ CHUYÊN ĐỀ
Một góc nhìn
GIÁO DỤC
GIA ĐÌNH PHẬT TỬ
● Tâm Hỷ
T
ác giả bài viết này đã sinh
hoạt liên tục mười năm trong
Gia đình Phật tử, bắt đầu từ năm
15 tuổi với nhiệm vụ của một
đoàn sinh thiếu niên và kết thúc
ở năm 25 tuổi với chức vụ của
một ủy viên ban hướng dẫn. Từ
đó đến nay, một nửa thế kỷ đã
trôi qua và nhờ vậy, chúng tôi
đã có một khoảng cách để nhìn
lại mà có Một góc nhìn giáo dục
Gia đình Phật tử.
1.
Sinh hoạt Gia đình Phật tử rèn
luyện cho chúng tôi kỹ năng nói
trước quần chúng
Thời thơ ấu, chúng tôi là một
đứa bé nhút nhát. Năm 15 tuổi,
tuổi bắt đầu khôn lớn, vẫn không
dám xuất hiện trước đám đông.
Cho nên, khi ông anh con bà dì
lớn hơn một tuổi “rủ” vào Gia
đình Phật tử, chúng tôi cứ hẹn
rày hẹn mai vì sợ “bị” đưa ra giới
thiệu trước mặt nhiều người.
Cuối cùng thì ngày trình diện
trước đông đảo đoàn sinh Gia
đình Phật tử Chơn Tri gần chợ
Cống ở hữu ngạn sông Hương
cũng đến và những ngỡ ngàng
ban đầu rồi cũng qua đi. Mấy
tháng sau, với chức vụ đội trưởng
đội sen vàng, chúng tôi tập nói
10
PHÁP LUÂN ☸ SỐ 76
CHUYÊN ĐỀ
trước bảy tám đội viên. Hai
năm sau, làm đoàn phó rồi đoàn
trưởng đoàn thiếu niên, chúng
tôi tập nói trước hàng chục đoàn
viên. Ba năm sau làm liên đoàn
trưởng, đã có đủ bạo dạn để nói
trước nhiều người. Đến khi làm
việc ở đời sống trại trong những
trại họp bạn, chú bé sợ xuất hiện
trước đám đông ngày nào nay đã
khôn lớn và đã có đủ tự tin để
nói lưu loát trước mấy trăm trại
sinh. Qua kinh nghiệm bản thân,
chúng tôi nhận ra rằng nhút nhát
mà có cơ hội tập luyện để thắng
tính nhút nhát thì người ta sẽ nói
sôi nổi, hấp dẫn và có khả năng
lay động lòng người.
Vào Đại học Sư phạm, đi thực
tập, chúng tôi biết ơn Gia đình
Phật tử vô cùng. Bởi lẽ, trong khi
một số bạn cùng lớp đã thất bại
vì không giữ được bình tĩnh khi
xuất hiện trước nhiều học sinh,
chúng tôi đã thành công ngay từ
bài giảng đầu tiên vì đã quen nói
trước quần chúng.
2.
Sinh hoạt Gia đình Phật tử luyện
tập cho chúng tôi kỹ năng sống
tháo vát
Trong gia đình, là người con trai
chào đời sau ba người chị, chúng
☸
tôi lớn lên trong sự cưng quý và
chiều chuộng của bà nội và cha
mẹ. Mọi việc trong nhà đều đã
được người lớn sắp đặt, lo liệu,
đứa cháu đích tôn chỉ biết vui
chơi và lo học hành.
Vào Gia đình Phật tử, làm
đoàn sinh, làm đội trưởng, nếp
sinh hoạt của bản thân bắt đầu
thay đổi. Ba bốn tháng, một ngày
trại được tổ chức, chúng tôi phải
đi bộ năm sáu cây số, mang ba
lô nặng cùng với những vật dụng
lỉnh kỉnh khác để dựng lều, làm
bàn ăn và sửa soạn các bữa ăn.
Rồi phải leo đồi hay chạy băng
đồng để chơi trò chơi lớn. Trong
một năm, Gia đình Phật tử thường
tổ chức một vài đêm văn nghệ.
