Đăng ký Đăng nhập

Tài liệu Hãy nói lời yêu anh

.PDF
213
2749
98

Mô tả:

hãy nói lời yêu anh
Tác Giả: Nhi Yến HÃY NÓI LỜI YÊU ANH Phần 1 C hiếc Iunova đời mới của đoàn hàng mỹ nghệ xuất khẩu Thành phố Hồ Chí Minh đang chầm chậm chuyển bánh. Những con đường đầy nước và “ổ gà” do cơn mưa đầu mùa để lại như tô thêm vẻ đẹp thôn quê. Ngồi trên xe gác chéo chân, anh chàng cứ huýt sáo vang tha hồ ngắm cảnh hai bên đường. Soạt! - Chiếc xe băng qua một vũng nước. Đưa mắt nhìn ra cửa kính, anh thấy một cô gái với bộ áo bà ba toàn trắng đang đứng nhăn nhó. Bước ngay xuống xe, anh lại gần hỏi cô: - Cô có sao không? Cô gái cau mày: - Còn sao với trăng gì nữa? Bộ anh không nhìn thấy gì hả? - Tôi xin lỗi... tại... Cô gái cúi xuống nhìn bộ bà ba toàn trắng đã được điểm thêm vài hoa văn khác thường. - Không có xin lỗi... xin phải gì cả. Tôi không cần. - Là cô nói đó nha? Nói xong, anh chàng định quay mặt bước đi nhưng cô gái nói theo. - Anh làm tôi thế này mà còn bỏ đi là sao? - Tôi có làm cô thế nào đâu? Chỉ tại... - Anh còn định đổ lỗi cho ai? Không lẽ tại tôi… Anh chàng mỉm cười: - Nhưng thật sự là tôi không cố ý làm cô như thế. - Anh không cố ý nhưng là cố tình đúng không? Đưa mắt nhìn đăm đăm cô từ trên xuống dưới rồi từ dưới lên trên, anh chàng che miệng cười: - Nếu tôi cố tình thì có lẽ cô sẽ trở thành “con tắc kè bông” đẹp đẽ rồi chứ không phải... www.vuilen.com 1 Tác Giả: Nhi Yến HÃY NÓI LỜI YÊU ANH - Anh nói gì? Ai là “tắc kè bông” chứ? - Không thích “tắc kè bông” thì tôi sẽ đổi thành “tắc kè hoa” chịu chưa? Cô gái nhăn mặt: - Tôi không thích bông hoa hay màu mè gì cả. Anh khỏi phải nói này nói kia... Anh chàng khoanh tay đứng nhìn: - Nhưng chuyện đã như thế rồi, cô nói tôi phải làm sao đây? - Lịch gì cũng biết mà không biết lịch sự chút nào? Vậy mà cũng bày đặt đi xe hơi, ăn mặc model. Nghe cách nói dí dỏm của cô gái, anh nheo nheo mắt nhìn cô: - Anh vậy đó... ăn mặc model nhưng cũng đâu có bằng ai kia. - Anh định nói tôi đó hả? Bộ hồi đó giờ chưa thấy “người đẹp” hả? - Người đẹp. Cô nghĩ sao mà tự tin quá vậy? Cô gái vênh mặt: - Anh không có mắt thẩm mỹ hay sao vậy? Anh chàng lè nhè giọng: - Tôi thấy cô “đẹp lạ” thì đúng hơn. Ai đời mà đi khen tắc kè bông chứ? Cô gái hậm hực: - Không nói chuyện đó nữa. Anh phải chịu trách nhiệm về chuyện đã làm bẩn áo tôi. - Thì ra là vậy? Sao nãy giờ không chịu nói sớm làm tôi phải nói nhiều lời như thế. Thấy anh lấy ra một cái bóp, cô tức không thể tả, nhưng cố gượng gạo: - Xem ra, anh cũng có chút lịch sự đấy nhỉ. Cầm tờ giấy bạc polime trên tay, anh chàng nhướng mày: - Bao nhiêu đây là được rồi chứ gì? - Tôi nghĩ bao nhiêu đó chỉ đủ mua một chai Dr Thanh cho anh thôi. www.vuilen.com 2 Tác Giả: Nhi Yến HÃY NÓI LỜI YÊU ANH Lấy thêm vài tờ, anh lớn tiếng: - Tôi nghĩ chiếc áo cô đang mặc trên người không quá bao nhiêu đâu? Cô muốn bao nhiêu cứ nói! Cô nắm chặt hai bàn tay