Ác ma chi sủng
Tác giả : Nhược Thủy Lưu Ly
Thể loại : hiện đại, sủng, HE
Văn án:
Cô không nhớ rõ chính mình là ai, chỉ biết là khi cô tỉnh lại người thấy đầu tiên là anh, nhưng mà
cô biết anh rất chán ghét cô, bởi vì chán ghét trong mắt anh rõ ràng như vậy cho nên cô ngoan ngoãn
trốn tránh anh, mặc dù cùng sống dưới một mái nhà cũng cố gắng không để cho anh nhìn thấy mình.
Sau một tai nạn xe cộ anh nhặt về được một tiểu bạch thỏ, anh ghét nhất là người ốm yếu, cô dĩ
nhiên cũng có bộ dạng đáng ghét giống như tiểu bạch thỏ, nhưng mà chuyện dường như có chút không
ngờ, tiểu bạch thỏ này cư nhiên… dường như… Không sợ anh ?
Đoạn 1
“Dạ, chị gái kia không có bộ dáng xinh đẹp như anh !”
“Bé cưng…” Đôi mắt sâu màu lam tối bất đắc dĩ nhìn người nhỏ bé ở trong lòng, lại nhấn mạnh,
“Không thể dùng xinh đẹp để hình dung người đàn ông !”
“Vì sao ?” Anh rõ ràng cũng rất xinh đẹp a !
“Bởi vì anh không thích !”
“Nga… Em từ đây về sau sẽ không nói…”
Những người khác sớm đã hoàn toàn cứng đờ, giống như bị dừng hình ảnh, thật sự là không thể
tưởng tượng nổi! Lão đại ghét nhất bị người nhà nói anh bộ dáng xinh đẹp, cô gái này lại nói ! Này
không có quan trọng, quan trọng là… cô cư nhiên còn sống ! Hơn nữa lão đại còn đối cô dịu dàng như
vậy, lão đại khi nào thì học được dịu dàng ? Bọn họ như thế nào không biết ?
Đoạn 2
“Lão đại, anh thật sự phải làm như vậy ?”
“Vì sao không ?”
“Anh không lo sẽ dọa sợ cô ấy sao ?”
“Đây là cô ấy phải chấp nhận, tôi sẽ kéo cô ấy cùng nhau xuống địa ngục !” Tiếng nói có chút thâm
độc lại lộ ra kiên định không được phép nghi ngờ.
Mà người vốn nên cần phải sợ vẻ mặt lại cười ngọt ngào vọt vào trong lòng anh, không ngừng mà
lắc cái đầu nhỏ, “Em muốn cùng Dạ một chỗ !”
Ôm cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn của cô, vốn trên gương mặt rất lạnh lùng giờ lại lộ ra mỉm cười, hơi
thở ác ma toát ra từ đôi mắt cư nhiên trong nháy mắt lại trở nên dịu dàng như nước.
Mọi người nhìn sửng sốt đến thất thần.
Đoạn 3
“Cậu bảo tôi không nên đi quấy rầy cô ấy ? Chỉ bởi vì Tư Minh Dạ yêu cô ấy ? Cậu vốn không có
nghĩ tới tôi cũng yêu cô ấy sao ?” Huống chi cô ấy là vợ của anh không phải sao ?
“Không phải tôi thiên vị giúp lão đại, mà là lão đại so với cậu càng yêu cô ấy hơn, không có cô
ấy, cậu chẳng qua là mất đi một người phụ nữ, mà lão đại mất đi chính là cả thế giới !”
MỤC LỤC
Văn án:
Tạm biệt
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Tạm biệt
Cả căn biệt thự đèn đuốc sáng trưng, ngọn đèn thủy tinh rực rỡ, bên dưới mọi người di chuyển náo
nhiệt lạ thường.
Hôm nay là ngày kỉ niệm một năm kết hôn của tổng tài tập đoàn Vũ Văn – Vũ Văn Lạc cùng nhị tiểu
thư của tập đoàn Kiều thị – Kiều Bối Nhi, đồng thời cũng là sinh nhật nhị tiểu thư Kiều gia mười tám
tuổi, nay ở đây đều là những nhân vật có máu mặt, ngọn đèn đan xen vào nhau, có người a dua nịnh
hót, có người vẻ mặt cao ngạo, nhìn sắc mặt này, nữ chính lại cảm thấy có chút phiền chán, vẫn là
quyết định đi đến chỗ của chồng thân yêu !