Làm văn nghệ thì phải dựng sân
khấu và công việc nặng nhọc ấy
là nhiệm vụ của đoàn thiếu niên.
Với chức vụ đội trưởng, cậu thư
sinh là chúng tôi ngày ấy tự giác
tự nguyện làm công việc của một
người lao động chân tay thực
thụ. Đội trưởng cầm càng xe
vận tải đi trước, vài ba đội viên
ra sức đẩy ở phía sau, chúng tôi
đến nhà của các đoàn sinh mượn
những tấm phản và thùng phuy
để dựng sân khấu trình diễn văn
nghệ. Đêm văn nghệ hoàn tất,
SỐ 76 ☸ PHÁP LUÂN
11
☸ CHUYÊN ĐỀ
các huynh trưởng, những đoàn
viên thiếu nữ và các em oanh vũ
đã có thể nghỉ ngơi. Nhưng các
đoàn viên thiếu niên vẫn còn lo
dọn dẹp sân khấu và tiếp tục cầm
càng xe, đẩy xe vận tải một buổi
nữa để trả các thứ vật dụng đã
mượn.
Mười năm sống tháo vát với
Gia đình Phật tử đã đem lại cho
chúng tôi một lợi thế trong bốn
mươi năm theo nghề dạy học.
Trong khi phần đông bạn đồng
nghiệp chỉ quen với các công
việc chuyên môn như soạn bài,
chấm bài ở nhà hoặc giảng bài
trong lớp học, chúng tôi còn tỏ
ra thành thạo trong những hoạt
động thanh niên ở ngoài trời như
tổ chức cắm trại, thi đua thể thao,
thực hiện những chuyến đi làm
công tác xã hội, v.v... Cuộc sống
của người thầy giáo nhờ vậy trở
nên sinh động, tươi trẻ và có
nhiều ý nghĩa hơn.
3.
Sinh hoạt Gia đình Phật tử giáo
dục chúng tôi biết quên lợi ích
cá nhân để làm quen với những
việc làm có tính vị tha vô ngã
Chẳng có ai nghĩ rằng vào Gia
đình Phật tử thì sau này ra ngoài
đời mình sẽ có cơ hội thăng quan
12
PHÁP LUÂN ☸ SỐ 76
tiến chức. Cũng không ai hứa
hẹn với chúng tôi vào Gia đình
Phật tử thì mỗi đoàn sinh sẽ được
thụ hưởng ít nhiều lợi ích vật
chất. Ban đầu, thành thật mà nói,
chúng tôi vào Gia đình Phật tử
vì ham vui. Có thể nói đó là một
cách chơi, một hình thức giải trí
vô vị lợi. Không nhận sự tài trợ
của bất kỳ tổ chức hay cá nhân
nào, mỗi đoàn sinh chúng tôi tự
nguyện đóng góp một số tiền nhỏ
do mình dành dụm được để cùng
vui chơi với nhau. Lần hồi, qua
những buổi họp đoàn hàng tuần
và những sinh hoạt có tính tập
thể khác, chúng tôi làm quen với
chánh pháp rồi thấm nhuần giáo
lý vị tha vô ngã của Đức Phật , từ
đó, thích làm việc thiện, biết tôn
trọng sự thật và nếu cần thì chịu
hi sinh quyền lợi riêng để hoàn
thành một công việc chung.
Trong pháp nạn năm 1963,
chúng tôi đang giữ chức vụ liên
đoàn trưởng Gia đình Phật tử Phú
Lâu là hậu thân của Gia đình Phật
tử Chơn Tri. Khi tổ đình Từ Đàm
bị bao vây, huynh trưởng và đoàn
sinh nhiều gia đình bạn đều tìm
cách lên chùa Từ Đàm để thể hiện
tấm lòng son sắt thủy chung đối
với dân tộc và đạo pháp. Trong
CHUYÊN ĐỀ
hoàn cảnh ấy, dù đang bận ôn
thi tốt nghiệp Đại học Sư phạm,
chúng tôi cũng không thể cho
phép mình ngồi yên với sách vở.
