Cô Lâu Quái Kiệt - Cổ Long
CÔ LÂU QUÁI KIỆT
Tác giả: Cổ Long
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số trang: 1.260
December-2014
http://isach.info
ƠN MẸ THÂM SÂU
Cát vàng mênh mông dính liền với chân trời xa thẳm, không hề nhìn
thấy một rặng cây xanh.
Gió thổi ào ạt, sóng cát cuồn cuộn giữa một chốn khô khan, không hề có
một khe nước nhỏ.
Giữa sa mạc Đại qua bích mênh mông có hai bóng người đang từ từ di
động.
Đấy là một người đàn bà đứng tuổi xinh đẹp, đang dẫn một đứa bé trai
độ mười hai mười ba tuổi.
Lúc bấy giờ đang ở vào tiết gió mùa thổi mạnh, bởi thế cuồng phong
không ngớt gào thét, rít ào ào nghe thật ghê rợn. Cát đá cuốn theo chiều
gió, rồi bay vọt thẳng lên trời, trông như một con rồng đang vươn mình
bay vào trong mây xanh.
Người đàn bà mặc quần áo vải màu xanh, đầu trùm khăn đen, đúng là
dáng điệu của người quê mùa. Nhưng qua lớp y phục bằng vải thô mộc
mạc ấy, vẫn không giấu được vẻ cao sang của nàng.
Riêng cậu bé dung mạo lại càng tuấn tú khác thường, một đôi mắt đen
láy sáng ngời như mặt nước trong veo, đôi môi đỏ tươi không dày
không mỏng, chiếc mũi cao dọc dừa, đôi mày xếch thực xanh, đặt cân
đối trên khuôn mặt tuấn tú và khả ái.
Nhưng dưới ánh mặt trời nắng cháy cát bụi mù mịt, hai mẹ con đã có vẻ
mệt nhoài. Mồ hôi đã tuôn ướt đẫm cả chân thân, mặt họ lem luốc.
Vì cát bụi trông họ chẳng khác nào những oan hồn trong địa ngục.
Qua đôi mày cau chặt, qua tia mắt kinh hoàng, càng lộ rõ sự lo âu đau
khổ trong lòng họ.
Lạ thực! Họ đến vùng sa mạc mênh mênh vắng bóng người này để làm
gì?
Cô Lâu Quái Kiệt
Cổ Long
Ơn mẹ thâm sâu
Trang 4
Những ngọn gió điên cuồng, như không biết đến lúc nào mới ngưng
thổi, biển cát vàng mù mịt, như không biết đến nơi đâu mới tận cùng?
Đôi mẹ con ấy dắt nhau tiếp tục tiến tới với những bước đi loạng
choạng. Họ để lại trên mặt cát từng hàng dấu chân, nhưng một ngọn
cuồng phong cuốn qua, những dấu chân lại bị cát vàng cuốn mất.
Ôi! Với sức yếu đuối của họ liệu có thể chống chọi được với bao trận
cuồng phong?
Song gió đã ngừng hẳn!
Và bóng mặt trời chính ngọ, lại nóng bỏng như lửa đỏ!
Hai mẹ con nhễ nhại mồ hôi, đôi môi khô nứt thành những đường
rướm máu!
Nhưng cả hai mẹ con vẫn cố bước đều tới trước từng bước một. Bước đi
của họ mỗi lúc một nặng nề, tốc độ mỗi lúc một chậm lại.
Cuối cùng đứa bé đáng thương hại kia không làm thế nào chống chỏi
nổi với cơn đói khát đang dày vò. Đôi chân của nó mềm nhũn, rồi té lăn
quay xuống cát nóng bỏng.
Người đàn bà ấy dừng chân đứng lại ngửa mặt nhìn những áng mây
trôi trên nền trời cao vút, rồi cất tiếng than nặng nề.
Bà ta đã nhìn đứa con yêu quý ngây thơ khả ái của mình, giờ đã tiều tụy
ủ rũ, thì trong lòng thấy quặn đau như bị hàng trăm lưỡi dao đang cắt
gan cắt ruột. Thực bà ta không tài nào chịu đựng nổi với sự đau đớn
đấy!
Tuy thế bà ta còn cách nào khác hơn là phải chịu đựng?
Bà ta đưa hai bàn tay run rẩy vuốt nhẹ lên mái tóc mềm mại của đứa
con thơ, cất giọng khàn khàn gọi:
– Ngọc nhi, con đuối sức rồi à?
Trong trời đất này không có việc chi đau lòng hơn, chính mắt một bà mẹ
già trông thấy đứa con mình đang bị đau khổ, mà chính mình lại không
có cách gì cứu thoát nó khỏi sự đau khổ ấy. Người đàn bà đó đang lâm
vào một cảnh huống như vậy. Bởi thế khi câu nói vừa dứt, thì bà ta đã
Cô Lâu Quái Kiệt
Cổ Long
Ơn mẹ thâm sâu
Trang 5
nấc lên những tiếng nấc nghẹn ngào.
Cậu bé ấy vốn đang mệt mỏi kiệt sức nhưng trông thấy mẹ mình đau
đớn rơi lệ vì con, thì cậu ta liền nghiến chặt hai hàm răng, đem hết sức
tàn ngoi mình đứng lên cuống quít nói:
– Thưa má chớ nên đau lòng làm gì, Ngọc nhi chưa đuối sức đâu! Này,
má xem con hãy còn khỏe mạnh như thường!
Vừa nói nó vừa đưa hai bàn tay nhỏ bé lên chùi hai dòng nước mắt
đang lăn dài trên đôi má của mẹ nó.