Nói đến đám hỏi của tập đoàn Vũ Văn cùng tập đoàn Kiều thị, đến nay mọi người vẫn cảm thấy
nghi ngờ khó hiểu.
Này tổng tài Vũ Văn Lạc của tập đoàn Vũ Văn là thanh niên anh tuấn tài năng hàng thật giá thật,
diện mạo xuất chúng, năng lực cũng không tệ, tuy rằng thời gian chính thức tiếp nhận vị trí tổng tài mới
một năm nhưng mà tập đoàn Vũ Văn thành tích một năm qua cũng đã quá rõ ràng, bên người tự nhiên
liên tục có mỹ nữ vây quanh, nhưng mà nhị tiểu thư Kiều gia này thôi… Nhắc tới cô, mọi người liền
nhịn không được mà lắc đầu !
Nếu nói đại tiểu thư là thiên nga trắng thì nhị tiểu thư kia là vịt con xấu xí hàng thật giá thật ! Ngũ
quan coi như đoan trang nhưng mà làn da đen thô ráp kia thật giống như mấy tháng rồi mà không rửa
mặt, làm cho người ta lần đầu tiên nhìn đến thì không muốn nhìn đến lần thứ hai, thật không rõ tổng tài
Vũ Văn vì sao lại coi trọng cô ? Chẳng lẽ là bởi vì nhìn mỹ nữ nhiều nên khiếu thẩm mỹ bị giảm ?
Đừng nói bọn họ không rõ, bản thân nhị tiểu thư Kiều gia cũng chưa làm rõ ràng, mỗi lần khi cô
hỏi chồng cô vì sao đối với cô dịu dàng như vậy, anh đều nói, liếc mắt một cái nhìn đến cô liền cảm
thấy thích, lời này cô đương nhiên là không tin, nhưng mà lại hỏi không ra kết quả gì, cũng chỉ có thể
mặc kệ.
Vốn Kiều thị cũng có ý nghĩ cùng tập đoàn Vũ Văn có quan hệ thông gia, vượt qua cửa ải khó khăn,
nhưng mà người được chọn cũng không phải nhị tiểu thư, mà là đại tiểu thư ! Đại tiểu thư tập đoàn
Kiều thị là một mỹ nhân nổi tiếng trong giới, cao quý tao nhã, cùng tổng tài Vũ Văn này cũng coi như
xứng đôi, nhưng mà Kiều Nghị lại không có ôm nhiều hy vọng, bởi vì người trong giới đều biết vị tổng
tài Vũ Văn này cũng không có suy nghĩ đến quyết định đó, vì thế Kiều Nghị đành phải đem chủ ý mà
nói với phu nhân Vũ Văn.
Phu nhân Vũ Văn nôn nóng muôn ôm cháu trai, sau khi gặp qua Kiều Tịch Nhan thì rất là thích, liền
thúc giục con nhanh chóng kết hôn cùng Kiều Tịch Nhan, dụ dỗ đe dọa thủ đoạn gì cũng đều sử dụng,
rốt cục khiến cho Vũ Văn Lạc đồng ý kết hôn, nhưng vị tổng tài Vũ Văn này cư nhiên từ chối Kiều Tịch
Nhan, đề nghị đám hỏi cùng nhị tiểu thư mới mười bảy tuổi, nếu không anh vĩnh viễn sẽ không kết hôn,
phu nhân Vũ Văn biết tính con mình nói một không hai, mặc dù không muốn cũng phải đáp ứng.
Lúc này trong phòng sách lầu hai, ba người đàn ông với dung mạo khác nhau lại xuất sắc như nhau
hoặc ngồi hoặc nằm, tất cả đều là một bộ dáng biếng nhác hài lòng.
“Lạc, cậu sẽ không thật sự yêu thương vị nhị tiểu thư Kiều gia kia chứ ?” Người mở miệng ngũ
quan có đường nét thâm thúy tuấn mỹ, bạc môi giương lên tươi cười có một chút mờ ám, khiến cho
người ta cảm giác phóng đãng không tính toán, nhưng là đôi mắt sâu kia lại khiến cho người ta cảnh
giác người này cũng không đơn giản giống như bề ngoài vậy.