lại, giọng run run: - Nhiêu đó đủ rồi. - Xem ra, cô cũng giống như những cô gái quê khác, không hơn không kém. Cô nghe tim đập thình thịch, máu trong người dồn dập chảy về tim. - Tôi nói đủ là đủ để mua thuốc cho anh đó. Anh nói nhiều quá không chừng bị... đau bụng à. - Cô… cô thật ra cô muốn gì, cô nói đi! Cô gái giọng thản nhiên nói: - Anh làm bẩn áo tôi thì bây giờ tôi làm lại như thế với anh. Đơn giản thế thôi. - Cô hay lắm! Anh chàng định nhanh chân trốn chạy, không ngờ một vũng nước ngay sau lưng: - Ầm... Bịch... Cô gái cười hí hửng: - Hì... Thấy chưa... “gậy ông đập lưng ông” mà. Anh chàng quê đến đỏ cả mặt: - Cô đừng có vội cười tôi. “Cười người hôm trước, hôm sau người cười”. - Thì cứ đợi đến hôm sau đi há. Nói rồi, cô gái tiện tay nắm lấy một tảng đá ven đường ném ngay vào vũng nước chỗ anh đang đứng cho nước văng tung tóe lên bộ đồ anh đang mặc. - Cô làm gì vậy? - Thì trả lại anh đó. Lúc nãy là tự anh té mà. - Cô đúng là... www.vuilen.com 3 Tác Giả: Nhi Yến HÃY NÓI LỜI YÊU ANH Cô gái ngắt lời anh: - Anh không được nói con gái quê thế này thế kia, chứ nếu không thì... Cô nhướng mắt nhìn về phía anh, anh tròn xoe đôi mắt đáp lại: - Cô dám làm gì tôi nào? Đúng là con gái quê mà. - Thì anh hãy đợi mà xem con gái quê thế nào? Đồ... công tử bột. Anh chàng nhìn lại mình mà nhăn nhó thật khó coi: - Tôi thế này vừa lòng cô rồi chứ. Cô gái cười tít: - Thì anh cũng là một con tắc kè bông, hoa đâu có thua gì tôi. Anh chàng nhìn bóng cô xa dần... xa dần... mà vẫn còn đứng trơ người. Giờ thì anh mới hiểu hết cảm giác của cô gái kia khi bị bất ngờ là như thế nào? Tức không thể tả.    T ại đêm khai mạc lễ hội dừa Bến Tre, đoàn hàng mỹ nghệ xuất khẩu Thành phố Hồ Chí Minh cũng náo nức tham gia. Tấn Trường, một anh chàng bảnh bao, cao to hiện đang làm giám đốc một công ty xuất khẩu hàng mỹ nghệ. Anh được ban tổ chức mời làm MC cho buổi biểu diễn hôm nay. Anh chắc giọng vang lên: - Tiết mục tiếp theo của chương trình đó là một bài hát nói về sứ xở Bến Tre. Tiết mục “Dáng đứng bến tre” do cô Tiểu Bí trình bày. Tiểu Bi ngồi bên trong mà thơ thẩn hẳn ra. Cô lẩm bẩm: - Ở đâu ra anh chàng MC mắt nhắm mắt mở vậy ta? Mọi người vỗ tay rầm rộ chào đón nhưng vẫn chưa thấy ai biểu diễn. Chợt có giọng nói vang lên: - Xin mời cô “Tiểu Bí”. www.vuilen.com 4 Tác Giả: Nhi Yến HÃY NÓI LỜI YÊU ANH Anh biên đạo tiết mục lại gần nhắc: - Đến tiết mục của em rồi kìa, Tiểu Bi... - Người ta tên Tiểu Bi mà giới thiệu Tiểu Bí... không biết đọc hay sao đó? Tiểu Bi ấm ức không thể tả nhưng vẫn gượng gạo bước lên sân khấu biểu diễn. Thế rồi, tiết mục cũng thành công tốt đẹp. Mọi người đều hết lời khen ngợi một giọng hát triển vọng như cô. - Cô ơi.... cho tôi hỏi. Tiểu Bi quay người lại, cô ngạc nhiên: - Là... anh. Sao giống quá vậy? Không lẽ mình bị hoa mắt sao ta? - Tôi bảo đảm là cô không bị hoa mắt đâu. Tắc kè bông đâu có hoa ở mắt. Tiểu