Phải quyết tâm “đi chùa” một lần
để lương tâm bớt cắn rứt. Nhưng
đi như vậy là rất nguy hiểm, vì
có thể “ăn” lựu đạn cay hoặc
lựu đạn thật. Để chia bớt trách
nhiệm, chúng tôi dặn đoàn sinh
về nhà xin phép phụ huynh, em
nào được sự chấp thuận của gia
đình mới nên “đi chùa”. Kết quả
là có khoảng hai mươi em, gần
một phần ba số lượng đoàn sinh,
đã tham dự chuyến đi nhiều hiểm
nguy ấy. Giữa đường, may mắn
không bị ném lựu đạn, nhưng
chúng tôi phải dừng lại một vài
lần, vì các đường dẫn lên chùa
đều bị phong tỏa. Nhưng cuối
cùng thì đoàn “hành hương” của
những người con Phật cũng đến
đích bằng cách đi lên phía nhà ga
Huế rồi theo đường Lịch Đợi mà
đến chùa Từ Đàm.
Nhờ mười năm sinh hoạt
Gia đình Phật tử mà về sau này
chúng tôi không quá so đo tính
toán lợi ích cá nhân mỗi khi thực
hiện một nhiệm vụ do tập thể
phân công.
☸
4.
Sinh hoạt Gia đình Phật tử
hướng dẫn chúng tôi sống theo
Bi-Trí-Dũng
Bi–Trí–Dũng là phương châm
hành động của Gia đình Phật tử
Việt Nam. Lý tưởng sống này
được thể hiện trong một lần đi
cứu trợ lũ lụt được lược thuật
dưới đây.
Năm 1964, chúng tôi dạy học
ở trường Cường Để (Qui Nhơn)
và đồng thời giữ chức vụ tổng
thư ký ban hướng dẫn Gia đình
Phật tử Bình Định. Giữa năm ấy,
một trận lũ lớn tàn phá một số
huyện thuộc tỉnh nhà. Trong số
đó, Hoài Ân là huyện bị thiệt hại
nhiều nhất. Nhiều vật phẩm cứu
trợ đã được chuyển đến huyện,
nhưng chính quyền địa phương
không thể phân phát cho dân vì
lý do an ninh. Tòa hành chánh
tỉnh Bình Định phải nhờ đoàn
sinh Gia đình Phật tử mang quà
cứu trợ đến tận tay nạn nhân lũ
lụt.
Vì hạnh từ bi, với mục đích
thêm vui bớt khổ cho đồng bào,
ban hướng dẫn và một số đoàn
sinh Gia đình Phật tử ở Qui
Nhơn quyết tâm thực hiện một
chuyến đi cứu trợ nạn nhân lũ
lụt. Đó cũng là một quyết định
SỐ 76 ☸ PHÁP LUÂN
13
☸ CHUYÊN ĐỀ
dũng cảm. Bởi vì huyện Hoài Ân
lúc đó chỉ quản lý được một ít xã
lân cận, một số xã ở xa đã thuộc
quyền kiểm soát của quân giải
phóng, còn lại là những vùng đất
“xôi đậu” ban ngày thuộc về lính
quốc gia nhưng ban đêm lại theo
quân du kích. Mang vật phẩm đi
cứu trợ trong hoàn cảnh ấy, đoàn
sinh Gia đình Phật tử có thể bị
kết án tiếp tay với chính quyền
địa phương để tranh thủ cảm tình
của nhân dân mà mở rộng phạm
vi ảnh hưởng.