Vũ Văn Lạc ngửa đầu đem chén rượu đỏ một ngụm uống cạn, cười nhạo một tiếng, dường như cảm
thấy lời cậu ta nói rất buồn cười, thản nhiên nói,“Làm sao có thể ? Cậu cũng không phải không biết
nguyên nhân tôi lấy cô ấy!”
Kiều Bối Nhi nghe thấy đối thoại bên trong, vốn muốn đẩy cửa nhưng tay dừng lại, từ kẽ hở của
cánh cửa chưa đóng chặt kia có thể thấy vẻ mặt Vũ Văn Lạc lúc này là khinh thường cỡ nào.
Bùi Diệc nhíu mày, anh đương nhiên biết nguyên nhân vở kịch Lạc lấy con vịt này, nhưng là mẹ
hắn đe dọa chọc giận hắn, cho nên đơn giản mà lấy một người con dâu về nhà cho bà, nhưng mà người
lựa chọn là do hắn quyết định, vì chuyện này đến bây giờ mà phu nhân Vũ Văn vẫn còn tức giận, này
chính là mục đích của Lạc !, “Vậy cậu vì sao lại thành người chồng mẫu mực vậy ?” Khiến cho mọi
người đều biết cậu ta cưng chiều vợ, làm cho anh tò mò chính là việc này !
“Ha ha…” Người đàn ông bên cạnh vẫn không nói gì lúc này đột nhiên cười ra tiếng,“Diệc, cậu
hỏi hay lắm, chuyện này tôi rất rõ !”
Ngũ quan anh tuấn dịu dàng lại có vẻ nham hiểm, trong mắt mang theo hứng thú, đá kim cương bên
tai phải phát ra ánh sáng lấp lánh, bộ dáng xấu xa nhưng đối với phụ nữ lại tràn ngập lực hấp dẫn.
“Cậu có biết ?” Hoài nghi nhìn người mang vẻ mặt châm biếm kia, nghĩ đến tính tình của cậu ta,
Bùi Diệc cẩn thận hỏi,“Sẽ không phải lại là đánh cược đi ?”
“Oa… Diệc, hóa ra cậu hiểu tôi như vậy a ?” Trên mặt anh tuấn tất cả đều là vẻ thụ sủng nhược
kinh*, gặp đối phương cười mà như không cười nhìn mình, anh cười gượng vài tiếng, thành thật
nói,“Tôi chẳng qua là thấy vị nhị tiểu thư Kiều kia giống như đối với Lạc không có ý gì, có chút hoài
nghi mị lực của Lạc, cho nên…”
*thụ sủng nhược kinh : được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa
lo
“Cho nên đã nghĩ muốn xem Lạc có thể khiến cho Kiều Bối Nhi yêu thương cậu ấy hay không ?”
Không chút khách khí mà lên giọng một cách kiêu ngạo, Bùi Diệc nhìn về phía người sau bàn, lắc đầu
nói,“Lạc, cậu cư nhiên lại điên theo cậu ta sao ? Xem ra cậu gần đây rất nhàm chán !” Đối với anh em
này anh hiểu rõ, chỉ có lúc nhàm chán mới có thể cùng Thiên chơi trò đánh cược, nhìn mắt Vân Thiên,
cũng cảm thấy hứng thú mà hỏi thăm,“Tiền đặt cược bao nhiêu ?”
Ba người này không có một người nào tốt, đối với trò chơi như vậy cũng không phải là lần đầu tiên
chơi, ai cũng cảm thấy không có gì là sai, thế giới này chính là tàn khốc như vậy, chỉ cần có năng lực,
muốn chơi như thế nào đều được !
Vân Thiên dựa người vào sofa, miễn cưỡng cười nói,“Không nhiều lắm, một trăm vạn mà thôi, chỉ
để giải trí !”
Bùi Diệc thất vọng thở dài,“Tôi còn nghĩ rằng tiền đặt cược sẽ không nhiều chứ, vậy nhị tiểu thư
Kiều này cũng có giá nhỉ !”
Kiều Bối Nhi cúi đầu nhìn nhẫn trên tay, trong mắt tất cả đều là châm chọc, một trăm vạn ? Hóa ra
cơ thể của cô lại có giá như vậy, thật đúng là nể mặt cô ! Không nên ham một chút ấm áp kia, cô lúc
nào cũng học cách không nên thông minh sao ? Chỉ chớp mắt một cái, ngẩng đầu lên, trên mặt đã mất
không còn chút cảm xúc nào.
