Cuồng Tà Tuyệt Đản - Ngọa Long Sinh
CUỒNG TÀ TUYỆT
ĐẢN
Tác giả: Ngọa Long Sinh
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số trang: 865
December-2014
http://isach.info
HỒI 1: MÊ CUNG HÓA GIẢI HẬN
CỪU
Một buổi trưa mặt trời đã lên quá đỉnh đầu, từ con đường đất phóng
tầm mắt nhìn ra phía trước, xa xa có vài chấm đen nhỏ li ti, càng đi đến
gần những đốm đen này càng lúc càng lớn dần ra.
Đó là một vùng đất chu vi ước độ hơn trăm dặm cao thấp nhấp nhô
không bằng phẳng. Thoạt nhìn nó tựa như những ngọn núi nhấp nhô
nhưng nhìn kỹ hoàn toàn không phải.
Kỳ thực đó chỉ là những đồi cát cao, nó rải rác suốt ba bốn chục dặm nơi
vùng hoang dại.
Hình thù dị kỳ, nó uốn khúc thành hình vòng cung, từ bề ngoài nhìn
vào giống nhau như đúc.
Nó giống như một nửa vầng trăng bị một tay quái thú khổng lồ móc
xuống đặt vào nơi sa mạc hoang vắng thê lương này.
Điều kỳ quái là những đồi cát cao hơn trăm thước này cách nhau rất đều
đặn, cao thấp lớn nhỏ cũng y hệt nhau.
Kẻ nào không chú ý cẩn thận một khi bước vào đám núi cát này sẽ bị lạc
đường mất phương hướng không cách nào tìm được lối ra. Do vậy dân
vùng này gọi nó là Mê Cung sơn.
Gió cát mù trời, nắng tựa lửa thiêu.
Nắng đốt điên đầu, lửa hận ngút tim.
Dưới ánh nắng chói chang như thiêu như đốt thấu tận tim gan như thế,
hỏi chi đến người, ngay cả tấm thép cứng rắn nhất cũng như muốn tan
ra thành nước. Thế mà có kẻ vẫn đứng sừng sững bất động ở đó.
Sức nóng chói chang của trời trưa đã vậy, mà gió thổi cũng tựa như lửa
táp, ngay cả những hạt cát vàng óng lăn tròn cũng tỏa ra hơi nóng kinh
Cuồng Tà Tuyệt Đản
Ngọa Long Sinh
Hồi 1: Mê Cung Hóa Giải Hận Cừu
Trang 3
người. Cả thế gian tợ như lò lửa khổng lồ thiêu cháy mọi vật.
Thế nhưng toàn thân người ấy lại lạnh buốt như giá như băng. Bởi vì
huyết dịch của hắn như đông cứng lại từ rất lâu đã không còn sôi sục
trong huyết quản, tình cảm cũng chai cứng đi, không còn bị kích động
nữa. Trong lòng hắn giờ đây chỉ còn khắc sâu hai chữ “Hận Thù”.
Hai mắt hắn tròn xoe, đen như hai cục than, râu tóc khô cứng mặt
không huyết sắc.
Y phục trên thân mình gã rách rưới còn hơn lão hóa tử dơ bẩn, đến độ
chẳng ai còn biết nó là màu gì. Trên thân hắn cũng chẳng mang theo
một thứ vũ khí sắc bén lợi hại nào cả, dĩ nhiên đối với hắn cơ hồ chẳng
có tương lai, tiền đồ nào. Trong khoảnh khắc này tựa hồ như giây phút
cuối cùng của đời hắn.
Cái duy nhất chất chứa trong lòng hắn là thù và hận, một biển lửa hận
bừng cháy trong lòng hắn. Chính nhờ niềm hận không nguôi này mới
giúp được hắn sống đến ngày nay. Thử hỏi người ta chỉ sống bằng thù
hận, nỗi hận không ngươi sẽ biến kẻ ấy thành một quái vật đáng sợ phi
thường biết bao?
Hắn đích thực là kẽ đáng sợ phi thường nơi biên ải xa xôi vùng quan
ngoại. Chốn thâm sơn cùng cốc, khắp hang cùng ngõ hẻm chỉ nghe nhắc
đến mấy chữ Quỷ Ảnh Tử Sở Bưu, trẻ nhỏ như bị nhát ma, người lớn thì
rét run cầm cập, táng đởm kinh tâm, hồn phi phách tán.
Hắn đứng đó đã bao lâu chẳng ai biết được. Hắn đứng đó để làm gì, dĩ
nhiên càng không thể biết được.
Trời mỗi lúc một nắng hơn, lửa hận trong tim càng lúc càng bốc cao mà
hắn lại càng lúc càng cảm thấy lạnh hơn.
Đột nhiên từ phía sau đồi cát xuất hiện một bóng người.
Ở nơi đồi cát hoang vắng như vậy lại thêm lửa nắng cháy da, nên bất kỳ
một vật gì cử động cũng gây ra sự chú ý cả, nhưng kỳ lạ thay Quỷ Ảnh
Tử Sở Bưu chẳng mảy may phản ứng cứ đứng trơ trơ bất động ở đó.
Kẻ lạ mặt đi đến càng lúc càng gần, bởi hắn dùng một chiếc khăn đen
bịt mặt nên chẳng rõ hắn bao nhiêu tuổi lại cũng chẳng biết diện mạo
hắn ra sao.
Cuồng Tà Tuyệt Đản
Ngọa Long Sinh
Hồi 1: Mê Cung Hóa Giải Hận Cừu
Trang 4
Người này mặc một chiếc áo vải thô cực kỳ tầm thường, ngang hông
đeo một thanh trường đao mỏng và cong vỏ đao nạm vàng khảm ngọc,
kim quang lấp lánh chỉ nhìn sơ cũng đủ biết đó là một bảo bối.
