Âm Dương Tam Thư Sinh - Ngọa Long Sinh
ÂM DƯƠNG TAM
THƯ SINH
Tác giả: Ngọa Long Sinh
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số trang: 776
April-2015
http://isach.info
CHƯƠNG 1 - TRƯỚC KHI VÀO
TRUYỆN
Trăng ẩn sao mờ, gió thu hiu hắt trời đen như mực, cách gần trong gang
tấc cũng khó thấy được cảnh vật xung quanh.
Nơi đồng trống có mấy người dạ hành phi thân đi như bay trông tựa
bóng quỷ mị chập chờn trong đêm. Bỗng từ phía mấy người dạ hành
truyền tới những lời thì thầm đầy vẻ tà dâm:
- Phụ nhân này thực là mỹ nhân thiên hạ vô song.
- Nếu lão phu có được thị để suốt đời hưởng lạc thú thì cũng là diễm
phúc.. Hi hi
Đột nhiên thủ lãnh của chúng khẽ quát:
- Đêm nay bọn ta đến cướp thị, không phải đem về hưởng lạc, mày là
dày vò thị từ từ, khiến thị phải nếm mùi đau khổ tột cùng.
Kỳ thực lời đối thoại của chúng, thường nhân không thể nghe thấy vì
bọn chúng đang sử dụng phép truyền âm nhập mật, một tuyệt học của
võ lâm.
Nói rồi mấy người này lại thi triển khinh công vội vã lao đi, từ thân
pháp cùng cước bộ khinh linh của chúng có thể thấy đây là những kẻ có
võ công tuyệt cao. Trong đêm đen tĩnh lặng, vạn vật tịch liêu mà không
nghe lấy được một tiếng nào khi chúng cất bước tựa hồ chân chúng
không hề chạm đất, mắt chúng loang loáng phát ra những tia hung
quang.
Nam Cung bảo là một tòa lầu có kiến trúc theo lối cung điện, lầu gác nối
tiếp nhau liên miên bất tuyệt. Lúc này im lặng như tờ, chỉ văng vẳng
đâu đây vài tiếng trống canh.
Trước cổng tòa lầu có dựng một cây cột treo đèn cao năm, sáu trượng,
ánh đèn thảm đạm leo lét cháy trong gió thu hiu hắt giữa canh khuya
Âm Dương Tam Thư Sinh
Ngọa Long Sinh
Chương 1 - Trước khi vào Truyện
Trang 4
trong các hành lang của đại diện, không khí càng im ắng nặng nề.
Mấy bóng đen dịch chuyển đến góc tường bao quanh đại viện, thi triển
khinh công, mũi chân điểm nhẹ, song thủ vung lên, từng bóng một nhẹ
nhàng vượt qua tường mà vào.
Không lâu sau, bỗng một tiếng “ầm” phá tan bầu không khí tĩnh lặng,
tiếp đó Nam Cung bảo lập tức hỏa quang xông lên ngút trời, khói tỏa
mờ mịt.
Nam Cung bảo chủ nhân là một đại phú gia tại bổn địa, chủ nhân Nam
Cung tiên sinh học thức uyên bác, văn võ toàn tài, trong võ lâm là người
có thinh danh cực cao, người người trong vùng đều kính trọng, tôn
xưng Nam Cung chủ nhân là Nam Cung đại hiệp.
Nam Cung phu thê, mỗi ngày ngoài việc đọc sách luyện võ, ngâm thơ
họa tranh ra còn chỉ dạy cho hài tử duy nhất của họ - Nam Cung Thanh
Vân.
Nam Cung tiên sinh, học vấn uyên thâm quí tử Thanh Vân từ nhỏ đã
thông tuệ hơn người, nay đã mười tám tuổi, thân hình khôn vĩ, mặt
trắng như ngọc, mi thanh mục tú, từ nhỏ đã được Nam Cung phu thê
yêu vì, nâng như nâng trứng mỏng.
Nam Cung Thanh Vân, ba tuổi đã được đọc sách thánh hiền, thi thư lễ
nghĩa tự kinh đọc qua là hiểu, được mọi người coi là thần đồng, luôn
yêu trẻ kính lão, trượng nghĩa hào hiệp nên chàng được mọi người yêu
mến.
Nam Cung đại hiệp tuy võ công cao thâm, nhưng lại chưa từng chỉ dạy
công tử tập võ luyện quyền mà chỉ dạy cho chàng một chút cách dưỡng
khí thở nạp.
Nam Cung phu nhân xinh đẹp tuyệt vời, gần xa nức tiếng, đối với Nam
Cung Thanh Vân yêu thương rất mực, những mong chàng mau khôn
lớn.
Lại nhắc tới chuyện tòa lầu bị bốc cháy dữ dội.
Trong ánh hỏa quang, chín hắc y nhân đã xông vào phòng riêng của
phu thê Nam Cung.
Âm Dương Tam Thư Sinh
Ngọa Long Sinh
Chương 1 - Trước khi vào Truyện
Trang 5
Tất cả nội sự xảy ra quá ư đột ngột khiến Nam Cung phu thê không kịp
phòng bị, cả hai vừa giật mình choàng tỉnh, Nam Cung phu nhân người
không mảnh vải lăn ngay xuống đất, trong lúc kinh hoảng quên mất cả
việc lấy y phục che đậy ngọc thể.
Chỉ thấy nàng dung nhan tựa hoa đào, thân hình yểu điệu, mớ tóc đen
nhánh buông xõa trên bờ ngực nảy nở trắng hồng, Thân hình thon dài
khẽ run lên, đôi môi đỏ mọng phát ra những tiếng kêu nho nhỏ đầy
kinh hãi.