Tao nhã mở cửa phòng ra, nhìn biểu tình kinh ngạc của ba người trong phòng, Kiều Bối Nhi cười
khẽ đi đến trước mặt Vũ Văn Lạc, thanh âm mềm mại ngọt ngào như trước lại khiến cho Vũ Văn Lạc
cảm thấy có cái gì khác khác,“Lạc, em yêu anh !” Không nghĩ tới cô lại thổ lộ, ba người cũng không
biết cô muốn làm gì, nếu là cô nghe được những lời bọn họ nói, cô lúc này không nên bình tĩnh như
vậy mới đúng, lại nói như thế nào, vì giữ mặt mũi của mình cũng nên cố gắng bác bỏ mới đúng, không
nên thổ lộ a ! Nếu không có nghe thấy vậy cô chọn lúc này để thổ lộ như vậy cũng rất kỳ quái !
Nhìn Vũ Văn Lạc đôi mắt phức tạp, Kiều Bối Nhi khẽ cười nói,“Cho nên, em cho anh thắng một
trăm vạn nga !” Vũ Văn Lạc trong lòng căng thẳng, cô nghe được ! Cẩn thận nhìn biểu tình của cô
nhưng là cái gì cũng nhìn không ra, không có tức giận, không có vẻ chịu oan uổng, cái gì cũng không có
!
Vũ Văn Lạc đột nhiên cảm thấy có chút tức giận, trong đầu là tiếng vọng của câu “em yêu anh” kia
nhưng mà vì sao anh lại cảm thấy anh đối với cô mà nói hình như không quan trọng !
Mặt khác hai người trầm mặc không nói, bọn họ liền cảm thấy giống như gặp rắc rối ! Trước kia
không phải chưa từng có tình huống như thế, nhưng chỉ có lúc này mới có cảm giác như vậy.
“Bối Nhi…” Vũ Văn Lạc mở miệng lại không biết nói gì, trong lòng có chút bối rối, lại buộc chính
mình đem cảm giác kia ép xuống.
Kiều Bối Nhi liếc mắt nhìn hai người kia một cái, cười nhạt nói,“Các anh cứ tiếp tục !” Nói xong
xoay người hướng đi ra phía ngoài, đi một nửa rồi quay đầu lại nhìn về phía Vũ Văn Lạc, nhắc nhở
nói,“Lạc, đừng quên lấy tiền nga !”
Nhìn bóng dáng cô rời đi, Vũ Văn Lạc tay nắm chặt hai đấm, bất an trong lòng dần dần lan rộng
nhưng anh lại không có động tĩnh gì, kiêu ngạo của anh không cho phép anh hướng một người phụ nữ
mà xin lỗi !
Vân Thiên nhíu nhíu mày, do dự mở miệng,“Lạc, cậu muốn đi xem thử hay không ?”
Vũ Văn Lạc phục hồi tinh thần lại, thu hồi tầm mắt, thản nhiên nói,“Một người phụ nữ mà thôi !”
Trong lòng nghĩ, chờ cô hết giận thì không có việc gì.
“A, này không phải Bối Nhi của chúng ta sao ?” Trong thanh âm kiều mị tất cả đều là châm chọc,
còn có ghen tị không thể che giấu.
Kiều Bối Nhi không cần ngẩng đầu cũng biết là ai, chị của cô Kiều Tịch Nhan, Kiều Tịch Nhan
vốn kiêu ngạo cảm thấy trên đời này không có người đàn ông nào xứng đôi với cô, nhưng mà sau khi
nhìn thấy Vũ Văn Lạc, liền xác định đó là người đàn ông duy nhất xứng đôi với Kiều Tịch Nhan cô,
nhưng mà cũng không nghĩ Vũ Văn Lạc đối với cô làm như không thấy, ngược lại cưới Kiều Bối Nhi
giống như vịt con xấu xí, cho nên từ nhỏ Kiều Tịch Nhan nhìn Kiều Bối Nhi không vừa mắt lại càng
hận cô, chỉ cần bắt được cơ hội sẽ gây phiền phức cho cô !