Toàn thân người này mồ hôi đầm đìa, tính từ thị trấn gần nhất đến đây
ít nhất cũng phải vượt qua bốn, năm chục dặm đường.
Tại sao hắn lại đến đây, thần lực nào giúp hắn đến được đây, điều gì đã
dẫn dụ hắn đến nơi này? Quả là quái lạ.
Người nay dường như xông thẳng về hướng Quỷ Ảnh Tử tựa như
chẳng hề sợ sệt lão ma đầu danh chấn giang hồ, rồi từ từ đi đến đối diện
Quỷ Ảnh Tử. Khi sắp đến gần Quỷ Ảnh Tử, người này thận trọng tiến
đến, cuối cùng dừng lại cách Quỷ Ảnh Tử một khoảng rồi thở một hơi
dài.
Quỷ Ảnh Tử vẫn chẳng di động, đôi mày chẳng hề nhướng lên chút
nào, đôi nhãn châu nhìn chằm chặp không chớp vào bóng của đối thủ
lia trên mặt cát vàng lóa mắt.
Một thoáng yên lặng nặng nề.
Ngoài tiếng gió thổi vi vu, tuyệt nhiên không còn nghe thấy một thanh
âm nào khác.
Quỷ Ảnh Tử Sở Bưu lạnh lùng nói:
- Cuối cùng thì ngươi cũng đã đến đây.
- Hừ, ngươi còn chưa chết à? - Kẻ mới đến gật nhẹ đầu nói.
Quỷ Ảnh Tử Sở Bưu đôi mắt chất chứa bao thù hận nhìn thẳng vào kẻ
cừu địch thấp giọng nói:
- Để có ngày hẹn hôm nay, làm sao ta có thể chết được.
Người bịt mặt nói:
- Đã mười lăm năm trôi qua ngươi vẫn chưa quên được ư?
Quỷ Ảnh Tử lạnh lùng cười nói:
- Quên à! Ha ha ha, đừng nói đến mười lăm năm, mà cả đời ta cũng
Cuồng Tà Tuyệt Đản
Ngọa Long Sinh
Hồi 1: Mê Cung Hóa Giải Hận Cừu
Trang 5
không thể nào quên được.
Quỷ Ảnh Tử đã động thủ.
Rẹt một tiếng, chiếc áo gã đang mặc bị xé toạc ra để lộ ra một thân hình
trên dưới đều có những vết sẹo chằng chịt, bắp thịt vằn vện, da chẳng có
chỗ nào lành lặn cả.
Quỷ Ảnh Tử dùng tay sờ lên từng vết sẹo vừa khóc vừa cười như điên
dại, một hồi lâu mới tiếp tục nói:
- Bảy bảy bốn chín vết sẹo điều do thanh trường loan đao của ngươi,
Thần Đao Trịnh Chính Nhân gây ra, lúc đó ngươi đã từng nói với ta
“Chính Nhân ta chưa từng gặp kẻ nào ác độc như ngươi, nhưng ta vẫn
lưu lại cho ngươi một đường sống để cho mà sửa mình cải tà quy chánh,
còn như ngươi muốn báo thù thì mười lăm năm sau đến phía tây nam
Mê Cung sơn đợi ta ở đó”.
Thanh âm Quỷ Ảnh Tử Sở Bưu khan đặc nghe tựa ma kêu quỷ gào, mắt
lộ hung quang, chỉ vào mặt người bịt mặt oán hận nói:
- Những điều ngươi nói như lấy dao khắc sâu vào tim ta, ngươi nghĩ
xem làm sao ta có thể quên được.
- Ngươi... thật là cái đồ quái vật.
Thần Đao Trịnh Chính Nhân vừa nói vừa trợn tròn mắt nhìn kỹ những
vết sẹo trên người gã kia, bất giác thối lui mấy bước không dám tin và
mắt mình kinh ngạc nói:
- Ngươi lãnh bốn mươi chín nhát dao của ta, cớ sao chẳng chết quách đi
cho rảnh nợ?
Quỷ Ảnh Tử Sở Bưu cười lạnh lùng nói:
- Té ra ngươi tưởng ta lại có thể chết dễ dàng như vậy, nên mới dám hẹn
ta hôm nay ư?
Thần Đao Trịnh Chính Nhân chỉ đứng im không nói, cười lạt một tiếng.
Quỷ Ảnh Tử Sở Bưu mỉm cười một cách châm chọc, chế giễu:
- Các hạ đang hối hận tại sao lúc đó lại để cho ta sống hả?
Cuồng Tà Tuyệt Đản
Ngọa Long Sinh
Hồi 1: Mê Cung Hóa Giải Hận Cừu
Trang 6
Thần Đao Trịnh Chính Nhân cười nhẹ nói:
- Cho dù ta có hối tiếc cách chi thì cũng đã quá muộn rồi, đúng không
nào?
Quỷ Ảnh Tử Sở Bưu trầm giọng quát:
- Chẳng sai.
Thần Đao Trịnh Chính Nhân từ tối nói:
- Oán thù nên giải chứ không nên kết huống hồ đã mười lăm năm trôi
qua...
- Câm mồm!
Quỷ Ảnh Tử Sở Bưu nộ khí hét lớn:
- Ngươi có biết mười lăm năm qua ta sống thế nào không? Ăn không
một bữa ngon, ngủ không một bữa yên, chỉ mong đến ngày rửa hận
hôm nay.
Thần Đao Trịnh Chính Nhân cười nhạt nói:
- À té ra là vậy, ngươi còn đợi gì mà chưa động thủ.
Quỷ Ảnh Tử Sở Bưu lạnh lùng quát:
- Được hãy rút đao của ngươi ra mau.
Thần Đao Trịnh Chính Nhân chậm chạp nói:
- Với ngươi cần gì phải dùng đến đao cho mệt.
Quỷ Ảnh Tử Sở Bưu ngây người tức giận hét lớn:
- Ngươi...