Bi chu môi nói: - Thi ra là anh. Đúng là “oan gia ngõ hẹp”. - Tôi cũng đâu có muốn gặp lại cô đâu. Mất công… Cô nhìn anh đăm đăm làm anh khó chịu: - Làm gì mà nhìn ghê vậy? Bộ định “ăn thịt” người ta hay gì? - Nếu ăn được thì tôi đã ăn rồi, không đợi anh phải nói. - Vậy chứ sao cô nhìn tôi làm gì? Tiểu Bi châm chọc: - Tôi nhìn xem mắt anh có bị làm sao không? - Làm sao là làm sao? Vẫn bình thường mà. Cô dẫu môi nói: - Bình thường? Nếu vậy chắc tại anh không biết đọc chữ đúng không? Tấn Trường thở hắt ra: - Tôi xin nhấn mạnh với cô là tôi rất bình thường. Cô lại muốn kiếm chuyện gì nữa đây? www.vuilen.com 5 Tác Giả: Nhi Yến HÃY NÓI LỜI YÊU ANH Tiểu Bi chống tay lên hông: - Vậy sao anh lại giới thiệu nhầm tên trước mọi người chứ? - Làm sao tôi biết? Tôi chỉ đọc theo kịch bản thôi mà. - Hay là anh định chọc cho tôi quê trước mặt mọi người, phải không? Tấn Trường gãi đầu: - Cô đừng có vô lý như thế. Tôi có biết cô tên gì đâu mà chọc cô. À, mà Tiểu Bi... Tiểu Bí gì đó chứ gì? Tiểu Bi nghiến mạnh hai hàm răng lại: - Đã nói là không phải Tiểu Bí mà. - Ờ, thì Tiểu Bi. Có vậy mà cũng làm khó tôi nữa sao? Tiểu Bi nhanh miệng hỏi: - Vậy chứ anh tên gì? - Cô hỏi làm gì? - Thì anh cứ trả lời tôi đi. Hay là không biết tên của mình? Anh nhẹ giọng nói: - Tấn... Trường. Tiểu Bi cười khì lên: - Tấn Tường... Hì hì... - Không phải Tấn Tường mà là Tấn Trường. OK? Cô mím môi lại nói: - Ai kêu lúc nãy anh nói nhầm tên tôi làm chi. - Cô định ăn miếng trả miếng hay sao vậy? Tôi đã nói là không cố ý mà. Tiểu Bi ngang bướng: - Thì tôi cũng đâu có ý đâu. Tại tôi bị “nói... ngọng” mà. - Chịu thua cô luôn đó. Tiểu Bi lí nhí nói: www.vuilen.com 6 Tác Giả: Nhi Yến HÃY NÓI LỜI YÊU ANH - Vậy mà cũng bày đặt làm MC. Cũng may là không có chuyện gì, chứ nếu không, chắc tôi phải bỏ xứ mà đi quá. Tấn Trường lấp lửng: - Tôi thấy tên Tiểu Bí cũng khá hay mà... sao cô không chịu? - Vậy tôi gọi anh là... Tấn Tường... Tấn Tượng được không? - Tất nhiên là không. Cô chép miệng: - Thấy chưa! Thì tôi cũng vậy đó. Mà này, nếu muốn làm MC thì làm ơn nhìn cho rõ rồi nói nha. Tấn Trường ngạc nhiên khi gặp một cô gái quê chính hiệu trong chuyến đi này. Anh mỉm cười vu vơ một mình.    T ừ sáng sớm, Tiểu Bi đã loay hoay chuẩn bị mọi thứ chu đáo cho hôm nay. Tại lễ hội năm nay, Tiểu Bi đã đăng ký ngay một gian hàng ẩm thực để trổ tài. Nghe tiếng bước chân chạy thình thịch, Tiểu Bi không cần nhìn, cô đoán ngay: - Sao giờ này mi mới sang phụ ta vậy Út Nhỏ? Út Nhỏ thở hổn hển: - Thì ta đã cố gắng tranh thủ dữ lắm rồi đó. Bộ mi không thấy ta còn nôn hơn mi sao? Tiểu Bi cười cười: - Mi mà tranh thủ mới lạ à. Làm như ta không biết mi “ăn no, ngủ kỹ”, nhất nhà sao? - Nhỏ này! Thì bây giờ ta sang đây rồi nè. - Vậy mi ngồi chơi xơi nước đi, chứ ta đã làm xong rồi. Út Nhỏ vênh mặt nói: www.vuilen.com 7 Tác Giả: Nhi Yến HÃY NÓI LỜI YÊU ANH - Vậy thì ta không khách sáo