Người đàn bà ấy nghe qua lời nói của con thơ, thì vô cùng cảm động. Bà
ta đưa tay ra ôm chặt lấy đứa con, rồi cúi xuống hôn nhẹ lên khuôn mặt
đầy cát bụi của nó. Qua một lúc thật lâu người đàn bà ấy gượng cười
nói:
– Ngọc nhi thực ngoan, má có Ngọc nhi thì không còn đau buồn nữa!
Này con mau uống một tý nước rồi chúng ta sẽ tiếp tục lên đường!
Cậu bé ấy vốn có lòng hiếu thảo, nên liền mở bầu nước theo người ra,
bưng hai tay đưa đến trước mặt mẹ, nói rằng:
– Thưa má hãy uống trước đi!
Người đàn bà cầm lấy bầu nước thì mặt liền biến sắc.
Thì ra sau khi con ngựa của họ ngã ra chết, họ phải đi bộ nên đã dùng
nước quá nhiều. Từ đây nếu muốn đi ra khỏi vùng hoang mạc mênh
mông này, phải tốn đến hai ngày đường nữa. Thế mà bầu nước còn lại
quá ít, nếu chỉ để cho một người dùng thì còn tạm đủ, trái lại nếu cả hai
người cùng uống tất sẽ bị chết khát dọc đường.
Bà ta nghĩ đến đây, bỗng thầm quyết định rồi giả vờ tươi cười nói:
– Ồ! Má không khát đâu, con cứ uống đi cho khỏe!
Cậu bé trông thấy đôi môi của mẹ mình khô cong, mà còn bảo là không
khát, thì đôi mắt ứa lệ. Cậu ta dựa vào lòng mẹ, khóc rằng:
– Nếu má không uống thì dù hôm nay Ngọc nhi có chết khát cũng nhất
định không uống đến số nước trong bầu!
Cô Lâu Quái Kiệt
Cổ Long
Ơn mẹ thâm sâu
Trang 6
Người đàn bà nghe qua tiếng nói của đứa con thơ, cố gắng nén đôi dòng
lệ nói:
– Ngọc nhi! Con yêu của mẹ, thực sự mẹ không có khát đâu!
Trong cảnh nguy nan hai mẹ con tranh nhau gánh chịu sự thống khổ
cho người thân yêu ruột thịt của mình. Quả cảnh ấy ai trông thấy cũng
phải rơi lệ!
Trời đã về đêm, nhiệt độ trong sa mạc cũng xuống thấp dần. Ánh trăng
non vàng úa soi bóng hai người đàn bà ấy, trông lại càng thêm thiểu
não.
Gió đã thổi và mỗi lúc thổi một mạnh hơn. Vì vậy hai mẹ con buộc lòng
phải đến núp sau một cồn cát. Vì quá mệt mỏi nên chẳng mấy chốc hai
mẹ con đều ngủ thiếp đi.
Cậu bé nằm khoanh trong lòng mẹ. Và chiếc áo choàng rách nát của
người đàn bà bây giờ cũng được cởi ra đắp kín trên thân hình bé bỏng
của đứa con thơ.
Giữa canh khuya, gió trong sa mạc đã trở thành lạnh buốt. Cậu bé đang
ngủ ngon lành nào hay mẹ mình chỉ mặc trong người một chiếc áo
mỏng, không tài nào chống nổi với hơi giá lạnh buốt của ngọn gió đêm.
Nhưng một đêm dài đã qua, ánh bình minh đã ló dạng, hai bóng người
lại tiếp tục di động trong biển cát mênh mông.
Thời gian đã đi qua từng giờ đôi mẹ con khốn khổ ấy cứ bước chậm
dần, đôi chân mỗi lúc mỗi cảm thấy nặng nề hơn.
Những khi đau khổ hoạn nạn, thời gian dường như trôi qua rất chậm
chạp, một ngày trông dài dằng dặc bằng mười năm.
Trải qua bao nhiêu khổ nhọc, họ vẫn tiếp tục đi tới mãi, đến khi mặt trời
đã ngả về hướng tây, thì người đàn bà đã kiệt sức, xem ra chẳng còn
cách xa cái chết là bao nữa.
Bà ta há to miệng, thở hổn hển nặng nề, nhưng đôi mắt đã hoa không
ngớt nhìn đăm đăm về hướng chân trời, đầy vẻ cuống quít, chờ đợi...
Thốt nhiên đôi mắt mệt mỏi của bà ra rực sáng lên đầy vẻ vui mừng,
khuôn mặt tiều tụy mệt mỏi cũng hiện lên nụ cười hân hoan.
Cô Lâu Quái Kiệt
Cổ Long
Ơn mẹ thâm sâu
Trang 7
Thì ra tại phía chân trời xa xăm chiếu rực ánh tà dương đã hiện lên hình
bóng một ngôi làng có trăm ngàn ngôi lều vải, dê bò từng bầy không
ngớt đi lại dưới bóng cây xanh, giữa bãi cỏ non tươi tốt. Tất cả hình ảnh
của ngôi làng ấy, đã phản chiếu rõ rệt trên mặt hồi nước trong veo.
Người đàn bà ấy đã mỉm cười, nụ cười như phát ra từ tận đáy lòng.
Suốt trong hai ngày qua, mỗi lần hai mẹ con ăn uống, bà ta chỉ kê nước
lên miệng cho ướt đôi môi, chứ không hề uống vào bụng một giọt nào,
Bà đã quyết định nhường phần nước của mình lại cho đứa con thơ, để
nó đủ sức thoát ra khỏi vùng sa mạc.
Giờ đây nguyện vọng của bà ta đã thành sự thực, chỉ cần đi thêm mấy
tiếng đồng hồ nữa thì có thể đến xóm dân cư cây xanh um tùm. Tuy bà
ta đã hoàn toàn kiệt sức, không còn làm cách nào tiến thêm được nữa.
Nhưng trong khi đó đứa con yêu quý của mình đã chắc chắn tìm được
con đường sống.