Một hắc y nhân không ngăn nổi lửa dục bốc lên cháy lòng, buột miệng
kêu lên:
- Đẹp? Đẹp lắm?
Hắc y nhân thủ lãnh bỗng quát lớn:
- Mau tiếp chiêu?
Không hổ thẹn là Nam Cung đại hiệp, trong lúc nguy cấp, hiểm họa ập
đến bất ngờ, sau khoảnh khắc kinh hoàng, lập tức vận khí đề tụ công
lực, chẳng nói chẳng rằng đánh ngay một chưởng nhanh như chớp điện,
chưởng thế uy mãnh, chưởng phong ào ào, chưởng lực hùng hậu mang
theo một luồng hàn khí lạnh lẽo vô cùng. Chưởng này gọi là Hỗn
Nguyên Xuyên Tâm chưởng là thượng thừa tuyệt học của võ lâm.
Gã hắc y nhân nhìn nữ nhân khỏa thân như si như dại, đã bị chưởng
phong đánh cho lòng ngực vỡ tung, tim gần rớt ra ngoài, máu phun đỏ
vách, thi thể bị văng lên mái nhà, lăn mấy vòng rồi rơi huỵch xuống đất.
Hắc y nhân thủ lãnh cả kinh lập tức lao tới, quát lớn một tiếng, đẩy ra
hai chưởng, chưởng phong nhanh như điện, chỉ nghe “bình” một tiếng
Nam Cung đại hiệp vội tung lên tránh thoát chưởng phong, chỉ thấy
nửa bức vách phía sau đã bị chưởng phong của hắc y nhân xô đổ, cát
bay đá chạy bụi khói tung mờ mịt.
Đúng lúc Nam Cung đại hiệp vừa đáp xuống, hai hắc y nhân khác đã
đồng thời phóng tới hai luồng chưởng phong vô cùng dữ dội.
Nam Cung đại hiệp cảm thấy mấy gã hắc y nhân này chẳng phải là
nhân vật tầm thường, cứ nhìn bức tường bị đổ xuống do bị chưởng
phong xô phải cũng đủ thấy võ công của chúng tuyệt cao.
Âm Dương Tam Thư Sinh
Ngọa Long Sinh
Chương 1 - Trước khi vào Truyện
Trang 6
Nam Cung đại hiệp có muốn tránh né hai luồng chưởng phong này
cũng không kịp, ông đành vận công đề khí, song thủ cất lên ngang ngực
rồi đẩy ra, nghênh tiếp hai chưởng nọ.
Đã nghe một tiếng “bùng” vang lên tựa sấm, chưởng lực phản chấn
khiến song phương đều thoái lui hai bước, ngói trên mái nhà bị chấn
động kêu lên lạch cạch. Nam Cung đại hiệp miệng thổ ra một búng máu
tươi.
Với công lực của Nam Cung đại hiệp thì đại hiệp không đến nổi thọ
thương dưới chưởng này, song vì hồi đêm đại hiệp tham luyến ái thê,
vừa hành lạc xong thuần dương phát dịch, đề khí không đủ, thân thể hư
nhược lại bị chấn phách kinh tâm, thân hình trúng chưởng lảo đảo thoái
lui hai bước, ngã vật xuống giẫy vài lượt rồi tắt thở.
Sự biến xảy ra quá đột ngột khiến Nam Cung phu nhân kinh tâm động
phách, lập tức ngất xỉu.
Một hắc y nhân thấy vậy cả mừng, lập tức lao tới vừa định giở trò đê
tiện với Nam Cung phu nhân thì bị hắc y nhân thủ lãnh giơ thủ điểm
vào ma huyệt.
Chỉ thấy hắc y thủ lãnh ôm lấy Nam Cung phu nhân, vội xuyên qua cửa
mà đi.
Mấy hắc y nhân còn lại cũng lục tục nối gót thủ lãnh xuyên qua bể lửa.
Lửa vẫn cháy đùng đùng, hoả thế mỗi lúc một mãnh liệt. Lúc này có
một người đội mũ đen bịt mặt, lưng gù nhanh như chớp lao vào giữa
đám lửa khói đầy trời, không lâu sau người bịt mặt phi thân ra ngoài,
chỉ thấy hữu thủ người này đang xách một thiếu niên. Vừa lúc người bịt
mặt lao ra khỏi bể lửa thì tòa đại lầu Nam Cung bảo cũng ầm ầm sụp
xuống.
Cách Nam Cung bảo không xa có một tòa phá miếu gọi là Quan Đế
miếu, tòa miếu này bỏ hoang đã lâu, rêu phong ẩm thấp, lau sậy mọc
đầy, trong miếu đường chỉ còn trơ lại vài pho tượng vỡ nát, sứt sẹo,
mạng nhện giăng khắp nơi, toàn bộ miếu đường cũ?g toát lên vẻ lạnh
lẽo âm u rợn người.
Người bịt mặt xách thiếu niên nhẹ nhàng đáp xuống trước miếu tiến
Âm Dương Tam Thư Sinh
Ngọa Long Sinh
Chương 1 - Trước khi vào Truyện
Trang 7
vào đại điện, sau khi đặt thiếu niên xuống, người bịt mặt vội xoa ngực
thiếu niên hồi lâu. Bỗng thiếu niên nọ khẽ rên lên một tiếng, mở choàng
mắt kinh hãi.
Trong đại điện, ánh lân tinh chập chờn hắt lên những pho tượng đổ nát
tạo thành một cảnh tượng ma quái. Lúc này cuồng phong bỗng nổi lên,
gió rít lên từng hồi cuốn theo đá cát bung mù trời, tòa miếu rung lên
bần bật, thiếu niên nọ vừa tỉnh lại trông thấy cảnh tượng trước mắt cứ
ngỡ mình đang ở dưới địa ngục, kinh hoảng kêu ối một tiếng rồi lại ngất
lịm.