Kiều Bối Nhi không nói, nghiêng đầu nhìn thoáng qua phòng sách lầu hai, Vũ Văn Lạc, nếu cơ hội
cuối cùng mà anh lại bỏ qua vậy cũng không thể trách tôi vô tình, từ nay về sau, anh và tôi không có
liên quan !
Nhấc chân đi nhưng bị Kiều Tịch Nhan ngăn lại, nhìn gương mặt xinh đẹp trước mắt lại tràn đầy
ghen tị mỉa mai kia, Kiều Bối Nhi trầm mặc không nói, trong lòng đã có chút không kiên nhẫn.
“Sao ? Lại cáu kỉnh à ? Đừng tưởng rằng gả cho Vũ Văn Lạc thân phận của mày sẽ rất cao quý !
Chẳng qua là con gái riêng mà thôi, cha là đáng thương mới có thể cho mẹ con các người về đây, đừng
tưởng rằng bản thân mình rất giỏi !”
Kiều Bối Nhi cười mỉa mai, đáng thương bọn họ ? Không phải bởi vì sắc đẹp của mẹ cô sao ? Mà
cô, vốn là được nuôi lớn để sau này làm thông gia với nhà khác nhưng dần dần lại trở thành người vô
dụng dư thừa, nguyên nhân là vì vẻ ngoài của cô không giống như mỹ nữ của các gia đình có tiền thì
sao các thiếu gia có thể để ý ? Nhưng mà tạo hóa trêu người, cố tình cái dạng như cô này cư nhiên
cũng có thể được Vũ Văn Lạc coi trọng, đoạt người chồng đẹp trai cao quý của Kiều Tịch Nhan, vị
bác gái kia chỉ sợ bây giờ còn hối hận không nên để cho cô sống lâu như vậy !
Sống trong nhà giàu có không chỉ có sự hưởng thụ, còn có sự hiểm độc !
Nhìn miệng cô nhếch lên vẻ mỉa mai, Kiều Tịch Nhan mặt cười u ám, còn đâu hình tượng xinh đẹp
cao quý ? Há mồm liền mắng,“Tiểu tiện nhân, cái vẻ mặt đó của mày là sao hả ? Mày…”
Kiều Bối Nhi không nóng không giận cắt ngang lời cô,“Chị, Lạc bảo chị đến phòng sách, anh ấy
muốn gặp chị !”
Nghe vậy, Kiều Tịch Nhan vừa mừng vừa sợ,“Mày nói thật sao ?”
Kiều Bối Nhi khẽ cười nói,“Em làm sao có thể lừa chị chứ ?”
“Xem mày cũng không dám !” Kiều Tịch Nhan trên mặt cười tươi, cô đã nói rồi ! Lạc làm sao có
thể không thích cô mà lại đi thích vịt con xấu xí kia chứ, anh nhất định là có nỗi khổ ! Sau đó vui vẻ lại
có chút khẩn trương,“Mày xem chị bây giờ có xinh đẹp không ? Tóc có bị rối hay không ?”
“Chị xinh đẹp như vậy nhất định sẽ khiến anh ấy bị mê hoặc, chị vẫn là mau đi đi, đừng để cho anh
ấy chờ lâu !”
“Oh, đúng !”
Nhìn dáng Kiều Tịch Nhan hết sức phấn khởi, Kiều Bối Nhi trong mắt xẹt qua một chút mỉa mai,
cũng không quay đầu lại mà xoay người rời đi, Vũ Văn Lạc, vốn không phải là người cô yêu, lợi dụng
như vậy một chút cũng không sao, thật sự đó chỉ là một con vịt rất ầm ỹ !
Trong gian phòng lớn, không có bật đèn, Kiều Bối Nhi tháo chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay
xuống, nhẹ nhàng ném đi, chiếc nhẫn rơi trên giường lớn màu trắng, không tiếng động.
“Vũ Văn Lạc, tạm biệt !”
Chương 1
Trong phòng làm việc thiết kế xa hoa, tiếng rên ái muội quanh quẩn trong phòng lại chỉ có một
thanh âm, không khỏi làm người khác cảm thấy kỳ lạ.