Thần Đao Trịnh Chính Nhân mỉm cười nói:
- Mười lăm năm trước ta có thể giết ngươi dễ dàng nhưng đã không làm
thế mà vẫn để lại cho ngươi một con đường sống. Hôm nay ta mong
ngươi đừng ép ta làm việc đó.
Nói xong đưa mắt nhìn quanh nhận thấy địa thế hiển nhiên là bất lợi
Cuồng Tà Tuyệt Đản
Ngọa Long Sinh
Hồi 1: Mê Cung Hóa Giải Hận Cừu
Trang 7
cho mình. Chuyến này coi bộ chẳng hay ho gì, song cước của Thần Đao
bắt đầu chuyển động.
Chỗ mà Thần Đao nhắm tới nằm quay lưng lại với ánh dương đỏ rực,
đó là nơi tốt nhất của vùng đồi cát hoang vu này. Đứng đây có thể tránh
ánh nắng trực tiếp của mặt trời và có thể chiếm thượng phong dễ dàng,
xuất thủ vừa nhanh chóng vừa tiện lợi.
Bỗng nhiên...
Bóng người nhanh như điện xẹt, chỉ thấy Quỷ Ảnh Tử Sở Bưu khoa
chân nhẹ bước, thân mình đã vọt ra xa ngoài một trượng vụt đến sát bên
Thần Đao Trịnh Chính Nhân.
Thần Đao Trịnh Chính Nhân trợn tròn mắt, nhìn không chớp vào đối
phương, nhưng chẳng thể nhận biết hắn dùng thân pháp quái dị gì mà
trong chớp mắt đã ở bên cạnh mình cách nhau chưa đầy một thước.
Thần Đao Trịnh Chính Nhân tâm thần chấn động trong khoảnh khắc,
nhưng kịp trấn tĩnh, hai cánh tay vung lên, song chưởng cùng lúc phát
ra hộ vệ châu thân.
Tay trái Quỷ Ảnh Tử phất lên lập tức một luồng kình lực vô cùng mạnh
mẽ tràn đến bức bách chưởng thế đối phương, tay phải hắn giơ lên
nhanh như điện chớp, chụp thẳng vào trước ngực Thần Đao Trịnh
Chính Nhân.
Thần Đao Trịnh Chính Nhân hoảng kinh nghiêng người ra sau, song
cước nhẹ nhàng trở bộ thoáng cái đã bay ra xa vài trượng. Nào ngờ Quỷ
Ảnh Tử Sở Bưu thoắt ẩn thoắt hiện nhanh lẹ phi thường. Vọt mình đuổi
theo sau, thân pháp nhẹ nhàng như cành liễu phất phơ theo gió.
Chỉ nghe...
Bình một tiếng, hữu chưởng của Quỷ Ảnh Tử vươn thẳng ra, chụp
trúng giữa ngực Thần Đao Trịnh Chính Nhân.
Liền nghe Quỷ Ảnh Tử Sở Bưu cười lạnh một tiếng, sau đó nói:
- Còn chưa rút đao ra à?
Thần Đao Trịnh Chính Nhân cười nhạt:
Cuồng Tà Tuyệt Đản
Ngọa Long Sinh
Hồi 1: Mê Cung Hóa Giải Hận Cừu
Trang 8
- Ta đã nói rồi, với ngươi có cần phải dùng đao không?
Quỷ Ảnh Tử trầm giọng quát lớn:
- Thì ngươi cứ thử xem.
Thần Đao Trịnh Chính Nhân chỉ cảm thấy hữu chưởng của đối phương
nhanh như điện xẹt, lẹ tựa sao băng, thủ pháp vô cùng quái dị, vội
nghiêng mình tránh nhưng tránh không nổi. Một tiếng “Bình!” vang lên,
trước ngực lại lãnh trọn thêm một chưởng nữa. Hai chưởng vừa rồi của
Quỷ Ảnh Tử vô cùng mãnh liệt, chưởng lực ít nhất cũng nặng hơn ngàn
cân.
Quỷ Ảnh Tử Sở Bưu thấy Thần Đao Trịnh Chính Nhân chẳng hề dao
động vẫn đứng sừng sững tại chỗ, trong lòng hắn không khỏi ngạc
nhiên, nghĩ thầm trong bụng:
“Hai chưởng vừa rồi mình đã sử dụng hết mười thành công lực, sức
mạnh của nó có thể khai sơn phá thạch, kẻ trúng phải không chết cũng
trọng thương, lạ thay, xem hắn vẫn an nhiên tự tại như chẳng có việc gì.
Phải chăng hắn đã luyện được Kim Cương Bất Hoại?”
Trên mặt Quỷ Ảnh Tử Sở Bưu thoáng chút nghi ngờ, tay chân luống
cuống, chẳng biết xử sự ra sao cho phải.
Thần Đao Trịnh Chính Nhân liên tiếp trúng liền hai chưởng, trong lòng
không khỏi kinh sợ, vội ngầm vận khí thấy huyệt đạo thông suốt, lục
phủ ngũ tạng nguyên vẹn chẳng có chút thương tích nào, trong lòng
không khỏi vui lòng nghĩ thầm:
“Chẳng (...) ngày đánh có lợi ghê, nếu không bây giờ mình bò dưới đất
rồi”.
Nghĩ vậy hắn trở nên lì lợm phi thường cười lớn tiếng nói:
- Thế nào? Sao không đánh nữa? Sợ rồi hả?
Quỷ Ảnh Tử Sở Bưu cười một tràng dài:
- Sợ à, nếu vậy ta đã chẳng đến đây. Mau rút binh khí ra.
Thần Đao Trịnh Chính Nhân cười nhạt nói:
Cuồng Tà Tuyệt Đản
Ngọa Long Sinh
Hồi 1: Mê Cung Hóa Giải Hận Cừu
Trang 9
- Ta đã bảo với ngươi, không phải dùng đến đao cho mệt.
