Đăng ký Đăng nhập

Tài liệu Mái trường xưa

.DOC
4
262
96

Mô tả:

Mái trường xưa- nơi ta đã trải qua biết bao vui buồn cùng thầy cô, bạn bè. Nay sau bao nhiêu năm xa cách ta lại trở về mái trường ấy tụ họp cùng thầy cô, cùng tụi bạn nhất quỷ, nhì ma khi xưa.Nhận được giấy mời về họp lớp của tụi bạn mà sao tôi thấy mắt mình cứ cay cay. Nhìn tờ giấy mời họp trên bàn, tôi bỗng nhớ về mái trường nơi tôi theo học 4 năm THCS hôm nào! Tâm trí tôi chợt quay về cách đây hơn 30 năm năm về trước. Đó là khi tôi vẫn còn là cô học sinh với cái mái ngố và cặp kính to đùng trên mũi. Và có lẽ vì vậy nên những đứa bạn cùng lớp luôn gọi tôi là giáo sư béo hay cô bạn mọt sách. Còn tôi mỗi lần bị gọi như vậy lại nổi khùng lên rồi đuổi theo lũ bạn ấy hết mấy hành lang lớp học, quát ầm ĩ …
Mái trường xưa- nơi ta đã trải qua biết bao vui buồn cùng thầy cô, bạn bè. Nay sau bao nhiêu năm xa cách ta lại trở về mái trường ấy tụ họp cùng thầy cô, cùng tụi bạn nhất quỷ, nhì ma khi xưa.Nhận được giấy mời về họp lớp của tụi bạn mà sao tôi thấy mắt mình cứ cay cay. Nhìn tờ giấy mời họp trên bàn, tôi bỗng nhớ về mái trường nơi tôi theo học 4 năm THCS hôm nào! Tâm trí tôi chợt quay về cách đây hơn 30 năm năm về trước. Đó là khi tôi vẫn còn là cô học sinh với cái mái ngố và cặp kính to đùng trên mũi. Và có lẽ vì vậy nên những đứa bạn cùng lớp luôn gọi tôi là giáo sư béo hay cô bạn mọt sách. Còn tôi mỗi lần bị gọi như vậy lại nổi khùng lên rồi đuổi theo lũ bạn ấy hết mấy hành lang lớp học, quát ầm ĩ …Giờ đây nhớ lại tôi mới thấy mình khờ biết bao nhiêu! Nhớ lại mới thấy thời gian sao mà trôi qua nhanh quá, mới chỉ chừng đó thôi mà đã mấy chục năm trôi qua.Mới ngày còn là những cô, những cậu trẻ trung, tràn đầy sức sống mà giờ đã là những người đầu phất phơ vài cọng tóc trắng.Rồi bỗng đâu tiếng cu Bin gọi bà,tôi mới giật mình quay trở lại thế giới thực. Nhìn đứa cháu mới tập đi, tập nói tôi mới thấy hoang mang làm sao! Ngày tạm biệt mái trường xưa, đứa nào cũng khóc, cũng ôm trầm lấy bạn mình mà nói “Nhớ giữ liên lạc với tao nha mày! Nhớ đó, đừng có quên.” Vậy mà giờ mỗi đứa một phương trời riêng, có một mái ấm riêng, một gia đình riêng. Nhưng có lẽ chẳng đứa nào nhớ đến thầy cô, bạn bè năm xưa! Tôi cũng vậy! Bước qua dòng hồi ức, tôi thấy thật hồi hộp về ngày họp mặt sắp tới. Chỉ nghĩ thôi mà đã thấy tò mò quá. Không biết thằng Hiệp có còn mập như xưa không, còn Linh Trưởng_ lớp trưởng của tụi này khi xưa ra sao? Nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ bao nhiêu năm trôi qua, ai cũng thay đổi… Biết là vậy nhưng không biết chúng nó còn nhớ tới mình không nhỉ? Giờ mình lên chức bà rồi , không biết trong lớp có đứ nào cũng được thăng chức như mình không ta? Mãi rồi cũng đến ngày họp lớp. Nhưng sao mà nhanh vậy nhỉ, mình nhớ là còn lâu lắm mà! Quả đúng như cha ông ta đã từng quan niệm: “Thời gian thấm thoắt thoi