Đăng ký Đăng nhập
Trang chủ Thể loại khác Chưa phân loại Kịch ngắn một màn tỉnh ngộ phòng chống ma tuý...

Tài liệu Kịch ngắn một màn tỉnh ngộ phòng chống ma tuý

.DOC
10
161
57

Mô tả:

KỊCH NGẮN MỘT MÀN TỈNH NGỘ (bổ sung sau khi tống duyệt ) CHỦ ĐỀ VỀ PHÒNG, CHỐNG MA TUÝ. Tác giả : Diệu Phương Trưởng Phòng VHTT huyện Quảng Xương NHÂN VẬT 1. Bà Thao: 50 tuổi Mẹ Thao. 2. Ông Thao: 55 tuổi Bố Thao. 3. Bà Lành: 50 tuổi Chi Hội trưởng phụ nữ thôn. 4. Loạn: 30 tuổi Buôn bán ma tuý. 5. Thao: 22 tuổi Con trai của ông bà Thao (Nghiện). 6. Anh Thành: 40 tuổi Trưởng công an xã. BÀI TRÍ SÂN KHẤU Hình ảnh đầu lâu xương chéo với 2 dòng chữ: Ma tuý, mại dâm và HIV/AIDS - Thảm họa của nhân loại (Nhà bà Thao gọn gàng, sạch sẽ, một bàn vuông và 2 ghế, bộ ấm chén) KHÔNG GIAN VÀ THỜI GIAN Kịch xảy ra tại gia đình bà Thao vào một buổi sáng. Bà Thao: (Vẻ buồn bã,đi từ trong ra, tay cầm chiéc túi nét mặt thất thần, bà gọi giật giọng) Ông ơi ... ông ơi .... (chạy đi chạy lại). Ông Thao: (Từ ngoài đi về tay cầm cái quốc) Tôi sang nhà bà Lành mượn cái quốc về quốc đám đất trồng rau, chứ đi đâu mà bà la toáng lên như là người mất của ấy. Bà Thao: (Mếu máo) Chứ lại không à, ông xem đây này (tay duc túi) tooi có ít tiền tôi để trong tủ nhưng nó lại lấy mất rồi, làm sao bâyt giờ hả ông (khóc). Ông Thao: (Nói giọng mỉa mai) Bây giờ mất của bà mới kêu đến tôi à? Bà Thao: ( Ngạc nhiên ) Ông nói gì mà lạ thế? Ông Thao: (Xẵng giọng) Lạ gì, trước đây bà cứ dấu diếm cho tiền nó, có cần bàn bạc hoặc nói gì với tôi đâu, nó cứ ra chợ là bà sẵn sàng đáp ứng nhu cầu của nó ngay. Bà Thao: Thì nó bảo xin tiền đi ăn sáng, đi học thêm, đi mua sách và đóng tiền theo yêu cầu của nhà trường, chả lẽ lại không cho nó à? Ông Thao: Thế tại sao khi hàng xóm góp ý với tôi là trong thấy thằng Thao đánh điện tử và làm bạn với mấy thằng hư hỏng trong làng, tôi về góp ý với bà, bà lại cứ để ngoài tai, bà cứ tưởng có nhiều tiền là muốn gì được nấy à? Bà Thao: (Dận giữ) Thế bây giờ con hư hỏng ông định đổ hết lên đầu tôi à ( giọng mỉa mai) thế còn ông thì gương mẫu lắm à? thử hỏi có hôm nào ông ngồi bên con mà kèm cặp cho nó học không, hay ít ra ở nhà cho con nhìn thấy bóng bố không, ( xẵng giọng) suốt ngày ông rượu chè, cờ bạc, có mấy đêm mà tôi không phải đi tìm ông ở các chiếu bài, chiếu bạc không? Ông Thao: (Ngắt lời) Vợ như thế, con như vậy, bà bảo tôi về cái nhà này làm gì, nó có còn là cái tổ ấm nữa đâu (nói rồi ông buông thẵng người xuống ghế, một phút ngưng lặng, bà thao chủ động làm lành) Bà Thao: Ông ơi...tôi biết lỗi rồi (nhẹ giọng) thế nhưng bây giừo biết làm thế nào được đây? (ông Thao ngồi thừ ra bất động, bà Thao vẻ không kiên trì được và nói như khóc) kìa ông làm gì đi chư 2 Ông Thao: (Bỗng bật lên giận dữ) Nó đâu rồi? Bà Thao: (Bực bội) Đi cả đêm về đến nhà lại ngủ rồi. (Phân vân) nhưng... Ông định làm gì