Quỷ Ảnh Tử Sở Bưu cười lạnh lùng nói:
- Được rồi, ta tự nhiên sẽ làm cho ngươi tự rút đao ra.
Quỷ Ảnh Tự Sở Bưu bình sinh tính tình vô cùng cuồng ngạo, lúc này
lòng kiêu ngạo như bị chạm nọc. Hai vai rung lên, tức thì thân hình lướt
tới, song chưởng nhanh như điện chớp, nháy mắt công liền ba chiêu
nhắm ba yếu huyệt Huyền Cơ, Khí Môn, Tương Đài của Thần Đao
Trịnh Chính Nhân.
Thần Đao Trịnh Chính Nhân thất kinh, muốn né cũng chẳng được, bèn
ưỡn ngực ra chuẩn bị hứng trọn ba chưởng kinh thiên động địa.
Quỷ Ảnh Tử thấy vậy không khỏi ngấm ngầm kinh sợ, tay phải vội rút
về, tay kia đang định ấn xuống yếu huyệt Tương Đài của Thần Đao
cũng thu lại nốt.
Tiếp đó, Quỷ Ảnh Tử nhanh nhẹn tháo lui, trầm giọng hét lớn:
- Ngươi, ngươi chẳng phải Thần Đao Trịnh Chính Nhân.
Đây quả thật là một phát hiện vô cùng bất ngờ, nhưng lại do chính
miệng Quỷ Ảnh Tử Sở Bưu thoát ra, tuy rất ngạc nhiên nhưng hắn lại
trấn tĩnh phi thường.
Thần Đao Trịnh Chính Nhân tuy sắp chết đến nơi, nhưng lại càng bình
tĩnh hơn, chằm chằm nhìn Quỷ Ảnh Tử nói:
- Ai nói ta không phải Thần Đao Trịnh Chính Nhân.
Quỷ Ảnh Tử Sở Bưu lạnh lùng nói:
- Khí phách ngang tàng năm xưa, anh hùng khí khái của ngươi biến đâu
hết rồi.
Thần Đao Trịnh Chính Nhân cười nhạt, nói:
- Sự nhanh lẹ, cùng hung cực ác của ngươi cũng vất ở xó nào rồi.
Quỷ Ảnh Tử Sở Bưu lặng im giây lát rồi ngập ngừng đáp:
- Cái này...
Cuồng Tà Tuyệt Đản
Ngọa Long Sinh
Hồi 1: Mê Cung Hóa Giải Hận Cừu
Trang 10
Thần Đao Trịnh Chính Nhân tiếp lời:
- Thời gian có thể làm thay đổi tất cả, cứ theo như lời ngươi, mười năm
cũng chỉ như một ngày. Bởi vì thù hận đã khiến ngươi quên đi tất cả
mọi thứ, cũng theo lời ngươi, nhưng năm tháng của mười lăm năm dài
biết bao nhiêu. Hừ, đời người sống được mấy cái mười lăm năm kia
chứ.
Thần Đao Trịnh Chính Nhân vuốt nhẹ bảo đao đeo bên hông, nói tiếp:
- Nơi biên ải xa xăm ngoài sa mạc này, ngoài ta ra có ai còn dùng thanh
loan đao này nữa.
Quỷ Ảnh Tử lạnh lùng nói:
- Ta đã quá quen với nó.
- Ngươi phải nhận ra nó chứ.
Thần Đao Trịnh Chính Nhân nheo mắt nhìn đối thủ rồi tiếp tục nói:
- Ngươi hoàn toàn đến đây chẳng phải để báo thù phục hận mà để giữ
một điều hay duy nhất trong suốt cuộc đời là để cho người ta biết Quỷ
Ảnh Tử Sở Bưu chẳng phải là người thất tín, đã hứa cái gì thì làm cái đó,
hoàn toàn không phải là kẻ dễ nuốt lời hứa.
Quỷ Ảnh Tử cười ha hả nói:
- Đa tạ các hạ quá khen, tại hạ vô cùng cảm kích.
Thần Đao Trịnh Chính Nhân thản nhiên nói:
- Ngươi cũng nên biết, ta đến đây chẳng phải để giết ngươi đâu.
- Ngươi quá nhân từ.
Quỷ Ảnh Tử vừa nói vừa cất giọng cười cuồng ngạo, tiếp đó cất giọng
đùa cợt châm chọc nói tiếp:
- Mười lăm năm trước ngươi đã nhân từ một lần, song lẽ ngươi đã
nhanh chóng biết rằng đó là sai lầm lớn nhất suốt đời mà Thần Đao
Trịnh Chính Nhân ngươi đã phạm phải.
- Sở Bưu ngươi vẫn còn sống vậy thì hãy sống sao cho được một chút
Cuồng Tà Tuyệt Đản
Ngọa Long Sinh
Hồi 1: Mê Cung Hóa Giải Hận Cừu
Trang 11
chứ. Nửa đời đã qua chuyên dựa vào võ công siêu phàm nhập thánh để
làm ác, thì nửa đời còn lại nên dùng võ công siêu phàm ấy để chuộc tội
mình đã gây ra.
- Câm mồm!
Quỷ Ảnh Tử Sở Bưu nghiến giọng thét lớn:
- Trịnh Chính Nhân!
Quỷ Ảnh Tử gằn từng tiếng một, nói tiếp:
- Mười lăm năm trước ta chỉ nung nấu một chuyện giết ngươi báo thù,
lấy máu rửa hận. Mười lăm năm qua ta chỉ hy vọng sống để đối mặt với
ngươi một lần nữa, trời quả có mắt. Ngươi đã đến và ta cũng đã lại. Còn
đợi gì nữa. Mười lăm năm trước ngươi không giết ta là sai lầm của
ngươi, giờ đây ta không lấy mạng ngươi thì đó là điều ngu ngốc của ta.
