Vâ ̣y là Aomame sắp sửa làm mô ̣t
viê ̣c hê ̣ trọng. Nàng đã từng nhiề u lầ n
làm những viê ̣c tương tự, tuy nhiên lầ n
này khác hẳn - mô ̣t viê ̣c mà, nế u hoàn
thành được, nàng sẽ không bao giờ còn
có thể tiế p tục cuô ̣c số ng bình thường
như trước… Đồ ng thời, dù cho chuyê ̣n gì
xảy đến với nàng đi nữa, nàng không bao
giờ ngừng nghĩ đế n người con trai nàng
đã từng nắm tay mô ̣t lầ n duy nhấ t hồ i tiể u
học, và rồ i, mô ̣t cách hế t sức bấ t ngờ,
nàng biế t được bằng cách nào nàng có
thể tự coi như mình đang ở cùng anh…
Những chuyê ̣n bấ t ngờ không ngừng
xảy đế n với Tengo. Dầ n dầ n anh cũng
biế t được vai trò của mình trong guồ ng
quay của các sự kiê ̣n, và nhâ ̣n ra rố t cuô ̣c
thì thực tại quanh anh không giố ng như
anh nghĩ. Đồ ng thời, bên cạnh đó, anh
cũng dầ n hiể u ra trên thực tế , suố t những
năm qua, hình ảnh ai đã luôn luôn trong
tâm khảm anh, là cái neo tinh thầ n cho
anh. Giữa vòng xoáy những bấ t an ngày
mô ̣t vây chặt lấ y Tengo, anh khắc khoải
đi tìm người đó…
Châ ̣m rãi, thâm trầ m, hấ p dẫn, bấ t
ngờ, 1Q84 2 tiế p tục khiế n người đọc
không thể buông rời câu chuyện về
những gì xảy ra với Aomame và
Tengo trong cái thế giới mà họ không
còn có thể thoát ra.
HARUKI MURAKAMI
Haruki Murakami, nhà văn Nhật Bản
lừng danh, là tác giả nhiều tiểu thuyết
thuộc hàng bán chạy nhất thế giới đồng
thời nhận được sự đánh giá cao của giới
phê bình nghiêm túc, “hàn lâm”. Nhiều
tác phẩm của ông đã dịch ra tiếng Việt
và được người đọc Việt Nam ưa thích,
như Rừng Na Uy, Biên niên ký Chim
vặn dây cót, Phía Nam biên giới phía
Tây mặt trời, Kafka bên bờ biển, Người
tình Sputnik, Xứ sở diệu kỳ tàn bạo và
chốn tận cùng thế giới, Cuộc săn cừu
hoang, Nhảy nhảy nhảy…
“Cuốn hút. 1Q84 là một tiểu thuyết
lớn theo mọi nghĩa. Độc giả một khi đã
sa chân vào dòng chảy thời gian của nó
thì khó lòng bước lên bờ.”
― SHERRYL CONNELLY, NEW
YORK DAILY NEWS
“Murakami giống như một nhà ảo
thuật đang diễn giải những gì mình
thực hiện trong lúc biểu diễn song vẫn
khiến người ta tin rằng ông sở hữu một
sức mạnh siêu nhiên… Trong khi bất cứ
ai cũng có thể kể một câu chuyện giống
như một giấc mơ, ông là một trong số ít
nghệ sĩ có thể khiến chúng ta thấy mình
thực sự đang mơ, giống như với tiểu
thuyết này.”
― THE NEW YORK TIMES BOOK
REVIEW
“1Q84 là một trong những cuốn
sách nhanh chóng biến mất khỏi tay
bạn, lôi bạn vào sự huyền bí của nó với
một tốc độ và kỹ năng khiến bạn chẳng
thể nhận ra rằng nhiều giờ đã trôi qua
và hàng núi trang sách đã bị ngốn
sạch...”
―
ROB
BRUNNER,
ENTERTAINMENT WEEKLY
“Murakami biết cách kể một câu
chuyện mà không cần phải làm dáng.