đưa” Đến nơi, tôi mới thấy có mỗi cái Giang,thằng Dũng, thằng Minh,thằng Hoàng…toàn là những siêu quậy của lớp. Cả một lũ nói chuyện rôm rả cả góc phòng, toàn chuyện về những trò nghịch ngợm, pha phách hồi nào! Sôi nổi là thế nhưng khi hỏi đã đứa nào về thăm trường, thăm cô chưa thì cả lũ nín thinh. Ngồi một lúc tôi mới thấy mình vô tình quá! Và rồi các thành viên còn lại của lớp lũ lượt kéo đến, bầu không khí căng thẳng mới bị xua đi. Đã ồn nay còn ồn hơn, tôi thấy vui biết bao! Không biết đã bao lâu rồi tôi không được thoải mái vui đùa đến vậy. Rồi cuối cùng con chim đầu đàn của cả lớp cũng đã đến. Giờ đây trông Linh già hơn, nghiêm túc hơn nhưng vẫn chưa mất đi sự hóm hỉnh của ngày nào. Vừa mới đến đã gây sự chú ý của cả lớp còn ai nữa ngoài bạn Hoàng Long. Cho đến khi thành viên cuối cùng của cả lớp xuất hiện, chúng tôi mới bàn đến chuyện đi chơi. Và các bạn có đoán được không. Thành viên đi muộn hôm ấy vẵn là Trung_đồng hồ cao su cảu cả lớp. Mãi không thấy bạn chủ trì nói gì ,chúng tôi đang định kéo nhau đi chơi thì lúc này Linh mới lên tiếng: “ Mình nghĩ chúng ta còn rất nhiều thời gian vui chơi cùng nhau, nhưng trước hết chúng ta hãy cùng về thăm mái trường mà năm xưa chúng mình đã từng theo học”. Nghe Linh nói chúng tôi chẳng ai bảo ai tự động đồng ý. Nhưng trước khi đi cái Giang bảo mọi người đi mua quà trước rồi mới về thăm trường, chứ cả lũ đi thế này mà lại về tay không thì không hay cho lắm. Và đương nhiên là ai cũng đồng ý, chỉ có Giang trầm tĩnh, ít nói nhưng chu đáo chứ không nói nhiều mà đoảng như chúng tôi. Mọi người hân hoan kéo nhau đi mua quà, bạn Hoàng Long nhanh mồm nhanh miệng nên chỉ mới một lúc thôi mà đã tha về cả đống quà. Nhìn cảnh các bạn sôi nổi chuyện trò, nghịch ngợm, tếu táo như xưa tôi thấy mình sao mà lo xa quá! Mua quà xong, cả lũ khệ nệ kéo nhau về trường. Bước đến trước cổng trường mình thấy bỡ ngỡ biết bao!Mới ngày nào còn là những học trò nghịch nhất, quậy nhất trường mà mới chỉ chớp mắt thôi đã trở thành những người phải mang trên mình biết bao gánh nặng lo toan cho cuộc sống. Nhìn những em học sinh đang ngồi dự lễ khai giảng năm học mới tôi lại thấy hối tiếc biết bao vì mình đã không trân trọng những buổi lễ khai giảng hiếm hoi của đời mình. Và rồi “ tùng …tùng…tùng” tiếng trống khai giẳng đã vang lên. Nhìn những cô, cậu học sinh ùa ra như ong vỡ tỏ tôi lại nhớ đến lớp mình khi xưa. Nhìn lên tầng hai, thấp thoáng sau những tán cây là lớp mình năm ấy. Bước lên bậc thang với những bước chân vội vã, lớp học hiện ra thật thân thương biết bao nhiêu! Đây rồi, lớp học của bọn mình khi xưa! Nhớ ngày nào bốn mươi bốn đứa tụi mình còn sát cánh bên nhau, cùng chơi, cùng học. Vậy mà giờ mỗi đứa một nơi,mỗi đứa lại có một cuộc sống riêng, một mái ấm riêng của mình. Bước vào lớp học là những dãy bàn, dãy ghế thẳng tắp_nơi đã chứng kiến biết bao kỉ niệm của chúng