Trịnh Chính Nhân ngươi vì sao không rút đao ra.
Thần Đao Trịnh Chính Nhân cười nhạt nói:
- Sở Bưu ngươi nên biết rằng dưới loan đao Trịnh Chính Nhân này đối
phương tuyệt không có đường sống.
Quỷ Ảnh Tử tức thì thét lớn:
- Khai đao!
Trịnh Chính Nhân cười nhạt, từ tốn nói:
- Ngươi sẽ hối hận.
- Ngươi mới là kẻ hối hận.
Nói xong, Quỷ Ảnh Tử rút trong người ta một cây nhuyễn tiên, nhẹ
nhàng bung ra, thét lớn với đối phương.
- Khai đao!
Thần Đao Trịnh Chính Nhân mỉm cười nói:
- Yên tâm, khi nào cần ta sẽ khai đao.
Quỷ Ảnh Tử thét vang một tiếng, đôi mày dựng ngược, lao vọt lên phía
Cuồng Tà Tuyệt Đản
Ngọa Long Sinh
Hồi 1: Mê Cung Hóa Giải Hận Cừu
Trang 12
trước, cánh tay phải vung lên đánh một chưởng như điện chớp vào
huyệt Tương Đài của Trịnh Chính Nhân.
Trịnh Chính Nhân đã đề phòng từ lâu chiêu này, hoành thân bước qua
nhẹ nhàng ung dung, người đã thoát khỏi thế chưởng của đối phương.
Quỷ Ảnh Tử thấy thế cất tiếng cười lạnh lùng, tay trái vung cây nhuyễn
tiến phất về đối phương đánh tới.
Trịnh Chính Nhân thấy nhuyễn tiên đánh tới, trong lòng thầm la “chẳng
xong”, vội co chân quay đầu vọt lẹ.
- Ngươi chạy đâu cho thoát.
Quỷ Ảnh Tử nhìn sau lưng đối phương, đảo mắt một cái, hung quang lộ
rõ, nhủ thầm trong lòng:
“Cái đồ chết tiệt, quả nhiên là đồ giả mạo”.
Nói vừa dứt lời, tay trái phất nhẹ một cái, nhuyễn tiên đang quất vào
lưng đối phương, đột nhiên biết chiêu, vũ lộng thần uy vút một tiếng,
nhắm đầu đối phương đánh tới.
Tức thì...
Một tiếng gió rít bên tai, cây nhuyễn tiên của Quỷ Ảnh Tử như ánh sao
sa, điện xẹt gây ra một trận cuồng phong, tiếp đó ngọn nhuyễn tiên đã
bay vút trên đầu đối phương.
Người kia bỗng cảm thấy gió mát nơi mặt, chiếc khăn đen bịt mặt đã bị
cuốn lên không trung.
Quỷ Ảnh Tử chỉ nhìn thấy phía sau lưng đối phương, nhưng vẫn nhận
ra kẻ này tuyệt đối không phải Trịnh Chính Nhân, kẻ thù số một của gã.
Người kia hình như sợ hắn nhận ra mình không phải Trịnh Chính
Nhân, nên lấy tay che mặt co giò chạy như cuồng điên.
Hắn chạy cực nhanh nhưng Quỷ Ảnh Tử còn nhanh hơn, nếu không
người trong giang hồ sao đặc biệt dành cho hắn là Quỷ Ảnh Tử.
Chỉ thấy bóng người bay vèo một cái, thân hình Quỷ Ảnh Tử lướt trên
người đối phương, người vẫn đang lơ lửng trên không, tay phải vươn ra
như điện chớp, chụp vào mặt đối thủ... Người kia xoạt cẳng khom lưng
Cuồng Tà Tuyệt Đản
Ngọa Long Sinh
Hồi 1: Mê Cung Hóa Giải Hận Cừu
Trang 13
cuối xuống tránh thoát, thuận tay thọc xuống bãi cát, nắm sẵn hai nắm,
bình tĩnh nằm bất động chờ cường địch.
Nói thì chậm, nhưng sự việc xảy ra mau lẹ phi thường.
Quỷ Ảnh Tử đuổi gần đến nơi, cách chừng hai thước, vung tay đánh
xuống như chớp lóe sao sa.
Đột nhiên Trịnh Chính Nhân trầm giọng hét lớn:
- Hãy xem đây!
Nói chưa dứt lời đã thấy người ấy thọc tay vào bãi cát, hất cát tứ tung,
cát bụi mù trời, đồng thời cánh tay kia vung lên nhanh như điện chớp,
ném một đám cát về phía Quỷ Ảnh Tử. Liền đó hai chân nhẹ bước, cả
thân hình bay ra cách đó vài trượng.
Quỷ Ảnh Tử kinh nghiệm giang hồ đã lâu, lâm trận cũng nhiều nhưng
có ngờ đâu, nghe tiếng gió vội rút tay về bảo vệ châu thân, nào ngờ cát
bụi mù mịt, bản thân cũng lãnh trọn một nắm vào mặt.
Người kia ngửa mặt lên trời cười lớn, hai tay vỗ vào nhau liên hồi nói
lớn:
- Sở Bưu, cái món cát bụi này, hương vị thế nào.
Quỷ Ảnh Tử ho khan một trận, nói chẳng ra hơi, bởi vì mắt mũi tay
chân đều dính đầy cát.
Một hồi lâu sau, Quỷ Ảnh Tử mới từ từ mở mắt, định thần nhìn kỹ. Hắn
ta vô cùng ngạc nhiên, bởi vì trước mặt hắn là một thiếu niên trắng trẻo
độ mười sáu mười bảy tuổi. Một thoáng im lặng trôi qua, Quỷ Ảnh Tử
trầm giọng hỏi:
- Ngươi là ai?
Thiếu niên cười nhạt trả lời:
- Ta là ta chứ ai.