Trưởng ban hướng dẫn Gia
đình Phật tử Bình Định khi ấy
là anh Nguyễn Văn Châu. Anh
Châu khôn ngoan, sắc sảo biết rõ
tính bất trắc, ẩn chứa nhiều hiểm
nguy của chuyến đi làm việc
thiện. Không nói ra điều mình
suy nghĩ vì sợ anh chị em mất
tinh thần, bằng trí tuệ của một
huynh trưởng cấp Tín, anh Châu
âm thầm sắp xếp công việc để
chuyến đi được an toàn. Nguyên
tắc được đặt ra là phải làm thế
nào để đồng bào địa phương biết
rõ việc nghĩa này được thực hiện
trong phạm vi tôn giáo, thể hiện
tình tự dân tộc của đoàn sinh
Gia đình Phật tử. Theo nguyên
tắc ấy, ở Qui Nhơn, chúng tôi
14
PHÁP LUÂN ☸ SỐ 76
đóng góp tiền túi để thuê xe về
Hoài Ân, dù biết rằng tòa hành
chánh tỉnh Bình Định sẵn sàng
cung cấp mọi phương tiện. Mặt
khác, ngoài tự túc số gạo đủ ăn
trong năm ngày, mỗi thành viên
của đoàn chỉ mang theo hai loại
thức ăn là muối mè và vị tâm.
Đến Hoài Ân, thay vì vào ở
trong quận đường, huynh trưởng
và đoàn sinh chia nhau tạm trú
tại nhà dân. Để có nhiều thì giờ
lo việc phân phối phẩm vật cứu
trợ, mỗi ngày chúng tôi chỉ mua
thêm một ít rau tươi để sửa soạn
những bữa ăn giản dị, đạm bạc.
Hành động theo phương châm
Bi–Trí–Dũng, đoàn sinh Gia đình
Phật tử đã thực hiện thành công
chuyến đi cứu trợ nạn nhân bão
lụt trên một vùng đất còn nhiều
súng đạn và thù hận.
5.
Sinh hoạt Gia đình Phật tử huấn
luyện cho chúng tôi phương
pháp thân giáo và ý thức trách
nhiệm của người chỉ huy
Các triết gia phương Đông sống
với chân lý nhiều hơn nói về
chân lý. Theo tinh thần ấy, các vị
đạo sư tâm linh ít rao giảng đạo
đức, không muốn dùng phép tắc,
lễ nghi khắt khe để buộc đệ tử
CHUYÊN ĐỀ
khép mình vào khuôn khổ của
giáo điều. Các Ngài thực hiện
phương pháp thân giáo bằng
cách lấy chính đời sống đạo
hạnh của mình làm gương sáng
để môn sinh tự giác, tự nguyện
theo đó mà tu sửa thân tâm.
Sinh hoạt nhiều năm trong
Gia đình Phật tử, được gần gũi
các huynh trưởng khả kính như
chị Hoàng Thị Kim Cúc và các
anh Nguyễn Khắc Từ, Phan Văn
Gái, Nguyễn Văn Châu, v.v…
chúng tôi đã học tập ở các anh,
chị lối sống trung thực, giản dị,
khiêm tốn mà dũng cảm của
người Phật tử chân chính. Hiệu
quả của phương pháp thân giáo
này và cách thức thụ giáo gọi là
huân tập ấy, Tổ Quy Sơn đã nói
rõ khi sách tấn đệ tử gắng công
tu tập: “Sống gần người bạn tốt
như đi trong sương, tuy áo không
ướt nhưng lần hồi cũng thấm”.
Sinh hoạt mười năm trong Gia
đình Phật tử, trừ mấy tháng làm
☸
đội viên, chúng tôi đã đảm trách
nhiệm vụ của người chỉ huy khi
làm đội trưởng, đoàn trưởng, liên
đoàn trưởng và tổng thư ký ban
hướng dẫn. Trong Gia đình Phật
tử, vì không có quyền lợi để ràng
buộc nhau, chúng tôi chỉ biết
đề cao những giá trị tinh thần,
cố gắng sống mẫu mực để làm
gương cho đoàn sinh noi theo.
Gặp hoàn cảnh khó khăn, nguy
hiểm, cách nêu gương sáng hiệu
quả nhất là nhận lãnh trách nhiệm
chèo chống con thuyền gia đình
như một vị thuyền trưởng biết
“đứng mũi chịu sào”…
Lần “đi chùa” trong pháp nạn
năm 1963, dù biết có thể bị phê
bình là liên đoàn trưởng mà làm
việc thiếu tổ chức và không biết
phân công, chúng tôi vẫn nhận
nhiệm vụ khó khăn nhất là dẫn
đầu đoàn “hành hương” và sẵn
sàng hứng chịu sự đàn áp hay
tấn công thay cho các đoàn sinh.