Qua khoảng thời gian uống cạn hai tuần trà, thiếu niên từ từ mở mắt ra,
chàng phát hiện mình vẫn còn sống và bên cạnh còn có một người bịt
mặt, bất giác chàng là lên:
- Phụ thân, mẫu thân?
Người bịt mặt bình thản nói:
- Mọi sự đều do vận mệnh an bài, phụ thân của ngươi đã bị người sát
hại, mẫu thân đã bị người cướp đi, hiện tại không chốn nương thân, nếu
những người nọ biết được thân phận thực của ngươi, ngươi cũng chẳng
thoát chết.
Thiếu niên nọ nức nở:
- Vậy tiểu nhân cần phải làm gì? Tiểu nhân muốn báo cừu, đại nhân
mau nói cho biết chúng là ai?
- Cừu đương nhiên phải báo, nhưng với năng lực của ngươi hiện thời,
muốn báo cừu e rằng còn khó hơn lên trời, quân tử báo cừu mười năm
chưa muộn, huống hồ lão phu thấy ngươi có nội công căn cơ tiềm ẩn chỉ
cần có minh sư chỉ điểm thì muốn học được võ công siêu phàm cũng
chẳng khó.
- Tiền bối là ai? Ân cứu mạng dù chết cũng phải báo đáp.
- Lão phu bôn tẩu khắp giang hồ, rày đây mai đó, đêm nay gặp công tử
thực cũng là do nhân duyên vận mệnh an bài.
Lúc này thiếu niên đã khóc không ra tiếng, cơ mặt nhăn nhúm dị
thường, sắc diện nhợt nhạt, đột biến xảy ra trong đêm khiến chàng hiện
Âm Dương Tam Thư Sinh
Ngọa Long Sinh
Chương 1 - Trước khi vào Truyện
Trang 8
tại không chỗ nương thân, song thân bị hại, khiến chàng ruột đau như
cắt.
Người bịt mặt trịnh trọng nói:
- Công tử hãy ghi nhớ công tử thực sự có tên là Đông Phương Thanh
Vân, Nam Cung phu thê chỉ là dưỡng phụ đường mẫu, từ nay về sau
công tử chỉ có thể sống bằng cái tên này. Hãy nhớ lấy, lão phu phải đi
rồi, sau khi lão phu đi, công tử hãy tới Nga Mi sơn, Kim Đính tự tìm
Hữu Nguyên thiền sư để tập luyện võ công, từ đây đến Nga Mi đường
xa ngàn dặm, công tử hãy bảo trọng.
Thiếu niên càng nghe càng thấy hoang mang, lẽ nào thân thế của chàng
lại như thế.
Người bịt mặt nói rồi quay người bỏ đi, nhanh chóng biến mất trong
trời đêm hắc ám.
Thiếu niên gấp đuổi theo đã không thấy tông tích của ân nhân đâu.
Hiện tại chàng tựa hồ như đang sống trong một thế giới nào khác, chỉ
trong một đêm chàng đã biến thành người khác, chàng gào lên điên dại,
cừu hận và thống khổ đã hòa vào trong máu của chàng.
Chàng muốn báo thù, muốn rửa hận?
Âm Dương Tam Thư Sinh
Ngọa Long Sinh
CHƯƠNG 2 - THIẾU CHỦ HIỆN
THÂN
Ngày tháng ở Xuyên Đông, gió thu hiu hắt. Khí trời đã trở nên lạnh lẽo.
Vầng trăng hạ huyền treo chênh chếch giữa trời, tỏa ra thứ ánh sáng u
ám và lạnh lẽo, vài vì sao lấp lánh rải rác trên bầu trời đen thẫm.
Nga Mi sơn đứng tĩnh lặng tựa như một hòa thượng đang ngồi nhập
định.
Nga Mi sơn cùng Triết Giang Phổ Đà sơn, An Huy Cửu Hoa sơn, Sơn
Tây Ngũ Đài sơn, đều xứng làm Tứ đại phật giáo danh sơn. Từ cổ chí
kim là nơi thánh địa của Phật giáo, và cũng là nơi mà các danh sĩ võ lâm
thường lui tới.
Nga Mi kim đỉnh là một ngọn núi chính của Nga Mi, cao hơn ngàn
trượng. Đứng ở đây có thể ngắm cảnh mặt trời mọc, có thể thấy mây
bay dưới chân và cũng thấy được nhật quang khí lành tỏa sáng khắp
vùng.
Nga Mi đã là thánh địa thì tự nhiên chùa miếu ở đây cũng thêm phần
rạng rỡ, quanh năm suốt tháng tiếng cầu khấn tụng kinh niệm Phật
không lúc nào ngưng nghỉ, hương khói triền miên.
Những tòa cổ tự, cổ miếu kiến trúc bề thế uy nghi, từ xa nhìn tới cảnh
tượng thật hùng vĩ, khiến Nga Mi sơn càng được nhiều người lui tới,
khiến Nga Mi cổ tự càng thêm phần thần bí.
Đúng lúc ấy từ Kim Đính tự truyền ra tiếng mỏ cả, tiếp đó là tiếng tụng
kinh niệm Phật từ trong tự viện truyền ra, vang vang khắp Nga Mi kim
đỉnh...
Tiếng tụng kinh niệm Phật toát đầy vẻ trang nghiêm thần thánh, đặc
biệt hơn nữa mấy tiếng tụng kinh tựa vàng đá khua nhau, chẳng những
cương kình hữu lực mà còn phảng phất chân khí bàng bạc.