nha. Nói rồi, Út Nhỏ bước lại chiếc ghế bàn ngồi, cô nhịp chân mỉm cười. Tiểu Bi nhìn cô: - Bộ mi định ngồi đó làm “bà ngoại” hả Út Nhỏ? Út Nhỏ nhìn cô cười: - Ai kêu mi nói không cần ta giúp làm chi? Mau năn nỉ đi. - Thôi mà, năn nỉ mà. Không lẽ mi đành lòng ngồi chơi xơi nước mà để ta vất vả thế này sao? - Ta cũng nôn nóng suốt đêm chứ bộ. Nếu không thì ta đâu có qua sớm làm gì? Tiểu Bi nhướng mày: - Nôn nóng hay là mơ mộng đến hoàng tử nào vậy, công chúa Út Nhỏ? Út Nhỏ nhanh chân lại gần cô: - Người ta nôn nóng thật chứ bộ. Không tin hả? Nè, nhìn đi! - Nhìn gì? Út Nhỏ chỉ tay vào đôi mắt mơ mọng, cô nhăn mày: - Thấy chưa? Nhìn ta y như con gấu trúc Bắc cực luôn rồi nè. - Hì! Giống thiệt đó Út Nhỏ. Hay là chút nữa mi xin vô đoàn xiếc làm đi Út Nhỏ. Cô véo vào tay Tiểu Bi một cái thật ra trò: - Xiếc này! Còn không mau làm cho gấu trúc ta một ổ bánh thật to đi. - Vậy gấu trúc Út Nhỏ muốn ăn gì? Tiểu Bi này xin được “phục tùng”. Út Nhỏ nói ngay: - Mi làm mà không ngon. Ta biết mi là đầu bếp số một của khách sạn ngàn sao mà. - Thôi đi! Cho ta xuống đi... ở trên mây hoài ngại lắm. Út Nhỏ chợt nhớ ra, cô hỏi: www.vuilen.com 8 Tác Giả: Nhi Yến HÃY NÓI LỜI YÊU ANH - À, sao hôm biểu diễn, mi làm gì mà như người mất hồn vậy? Tiểu Bi ấm ức: - Vậy mới nói... chỉ tại cái anh chàng đáng ghét kia mà ta mới ra nông nỗi như thế đó. - Anh chàng nào vậy ta? Anh ta có ga-lăng không? - Nhỏ này! Làm như ai cũng biết ga-lăng như thần tượng của mi vậy? Út Nhỏ thắc mắc: - Mà anh ta đã làm gì mi? Đừng nói là đang “trồng cây si” mi nha! - Làm gì có! Có cho anh ta thì Tiểu Bi này cũng... - Cũng... lấy đại chứ gì. Tiểu Bi thè lưỡi: - Có mới nói đó nha. Chuẩn bị mọi thứ đã sẵn sàng, Tiểu Bi cười toe. Út Nhỏ thì tò mò: - Kể ta nghe đi mà. Chút nữa ta đi ra hàng ẩm thực với mi. Tiểu Bi chậm rãi tường thuật lại cuộc “chạm trán” đầy lý thú với Tấn Trường. Tiểu Bi vẫn còn cảm thấy ấm ức trong lòng, cô lí nhí nói: - Đúng là đáng ghét mà... dám chê con gái quê này kia hả? Út Nhỏ thì mỉm cười thích thú: - Ước gì được gặp mặt anh ta há. - Chi vậy? - Thì ta giúp mi cho anh ta một bài học và nhớ đời chứ gì? Tiểu Bi gật gù: - Phải vậy chứ? Nhưng mà không gặp vẫn tốt hơn. - Sao vậy? Bộ mi sợ anh ta à? - Làm gì có! Tại ta không muốn gặp lại gương mặt đáng ghét kia thôi. Từ trong nhà, bà ngoại Tiểu Bi bước ra khẽ nói: www.vuilen.com 9 Tác Giả: Nhi Yến HÃY NÓI LỜI YÊU ANH - Hai đứa còn ở đây xì xầm gì đó? Sao không mau ra “Làng Ẩm thực” đi con. Tiểu Bi nhanh miệng: - Dạ, con đi liền bây giờ đây, bà ngoại. Bà ngoại Ba nhìn theo bóng cháu khuất dần mà mỉm cười hiền hậu. Một nụ cười hy vọng vào ngày mai.    