Bà ta dừng chân lại, đưa đôi tay run lẩy bẩy lên, giở bầu nước đang đeo
bên người, bầu nước chỉ còn lại một hớp sau cùng.
Tuy vậy với hớp nước sau cùng đó đã đủ giúp cho đứa con yêu quý của
bà tiếp tục đi đến xóm nhà trước mặt.
Bà ta đưa bầu nước lên miệng uống một tý thấm giọng, rồi cất tiếng
khàn khàn nói:
– Ngọc nhi con hãy uống hết hớp nước này đi! Con xem kìa chỉ cần đi
thêm vài tiếng đồng hồ nữa, thì đã có thể đến xóm nhà trước mặt!
Nhưng đáng thương thay cho một bà mẹ hiền. Bà nào có biết hình ảnh
mà bà đã nhìn thấy kia chỉ là những ảo giác mà thôi.
Cậu bé uống hết số nước còn lại trong bầu, thì bỗng nhiên đã thấy mẹ
mình đã thở hổn hển, yếu đuối gần như tắt thở. Cậu ta kinh hoàng kêu
thất thanh rằng:
– Má, má đã làm sao thế?
Sự thật thì người đàn bà ấy đã hoàn toàn kiệt sức từ lâu. Sở dĩ bà ta có
thể cố gắng gượng bước đi đến bây giờ là hoàn toàn vì tình mẹ vĩ đại
trong lòng bà, đã động viên tất cả toàn lực trong người bà đem sử dụng.
Cô Lâu Quái Kiệt
Cổ Long
Ơn mẹ thâm sâu
Trang 8
Giờ đây ý nguyện của bà đã đạt thành thì bà đâu còn gắng gượng được
nữa?
Trên khuôn mặt tiều tụy của người đàn bà ấy bỗng hiện lên một nụ cười
héo hắt nhưng hoàn toàn thỏa mãn. Bà ta đưa đôi mắt nhìn đăm đăm
vào đứa con thơ, rồi mệt nhọc nói:
– Ngọc nhi! Má không đi nữa, con hãy tiếp tục đi tới một mình đi. Nhớ
ở vùng Trung nguyên kẻ thù... rất đông, con cần phải giấu tên, giấu họ...
hầu bảo tồn cho nhà Gia Cát một người thừa tự, má... không còn cách
nào... lo lắng cho con được nữa.
Câu nói ấy quả là mỗi tiếng đều đượm đầy huyết lệ, nghe qua không
khỏi ruột đau như cắt.
Thế rồi giữa bãi sa mạc mênh mông, đứa bé cô độc ấy, đã ngồi kế bên
người mẹ hiền sắp lìa bỏ cõi trần, cất tiếng khóc nghẹn ngào nức nở.
Đến chừng ấy, trong tâm khảm thơ ngây của cậu bé, mới hiểu rõ người
mẹ hiền của mình, đã sẵn sàng hy sinh cả tính mạng quý báu để cho
mình được sống.
Cậu ta cảm thấy hết sức hối hận, hết sức căm tức. Đôi dòng lệ đã ràn rụa
trên khuôn mặt đầy cát bụi bẩn thỉu của cậu ta nói:
– Thưa má! Ngọc nhi van xin má, hãy để cho Ngọc nhi được cùng chết
với má tại đây! Trong giữa sa mạc Qua Bích này quá vắng vẻ, má hãy để
cho Ngọc nhi được mãi mãi ở bên cạnh má cho vui!
– Ngọc nhi! Con chớ nên... nói dài dòng vô ích. Con hãy đi đi. Con nên
nhớ...
trong nhà họ Gia Cát... chỉ còn sót lại một mình con thôi... Vậy con đi đi!
Giọng nói yếu ớt nhưng đầy vẻ tha thiết và đôi mắt lờ đờ nhưng đầy vẻ
mong mỏi của người mẹ, đã hối thúc cậu bé phải mau rời bước thoát
khỏi vùng sa mạc để giữ lại một người thừa tự cuối cùng cho nhà họ Gia
Cát.
Nhưng một đứa bé hiếu thảo như cậu ta đâu lại chịu bỏ rơi người mẹ
hấp hối giữa sa mạc?
Nhưng thốt nhiên một chuỗi cười như cuồng dại từ đâu vọng đến!
Cô Lâu Quái Kiệt
Cổ Long
Ơn mẹ thâm sâu
Trang 9
Cậu bé cảm thấy như ruột đứt từng đoạn. Nó đưa đôi mắt tràn đầy lệ
nóng nhìn lên những áng mây trắng trên nền trời cao, rồi cất giọng bi
thảm than rằng:
– Hỡi trời! Gia Cát Ngọc tôi có tội gì, mà ông bắt tôi phải lâm vào sống
chết đều khó cả như thế này?
Trời xanh thăm thẳm vẫn im lặng, không trả lời câu hỏi của nó. Khung
cảnh chung quanh cũng hết sức im lặng!
Có lý nào chuỗi cười cuồng dại đầy lạnh lùng ấy, lại chính là câu trả lời
của trời xanh hay sao?
Cậu bé kinh hoàng ngước mắt nhìn lên, thì thấy có hai con ngựa từ xa
phi như bay đến, khiến cát bụi tung bay mù mịt.
Trong khung cảnh này, hai con ngựa ấy có khác nào vị cứu tinh từ trên
trời giáng xuống.
Nhưng khi cậu bé nhìn rõ người ngồi trên ngựa thì bao nhiêu niềm hy
vọng đều tan thành mây khói.
Trên lưng con ngựa thứ nhất, là một gã đàn ông khỏe mạnh, độ trên
dưới ba mươi tuổi, mình mặc áo trắng, lưng thắt một sợi dải lụa đỏ như
máu, mặt mày dữ tợn, không ngớt cất tiếng cười ghê rợn!