Quỷ Ảnh Tử hỏi tiếp:
- Ai kêu ngươi đến đây?
Cuồng Tà Tuyệt Đản
Ngọa Long Sinh
Hồi 1: Mê Cung Hóa Giải Hận Cừu
Trang 14
Thiếu niên cười ha hả nói:
- Đương nhiên là ta mơ thấy thế.
Quỷ Ảnh Tử trên mặt lộ vẻ giận dữ, lạnh lùng hỏi:
- Ngươi tại sao dám cả gan giả danh Thần Đao Trịnh Chính Nhân?
Thiếu niên chớp mắt, nghịch ngợm trả lời:
- Ta thích vậy đó, được không?
Quỷ Ảnh Từ muốn biết rõ hơn sự thật nên cố nén lửa giận, hỏi tiếp:
- Lão Thần Đao cớ sao không đến, hắn chết rồi à hay không dám đến?
Thiếu niên không hề do dự, trả lời ngay:
- Lão đến rồi nhưng vì ngươi sợ không đến nên lão đã đi.
Quỷ Ảnh Tử nộ khí xung thiên, không nén nổi tức giận quát to như
sấm:
- Cái đồ tạp chủng, ngươi dám nói láo chọc tức ta hả.
Thiếu niên nháy mắt nói lớn:
- Sở Bưu, dưới gầm trời này không có việc gì mà nội tổ ngươi đây không
dám làm.
Gã thiếu niên tuổi không lớn lắm nhưng lời nói nhọn như dao đâm kim
chích.
Nghe vừa tức mà vừa buồn cười, những lời như vậy chứng tỏ là dưới
mắt hắn cái lão đại ma đầu mà võ lâm hắc bạch hái phái chỉ nghe tên
cũng táng đởm kinh tâm, sợ hơn độc xà mãnh thú chẳng ra gì cả.
Quỷ Ảnh Tử bị thiếu niên chọc giận, cuồng khí nộ tâm thở ra phì phò,
nén giận thét lớn:
- Đồ cẩu tạp chủng, nếu hôm nay ta chẳng tự tay giết ngươi, thề không
làm người.
Thiếu niên nọ chợt mắt lóe sáng, cười lên nói:
Cuồng Tà Tuyệt Đản
Ngọa Long Sinh
Hồi 1: Mê Cung Hóa Giải Hận Cừu
Trang 15
- Sở Bưu, ngươi nói thật không?
Thiếu niên này trong bụng nghĩ ra một mẹo, làm bộ hỏi lại Quỷ Ảnh Tử
Sờ Bưu thêm một lần nữa.
Quả nhiên, Quỷ Ảnh Tử trúng bẫy đối phương, hào khí bao trùm,
cuồng ngạo thét lớn:
- Đương nhiên là thật, Sở Bưu này tuy chẳng phải là kẻ tốt lành gì,
nhưng trái lại một khi đã nói, quyết chẳng hai lời, dối gạt thế nhân.
Gã kia cười giảo hoạt nói tiếp:
- Cẩu đảng! Ngươi đã nói nếu không giết ta, thề chẳng làm người. Sở
Bưu lời này có phải do ngươi nói không?
Quỷ Ảnh Tử gật đầu đáp:
- Không sai!
Gã kia nghiêm mặt nói:
- Sở Bưu, nếu tự tay ngươi chẳng thể giết ta thì tính sao?
Quỷ Ảnh Tử không hề biết đó là mẹo, bèn nói như đinh đóng cột:
- Ta nhất định phải tự tay giết ngươi.
Gã thiếu niên láu cá, quanh đi quẩn lại cứ nhấn mạnh mấy chữ “tự tay
giết ngươi”.
Quỷ Ảnh Tử chân tay lanh lẹ, tứ chi phát triển, nhưng đầu óc giản đơn,
từ từ lọt bẫy đối phương. Tự mình cũng cứ nhấn mạnh theo như vậy.
Chỉ nghe Quỷ Ảnh Tử ưỡn ngực nói:
- Nếu như hôm nay ta không chính tay giết ngươi thì bãi cát vàng là nơi
vùi xương cốt của Sở Bưu này.
Gã kia cười ha hả nói:
- Ta cóc cần cái thây thối của ngươi đâu, ngươi còn thúi hơn cả lão ma
xóc đĩa nhà ta. Nếu như hôm nay ngươi không tự tay lấy được mạng ta,
ta hễ nói cái gì là ngươi phải nghe theo. Ta nói như vậy ngươi có chịu
không?
Cuồng Tà Tuyệt Đản
Ngọa Long Sinh
Hồi 1: Mê Cung Hóa Giải Hận Cừu
Trang 16
Quỷ Ảnh Tử không chút đắn đo trả lời:
- Được!
Gã kia cười ngất vô cùng khoái trá vì cái mạng của hắn đã được đảm
bảo kỹ.
Quỷ Ảnh Tử cũng cười thích chí bởi vì lấy mạng tiểu tử này còn dễ hơn
giết một con kiến nhỏ xíu nữa, chẳng có gì phiền phức cả.
Gã kia không cười nữa, làm bộ nghiêm túc nói:
- Quân tử nhất ngôn... cái gì hả?
Quỷ ảnh Tử tiếp lời:
- Tứ mã nan truy!
Nói chưa dứt lời Quỷ Ảnh Tử nạp khí vào Đan Điền, vận sức vào cánh
tay từ từ đưa lên hét lớn:
- Cái thằng trứng thối, giờ này sang năm chính là giỗ đầu của ngươi đó,
còn giờ đây lão phu quyết lấy cẩu mạng của ngươi.
Gã kia mặt vẫn mỉm cười thái độ cực kỳ hòa nhã ung dung. Giờ phút
sinh tử dưới áp lực ghê gớm như vậy, nhưng vẫn tỉnh bơ cười nói như
chẳng có việc gì xảy ra cả, lạnh lùng bình tĩnh nhìn thẳng vào đối
phương, trong lòng sung mãn, tự tin phi thường nói:
- Ngươi chẳng thể nào giết ta được.