Sau bàn công tác, một người đàn ông tuyệt mỹ đang nhắm mắt dựa người vào ghế, giống như đang
ngủ, quần áo vẫn còn mặc nguyên ở trên người nhưng trên người anh có một cô gái đang khỏa thân,
dáng người nóng bỏng nhấp nhô, môi đỏ mọng khẽ nhếch, không ngừng mà bật ra những tiếng rên sung
sướng, đôi mắt xinh đẹp nhìn người đàn ông trước mặt, trong mắt tất cả đều là si mê.
Nhưng làm cô thất vọng là người đàn ông ngoại trừ hô hấp ra thì hoàn toàn không có phản ứng
khác, nhíu nhíu mày, cô không tin bản thân mình không có sức quyến rũ a !
Càng nghĩ càng ra sức mà lay động vòng eo, cố gắng lấy lòng người đàn ông xinh đẹp kia, trong
mắt tất cả đều là tình thế bắt buộc, cô nhất định phải có được người đàn ông này !
“Phanh” một tiếng, cửa phòng làm việc bị người một cước đá văng ra, sau đó chỉ thấy một người
đàn ông tuấn tú đi đến, cô gái sợ hãi kêu một tiếng, bối rối muốn che lấp thân thể đang trần trụi của
mình.
Lúc này người đàn ông ấy cuối cùng cũng mở mắt ra, tầm mắt dừng trên người cô gái kia, trên mặt
cũng không có thêm một biểu tình nào nhưng cô gái kia lại nhịn không được mà run run, ánh mắt né
tránh không dám đối diện với ánh mắt kia.
“Tiếp tục !” Chỉ hai chữ bình thường như thế lại làm cho người ta cảm thấy giống như là từ địa
ngục âm u truyền tới.
Cô gái nhìn vào mắt người đối diện, thân thể run run tiếp tục chuyện vừa rồi, mà người đàn ông kia
khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười ái muội, dứt khoát ngồi xuống ở bên sofa thưởng thức một màn
này, trong mắt tràn đầy hứng thú.
“Rất rảnh ?”
Nghe vậy, người đàn ông khóe miệng tươi cười lập tức thu lại, cuối cùng cũng nhớ tới mình tới
đây làm gì, oán giận nói,“Lão đại, tôi thật sự bận đến sắp chết rồi ! Vất vả lắm mới thấy anh tới công
ty một lần, kết quả lại khóa cửa phòng a !”
Bị ánh mắt đe dọa kia đảo qua, người đàn ông tự động im lặng, nhấc tay đầu hàng,“Tôi lập tức
biến mất !” Nói xong lập tức xoay người đi ra ngoài, còn đóng chặt cửa lại dùm hai người, dường như
mục đích anh tới chỗ này chỉ vì hai câu oán giận.
“A…” Cô gái xụi lơ ở trong lòng người đàn ông, thở gấp đưa tay muốn ôm lấy anh.
“Đi xuống !”
Cô gái run lên, hai tay lập tức rụt trở về, đáng thương nhìn anh, cũng không dám chống lại ánh mắt
của anh,“Tư tổng…”
“Đi xuống !” Như trước chỉ có hai chữ, nhưng lúc này so với lần trước giọng điệu càng thêm âm u
lạnh lẽo.
Cô gái không dám đụng đến giới hạn của anh, ngoan ngoãn từ trên người anh đi xuống, cũng không
mặc quần áo, cố ý bày ra tư thế gợi cảm, nhưng chàng trai lại giống như không có nhìn thấy, xoay
người đi vào trong phòng nghỉ.
Cô gái nhìn anh đi vào phòng nghỉ, bất mãn nhíu mày, nhìn da thịt trắng nõn trên người mình, anh
cư nhiên từ đầu đến cuối cũng không có chạm vào cô dù chỉ một chút !
Qua sau một lúc lâu, cửa phòng nghỉ lại mở ra, chàng trai đã thay một bộ quần áo khác, thấy cô gái
cả người vẫn trần trụi như cũ đứng ở chỗ đó, có chút bực mình,“Cô sao còn ở đây ?”
“Tư tổng, em…”
“Đi ra ngoài !”
Cô gái vẫn còn muốn nói gì đó nhưng không cẩn thận mà chống lại đôi mắt kia, trong lòng run lên,
không dám lại có ý kiến, mặc dù trong lòng có chút không cam nhưng vẫn là vội vàng mặc quần áo đi
ra ngoài.