H ôm đó, tại “Làng Ẩm thực”, một trong những chương trình hấp dẫn, mọi người đua nhau trổ tài và thưởng thức đặc sản xứ dừa Bến Tre. Trong tất cả các gian hàng, nổi bật hơn hẳn là gian hàng của hai cô gái trong bộ bà ba trắng khăn rằn. - Tiểu Bi! Mi đúng là đầu bếp số một nha. Mọi người không thể chối từ tài nghệ ấy. Ai nấy đều tỏ ra vui vẻ, khen ngợi cô. Cô lên tiếng: - Cám ơn mọi người đã ủng hộ. Chúc mọi người ngon miệng. Út Nhỏ cũng thơm lây: - Nhỏ này coi vậy mà cũng tài quá há. Ta cũng có phụ mi nữa đó nha. - Thưa công chúa, Tiểu Bi này sẽ không quên ơn công chúa đâu mà. - Phải vậy mới được chứ. Hì hì... Tiểu Bi thì nhanh tay đáp ứng yêu cầu của khách, còn Út Nhỏ thì tranh thủ giới thiệu sản phẩm. - Út Nhỏ! Vừa vừa thôi, đừng có “bắn” mạnh như thế. Nổ chết người à. Út Nhỏ cười khì: - Lâu lâu mới có cơ hội để “nổ” mà. Vả lại, ta “nổ” giùm ngươi chứ có phải ta đâu mà sợ. - Nhỏ này! Ta đâu phải pháo đâu mà nổ ghê vậy. www.vuilen.com 10 Tác Giả: Nhi Yến HÃY NÓI LỜI YÊU ANH - Thì có mới nổ chứ, nếu không thì nổ làm gì? Quay mặt sang nhìn Tiểu Bi, Út Nhỏ chợt ngạc nhiên khi thấy cô cứ đứng trơ người ra nhìn ai đó đăm đăm: - Không phải chứ! Mình có nhìn nhầm không ta? Út Nhỏ ngạc nhiên hỏi: - Mi nhìn ai mà chăm chú vậy lại còn lầm bầm... lẩm bẩm gì đó. - Tiêu rồi, Út Nhỏ ơi! - Chuyện gì? Sao lại có tiêu, tỏi, ớt gì đây? Tiểu Bi che miệng nói khẽ: - Tới rồi! Hắn kìa! - Ai? Làm gì mà che mặt lại, bộ sợ người ta đến xin chữ ký hả? Tiểu Bi nháy mắt: - Anh chàng đó đó. - Thì sao? Đừng nói là mi mắc nợ hắn nên định trốn nợ đó nha! Cô lắp bắp: - Mi thật là... Anh chàng oan gia hôm trước đó, thưa tiểu thư. Út Nhỏ giật cả người: - Là... ảnh hả? Bình tĩnh... bình tĩnh... Anh chàng Tấn Trường sau một vòng dạo quanh khắp “Làng Ẩm thực”, anh vô tình dừng chân tại một gian hàng ẩm thực khá đông khác. - Xin lỗi... tôi muốn hỏi bánh này là do ai làm? Tôi... Tiểu Bi đang đứng xoay mặt vào trong, cô hít một hơi dài rồi quay ra cười: - Chào! - Là... cô. Đừng nói tất cả món này là do cô làm nha! - Nếu là tôi thì làm sao? Tấn Trường ngồi ngay vào bàn: www.vuilen.com 11 Tác Giả: Nhi Yến HÃY NÓI LỜI YÊU ANH - Thì tất nhiên là tôi phải thử xem tài nghệ của cô rồi. Tiểu Bi định không đồng ý cho anh ta nếm thử dù chỉ một lần. Nhưng Út Nhỏ lên tiếng: - Xin hỏi anh muốn dùng món gì? - Vậy cô có thể giới thiệu cho tôi biết những món này là gì không? Út Nhỏ cũng ậm ừ cho qua: - Đây là đặc sản bánh lá dừa của Bến Tre, chuối chưng, rồi bún riêu cua biển thật đặc biệt được lấy từ biển Thừa Đức đó nha. Tiểu Bi véo nhẹ tay cô: - Mi làm gì mà nhiệt tình quá há. - Nhỏ này! Có dịp “trả chiêu” mà lại. Thấy anh chàng cứ ngó tới ngó lui, Tiểu Bi gằn hỏi: - Anh đến đây để “ngó” hay để... - Nhưng hai cô có làm gì cho tôi đâu? Tôi cũng đang đói lắm đây. Út Nhỏ khì cười: - Vậy anh ăn... bún riêu cua biển đi há. Tiểu Bi, mau làm đi cưng. Nói rồi, hai cô thì thầm mà cười vui ra mặt. Một lát sau, Tiểu Bi nhanh tay đem ra một tô bún riêu cua biển thật đặc biệt: - Mời anh... tôi đã cố gắng để làm ra tô bún riêu hấp dẫn như thế đó. Tấn Trường tươi ra mặt: - Cám ơn nha. Sao tôi lại có duyên với