với nó? Ông Thao: Phải xích nó lại ngay chứ còn làm gì nữa. Bà Thao: (Vẻ thất vọng) Ông đã xích mấy lần rồi có giải quyết được gì đâu? Ông Thao: Lần này, tôi đã nói dối với nhà thợ rèn đánh cho cái xích thật chắc chắn để xích con chó bécgiê. Mấy cái xích của bọn bán hàng rong chỉ cần lên cơn nghiện là nó giật đứt ngay (nói rồi ông đi thẳng vào nhà). Bà Thao: (Nhìn theo chồng lòng bà xót xa, đau đớn). Bỗng tiếng loa phát thanh vang lên, bà lắng nghe: “Alô, a lô! Kính thưa bà con, mời bà con nghe thông báo: Tệ nạn ma tuý ở nước ta hiện nay đang là một vấn đề gây đau khổ cho nhiều gia đình, làm nhức nhối xã hội. Bất cứ tổ chức hoặc cá nhân nào có hành vi sản xuất, tàng trữ, vận chuyển, mua bán, tổ chức và sử dụng ma tuý bất hợp pháp đều là vi phạm pháp luật. Đảng và Nhà nước ta đã có nhiều biện pháp phòng, chống ma tuý và kiên quyết đấu tranh với tệ nạn ma tuý. Đây là một “quốc nạn”, một thứ “giặc” rất nguy hiểm làm suy kiệt kinh tế, hủy hoại giống nòi, băng hoại đạo đức, lối sống ... Để cung cấp cho bà con trong thôn hiểu rõ được tác hại của ma tuý, hôm nay Ban Chỉ đạo của xã kết hợp với Ban công tác mặt trận thôn tổ chức buổi truyền thông trực tiếp về phòng, chống ma tuý. Vậy kính mời bà con trong thôn nhanh chóng thu xếp công việc đến nhà văn hoá để được tiếp thu đầy đủ thông tin mà BCĐ triển khai”. Bà Thao: (Mếu máo) Trời ơi, mình còn mặt mũi nào để ra nhà văn hoá nữa chứ, giá như từ trước đến nay mình chịu khó đi họp đi hành, tiếp thu kiến thức nuôi dạy con, chắc con mình không đến nỗi thế này. (Nói với vào trong) 3 Thao ơi, con ra nông nỗi này là tại mẹ, mẹ đã không quan tâm đến con, suốt ngày chỉ lo ngồi chợ kiếm tiền (vừa lúc đó ông Thao ra). Ông Thao: Chẳng riêng gì bà mà tôi cũng có lỗi, suốt ngày tôi mải vui rượu chè, cờ bạc chẳng quan tâm đến nó. Khi kiếm được tiền thì lại chiều nó quá, đúng là con hư tại bố mẹ (suy nghĩ và quyết định) có lẽ phải thực hiện như chú Thành nói thôi. Bà Thao: (Giật mình) Chú Thành nào, Chẳng lẽ ông đã......... Ông Thao: (Dứt khoát) Tôi đã gặp chú Thành công an xã và xin cho nó đi cai nghiện đợt này rồi. Bà Thao: (Giọng run rẩy) Không ... không (khẩn khoản) ông ơi, tôi không cho nó đi vào trại cai nghiện đâu, vào đó lấy ai chăm sóc nó. Ông Thao: (Cười chua chát) Chăm sóc, hừ.. chính vì nhận thức sai lầm mà tôi với bà và cả cái nhà này làm cho làng ta không được xét công nhận danh hiệu làng văn hóa. Đúng là mầm họa của xã hội. (Nhìn xung quanh nhà ông buồn bã) Bà nhìn xem, bằng tuổi mình, họ có nhà cao cửa rộng, con cái thành đạt. Nhà mình đã nghèo xơ xác, con lại nghiện ngập, đi ra đường không dám ngẩng mặt nhìn mọi người. Sao đời tôi lại khốn khổ thế này.Vì thế hôm nay tôi sẽ nhờ công an cho nó đi cai nghiện (đi vào trong). Bà Thao: Kìa ông ... không ... (bất lực) trời ơi, tôi biết làm gì bây giờ để cứu con tôi (vừa lúc đó bà