Một lát sau, Tư Minh Dạ mới đi ra ngoài, nhưng vừa ra khỏi cửa liền bị ngăn lại.
“Lão đại, anh lại muốn đi ?”
Tư Minh Dạ thản nhiên liếc mắt nhìn anh, âm thanh lạnh lùng nói,“Cậu thật là phiền đấy !” Ngoài
ra ý còn nói, cậu cũng thật vô dụng !
“Ha ha…” Cười gượng hai tiếng, ngoan ngoãn nhường đường,“Lão đại đi cẩn thận!” Anh không
phải chân chó, anh không muốn bị đày đến Châu Phi a !
Thấy anh từ cánh cửa rộng lớn của tòa cao ốc bước ra, lái xe vội vàng đi theo, cung kính mở cửa
xe sau, Tư Minh Dạ ngồi vào trong xe, nhắm mắt nói,“Về biệt thự !”
Đột nhiên tiếng chuông di động vang lên, Tư Minh Dạ mở mắt ra, lái xe đối diện với đôi mắt trong
kiếng từ phía sau, trong lòng hoảng hốt, tay cũng run theo,“Ông chủ, rất xin lỗi…”
Đúng lúc này, một chiếc xe thể thao màu đỏ ở đối diện không khống chế được mà vọt thẳng qua
đây.
“Két…” Sau tiếng vang chói tai, lại một tiếng “Ầm”, chiếc xe thể thao màu đỏ kia quay đầu, đụng
phải chiếc xe tải ở bên cạnh.
Lái xe thở dài một hơi nhẹ nhõm, ông chủ không có việc gì, nhưng mà thấy tai nạn xe bên kia cả
trái tim cũng đập liên hồi, tiếng chuông di động như trước vang lên không ngừng, nhưng mà ông cũng
không dám nghe điện thoại,“Ông chủ…” Không biết ông chủ có thể cho ông về nhà mình ăn hay không
?
“Khoan… Chờ một chút !” Tư Minh Dạ tầm mắt dừng bên chiếc xe thể thao, chủ nhân chiếc xe thể
thao kia là một cô gái có ngũ quan tinh xảo, xinh đẹp giống như búp bê, lúc này dường như đã hôn mê
bất tỉnh, hẳn là va chạm ở đầu, máu tươi trên đầu chảy xuống nhiễm đỏ cả cánh tay trắng mịn, mà tầm
mắt Tư Minh Dạ dừng ở trên tay cô vẫn như cũ nắm ở tay lái, chính xác mà nói là dừng trên chiếc nhẫn
ở ngón trỏ của cô.
“Đem cô ấy lên xe !”
Lái xe sửng sốt một chút sau đó mới mở cửa xuống xe, Tư Minh Dạ lấy di động ra rồi ấn một dãy
số,“Ở đây có chút phiền phức, các anh đến xử lý một chút… Tai nạn xe !” Nói xong trực tiếp cúp máy.
“Đi bệnh viện Lam thị !” Tư Minh Dạ mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt kia, vẻ mặt vẫn như
cũ, sau đó tầm mắt lại dừng trên chiếc nhẫn kia.
Nhẫn rất đơn giản, chỉ là một vòng tròn bình thường, nhìn qua không xinh đẹp cũng không cao quý,
nhưng mà hoa văn có chút kì lạ, nhìn nó làm cho người ta trong lòng có chút sợ hãi, giống như bất cứ
lúc nào cũng sẽ có quái vật từ trong chiếc nhẫn kia chui ra.
“Lão đại…” Lam Tư trên mặt lạnh như băng lộ ra một tia có thể nói là kinh ngạc, lão đại làm sao
có thể có lòng tốt cứu cô gái này, còn bảo anh chữa trị ? Mắt nhìn cô gái kia, bộ dáng thật ra rất xinh
đẹp, chẳng lẽ lão đại thích người ta rồi ? Ngẫm lại lại cảm thấy không có khả năng.
Từ phòng phẫu thuật đi ra, trên mặt Lam Tư càng thêm kinh ngạc,“Lão đại, anh như thế nào còn ở
đây ?”
Tư Minh Dạ không để ý đến vấn đề của anh, hỏi,“Thế nào ?”
“Không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng va chạm ở đầu nên cần quan sát thêm mới biết được có
di chứng hay không !”
- Xem thêm -