Dành tặng Chiana,
người đã đi học đại học và không để
bụng
việc tôi đã trộm sách và con mèo của
cô ấy.
“Tại sao nàng lại trốn ta?”
“Tôi nghĩ điều đó rõ ràng chứ.” Khi thấy
Nicholas không đáp, Isabel tiếp tục nói,
mong phá vỡ sự im lặng bao trùm. “Tôi
rất ngạc nhiên trước… khoảnh khắc này.
Tôi không mong đợi được…”
Nicholas đột nhiên nhận ra nơi họ gặp
nhau. Đó là tầng gác mái tối tăm, một
không gian nhỏ bé ấm áp ngăn cách với
mọi âm thanh xung quanh, nhất là khi
ngoài kia mưa đang rơi. Quả là một nơi
lý tưởng để hẹn hò bí mật.
Rồi anh bước tới gần nàng đến khi họ chỉ
cách nhau vài phân. “Được…?”
Nàng thở dài. “Được… ở gần ngài thế
này.”
Anh thấy màu đỏ bối rối lan tỏa trên hai
má nàng. Isabel nói nhanh. “Tôi chắc
chắn đây chỉ là ngẫu nhiên. Tốt nhất ngài
nên rời đi. Tôi sẽ tìm cách khác để…”
Anh chạm tay vào nàng khiến lời nói bị
cách ngang.
Không nên hôn nàng. Nicholas biết điều
đó.
Nhưng cô gái này kkhông giống người
phụ nữ nào mà anh từng biết… anh muốn
khám phá những bí mật của nàng.
Rồi anh chiếm lấy môi nàng và nàng là
của anh.
PHẦN ĐẦU
Rõ ràng là có một nạn dịch thật sự đang
lây lan giữa những quý cô ở London –
một thực tế bi thảm mà kết cục của nó
chắc chắn là viêẽn cảnh vô cùng tồi tệ.
Dĩ nhiên, chúng ta đang đề cập đến tình
trạng các quý cô không chồng.
Rất nhiều quý cô còn độc thân trong
thành phố xinh đẹp của chúng ta, họ
không có may mắn được đắm chìm trong
niềm hạnh phúc lứa đôi ngọt ngào. Điều
đó có khác gì tội ác khi những chồi non
đầy hứa hẹn sẽ không bao giờ có cơ hội
để đơm hoa kết trái!
Vì vậy, bạn đọc thân mến, vì lợi ích
cộnng đồng, chúng tôi đã biên soạn một
danh sách các giải pháp đã được kiểm
chứng để đơn giản hóa một trong những
nhiệm vụ khó khăn nhất – kiếm chồng.
Chúng tôi xin trân trọng giới thiệu Những
lời khuyên để hấp dẫn một quý ngài.
Pearls & Pelisses, tháng Sáu năm 1823
Totonsend Park, Dunscroft, Yorkshire
Quý cô Isabel Townsend đang đứng
trong căn phòng khách cũ kỹ của gia đình
duy nhất mà nàng từng biết và cầu mong
những tiếng ù ù trong tai lắng xuống.
Nàng nheo mắt nhìn người đàn ông xanh
xao, gầy còm trước mặt mình.
“Cha tôi đã bảo anh đến đây ư?”
“Chính xác.”
“Anh không phiền nếu nhắc lại điều đó
một lần nữa chứ?” Chắc chắn nàng đã
hiểu sai lời nói của vị khách không được
chào đón này.
Gã nở một nụ cười rỗng tuếch và nhạt
nhẽo. Isabel cảm thấy ruột gan cồn cào
cả lên. “Quả thực là vậy”, giọng gã lè
nhè, từ ngữ như đọng lại trong căn phòng
quá bé này. “Chúng ta đã được hứa hôn.”
“Và giờ chúng ta… tôi có thể hiểu ý anh
là…”
“Nàng. Và ta. Sẽ kết hôn với nhau.”
Isabel lắc đầu. “Tôi xin lỗi, tên anh là...
?”
Gã dừng lại, rõ ràng không vui khi nàng
chẳng để tâm. “Asperton. Lionel
Asperton.”
Isabel ghi nhớ cái tên không may mắn
này và tự nhủ sẽ nghiền ngẫm nó vào một
dịp khác. Bây giờ, nàng phải giải quyết
người đàn ông này – trông gã có vẻ
không mấy thông minh. Dĩ nhiên, từ
trước đến nay những người đàn ông quen
biết với cha nàng thường không có đầu
óc cho lắm.