Âm Dương Tam Thư Sinh
Ngọa Long Sinh
Chương 2 - Thiếu chủ hiện thân
Trang 10
Lúc này, tại Thất Tinh ba, dưới ánh trăng ảm đạm, có một bóng người
cao lớn, nhanh như sao xẹt phi thân tới Kim Đính tự, chỉ trong thoáng
chốc, bóng hình nọ đã đáp xuống mái Kim Đính tự mà không phát ra
một tiếng động nào, chỉ thấy người này tựa phi nhạn xuyên vân vừa
trầm mình đã đáp xuống khoảng trống trước đại điện.
Bóng người vừa chạm đất, lập tức phát ra tiếng cười lạnh lẽo phá tan
bầu không khí trang nghiêm nơi này, thanh âm tựa quạ kêu trong đêm,
hòa cùng tiếng tụng kinh niệm Phật vọng đi xa xa...
Tiếng tụng kinh trong đại điện bỗng ngưng bặt, Phương trượng chưởng
môn Nga Mi phải tiến vào đại điện trong sự bảo hộ của Nga Mi phái
Kim Đính ngũ kiếm, lúc này toàn thể đại điện đều im phăng phắt.
Nga Mi chưởng môn Hữu Nguyên thiền sư vẻ mặt trang nghiêm đứng
sừng sững trước đại điện, song mục thần quang loang loáng nhìn vào
mấy trăm hòa thượng đang ngồi nhập định. Hồi lâu mới cất giọng sang
sảng:
- Lão phu muốn trịnh trọng báo cho các vị rõ ràng, bất luận bổn phái có
phát sinh sự gì cũng không được rời khỏi nơi này, nếu bị địch nhân tập
kích thì phải hợp lực phòng chống, chớ nên khinh suất.
Bỗng tiếng cười âm lạnh lại vang lên truyền vào trong điện khiến chúng
tăng nhân thảy đều biến sắc. Hữu Nguyên thiền sư vội xoay người lại,
tiến nhanh ra khỏi điện.
Trong đại viện Hữu Nguyên thiền sư dừng lại cách người nọ ba trượng,
hòa thượng đưa mắt nhìn dị nhân, khẽ chau mày hỏi:
- Phải chăng thí chủ là Tích Thư Nhân?
Nguyên người nọ bịt mặt, ăn vận rất cổ quái, toàn thân trên dưới vận
hồng bào, thân hình lùn tịt, mặt che bằng vải đỏ, ngoại trừ hai lỗ tròn
được khoét trên vải, luôn phát ra hàn quang lạnh lẽo, toàn thân trên
dưới đều đỏ rực.
Hồng bào quái nhân cười khành khạch:
- Không sai, tại hạ chính là Tích Thư Nhân, sứ giả của Âm Dương bang.
Thì ra còn có một sự cổ quái hơn nữa đó là sau lưng Tích Thư Nhân còn
Âm Dương Tam Thư Sinh
Ngọa Long Sinh
Chương 2 - Thiếu chủ hiện thân
Trang 11
đèo một cái gùi thủng lỗ chỗ, trong gùi chứa đầy những trang sách rách
nát, chính vì điểm này mà y có ngoại hiệu là Tích Thư Nhân.
Hữu Nguyên thiền sư giọng ngưng trọng:
- Thí chủ đang đêm tới bổn tự phải chăng có điều chi chỉ giáo?
Tích Thư Nhân lạnh lẽo đáp:
- Điều này bỉ nhân đã nói rõ khi gởi thiếp.
Hữu Nguyên thiền sư thân phận là Nga Mi chưởng môn võ công cao
siêu, vừa nghe thế bất giác lòng giật mình, song mặt không đổi sắc, thản
nhiên nói:
- Thí chủ đã dám xâm nhập bổn tự một mình, lại cao ngạo ngông
cuồng...
Tích Thư Nhân mắt lóe hàn quang, gằn giọng:
- Chẳng lẽ vì việc Đại Thừa Kim Cương kinh của quí phái bị mất mà...
Hữu Nguyên thiền sư biến sắc, gượng gạo:
- Vì sao thí chủ biết việc này?
Tích Thư Nhân không đáp mà hỏi:
- Nhưng có thực là có chuyện này không?
Hữu Nguyên thiền sư sa sầm mặt:
- Quả có như vậy, phải chăng thí chủ vì việc này mà tới?
Tích Thư Nhân cười rộ hồi lâu, nói với giọng kích động:
- Hừ, tại hạ tới đây chính là muốn tra xét thực hư về việc bảy đại môn
phái bị mất kinh sách, theo như lời Thiếu Lâm chưởng môn Viên Trí đại
sư thì đúng là như vậy, nay các hạ đã chứng thực, há lại là giả...
Hữu Nguyên thiền sư cả kinh vội hỏi:
- Thí chủ muốn nói bảy đại môn phái đồng thời bị mất kinh sách?
Tích Thư Nhân lạnh lẽo:
Âm Dương Tam Thư Sinh
Ngọa Long Sinh
Chương 2 - Thiếu chủ hiện thân
Trang 12
- Bảy đại môn phái cũng bị mất kinh sách trong cùng một thời gian, đều
là đêm trừ tịch, khoảng đầu canh một.
- Thí chủ vì sao biết điều này?
- Sự này khoan hãy bàn tới, bỉ nhân lần này tới bái phong Phương
trượng chưởng môn, lẽ nào quí tự lại ngầm phục cung thủ, hẳn muốn
gia hại tại hạ? Những cao thủ của quí tự hiện đang ở đâu?