Quỷ Ảnh Tử bình sinh giết người chẳng gớm tay, tàn bạo hiếm có vô
cùng, chẳng ngờ bị thằng bé mười sáu mười bảy tuổi miệng còn hôi sữa
lừa gạt uy hiếp.
Đừng nói Quỷ Ảnh Tử mà ngay bất cứ nhân vật giang hồ nào bị thằng
bé thóa mạ như vậy, chẳng kể gì gia thế cũng bừng bừng giận dữ râu
tóc dựng ngược, tức chết đi được.
Quỷ Ảnh Tử nghe thế vô cùng kinh ngạc, nét mặt lộ vẻ nghi ngờ hỏi:
- Ta lẽ nào chẳng giết được ngươi?
Gã thiếu niên nhãn quan lộ vẻ thông minh, tự tin phi thường, nói:
Cuồng Tà Tuyệt Đản
Ngọa Long Sinh
Hồi 1: Mê Cung Hóa Giải Hận Cừu
Trang 17
- Không sai, cho dù ngươi muốn giết ta cũng không giết được.
Quỷ Ảnh Tử bị đối phương làm cho hồ đồ, nghi ngại hồi lâu, hung tính
đột nhiên nổi lên, mở miệng chửi lớn:
- Con bà ngươi, lão phu quyết không tin được.
Nói chưa dứt lời, hai cánh tay Quỷ Ảnh Tử từ từ chộp về phía trước dốc
toàn lực đánh ra một chiêu.
Đột nhiên...
Soẹt một tiếng, tiếp đó ngân quang lóe lên nhanh như điện xẹt, ánh đao
lấp lánh thoáng chốc thanh loan đao đã ra khỏi vỏ.
Quỷ Ảnh Tử la lên một tiếng kinh ngạc, thân mình thối lui nửa bước,
đôi mắt trợn tròn, ngạc nhiên nhìn một hồi lâu không dám tin vào mắt
mình.
Nhưng lão không thể không tin bởi vì sự thực đang ở trước mắt.
Nguyên là vật mà gã thiếu niên cầm trong tay chẳng phải đao kiếm gì
cả. Chẳng qua đấy là một cây chủy thủ ngắn ngủn vô cùng bình thường,
dài không quá một tấc, lưỡi dao sắc bén phi thường, nhưng nếu dùng
để giao đấu thì giống như một đoản đao chỉ để hù dọa người ta mà thôi.
Quỷ Ảnh Tử vừa tức lại vừa buồn cườì, lạnh lùng nói:
- Ngươi... ngươi dám...
Thiếu niên kia mặt không hề biến sắc, cười ha hả nói:
- Sở Bưu lão nhìn cho kỹ, chớ nên xem thường chủy thủ ở trong tay cố
tổ nhà ngươi đây. Hiện tại dù ngươi có muốn giết ta đi nữa cũng chẳng
thể giết được.
Quỷ Ảnh Tử mắt nhìn chằm chằm vào lưỡi chủy thủ trên tay gã thiếu
niên thực sự chẳng hiểu thế nào nữa.
Gã nọ nhìn vẻ nghi ngờ trên mặt Quỷ Ảnh Tử thấy hắn tiến chẳng ra
tiến, lui chẳng ra lui, gân xanh trên mặt giật giật, bộ dạng trông thật
buồn cười, một đại ma đầu tung hoành ngang dọc võ lâm lại bị thằng
nhóc đem làm trò cười, sự việc không khỏi là kỳ lạ. Gã kia thấy thấy
Cuồng Tà Tuyệt Đản
Ngọa Long Sinh
Hồi 1: Mê Cung Hóa Giải Hận Cừu
Trang 18
càng chọc giận lão hơn cố ý nói lớn:
- Sở Bưu, ta biết ngươi không tin ta, cứ thử xem rồi sao, tại sao cứ đứng
thộn mặt ra ở đó.
Quỷ Ảnh Tử vô cùng giận dữ, nộ khí quát lớn:
- Đồ trứng thối khốn kiếp, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, được lão gia sẽ
đưa đường chỉ lối cho.
Bỗng nhiên ánh đao lóe lên Quỷ Ảnh Tử vừa định nhảy tới. Đột nhiên
đứng sững người lại nhìn trân trối vào gã thiếu niên.
Quỷ Ảnh Tử trố mắt ra nhìn, suốt mấy năm lưu lạc trên giang hồ, không
có hiện tượng nào lão chưa xem qua, lại đụng độ các cao thủ khắp chốn
võ lâm, nhưng lão chưa bao giờ gặp phải.
Gã thiếu niên nếu không phải không điên hết trí thì cũng là đồ uống lộn
thuốc. Nếu không tại sao có thể cầm dao cứa đứt tay mình.
Càng kỳ quái hơn là hắn chẳng hề tỏ ra đau đớn chi cả, trái lại diện mạo
hớn hở, vô cùng đắc ý, ung dung tự đắc đứng đó mỉm cười, cơ hồ như
dao cứa vào tay kẻ khác, chẳng hề quan hệ đến hắn ta. Quỷ Ảnh Tử đảo
mắt dường như đã có chủ ý, nhếch mép cười lạnh lùng cười, nhuyễn
tiên trong tay trái nhẹ nhàng chuyển sang tay phải. Chỉ nghe gã thiếu
niên cười nói:
- Sở Bưu, tổ bà ngươi đánh dở ẹc, có mấy cái mà cũng trật lất. Ha ha sợ
rồi hả? Cố tổ tám đời nhà ngươi có đi theo xách dép cho thiếu gia, thiếu
gia ta đây cũng cóc thèm.