“Và chúng ta đã được hứa hôn như thế
nào vậy, anh Asperton?”
“Ta đã thắng cược.”
Isabel nhắm mắt lại, mong bản thân có
thể bình tĩnh. Nàng cố nén cơn giận và
nỗi đau trào dâng từng từ từng chữ ấy
được thốt ra. Luôn là những từ ngữ ấy.
Isabel nhìn thẳng vào đôi mắt xanh xám
của gã. “Anh đã thắng được tôi ư?”
Gã trả lời tỉnh bơ. “Đúng vậy. Cha nàng
đã cược nàng cho ta.”
“Dĩ nhiên ông ấy đã làm thế.” Isabel thở
ra chán nản. “Đổi lấy cái gì?”
“Một trăm đồng bảng Anh.”
“Tốt. Lần này nhiếu hơn thường lệ.”
Asperton khoát tay xua lời nói khó hiểu
đó, rồi tiến gần Isabel. Gã mỉm cười
kiêu ngạo. “Ta đã thắng cược. Nàng là
của ta. Từ bây giờ.” Gã đưa một ngón
tay vuốt dọc má nàng rồi hạ thấp giọng,
thì thầm. “Ta nghĩ rồi đôi ta sẽ thích điều
này.”
Isabel vẫn im lặng, lưng thẳng cứng để
ngăn cơn rùng mình. “Tôi không chắc
đâu.”
Gã rướn tới và Isabel chết khiếp vì đôi
môi đỏ quạch và thô ráp của gã. Nàng
nghiêng người tránh đi, cố giữ khoảng
cách khi gã cất tiếng. “Xem ra ta sẽ phải
cố thuyết phục nàng bằng cách khác”.
Isabel bước đến một chiếc ghế cũ sờn
ngăn cách hai người, thoát khỏi cái động
chạm và sự gần gũi khó chịu của gã. Ánh
mắt gã lóe lên tia tinh quái khi theo nàng,
thu ngắn khooảng cách.
Hắn ta thích cuộc rược đuổi này.
Nàng phải kết thúc việc này. Ngay bây
giờ.
“Anh Asperton, tôi e rằng anh đã lãng
phí một chuyến đi dài mà không thu được
gì. Anh biết đấy, tôi đã qua tuổi vị thành
niên. Cha tôi...” Nàng dừng lại một
chhốc rồi tiếp tục bằng giọng miệt thị,
“đáng lẽ phải hiểu rõ hơn khi đem tôi ra
cá cược. Trước đây việc này chưa từng
mang lại kết quả gì thì giờ lại càng không
thể”.
Asperton đứng lại, mắt mở to ngạc nhiên.
“Ông ta đã laàm điều này trước đây
sao?”
Rất nhiều lần là đằng khác. “Tôi nghĩ
chuyện đem cô con gái duy nhất ra đánh
cược nếu chỉ làm một lần thì còn coi
được, chứ lặp đi lặp lại nhhiều lần thì có
vẻ xúac phạm anh nhỉ?”
Asperton há hốc miệng. “Dĩ nhiên!”
Isabel nheo mắt nhìn người đàn ông
miình được hứa hôn. “Tại sao?”
“Vì cuối cùng ông ấy sẽ không chung độ
được!”
Người đàn ông này chắc chắn quen biết
cha nàng.
“Đúng vậy. Việc đó rõ ràng là xúc phạm
anh rồi.” Isabel đột ngột quay đi, mở
cánh cửa dẫn đến căn phòng lớn. “Anh
Asperton, tôi e rằng anh là người đàn
ông thứ bảy đến đây để yêu cầu tôi trở
thành cô dâu của mình.” Nàng không thể
không mỉm cười trước sự ngạc nhiên của
gã.
“Và như thường lệ, anh sẽ là người đàn
ông thứ bảy rời khỏi Townsend Park mà
không có đám cưới nào diễn ra.”
Asperton ngắc ngứ không thành lời – đôi
môi dày của gã khiến Isabel liên tưởng
đến hình ảnh một con cá tuyết.
Nàng đếm đến năm.
Họ luôn nổi giận đùng đùng trước cả khi
nàng đếm đến năm.
“Không thể như thế được. Tôi được hứa
hẹn một người vợ! Con gái của một bá
tước!” Gã nói bằng giọng mũi cao…
giọng điệu mà Isabel luôn cho là gắn liền
với những kẻ nhàn rỗi, khó ưa thường kết
thân với cha nàng.
Nàng đã không gặp cha sáu năm rồi.