Hữu Nguyên thiền sư nói:
- Trong đại điện Kim Đính tự?
Tích Thư Nhân nói:
- Thực không?
Hữu Nguyên thiền sư đáp:
- Thực.
Lúc này, Tịch Thư Nhân cũng cảm thấy kinh dị, từ từ đưa cao hữu thủ
lên, chỉ về phía một gốc cổ tùng cách đó năm trượng lạnh giọng nói:
- Vì bằng hữu đang nấp trên cây hãy ra đi.
Bỗng nghe một tiếng “huỵch”, người ở trên cây đã nhảy xuống. Hữu
Nguyên thiền sư đưa mắt ngơ ngác nhìn người vừa nhảy xuống. Đồng
thời Tích Thư Nhân cũng phi thân đến cách người nọ năm thước thì
dừng lại. Cả Hữu Nguyên thiền sư và Tích Thư Nhân cùng “ồ” lên một
tiếng kinh ngạc.
Thì ra đây là một thiếu niên dung mạo đẹp đẽ, hai mắt sáng như sao,
cặp mày kiếm dựng chếch đến gần mí tóc, mũi cao thẳng tuy đầu tóc rồi
bời, y phục rách rưới, song vẫn toát ra vẻ oai dũng dị thường. Chàng
chính là thiếu niên từ ngàn dặm trèo non lội suối băng rừng tới Nga Mi
sơn bái sư học võ theo lời của ân nhân.
Thiếu niên từ từ đứng lên, cặp mắt sáng như sao phát ra những tia giận
dữ nhìn thẳng vào mặt hai người.
Sự thảm biến của gia đình đã khiến chàng phẫn nộ cực điểm, lại bị Nga
Mi hòa thượng cự tuyệt không lưu chàng lại càng khiến chàng hận thế
Âm Dương Tam Thư Sinh
Ngọa Long Sinh
Chương 2 - Thiếu chủ hiện thân
Trang 13
nhân thiên hạ, trong giây lát lửa giận bùng cháy dữ dội, lấn át mọi nỗi
đau đớn của thân xác khi từ trên cây nhảy xuống.
Lúc này Hữu Nguyên thiền sư và Tích Thư Nhân lại đồng thanh ồ lên
một tiếng kinh ngạc, đứng ngẩn người nhìn.
Đông Phương Thanh Vân tuy giận dữ nhìn hai người, song lại bị cử chỉ
kinh dị nhãn thần của họ mê hoặc, chàng ngẩn người nói:
- Tại hạ...
Đông Phương Thanh Vân vừa định xưng danh thì hai người nọ đồng
thanh kêu lên:
- Đông Phương Thanh Vân?
Lời còn chưa dứt đã lao về phía chàng. Tích Thư Nhân vừa thấy Hữu
Nguyên thiền sư động thân, y kinh hoàng kêu lên:
- Nếu thiền sư không thoái lui, lượng thứ tại hạ vô lễ.
Vừa nói tả thủ của Tích Thư Nhân đã đẩy ra một chưởng, công tới Hữu
Nguyên thiên sư, cùng trong lúc ấy, Hữu Nguyên thiền sư cũng vung
hữu thủ đẩy tới một chưởng, tả thủ chộp lấy Đông Phương Thanh Vân,
miệng quát:
- Tích Thư thí chủ lượng thứ lão hủ thất lễ.
Ẩm? Một tiếng lớn vang dội khi hai chưởng chạm nhau, hữu thủ của
Thích Thư Nhân đã chộp được Đông Phương Thanh Vân, thân hình bị
đẩy lùi một bước. Hữu Nguyên thiền sư bị chưởng lực phản chấn phải
thoái lui hơn mười bước mới ôn trọng thân hình nhìn Tích Thư Nhân,
mặt vị thiền sư lộ đầy vẻ kinh hãi.
Tích Thư Nhân vừa thấy Hữu Nguyên bị đẩy lùi, y vội tóm lấy Đông
Phương Thanh Vân, điểm huyệt rồi nhét chàng vào trong gùi, đoạn
cung tay, nghiêng mình nói:
- Đắc tội thiền sư, đa tạ thiền sư nương tay.
Lúc ấy, Đông Phương Thanh Vân chỉ thấy trước mắt tối đen, chân tay
mềm nhũn, song dù chàng đang ngồi thì đầu chàng vẫn cao hơn Tích
Thư Nhân cho nên sau khi định thần nhìn lại, chàng lại có thể quan sát
Âm Dương Tam Thư Sinh
Ngọa Long Sinh
Chương 2 - Thiếu chủ hiện thân
Trang 14
hết sức rõ ràng mọi việc xảy ra trước mắt.
Đã nghe Tích Thư Nhân nói:
- Tại hạ vì cứu thế nhân nên phải dùng hạ sách.
Hữu Nguyên thiền sư nói:
- Đã là hạ sách, vì sao còn làm càn, nếu thí chủ biết vị tiểu thí chủ này có
chút căn nguyên với bổn phái, thí chủ sẽ đứng ngoài mà thôi.
Tích Thư Nhân mắt lóe hung quang tàn độc, nhìn trừng trừng nói:
- Thiền sư ắt biết tiểu huynh đệ này là nhi tử của Sinh tử sinh Đông
Phương Thần Nghiêu, thủ lãnh của Càn Khôn Tam Bí. Chẳng những y
có ân oán với quí phái mà còn ân oán với cả bảy đại môn phái. Tuy là
như thế song Đông Phương Thần Nghiêu còn có quan hệ sâu sắc với bỉ
nhân, thiền sư thân mặc tăng bào, phải biết Phật môn lấy từ bi làm gốc,
chỉ có chút ân oán với phụ thân mà lại đem nhi tử xử vào tử địa hay
sao?