cô thế nhỉ? Út Nhỏ mỉm cười: - Anh mau ăn cho nóng đi, ở đó mà nhìn nhỏ Bi làm gì. Vốn là một cô gái cũng có những “tuyệt chiêu” nấu ăn, Tiểu Bi luôn sáng tạo vào món ăn của mình bất cứ một loại gia vị gì mình thích. www.vuilen.com 12 Tác Giả: Nhi Yến HÃY NÓI LỜI YÊU ANH Nhìn tô bún riêu nóng hổi, khói bốc nghi ngút mang theo một hương vị riêng. Tấn Trường chép miệng: - Ôi, chu choa! Thơm quá! Chưa ăn mà đã thèm rồi đó. Tiểu Bi, cô cũng tài quá nhỉ! Tiểu Bi cười toe: - Anh cứ khen tôi hoài... thử đi rồi mới biết chứ. Không chần chừ, Tấn Trường nhanh tay đưa ngay một muỗng vào miệng. Anh hét lớn: - Cay quá! - Anh sao vậy? Mọi người ăn có sao đâu mà anh bức xúc quá vậy? Nhìn vẻ thích thú của Tiểu Bi, anh tức tối: - Cô… dám... bỏ ớt vô tô của tôi hả? Sao cô lại làm như thế với tôi? Bắp “tóe lửa” luôn rồi nè. - Anh có cần uống nước không? Ở đây cũng gần bờ sông đó. - Cô đừng có chọc tức người vô tội như tôi nha. Tiểu Bi cười khà khà: - Anh vô tội à? Làm gì có chuyện “địch” thành “bạn”. - Ý cô nói tôi là “địch” đó hả? - Còn phải hỏi! Không lẽ anh là bạn của tôi? Tấn Trường không quen ăn cay, anh che miệng hít hà: - Sao cô thù dai dễ sợ. Đúng là... - Anh định nói đúng là con gái quê chứ gì? Anh nhìn lại mình xem, lúc này anh giống khỉ mắc phong lắm đó. Anh tức đỏ cả mặt nhưng chẳng biết làm gì hơn đành “nuốt cay chịu thua”. - Cô… hãy đợi đấy. Tiểu Bi nhìn anh lắp bắp che miệng mà thích thú vô cùng. Thật là đáng đời anh chàng “công tử bột”. www.vuilen.com 13 Tác Giả: Nhi Yến HÃY NÓI LỜI YÊU ANH    Ở nhà, bà ngoại Ba cứ nôn nóng không yên. Bà cứ đi ra đi vào ngõ để đón Tiểu Bi về. Hai bà cháu sống quấn quýt bên nhau nên bà ngoại đã dành cho Tiểu Bi tất cả những điều tốt đẹp nhất. - Ủa! Ngoại, sao ngoại lại ra đây làm gì? Cứ ngở Tiểu Bi, bà bước ra xem. Thấy Minh Dân, bà kéo tay anh nói: - Bà ra đón Tiểu Bi. - Tiểu Bi chưa về nữa sao bà? - Ừ. Con không có ra ngoài đó xem sao Dân? Minh Dân gật gù: - Dạ, con định sang đây với ngoại xem sao? - Ngoại có làm sao đâu. Thì đi tới đi lui vòng vòng đó thôi chứ có làm gì đâu. Anh dìu bà vào nhà. Nhìn dáng bà lom khom mà lòng anh xôn xao: - Thấy ngoại ở một mình nên con sang thăm. Mà ngoại ở nhà phải cẩn thận nha ngoại. Bà hiền hậu: - Ngoại biết rồi, Cũng may nhờ có con thường xuyên sang thăm ngoại, chứ nếu không chắc ngoại cũng chỉ quanh quẩn một mình. Tiểu Bi cũng đành lòng không đậu khi để ngoại ở nhà một mình, nhưng không như thế thì biết làm sao? - Tiểu Bi không có ở nhà thì con sẽ thay Tiểu Bi chăm sóc cho ngoại mà. - Như vậy thì vất vả cho con lắm. - Ngoại đừng nói vậy. Ngoại là ngoại của Tiểu Bi thì cũng là ngoại của con mà. Bà vỗ tay lên người anh, cười: www.vuilen.com 14 Tác Giả: Nhi Yến HÃY NÓI LỜI YÊU ANH - Định làm cháu ngoại của bà, phải không? Minh Dân gãi gãi đầu: - Dạ, con... con... - Ngoại luôn xem con như cháu ngoại của bà rồi nhưng không biết cái duyên