mình.Nhưng bàn thì vẫn còn đấy, ghế đấy, bảng đấy nhưng người thì đã lưu lạc phương nào? Giờ đây, mỗi người bạn thân nhất, mỗi người anh em của tôi đang ở đây rồi cũng sẽ phải trở về với mái ấm thân thương của mình. Chuyến thăm trường thật ngắn ngủi, nó làm tôi cảm thấy thật hối tiếc vì có lẽ học với nhau bồn năm THCS nhưng năm lớp sáu dã bị bỏ phí cho biết bao bỡ ngỡ,e dè, cho những ngại ngùng trước bạn, trước thầy, trước cô. Và dù cho sự bỡ ngỡ, rụt rè ấy mất dần qua năm tháng; dù thời gian có đem những thành viên lớp tôi đến gần nhau hơn thì cũng vẫn có ngày chúng ta phải chia xa. Biết là có đoàn tụ thì phải có biệt li nhưng sao tôi vẵn thấy đau lòng đến vậy? Nhìn các bạn, tôi nghĩ chắc họ cũng có chung cảm xúc, chung suy nghĩ như mình. Nhưng có lẽ những nuối tiếc này của tôi và các bạn nên nhường chỗ cho buổi ôn lại nhứng lần lầm lỡ, dại dột trong đời mình. Dù ôn lại biết bao kỉ niệm nhưng dường như vẫn còn thiếu cái gì đó, chỗ ngồi giáo viên kia giờ vẫn trống không. Như lúc trước, lũ học sinh chúng tôi chỉ mong cô có việc bận để được chơi không phải học. Nhưng giờ đây nghĩ lại thấy mình dại quá, chỉ nghỉ một buổi học thôi mình đã bỏ qua biết bao kiến thức, lại còn những lúc mình quay phao, chép bài bạn nữa chứ… Chỉ vậy thôi mà đẫ có bao nhiêu chuyện muốn nói, bao kỉ niệm cần ôn. Nhưng ôn rồi thì mới biết hồi ấy tụi mình nghịch quá! Mà như cái Ngọc,à không, phải là cô giáo Ngọc mới đúng; làm cô giáo rồi mới biết nỗi khổ khi quản một lũ học trò làm tướng cướp. Mải ôn chuyện mà trời đã muộn lúc nào không hay. Ra khỏi lớp, nhìn kĩ mái trường năm nào mới thấy trường mình giờ to hơn, đẹp hơn, khang trang hơn,…Chỉ mới nhìn qua mà tôi thấy trường mình giờ khác xưa nhiều quá. Duy chỉ có cây đa xưa là vẫn tỏa bóng xum xuê, đem bóng mát ngày đêm che chở cho hàng ngàn học sinh khỏi nắng, khỏi mưa. Tất cả như vừa mới đây thôi, vẫn vẹn nguyên trong kí ức. Và đó có lẽ là dòng kỉ niệm không bao giờ hết, là niềm tự hào của tôi mỗi khi kể cho con, cho cháu nghe về mái trường mà bà ,mà mẹ nó đã tưng theo học. Đã đến lúc lớp chúng ta phải chia tay nhau rồi! Chúng ta lại một lần nữa chia xa mái trường để trở về bên tổ ấm của mình. Nhưng hãy hẹn một ngày không xa trở về thăm mái trướng xưa và thăm thầy, thăm cô-những người đã giúp chứng ta có được sự thnahf đạt ngày hôm nay. Và tôi cũng như các bạn hãy dạy con, cháu của mình nhớ về truyền thong “Tôn sư trong đạo”của cha ông; hãy thực hiện điều đó ngay khi sớm nhất có thể, đằng để đến khi quá muộn màng như ông, như bà của chúng. Nhưng chúng cũng phải nhớ muộn còn hơn không, vì nếu không có thầy, cô dạy dỗ chúng thì liệu ngày nay chúng còn có thể ngẩng cao đầu trước mọi người khi là những người có ích cho xã hội. Còn tôi và cả lớp sẽ còn có nhiều lần về trường hơn nữa phải không? Hẹn đến ngày đó nhé 44 người anh chị em của tôi!
- Xem thêm -

Tài liệu liên quan