Ông hiểu làm thế nào để pha trộn hiện
thực với huyền ảo với một tỉ lệ chính
xác. Và ông có biệt tài viết về những
điều thường nhật như làm bữa tối hay
đi dạo sao cho, dù gần gũi và tầm
thường đến mấy, chúng cũng không bao
giờ tẻ nhạt...”
―
MALCOLM
JONES,
NEWSWEEK
1Q84 Book 2 by Haruki Muarakami
Copyright © 2009 by Haruki Muarakami
All right reserved.
Originally published in Japan by
SHINCHOSHA Publishing Co., Ltd., Tokyo
Vietnamese translation rights arraged with
Haruki Murakami through THE SAKAI
AGENCY.
Dịch từ bản tiếng Trung, 1Q84, NXB Nam Hải
Đối chiếu qua nguyên tác tiếng Nhật 1Q84
(ichi-kew-hachi-yon), NXB SHINCHOSHA.
Xuất bản theo hợp đồng nhượng quyền giữa The
Sakai Agency và Nhã Nam, 2009.
Bản quyền bản tiếng Việt © Công ty Văn hóa &
Truyền thông Nhã Nam, 2012.
Chế bản được đánh máy bởi: Jo-Jinn TiểuDương, emylittle (evangelica), Nabi Nguyễn,
zumadeluxe2004, Thủy Nguyễn
(chupachupNT), Dâu Lê; hiệu chỉnh ebook:
Romance Book.
Được thực hiện với mục đích phi lợi nhuận, xin
hãy mua sách trong điều kiện có thể.
CHƯƠNG 1: AOMAME
Đó là nơi buồn tẻ nhất thế
giới
Mùa mưa dầm chưa chính thức kết
thúc song bầu trời Tokyo đã xanh ngắt
một màu, mặt trời giữa hè chói chang
thỏa sức rọi xuống mặt đất. Liễu một lần
nữa lại xanh um lá, đung đưa phủ bóng
sum sê xuống mặt đường.
Tamaru đón Aomame ở tiền sảnh.
Anh ta mặc bộ vest mùa hè tối màu, sơ
mi trắng, thắt cà vạt trơn. Và không đổ
một giọt mồ hôi nào. Một người đàn ông
cao lớn như anh ta mà thời tiết nóng bức
đến đâu cũng chẳng đổ mồ hôi, đấy là
điều bấy nay vẫn khiến Aomame thấy
thật khó tin.
Gặp Aomame, Tamaru khẽ gật đầu,
chỉ chào một tiếng cụt lủn rất khó nghe ra
rồi không nói gì nữa, mà cũng không
chuyện trò vài câu với nàng như mọi khi.
Anh ta cắm cúi đi trước, băng qua hành
lang dài, không ngoái đầu lại, đưa
Aomame đến chỗ bà chủ đang đợi.
Chắc anh ta không còn tâm trạng nào
để chuyện phiếm với ai, Aomame đoán.
Có lẽ cái chết của con chó là cú sốc quá
lớn đối với anh ta. “Phải tìm một con
chó giữ nhà khác,” qua điện thoại anh ta
nói với Aomame như thế, hệt như đang
nói chuyện thời tiết. Nhưng cả Aomame
cũng hiểu, không thể qua đó mà biết
được tâm trạng thật của Tamaru. Con chó
cái giống béc giê Đức ấy có vị trí hết
sức quan trọng trong lòng anh ta, từ nhiều
năm nay hai bên đã rất hiểu nhau. Hẳn
anh ta xem cái chết đột ngột khó hiểu của
con chó như một sự nhục mạ hay khiêu
chiến đối với bản thân mình. Nhìn tấm
lưng to bè mà lặng thinh như tấm bảng
đen lớp học của Tamaru, Aomame có thể
hình dung cơn phẫn nộ âm thầm trong
lòng anh ta.
Tamaru mở cửa phòng khách mời
Aomame vào, còn mình thì đứng cạnh
cửa đợi chỉ thị của bà chủ.
“Hôm nay chúng ta không cần đồ
uống,” bà chủ nói với anh ta.