đó dài, ngắn ra sao? Minh Dân vốn là anh chàng thật thà mang đậm nét đặc trưng của người dân quê. Anh quyết định không lên thành phố học đại học, mà ở lại quê vừa học vừa chăm sóc cho bà ngoại Ba. - Con luôn là con cháu của ngoại trừ khi ngoại không muốn nhận con thôi. - Cái thằng này! Minh Dân gạn hỏi: - Hay là con sang đây ở với ngoại luôn nha. - Nhưng con còn phải lo học hành. Vả lại, còn nhà cửa ở bên đó thì ai lo hả con? Dân lo lắng: - Dạo này hay có gió mạnh, ngoại nhớ đóng cửa cẩn thận nha. - Ngoại biết mà. Thấy cánh cửa sổ hơi lỏng ra, Minh Dân nhanh tay sửa lại cửa. Anh luôn lo lắng, chăm sóc cho bà những lúc ốm đau, trở gió. - Anh Dân! Tiếng Út Nhỏ hét lớn làm anh suýt hốt hoảng: - Ủa! Tiểu Bi về rồi à? - Dạ. Anh Dân đang làm gì vậy? Bà ngoại chậm rãi: - Nó đang sửa lại cái cửa cho ngoại. - Anh Dân có cần em giúp không? Anh khẽ nói: - Không có gì đâu. Chuyện nhỏ thôi mà. www.vuilen.com 15 Tác Giả: Nhi Yến HÃY NÓI LỜI YÊU ANH Không thấy Út Nhỏ nói gì, Tiểu Bi hỏi: - Sao nín thinh vậy công chúa? - Nghỉ chơi anh Dân luôn, Em hỏi anh mà anh không trả lời, anh chỉ hỏi nhỏ Bi thôi à. Minh Dân ấp úng: - Tại... anh chưa kịp hỏi thôi mà. - Vậy sao! Vậy mà em cứ tưởng anh quên em rồi chứ. Tiểu Bi nói giúp anh. - Út Nhỏ là “số một” rồi mà, sao có thể quên được, đúng không anh Dân? - Ờ thì... ờ... - Út Nhỏ chọc anh Dân đến nỗi lắp bắp luôn rồi kìa. Bà ngoại nói thêm: - Thôi, hai đứa đừng “ăn hiếp” cháu ngoại của bà mà. Tiểu Bi ngạc nhiên: - Ngoại! Sao ngoại lại nói vậy? Anh Dân có chịu làm cháu ngoại của ngoại không đó. - Sao lại không chịu? Thằng Dân nó nói với ngoại rồi mà. - Nhưng con không chịu đâu. Minh Dân khì cười: - Anh không có giành ngoại của em đâu mà. Tiểu Bi nịnh ngoại: - Con không biết đâu đó. Ngoại là ngoại của một mình con thôi à. - Nhỏ này! Nhõng nhẽo với ngoại sao? - Tại hôm nay con đang vui mà. Ngoại biết không, mọi người ai cũng khen con làm món ăn ngon hết đó. Bà ngoại Ba cười tủm tỉm, vui không thể tả. www.vuilen.com 16 Tác Giả: Nhi Yến HÃY NÓI LỜI YÊU ANH    B uổi tối, nhìn ngọn đèn leo lét trước gió mà lòng Tiểu Bi ray rứt không nguôi. Nhìn những con đom đóm bay lập lòe, Tiểu Bi sung sướng khi được về quê. Đúng là về quê thật tuyệt. - Tiểu Bi về quê rồi chừng nào trở lên thành phố? Cô nhẹ giọng: - Vài hôm nữa em mới đi. - Vậy à! Sao không ở với ngoại một, hai tuần rồi đi. - Em sắp thi nên... phải đi sớm. Minh Dân khẽ giọng: - Chắc Bi nhớ ngoại lắm, đúng không? - Nhớ thì nhớ mà cũng biết làm sao hơn hả anh? - Bi đừng lo, anh Dân sẽ chăm sóc ngoại thay Bi mà. Tiểu Bi nghe chạnh lòng, cô lí nhí: - Nếu không có anh Dân chắc em cũng không biết làm sao nữa. Minh Dân từ từ nói: - Thì giúp qua giúp lại có sao đâu. - Nhưng Bi đâu có giúp anh Dân được gì đâu. - Có chứ. Tại Bi chưa giúp đó thôi. Tiểu Bi ngồi lắc lư trên chiếc võng được mắc giữa hai cây ổi ngoài sân. Hương thơm thoang thoảng