Trên lưng con ngựa thứ hai là một lão già độ năm mươi, trên khuôn mặt
già nua đầy nết nhăn nheo bám một lớp cát bụi màu vàng trông chẳng
khác nào một vùng đất lồi lõm, được phủ lên một lớp sương lạnh. Nhất
là đôi mắt của lão càng lạnh lùng đáng sợ.
Khi hai con ngựa phi đến gần, thì lão già bỗng cười âm hiểm nói:
– Người ta bảo Bát đẩu thư sinh là người đầy khôn ngoan sáng suốt,
nhưng xem ra vẫn không thể thoát được khỏi bàn tay của bang chủ
được! Này Hàn Thất hãy mau bắt sống con ăn mày và thằng bé kia cho
ta!
Người đàn ông to lớn ấy cất tiếng vâng lệnh, rồi vụt phi thân bay ra
khỏi lưng ngựa và lao thẳng về phía trước tám thước, dùng thế Thương
ưng bác thố chụp thẳng vào hai mẹ con người đàn bà kia.
Cô Lâu Quái Kiệt
Cổ Long
Ơn mẹ thâm sâu
Trang 10
Đáng thương cho người đàn bà đang hấp hối, chỉ biết đưa mắt nhìn đứa
con thân yêu, nhưng lưỡi đã cứng đơ không nói được lời nào nữa cả.
Lúc ấy trong lòng bà ta đang mong mỏi đứa con yêu quý duy nhất của
mình sẽ tìm cách trốn thoát đi!
Nhưng bà ta đành thất vọng!
Vì đứa con thơ dại của bà, nào biết sợ hãi bọn người ấy, nó giận dữ cúi
người hốt lấy hai nắm cát, rồi ném thẳng cánh vào gã đàn ông đang lao
mình tới.
Hành động của nó quả thật bất ngờ nên khiến người đàn ông kia tuy
biết võ công, nhưng vì không đề phòng, nên bị hai nắm cát tung vào
khắp đầu khắp mặt.
Bởi thế khi hắn vừa rơi mình đứng yên trên đất, thì trợn đôi mắt hung
tợn sáng quắc, nhìn chòng chọc đứa bé, rồi nghiến răng cất tiếng giận
dữ quát:
– Con chó con, mày muốn tìm cái chết mà!
Nói dứt lời, hắn vung chưởng lên vận dụng đến chín phần chân lực
nhằm đánh về phía cậu bé nghe một tiếng vút.
Cậu bé nào có biết một tý võ công chi đâu, trong khi đó tuy gã đàn ông
nọ không phải là một cao thủ thượng thặng, nhưng nếu thế võ ấy đánh
đúng vào cậu bé, tất cũng khiến nó phải tan xương chết ngay tại chỗ!
Giữa cơn nguy hiểm như chỉ mành treo chuông đó, bỗng lão già giận dữ
quát to rằng:
– Hàn Thất! Ngươi dám cãi lệnh của bang chủ à?
Gã đàn ông to lớn nghe lời nói ấy, thì bỗng giật mình vội vàng thu bớt
bảy phần chân lực trở lại. Nhưng dù với hai phần chân lực còn lại của
hắn, Gia Cát Ngọc vẫn không tài nào chịu nổi.
Bởi thế qua một tiếng hự khô khan, cậu bé đã bị đánh bay ra xa ngoài
hai trượng, và ngất lịm không còn biết chi nữa...
Sóng gió đã qua, bãi sa mạc lại trở về với sự tĩnh mịch như cũ!
Đêm đã khuya, ánh trăng lờ mờ, sao khuya nhấp nháy, gió lạnh không
Cô Lâu Quái Kiệt
Cổ Long
Ơn mẹ thâm sâu
Trang 11
ngớt thổi vi vu giữa cảnh đêm khuya ảo não đó, bỗng có những tiếng
rên rỉ yếu đuối vẳng theo chiều gió.
Thì ra cậu bé đáng thương kia đã ngất lim đi không biết bao lâu, giờ đây
cậu mới lần lần tỉnh lại.
Cậu từ từ mở mắt ra nhìn, thì thấy mình đang nằm trên một gò cát nhỏ,
bốn bề vắng tanh. Cậu chẳng còn trông thấy mẹ mình đâu cả, mà hai
người hung tợn như ác quỷ kia cũng đã đi đâu mất từ lúc nào.
– Má ơi! Má ơi!
Giữa canh khuya trên sa mạc, vọng lên từng tiếng kêu đau đớn kinh
hoàng, nghe như tiếng hú tìm bạn của lũ vượn giữa chốn non cao, như
tiếng chim Đỗ quyên rên khóc giữa canh trường, khiến ai nghe đến
cũng phải mủi lòng rơi lệ.
Nhưng bốn bền mênh mông trời cao lồng lộng đâu còn hình bóng của
mẹ cậu nữa.
Mẹ ta có phải đã bị hai tên ác nhân ấy bắt đi chăng? Tại sao hai tên ác
nhân ấy lại buông tha cho mình một cách dễ dàng như thế?
Cậu bé không ngớt nghĩ ngợi miên man, nhưng cuối cùng khi nghĩ đến
mẹ thì cậu bé vốn có tính cứng cỏi ấy cũng không khỏi tuôn trào đôi
dòng lệ ấu thơ.
Cậu ta nhớ lại cảnh gia đình êm ấm, nhớ đến người cha nhân từ khả
kính...
Trên khuôn mặt của cha cậu, lúc nào cũng có vẻ tươi cười. Cha cậu đã
dạy cậu học, dạy cậu viết, hơn nữa thỉnh thoảng lại kể những chuyện cổ
tích thần kỳ cho cậu nghe.