Thiền sư nghe rồi vội nói:
- Xử vào tử địa? Tích Thư thí chủ sao lại điên đảo thị phi, thí chủ tự
xưng là sứ giả của Âm Dương bang, lẽ nào, lẽ nào...
Còn chưa dứt lời, Hữu Nguyên thiền sư bỗng phất hai tay áo, hai luồng
kình phong mãnh liệt tựa sóng dữ xô tạt ập tới Tích Thư Nhân.
Tích Thư Nhân vẫn đứng im bất động, không hiểu vì quá kinh ngạc hay
quá coi thường công lực của thiền sư.
Ẩm một tiếng, đá bay cát chạy, bụi bốc mù trời. Nhưng điều khiến
người ta kinh hài hơn cả là Tích Thư Nhân vẫn đứng sừng sững, không
thấy phản ứng hay phòng vệ.
Trong vòng một trượng nơi y đứng không chút bụi mờ, tà áo không
phất phơ.
Hữu Nguyên thiền sư vừa thấy vậy, buột miệng kinh hoảng:
- Đại Thừa thần công...
Tích Thư Nhân lạnh giọng:
Âm Dương Tam Thư Sinh
Ngọa Long Sinh
Chương 2 - Thiếu chủ hiện thân
Trang 15
- Không sai? Thiền sư ngạc nhiên sao? Với môn thần công này, bỉ nhân
đã sử dụng tuyệt học của Nga Mi, có thể nói là bỉ nhân cũng được liệt
vào hàng sư tổ của thiền sư.
Mặt đỏ bừng, Hữu Nguyên thiền sư nói:
- Thí chủ lai lịch kỳ bí, Đông Phương thí chủ lọt vào tay thí chủ, ắt
không còn hy vọng sinh hoàn. Ôi, lão hủ là Nga Mi chưởng môn đã
không thể tuân thủ qui định của sư môn, lại tận mắt thấy tuyệt học của
tệ phái do ngoại nhân thi triển, mà không thể dò hỏi căn nguyên.
Nói tới đây, hữu thủ của thiền sư vung lên, nhanh như chớp đã vỗ
xuống thiên linh cái. Tích Thư Nhân thấy vậy cả kinh, vội gầm lên một
tiếng, thân hình vẫn đứng im bất động. Đã nghe Hữu Nguyên thiền sư
kêu hự một tiếng, thân hình lảo đảo thoái lui bảy tám bước nữa, ngã
ngồi xuống đất, sắc diện đầy vẻ hoang mang.
Tích Thư Nhân khẽ hừ một tiếng nói:
- Thiền sư thân là Nga Mi chưởng môn cùng Thiếu Lâm thống lãnh võ
lâm, rốt cục chẳng có chút cốt khí trước trọng trách mà lại muốn tự tận,
điều này há chẳng phải để võ lâm chê cười sao? Theo giang hồ truyền
ngôn thì Thiếu Lâm Viên Trí đại sư và Nga Mi Hữu Nguyên thiền sư
cùng có định lực kinh hồn, thấy Thái Sơn sụp đổ trước mắt mà mặt
không đổi sắc, sông Hoàng Hà ập lên đầu mà thần thái vẫn an nhiên,
ung dung. Nay vừa thấy những điều này mới biết toàn là lời giả dối,
khiến người ta phải lo thay cho võ lâm giang hồ.
Bỗng năm bóng lục y tựa năm đạo thanh quang lao tới sau lưng Hữu
Nguyên thiền sư. Năm người này chính là Kim Đính ngũ kiếm. Ngũ
kiếm trừng mắt giận dữ nhìn Tích Thư Nhân. Lúc này Hữu Nguyên
thiền sư mặt đầy kinh dị, hổ thẹn, từ từ đứng lên, song thủ chắp trước
ngực miệng niệm Phật hiệu, thi lễ với Tích Thư Nhân:
- Ý tứ của thí chủ cũng tựa thân thế của thí chủ vậy, vô cùng kỳ bí, thí
chủ đã bảo là sứ giả của Âm Dương bang mà trong mấy tháng gần đây
đã tạo ra một trường kiếp võ lâm, máu đổ thịt rơi, như sấm sét, tựa
cuồng phong, thần bí khôn lường, hơn nữa Âm Dương bang lại tuyên
bố sẽ làm cỏ võ lâm, tận diệt bảy đại môn phái trong khi hành động này
của thí chủ tựa hồ trái nghịch với điều qui quí bang, khiến lão hủ không
Âm Dương Tam Thư Sinh
Ngọa Long Sinh
Chương 2 - Thiếu chủ hiện thân
Trang 16
hiểu.
Tích Thư Nhân nói:
- Nếu chẳng phải muốn giấu hành tung, bỉ nhân nào cần phải bịt mặt
vận hồng bào?
Hữu Nguyên thiền sư vẫn ngơ ngác không hiểu:
- Lão hủ không có thời gian hỏi tường tận ý tứ của thí chủ là thiện hay là
ác ý.
Hiện tại lão hủ kính thỉnh thí chủ giải đáp một vài điều nghi vấn. Lão
hủ không cưỡng ép thí chủ. Điều thứ nhất, Tích Thư thí chủ đã đoạt
được Thanh Vân thí chủ, phải chăng muốn đem hiến cho Âm Dương
bang.
Tích Thư Nhân lạnh lùng:
- Bỉ nhân tuy tự xưng là sứ giả Âm Dương bang, song lại không phải là
người của Âm Dương bang, cho nên sẽ không để cốt nhục tương tàn,
tức là sẽ không hiến Đông Phương Thanh Vân cho Âm Dương bang.