Tamaru không nói gì, khẽ gật đầu,
lẳng lặng đóng cửa. Trong phòng chỉ còn
lại bà chủ và Aomame. Trên bàn trà,
cạnh chiếc ghế tay vịn bà chủ đang ngồi,
có đặt một bể cá thủy tinh hình tròn với
hai con cá vàng bên trong. Đó là giống
cá vàng tầm thường đâu đâu cũng thấy,
thứ bể cá bình thường có thể gặp ở bất
cứ đâu; trong làn nước dập dềnh mấy
cọng tảo xanh chẳng bể cá nào là không
có. Aomame đã bước vào phòng khách
rộng rãi sang trọng này nhiều lần, nhưng
đây là lần đầu tiên nàng thấy bể cá vàng.
Điều hòa nhiệt độ bật ở mức yếu, thi
thoảng nàng nghe một làn gió mát thoảng
nhẹ trên da. Trên cái bàn sau lưng nàng
bày một bình hoa cắm ba cành bách hợp
trắng. Các đóa hoa rất lớn, đầy đặn, gục
đầu giống như loài thú nhỏ của vùng đất
xa lạ nào đấy đang chìm trong trầm tư
mặc tưởng.
Bà chủ vẫy tay ra hiệu mời Aomame
ngồi xuống sofa bên cạnh mình. Cửa sổ
hướng ra vườn buông rèm ren màu trắng,
nhưng ánh nắng chiều hè vẫn rất gay gắt.
Dưới ánh sáng đó, trông bà chủ toát ra
vẻ mệt mỏi khác thường. Lọt thỏm trong
chiếc ghế bành rộng, bà tì cằm lên cánh
tay nhỏ nhắn yếu ớt, hốc mắt trũng sâu,
nếp nhăn trên cổ đã nhiều hơn trước, bà
phải già đi đến năm sáu tuổi là ít. Chẳng
những vậy, hôm nay bà chủ không hề bận
tâm che giấu vẻ mệt mỏi rành rành kia.
Đây là chuyện không bình thường. Ít nhất
là, theo quan sát của Aomame, bà luôn
huy động sức mạnh bên trong hầu giữ vẻ
bề ngoài tề chỉnh, dáng người thẳng tắp,
nét mặt tập trung, không để lộ dấu vết
của sự già nua. Thường thì nỗ lực ấy
luôn thành công.
Aomame nhận thấy hôm nay có nhiều
thứ trong tòa biệt thự này trông khang
khác. Thậm chí cả ánh sáng cũng nhuốm
một màu khác. Cả bể cá vàng, cái vật
tầm thường kia, cũng có vẻ không hợp
lắm với căn phòng trần cao kê đầy đồ
nội thất cổ này.
Bà chủ ngồi yên hồi lâu, tay tựa cằm,
chăm chú nhìn một điểm nào đó trong
khoảng không bên cạnh Aomame. Nhưng
Aomame hiểu, ở đó chẳng có gì đặc biệt
để nhìn. Chẳng qua bà chỉ cần một chỗ
để tạm thời hướng ánh mắt vào mà thôi.
“Cô khát không?” bà chủ hỏi với
giọng bình tĩnh.
“Không, tôi không khát ạ,” Aomame
đáp.
“Chỗ kia có hồng trà với đá. Nếu
không ngại, cô tự ra đó rót vào cốc thủy
tinh mà uống.”
Bà chủ chỉ ngón tay về phía cái bàn
để đồ ăn cạnh cửa. Ở đây có một chiếc
bình miệng rộng, bên trong chứa đầy trà
với đá và chanh xắt lát, bên cạnh có ba
cốc thủy tinh hoa khác màu nhau.
“Cám ơn bà,” Aomame nói. Nhưng
nàng không thay đổi tư thế, đợi những lời
tiếp theo của bà chủ.
Nhưng một hồi lâu sau, bà chủ vẫn
trầm mặt như thế. Bà có chuyện không
thể không nói với Aomame, nhưng một
khi đã nói ra lời, những sự thực ẩn giấu
trong đó có thể sẽ trở nên xác thực hơn
đến độ không sửa chữa được, cho nên bà
- Xem thêm -