Trong đầu óc của một đứa bé, cha mình là người biết tất cả, nhất là cha
cậu lại là Bát đẩu thư sinh Gia Cát Nghị, một người mà ai cũng biết
tiếng tăm.
Nhưng tất cả những ngày ấy đều đi vào dĩ vãng, giờ đây cậu nhớ lại,
cảm thấy đó chẳng qua như một giấc mộng đẹp mà thôi.
Cậu không làm sao quên được, một đêm đầy mưa to gió lớn, hôm ấy
khi cha cậu đi đâu trở về nhà, vẻ mặt đầy sắc sầu muộn, như đang có
Cô Lâu Quái Kiệt
Cổ Long
Ơn mẹ thâm sâu
Trang 12
một tâm sự chi nặng nề. Thế rồi cha cậu không đôn đốc cậu học hành,
và cũng không kể chuyện cổ tích cho cậu nghe nữa!
Một ngày qua... Hai ngày qua... và đến tối ngày thứ ba, thì cha cậu bảo
má cậu thu xếp dẫn cậu bỏ nhà ra đi.
Tại sao phải bỏ nhà ra đi? Má cậu không chịu nói rõ việc ấy cho cậu
nghe, mà chỉ lo ngày đêm đi rút về hướng bắc. Cuối cùng hai mẹ con đã
từ Trương Gia Khẩu tiến thẳng vào vùng hoang mạc.
Cậu nhớ má cậu đã nói, là nếu có thể vượt qua được biển cát to này, tất
không còn lo ngại chi nữa.
Nhưng chỉ mấy ngày sau, hai con ngựa của cậu và má cậu cưỡi đã chết
hết giữa bãi sa mạc. Vì thế trên sắc mặt má cậu, đã hiện lên một vẻ u
buồn chưa từng có. Và cuối cùng số nước mang theo cũng uống hết
sạch, đồng thời má cậu cũng đã vì cậu mà...
Nghĩ đến đấy, cậu lại đau lòng òa lên khóc! Cậu cảm thấy choáng váng
cả đầu, cả mặt. Bao nhiêu vì sao trên trời nhưng đang hướng về cậu
nhấp nháy.
Ngay lúc ấy trong tâm linh bé thơ của cậu bỗng cháy lên một ngọn lửa
căm thù. Cậu quả quyết phải trả mối thù ấy. Cậu phải giết sạch lũ ác
nhân đã uy hiếp buộc cậu phải rời bỏ gia đình. Cậu phải...
Trên vẻ mặt bé thơ của cậu bỗng lộ lên một làn sát khí, cậu khẽ hừ một
tiếng lạnh lùng rồi cố nén sự đau đớn ê ẩm toàn thân, chõi tay đứng
dậy.
Nhưng bỗng cậu cảm thấy thân người mình không ngớt lắc lư, chẳng
khác nào đang ngồi trên lưng ngựa.
– Quái lạ thực! Tại sao lại có hiện tượng lạ lùng như thế?
Cậu kinh dị đưa mắt nhìn kỹ chung quanh, thì ra cậu đang thấy một
điều thực lạ ngay dưới mắt mình. Cậu đang thấy một việc lạ, mà trí óc
của cậu không tài nào tưởng tượng ra được.
Tất cả các cát vàng chung quanh người cậu, đang chảy cuồn cuộn như
một giòng nước Trường Giang, trong khi đó người cậu đang ngồi yên
trên một gò cát rộng độ một trượng vuông. Và cái gò cát ấy chẳng khác
Cô Lâu Quái Kiệt
Cổ Long
Ơn mẹ thâm sâu
Trang 13
nào một con thuyền con đang nổi trên dòng nước.
Một việc quá lạ lùng như thế, thử hỏi có ai trông thấy mà không khỏi
kinh ngạc.
Nhưng Gia Cát Ngọc sau cơn sửng sốt, thì liền nhớ ngay đến những
mẩu chuyện cổ tích mà cha cậu thường kể là trong sa mạc thỉnh thoảng
có những dòng cát chảy, giống như nước trên các dòng sông. Nhưng
trên dòng cát đang chảy ấy, dù sợi lông ngỗng cũng không thể nào nổi
trên mặt nó được. Người hay thú vật nếu rơi vào đấy, chỉ trong chớp
mắt sẽ bị dòng cát cuốn vào đáy chết ngộp ngay.
Phải! Chính đây là dòng cát chảy mà cậu được nghe cha cậu kẻ lại!
Song, tại sao cái gò cát mà cậu đang ngồi lại không bị chìm?
Trong khi cậu đang suy nghĩ và chưa tìm ra câu giải đáp thì thốt nhiên
nghe tiếng kêu ché ché rất quái lạ vọng đến bên tai.
Cậu đưa mắt nhìn kỹ, thì cái gò cát của cậu đang ngồi bỗng thò ra một
chiếc đầu quái gở, to như cái đấu, hai con mắt đỏ rực to bằng nắm tay,
không ngừng lập lòe như hai ngọn đèn.
Đấy là vật chi thế? Có lý nào đây là một con sa quy mà cha cậu đã kể
cho cậu nghe?
Cô Lâu Quái Kiệt
Cổ Long
BÁT CHỈ PHI MA
Trên mặt Lạc phách trì gợn lên những đợt sóng lăn tăn. Cảnh vật bốn
bên đang yên tĩnh như một cõi chết.
Nhưng cậu bé Gia Cát Ngọc đang đứng ngây người bên đầm, lại rộn lên
bao nhiêu ý nghĩ. Ơn cha mẹ sâu tựa biển, thế mà giờ đây cậu có dịp báo
đền muôn một nhưng sự cách biệt đã làm cho cậu không còn cách chi
thực hiện ý muốn của mình được.
Thử hỏi trước một hoàn cảnh như thế, cậu không xót xa sao được?