Lành hàng xóm vào). Bà Lành: (Vào chủ động) Kìa bà Thao, tôi đã nghe hết câu chuyện của ông bà rồi, ông ấy quyết định như thế là đúng đấy, nên đưa cháu đi cai nghiện tập trung, thực ra nó là đứa hiền lành tử tế (vẻ phân vân) không hiểu vì sao gần đây nó lại dính vào TNXH. Bà Thao: (Nói trong nước mắt) Lâu nay tôi cứ nghĩ TNXH là ở đâu chứ có nghĩ là nó lại xẩy ra ngay trong nhà mình đâu, đúng là đài báo nói cấm sai, không thể chủ quan với TNXH được phải không bà. 4 Bà Lành: Bà thấy đấy, trên ti vi đưa tin những người mắc bệnh HIV/AIDS cũng là do nghiện ngập, tiêm chích ma tuý. Trong làng ta, xã ta mấy người lâm vào con đường nghiện ngập ma tuý, cờ bạc có gỡ ra được đâu, đạo đức nhân phẩm con người không còn nữa, đánh đập vợ con để đòi tiền thoả mãn cơn nghiện khiến gia đình tan nát. Có đứa khi lên cơn không có tiền mua thuốc đã trở thành tội phạm giết người cướp của thậm chí giết cả bố mẹ, vợ con đấy. Bà Thao: (Giật bắn mình) Thật thế ư? Kể cả người thân à? Ôi thật khủng khiếp! Bà Lành: Chứ sao. Cơn nghiện lên chúng còn gì nhân tính nữa (khẩn khoản). Thôi bà chuẩn bị đưa cháu đi, tôi về vận động chị em giúp đỡ ông bà (ra nhanh). Bà Thao: (Đờ đẫn, lúng túng không biết phải làm gì chạy đi chạy lại xung quanh sân khấu, vừa lúc đó Loạn xuất hiện). Loạn: (Giọng lạnh lùng) Chào bà ! Bà Thao: (Ngạc nhiên) Chú là ai (vẻ nghi ngờ) chú đến nhà tôi có việc gì? Loạn: Sao, thằng con bà sắp đi cai nghiện phải không? Nó đâu rồi? Bà gọi nó ra đây để bố nó hỏi tội! Bà Thao: Mày là ai mà dám ăn nói hỗn láo (quát) ra khỏi nhà tao ngay. Loạn: Bà không cần phải biết tôi là ai, tôi cần gặp con trai bà (vừa lúc đó tiếng kêu thất thanh của Thao). Thao: Cứu con mẹ ơi, tháo xích cho con mẹ ơi.... ( Loạn định lao vào nhưng bị bà Thao kéo lại) Bà Thao: Mày không được vào đấy. Loạn: (Nói như ra lệnh) Vậy thì bà vào tháo xích và đưa nó ra đây. Bà Thao: Đó là việc của gia đình nhà tao, liên quan gì đến mày. Loạn: (Cười đểu) Thế hả, bà có muốn biết không (rút trong túi quần ra một số tờ giấy viết tay chìa cho bà Thao xem) đây, đây nữa, bà xem đi... tròn 20 triệu rồi đấy. 5 Bà Thao: (Giật bắn mình) Hả... cái gì thế này.. sao lại thế này? Loạn: Giấy ghi nợ của con trai bà đấy. Hừ... bây giờ bà đã biết lý do tôi phải đến đây rồi chứ. Thao: (Tiếng Thao lại gào lên) Bố mẹ ơi cứu con, nếu không thì con chết mất...(bà Thao không biết làm thế nào phải vào với Thao, Loạn nhìn theo bà Thao, cười gằn giọng) Loạn: (Nói một mình) Từ không đến có, từ ít đến nhiều, từ chủ động thành bị động và đến nước này thì bố mày đã tóm gọn được chúng mày trong tay rồi, không chạy được đâu con ạ (bà Thao đẩy Thao ra). Thao: (Khúm núm) Chào đại ca... Bà Thao: (Ngạc nhiên) Đại ca (như hiểu ra mọi việc). Trời ơi... con tôi (ôm lấy Thao) Thao...tỉnh lại đi, sao con lại chơi với loại người này (chỉ vào mặt Loạn). Hãy tránh xa