Trong lần đi cứu trợ bão lụt năm
1964, không hẹn mà nên, anh
Nguyễn Văn Châu và chúng tôi
đều “xung phong” đi tiền trạm
xã An Tín là địa điểm xa xôi nhất
và mất an ninh trầm trọng nhất
của huyện Hoài Ân. Xã An Tín ở
bên này một con sông thì bên kia
SỐ 76 ☸ PHÁP LUÂN
15
☸ CHUYÊN ĐỀ
sông là vùng giải phóng. Nghỉ
trưa trong một ngôi chùa vắng,
chúng tôi nghe đồng vọng tiếng
trống ếch của thiếu nhi ở bờ bên
kia. Lên trạm thông tin ở trên đồi
cao để liên lạc với huyện, chúng
tôi phải bò vì sợ bắn tỉa. Trong
khi đó, chưa quá bốn giờ chiều
mà văn phòng xã đã đóng cửa,
nhân viên “sơ tán”, còn hai cái
ba lô chúng tôi gởi thì bị bỏ lại ở
bên đường… Nhờ chư Phật gia
hộ, trong cả hai lần làm gương
bằng cách “đứng mũi chịu sào
ấy”, chúng tôi đều được bình an
vô sự.
Giáo dục Gia đình Phật tử
được trình bày ở đây được ghi
nhận qua kinh nghiệm sống và
theo “góc nhìn” của một người,
trong thời gian ngắn từ 1955 đến
1965, tại không gian hẹp là thành
phố Huế và Qui Nhơn. Chúng tôi
nghĩ phải có sự chung sức chung
lòng của nhiều người thuộc nhiều
thế hệ mới có thể phác họa được
toàn cảnh với đủ đường nét và
sắc màu đậm nhạt khác nhau của
bức tranh giáo dục Gia đình Phật
tử Việt Nam trong hơn nửa thế
kỷ vừa qua. Nhưng đó là vấn đề
khác.■
16
PHÁP LUÂN ☸ SỐ 76
TỪ
HÀM LONG
Em thân mến,
Em muốn biết ngày xưa Phật
giáo mình có trường dạy riêng
cho học sinh Phật tử giống như
các trường của Thiên chúa giáo
hay không... chị thật không rành;
nhưng chị có thể khẳng định với
em là Phật giáo miền Trung của
mình có trường Tư thục Trung
học và Tiểu học Bồ Đề. Trường
không chỉ dành riêng cho Phật
tử, không có đọc Kinh hay niệm
Phật trước giờ học như các trường
của các tôn giáo khác nhưng có
giờ giáo lý. Chị và các bạn chị
đã từng dạy trường Hàm Long,
trường Bồ Đề ở Huế và chị cũng
đã có dạy trường Bồ Đề ở Qui
Nhơn (Bình Định) vào những
năm 70 nữa.
CHUYÊN ĐỀ
☸
ĐẾN BỒ ĐỀ
● Tâm Minh
Ngày xưa, vào những năm
60, cách đây nửa thế kỷ, có thể
gọi là ngày xưa được rồi - dân
mình rất ít người được đi học,
nhất là ở xứ “mùa Đông thiếu áo
Hè thời thiếu ăn”, nhất là con em
ở những vùng xa thành phố, như
Huế chẳng hạn. Những người
ở các làng quê như Thuận An,
Lăng Cô, Sịa… muốn lên Huế
học phải ở nhà bà con tại thành
phố… Nghe vài người bạn kể lại,
có khi họ phải gánh hàng ra chợ,
dọn hàng cho người bà con xong
rồi mới về đi học. Do đó, việc học
khó khăn vô cùng, nhưng không
ngăn cản được lòng hiếu học của
tuổi trẻ. Đó là chưa nói, không
phải ai cũng được tự do vào học
các trường trung học công lập, vì
phải dự thi tuyển vào lớp 6.