Càng nghĩ cậu càng đau buồn, lệ trào ràn rụa. Và cuối cùng cậu không
còn dằn được sự đau đớn và uất ức trong lòng nên vừa khóc vừa gào
lên rằng:
– Ôi hỡi má ơi! Má đã vì Ngọc nhi mà hy sinh tính mệnh, với ơn sâu tợ
biển rộng trời cao ấy, con làm thế nào báo đền cho được?
Vì quá thương đau nên quên hẳn việc kim xà trong đầm nước, có thể
nghe tiếng người mà tràn đến tấn công. Mãi đến khi cậu nghe tiếng
nước khua động thì mới giật mình ngó lại và hết sức kinh hoàng.
Nhưng những con kim xà hung tợn kia đã nối tiếp nhau lao mình về
phía cậu!
Chúng cất tiếng kêu khè khè nghe thực rùng rợn, ánh sáng lấp lánh trên
mình chúng đang lập lòe lao vun vút tới như những vì sao sa trên nền
trời.
Xem ra cậu bé cô đơn hoạn nạn này, chỉ trong chốc lát đây là sẽ mất
mạng trước sự tấn công của lũ rắn độc.
Nhưng thốt nhiên giữa giờ phút hết sức nguy hiểm ấy bỗng có một
ngọn gió lạnh buốt người, từ phía sau lưng cậu cuốn tới.
Tức thì hàng trăm con kim xà liền bị hất tung đi tan xương nát thịt, rớt
xuống khắp nơi trong vòng ba trượng chung quanh đấy, chẳng khác
Cô Lâu Quái Kiệt
Cổ Long
Bát chỉ phi ma
Trang 15
nào một cơn mưa máu thịt.
Trong khi Gia Cát Ngọc còn đang kinh hoàng sợ hãi, thì đã bị một cánh
tay quàng ngang eo lưng, rồi thì lao mình thoắt đi. Chỉ qua mấy tiếng
vèo vèo bên tai, cậu đã thấy mình bị mang bay đi có ngoài mấy chục
trượng rồi. Kịp khi người cậu rơi trở lại mặt đất, thì bỗng nghe có tiếng
rên dài sát bên tai.
Cậu quay đầu ngó lại, thì thấy một lão già áo vàng, đầu tóc bạc phơ,
đang chậm rãi bỏ đi. Cậu nhìn thấy lưng lão già ấy hơi gù, chứng tỏ tuổi
hạc đã cao, tuy thân người còn tráng kiện, bước chân còn nhanh nhẹn,
nhưng vẫn hiện rõ nét ưu sầu cô độc của tuổi về già.
Gia Cát Ngọc trông thấy cụ già ấy cứu tính mạng của mình rồi không
nói không rằng chi cả, quay lưng bỏ đi mất thì trong lòng vừa lấy làm lạ
vừa cuống quít lên lên tiếng gọi rằng:
– Thưa lão bá xin hãy chậm chân đã, để Ngọc nhi được lạy tạ ơn cứu
mạng!
Lão già áo vàng có thể do dự, rồi vụt quay người lại!
Sau khi Gia Cát Ngọc trông rõ được diện mạo của lão già ấy thì quả tim
không khỏi nghe thình thịch, suýt nữa buột miệng kêu lên thành tiếng.
Vì khuôn mặt của lão già tái nhợt, chẳng hề trông thấy có máu hồng
hào. Hơn nữa lại có một lằn trầy rướm máu rộng độ hai ngón tay, bắt
đầu từ chót chân mày bên trái chạy thẳng xuống đến khóe miệng trông
hết sức ghê rợn.
Lúc ấy đôi mắt của lão phát ra những luồng ánh sáng lạnh lùng, im lặng
nhìn từ đầu đến chân cậu bé. Cuối cùng tia mắt sáng rực và lạnh lùng
ấy bỗng dịu lại rồi lắc đầu nói:
– Thực là kỳ duyên trời ban, không thể nào cưỡng lại được. Này thằng
bé kia, người là môn hạ của ai?
Gia Cát Ngọc không khỏi kinh ngạc, nói lẩm bẩm rằng:
– Tôi... tôi...
Từ nhỏ đến giờ cậu nào có rời khỏi nhà một bước, nên đâu biết cái chi là
môn hạ, cậu ấp úng không biết trả lời như thế nào.
Cô Lâu Quái Kiệt
Cổ Long
Bát chỉ phi ma
Trang 16
Lão già trông thấy thế, vụt trợn người đôi mắt gằn giọng nạt rằng:
– Thằng ranh không biết sống chết là chi kia! Nếu hôm nay người không
nói thật, thì chớ trách lão phu tại sao giết chết người đó!
Tức thì một bóng vàng lướt tới nhanh như trận gió thoảng, êm ru như
không nghe một tiếng động. Thế là đã thấy lão già thoắt đến sát bên
mình cậu bé, và tay mặt nhanh nhẹn vung ra, chụp lấy cánh tay của Gia
Cát Ngọc siết mạnh.
Cậu ta là một đứa bé vốn có tánh cứng cỏi, chịu nói phải quấy chứ
không chịu dùng áp lực nên tuy cảm thấy cánh tay đau đớn vô cùng,
song định ngửa mặt lên cất tiếng mắng lại đối phương.
Nhưng cậu bỗng sự nhớ lại mạng mình là do lão già này đã cứu nguy
cho, đâu lại có thái độ vô lễ như thế được. Bởi thế cậu liền nén giận và
ngăn ngay những câu nói sắp thốt ra khỏi miệng lại, rồi làm vui nói
rằng:
– Tôi không phải là môn đồ của ai cả, nếu ông không tin, thì hãy mau
xuống tay đi! Vì tôi nể ông là người cứu mạng cho tôi không mắng ông
là tốt lắm rồi đó!