của ổi chín làm Tiểu Bi phải hít hà thật sâu. - Hay để Bi giúp anh ăn sạch sành sanh mấy trái ổi kia nha. Minh Dân ngồi gần đó lên tiếng: - Vậy à! Vậy để anh giúp Bi hái chúng há. - Em cũng hái được mà. www.vuilen.com 17 Tác Giả: Nhi Yến HÃY NÓI LỜI YÊU ANH - Nhưng con gái không được leo trèo. Vả lại Bi là dân “xì phố” rồi mà còn leo trèo làm gì. Tiểu Bi chu môi nói: - Anh Dân chọc em không hà. Em có phải dân “xì phố, “xì teen gì đâu. - Nói vậy mới “oai” chứ. Cô nhìn những chú đom đóm, cười: - Nhưng dù sao thì em cũng là con gái quê lên “xì phố” mà. Bi thích ở thành phố hay ở quê? - Tất nhiên là ở quê rồi. Tại vì ở dưới quê có đom đóm nè, có ngại nè. Với lại, có anh Dân rồi Út Nhỏ nữa nè. Minh Dân bật cười: - Vậy à! Vậy để anh bắt đom đóm cho Bi nha. - Anh Dân có làm được không đó? Em không có ép à nha. - Chuyện nhỏ mà... Nói rồi, Minh Dân tiện tay bắt ngay vài chú đom đóm nhỏ: - Anh Dân hay thật nha! Tiểu Bi thích thú cười suốt, anh cũng vui lây: - Anh ở quê mà, chuyện cỏn con như thế này anh “dư sức qua cầu”. - Nãy giờ anh Dân toàn là giúp em không hà. Hay để em giúp lại anh nha. Anh lại gần hỏi: - Em định giúp anh chuyện gì? Tiểu Bi nheo nheo mắt: - Em sẽ kể chuyện cười cho anh Dân nghe nha? - Vậy thì giúp anh được gì đâu? - Thì em giúp anh cười... cười... cười... đó mà. Minh Dân chọc cô: www.vuilen.com 18 Tác Giả: Nhi Yến HÃY NÓI LỜI YÊU ANH - Như vậy thì mất công anh cười lắm. Hay là em chuyển sang đuổi muỗi cho anh có lẽ tốt hơn đó. Tiểu Bi cười toe: - Em cũng ngồi đây mà có thấy con muỗi nào đâu. Tại anh có duyên với nó đó. Minh Dân gằn giọng: - Chắc tại muỗi nó “ghét” anh thì đúng hơn. - Không... tại nó thấy anh Dân ú ù u nên giúp anh giảm ú ù u... đó mà. - Em thật là... dễ làm cho người ta mất công cười quá đi. Tiểu Bi rất thích nói chuyện với anh Dân. Hai người “đụng độ” là tiếng cười sẽ tràn ngập khắp nơi. www.vuilen.com 19 Tác Giả: Nhi Yến HÃY NÓI LỜI YÊU ANH Phần 2 B uổi sáng, Tâm Giao vừa mới thức dậy. Cô đi ngang qua phòng anh Hai thì nghe có tiếng động bên trong. Chợt nhớ ra anh Hai Tấn Trường không có ở nhà, cô hốt hoảng la toáng lên: - Cha, mẹ ơi! Có trộm... Cả nhà vội vã chạy ra xem. Ông Tấn Minh hỏi ngay: - Trộm đâu con? Tâm Giao lắp bắp nói: - Con nghe có tiếng động trong phòng của anh Hai đó ba. Bà Giao Mai thì thập thò ngoài cửa: - Không lẽ giờ này mà có trộm sao? - Mẹ này! Ăn trộm thì lúc nào mà chẳng được hả mẹ? - Nhưng nhà mình có gì đâu mà ăn trộm hả con? Tâm Giao phì cười: - Mẹ nói vậy chứ tên trộm kia đâu có biết gì? Hắn muốn lấy gì mà không được? Ông Tấn Minh xua tay: - Thôi, hai mẹ con đừng ở đó mà “bứt dây động rừng”. Nói rồi, ông nhè nhẹ vặn núm cửa bước vào. Vừa bước vào, mọi người đều hét lớn: - A... trộm! Tâm Giao sợ hãi ôm chầm lấy ba, cô run giọng: - Ba ơi! Bắt nó đi, ba. Ông cười: - Bắt ai hả con? - Dạ, nó... đó ba. www.vuilen.com 20
- Xem thêm -

Tài liệu liên quan