Chị không biết chi tiết về
các trường Trung học Tư thục,
nhưng chị nghĩ rằng các trường
đó đã giúp phương tiện cho sự
nghiệp giáo dục tuổi trẻ hiếu
học rất nhiều, chứ nếu không
hằng năm có hằng trăm học sinh
không được tiếp tục học lên bậc
Trung học vì thi rớt kỳ thi vào
Đệ Thất (lớp Sáu bây giờ) trong
đó Phật giáo mình cũng đóng vai
trò quan trọng với hệ thống trung
học tư thục Bồ Đề và cả trường
Hàm Long của chùa Bảo Quốc ở
Huế nữa.
Phật giáo mình cũng có cả
trường Đại học nữa, đó là trường
SỐ 76 ☸ PHÁP LUÂN
17
☸ CHUYÊN ĐỀ
Đại học Vạn Hạnh ở Sài Gòn.
Tuy nhiên đến sau năm 1975 (từ
75 đến 95) thì tất cả các trường
tư thục đều phải giải thể, chỉ còn
các trường công lập hoạt động
mà thôi - nghĩa là do nhà nước
quản lý chứ không có một ngôi
trường nào do tư nhân quản lý cả.
Đến sau 1995 thì trong nước đã
có thay đổi, cởi mở hơn nên đã
xuất hiện những trường tư thục
cả Mẫu giáo, Tiểu học, Trung
học và cả Đại học nữa. Trước 75
có trường Nam riêng (toàn nam
sinh) trường Nữ riêng (toàn nữ
sinh) nhưng sau 75 tất cả các
trường đều có cả nam sinh lẫn
nữ sinh (trường mixte).
Trở lại với chuyện dạy học
của chị ở Hàm Long và Bồ Đề.
Hồi mới ra trường Đại học Sư
Phạm (ĐHSP) Huế, năm 1961
tụi chị, 3 anh chị em Huynh
trưởng GĐPT: anh Hồ Viết Đốc
(HTR. GĐPT Ba La Mật), chị
Võ Thị Nhàn (GĐPT An Lạc) và
chị (GĐPT Từ Đàm). Cả 3 anh
chị đều là ban viên Ban hướng
dẫn Thừa Thiên Huế xung phong
dạy tự nguyện (nghĩa là dạy mà
không lãnh lương như các giáo
viên khác đó em) cho trường
Hàm Long, lúc đó thầy Nguyên
18
PHÁP LUÂN ☸ SỐ 76
Hồng làm Hiệu trưởng, rồi sau là
thầy Thiện Hạnh. Anh Đốc dạy
Toán, chị Nhàn dạy Sinh Vật,
còn chị dạy Lý Hóa. Hồi đó, Hàm
Long chưa có cấp 3 nên lớp lớn
nhất là lớp 9. Anh Nguyễn Khắc
Từ, anh Nguyễn Sĩ Thiều cũng
có dạy ở đó nữa. Học sinh Hàm
Long phần nhiều là các chú Sa
di, còn lại là học sinh con em các
nhà ở gần chùa hay các bác Phật
tử, rất ngoan, lễ phép, hiền lành
và chăm học, có em thuộc loại
xuất sắc nữa. Chị nghe kể khi đó
thầy Mạnh Thát cũng đang học ở
đây - chỉ mới học lớp 7 nhưng đã
thông minh, xuất chúng, có năng
khiếu đặc biệt về Pháp văn nên
đã được cô Piat, giáo sư người
Pháp đang dạy ở trường ĐHSP
Huế, tình nguyện lên tận chùa
Báo Quốc dạy tiếng Pháp cho
Thầy mỗi sáng Chủ nhật. Sau
này chị được hân hạnh quen
biết Thầy mới hỏi lại việc này
và được Thầy xác nhận nên bây
giờ mới kể cho em nghe đây. Chị
dạy trường Nữ Trung học Đồng
Khánh Huế 4 buổi sáng: thứ Hai,
thứ Tư, thứ Sáu, thứ Bảy và dạy
tại Hàm Long 2 buổi sáng thứ Ba
và thứ Năm, còn các buổi chiều
chị dạy học sinh thực hành tại
- Xem thêm -