Hữu Nguyên thiền sư cả kinh:
- Điều này càng khiến lão hủ nghi hoặc, song sự thể vốn hư hư thực
thực, lão hủ tin thí chủ là được rồi. Điều thứ hai, thí chủ có thể cho lão
hủ hay đã học được “Đại Thừa thần công” ở đâu?
Tích Thư Nhân thò tay vào bọc nói:
- Học được từ cuốn sách này, hiện tại bỉ nhân xin hoàn trả lại cho quí tự.
Vừa nói hữu thủ khẽ phẩy, một đạo hắc quang lao vút về phía Hữu
Nguyên thiền sư. Lão thiền sư cũng đưa hữu thủ lên nghênh đón.
“Bộp” một tiếng, vừa hay tiếp lấy vật đó đưa mắt nhìn lên cuốn sách,
bỗng thiền sư giật nãy người, thối lui một bước, mặt đầy kinh hoảng,
lập cập nói:
- Đây, đây, đây...
Hữu Nguyên thiền sư tựa hồ bị vật gì chấn ngang họng, không nói nên
lời, mắt trợn tròng nhìn Tích Thư Nhân. Tích Thư Nhân vẫn lãnh đạm
Âm Dương Tam Thư Sinh
Ngọa Long Sinh
Chương 2 - Thiếu chủ hiện thân
Trang 17
nói:
- Đại Thừa thần công, một trong Tam Đại bảo kinh của quí phái đã được
bỉ nhân hoàn trả, hiện tại hãy để bỉ nhân tự nói ra điều thứ ba.
Hữu Nguyên thiền sư bỗng cung tay nghiêng người:
- Tích Thư thí chủ, hồng ân đối với bổn phái khiến lão hủ cùng chúng đệ
tử, đến chết không quên, nếu Tích Thư thí chủ có khi nào cần dùng tới
bổn phái, có thể tùy nghi phát lệnh. Tệ phái dù có xông vào nước sôi lửa
bỏng cũng không dám chối từ.
Tích Thư Nhân lạnh lùng ngắt lời:
- Đừng nhiều lời, khi bỉ nhân gởi thiếp thứ nhất là muốn mượn Đại
Thừa kim cương kinh để cho rõ sự thực, việc thứ hai là muốn xin quí tự
hai viên Khôn linh đan, đây là cưỡng bách, vì nếu thiền sư không cho, bỉ
nhân đành phải động thủ.
Hữu Nguyên thiền sư cười ha hả:
- Tích Thư thí chủ khỏi cần cưỡng cầu, tệ tự đương nhiên sẽ tặng thí chủ
linh đan.
Nói rồi, Thiền sư quay sang ngũ kiếm mà nói:
- Thiên Minh sư thúc, thỉnh sư thúc đi lấy hai viên Khôn linh đan ra
tặng Tích Thư thí chủ.
Thiên Minh đại sư là đệ nhất kiếm của Ngũ kiếm nghe vậy lập tức cung
tay nói:
- Tuân lệnh dụ Chưởng môn?
Dứt lời vừa định chuyển mình bước đi, bỗng...
Một tiếng quát vang lên như sấm nổ:
- Khoan?
Tiếng quát vừa dứt lập tức có tiếng than vãn vang lên:
- Ò? Ò... Đói bụng rồi...
Âm Dương Tam Thư Sinh
Ngọa Long Sinh
Chương 2 - Thiếu chủ hiện thân
Trang 18
Mọi người thảy đều đưa mắt nhìn đi, thảy đều biến sắc.
Lúc ấy Hữu Nguyên thiền sư lập tức hạ giọng:
- Ngũ kiếm mau trở về đại điện, kêu mọi người mau lớn tiếng tụng kinh
niệm Phật. Mau? Mau? Có lẽ đêm nay, đêm nay...
Vốn thiền sư còn muốn nói ra điều gì, song lại thôi không nói. Ngũ
kiếm đồng thanh đáp:
- Tuân mệnh Chưởng môn...
Đoạn Ngũ Kiếm quay người phi thân vào đại điện.
Đã nghe thanh âm lạnh lẽo của Tích Thư Nhân:
- Thụ Thi Chiêu Hồn, hãy nhớ, đây là Nga Mi sơn, hoàn toàn không
phải là nơi giải những oán cừu giữa ta và ngươi, ngươi kêu vài tiếng
nữa thì kẻ chết không phải là ta, mà là mấy hòa thượng vô oán vô cừu
trên Nga Mi sơn này.
Khi nãy Đông Phương Thanh Vân nhảy từ trên cao xuống tới đụng phải
một cái xác, kỳ thực là một người. Người này gầy khô như que củi, chỉ
còn có mỗi lớp da bao bên ngoài bộ xương, gò má nhô lên, hốc mắt hõm
xuống, những nếp nhăn khắc sâu trên mặt, hai tay buông thỏng bên
người, trông tựa một xác chết khô, điểm duy nhất còn giống người là
trên đầu còn phất phơ một túm tóc. Song mục lộ hung quang. Điều kỳ
quái là y bị một dây thừng đen thắt chặt lấy cổ treo tòn ten trên cây.
Người này chính là nhân vật mà trong mấy năm gần đây đã uy danh
giang hồ, được người ta gọi là Thụ Thi Chiêu Hồn Khiếu Tam Sanh,
tuyệt chiêu của y là kêu ba tiếng “Ò ò.. đói bụng rồi...”
Tiếng thứ nhất và tiếng thứ hai khiến người ta thần trí mê loạn, nhưng
đến tiếng thứ ba vừa vang lên thì không còn ai có thể thoát chết.