Gã thiếu niên dương tự đắc khoái trá nói tiếp:
- Ta phải thừa nhận một điều thuật khinh công của ngươi hiếm thấy
trên thiên hạ, xuất thủ cũng nhanh vô song, có một không hai, nhưng
mà cũng vẫn chưa nhanh bằng cố tổ nhà ngươi đây. Bởi vì cái chủy thủ
trên tay ta đây ngươi cũng nên biết rằng, trên lưỡi dao này có chứa một
chất kịch độc, chỉ cần cứa nhẹ một cái là về chầu Diêm vương ngay lập
tức.
Quỷ Ảnh Tử vừa nghe liền lớn tiếng chửi mắng:
- Ngươi có chết thì liên quan gì đến ta mà nói.
Cuồng Tà Tuyệt Đản
Ngọa Long Sinh
Hồi 1: Mê Cung Hóa Giải Hận Cừu
Trang 19
Gã thiếu niên cười lạnh lùng nói:
- Sở Bưu, ta mà chết đi thì ngươi cũng đừng hòng sống được.
Quỷ Ảnh Tử cười ha hả:
- Ta không tin, chẳng lẽ ngươi chết rồi mà còn nắm áo ta lôi theo được
sao.
Gã thiếu niên lạnh lùng nói:
- Sở Bưu, ngươi đừng quên ngươi đã từng thề rằng nếu hôm nay không
giết ta thì bãi cát vàng này sẽ là mồ chôn ngươi ư?
Quỷ Ảnh Tử chấn động tâm thần, mặt mày tái xám than dài một tiếng
rồi đừng lặng hồi lâu không nói.
Không ngờ một kẻ cùng hung cực ác vậy mà chịu khuất phục trước mấy
câu nói của đối phương, thật là lạ lùng, thiên hạ hiếm có vô cùng.
Gã thiếu niên được thể càng làm tới mỉm cười nói tiếp:
- Ta đã nói rồi ngươi có muốn giết ta cũng chẳng nổi đâu. Sở Bưu, chẳng
phải hôm nay, cả đời nhà ngươi cũng chẳng cách nào giết ta nổi.
Quỷ Ảnh Tử bị hắn chửi cho một hồi, đỏ cả mặt, xấu hổ vô cùng, cũng
chỉ muốn kiếm một cái hang nào đó chui vào cho đỡ nhục.
Gã kia thấy mình đã thắng bèn cười lớn nói:
- Sở Bưu, ta chẳng hề sợ chết, đầu ta còn cái sẹo to ở đây nè. Mà ta cũng
chẳng hy vọng ngươi chết đâu. Khi nãy, ta đã giao hẹn, sau này ta nói
bất cứ cái gì thì ngươi phải nghe theo cái đó.
Quỷ Ảnh Tử nghĩ ngợi một hồi rồi ấp úng nói:
- Cái này, e rằng...
- Sở Bưu ta chẳng thích ngươi trả giá đâu.
Gã thiếu niên liếc nhìn Quỷ Ảnh Tử nói tiếp:
- Ngươi chẳng hiểu chi cả, chẳng có việc gì kỳ lạ xảy ra đâu, bởi vì việc
gì cũng vậy, tùy cơ ứng biến, cứ thế mà làm, đoạt lấy tiên cơ, chiếm thế
Cuồng Tà Tuyệt Đản
Ngọa Long Sinh
Hồi 1: Mê Cung Hóa Giải Hận Cừu
Trang 20
chủ động, chẳng để cho địch thủ bất cứ một cơ hội phản kích mà thôi.
Quỷ Ảnh Tử thở dài, mặc nhiên im lặng không đáp. Hình như lão đang
chờ cơ hội. Gã thiếu niên vòng quanh đống cát, nhưng tay hắn vẫn nắm
chặt ngọn chủy thủ cười nói với lão:
- Sở Bưu, ngươi có thể chẳng chịu thua nhưng đứng như vầy mãi thì hơi
ngu đấy... Có lẽ ngươi cũng có cơ hội để tự tay giết ta. Nhưng các hạ đã
quá già rồi, ta còn trẻ quá mà. Tin rằng kẻ ngã xuống trước là lão chứ
chẳng phải ta đâu.
Nói xong gã thiếu niên ngồi phịch xuống móc lương khô ra ăn lấy ăn để,
ừng ực uống nước.
Nhưng mà ăn uống hắn đều dùng tay trái, chủy thủ nơi tay phải vẫn dí
sát vào sườn.
Một hồi lâu sau, mọi việc ăn uống đã xong. Gã liền ném bình nước và
miếng bánh về phía Quỷ Ảnh Tử. Gió thổi mạnh hơn, cát vàng tứ tung
đầy trời, vầng dương chậm chạp nghiêng về hướng Tây.
Gã thiếu niên thật là xương đồng da sắt, cứ ngồi bất động một chỗ, tựa
như đá mọc rễ xuống nơi đây từ lâu. Tay phải vẫn nắm chặt chủy thủ kề
sát nơi cổ tay.
Lúc này...
Quỷ Ảnh Tử vẫn đang nhìn chòng chọc vào hắn, rất lâu sau đột nhiên
nghiến răng, lắc đầu nói:
- Tiểu huynh đệ, Sở Bưu này phục ngươi rồi đấy.
Gã thiếu niên cũng cười hì hì nói:
- Lão mặt sẹo, ta cũng thật sự phục ngươi, dù nói gì đi nữa, ngươi cũng
vẫn là hảo hán tứ nói sao làm vậy.
Quỷ Ảnh Tử cười thành thật từ tận đáy lòng, nói tiếp:
- Ngươi thắng rồi, tuy cái thắng này có hơi gian xảo, nhưng chỉ có ngươi
mới dám làm cái trò này. Xem ra cũng khiến cho người ta khâm phục,
nói thật lòng ta cũng cảm thấy thích ngươi rồi đó.
Cuồng Tà Tuyệt Đản
Ngọa Long Sinh
- Xem thêm -