Nghe qua câu nói ấy, đôi mắt lão già bỗng thoáng hiện những tia mừng
rỡ, ấm áp như những tia mặt trời, đột nhiên hiện lên giữa một buổi bình
minh lạnh lẽo.
Thế rồi lão già cất tiếng cười to như cuồng dai. Tiếng cười như cao vút
tận mây xanh, rung chuyển cả bốn bên, khiến cho cát đá tung bay xào
xạc.
Gia Cát Ngọc trông thấy thế không khỏi hồn phi phách tán, khuôn mặt
ấu thơ của cậu ta không ngớt kinh hoàng.
Trong khi cậu ta cảm thấy nội tạng của mình, như bị rung chuyển của
tiếng cười làm cho tan rã ra thành từng mảnh vụn thì lão già bỗng dưng
im bặt không cười nữa, lão hạ giọng hỏi:
– Thằng bé kia người nói thật đấy chứ?
Vừa hỏi nhưng đôi mắt của lão già đầy vẻ khấn khởi và chờ mong.
Cô Lâu Quái Kiệt
Cổ Long
Bát chỉ phi ma
Trang 17
Gia Cát Ngọc nhất thời bỗng cảm thấy lão già đáng kinh sợ kia lại có vẻ
như cô đơn, sầu muộn nên trong lòng không khỏi thương tình nói:
– Ngọc nhi từ trước tới nay không hề nói dối bao giờ. Lão bá vậy lão
không tin sao?
Lão già hết sức vui mừng nói:
– Thằng bé ngoan kia, ta tin! Ta tin!
Vừa nói đến đấy thì lão bỗng lộ vẻ ngơ ngác nói tiếp:
– Mất cái này lại được cái nọ! Thực con người sắp chết như Bát chỉ phi
ma ta, lại có được may mắn như ngày hôm nay!
Gia Cát Ngọc vừa nghe đến bốn tiếng Bát chỉ phi ma thì không khỏi giật
bắn người. Ngay lúc ấy bỗng có một giọng nói dịu dàng vọng đến bên
tai cậu rằng:
– Thằng bé kia lão phu có ý muốn thu người làm môn đồ, không rõ
người có bằng lòng hay không?
Bát chỉ phi ma là một đệ nhất quái kiệt trong võ lâm, suốt một trăm năm
gần đây, Gia Cát Ngọc tuy là một đứa bé, song cũng được cha mình là
Bát đẩu thư sinh nói qua về ông ta rồi.
Bởi thế cậu ta hết sức vui mừng, vội vàng quỳ xuống lạy ba lạy, rồi mới
cung kính nói:
– Ngọc nhi xin ra mắt sư phụ!
Bát Chỉ Phi Ma đợi cho cậu lạy xong, mới cười to nói:
– Đồ đệ hãy đứng lên. Người may mắn mới gặp kỳ duyên, nên ăn được
trái Kim tuyến huyết lan. Vậy hôm nay sư phụ sẽ tự đánh thông kỳ cân
bát mạch cho người lấy đó làm món quà gặp gỡ.
Nói xong ông ta bảo Gia Cát Ngọc xếp bằng ngồi ngay ngắn, rồi vung
tám ngón tay ra nhắm một trăm lẻ tám huyệt đao lớn nhỏ trong người
của cậu điểm tới nhanh như chớp, và tới tấp chẳng khác nào một trận
mưa.
Gia Cát Ngọc trông thấy bóng tám ngón tay của lão không ngớt chập
Cô Lâu Quái Kiệt
Cổ Long
Bát chỉ phi ma
Trang 18
chờn nơi nơi, rót gió nghe vèo vèo. Mỗi một đầu ngón tay, đều có một
luồng kình lực bay ra. Tuy lão chỉ vừa điểm tới da của Gia Cát Ngọc, thì
lấy tay kia liền ra nhưng cậu cảm thấy có một luồng hơi nóng xâm nhập
thẳng vào cơ thể, y như là một thứ vạt chất hữu hình vậy.
Những luồng hơi nóng ấy đều là chân lực của Bát Chỉ Phi Ma nên khi
đã vào trong cơ thể của Gia Cát Ngọc thì liền vận chuyển khắp tứ chi,
trên lên đến linh cái, dưới tiến sâu vào tạng phủ.
Thốt nhiên cậu cảm thấy đơn điền có một luồng hơi nóng xông lên.
Luồng hơi nóng ấy mỗi lúc một nóng thêm, chẳng khác nào lửa đốt da
thịt, khiến cho mồ hôi ra dầm dề.
Thì ra sau khi Bát Chỉ Phi Ma đã điểm thông tất cả huyệt đạo trong
người cậu, thì liền đưa bàn tay mặt ra đặt vào giữa hai mặt linh đài và
mạng môn rồi vận dụng chân lực từ từ truyền thẳng vào người cậu.
Nên biết quả Kim tuyết huyết lan mà Gia Cát Ngọc đã nuốt vào bụng là
một thứ tinh hoa của trời đất. Nhưng vì bản thân cậu không biết võ học
nên không thể dùng thuật nội công điều tức để biến thứ tinh anh của
thứ huyết lan ấy làm thành nội lực của mình. Do đó, tuy trái huyết lan
vào bụng, nhưng vẫn còn nằm yên phần tinh lực của nó tại đan điền
cậu.
Đến khi Bát Chỉ Phi Ma dùng chân lực truyền vào người cậu, thì phần
tinh hoa của trái huyết lan, mới từ đan điền xông lên, hòa trong số máu
huyết đang chuyển vận, rồi lan ra khắp cơ thể.
Vì vậy nên Gia Cát Ngọc mới cảm thấy có một luồng hơi nóng như lửa
đốt truyền khắp chân thân.
Nhưng vì cậu vốn có tánh cứng cỏi, nên dù khắp người đang bị nóng
râm ran như lửa đốt, vẫn cố cắn răng chịu đựng.