Nàng khoanh tay, nhìn gã đầy cảm thông.
“Tôi đoán rằng ông ấy còn úp úp mở mở
với anh về của hồi môn đáng kể, phải
không nào?”
Đôi mắt gã lóe sáng như hiểu ra vấn
đề.“Chính xác.”
Suýt nữa thì nàng thấy tội nghiệp gã. Suýt
thôi nhé.
“À, tôi e rằng ngay cả điều đó cũng
không có.” Lông mày gã nhíu lại.
“Anh có muốn dùng một chút trà không?”
Isabel có thể cảm nhận được cái bánh xe
suy nghĩ chậm chạp trong óc Asperton đã
hoàn thành trọn vòng quay và gã gào lên.
“Không! Ta không muốn uống uống trà!
Ta đến đây để lấy vợ và vì Chúa, ta sẽ
rời đi với người đó! Với nàng!”
Nàng thở dài giữ bình tĩnh và nói, “Tôi
thật sự hy vọng chuyện đó không đi tới
nước này”.
Lồng ngực gã phập phồng và ắt hẳn ga
hiểu sai ý nàng. “Ta biết cô sẽ nói vậy.
Nhưng ta sẽ không rời khỏi ngôi nhà này
mà không có người vợ đã được hứa gả
cho ta. Cô thuộc về ta! Từ bây giờ!”
Ngay sau đó, gã lao tới nàng. Họ luôn
luôn làm thế. Nàng bước sang một bên,
gã lao thẳng qua ngưỡng cửa đang mở và
khựng lại ở lối đi bên ngoài.
Mấy người phụ nữ đang chờ sẵn ở đó.
Isabel theo gã ra phòng đón khách, gã
đứng đó đối diện với ba phụ nữ sừng
sững như những người lính chuyên
nghiệp, chắn giữa gã và cánh cửa vào
nhà. Gã chưa từng thấy người phụ nữ nào
như thế này trước đây cả.
Dĩ nhiên, gã cũng chưa nhận ra rằng mình
đang nhìn ba người phụ nữ.
Isabel nhận ra rằng đàn ông chỉ có xu
hướng nhìn vào thứ họ muốn nhìn.
Nàng quan sát khi ánh mắt gã di chuyển
lần lượt từ người đầu bếp, sang người
giữ ngựa, rồi đến người quản gia.
Sau đó gã quay về phía Isabel. “Chuyện
này là sao?”
Người giữ ngựa quất mạnh cái roi vào
một bên đùi gã, âm thanh rin rít làm
Asperton nao núng. “Chúng tôi không
thích ngài cao giọng với một quý cô,
thưa ngài.”
Isabel thấy cuống họng của gã như đang
rung lên.“Ta... ta là...”
“Là thế này, với cái cách ngài lao ra
khỏi căn phòng đó thì ngài hẳn không
phải là một quý ông”, người đầu bếp chỉ
về phía phòng khách bằng chiếc muôi to
và nặng trịch.
Gã quay sang nhìn Isabel, nàng nhẹ
nhàng nhún vai.
“Chắc chắn ngài không nên lao về phía
quý cô Isabel theo cách đó.” Đây là
giọng điệu của người quản gia, với chiếc
cà vạt được thắt nơ hhoàn hảo trên cổ,
đang lơ đãng nhìn vào mũi kiếm sắc bén
trên tay mình. Isabel cố gắng hết sức để
không nhìn vào những cái lỗ trên tường
do kiếm gây ra từ rất lâu và quả thực rất
khó nhìn thấy.
Họ thực sự có khiếu diễn kịch.
“Ta... Không !”
Một khoảng lặng kéo dài trong khi Isabel
chờ đợi giọt mồ hôi lấp lánh xuất hiện
trên trán Asperton. Nàng thấy ngực gã
phập phồng liên hồi và lúc ấy mới can
thiệp.
“Anh Asperton định đi đấy”, nàng nói,
giọng ra chiều biện hộ, “Có phải
không?”
Chiếc roi ngựa đang chuyểnn động thành
những vòng tròn chậm rãi và đầy hăm
dọa của Kate khiến Asperton lo lắng gật
đầu. “Ta... ta...”
“Tôi không nghĩ anh ấy sẽ quay trở lại.
Phải không, anh Asperton?”
Gã không đáp lại một lúc lâu. Kate quất
chiếc roi ngựa bằng da mềm xuống mặt
đất, sự dịch chuyển đột ngột của chiếc
- Xem thêm -