loại người này sớm ngày nào tốt ngày đó con ơi! Loạn: (Quát lên) Thôi bà im đi, hừ, bà tưởng rời xa được loại người như tôi là dễ lắm à (rút cây côn sau lưng ra). Hôm nay nếu không trả hết số tiền nợ, tôi sẽ đập chết thằng quý tử của bà như đập một con chó và ... sau đó bà có biết tôi sẽ làm gì không? Sẽ đốt cái lều rách nát này ra tro ngay lập tức, hừ ... bà tưởng thằng này mua cái bột trắng bằng giấy lộn đấy chắc. Bà Thao: Đồ mất dạy (bà lao vào nhà vác dao ra) Mày đã hại gia đình bà, hôm nay bà sẽ liều chết với mày (Bà Thao lao vào Loạn nhưng Loạn nhanh chóng né tránh làm bà Thao mất đà ngã sấp). Thao: Mẹ...mẹ! (Chạy lại đỡ mẹ, bà Thao loạng choạng đứng dậy). Loạn: (Cười khẩy) Ôi thật đáng thương cho cái thân già. Thao: Ông Loạn, đừng nói thế! Loạn: Ái chà, tình mẫu tử của cậu quý tử trỗi dậy rồi đó. Khá lắm (Châm thuốc lá hút, nhìn thấy Thao có vẻ thèm thuốc, Loạn tiếp tục tấn công bằng cách 6 móc trong túi quần mình ra mấy tép hêrôin chìa trong lòng bàn tay). Tình mẫu tử có bằng thứ này không? Thao: Cho tôi ... (Định lao tới chộp nhưng mẹ Thao giằng tay lại). Bà Thao: Thao, không được (Rồi bà la to). Ối làng nước ơi, cứu tôi với! Bắt lấy nó bà con ơi! Loạn: (Vội vàng cất số hêrôin vào túi quần rồi xông vào bịt mồm và bóp cổ bà Thao). Bà có giỏi la to lên, la nữa đi xem có ai đến cứu bà không. Hôm nay tao sẽ giết mụ già này. Thao: Ông Loạn hãy buông mẹ tôi ra. Tôi ... tôi ... sẽ trả nợ ông. Loạn: (Từ từ buông bà Thao) Có thế chứ. Biết điều thì nôn tiền ra đây, mau lên (Lúc này ông Thao, Thành CA và bà Lành cùng chạy ùa vào nhà). Ông Thao: Có việc gì mà bà la to thế. Bà Thao: Bắt lấy nó, bắt thằng này này (Chỉ vào Loạn), nó định giết mẹ con tôi. Loạn: Này, bà đừng có vu khống nhé. Ai giết mẹ con bà, bằng chứng đâu? Thành: Tôi mời anh về trụ sở UBND xã để giải quyết. Loạn: Tôi làm gì mà phải về trụ Sở UBND xã. Thành: Anh đã làm mất trật tự an ninh thôn xóm. Mời anh đi. Loạn: Đi thì đi, sợ đếch gì (Thành CA và Loạn đi khuất sân khấu). Bà Lành: Ôi dào! Tôi nghe tiếng bà kêu vội vàng chạy sang ngay, đầu cứ nghĩ lung tung tưởng là thằng Thao nó lên cơn nghiện đòi tiền, bà không cho, nó hành hung bà. Bà Thao: Cái thằng mất dạy ở đâu tự nhiên đến nhà đòi nợ rồi lại đem mấy gói bột màu trắng ra dụ dỗ thằng Thao. Tôi nghi đó là ma tuý nên không cho Thao đến gần rồi la lên liền bị nó bóp cổ. 7 Ông Thao: Bà vừa nói cái gì, thằng ấy đem ma tuý đến nhà mình à, nó để đâu rồi? Bà Thao: Nó đang cất giấu trong người nó chứ để đâu. Ông Thao: (Vẻ vội vàng) Tôi phải lên ngay trụ sở xã để báo các anh công an biết (Cùng lúc đó Thành xuất hiện). Thành: Bác không phải đi đâu, mọi việc đã giải quyết ổn. Qua đấu tranh khai thác, đối tượng đã khai tên là Nguyễn Đình Loạn, biệt danh Loạn đại ca, đã có tiền án về tội sử dụng và buôn bán ma tuý, thường xuyên cung cấp ma tuý cho một số đối tượng