Tình trạng ấy kéo dài độ khoảng một thời gian dùng xong chén trà
nóng, thì sức nóng đã bớt dần, đồng thời cậu từ từ cảm thấy có một
luồng hơi mát dịu, chạy qua khắp các khớp xương, khắp huyệt đạo rồi
lan ra ngoài.
Đột nhiên cậu cảm thấy luồng chân khí đang vận chuyển ấy tự nhiên
đứng dừng cả lại.
Cô Lâu Quái Kiệt
Cổ Long
Bát chỉ phi ma
Trang 19
Sự thật thì cậu nào có biết, giờ phút ấy chính là giờ phút quan trọng
nhất.
Người luyện võ công, khi luyện được đến mức độ đó, thì hoặc sẽ được
thành công mỹ mãn, mà cũng có thể sẽ bị thất bại hoàn toàn.
Vì nếu trong giờ phút đó không giữ được hơi thở điều hòa, hoặc có
những sự nghĩ ngợi lo xa không hoàn toàn tập trung được tinh thần, sẽ
bị những luồng chân khí đó phá hoại cơ thể, trở thành tàn phế vĩnh
viễn.
Nhưng đối với Gia Cát Ngọc thì hoàn toàn không giống những trường
hợp thông thường. Bởi cậu đã may mắn dùng được một thứ linh dược
hiếm có trên đời, chân lực tiềm tàng trong người còn rất dồi dào hơn
nữa, người giúp cậu thành công lại là một đệ nhất quái kiệt trong võ
lâm. Song điều cốt yếu hơn hết là tấm lòng trong sạch như tờ giấy của
cậu, hoàn toàn không biết lo nghĩ chi đến việc thành công hay thất bại.
Qua một chặp sau, nơi cổ của Bát Chỉ Phi Ma đã toát mồ hôi lạnh, hơi
thở cũng trở thành nặng nề hổn hển, bàn tay đặt trên mạng môn huyệt
của Gia Cát Ngọc cũng bắt đầu khẽ run rẩy.
Nhưng lúc ấy ông bỗng lại vận dụng thêm chân lực, đôi mắt hiện lên vẻ
nghiêm trọng phi thường.
Trong khi đó Gia Cát Ngọc vẫn ngồi bình tĩnh như thường, chứ không
biết chi cả. Cậu chỉ cảm thấy chân khí trong người vận chuyển mau hơn
mà thôi. Những nơi nào luồng chân khí đi qua mà bị vướng lại, thì cậu
cảm thấy có một áp lực thực mạnh như muốn tung vỡ chướng ngại đó
đi.
Thế rồi luồng chân khí dồi dào trong người cậu đã ồ ạt như nước vỡ bờ,
truyền khắp cả người cậu một cách mau lẹ. Do đó những nơi từ trước
đến nay, không hề có nội lực đến được, giờ đây cũng tràn đầy tất cả.
Tuy nhiên cậu nào có biết được lúc đó là lúc Bát Chỉ Phi Ma đã tổn hao
không biết bao nhiêu chân lực trong người, giúp cậu đánh thông hai
mạch Nhâm đốc mà những người luyện võ lúc nào cũng ao ước thực
hiện cho kỳ được.
Sau khi luồng chân khí đã vận chuyển khắp chân thân, thì Gia Cát Ngọc
cảm thấy trong người hết sức dễ chịu, tất cả những cảm giác bực bội
Cô Lâu Quái Kiệt
Cổ Long
Bát chỉ phi ma
Trang 20
đều tiêu tan ca đi.
Bàn tay của Bát Chỉ Phi Ma cũng đã lấy đi. Cậu ta vui mừng vọt mình
nhảy tung tới.
Nhưng bỗng cậu ta giật mình sợ hãi.
Vì khi nhìn lại cậu ta thấy sư phụ của mình ngồi xếp bằng trên đất, mồ
hôi chảy giọt theo mớ tóc bạc phơ, đôi mắt lờ đờ, hơi thở hổn hển, trông
chẳng khác nào một người đã ngã bệnh lâu năm.
Cậu ta biết rằng, sở dĩ sư phụ mình có vẻ mệt nhọc như vậy là hoàn
toàn đã vì mình.
Bởi thế trong tâm linh thuần hậu và thơ ngây của cậu, bỗng cảm thấy
hết sức khổ sở ái ngại.
Nét mặt thanh tú của cậu đang trùm lên một vẻ buồn rầu, và cuối cùng
không ngăn được hai dòng lệ tuôn rơi. Cậu nghẹn ngào nói:
– Sư phụ! Đây là tại Ngọc nhi nên khiến sư phụ phải mệt nhọc như thế
này.
Đây hoàn toàn là lỗi của Ngọc nhi!
Một ác mai khiến cho ai trong võ lâm nghe đến cũng tán đởm như Bát
Chỉ Phi Ma thế mà giờ đây lại phải cảm động trước thái độ chân thành
và trong sạch của một cậu bé. Đôi mắt ông ta đầy vẻ hiền hòa, cất giọng
dịu dàng nói:
– Thằng bé người có một thiên bẩm đặc biệt, tính tình lại thuần hậu,
như vậy là ta không xem lầm, dù có bao nhiêu tâm huyết, cũng không
phải là vô ích!
Nói đến đây thì bỗng lão ta ụa lên một tiếng, rồi nhổ ra mấy búng máu
tươi.
Gia Cát Ngọc hết sức sợ hãi, cất giọng kinh hoàng kêu lên rằng:
– Sư phụ làm sao thế?
Bát Chỉ Phi Ma đưa tay áo lên chùi vết máu trên khóe miệng rồi cười ha
hả nói:
Cô Lâu Quái Kiệt
Cổ Long
- Xem thêm -