Thụ Thi Chiêu Hồn lại than vãn:
- Ò ò... đói bụng rồi...
Đây là tiếng thứ hai, Hữu Nguyên thiền sư vô cùng kinh hoảng, lập tức
chấp hai tay cúi đầu nhập định, chỉ có Tích Thư Nhân lạnh lùng nói:
Âm Dương Tam Thư Sinh
Ngọa Long Sinh
Chương 2 - Thiếu chủ hiện thân
Trang 19
- Ngươi có sự gì cứ nói ra, đừng than van như vậy?
Tình thế đã cực kỳ khẩn trương, mọi người có mặt tại hiện trường
không lạnh mà run, răng khua lộp cộp.
Thụ Thi Chiêu Hồn than vãn:
- Ò ò... Ò ò...
Tích Thư Nhân mặt vẫn lạnh lẽo vô tình. Hữu Nguyên thiền sư đã nhập
định nên không dám phân tâm. Chỉ có Đông Dương Thanh Vân, khi
tiếng ò thứ ba vang lên, bỗng cảm thấy toàn thân rúng động, đến tiếng ò
thứ tư, toàn thân bỗng nhiên như bị ai lôi ra khỏi gùi quăng xuống đất.
Điều kỳ quái là khi rơi xuống đất dường như rơi xuống chiếc nệm bông,
không có chút chi đau đớn. Tích Thư Nhân cả kinh, sấn tới hai bước rồi
bỗng dừng lại. Thụ Thi Chiêu Hồn vẫn cứ ò ò than vãn.
Trọng đại điện của Kim Đính tự lại lặng im phăng phắc, Hữu Nguyên
thiền sư chợt tỉnh lại, ngửa cổ hú dài một tiếng. Tiếng hú như phụng hót
rồng ngâm, tựa hổ gầm, dường beo rống. Tiếng hú khiến cho cỏ cây bốn
bề rung lên xào xạc.
Thụ Thi Chiêu Hồn lại vẫn than vãn ò ò đói bụng.
Đông Phương Thanh Vân mỗi lần nghe tiếng ò thì toàn thân lại rúng
động một lần. Chàng cứ ngẩn ngơ bước về phía Thụ Thi Chiêu Hồn.
Tích Thi Nhân cả kinh vội phi thân lướt tới cười gằn một tiếng, tả thủ
chộp lấy Đông Phương Thanh Vân, hữu thủ nhanh như chớp vung một
chưởng công kích Thụ Thi Chiêu Hồn.
Thụ Thi Chiêu Hồn nói giọng lạnh lẽo:
- Chiêu thứ nhất ta đã tâm lĩnh....
Nói rồi chỉ nghe một tiếng sầm. Tích Thư Nhân lảo đảo thối lui ba bước
mặt lộ vẻ kinh hoàng.
Lúc này Đông Phương Thanh Vân bỗng trợn trừng hai mắt, hai đạo mục
quang ánh lên vẻ tàn độc phẫn hận. Chàng đảo mắt nhìn song phương
một lượt gằn giọng:
- Vì sao các vị biết tại hạ là Đông Phương Thanh Vân?
Âm Dương Tam Thư Sinh
Ngọa Long Sinh
Chương 2 - Thiếu chủ hiện thân
Trang 20
Lúc này Thụ Thi Chiêu Hồn bỗng nói:
- Có ai mà không biết hậu duệ của Sinh Tử Sinh Đông Phương Thần
Nghiêu đệ nhất Càn Khôn Tam Bí là Đông Phương Thanh Vân. Ngươi
giống hệt như phụ thân ngươi hai mươi năm về trước. Đông Phương
Thanh Vân, việc ngươi hiện thân trong võ lâm sớm ba năm khiến bọn ta
kinh ngạc, song điều khiến ta bất ngờ hơn cả là ngươi chẳng có một chút
võ công nào?
Trong khi Thụ Thi Chiêu Hồn nói thì Tích Thư Nhân đã đến bên Đông
Phương Thanh Vân nói với Thụ Thi:
- Kiến giải của ngươi và ta có điểm tương đồng...
Thụ Thi Chiêu Hồn không đợi Tích Thư Nhân nói hết, ngắt lời:
- Tích Thư Nhân, hôm nay có lão phu ra tay, ngươi cũng khó bề cướp
Đông Phương Thanh Vân đi được, y thuộc về ta, ngươi mau mau xéo
đi?
Tích Thư Nhân luôn miệng cười nhạt, nói:
- Thụ Thi Chiêu Hồn, đã có Tích Thư Nhân ở đây, ngươi muốn đem
Đông Phương Thanh Vân đi, chỉ e không tránh khỏi một trường sinh tử
quyết đấu, có bản lãnh thì hãy xuống đây.
Thụ Thi Chiêu Hồn cười khành khạch:
- Phải, phải, hôm nay quyết không thể tránh khỏi cuộc đấu sinh tử,
chính như ngươi đã nói Nga Mi sơn này hoàn toàn không phải là nơi để
cho ta và ngươi động thủ.
Thôi như vậy, ta xuống dưới chân núi Nga Mi đợi ngươi tại Nga Mi trấn
Thanh Quan Giang, ngươi còn phải mất bao lâu nữa mới giải quyết
xong chuyện ở đây?
Tích Thư Nhân lạnh lùng nói:
- Khoảng uống cạn một tuần trà.
Thụ Thi Chiêu Hồn nói:
- Quân tử nhất ngôn, tới lúc đó thỉnh huynh đài cùng Đông Phương
Âm Dương Tam Thư Sinh
Ngọa Long Sinh
- Xem thêm -