trên địa bàn huyện ta. Khám trong người hắn, các đồng chí công an đã thu được gần 20 tép hêrôin và một số tiền mặt. Hiện các đồng chí công an đang lập biên bản để giải lên công an huyện tiếp tục điều tra, khai thác và có biện pháp xử lý đích đáng. Ông, bà Thao: (Đồng thanh) Đúng thế hả chú, thật đáng đời nó. Bà Lành: Có thế chứ, phải diệt được mầm họa để gia đình, làng, xóm yên vui chứ. (Chợt nhớ ra) À bà Thao này, đây là số tiền của chị em trong Hội Phụ nữ quyên góp hỗ trợ gia đình ông, bà gặp lúc khó khăn. Bà cầm lấy gọi là của ít lòng nhiều. Bà Thao: (Cảm động) Tôi chả biết nói gì, chỉ biết cảm ơn bà và chị em thôi. Bà Lành: Cháu Thao, cháu hãy quyết tâm đi cai nghiện cho thành công. Bác tin cháu đấy. Thành: Cháu Thao không phải đi cai nghiện ở đâu cả. Ông Thao: Sao ... chú nói ... Thành: Các bác cứ từ từ nghe tôi đã. Việc cháu Thao không phải đi cai nghiện tập trung vì hiện nay Trung tâm phòng chống HIV/AIDS của tỉnh đã có thuốc điều trị thay thế nghiện các chất dạng thuốc phiện đó là thuốc Methadone. Bà Thao: Thế ... Trung tâm phòng chống HIV/AIDS của tỉnh ở chỗ nào hả chú? 8 Thành: Trung tâm đó mới được xây dựng ở đường Quang Trung, phường Đông Vệ, thành phố Thanh Hoá bên cạnh bệnh viện Nhi đấy. Bà Thao: Tôi có đi đến đâu mà biết bệnh viện với bệnh viếc. Ông Thao: Tôi rõ rồi, có phải nó nằm phía bên tay trái từ hướng thị trấn Lưu Vệ đi lên thành phố không? Thành: Đúng rồi bác ạ. Thao: Cháu cũng biết rồi. Thế ... chiều nay đi luôn có được không chú? Thành: Chưa được, bây giờ cháu phải tự nguyện viết đơn gửi UBND xã để UB đề nghị Trung tâm phòng chống HIV/AIDS xét chọn. Khi có thông báo của Trung tâm hàng ngày cháu sẽ lên điều trị theo chỉ dẫn của bác sĩ. Cháu sẽ nhanh chóng không lệ thuộc vào ma tuý, phục hồi sức khỏe và thay đổi hành vi, lối sống, nhân cách. Bà Lành: Nếu đúng như chú nói thì còn gì bằng. Thành: Theo kết quả điều trị tại thành phố Hải Phòng và Hà Nội số người sử dụng ma tuý giảm từ 100% xuống còn 57% chỉ sau tháng điều trị đầu tiên, 30% sau tháng điều trị thứ 2 và còn 18% sau 3 tháng điều trị thay thế bằng Methadone. Bà Thao: Nhưng nhà tôi lấy đâu ra tiền để mua thuốc cho nó điều trị chứ. Thành: Bác không lo, chi phí thuốc men thấp không đáng kể vì đây là dự án do Ngân hàng Thế giới tài trợ. Thao: Bố, mẹ ... con đã làm khổ bố mẹ nhiều rồi. Con hứa sẽ không làm khổ bố mẹ nữa. Bác Lành, chú Thành ơi ... cháu sẽ quyết tâm điều trị thành công, mọi người hãy tin tưởng, cháu sẽ làm lại từ đầu để trở thành người có ích. Bà Thao: (Mắt rưng rưng xúc động ôm Thao). Mẹ tin con, Thao .... Ông Thao: (Cầm cái xích giơ lên) Cái này bây giờ để làm gì nữa. 9 Thao: Bố hãy đem cho nhà nào nuôi chó bécgiê. Con không cần đến nó nữa (Mọi người đứng vây quanh Thao - nhạc bài hát “Tự nguyện” của Trương Quốc Khánh vang lên). HẠ MÀN 10
- Xem thêm -

Tài liệu liên quan